Tiêu Dao

Chương 12: Ma cung bị khốn (4)

Lâm Thiên Vũ

13/04/2013

Mọi người đứng ở trung tâm Sa Cảnh Ma Cung, nhìn sáu cánh cửa trên tường cát mà trong lòng nặng nề vô cùng, đều hiểu rằng bước vào rồi rất khó có thể bước ra được. Vương tộc tinh linh Ngũ tộc đã có chuẩn bị tâm lý, họ từng vào Túc Mệnh Trủng, ở nơi đó đã biết rõ số mệnh của mình được ghi trước, chính là chiến tử.

- Có lẽ, nơi đây chính là chỗ nghỉ ngơi cuối cùng của chúng ta.

- Thưa chủ nhân, thuộc hạ không thể chờ đợi nữa, thuộc hạ đi vào trước đây.

Lạc Anh nói.

- Lạc Anh!

Trần Phong gọi nàng, vốn có muôn ngàn điều để nói, nhưng hắn chỉ thốt được hai chữ:

- Cẩn thận!

Lạc Anh gật đầu, sau đó nhìn mỗi người một lần, lần này chính là để ghi nhớ toàn bộ mọi người. Lạc Anh chưa từng biểu lộ tình cảm với mọi người, đây cũng là điều duy nhất nàng giấu diếm tất cả. Dấu ấn đôi cánh lửa trên mi tâm Lạc Anh đã in rõ, nàng quay mình, nét mặt hùng hồn, bước vào cánh cổng “Hỏa”. Mọi người nhìn phía sau lưng nàng, định nói mà chẳng biết phải nói gì. Sau khi Lạc Anh bước vào, cánh cổng đó cũng biến mất, trước mặt nhóm Trần Phong bày ra lớp tường cát rắn chắc.

- Thưa chủ nhân, trong năm người bọn thuộc hạ, tuyệt đối không thể có nội gián. Xin người hãy tin thuộc hạ.

Tế Qua thẳng thắn bảo.

- Mọi người đều là những người ưu tú nhất, trong lòng ta tuy đầy mâu thuẫn và khó hiểu, nhưng ta chưa từng nghi ngờ các ngươi.

Trần Phong nói.

- Vậy thuộc hạ là người thứ hai, mọi người bảo trọng.

Khi Tế Qua quay mình bước đi, ngón áp út ở bàn tay trái truyền lên một cơn đau nhói. Đó là Sầm Hàm, dường như đang nói với hắn, hắn không chỉ có một mình, không lẻ loi, đơn độc, nàng vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Khi Tế Qua bước vào cánh cửa “Tuyết”, phảng phất biến mất giữa khí lạnh với tuyết hoa, sau đó cổng cũng khép lại, biến thành bức tường cát chưa từng hé mở.

- Thưa chủ nhân, bất kể thế nào đều phải ngăn cản Vạn thế hạo kiếp. Người đã tận mắt chứng kiến chiến tranh diệt thế của Ma tộc với phàm trần, hình ảnh máu chảy thành sông và tiếng kêu than thảm khốc ấy không thể để tái diễn.

Ngự Nô cương nghị cất tiếng.

- Ta sẽ dùng chính sinh mạng của mình để ngăn trở. Ta cũng tin rằng, chúng ta nhất định sẽ thành công.

Trần Phong nhìn Ngự Nô bằng ánh mắt kiên định.

Ngự Nô triệu hồi loan đao cán dài, sau đó một tiếng hạc kêu phát ra từ thể nội, một làn gió biến mất vào cánh cổng “Phong”.

- Thưa chủ nhân, từ lần đầu tiên gặp người, không, có lẽ còn sớm hơn, đã an bài sẵn thuộc hạ chiến đấu vì người. Bất kể linh lực của Miên Tủng cường đại đến đâu, thuộc hạ đều quyết nghĩ biện pháp đưa mọi người rời khỏi nơi này.

Linh Tường yêu kiều nói. Nơi này có linh lực mộng cảnh của Miên Tủng, nếu muốn rời khỏi chỉ có cách giết chết Miên Tủng, hoặc là khống chế mộng cảnh của ả.

- Đừng quá băn khoăn và tự gây áp lực, nếu linh lực của Miên Tủng quả thực mạnh tới mức ngươi không thể kháng cự, vậy đừng cố liều mình. Ngươi hãy luôn nghĩ biện pháp đối phó, ta nghĩ đến lúc đó phải làm gì ngươi sẽ khắc hiểu thôi.

Trần Phong đáp.

- Nhất định.

Linh Tường dời mình nhìn sang Y Tích.

- Thưa Công chúa, thuộc hạ hiểu nỗi khổ của người, nhưng nỗi khổ của chủ nhân, mong rằng người cũng hiểu.

Linh Tường một tay nắm lấy tay Y Tích, một tay nắm lấy tay Trần Phong, sau đó đặt hai bàn tay lại bên nhau, nở một nụ cười tươi thắm rồi xoay mình bước đi. Trong thoáng chốc mái tóc và đôi cánh lam sắc tung ra, chiếm hết tầm nhìn của Trần Phong và Y Tích.



Hiện tại chỉ còn lại hai cánh cổng, Lôi và Hoàng. Nhưng chỉ có mình Y Tích, nàng thuộc về Hoàng tộc, Trần Phong không có cách gì tiến vào bất cứ cánh cổng nào không thuộc về hắn. Quả là có võ nhưng lại không có đất nào để mà dụng, hắn đành phải đứng yên tại nơi này.

Trần Phong và Y Tích nhìn nhau, sau đó tay dần dần rời nhau. Đột nhiên một ánh chớp điện lóe lên, Tiên Cụ xuất hiện trong tiếng sấm. Hắn giang rộng đôi cánh, đao trong tay phải ẩn ước phát ra ánh sáng như thiểm điện, đó là linh lực của hắn.

- Chủ nhân! Công chúa!

Tiên Cụ quỳ xuống phía trước.

- Ngươi đã đi đâu? Sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?

Trần Phong hỏi.

- Thuộc hạ, Linh Tường và Vương hậu ba người được một kẻ thần bí thả ra khỏi phòng giam rồi chia nhau tìm lối ra. Thuộc hạ sợ Vương hậu gặp nguy hiểm nên đi cùng người, nhưng nơi này như một mê cung, đi rất lâu mà không ra được. Sau đó thuộc hạ và Vương hậu dường như phát hiện thấy lối ra, bởi vì nơi đó có ánh sáng, nhưng tới gần mới biết đó căn bản không phải là lối ra mà là ánh sáng được linh lực tập hợp lại tạo thành. Luồng ánh sáng đó lóe lên tóm lấy Vương hậu, còn thuộc hạ bị đẩy tới nơi này.

Tiên Cụ nói.

- Sao? Ngươi nói mẫu hậu bị bắt mất rồi à?

Lòng Y Tích như lửa đốt.

- Thưa Công chúa, Tiên Cụ bảo vệ thất bại, tình nguyện chịu phạt.

- Cũng không phải lỗi của ngươi.

Y Tích bình tâm lại, nói tiếp:

- Có lẽ tất cả đều nằm trong tầm khống chế của Ma tộc.

Trần Phong đang nghĩ tới luồng ánh sáng đó là do linh lực của ai tập hợp, không ngờ có thể sở hữu linh lực cường đại tới mức đem Vương hậu có linh lực phòng ngự Địa Táng mang đi. Điều này Miên Tủng tuyệt đối không có khả năng, có lẽ Kiển Xá và Kinh Thiên đều chưa chắc đã làm được như vậy mà không để lại dấu vết. Chỉ là một luồng ánh sáng, không hiện chân thân, linh lực của kẻ này nhất định vượt khỏi sức tưởng tượng.

- Trần Phong, thiếp có thể cảm giác được linh lực của Kiển Xá, có lẽ đến lượt thiếp vào rồi, thực sự sẽ không thể bước ra nữa. Nhưng chàng an tâm, thiếp cũng sẽ không để Kiển Xá bước ra được. Thiếp muốn nhờ chàng một việc, hãy cứu mẫu hậu ra.

Y Tích buồn bã lên tiếng.

- Công chúa, nàng hãy an lòng, ta nhất định sẽ cứu Vương hậu ra. Nhưng…

Trần Phong ngập ngừng mấy lần.

- Nàng cũng không thể xảy ra chuyện gì.

- Sự hung hiểm và khả năng thắng lợi của trận chiến này có lẽ chàng là người hiểu rõ nhất, nếu không có lòng quyết tử, một chút cơ hội cũng không có.

Trần Phong muốn nói thêm nữa, nhưng mấy lần mở miệng mà chẳng thốt nên lời. Hắn nhìn Y Tích, một cơn đau từ lòng bàn tay trái truyền thẳng tới tim:

- Vượt qua ngàn năm chỉ vì trận chiến này, nhưng ta lại chẳng giúp gì được cho nàng.

- Thật à?

Y Tích cay đắng mỉm cười.

- Chàng đã giúp thiếp rất nhiều rồi, lần này đến lượt thiếp tự giải quyết, thiếp tuyệt đối không thể thua.

Nàng muốn nói rằng đâu chỉ vì trận chiến này, mà còn là để tương phùng cùng chàng, nhưng lúc này nàng nói ra, còn có ý nghĩa chăng?

- Đợt một lát.



Trần Phong gọi Y Tích đang quay mình lại. Ánh mắt chờ đợi của Y Tích nhìn Trần Phong, cho rằng vào thời khắc cuối cùng này hắn sẽ không tiếp tục chạy trốn khỏi lời nói chân tình nữa, như giấc mộng chân thật đó. Nhưng nàng vẫn lại thất vọng.

- Ma thú Vu Long của Kiển Xá, Kim Sí Đại Bằng của Thần Vương đều đã bị sát tử, ta tặng Thích Điểu cho nàng, hi vọng nó có thể bảo vệ nàng.

Trần Phong nói rồi tay trái giữ nơi tim, tay phải đặt ở mi tâm, sau đó niệm chú ngữ rồi đặt tay lên mi tâm của Y Tích. Sau một hồi, trên mi tâm của Y Tích đã xuất hiện một đôi cánh hắc sắc, Y Tích cũng cảm thấy trong thân thể trào dâng một nguồn sức mạnh còn chưa kịp thích ứng.

- Chỉ có chuyện này thôi à?

Y Tích khe khẽ hỏi.

- Chỉ có vậy thôi.

Trần Phong đáp lời cứng nhắc.

Y Tích và Tiên Cụ quay người chia ra tiến vào hai cổng “Hoàng” và “Lôi”, một giây trước khi cánh cửa biến mất, Y Tích không nhịn được quay đầu lại, đây có lẽ quả thực là ánh mắt cuối cùng, hàm chứa nỗi đau thương và tiếc nuối đến vô cùng, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.

Một giây sau khi cánh cổng biến mất, Trần Phong phát hiện mọi vật trước mắt của mình nhòa đi. Một nam nhân cũng có thể chứa chan nước mắt như vậy sao, nhưng trước khi gặp Y Tích, hắn chưa từng rơi nước mắt, có lẽ lệ này đã tích tụ được ngàn năm, chỉ rơi vì Y Tích.

Trần Phong khẽ cúi đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Sa Cảnh Ma Cung. Mỗi một nắm cát vàng đều sở hữu linh lực cường đại, nơi này giống như một nhà lao khổ công xây dựng trong bao nhiêu năm. Hơn nữa, là xây để dành cho hắn.

Trong cơ thể Trần Phong phát tán ra linh lực khiến y phục và đầu tóc đều phất phơ bay, hắn rút Huyết Oán Kiếm từ trong người ra, sau đó hung dữ đâm vào lớp cát vàng trước mặt. Không ngờ cát vàng lại cứng rắn đến thế, cả Huyết Oán Kiếm cũng không thể xuyên qua. Trần Phong phát hiện màu máu trên Huyết Oán Kiếm đã nhạt đi, hiểu rằng uy lực đang dần dần giảm bớt, nhưng không hiểu là vì lý do gì.

- Trần Phong, nếu có cơ hội đào tầu, hãy đào tẩu, tuyệt đối đừng để tâm tới bọn ta.

Đó là giọng nói của Cốt Phi, hình ảnh của bà như trong suốt mà gãy khúc xuất hiện trước mặt Trần Phong.

- Bẩm Vương hậu, nếu cứu không được người, kể cả có thể trốn đi Trần Phong này cũng nhất định không đi.

Trần Phong đáp.

- Bọn chúng không thể làm tổn hại đến ta được, ta có linh lực phòng ngự của Địa Táng. Bọn chúng bây giờ quá mạnh, ngươi căn bản không phải đối thủ.

Cốt Phi nói.

- Xin Vương hậu đừng nói gì nữa, Trần Phong không thể đi được, Vương tộc tinh linh Ngũ tộc và Công chúa đều đã cùng Ma tộc quyết chiến, thần sao có thể bỏ họ không quan tâm mà đi được.

- Công chúa?

Cốt Phi mừng rỡ.

- Ngươi nói là Y Tích phải không? Nó về rồi à? Nó khỏe chứ?

- Vương hậu xin hãy an lòng, nàng vẫn khỏe. Thần đưa nàng về từ một ngàn năm trước, mẹ con hai người đoàn viên lại gặp chuyện bất trắc không thể tránh khỏi này, đây là trách nhiệm của Trần Phong.

- Trần Phong, đa tạ ngươi.

- Vương hậu, người cho thần biết là ai đưa người đi vậy?

- Là…

Tiếng nói và hình ảnh của Cốt Phi đồng thời biến mất. Xuất hiện trước mặt Trần Phong là một luồng ánh sáng, là ánh sáng do linh lực tụ tập tạo thành. Trần Phong nhớ lại lời Tiên Cụ kể.

- Trần Phong, chúng ta cuối cùng lại được gặp nhau, thời gian một ngàn năm cuối cùng ngươi cũng đã nhớ lại. Ta biết trong lòng ngươi còn nghi hoặc, nhưng rất mau thôi sẽ như mây tạnh khói tàn.

Ánh sáng biến thành rất mờ ảo, tùy theo giọng nói mà biến dạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook