Tiêu Dao

Chương 6: Phàm thế hồng trần (4)

Lâm Thiên Vũ

13/04/2013

- Các ngươi là ai?

Nữ tử bước tới hỏi.

- Công chúa, thần là Ngự Nô đây. Thần đã từng hộ tống người từ Thần tộc tới phàm trần, người còn nhớ chăng?

Ngự Nô nhớ lại lần Thần tộc phải quyết chiến toàn lực cùng Ma tộc, phải đưa công chúa còn nhỏ tuổi tới phàm trần. Công chúa hôm nay tuy đã trưởng thành nhưng Ngự Nô vẫn có thể chỉ nhìn mà xác định được.

- Ta không biết các ngươi định nói gì, cũng không quen các ngươi.

Nữ tử trả lời như vậy.

- Sao lại thế được?

Ngự Nô lần đầu tiên kích động như vậy, sau đó hắn nói:

- Vậy xin hỏi, chiếc lông vũ kim sắc trên đầu cô nương là từ đâu mà có?

- Cái này hả?

Nữ tử rút chiếc lông vũ kim sắc ra nhìn đi nhìn lại.

- Dường như có chút ấn tượng.

Nữ tử phảng phất nhớ lại gì đó, nhưng không thực rõ ràng. Nàng nhìn chiếc lông vũ rồi vô thức nhắm mắt lại, chầm chậm bay lên cao, một giọng nói với phong thái khác hẳn cất lên:

- Ba trăm năm trước, công chúa Kiển Xá của Ma tộc tìm thấy ta. Linh lực của ả mạnh hơn ta rất nhiều. Để bảo vệ cho nguyên thần không bị hồn phi phách tán, ta dùng linh lực giữ vững tâm mạch, đem nguyên thần bản thân ngầm phong kín vào trong cơ thể Vương Xà, sau đó giả như bị ả đánh chết. Ở trong cơ thể Vương Xà đã suốt ba trăm năm mới được thấy ánh mặt trời, chỉ có điều ta không còn ký ức, linh lực cũng giảm đi rất nhiều. Hi vọng các tinh linh Vương tộc nghĩ ra biện pháp đưa nguyên thần của ta trở lại một ngàn năm trước, tìm ra chân thân của ta. Khi ấy ta mới có được sức mạnh lớn nhất.

Nữ tử nói xong, mở bừng mắt ra như vừa tỉnh giấc mộng, thấy mọi người đều đang nhìn mình, liền hỏi:

- Nhìn ta làm gì?

- Cô nương quý danh là gì?

Trần Phong bước tới hỏi.

- Ta? Tên ta ư?

Nữ tử quay lại ngẫm nghĩ. Nàng tuy đã trải qua ba trăm năm, nhưng luôn ngủ say trong cơ thể Vương Xà, không biết chuyện bên ngoài.

- Ta không nhớ gì hết, hãy gọi ta là Ức Hà Phiêu đi.

Nàng đáp rồi vui vẻ nhìn Trần Phong.

- Ký ức xưa ấy, phiêu linh chốn nào. Đơn giản mà trực tiếp, lại có ý vị riêng, tên hay thật.



Linh Tường vỗ tay cất tiếng.

- Phiêu linh nơi đâu, không chốn phiêu linh, vậy hãy đi cùng chúng ta nhé.

Trần Phong nói xong đưa tay trái ra. Động tác này không phải hắn định làm, mà như có ai đó dẫn dắt. Ức Hà Phiêu nhìn Trần Phong mỉm cười, sau đó đặt tay mình vào tay hắn. Sự ấm áp quen thuộc khiến ký ức Trần Phong thoảng qua một bức tranh mờ ảo. Sau đó, tận nơi sâu thẳm trong tim hắn như bị cái gì đó dữ dội ập vào, không phải đau, mà là chua xót.

Bước chân dẫm lên thảm cỏ xanh rì trên sườn núi , một cảm giác trong lành từ chân truyền tới tận trái tim, một đoàn người nhằm hướng Tử Trúc lâm đi tới. Giết được Vương Xà không có nghĩa là hiểm nguy đã hết, nó mới chỉ bắt đầu mà thôi. Vương Xà mặc dù lợi hại nhưng không có mưu mô. Ở phàm trần, lợi hại nhất đâu phải linh lực mạnh yếu, mà là tâm cơ thâm sâu khó lường.

- Ai?

Phá Trúc quát hỏi xong mau chóng bay tới khu rừng bên cạnh, nơi đó có bóng người thoáng động. Khi Phá Trúc biến mất vào trong rừng, Trần Phong ngửi thấy thoang thoảng mùi máu.

Tịch Nguyệt luôn ở bên cạnh Lạc Anh để khống chế độc cho nàng. Lạc Anh vẫn đang trong trạng thái hôn mê, phải nằm trên lưng Tiên Cụ. Lúc vào rừng rồi, họ trông thấy Phá Trúc và Cát Duyệt. Sầm Hàm, Phá Trúc, Tịch Nguyệt thêm vào Cát Duyệt chính là hậu nhân của bốn tộc tinh linh khác một ngàn năm trước tới phàm trần tìm công chúa cùng Ngự Nô.

Cát Duyệt là một nam tử anh tuấn mặc trường bào hai màu đen trắng, tay cầm một thanh đao vừa rất dài lại rất hẹp, trông như kiếm nhưng chỉ có một lưỡi. Chiêu đao của hắn nhanh như điện chớp, kể cả khi chém đứt đôi người rồi, kẻ bàng quan thông thường vẫn còn chưa nhìn thấy người đó đã chết, thi thể tách ra rồi mà máu vẫn chưa kịp chảy ra.

Cát Duyệt lúc này đang nằm trên mặt đất, trên cánh tay trái bị chém thành vết thương hình chữ “X”, bên trên đọng lại vệt máu màu đen, từ đó thấy được vết thương này có độc, không thì vết thương nhỏ như vậy chẳng thể khiến hắn ngã nằm không đứng dậy nổi.

- Có chuyện gì vậy?

Tịch Nguyệt chạy tới nâng cánh tay Cát Duyệt lên xem xét.

- Khi ta tới nơi này đã thấy như vậy rồi.

Phá Trúc trả lời.

- Ta bị một Thích khách truy sát.

Giọng nói của Cát Duyệt có phần như đang buồn ngủ, biểu hiện độc bắt đầu ngấm.

- Sau đó không cẩn thận bị ám toán, nếu không có Phá Trúc tới kịp thời, ta đã chết rồi.

- Trước tiên đừng nói gì, cũng đừng dùng sức.

Tịch Nguyệt vừa dặn dò vừa lấy một chiếc độc trâm từ trên mái tóc xuống. Thì ra Tịch Nguyệt không chỉ y phục đầy ám khí mà cả trên đầu tóc cũng vậy, xem ra độc học của nàng cũng không đơn giản.

- Loại độc này có thể nhanh chóng tuần hoàn cùng máu trong cơ thể, may mà còn kịp không thì độc tới tim là chẳng thuốc nào cứu nổi.

Tịch Nguyệt cắm độc châm quanh vết thương, ngăn chặn sự lan truyền của chất độc. Sau đó, máu đen từ vết thương chảy ra, chảy rất nhiều, cho tới khi chỉ còn máu đỏ chảy ra, Tịch Nguyệt mới rút độc châm ra.

- Cách này là dĩ độc trị độc phải không?

Trần Phong hỏi.

- Đúng vậy. Độc mà Cát Duyệt trúng phải chỉ có cách dĩ độc trị độc mới cứu được. Tuy thế vết thương hình chữ “X” này có thể vĩnh viễn không bình phục được.

Tịch Nguyệt quan hoài.



- Không vấn đề, chẳng qua trên người có thêm một vết thôi.

Lúc này Cát Duyệt đã đứng dậy, hơn nữa tiếng nói rất rắn rỏi.

- Hay lắm, vậy mới đúng là tinh linh Lôi tộc chúng ta.

Tiên Cụ thấy biểu hiện cứng cỏi của Cát Duyệt, vui mừng nói.

- Bọn họ là…

Cát Duyệt đưa mắt sang Phá Trúc.

- Họ là chủ nhân của chúng ta, Vua của Ngũ tộc tinh linh.

Phá Trúc trả lời, ánh mắt dừng lại nơi vết thương hình chữ “X” của Cát Duyệt. Nàng nghĩ kẻ có thể lưu lại thương thế dạng này trên vai hắn, nhất định phải là một Thích khách rất lợi hại.

Tử Trúc lâm quả thực có thể xưng là tiên cảnh thế ngoại. Phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy màu trúc tía vô biên, mỗi khi gió thổi tạo thành những đợt sóng tím đẹp tuyệt vời, những phiến lá dù ngày hay đêm cũng đều trông như có thể trích nước ra từ đó. Muôn chim hát ca, ngàn hoa tranh sắc, cầu nhỏ nước trôi, bên Tử Trúc lâm chính là nơi bọn Sầm Hàm sinh sống. Một khu nhà được xây bằng nguyên liệu chủ yếu là trúc, chia làm hai tầng trên dưới, quây trúc lại thành hàng rào. Cảm giác trữ tình, không tranh đoạt với thế gian nơi đây khiến người ta không thể tưởng tượng nổi cảnh giết chóc và tranh đấu bên ngoài, khiến cõi lòng quên đi mọi sự phức tạp đến vô cùng nơi nhân thế.

- Lạc Anh sao rồi?

Lạc Anh đang nằm trên giường, Tịch Nguyệt đã chữa trị được một thời gian. Trần Phong hỏi.

- Độc mà nàng ta trúng không có ở phàm trần, hẳn là trước khi tới phàm trần đã trúng độc rồi. Nghe phụ vương thiếp nói, loại độc này dường như chỉ Ma tộc mới có, tên gọi là Tiên Nhân Thích, loại cây này vốn sinh trưởng ở vùng sa mạc mênh mang.

Tịch Nguyệt đáp.

- Chúng ta đã từng tới sa mạc của Ma tộc, nhưng chưa thấy cái gì gọi là Tiên Nhân Thích cả.

Trần Phong thắc mắc.

- Kẻ hạ độc là cao thủ, loại độc mãn tính này không dễ dàng để người khác phát hiện thấy.

- Vậy phải làm sao? Có thể giải độc được không?

Cát Duyệt hỏi.

- Tạm thời vẫn chưa thể, nhưng ta có thể khống chế sự lan truyền của độc tính. Có thể nói rằng, nàng ta không bị nguy tới tính mạng, chỉ hôn mê như thế này thôi.

Tịch Nguyệt trả lời.

- Được rồi. Mọi người trước tiên hãy nghỉ ngơi đi, cần mau thích ứng với phàm trần, hồi phục lại linh lực. Thích khách Ma tộc có khả năng đã đến rồi.

Trần Phong nói xong, mọi người đều từng người đi nghỉ.

Đêm nay không ánh trăng, nhưng sao sáng đầy trời, tinh tú chốn phàm trần so với Thần tộc lại càng sáng hơn. Ở phàm trần, vẫn có thể trông thấy một thiên thể rất sáng giống như dòng sông, người trên phàm trần gọi là Ngân Hà. Điều này khiến Trần Phong nhớ lại hai nữ tử xinh đẹp, hậu nhân của Nữ Oa, và như lời họ từng nói, họ là tỷ tỷ của Trần Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook