Chương 24
Vong xuyên bỉ ngạn
07/07/2017
Tới khi hắn gặp nữ nhân tên Hoàng Nguyệt đó thì không biết tại sao trái tim lại rung động, từng lớp hàn băng dần được mở ra nhưng rồi lại bị lá thư nàng gửi làm máu tươi đầm đìa.
"A!"
Tiếng la thất thanh làm Du Hàn Thiên nhìn xuống, vị thái nữ ở dưới nằm trên nhuyễn tháp, vẫn còn tra tấn mấy cung nhân, mắt Du Hàn Thiên như hàn đầm không đáy, quả nhiên là thích tiếng người khác cầu xin như vậy sao? Tốt lắm, vài ngày nữa thôi nàng ta cũng sẽ phải làm vậy rồi.
Hắn ngoắc tay về phía sau một cái, một người toàn thân hắc y, đeo mặt nạ không biết từ đâu đi đến liền cuối mặt đứng phía sau Du Hàn Thiên: "Giám sát nàng ta cho tốt."
Đây là ám vệ của Du Phiên, đáng tiếc nàng ta không hiểu cái gì là nắm lấy tâm kẻ dưới nên giờ là thuộc hạ của Du Hàn Thiên hắn.
Mắt hẹp, dài của Du Hàn Thiên lóe vài tia sáng, Du Phiên, thái nữ tỷ tỷ yêu quý của hắn sẽ thích món quà của hắn lắm đây.
Vận khinh công đi ra khỏi cung, Du Hàn Thiên trực tiếp về Hàn vương phủ. Tuy hắn đang rất muốn đi giải thích với Hoàng Nguyệt nhưng lại sợ bị mẫu hoàng thấy được. Haiz, đóng vai đứa con ngoan không dễ chút nào đâu.
Hàn vương phủ bốn phía không hề có hoa cỏ mà chỉ có cổ thụ, đem lại cảm giác khác lạ cho người xem.
"Hàn Thiên." Một thanh y nam tử chừng hai mươi tuổi thấy hắn liền mỉm cười gọi.
Nam nhân khuôn mặt vô cùng bình thường nhưng lại có đôi mắt có thần, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm (Ý là không giống những người bình thường)
"Trần Nhân, ngươi ở nhà Dương thị lang nhàm chán lắm hay sao mà cách hai ba ngày lại tới phủ của ta vậy?" Lời nói không chút khách khí làm Trần Nhân đen mặt, vẫn vô tình như mọi khi.
"Hàn Thiên, ta còn không phải là vì nghe tin hảo huynh đệ bị thất tình nên qua an ủi sao?" Trần Nhân cũng không quên nói xoáy Du Hàn Thiên, vốn định qua an ủi tên lạnh lùng này nhưng hắn nói vậy thì khỏi đi!
Bị người nhấc lên chỗ đau Du Hàn Thiên liền đen mặt. Hắn mấy hôm nay tâm trạng đã không ổn, Hoàng Nguyệt xung quanh nhiều kẻ theo đuôi vậy có khi nào nàng thay lòng không? Nàng không còn thích hắn nữa? Mấy hôm nay hắn toàn nghĩ tiêu cực.
Thấy đánh trúng chỗ đau của Du Hàn Thiên, Trần Nhân vui vẻ ra mặt, tên lạnh lùng này luôn ăn hiếp hắn, giờ có thể châm chọc hắn lại như vậy hỏi sao không vui cho được.
"Nè, ta mới có tin hay lắm đấy, Mộ Dung Thần để ý Tiêu dao vương Phượng quốc, nghe nói là gửi thiếp đàm hôn rồi. Ngươi nói xem, một vương gia có khả năng làm quân vương, một công tử của sơn trang nắm phân nửa mạch máu kinh tế Phượng quốc có..." Không cho Trần Nhân nói hết câu, đại thụ sau lưng hắn đã ngã xuống, Du Hàn Thiên liếc mắt nhìn hắn, mắt nhỏ dài như chứa phong ba bão táp làm hắn sợ hãi không dám nhìn thẳng.
"Ta... Ta chỉ là nghe nói thôi mà! Đừng nhìn vậy chứ." Thật tình, hắn chỉ nhắc nhở thôi mà! Vẫn còn biết gì là nên và không nên nói, Trần Nhân liền cáo biệt chạy biến về phủ.
Bực tức đi vào thư phòng, Du Hàn Thiên mệt mỏi ngồi nhìn bức họa hắn vẽ nàng ở hội hoa đăng lần trước, tay thon dài lướt qua cặp mắt, mũi, bờ môi của người trong tranh môi hắn khẽ cong lên mà có lẽ chính hắn cũng không biết.
"Nguyệt nhi, sẽ sớm thôi. Ta xin lỗi."
♧♧♧♧♣♧♧♧♧♣♧♧♧♧♣♧♧♧♧
Phượng quốc.
Hoàng Nguyệt cho Lưu Tâm Du lui ra trong lòng khẽ tính toán, xem nàng là cừu non mà mổ xẻ sao? Đông Phương Thần, nàng cũng không quen hắn. Rốt cục là hắn muốn gì ở nàng...
Vừa suy nghĩ Hoàng Nguyệt Hoàng Nguyệt vừa vô thức bước đi, đến khi nàng nhìn lại thì nàng lại bước đến phòng ngày trước Du Hàn Thiên ở. Thất thần một lúc Hoàng Nguyệt liền vội bỏ đi, tên đó, hắn chỉ lợi dụng nàng.
Đông Phương gia trang.
Đông Phương Thần khuôn mặt bực bội ngồi luyện chữ, cái gì mà học lễ nghi trong cung, cách đi đứng, thái độ, cầm kì thi họa, chẳng lẽ muốn lấy nữ nhân đó phải học nhiều vậy sao? Giết hắn nhanh hơn!
Tuy hắn thích nàng ta thật, nhưng là thích như món đồ chơi mới thôi!
"Không học nữa! Con không lấy thê nữa! Con muốn từ hôn!" Khuôn mặt vì phấn khích đỏ bừng, khí thế hừng hực nói ra mấy câu làm Hoa Miên - phụ thân hắn suýt đánh hắn.
"Thần nhi, lấy là do con nói, từ cũng là con nói? Hoàng Nguyệt cũng không phải là người thường, nàng ta là Tiêu dao vương Phượng quốc, có thể là hoàng đế tương lai nữa kìa, muốn từ cũng là người ta từ con đó." Hoa Miên vô tâm vô phế làm Đông Phương Thần đen mặt, xúi quẩy! Biết vậy hắn sẽ không mạo danh mẫu thân viết thư cho Tiêu dao vương rồi! Lấy được một người như hắn là may mắn mười tám đời tổ tông Hoàng Nguyệt đó tu được mà lại không biết quỳ xuống cảm tạ trời đất, nói gì mà "sẽ trả lời hắn sau" hại hắn mấy hôm nay bị mẫu thân cùng phụ thân bắt học đủ thứ!
"A!"
Tiếng la thất thanh làm Du Hàn Thiên nhìn xuống, vị thái nữ ở dưới nằm trên nhuyễn tháp, vẫn còn tra tấn mấy cung nhân, mắt Du Hàn Thiên như hàn đầm không đáy, quả nhiên là thích tiếng người khác cầu xin như vậy sao? Tốt lắm, vài ngày nữa thôi nàng ta cũng sẽ phải làm vậy rồi.
Hắn ngoắc tay về phía sau một cái, một người toàn thân hắc y, đeo mặt nạ không biết từ đâu đi đến liền cuối mặt đứng phía sau Du Hàn Thiên: "Giám sát nàng ta cho tốt."
Đây là ám vệ của Du Phiên, đáng tiếc nàng ta không hiểu cái gì là nắm lấy tâm kẻ dưới nên giờ là thuộc hạ của Du Hàn Thiên hắn.
Mắt hẹp, dài của Du Hàn Thiên lóe vài tia sáng, Du Phiên, thái nữ tỷ tỷ yêu quý của hắn sẽ thích món quà của hắn lắm đây.
Vận khinh công đi ra khỏi cung, Du Hàn Thiên trực tiếp về Hàn vương phủ. Tuy hắn đang rất muốn đi giải thích với Hoàng Nguyệt nhưng lại sợ bị mẫu hoàng thấy được. Haiz, đóng vai đứa con ngoan không dễ chút nào đâu.
Hàn vương phủ bốn phía không hề có hoa cỏ mà chỉ có cổ thụ, đem lại cảm giác khác lạ cho người xem.
"Hàn Thiên." Một thanh y nam tử chừng hai mươi tuổi thấy hắn liền mỉm cười gọi.
Nam nhân khuôn mặt vô cùng bình thường nhưng lại có đôi mắt có thần, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm (Ý là không giống những người bình thường)
"Trần Nhân, ngươi ở nhà Dương thị lang nhàm chán lắm hay sao mà cách hai ba ngày lại tới phủ của ta vậy?" Lời nói không chút khách khí làm Trần Nhân đen mặt, vẫn vô tình như mọi khi.
"Hàn Thiên, ta còn không phải là vì nghe tin hảo huynh đệ bị thất tình nên qua an ủi sao?" Trần Nhân cũng không quên nói xoáy Du Hàn Thiên, vốn định qua an ủi tên lạnh lùng này nhưng hắn nói vậy thì khỏi đi!
Bị người nhấc lên chỗ đau Du Hàn Thiên liền đen mặt. Hắn mấy hôm nay tâm trạng đã không ổn, Hoàng Nguyệt xung quanh nhiều kẻ theo đuôi vậy có khi nào nàng thay lòng không? Nàng không còn thích hắn nữa? Mấy hôm nay hắn toàn nghĩ tiêu cực.
Thấy đánh trúng chỗ đau của Du Hàn Thiên, Trần Nhân vui vẻ ra mặt, tên lạnh lùng này luôn ăn hiếp hắn, giờ có thể châm chọc hắn lại như vậy hỏi sao không vui cho được.
"Nè, ta mới có tin hay lắm đấy, Mộ Dung Thần để ý Tiêu dao vương Phượng quốc, nghe nói là gửi thiếp đàm hôn rồi. Ngươi nói xem, một vương gia có khả năng làm quân vương, một công tử của sơn trang nắm phân nửa mạch máu kinh tế Phượng quốc có..." Không cho Trần Nhân nói hết câu, đại thụ sau lưng hắn đã ngã xuống, Du Hàn Thiên liếc mắt nhìn hắn, mắt nhỏ dài như chứa phong ba bão táp làm hắn sợ hãi không dám nhìn thẳng.
"Ta... Ta chỉ là nghe nói thôi mà! Đừng nhìn vậy chứ." Thật tình, hắn chỉ nhắc nhở thôi mà! Vẫn còn biết gì là nên và không nên nói, Trần Nhân liền cáo biệt chạy biến về phủ.
Bực tức đi vào thư phòng, Du Hàn Thiên mệt mỏi ngồi nhìn bức họa hắn vẽ nàng ở hội hoa đăng lần trước, tay thon dài lướt qua cặp mắt, mũi, bờ môi của người trong tranh môi hắn khẽ cong lên mà có lẽ chính hắn cũng không biết.
"Nguyệt nhi, sẽ sớm thôi. Ta xin lỗi."
♧♧♧♧♣♧♧♧♧♣♧♧♧♧♣♧♧♧♧
Phượng quốc.
Hoàng Nguyệt cho Lưu Tâm Du lui ra trong lòng khẽ tính toán, xem nàng là cừu non mà mổ xẻ sao? Đông Phương Thần, nàng cũng không quen hắn. Rốt cục là hắn muốn gì ở nàng...
Vừa suy nghĩ Hoàng Nguyệt Hoàng Nguyệt vừa vô thức bước đi, đến khi nàng nhìn lại thì nàng lại bước đến phòng ngày trước Du Hàn Thiên ở. Thất thần một lúc Hoàng Nguyệt liền vội bỏ đi, tên đó, hắn chỉ lợi dụng nàng.
Đông Phương gia trang.
Đông Phương Thần khuôn mặt bực bội ngồi luyện chữ, cái gì mà học lễ nghi trong cung, cách đi đứng, thái độ, cầm kì thi họa, chẳng lẽ muốn lấy nữ nhân đó phải học nhiều vậy sao? Giết hắn nhanh hơn!
Tuy hắn thích nàng ta thật, nhưng là thích như món đồ chơi mới thôi!
"Không học nữa! Con không lấy thê nữa! Con muốn từ hôn!" Khuôn mặt vì phấn khích đỏ bừng, khí thế hừng hực nói ra mấy câu làm Hoa Miên - phụ thân hắn suýt đánh hắn.
"Thần nhi, lấy là do con nói, từ cũng là con nói? Hoàng Nguyệt cũng không phải là người thường, nàng ta là Tiêu dao vương Phượng quốc, có thể là hoàng đế tương lai nữa kìa, muốn từ cũng là người ta từ con đó." Hoa Miên vô tâm vô phế làm Đông Phương Thần đen mặt, xúi quẩy! Biết vậy hắn sẽ không mạo danh mẫu thân viết thư cho Tiêu dao vương rồi! Lấy được một người như hắn là may mắn mười tám đời tổ tông Hoàng Nguyệt đó tu được mà lại không biết quỳ xuống cảm tạ trời đất, nói gì mà "sẽ trả lời hắn sau" hại hắn mấy hôm nay bị mẫu thân cùng phụ thân bắt học đủ thứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.