Chương 8: Hoa Bách Hợp nở (5)
Lâm Thiên Vũ
13/04/2013
Sức mạnh của cơn đau khiến bờ vai Tế Qua đau nhói. Hắn quỳ dưới đất ngửa mặt hét lên một tiếng dài thê lương thấu tận trời cao, vẻ mặt biến đổi đáng sợ, dạng như lúc tranh đấu với Thú Lang. Băng ngưng kết trên không đột nhiên phát nổ, một tiếng vang động cực lớn khiến cho toàn khách sạn rung lên, sau đó vai hắn mọc ra bốn chiếc cánh băng, trong nháy mắt biến thành roi băng tựa hồ muốn chọc lên trời cao.
Bên kia, nhóm Trần Phong nhìn hoa tuyết đầy trời là biết Sầm Hàm đã đi rồi. Người phàm trần đang giữa tháng bảy mà nhìn thấy tuyết đều vui sướng phát cuồng, trẻ con chạy nhảy đùa vui với tuyết. Người lớn tưởng rằng mình đang mơ, trời thì đang nóng, tại sao lại có tuyết rơi, hơn nữa rơi xuống đất rồi hồi lâu chẳng chịu tan đi? Đưa tay ra hứng tuyết, khiến hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay, không ngờ là thật, hơn nữa một cảm giác mát mẻ thấm vào da thịt, cảm giác này lại gây ra sự ấm áp, từ tận sâu trong lòng.
Nhưng tất cả đều không biết, đằng sau có ẩn chứa sát khí.
Trần Phong nghe thấy âm thanh vang động, cảm giác đầu tiên là Tế Qua xảy ra chuyện rồi, sau đó vừa muốn chạy ra xem thì bị một đám thích khách ngăn trở. Trần Phong bình tâm nhìn kỹ, không ngờ lại là người trong Thập nhị tinh cung.
- Bọn chúng là Thích khách của Ma tộc à?
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Bọn họ vốn thuộc về Thần tộc chúng ta, nhưng đã bị Ma Tâm Quyết của Công chúa Kiển Xá khống chế, giờ đây chỉ nghe lệnh của Kiển Xá.
Trần Phong nói.
- Vậy bọn chúng chỉ có chết thôi.
Ức Hà Phiêu nói rồi rút chiếc lông vũ kim sắc muốn xông lên nhưng bị Trần Phong ngăn lại.
- Bọn họ trước sau vẫn là con dân Thần tộc, hôm nay biến thành như vậy, chúng ta đều có trách nhiệm, không thể giết được. Trong Tam giới chỉ có Công chúa của Thần tộc chúng ta là giải trừ được huyễn thuật này.
Trần Phong ngăn cản.
- Vậy phải làm sao? Nếu muốn an toàn chế ngự bọn họ thì không có khả năng, hiện mọi người đều bị thương, chỉ còn chúng ta là có thể ứng phó, song chúng ta xuất thủ chỉ có thể giết họ thôi.
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Đúng là rất khó khăn. Với sức mạnh của Thập nhị tinh cung thì tuyệt đối không thể phá được phòng hộ kết giới của Vương tộc tinh linh cả Ngũ tộc được. Nhưng đây là phàm trần, nếu còn chần chừ chỉ sợ sẽ làm liên lụy vô số người.
Trần Phong nhíu mày.
- Cố hết sức thôi, có thể không giết thì không giết.
Thập nhị tinh cung mỗi người cầm các loại binh khí khác nhau xông tới nhóm Trần Phong. Ức Hà Phiêu và Trần Phong ngăn trở trước mặt họ, có thể không xuất thủ thì không xuất thủ. Nhìn họ càng lúc càng tới gần, lông vũ trên tay Ức Hà Phiêu biến thành sắc bén, Trần Phong cũng vừa lấy ra Huyết Oán Kiếm. Khi Thập nhị tinh cung tiếp cận thêm chút nữa thì đã không còn tiến được nữa, bởi vì ở giữa, tuyết rơi xuống từ trời cao đông lại thành một bức tường băng. Các tinh linh đều kinh ngạc, biết rằng ngoại trừ Tế Qua không ai có thể làm được.
Trong nháy mắt, Tế Qua xuất hiện trước mặt mọi người. Bốn ngọn roi băng như những cánh tay ma quỷ múa khắp không trung, cuồng phong mang theo vô số tuyết hoa, tấn tốc, mạnh mẽ biến thành một lớp phòng hộ hữu hình.
- Linh lực công kích của Tế Qua đã hồi phục rồi.
Tiên Cụ nói.
- Dường như còn mạnh hơn một chút.
Ngự Nô nói.
- Trên người Tế Qua ẩn chứa một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, giống như sự “tức giận” của Lạc Anh vậy, chắc là do trong cơ thể hắn là thần thú Thú Lang đã hóa điên, nhưng sức mạnh này không dễ gì khống chế được, rất dễ khiến lạc hướng.
Linh Tường bên cạnh băn khoăn.
- Ta nghĩ còn một phần nguyên nhân là vì Sầm Hàm, chỉ có người ở phàm trần mới hiểu, đó là sức mạnh của ái tình.
Tịch Nguyệt giải thích.
- Bộ dạng của Tế Qua có phần không ổn, tựa như phẫn nộ vô cùng, hơn nữa lại còn không thể khống chế.
Ức Hà Phiêu lo lắng.
- Chính vì lũ Thích khách các ngươi mà Sầm Hàm mới chết. Ta bắt các ngươi phải trả nợ máu bằng máu.
Tế Qua hung dữ phóng ra hai ngọn roi băng xé một người trong Tinh cung ra làm hai, tốc độ nhanh tới mức khiến cho không ai kịp ngăn trở.
- Tế Qua! Dừng lại!
Trần Phong quát lớn.
- Ngươi phải kiềm chế thú tính của Thú Lang trong cơ thể, họ đều là người của Thần tộc chúng ta.
- Nhưng giờ bọn chúng là Thích khách.
Tế Qua gào lên tựa hồ bất chấp lý lẽ.
- Tế Qua, khi chúng ta rời khỏi vùng ngoài Tam giới cũng từng gặp Thập nhị tinh cung, nhưng ngươi đâu có giết họ.
Trần Phong nói.
Đầu Tế Qua dường như đã biến hình, đau tới mức muốn nứt toạc, đầu Thú Lang lúc ẩn lúc hiện.
Ức Hà Phiêu nói:
- Ta tới giúp hắn.
Nàng nói rồi, chiếc lông vũ kim sắc biến thành phiến lá bao bọc lấy bản thân, sau đó xuyên qua tường băng chắn lối, lại lấy chiếc lông vũ đó ra phủ lên người Tế Qua. Ánh kim quang từ từ tán ra thân thể Tế Qua, thân thể run lên từng đợt rồi từ từ bình ổn lại.
- Ta phong ấn các ngươi trong băng của ta mười năm, các ngươi cứ yên ổn đợi Công chúa của Thần tộc tới giúp khôi phục lại chân thân đi.
Tế Qua nói rồi biến roi băng thành cánh băng, hoa tuyết trên cao xoáy tròn hóa thành luồng gió, chôn người của Thập nhị tinh cung vào thành khối băng lớn trong suốt. Sau đó bốn chiếc cánh băng vẫy lên, thổi khối băng tới một nơi hoang vu trên Thần tộc đại địa.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuyên qua màn mây của buổi ban mai, bình minh phàm trần được đánh thức bởi những tiếng gà gáy. Bầu trời đã ngập tràn ánh nắng, hoa tuyết đã tan không còn lưu lại chút vết tích, đến cả nước sau khi dung hóa cũng không còn, bởi nó đâu có bị dung hóa mà biến mất đi.
Người phàm trần với trận tuyết đêm qua vẫn cảm giác lạ lùng như đang nằm mộng. Chưởng quỹ của khách sạn cũng cảm giác được vườn hoa đằng sau có chuyện không bình thường, nhưng Trần Phong đã yêu cầu không có lời của hắn không được làm phiền. Chưởng quý thấy ngân tử nhiều như vậy cũng đủ để ngăn chặn sự hiếu kỳ của bản thân rồi.
Trần Phong không hề vì chuyện của Thập nhị tinh cung hay Tế Qua mà hoãn việc điều tra, nhưng từ đầu tới cuối suy đi xét lại, phát hiện ra mình đã bước vào ngõ cụt.
Bởi vì sau trận đánh với Quỷ Yêu, Tịch Nguyệt và Sầm Hàm đều bị trọng thương, do đó với cái chết của Sầm Hàm, Tịch Nguyệt không có năng lực để hạ thủ, còn các tinh linh Vương tộc trong Ngũ tộc đều ở vào thời điểm nguy cấp lúc đối đầu với Quỷ Yêu vẫn không thể sử dụng linh lực công kích. Nếu không có linh lực công kích, làm thế nào để thích sát Sầm Hàm đây? Tuy Sầm Hàm bị trọng thương có thể dễ dàng đắc thủ, nhưng thích khách rõ ràng muốn giết Ức Hà Phiêu, chỉ là ngộ sát Sầm Hàm ở phòng Ức Hà Phiêu thôi. Kẻ duy nhất có năng lực chính là Ức Hà Phiêu và bản thân Trần Phong, nhưng Trần Phong khi ấy tận mắt nhìn Ức Hà Phiêu mở cửa bước vào, vào rồi mới phát ra tiếng kêu, nàng không có thời gian hạ thủ vì Sầm Hàm nói thích sát là kẻ mặc hắc y bịt mặt.
Cảm giác thực sự của Trần Phong giống như Ức Hà Phiêu nói, càng đi càng xa khỏi chân tướng. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện cái chết của hắc y nhân đầu tiên, phát hiện của Tịch Nguyệt, tới cái chết của Phá Trúc, còn mất đi một cánh tay, sau đó là cánh tay đứt của Cát Duyệt, Tịch Nguyệt và bản thân đều bị mê yên thông thường làm ngất đi. Trong lúc đó, thích khách dùng song kiếm giả vờ đối phó Sầm Hàm, rồi Linh Tường phát hiện thi thể Cát Duyệt, cho tới mộ phần bị bới lên, hôm nay là Sầm Hàm ra đi, Sầm Hàm chỉ nhìn thấy một bên thích khách, còn cả thanh đao đầy máu nơi tay phải.
Trần Phong nhíu mày lại tới mức đau đầu, rất lâu sau, mắt mở to, hắn đột nhiên nhớ lại một số sự tình. Hắn biết thích khách là ai rồi, chỉ là còn không rõ tại sao y biết dùng độc, còn nữa, tại sao phải giết Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ. Động cơ này Trần Phong chưa tìm thấy, do đó còn chưa thể ra quyết định cuối cùng.
Trần Phong nghĩ, rất mau thôi sẽ có chuyện xảy ra, chân tướng, cũng rất mau thôi sẽ sáng tỏ. Linh hồn của người chết cũng sẽ được an ủi.
Bên kia, nhóm Trần Phong nhìn hoa tuyết đầy trời là biết Sầm Hàm đã đi rồi. Người phàm trần đang giữa tháng bảy mà nhìn thấy tuyết đều vui sướng phát cuồng, trẻ con chạy nhảy đùa vui với tuyết. Người lớn tưởng rằng mình đang mơ, trời thì đang nóng, tại sao lại có tuyết rơi, hơn nữa rơi xuống đất rồi hồi lâu chẳng chịu tan đi? Đưa tay ra hứng tuyết, khiến hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay, không ngờ là thật, hơn nữa một cảm giác mát mẻ thấm vào da thịt, cảm giác này lại gây ra sự ấm áp, từ tận sâu trong lòng.
Nhưng tất cả đều không biết, đằng sau có ẩn chứa sát khí.
Trần Phong nghe thấy âm thanh vang động, cảm giác đầu tiên là Tế Qua xảy ra chuyện rồi, sau đó vừa muốn chạy ra xem thì bị một đám thích khách ngăn trở. Trần Phong bình tâm nhìn kỹ, không ngờ lại là người trong Thập nhị tinh cung.
- Bọn chúng là Thích khách của Ma tộc à?
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Bọn họ vốn thuộc về Thần tộc chúng ta, nhưng đã bị Ma Tâm Quyết của Công chúa Kiển Xá khống chế, giờ đây chỉ nghe lệnh của Kiển Xá.
Trần Phong nói.
- Vậy bọn chúng chỉ có chết thôi.
Ức Hà Phiêu nói rồi rút chiếc lông vũ kim sắc muốn xông lên nhưng bị Trần Phong ngăn lại.
- Bọn họ trước sau vẫn là con dân Thần tộc, hôm nay biến thành như vậy, chúng ta đều có trách nhiệm, không thể giết được. Trong Tam giới chỉ có Công chúa của Thần tộc chúng ta là giải trừ được huyễn thuật này.
Trần Phong ngăn cản.
- Vậy phải làm sao? Nếu muốn an toàn chế ngự bọn họ thì không có khả năng, hiện mọi người đều bị thương, chỉ còn chúng ta là có thể ứng phó, song chúng ta xuất thủ chỉ có thể giết họ thôi.
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Đúng là rất khó khăn. Với sức mạnh của Thập nhị tinh cung thì tuyệt đối không thể phá được phòng hộ kết giới của Vương tộc tinh linh cả Ngũ tộc được. Nhưng đây là phàm trần, nếu còn chần chừ chỉ sợ sẽ làm liên lụy vô số người.
Trần Phong nhíu mày.
- Cố hết sức thôi, có thể không giết thì không giết.
Thập nhị tinh cung mỗi người cầm các loại binh khí khác nhau xông tới nhóm Trần Phong. Ức Hà Phiêu và Trần Phong ngăn trở trước mặt họ, có thể không xuất thủ thì không xuất thủ. Nhìn họ càng lúc càng tới gần, lông vũ trên tay Ức Hà Phiêu biến thành sắc bén, Trần Phong cũng vừa lấy ra Huyết Oán Kiếm. Khi Thập nhị tinh cung tiếp cận thêm chút nữa thì đã không còn tiến được nữa, bởi vì ở giữa, tuyết rơi xuống từ trời cao đông lại thành một bức tường băng. Các tinh linh đều kinh ngạc, biết rằng ngoại trừ Tế Qua không ai có thể làm được.
Trong nháy mắt, Tế Qua xuất hiện trước mặt mọi người. Bốn ngọn roi băng như những cánh tay ma quỷ múa khắp không trung, cuồng phong mang theo vô số tuyết hoa, tấn tốc, mạnh mẽ biến thành một lớp phòng hộ hữu hình.
- Linh lực công kích của Tế Qua đã hồi phục rồi.
Tiên Cụ nói.
- Dường như còn mạnh hơn một chút.
Ngự Nô nói.
- Trên người Tế Qua ẩn chứa một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, giống như sự “tức giận” của Lạc Anh vậy, chắc là do trong cơ thể hắn là thần thú Thú Lang đã hóa điên, nhưng sức mạnh này không dễ gì khống chế được, rất dễ khiến lạc hướng.
Linh Tường bên cạnh băn khoăn.
- Ta nghĩ còn một phần nguyên nhân là vì Sầm Hàm, chỉ có người ở phàm trần mới hiểu, đó là sức mạnh của ái tình.
Tịch Nguyệt giải thích.
- Bộ dạng của Tế Qua có phần không ổn, tựa như phẫn nộ vô cùng, hơn nữa lại còn không thể khống chế.
Ức Hà Phiêu lo lắng.
- Chính vì lũ Thích khách các ngươi mà Sầm Hàm mới chết. Ta bắt các ngươi phải trả nợ máu bằng máu.
Tế Qua hung dữ phóng ra hai ngọn roi băng xé một người trong Tinh cung ra làm hai, tốc độ nhanh tới mức khiến cho không ai kịp ngăn trở.
- Tế Qua! Dừng lại!
Trần Phong quát lớn.
- Ngươi phải kiềm chế thú tính của Thú Lang trong cơ thể, họ đều là người của Thần tộc chúng ta.
- Nhưng giờ bọn chúng là Thích khách.
Tế Qua gào lên tựa hồ bất chấp lý lẽ.
- Tế Qua, khi chúng ta rời khỏi vùng ngoài Tam giới cũng từng gặp Thập nhị tinh cung, nhưng ngươi đâu có giết họ.
Trần Phong nói.
Đầu Tế Qua dường như đã biến hình, đau tới mức muốn nứt toạc, đầu Thú Lang lúc ẩn lúc hiện.
Ức Hà Phiêu nói:
- Ta tới giúp hắn.
Nàng nói rồi, chiếc lông vũ kim sắc biến thành phiến lá bao bọc lấy bản thân, sau đó xuyên qua tường băng chắn lối, lại lấy chiếc lông vũ đó ra phủ lên người Tế Qua. Ánh kim quang từ từ tán ra thân thể Tế Qua, thân thể run lên từng đợt rồi từ từ bình ổn lại.
- Ta phong ấn các ngươi trong băng của ta mười năm, các ngươi cứ yên ổn đợi Công chúa của Thần tộc tới giúp khôi phục lại chân thân đi.
Tế Qua nói rồi biến roi băng thành cánh băng, hoa tuyết trên cao xoáy tròn hóa thành luồng gió, chôn người của Thập nhị tinh cung vào thành khối băng lớn trong suốt. Sau đó bốn chiếc cánh băng vẫy lên, thổi khối băng tới một nơi hoang vu trên Thần tộc đại địa.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuyên qua màn mây của buổi ban mai, bình minh phàm trần được đánh thức bởi những tiếng gà gáy. Bầu trời đã ngập tràn ánh nắng, hoa tuyết đã tan không còn lưu lại chút vết tích, đến cả nước sau khi dung hóa cũng không còn, bởi nó đâu có bị dung hóa mà biến mất đi.
Người phàm trần với trận tuyết đêm qua vẫn cảm giác lạ lùng như đang nằm mộng. Chưởng quỹ của khách sạn cũng cảm giác được vườn hoa đằng sau có chuyện không bình thường, nhưng Trần Phong đã yêu cầu không có lời của hắn không được làm phiền. Chưởng quý thấy ngân tử nhiều như vậy cũng đủ để ngăn chặn sự hiếu kỳ của bản thân rồi.
Trần Phong không hề vì chuyện của Thập nhị tinh cung hay Tế Qua mà hoãn việc điều tra, nhưng từ đầu tới cuối suy đi xét lại, phát hiện ra mình đã bước vào ngõ cụt.
Bởi vì sau trận đánh với Quỷ Yêu, Tịch Nguyệt và Sầm Hàm đều bị trọng thương, do đó với cái chết của Sầm Hàm, Tịch Nguyệt không có năng lực để hạ thủ, còn các tinh linh Vương tộc trong Ngũ tộc đều ở vào thời điểm nguy cấp lúc đối đầu với Quỷ Yêu vẫn không thể sử dụng linh lực công kích. Nếu không có linh lực công kích, làm thế nào để thích sát Sầm Hàm đây? Tuy Sầm Hàm bị trọng thương có thể dễ dàng đắc thủ, nhưng thích khách rõ ràng muốn giết Ức Hà Phiêu, chỉ là ngộ sát Sầm Hàm ở phòng Ức Hà Phiêu thôi. Kẻ duy nhất có năng lực chính là Ức Hà Phiêu và bản thân Trần Phong, nhưng Trần Phong khi ấy tận mắt nhìn Ức Hà Phiêu mở cửa bước vào, vào rồi mới phát ra tiếng kêu, nàng không có thời gian hạ thủ vì Sầm Hàm nói thích sát là kẻ mặc hắc y bịt mặt.
Cảm giác thực sự của Trần Phong giống như Ức Hà Phiêu nói, càng đi càng xa khỏi chân tướng. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện cái chết của hắc y nhân đầu tiên, phát hiện của Tịch Nguyệt, tới cái chết của Phá Trúc, còn mất đi một cánh tay, sau đó là cánh tay đứt của Cát Duyệt, Tịch Nguyệt và bản thân đều bị mê yên thông thường làm ngất đi. Trong lúc đó, thích khách dùng song kiếm giả vờ đối phó Sầm Hàm, rồi Linh Tường phát hiện thi thể Cát Duyệt, cho tới mộ phần bị bới lên, hôm nay là Sầm Hàm ra đi, Sầm Hàm chỉ nhìn thấy một bên thích khách, còn cả thanh đao đầy máu nơi tay phải.
Trần Phong nhíu mày lại tới mức đau đầu, rất lâu sau, mắt mở to, hắn đột nhiên nhớ lại một số sự tình. Hắn biết thích khách là ai rồi, chỉ là còn không rõ tại sao y biết dùng độc, còn nữa, tại sao phải giết Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ. Động cơ này Trần Phong chưa tìm thấy, do đó còn chưa thể ra quyết định cuối cùng.
Trần Phong nghĩ, rất mau thôi sẽ có chuyện xảy ra, chân tướng, cũng rất mau thôi sẽ sáng tỏ. Linh hồn của người chết cũng sẽ được an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.