Chương 15: Khuynh thành hạo kiếp (4)
Lâm Thiên Vũ
13/04/2013
Cát vàng bị nhuộm đỏ cuộn lên cao như thể sóng biển, sau đó cát đỏ vươn lên tạo thành một ngọn núi, rồi cát trên đó từng chút từng chút một rớt xuống, đến lúc cuối cùng giữa lớp cát xuất hiện một người, mày kiếm mắt sáng, oai võ hiên ngang. Người này chính là Hiên Sa.
- Hiên Sa, chàng chưa chết sao?
Ngưng Liễm vừa trông thấy người này, liền nở nụ cười ngàn vạn năm rồi chưa thấy được, chỉ là bị máu lấp hết sự rạng rỡ và ấm áp. Trong lúc bà nói, máu đỏ tươi từ miệng ứa ra.
- Ta đã chết ngàn vạn năm rồi, nhưng sự kiên trì của nàng khiến ta sống lại.
Chân Hiên Sa không động đậy, cũng không bay lên, mà cát dưới chân chuyển động như nước đưa y đến trước mặt Ngưng Liễm. Y nói:
- Nàng thực không để ta phải thất vọng, nỗi oán hận của nàng trong ngàn vạn năm không hề biến mất, chứng minh được rằng quyết định và việc đặt cược của ta là đúng.
Nụ cười khó nhọc Ngưng Liễm cứng lại, dần chuyển sang giận dữ, nhìn chằm chằm Hiên Sa, khóe miệng nhếch lên, nụ cười này càng thêm hận ý và hàn ý, còn cả khoái ý:
- Chàng nói chuyện đánh cược và quyết định là thế nào?
- Nàng bảo Châu Tế và Thương Xá đều bị nàng lợi dụng, đều là con rối của nàng. Nhưng ta phải cho nàng biết, nàng mới chính là kẻ bị lợi dụng, cũng là con rối đích thực.
Hiên Sa nói.
- Hiên Sa! Ngươi câm miệng lại!
Trần Phong lúc này tựa hồ đã đoán được mấy phần, nhưng hắn muốn ngăn lại, bởi vì hắn không muốn để Ngưng Liễm biết tất cả những điều này. Như thế Ngưng Liễm sẽ càng thêm đau khổ.
- Ngươi không ngăn cản ta được đâu.
Hiên Sa cười khẩy, sau đó quay sang nói với Ngưng Liễm:
- Tất cả mọi chuyện từ ngàn vạn năm trước tới hiện tại đều là kế hoạch của ta. Linh lực của ta cao cường hơn Hiên Ảnh, hắn dựa vào cái gì mà đòi làm Thần Vương tương lai, dựa vào cái gì mà đòi làm ca ca của ta. Ta không phục, ta phải thay đổi tất cả, nhưng ta phải tránh khỏi Thần Sáng Tạo trước đã, do đó ta mới biến mình thành sa mạc, một thoáng mà đã ngàn vạn năm rồi.
Lời của Hiên Sa khiến tất cả mọi người đều không dám tin. Kẻ vì tình huynh đệ mà buông cả nữ tử mình yêu có phải là y không.
- Chàng nói rằng, chàng lợi dụng thiếp.
Thân thể của Ngưng Liễm dần dần không trụ được nữa, bắt đầu mềm đi.
- Đúng, chính là lợi dụng nàng. Thực ra ta luôn tìm kiếm cơ hội, nhưng bên trong Thần tộc bình lặng này căn bản chẳng có cơ hội, ta bèn tự mình tới phàm trần, hy vọng sẽ tìm ra biện pháp. Sau đó ta theo nàng tới dốc núi ấy, mộng cảnh đó cũng là ta tạo ra, do đó nàng mới nhìn thấy được ta, mọi chuyện sau này nàng đều đã biết cả.
- Tại sao chàng làm vậy?
Ngưng Liễm cố hỏi. Thực ra Trần Phong và Cốt Phi mấy người đều đã đoán ra. Chắc Ngưng Liễm cũng đoán ra rồi, nhưng bà nghĩ người mình yêu có thể cho bà một tia hy vọng.
- Bởi vì ta tới phàm trần để tìm biện pháp, chính là lợi dụng tâm lý của nữ tử khi yêu không quan tâm tới tất cả mọi thứ. Ta thấy mỹ mạo và khí chất thoát tục của nàng so với nữ tử Thần tộc còn hơn cả trăm lần, do đó ta chắc Hiên Ảnh nhất định sẽ thích, bèn khiến nàng yêu ta trước hắn.
Hiên Sa lãnh đạm lên tiếng.
- Rồi sau khi thiếp yêu chàng sâu đậm, chàng liền đem thiếp dâng cho kẻ khác? Đây chính là kế hoạch của chàng?
Ngưng Liễm miễn cưỡng cười lạnh.
- Chàng thắng rồi. Nỗi hận ngàn vạn năm của thiếp đều bởi chàng mà tan thành mây khói, chỉ vì, thiếp yêu chàng.
- Không thể nào? Chẳng phải tất cả mọi chuyện của Thần tộc đều nằm trong tầm khống chế của Thần Sáng Tạo sao?
Trần Phong không hiểu.
- Ta khác, ta cũng không hiểu tại sao nữa. Đối với tất cả những chuyện này, đều là do ta ngụy trang hết.
Hiên Sa nói.
- Nỗi hận chàng kéo dài ngàn vạn năm khiến thiếp sống được tới ngày hôm nay, còn tạo ra Ma tộc. Hận này với chàng chính là yêu, chàng có biết nó sâu tới đâu chăng?
Thân thể Ngưng Liễm đã nằm trên cát, máu chảy bắt đầu chậm lại.
- Chính vì ta biết nên ta mới lợi dụng nàng. Tất cả những chuyện nàng làm tựa hồ đều vượt khỏi sức tưởng tượng của ta, sự cố chấp trong tình yêu của nữ tử phàm trần đích thực là sức mạnh vĩ đại nhất trên thế gian này.
Hiên Sa cười đắc ý.
- Nói cho thiếp biết, chàng đã bao giờ thực lòng yêu thiếp chút nào chưa? Có một chút nào không?
Đây là mong muốn cuối cùng của Ngưng Liễm, giọng điệu đầy khẩn cầu, nàng chỉ hy vọng người mà nàng yêu sâu đậm trước mặt này có thể cho nàng một chút ấm áp mỏng manh.
- Không, một chút cũng không.
Hiên Sa cứng rắn trả lời, quay mặt lại, ánh mắt bắn ra tia nhìn vô tình.
Cơ thể cố gắng kiên trì của Ngưng Liễm cuối cùng đã bất động trên mặt đất, máu cũng ngừng chảy bởi vì đã cạn. Binh mã Ma tộc đang tranh đấu cũng đi theo Ngưng Liễm, biến mất giữa cát vàng. Ngưng Liễm chết rồi, sinh mệnh ngàn vạn năm đến lúc máu chảy cạn khô vẫn chưa chết, nhưng chỉ với một câu trả lời của Hiên Sa mà mọi thứ đều kết thúc, đôi mắt vẫn nhìn trừng trừng chờ đợi một chút hy vọng.
- Hiện giờ nàng cuối cùng đã được giải thoát rồi.
Hiên Sa nói một câu, sau đó lấy tay vuốt mắt Ngưng Liễm, trên mặt thoáng qua một chút khổ đau, một giọt nước mắt bất cẩn để lộ ra trên khuôn mặt hắn. Chỉ mình Trần Phong nhìn thấy được.
- Toàn bộ những điều ngươi vừa nói là thật hay giả? Dẫu là hi vọng bà ta có thể được giải thoát đi nữa, ngươi không thấy ngươi làm vậy quá tàn nhẫn sao?
Trần Phong hỏi.
- Một nửa là thật, một nửa là giả, nhưng đâu thật đâu giả ta cũng không rõ nữa. Chẳng qua có một điểm rất rõ ràng, chính là các ngươi đều phải chết, rồi ta sẽ hồi sinh thế giới đã hủy diệt.
Hiên Sa gầm lên, cát vàng như cột gió xoáy nối liền trời và đất, sau đó vô số người cát xuất hiện, những người này to lớn như quái vật, tiến hành một trận giết chóc cùng Thần tộc. Trần Phong phóng mắt không thấy tận cùng, dường như mỗi một nắm cát là một người cát.
- Lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp đích thực là gì? Sao lại liên tục thế lực này tiếp thế lực khác, nhìn không thấy điểm cuối như vậy. Tuy nhiên bất kể ra sao, ta tuyệt đối không cho phép có kẻ nào phá hoại phàm trần, hủy diệt Tam giới.
Trần Phong nói đoạn triệu hồi vòng ánh sáng bao bọc mọi người một lần nữa, chống lại công kích của cát sa mạc.
- Khi đối phó với Châu Tế và Ngưng Liễm, ta đã nhìn xuyên thấu sức mạnh vô cực của ngươi rồi, tuy cường đại thật nhưng không đủ tà ác. Ngươi không thắng được ta đâu.
Hiên Sa tự tin đứng giữa cát vàng nối liền trời đất.
- Đã là sức mạnh vô cực thì có thể phát huy tới vô cực, ta nhất định không thể để ngươi đắc ý được.
Trần Phong nói rồi lại tạo ra vòng ánh sáng để nó bảo vệ cho Cốt Phi, Ức Hà Phiêu và Y Tích, dùng tốc độ mắt thường không theo kịp tiếp cận Hiên Sa. Nhưng tất cả đối với thủy tổ của Thần tộc như Hiên Sa đích thực là chưa đủ.
Hiên Sa bất động, đứng nguyên một chỗ nhìn Trần Phong nhếch mép cười, sau đó tay bắt quyết, hét lên:
- Sa Bạo Long Phá quyết!
Chỉ thấy vô số cát vàng ngưng tụ thành vô số con rồng khổng lồ tấn công tới Trần Phong. Tốc độ và sức mạnh của Trần Phong lúc này không gì ngăn lại được. Một con rồng cát công tới, Trần Phong đánh ra một quyền đi từ đầu tới đuôi, xuyên qua nó, sau đó là con rồng cát thứ hai. Nhưng chúng càng lúc càng đông, hơn nữa cát càng lúc càng cứng hơn, khiến cho Trần Phong nhớ lại bức tường cát trong Sa Cảnh Ma Cung.
Cuối cùng, sau khi đánh xuyên qua chín chín tám mốt con rồng cát, song quyền của Trần Phong đã hỏng, lộ ra cả xương trắng, nhưng không thấy một giọt máu nào. Lúc này hắn mới phát hiện ra, chẳng những không tiếp cận được Hiên Sa mà còn bị đẩy lùi mấy trượng.
Trần Phong vừa xong hao phí rất nhiều linh lực, hiện giờ dừng lại đứng yên một chỗ, từ hai tay truyền lên cơn đau khủng khiếp. Bởi vì trên mình rồng cát có linh lực, cơn đau này người bình thường không thể chịu đựng được.
- Sao rồi? Đã biết sức mạnh của ta đáng sợ thế nào chưa, sức mạnh vô cực của ngươi đã tới cực hạn rồi.
Trong khi Hiên Sa cất tiếng vang rền, cát dưới chân lại chuyển động, đưa y tới gần Trần Phong hơn.
- Đã trải qua ngàn vạn năm, ta không muốn lãng phí thời gian nữa.
Hiên Sa nói đoạn tay bắt quyết, niệm ra Sa Bạo Táng Mộ quyết. Trần Phong cảm giác hai chân cứng đờ vô lực, cúi đầu nhìn thấy cát vàng đang dần dần chôn hắn xuống, còn Trần Phong hoàn toàn không thoát khỏi chúng, mỗi một nắm cát đều nặng như núi. Hắn chỉ biết bất lực nhìn cát vàng chôn lấp bàn chân mình, sau đó đến cẳng chân, eo, ngực rồi cổ.
Hiên Sa lưu lại cho Trần Phong cái đầu, cát chỉ dừng lại tới cổ hắn, còn vòng ánh sáng bảo hộ cho mấy người Cốt Phi đã hỏng, bởi vì luồng linh lực phòng hộ ấy là từ Trần Phong. Trần Phong bây giờ đã trọng thương, không còn sức lực.
- Hiên Sa, chàng chưa chết sao?
Ngưng Liễm vừa trông thấy người này, liền nở nụ cười ngàn vạn năm rồi chưa thấy được, chỉ là bị máu lấp hết sự rạng rỡ và ấm áp. Trong lúc bà nói, máu đỏ tươi từ miệng ứa ra.
- Ta đã chết ngàn vạn năm rồi, nhưng sự kiên trì của nàng khiến ta sống lại.
Chân Hiên Sa không động đậy, cũng không bay lên, mà cát dưới chân chuyển động như nước đưa y đến trước mặt Ngưng Liễm. Y nói:
- Nàng thực không để ta phải thất vọng, nỗi oán hận của nàng trong ngàn vạn năm không hề biến mất, chứng minh được rằng quyết định và việc đặt cược của ta là đúng.
Nụ cười khó nhọc Ngưng Liễm cứng lại, dần chuyển sang giận dữ, nhìn chằm chằm Hiên Sa, khóe miệng nhếch lên, nụ cười này càng thêm hận ý và hàn ý, còn cả khoái ý:
- Chàng nói chuyện đánh cược và quyết định là thế nào?
- Nàng bảo Châu Tế và Thương Xá đều bị nàng lợi dụng, đều là con rối của nàng. Nhưng ta phải cho nàng biết, nàng mới chính là kẻ bị lợi dụng, cũng là con rối đích thực.
Hiên Sa nói.
- Hiên Sa! Ngươi câm miệng lại!
Trần Phong lúc này tựa hồ đã đoán được mấy phần, nhưng hắn muốn ngăn lại, bởi vì hắn không muốn để Ngưng Liễm biết tất cả những điều này. Như thế Ngưng Liễm sẽ càng thêm đau khổ.
- Ngươi không ngăn cản ta được đâu.
Hiên Sa cười khẩy, sau đó quay sang nói với Ngưng Liễm:
- Tất cả mọi chuyện từ ngàn vạn năm trước tới hiện tại đều là kế hoạch của ta. Linh lực của ta cao cường hơn Hiên Ảnh, hắn dựa vào cái gì mà đòi làm Thần Vương tương lai, dựa vào cái gì mà đòi làm ca ca của ta. Ta không phục, ta phải thay đổi tất cả, nhưng ta phải tránh khỏi Thần Sáng Tạo trước đã, do đó ta mới biến mình thành sa mạc, một thoáng mà đã ngàn vạn năm rồi.
Lời của Hiên Sa khiến tất cả mọi người đều không dám tin. Kẻ vì tình huynh đệ mà buông cả nữ tử mình yêu có phải là y không.
- Chàng nói rằng, chàng lợi dụng thiếp.
Thân thể của Ngưng Liễm dần dần không trụ được nữa, bắt đầu mềm đi.
- Đúng, chính là lợi dụng nàng. Thực ra ta luôn tìm kiếm cơ hội, nhưng bên trong Thần tộc bình lặng này căn bản chẳng có cơ hội, ta bèn tự mình tới phàm trần, hy vọng sẽ tìm ra biện pháp. Sau đó ta theo nàng tới dốc núi ấy, mộng cảnh đó cũng là ta tạo ra, do đó nàng mới nhìn thấy được ta, mọi chuyện sau này nàng đều đã biết cả.
- Tại sao chàng làm vậy?
Ngưng Liễm cố hỏi. Thực ra Trần Phong và Cốt Phi mấy người đều đã đoán ra. Chắc Ngưng Liễm cũng đoán ra rồi, nhưng bà nghĩ người mình yêu có thể cho bà một tia hy vọng.
- Bởi vì ta tới phàm trần để tìm biện pháp, chính là lợi dụng tâm lý của nữ tử khi yêu không quan tâm tới tất cả mọi thứ. Ta thấy mỹ mạo và khí chất thoát tục của nàng so với nữ tử Thần tộc còn hơn cả trăm lần, do đó ta chắc Hiên Ảnh nhất định sẽ thích, bèn khiến nàng yêu ta trước hắn.
Hiên Sa lãnh đạm lên tiếng.
- Rồi sau khi thiếp yêu chàng sâu đậm, chàng liền đem thiếp dâng cho kẻ khác? Đây chính là kế hoạch của chàng?
Ngưng Liễm miễn cưỡng cười lạnh.
- Chàng thắng rồi. Nỗi hận ngàn vạn năm của thiếp đều bởi chàng mà tan thành mây khói, chỉ vì, thiếp yêu chàng.
- Không thể nào? Chẳng phải tất cả mọi chuyện của Thần tộc đều nằm trong tầm khống chế của Thần Sáng Tạo sao?
Trần Phong không hiểu.
- Ta khác, ta cũng không hiểu tại sao nữa. Đối với tất cả những chuyện này, đều là do ta ngụy trang hết.
Hiên Sa nói.
- Nỗi hận chàng kéo dài ngàn vạn năm khiến thiếp sống được tới ngày hôm nay, còn tạo ra Ma tộc. Hận này với chàng chính là yêu, chàng có biết nó sâu tới đâu chăng?
Thân thể Ngưng Liễm đã nằm trên cát, máu chảy bắt đầu chậm lại.
- Chính vì ta biết nên ta mới lợi dụng nàng. Tất cả những chuyện nàng làm tựa hồ đều vượt khỏi sức tưởng tượng của ta, sự cố chấp trong tình yêu của nữ tử phàm trần đích thực là sức mạnh vĩ đại nhất trên thế gian này.
Hiên Sa cười đắc ý.
- Nói cho thiếp biết, chàng đã bao giờ thực lòng yêu thiếp chút nào chưa? Có một chút nào không?
Đây là mong muốn cuối cùng của Ngưng Liễm, giọng điệu đầy khẩn cầu, nàng chỉ hy vọng người mà nàng yêu sâu đậm trước mặt này có thể cho nàng một chút ấm áp mỏng manh.
- Không, một chút cũng không.
Hiên Sa cứng rắn trả lời, quay mặt lại, ánh mắt bắn ra tia nhìn vô tình.
Cơ thể cố gắng kiên trì của Ngưng Liễm cuối cùng đã bất động trên mặt đất, máu cũng ngừng chảy bởi vì đã cạn. Binh mã Ma tộc đang tranh đấu cũng đi theo Ngưng Liễm, biến mất giữa cát vàng. Ngưng Liễm chết rồi, sinh mệnh ngàn vạn năm đến lúc máu chảy cạn khô vẫn chưa chết, nhưng chỉ với một câu trả lời của Hiên Sa mà mọi thứ đều kết thúc, đôi mắt vẫn nhìn trừng trừng chờ đợi một chút hy vọng.
- Hiện giờ nàng cuối cùng đã được giải thoát rồi.
Hiên Sa nói một câu, sau đó lấy tay vuốt mắt Ngưng Liễm, trên mặt thoáng qua một chút khổ đau, một giọt nước mắt bất cẩn để lộ ra trên khuôn mặt hắn. Chỉ mình Trần Phong nhìn thấy được.
- Toàn bộ những điều ngươi vừa nói là thật hay giả? Dẫu là hi vọng bà ta có thể được giải thoát đi nữa, ngươi không thấy ngươi làm vậy quá tàn nhẫn sao?
Trần Phong hỏi.
- Một nửa là thật, một nửa là giả, nhưng đâu thật đâu giả ta cũng không rõ nữa. Chẳng qua có một điểm rất rõ ràng, chính là các ngươi đều phải chết, rồi ta sẽ hồi sinh thế giới đã hủy diệt.
Hiên Sa gầm lên, cát vàng như cột gió xoáy nối liền trời và đất, sau đó vô số người cát xuất hiện, những người này to lớn như quái vật, tiến hành một trận giết chóc cùng Thần tộc. Trần Phong phóng mắt không thấy tận cùng, dường như mỗi một nắm cát là một người cát.
- Lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp đích thực là gì? Sao lại liên tục thế lực này tiếp thế lực khác, nhìn không thấy điểm cuối như vậy. Tuy nhiên bất kể ra sao, ta tuyệt đối không cho phép có kẻ nào phá hoại phàm trần, hủy diệt Tam giới.
Trần Phong nói đoạn triệu hồi vòng ánh sáng bao bọc mọi người một lần nữa, chống lại công kích của cát sa mạc.
- Khi đối phó với Châu Tế và Ngưng Liễm, ta đã nhìn xuyên thấu sức mạnh vô cực của ngươi rồi, tuy cường đại thật nhưng không đủ tà ác. Ngươi không thắng được ta đâu.
Hiên Sa tự tin đứng giữa cát vàng nối liền trời đất.
- Đã là sức mạnh vô cực thì có thể phát huy tới vô cực, ta nhất định không thể để ngươi đắc ý được.
Trần Phong nói rồi lại tạo ra vòng ánh sáng để nó bảo vệ cho Cốt Phi, Ức Hà Phiêu và Y Tích, dùng tốc độ mắt thường không theo kịp tiếp cận Hiên Sa. Nhưng tất cả đối với thủy tổ của Thần tộc như Hiên Sa đích thực là chưa đủ.
Hiên Sa bất động, đứng nguyên một chỗ nhìn Trần Phong nhếch mép cười, sau đó tay bắt quyết, hét lên:
- Sa Bạo Long Phá quyết!
Chỉ thấy vô số cát vàng ngưng tụ thành vô số con rồng khổng lồ tấn công tới Trần Phong. Tốc độ và sức mạnh của Trần Phong lúc này không gì ngăn lại được. Một con rồng cát công tới, Trần Phong đánh ra một quyền đi từ đầu tới đuôi, xuyên qua nó, sau đó là con rồng cát thứ hai. Nhưng chúng càng lúc càng đông, hơn nữa cát càng lúc càng cứng hơn, khiến cho Trần Phong nhớ lại bức tường cát trong Sa Cảnh Ma Cung.
Cuối cùng, sau khi đánh xuyên qua chín chín tám mốt con rồng cát, song quyền của Trần Phong đã hỏng, lộ ra cả xương trắng, nhưng không thấy một giọt máu nào. Lúc này hắn mới phát hiện ra, chẳng những không tiếp cận được Hiên Sa mà còn bị đẩy lùi mấy trượng.
Trần Phong vừa xong hao phí rất nhiều linh lực, hiện giờ dừng lại đứng yên một chỗ, từ hai tay truyền lên cơn đau khủng khiếp. Bởi vì trên mình rồng cát có linh lực, cơn đau này người bình thường không thể chịu đựng được.
- Sao rồi? Đã biết sức mạnh của ta đáng sợ thế nào chưa, sức mạnh vô cực của ngươi đã tới cực hạn rồi.
Trong khi Hiên Sa cất tiếng vang rền, cát dưới chân lại chuyển động, đưa y tới gần Trần Phong hơn.
- Đã trải qua ngàn vạn năm, ta không muốn lãng phí thời gian nữa.
Hiên Sa nói đoạn tay bắt quyết, niệm ra Sa Bạo Táng Mộ quyết. Trần Phong cảm giác hai chân cứng đờ vô lực, cúi đầu nhìn thấy cát vàng đang dần dần chôn hắn xuống, còn Trần Phong hoàn toàn không thoát khỏi chúng, mỗi một nắm cát đều nặng như núi. Hắn chỉ biết bất lực nhìn cát vàng chôn lấp bàn chân mình, sau đó đến cẳng chân, eo, ngực rồi cổ.
Hiên Sa lưu lại cho Trần Phong cái đầu, cát chỉ dừng lại tới cổ hắn, còn vòng ánh sáng bảo hộ cho mấy người Cốt Phi đã hỏng, bởi vì luồng linh lực phòng hộ ấy là từ Trần Phong. Trần Phong bây giờ đã trọng thương, không còn sức lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.