Chương 4: Bên ngoài Tam giới (1)
Lâm Thiên Vũ
13/04/2013
Đêm giữa tháng, mặt trăng tròn vành vạnh lơ lửng giữa tầng không, đối diện với mặt trăng ở bên dưới chính là khối bát quái long quyển phong được tạo nên từ máu.
Đoàn người của Trần Phong đều đứng bên ngoài kết giới, cùng chờ đợi cơ hội, bởi vì chỉ có ở thời điểm ấy, khi mà kết giới của vùng ngoài Tam giới yếu hơn bình thường, hợp lực của họ mới công vào được.
Khối bát quái long quyển phong bằng máu có sức hút vô cùng mạnh mẽ, khiến cho người quan sát từ xa cũng cảm nhận được uy lực không gì sánh nổi ấy. Đột nhiên, một tia sáng chói lòa từ mặt trăng chiếu thẳng xuống khối bát quái long quyển phong, như thể bị hấp lực của nó hút lấy vậy. Nhưng cũng chính vào thời điểm này, không còn cảm thấy uy lực gì ở nó nữa, phảng phất rất bình ổn. Đây quả là một hiện tượng khó lòng giải thích được.
- Đến lúc rồi! Động thủ!
Kinh Thiên nói.
Vua của Ngũ tộc tinh linh Thần tộc, thêm vào đó là Thích khách Ma tộc và Trần Phong người phàm trần, bọn họ kết hợp linh lực siêu cường của Tam giới tấn cồng vào năng lượng kết giới do vùng ngoài Tam giới sản sinh ra. Quả nhiên, sức mạnh của kết giới giảm đi rõ rệt, ít lâu sau, ánh trăng sáng trên trời tựa hồ bị hút vào, còn khối bát quái long quyển phong cũng sắp ngừng lại. Ngự Nô hét lớn:
- Mau dùng toàn lực! Qua thời điểm này năng lực kết giới khôi phục lại là không thể công vào được nữa.
Mọi người vốn đều bảo lưu lại một chút linh lực, nhưng giờ đây cũng không thể không dốc túi.
Luồng linh lực cường đại nay lại được gia tăng thêm sức mạnh đã tạo thành một lỗ hổng có thể khép lại bất cứ lúc nào. Như thể nước vậy, nếu linh lực yếu đi một chút hoặc đình chỉ, lỗ hổng sẽ tự động khép lại. Do đó tất cả đều tập trung quan sát lối vào đang dần dần lớn lên này mà không dám có hành động tùy ý.
- Ta sẽ vào trước tiên rồi phát ra linh lực trụ giữ từ bên trong, sau đó người của hai tộc chúng ta từng người một xen kẽ nhau tiến vào, như vậy không ai dị nghị chứ.
Kiển Xá cất tiếng.
- Nhiều lời làm gì, còn không mau đi, chậm chút nữa là không ai vào được nữa đâu.
Lạc Anh cảm thấy áp lực càng lúc càng nặng hơn bèn vội bảo.
Kiển Xá phi thân vào trong, chưa kịp quan sát vùng ngoài Tam giới rốt cuộc trông ra sao đã ngay lập tức phát linh lực từ bên trong. Sau đó đến lượt Trần Phong, rồi đến Kinh Thiên, kế tiếp là Ngự Nô, từng người từng người một tiến vào, sau khi người cuối cùng đã vào trong, linh lực cũng thu lại toàn bộ, lối vào khép kín lại.
Nơi đây chính là bên ngoài của Tam giới, vạn vật đều nằm trong tầm mắt nhưng dường như nhìn chẳng thấy điểm tận cùng. Trên trời cao chỉ có Thích điểu vỗ cánh bay. Lần này được quan sát Thích điểu ở khoảng cách gần, điều đó đã mang lại cho Trần Phong một cảm giác thân thiết kỳ lạ. Thích điểu bao phủ toàn thân một màu đen, đôi cánh gầy trơ giống như không có lấy chút thịt nào mà chỉ là lớp da khô bao bọc xương thôi, đôi mắt có sắc xanh lam, vành tai rất dài, nhọn chọc thẳng lên khỏi đầu. Nhóm Trần Phong tưởng chừng chỉ cần vươn tay ra là có thể tóm được mà lại không thể, bởi vì chúng đều như ảo ảnh, là tinh thần của Thích điểu đích thực, cũng có thể nói là linh hồn của nó.
Toàn bộ nơi đây giống như một tòa thành rộng lớn, nhưng không thể nào chạm tới được trong giây lát. Mục đích quan trọng nhất của họ tới đây là lấy Huyết Oán Kiếm, họ nhanh chóng bay về hướng khối bát quái long quyển phong, bởi vì họ hiểu rằng máu đó nhằm mục đích nuôi dưỡng cho Huyết Oán Kiếm.
Khối bát quái long quyển phong bằng máu ấy tựa hồ ngay trước mắt vậy mà họ đi không biết bao lâu mà vẫn chưa thể tiếp cận. Kiển Xá cắn ngón tay nhỏ ra mấy giọt máu, sau đó niệm chú ngữ. Mấy giọt máu đó liền biến thành tiểu yêu của Ma tộc, đám tiểu yêu này không phải do huyễn thuật huyễn hóa ra mà chúng ẩn tàng sẵn trong máu ả rồi. Ả đã chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng cho lần hành động này.
Cuối cùng cũng tới được gần rìa của khối bát quái long quyển phong, chỉ bất quá không thể nào tiếp cận được vì hấp lực quá lớn. Gió tạo thành bởi máu thổi từ dưới lên càng lúc càng to, sức gió càng lúc càng mạnh bạo, còn ánh trăng sáng trên cao vẫn tiếp tục rọi vào trong. Hiện giờ ai nấy đều muốn biết rốt cuộc bên trong màn máu này ẩn chứa bí mật gì, phải chăng chính là Huyết Oán Kiếm?
- Đợi khi ánh trăng toàn bộ được hút vào bên trong khối máu này, khi đó sức mạnh ấy sẽ biến mất còn Huyết Oán Kiếm sẽ xuất hiện. Tới khi đó mới tranh đoạt chẳng phải đã muộn một chút rồi sao?
Câu này của Kinh Thiên hiển nhiên là muốn một trận chiến.
- Huyết Oán Kiếm đâu phải cứ muốn là được mà nó vốn dành cho kẻ có duyên. Nếu như ngươi cố gượng ép để đoạt lấy cũng chắc gì đã chế ngự nó thành công.
Trần Phong hiểu rằng sự cách biệt về lực lượng hai bên rất lớn, nếu như ngạnh tiếp ắt hẳn không thể nào chiếm được thượng phong, do đó hắn đưa ra một quyết định lấy lùi làm tiến.
- Bọn ta đi, không ở đây tranh Huyết Oán Kiếm với các ngươi, bí mật bên ngoài Tam giới đâu phải chỉ có Huyết Oán Kiếm. Ta muốn đi những nơi khác xem xem.
- Chủ nhân! Dẫu thế nào thì Huyết Oán Kiếm cũng không thể để cho Ma tộc lấy được.
Lạc Anh bên cạnh nhịn không nổi nói.
- Ta đã quyết định rồi. Đi theo ta!
Trần Phong đưa các tinh linh Vương tộc vòng qua khối bát quái long quyển phong bằng máu.
Bọn Kinh Thiên, Kiển Xá cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, hiện tại trong mắt chúng, trong đầu chúng chỉ có Huyết Oán Kiếm.
Trên trời cao vẫn đầy bóng Thích điểu, nhiều không đếm xuể nhưng cũng không quá lớn. Trần Phong nhận ra rằng, vô số hồn Thích điểu này chỉ thuộc về chân thân của một Thích điểu mà thôi. Sau khi đi được một đoạn đường, Trần Phong dừng lại.
- Linh Tường, hiện giờ cung và tên của Vũ tộc đã vật quy nguyên chủ, linh lực chắc hẳn rất mạnh rồi phải không?
Trần Phong hỏi.
- Đúng vậy. Thưa chủ nhân, có phải người muốn thuộc hạ thủ ở đây, chờ khi Huyết Oán Kiếm xuất hiện thì bắn một mũi tên đẩy nó ra không?
Linh Tường hỏi.
- Phải. Lực lượng Ma tộc giờ đây quá mạnh, ta nghĩ chỉ có Huyết Oán Kiếm mới có thể đối phó lại bọn chúng, do đó mà thanh kiếm này tuyệt đối không thể để chúng đoạt mất.
Lạc Anh hiểu rằng sự kích động vừa xong là mình đã sai, bèn tạ lỗi với Trần Phong. Hắn không để bụng, nói tiếp:
- Ngự Nô, Tế Qua cũng thủ lại đây hỗ trợ Linh Tường. Lạc Anh, Tiên Cụ và Sầm Hàm đi cùng ta tiến sâu vào trong xem xét. Bí mật bên ngoài Tam giới tuyệt đối không phải chỉ có vậy.
Đây là một sơn động, chỉ có sự tĩnh lặng bên trong đó trả lời cho những bước chân. Nơi này vốn rất tối, nhưng Lạc Anh triệu hoán lửa chiếu sáng, Tiên Cụ đi ngay phía trước Trần Phong còn Sầm Hàm ở sau cùng.
Bên trong động rất ẩm ướt, nếu như lửa thường thì đã bị dập tắt từ lâu rồi, nhưng lửa Lạc Anh triệu hoán ra có thể thiêu đốt cả nước biển, do vậy không dễ gì bị triệt tiêu.
Một cơn gió bất chợt thổi đến không ngờ làm tắt phụt lửa của Lạc Anh. Nàng mau chóng triệu hoán lại, đồng thời gia tăng thêm linh lực, còn đao của Tiên Cụ chém theo một hắc ảnh, hắc ảnh này chính là kẻ tạo ra cơn gió. Một đao chém tới xẻ đôi hắc ảnh, nhưng nó mau chóng hợp lại rồi bay tiếp.
Đó là Thích điểu, không phải linh hồn. Nào ngờ chỉ là cơn gió thổi tới mà có thể thổi tắt lửa tạo ra từ linh lực của Lạc Anh, hãy thử tưởng tượng xem sức mạnh của Thích điểu còn cường đại đến đâu.
- Chủ nhân thận trọng! Thuộc hạ cảm giác bên trong có một thứ linh lực thâm bất khả trắc.
Tiên Cụ cất tiếng.
- Nhưng lạ thực, không thể ngờ lại chẳng cảm giác thấy được chút sát khí nào.
Lạc Anh bên cạnh tiếp lời.
- Bí mật lớn nhất bên ngoài Tam giới chính là ở nơi đây.
Trần Phong dường như đã tới được tận cùng của sơn động, bởi vì trước mắt không còn đường nữa mà bị một bức tường chắn lối, trên tường có một bức tượng Thích điểu chạm nổi, từ trong đó tán phát ra vô số hồn Thích điểu.
- Thần Vương từng kể Thích điểu là loài chim tàn ác, vạn thế trước đây từng đại náo Tam giới, sau đó bị Ngân Hà, Tùy Phong hai vị Thần mẫu thu phục, lẽ nào vạn thế trấn áp nằm chính ở nơi này? Vậy hiện tại hẳn là thời khắc nó sống lại, nhưng chuyện này với Huyết Oán Kiếm có quan hệ gì? Máu bị hút lấy đúng là bị hồn của Thích điểu thực hiện rồi, nếu hút lượng máu nhiều như vậy để hồi sinh Huyết Oán Kiếm thì có ý nghĩa gì với chính bản thân nó chứ?
Lạc Anh nhớ lại lời của Ngự Nô, nghĩ mãi mà không ra manh mối gì, tự mình lẩm nhẩm.
- Ta nghĩ rằng đây cũng không phải là chân thân của Thích điểu. Chân thân của nó bên cạnh phải có hai vị Thần mẫu linh lực cao cường là Ngân Hà và Tùy Phong, chỉ có như vậy mới áp chế được Thích điểu trong thời gian vạn thế.
Trần Phong bảo.
- Nhưng đã hết đường đi rồi mà.
Sầm Hàm thắc mắc.
- Tận cùng chỉ là một mặt khác của sự bắt đầu thôi, bí mật nằm ở chính điểm tận cùng này đó.
Trần Phong cắn ngón tay, bôi máu lên chiếc mỏ của bức tượng, sau đó những hồn bay ra ngoài đều phóng trở lại. Lúc này, hắn vươn tay phải ra, dấu ấn hình đôi cánh vàng phát ra một loại linh lực, nhất thời sơn động biến thành một khung cảnh hoàn toàn khác biệt.
Đoàn người của Trần Phong đều đứng bên ngoài kết giới, cùng chờ đợi cơ hội, bởi vì chỉ có ở thời điểm ấy, khi mà kết giới của vùng ngoài Tam giới yếu hơn bình thường, hợp lực của họ mới công vào được.
Khối bát quái long quyển phong bằng máu có sức hút vô cùng mạnh mẽ, khiến cho người quan sát từ xa cũng cảm nhận được uy lực không gì sánh nổi ấy. Đột nhiên, một tia sáng chói lòa từ mặt trăng chiếu thẳng xuống khối bát quái long quyển phong, như thể bị hấp lực của nó hút lấy vậy. Nhưng cũng chính vào thời điểm này, không còn cảm thấy uy lực gì ở nó nữa, phảng phất rất bình ổn. Đây quả là một hiện tượng khó lòng giải thích được.
- Đến lúc rồi! Động thủ!
Kinh Thiên nói.
Vua của Ngũ tộc tinh linh Thần tộc, thêm vào đó là Thích khách Ma tộc và Trần Phong người phàm trần, bọn họ kết hợp linh lực siêu cường của Tam giới tấn cồng vào năng lượng kết giới do vùng ngoài Tam giới sản sinh ra. Quả nhiên, sức mạnh của kết giới giảm đi rõ rệt, ít lâu sau, ánh trăng sáng trên trời tựa hồ bị hút vào, còn khối bát quái long quyển phong cũng sắp ngừng lại. Ngự Nô hét lớn:
- Mau dùng toàn lực! Qua thời điểm này năng lực kết giới khôi phục lại là không thể công vào được nữa.
Mọi người vốn đều bảo lưu lại một chút linh lực, nhưng giờ đây cũng không thể không dốc túi.
Luồng linh lực cường đại nay lại được gia tăng thêm sức mạnh đã tạo thành một lỗ hổng có thể khép lại bất cứ lúc nào. Như thể nước vậy, nếu linh lực yếu đi một chút hoặc đình chỉ, lỗ hổng sẽ tự động khép lại. Do đó tất cả đều tập trung quan sát lối vào đang dần dần lớn lên này mà không dám có hành động tùy ý.
- Ta sẽ vào trước tiên rồi phát ra linh lực trụ giữ từ bên trong, sau đó người của hai tộc chúng ta từng người một xen kẽ nhau tiến vào, như vậy không ai dị nghị chứ.
Kiển Xá cất tiếng.
- Nhiều lời làm gì, còn không mau đi, chậm chút nữa là không ai vào được nữa đâu.
Lạc Anh cảm thấy áp lực càng lúc càng nặng hơn bèn vội bảo.
Kiển Xá phi thân vào trong, chưa kịp quan sát vùng ngoài Tam giới rốt cuộc trông ra sao đã ngay lập tức phát linh lực từ bên trong. Sau đó đến lượt Trần Phong, rồi đến Kinh Thiên, kế tiếp là Ngự Nô, từng người từng người một tiến vào, sau khi người cuối cùng đã vào trong, linh lực cũng thu lại toàn bộ, lối vào khép kín lại.
Nơi đây chính là bên ngoài của Tam giới, vạn vật đều nằm trong tầm mắt nhưng dường như nhìn chẳng thấy điểm tận cùng. Trên trời cao chỉ có Thích điểu vỗ cánh bay. Lần này được quan sát Thích điểu ở khoảng cách gần, điều đó đã mang lại cho Trần Phong một cảm giác thân thiết kỳ lạ. Thích điểu bao phủ toàn thân một màu đen, đôi cánh gầy trơ giống như không có lấy chút thịt nào mà chỉ là lớp da khô bao bọc xương thôi, đôi mắt có sắc xanh lam, vành tai rất dài, nhọn chọc thẳng lên khỏi đầu. Nhóm Trần Phong tưởng chừng chỉ cần vươn tay ra là có thể tóm được mà lại không thể, bởi vì chúng đều như ảo ảnh, là tinh thần của Thích điểu đích thực, cũng có thể nói là linh hồn của nó.
Toàn bộ nơi đây giống như một tòa thành rộng lớn, nhưng không thể nào chạm tới được trong giây lát. Mục đích quan trọng nhất của họ tới đây là lấy Huyết Oán Kiếm, họ nhanh chóng bay về hướng khối bát quái long quyển phong, bởi vì họ hiểu rằng máu đó nhằm mục đích nuôi dưỡng cho Huyết Oán Kiếm.
Khối bát quái long quyển phong bằng máu ấy tựa hồ ngay trước mắt vậy mà họ đi không biết bao lâu mà vẫn chưa thể tiếp cận. Kiển Xá cắn ngón tay nhỏ ra mấy giọt máu, sau đó niệm chú ngữ. Mấy giọt máu đó liền biến thành tiểu yêu của Ma tộc, đám tiểu yêu này không phải do huyễn thuật huyễn hóa ra mà chúng ẩn tàng sẵn trong máu ả rồi. Ả đã chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng cho lần hành động này.
Cuối cùng cũng tới được gần rìa của khối bát quái long quyển phong, chỉ bất quá không thể nào tiếp cận được vì hấp lực quá lớn. Gió tạo thành bởi máu thổi từ dưới lên càng lúc càng to, sức gió càng lúc càng mạnh bạo, còn ánh trăng sáng trên cao vẫn tiếp tục rọi vào trong. Hiện giờ ai nấy đều muốn biết rốt cuộc bên trong màn máu này ẩn chứa bí mật gì, phải chăng chính là Huyết Oán Kiếm?
- Đợi khi ánh trăng toàn bộ được hút vào bên trong khối máu này, khi đó sức mạnh ấy sẽ biến mất còn Huyết Oán Kiếm sẽ xuất hiện. Tới khi đó mới tranh đoạt chẳng phải đã muộn một chút rồi sao?
Câu này của Kinh Thiên hiển nhiên là muốn một trận chiến.
- Huyết Oán Kiếm đâu phải cứ muốn là được mà nó vốn dành cho kẻ có duyên. Nếu như ngươi cố gượng ép để đoạt lấy cũng chắc gì đã chế ngự nó thành công.
Trần Phong hiểu rằng sự cách biệt về lực lượng hai bên rất lớn, nếu như ngạnh tiếp ắt hẳn không thể nào chiếm được thượng phong, do đó hắn đưa ra một quyết định lấy lùi làm tiến.
- Bọn ta đi, không ở đây tranh Huyết Oán Kiếm với các ngươi, bí mật bên ngoài Tam giới đâu phải chỉ có Huyết Oán Kiếm. Ta muốn đi những nơi khác xem xem.
- Chủ nhân! Dẫu thế nào thì Huyết Oán Kiếm cũng không thể để cho Ma tộc lấy được.
Lạc Anh bên cạnh nhịn không nổi nói.
- Ta đã quyết định rồi. Đi theo ta!
Trần Phong đưa các tinh linh Vương tộc vòng qua khối bát quái long quyển phong bằng máu.
Bọn Kinh Thiên, Kiển Xá cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, hiện tại trong mắt chúng, trong đầu chúng chỉ có Huyết Oán Kiếm.
Trên trời cao vẫn đầy bóng Thích điểu, nhiều không đếm xuể nhưng cũng không quá lớn. Trần Phong nhận ra rằng, vô số hồn Thích điểu này chỉ thuộc về chân thân của một Thích điểu mà thôi. Sau khi đi được một đoạn đường, Trần Phong dừng lại.
- Linh Tường, hiện giờ cung và tên của Vũ tộc đã vật quy nguyên chủ, linh lực chắc hẳn rất mạnh rồi phải không?
Trần Phong hỏi.
- Đúng vậy. Thưa chủ nhân, có phải người muốn thuộc hạ thủ ở đây, chờ khi Huyết Oán Kiếm xuất hiện thì bắn một mũi tên đẩy nó ra không?
Linh Tường hỏi.
- Phải. Lực lượng Ma tộc giờ đây quá mạnh, ta nghĩ chỉ có Huyết Oán Kiếm mới có thể đối phó lại bọn chúng, do đó mà thanh kiếm này tuyệt đối không thể để chúng đoạt mất.
Lạc Anh hiểu rằng sự kích động vừa xong là mình đã sai, bèn tạ lỗi với Trần Phong. Hắn không để bụng, nói tiếp:
- Ngự Nô, Tế Qua cũng thủ lại đây hỗ trợ Linh Tường. Lạc Anh, Tiên Cụ và Sầm Hàm đi cùng ta tiến sâu vào trong xem xét. Bí mật bên ngoài Tam giới tuyệt đối không phải chỉ có vậy.
Đây là một sơn động, chỉ có sự tĩnh lặng bên trong đó trả lời cho những bước chân. Nơi này vốn rất tối, nhưng Lạc Anh triệu hoán lửa chiếu sáng, Tiên Cụ đi ngay phía trước Trần Phong còn Sầm Hàm ở sau cùng.
Bên trong động rất ẩm ướt, nếu như lửa thường thì đã bị dập tắt từ lâu rồi, nhưng lửa Lạc Anh triệu hoán ra có thể thiêu đốt cả nước biển, do vậy không dễ gì bị triệt tiêu.
Một cơn gió bất chợt thổi đến không ngờ làm tắt phụt lửa của Lạc Anh. Nàng mau chóng triệu hoán lại, đồng thời gia tăng thêm linh lực, còn đao của Tiên Cụ chém theo một hắc ảnh, hắc ảnh này chính là kẻ tạo ra cơn gió. Một đao chém tới xẻ đôi hắc ảnh, nhưng nó mau chóng hợp lại rồi bay tiếp.
Đó là Thích điểu, không phải linh hồn. Nào ngờ chỉ là cơn gió thổi tới mà có thể thổi tắt lửa tạo ra từ linh lực của Lạc Anh, hãy thử tưởng tượng xem sức mạnh của Thích điểu còn cường đại đến đâu.
- Chủ nhân thận trọng! Thuộc hạ cảm giác bên trong có một thứ linh lực thâm bất khả trắc.
Tiên Cụ cất tiếng.
- Nhưng lạ thực, không thể ngờ lại chẳng cảm giác thấy được chút sát khí nào.
Lạc Anh bên cạnh tiếp lời.
- Bí mật lớn nhất bên ngoài Tam giới chính là ở nơi đây.
Trần Phong dường như đã tới được tận cùng của sơn động, bởi vì trước mắt không còn đường nữa mà bị một bức tường chắn lối, trên tường có một bức tượng Thích điểu chạm nổi, từ trong đó tán phát ra vô số hồn Thích điểu.
- Thần Vương từng kể Thích điểu là loài chim tàn ác, vạn thế trước đây từng đại náo Tam giới, sau đó bị Ngân Hà, Tùy Phong hai vị Thần mẫu thu phục, lẽ nào vạn thế trấn áp nằm chính ở nơi này? Vậy hiện tại hẳn là thời khắc nó sống lại, nhưng chuyện này với Huyết Oán Kiếm có quan hệ gì? Máu bị hút lấy đúng là bị hồn của Thích điểu thực hiện rồi, nếu hút lượng máu nhiều như vậy để hồi sinh Huyết Oán Kiếm thì có ý nghĩa gì với chính bản thân nó chứ?
Lạc Anh nhớ lại lời của Ngự Nô, nghĩ mãi mà không ra manh mối gì, tự mình lẩm nhẩm.
- Ta nghĩ rằng đây cũng không phải là chân thân của Thích điểu. Chân thân của nó bên cạnh phải có hai vị Thần mẫu linh lực cao cường là Ngân Hà và Tùy Phong, chỉ có như vậy mới áp chế được Thích điểu trong thời gian vạn thế.
Trần Phong bảo.
- Nhưng đã hết đường đi rồi mà.
Sầm Hàm thắc mắc.
- Tận cùng chỉ là một mặt khác của sự bắt đầu thôi, bí mật nằm ở chính điểm tận cùng này đó.
Trần Phong cắn ngón tay, bôi máu lên chiếc mỏ của bức tượng, sau đó những hồn bay ra ngoài đều phóng trở lại. Lúc này, hắn vươn tay phải ra, dấu ấn hình đôi cánh vàng phát ra một loại linh lực, nhất thời sơn động biến thành một khung cảnh hoàn toàn khác biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.