Tiêu Dao

Chương 1: Ngũ tộc Tinh linh (2)

Lâm Thiên Vũ

13/04/2013

Trần Phong là người phàm trần, nhưng qua thời gian một ngàn năm nơi Thần tộc, có lẽ đằng đẵng suốt một ngàn năm là thời gian quá dài, khiến kí ức của hắn đối với phàm trần dường như không còn, vẻn vẹn chỉ có một điểm là tay trái hắn thấy ấm áp do bị nắm lấy, bởi vì sự ấm áp đó làm hắn nhớ lại đã từng mang theo Ngự Nô đang thụ thương mà bỏ chạy, bởi vì sự ấm áp đó làm hắn nhớ lại phảng phất đã từng thất lạc gì đó, có lẽ là hình ảnh của một người, có lẽ là kí ức về một sự việc.

Trần Phong đã quen thuộc với tất cả Thần tộc. Mỗi người Thần tộc đều có một đôi cánh, cánh của Văn thần nhỏ, có một số người già thậm chí không có cách nào đưa bản thân bay lên được, còn Võ thần đều có một đôi khả dĩ dùng làm binh khí được, bên trong mỗi cặp cánh đó ẩn tàng sức mạnh khủng bố mà cả chủ nhân của nó cũng không biết rõ.

Thần Ma lưỡng giới trừ Vương tộc ra, đều chỉ có sinh mệnh một ngàn năm. Mỗi người sống được một ngàn năm rồi, tự nhiên hồn phi phách tán. Đây chính là số mệnh mà Thần số mệnh đã định ra cho Thần Ma lưỡng giới.

Nhưng Trần Phong mang Ngự Nô chạy thoát khỏi cái loại số mệnh đó của Thần số mệnh. Do đó, trên toàn bộ lãnh địa của Thần tộc, trừ Châu Tế ra, chỉ có sinh mệnh của họ là dài nhất, chứng kiến chiến tranh giữa Thần tộc với Ma tộc nhiều nhất cũng chính là họ.

- Ngự Nô! Với việc hôm nay Vương cho ta quyền quản lý Vua của Ngũ tộc Tinh linh ngươi có quan điểm gì không?

Trên lòng bàn tay của Trần Phong được Châu Tế dùng huyễn thuật in lên một đôi cánh kim sắc, đại diện cho quyền lợi chí cao vô thượng. Châu Tế đã đáp ứng yêu cầu của hắn.

- Đây là chuyện nằm trong dự đoán của ta, phóng mắt nhìn khắp Thần tộc, chỉ ngươi mới có được tư cách này.

Ngự Nô nói.

- Nhưng ta dẫu sao cũng không có cánh, không thuộc về Thần tộc các ngươi. Có lẽ, ngươi có tư cách hơn ta.

- Trong mắt người bình thường, e rằng ta có hơn ngươi, nhưng ta cùng Vương đều hiểu rất rõ, ngươi là nhân tuyển duy nhất.

- Tại sao? Trong một ngàn năm, Thần Ma giao chiến vô số, nhưng ta chưa giết một tên Ma tộc nào.

- Nhưng ngươi lại khiến Thần Ma lưỡng giới hòa bình được ba trăm năm rồi. Đây cũng là một kỳ công.

Đích xác. Ba trăm năm trước, chiến tranh Thần Ma rất dồn dập, đồng thời mỗi lần đều máu chảy thành sông lưỡng bại câu thương, chưa có một ai thắng hay thua. Sau đó, Trần Phong hiến kế cho Châu Tế, dừng chiến tranh lại ba trăm năm, trong vòng ba trăm năm nghỉ ngơi dưỡng sức, ba trăm năm sau, sẽ do vua của Thần Ma lưỡng tộc ra mặt quyết một trận tử chiến.

- Nhưng đây chưa đủ để chứng minh ta là nhân tuyển duy nhất.

Trần Phong nói tiếp.

- Vua của Tinh linh Ngũ tộc bị Thần số mệnh nguyền rủa, số mệnh cuối cùng của họ là bị Vương sát tử, nếu không chết thì sẽ thành ma. Trong các vị Vua của Tinh linh Ngũ tộc chỉ có ta là chưa chết, còn lại tứ tộc đều đã bị Vương giết. Hiện tại trên vị trí của họ là con cháu họ, chúng đối với với Vương, lòng vẫn có oán hận.

Ngự Nô nói chính là về nỗi đau không muốn đề cập tới của Thần tộc, vì lẽ đó mà Trần Phong qua một ngàn năm vẫn không biết, cũng bởi những Tinh linh trong tứ tộc từng biết chuyện do sinh mệnh ngàn năm đã ra đi hết rồi.

- Thế Tiên Cụ thì sao? Ta thấy hắn với Vương một dạ trung thành, chưa hề có nửa điểm oán hận.

- Phụ vương của Tiên Cụ cũng một dạ trung thành với Vương. Ông ta tự sát ngay trước mặt nhi tử của mình, dùng chính thanh đao trong tay hắn. Lúc chết, ông còn nói với Tiên Cụ: "Lôi tộc nhất định đời đời trung lương. Ta chết trong tay con trai mình, nhưng hung thủ không phải là con, kể cả khi ta chết trong tay Vương hay Tinh linh nào khác, hung thủ cũng không phải là Vương. Tâm trạng của Vương lúc này giống như con vậy, đều là khó chấp nhận vô cùng, do đó không được trách Vương. Con phải hỗ trợ Vương, tiêu diệt Ma tộc."

- Nguyên lai là như vậy. Tam tộc kia thì sao?

- Linh Tường và Lạc Anh là hai nữ tử, từ sau khi phụ vương họ qua đời cũng chưa từng một lần tới Mị Cảnh Thần Điện. Còn Tế Qua, nghe nói đã biến thành một con thú mà tính chất thần không biết ở đâu nữa, muốn mời mà cũng không cách gì đến gần được, Vương vài lần đưa người chữa trị cho hắn, nhưng đều bị cự tuyệt.

Ngự Nô trả lời.

- Ba ngày nữa, chính là ngày mà Vương tới Túc Mệnh Trủng cùng Thương Xá quyết chiến. Hi vọng trước đó có thể khai mở Túc Mệnh Trủng, xem ghi chép trên Túc Mệnh Bi. Nếu Vạn thế hạo kiếp đúng như Vương nói, thì bên ngoài Tam giới có liên quan, vậy mong rằng chúng ta có thể cùng nhau liên thủ đối phó với vùng ngoài Tam giới.

- Ta cảm thấy, tất cả đều là không thể ngăn chặn được sự phát sinh của chúng, kể cả lần quyết chiến này hay khởi đầu của hạo kiếp.

- Ngươi cho rằng tiên tri của Thần số mệnh về Vạn thế hạo kiếp chính là Thần Ma chi chiến?

- Không. Đây chỉ là một sự khởi đầu. Mặt sau của Thần Ma chi chiến là nhất định sẽ ảnh hưởng tới phàm trần và vùng ngoài Tam giới, đây mới có thể gọi là Vạn thế hạo kiếp.

Ngự Nô nói xong còn cười lạnh lùng, không hề phát ra thanh âm gì.



- Thưa chủ nhân! Tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi.

Trên trời, một đôi cánh bay tới, hạ xuống bên cạnh Trần Phong, quỳ một nửa trên mặt đất, nói.

- Tiên Cụ! Ngươi là niềm tự hào của Lôi tộc, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để giải trừ lời nguyền của Thần số mệnh trên người ngươi.

Trần Phong vỗ vỗ vào vai Tiên Cụ, nâng hắn đứng dậy.

- Ta cũng phải gọi ngươi là chủ nhân.

Ở bên cạnh, Ngự Nô nói.

- Chúng ta xuất phát thôi.

Ngự Nô giang đôi cánh khổng lồ bạch sắc, Trần Phong đứng trên lưng, bên tai nghe vù vù tiếng gió. Hắn sớm đã quen thuộc rồi.

Tay phải Tiên Cụ nắm lấy đao của hắn thành một khối, hắn vẫy đập đôi cánh thép to lớn đằng sau. Họ cần tìm Vua của ba tộc Tinh linh còn lại. Ngự Nô đã nói với Trần Phong, nếu như muốn hoàn thành nhiệm vụ, không có những người đó không được, bởi vì bọn họ là Tinh linh có linh lực mạnh nhất trong Thần tộc.

Bay qua vô số hải đảo, tựa hồ tới cả biên giới của Thần tộc, cuối cùng thấy được Luyện Hỏa đảo của Lạc Anh - Vua Tinh linh Hỏa tộc.

Vua của Ngũ tộc Tinh linh không ở cùng với các Tinh linh khác. Họ đều là một mình một đảo, mỗi người cần nhẫn nại tĩnh mịch, nhằm tu luyện huyễn thuật mạnh nhất của Tinh linh Vương tộc.

- Thưa chủ nhân! Lạc Anh là Vạn Hỏa Chi Mẫu, lửa do nàng ta triệu hoán có thể thiêu cháy cả nước biển.

Hạ cánh xuống đất xong, Ngự Nô nói.

- Ta giờ cuối cùng biết được vì sao Vương sau khi đáp ứng ta lại có loại biểu tình phức tạp đó, nguyên lai khiến họ đi cùng ta cũng đã là một việc khó khăn phi thường rồi.

Trần Phong nói xong, giơ tay phải ra. Dấu ấn hình đôi cánh kim sắc đó vẫy đập vài cái, lập tức cuồng phong nổi lên, sau đó nhiệt độ của Luyện Hỏa đảo liền hạ xuống.

- Thưa chủ nhân! Thuộc hạ gọi Lạc Anh ra gặp ngài.

Tiên Cụ nói xong tiến vào sâu trong đảo.

- Tiên Cụ!

Ngự Nô gọi hắn lại.

- Cẩn thận. Đừng đề cập tới Vương với nàng ta.

Trần Phong cùng Ngự Nô đứng ở vùng rìa Luyện Hỏa đảo. Lưng họ quay vào đảo, mặt ngoảnh ra biển lớn, trước mắt là một cảnh tượng bát ngát mênh mông vô biên, cuồng phong xoáy động làm sóng biển gầm gừ, từng đợt, từng đợt va đập vào những tảng đá bên bờ biển. Âm thanh đó thực đinh tai nhức óc.

- Ngự Nô này, ngươi cho rằng Tiên Cụ có thể đưa Lạc Anh ra không?

Trần Phong hỏi.

- Được. Nhưng chỉ là đưa ra thôi, chưa thể cùng đi với ngươi.

Ngự Nô nói.

- Thế mà ta thấy ngươi có vẻ rất chắc chắn khiến nàng đi cùng ta.



- Đúng. Nhưng nếu như muốn khiến cho nàng cam tâm tình nguyện đi cùng ngươi, làm việc cho ngươi, tất yếu phải làm cho nàng chân chính thần phục ngươi.

Biểu tình trên mặt Trần Phong trông nặng nề. Hắn đang nghĩ làm sao để khiến Lạc Anh thần phục, làm sao để khiến Linh Tường thần phục, làm sao để khiến Tế Qua thần phục. Mấy người đó đều dồn nén quá nhiều oán hận, nhưng đều là thần tử trung thành, không thì cũng không thể nào tự ép buộc bản thân phải sống cô độc thống khổ nơi này.

- Có Phong Tộc Chi Thần ở đây mà dám càn rỡ!

Ngự Nô kêu lên một tiếng, một cơn gió cực lớn thổi ra từ tay, đem đợt sóng biển bị gió thổi qua đang muốn nhấn chìm Trần Phong lùa ra khỏi tầm nhìn.

Lúc này, Tiên Cụ và Lạc Anh đã từ trong đảo đi ra. Họ là đánh nhau mà ra. Lạc Anh có một đôi cánh hồng sắc tựa lửa, mỗi một lông vũ trên cánh đều là một loại ám khí sát nhân lợi hại, mái tóc dài hồng sắc từ bên mặt hạ xuống, trường bào hồng sắc tung bay trong gió. Trên người nàng phát tán một loại nhiệt khí như lửa, nhưng biểu tình trên mặt lại phảng phất như bị đóng băng.

- Lạc Anh! Đây là chủ nhân của chúng ta.

Tiên Cụ đã ngưng cuộc đấu với Lạc Anh, dừng lại trước mặt Trần Phong, nói.

- Chủ nhân?

Lạc Anh cười một tràng khinh miệt. Dù là đang cười, nhưng mặt nàng không hề có cái vẻ vui cười, ngược lại càng thêm sát khí.

- Chủ nhân tới là để giết mấy thần dân trung thành chúng tôi đây.

Lạc Anh nói xong, dấu ấn hình đôi cánh ở mi tâm chuyển sang màu huyết hồng.

- Lạc Anh! Bất kể Vương làm gì với Vương tộc Ngũ tộc Tinh linh chúng ta, cũng đều là bất đắc dĩ cả thôi, chính là Thần số mệnh ban cho chúng ta số mệnh, ngươi có hiểu không? Chính ta đã giết chết phụ vương của ta, ông trước khi lâm tử còn dặn dò ta, phải hỗ trợ Vương tiêu diệt Ma tộc.

Tiên Cụ nói.

- Không phải nói nữa. Nếu như không phải vì ta là Vua của Tinh linh Hỏa tộc, ta nghĩ ta đã rời bỏ từ lâu rồi, cũng không làm một kẻ thủ hạ thống khổ trong mâu thuẫn như vậy.

Lạc Anh nói tới câu này thì biểu tình trên mặt tràn đầy phẫn nộ.

- Vậy đi cùng chúng ta. Chúng ta cần hoàn thành một nhiệm vụ có liên quan tới lời tiên tri của Thần số mệnh về Vạn thế hạo kiếp. Chúng ta phải kháng cự lại số mệnh.

Tiên Cụ tiếp tục nói.

- Lại là Thần số mệnh.

Lạc Anh nghiến răng nói ra vài từ.

- Ta không thể dễ dàng đi cùng các ngươi, trừ phi đánh bại được ta. Ta muốn biết chủ nhân này của ta có cái gì có thể khiến ta thần phục?

Trần Phong cùng Ngự Nô đứng bên không nói một câu. Trần Phong trong lòng hiểu rõ, hắn lúc này nói lời nào với Lạc Anh cũng đều vô dụng, do đó hắn chọn việc trầm tĩnh mà đối xử. Bởi vì, hắn tin tưởng Ngự Nô.

- Tiên Cụ! Ngươi hãy hạ xuống trước đã!

Ngự Nô cuối cùng nói ra, gọi Lạc Anh đang ở trên cao vài trượng trước mặt.

- Ta nghĩ ngươi muốn thần phục không phải bởi vũ lực, nếu như theo cách đó, Vương có thể dễ dàng chế phục ngươi, nhưng ngươi có thực lòng thần phục ngài không? Tuy nhiên thời gian cấp bách, chỉ có cách này mới khiến ngươi thần phục.

Ngự Nô nói rồi mi tâm xuất hiện dấu hiệu đôi cánh bạch sắc, trong tay cũng huyễn hóa ra binh khí của hắn, là một thanh loan đao dài.

- Ta tin rằng ngươi cũng từng nghe phụ vương ngươi nói, chủ nhân chính là phàm nhân một ngàn năm trước đây đưa ta chạy thoát khỏi số mệnh.

Tinh linh của Thần tộc chỉ khi cần chiến đấu cùng người, mi tâm mới xuất hiện dấu ấn tương đồng với đôi cánh của bản thân. Hiện tại, dấu ấn đôi cánh bạch sắc ở mi tâm của Ngự Nô rất rõ ràng, dấu ấn hồng sắc nơi mi tâm của Lạc Anh phảng phất như lóe lên sắc kim loại. Điều này chứng minh trận chiến này không thể tránh khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook