Chương 7: Vong hồn đòi mạng (3)
Lâm Thiên Vũ
13/04/2013
Trở về bên ngoài Tử Trúc lâm, trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp của Phá Trúc không ngờ biến động, dường như có kẻ xâm nhập. Bọn họ cấp tốc tiến vào Tử Trúc lâm. Sầm Hàm, Ngự Nô mấy người an toàn vô sự ngồi trong sân vườn, giống như đang đợi nhóm Trần Phong trở về.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?
Phá Trúc hỏi.
- Ta cũng không biết. Sau khi các người đi, trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp bắt đầu biến động. Ban đầu ta còn cho rằng có Thích khách xâm nhập, do đó mới triệu tập mọi người tới nơi này, nhưng không hề phát hiện thấy Thích khách.
Sầm Hàm nói.
- Lạ thật.
Phá Trúc ngập ngừng nói hai tiếng rồi không nói nữa.
Trần Phong cũng cảm giác có gì đó không ổn. Thuật Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp của Phá Trúc có thể biến động như thế nhất định phải do kẻ nào đó xâm nhập, nhưng bên trong không chút động tĩnh như cố ý tung hỏa mù.
- Thưa chủ nhân, lũ hồn phách đó sao rồi?
Linh Tường hỏi.
- Đều đã thu phục hết rồi, mấy ngày nữa còn phải đối phó với vua của bọn chúng là Quỷ Yêu.
Trần Phong đáp.
- Vậy có tin tức gì về hoàng tử không?
Ngự Nô hỏi tiếp.
- Không thấy.
Trần Phong trả lời.
Đêm khuya, Trần Phong nghĩ tới đám ác quỷ ấy, và cả lời Ức Hà Phiêu nói. Nếu hoàng tử cũng đã biến thành ác quỷ vậy thì phải làm sao? Huyết Oán kiếm liệu có nên đưa cho anh ta, để rồi anh ta sẽ gây nên hạo kiếp hay là ngăn cản hạo kiếp?
Trần Phong trong lòng vô cùng mâu thuẫn, ngồi trên chiếc cầu nhỏ cả đêm không ngủ.
Hai ngày sau, Cát Duyệt mang tin tức về. Người đạo sĩ đến thành trấn bắt quỷ bị Quỷ Yêu giết hại, thi thể bị xé thành muôn mảnh, lại còn trông giống như bị con gì đó cắn, khủng khiếp rợn người.
- Đó là sự trả thù của Quỷ Yêu. Tên đầu khỉ đào tẩu được cho rằng chúng ta và đạo sĩ đó là cùng một bọn, nhất thời không tìm thấy chúng ta nên giết hại người đạo sĩ đó.
Phá Trúc nói.
- Vậy hắn hẳn sẽ chóng tới tìm chúng ta thôi. Nghe nói Quỷ Yêu là một con Thụ yêu (yêu tinh cây) ngàn năm tu hành cùng ác quỷ lòng đầy oán khí kết hợp thành. Sức mạnh của hắn không thể xem nhẹ.
Cát Duyệt lên tiếng.
Trần Phong đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Lẽ nào ác quỷ lòng đầy oán khí đó chính là hồn phách của hoàng tử? Nghĩ đến đây, lòng chợt lạnh ngắt, thực sự chẳng biết phải giải quyết chuyện này ra sao.
Bởi vì sự lợi hại của Quỷ Yêu thâm sâu khó lường, bọn Trần Phong cũng không dám bất cẩn, do đó trước tiên phải đợi các tinh linh Vương tộc khôi phục được linh lực công kích mới có thể bàn tiếp. Phá Trúc bố trí lại trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp, đề phòng nhỡ có sơ xuất nào. Tịch Nguyệt luôn chăm sóc cho Lạc Anh nhưng vẫn chưa có gì khởi sắc.
Từ sau khi Ức Hà Phiêu bị thích sát, nàng đã chuyển tới ở sát vách Trần Phong, để hắn bảo vệ an toàn cho nàng.
Đêm nay, Trần Phong ngồi trên cầu như bình thường, nghĩ đi nghĩ lại loạn hết cả lên mà chưa phát hiện được chuyện gì, cuối cùng ngây ra nhìn tay trái mình, bởi vì hắn lại cảm giác được sự ấm áp ấy. Quay đầu lại, Trần Phong thấy Ức Hà Phiêu đang từ đâu cầu bên kia bước tới chỗ hắn, từng bước từng bước một, nụ cười chúm chím.
Khi họ vừa gặp nhau, bất chợt vang lên một tiếng sấm động trời, một tia sét từ trên cao đánh xuống, vị trí tiếp nhận bên dưới chính là phòng của Tiên Cụ. Trần Phong và Ức Hà Phiêu nghe tiếng nhìn sang, thấy một bóng người bay ra từ nóc phòng Tiên Cụ.
- Có chuyện rồi.
Trần Phong cùng Ức Hà Phiêu cùng phi thân tới.
- Chủ nhân! Có kẻ thích sát thuộc hạ, nếu như không có Lôi phòng hộ thì thuộc hạ đã mất mạng rồi.
Tiên Cụ nói.
- Đã nhìn thấy rõ ràng kẻ đó chưa?
Trần Phong hỏi.
- Chưa, hắn mặc đồ đen, bịt mặt.
Tiên Cụ trả lời.
- Trước tiên đừng về phòng vội, trong phòng có thể có độc. Ngươi bảo mọi người tới sân vườn nhanh, để xem ai không có mặt.
Trần Phong nói.
Trần Phong và Ức Hà Phiêu đuổi vào sâu trong Tử Trúc lâm thì bóng người biến mất, không chút động tĩnh. Họ dừng chân quan sát tứ phía, đột nhiên Trần Phong ngửi thấy mùi máu, từ nhạt đậm dần, truyền lại từ phía bên trái, cách khoảng hơn hai dặm.
Trần Phong và Ức Hà Phiêu tới nơi thì thấy một người đã ở sẵn đó, cả người là y phục đỏ hồng, từng tầng từng lớp ám khí trông rất nổi bật trong bóng đêm. Người này đang đứng bên cạnh một thi thể, là Tịch Nguyệt.
- Lại là ngươi.
Ức Hà Phiêu dằn từng tiếng.
- Lần này ta không xuất thủ. Ta tới đây đã thấy như vậy rồi.
Tịch Nguyệt trả lời.
- Tiên Cụ nói là một kẻ mặc hắc y bịt mặt, nhưng kẻ đó…
Trần Phong đột nhiên phát hiện tử thi không chỉ không mặc hắc y mà tóc cũng không có màu đen. Trong màn đêm, hắn nhìn thấy mái tóc màu xanh lam.
- Là Phá Trúc.
Ức Hà Phiêu không nhịn nổi bật thốt, nói xong muốn tới gần lật thi thể lại nhưng bị Tịch Nguyệt ngăn cản.
- Đừng động vào cô ấy, cô ấy trúng độc rồi, ngươi chạm vào như vậy cũng sẽ bị trúng độc đó.
Tịch Nguyệt bình tĩnh nói, sau đó rút độc châm trên tay mình ra châm lên tử thi mấy lần, sau đó mới lật trở lại. Mọi người kinh ngạc, đúng là Phá Trúc, đôi mắt mở to, phảng phất như đang khiếp sợ, chết không nhắm được mắt.
- Sao có thể là Phá Trúc?
Tâm tình của Trần Phong lúc này cực kỳ nặng nề, cảm giác không tránh khỏi được minh thương ám tiễn.
- Trần Phong, ngươi nhìn tay của cô ấy đi.
Ức Hà Phiêu chỉ vào tay trái của Phá Trúc, không ngờ đã bị chặt đứt.
- Vết thương đã bị rữa do tác dụng của độc, do đó không thể biết được làm thế nào mà bị cắt đứt.
Tịch Nguyệt kiểm tra rồi nói.
- Xem xem quanh đây có cánh tay đứt nào không?
Trần Phong nói.
Lúc này Sầm Hàm và Cát Duyệt đã tới, nhìn thấy thi thể của Phá Trúc đều kinh ngạc, bi thương muôn phần. Sầm Hàm hỏi:
- Đây là chuyện gì? Phá Trúc cô ấy…
Sầm Hàm không thể nói tiếp được.
- Cô ấy chết rồi, nguyên nhân gây tử vong trực tiếp là ở yết hầu có một vết thương, có thể do chạm phải binh khí có độc, do đó vết thương cũng đã rữa, không thể tra rõ.
Tịch Nguyệt nói tiếp.
- Còn nữa, trước khi tới đây, cô ta vốn đã trúng độc rồi.
- Lạ thật, tại sao mấy người các người đều không ở trong Tử Trúc lâm?
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Phá Trúc lo rằng Quỷ Yêu sẽ đến nên nhờ bọn ta giúp canh gác mấy nơi trọng yếu trong trận, như vậy uy lực sẽ tăng lên trăm lần, đảm bảo được an toàn.
Cát Duyệt nói.
- Thưa chủ nhân, gần đây không có cánh tay nào hết.
Tịch Nguyệt không tìm thấy gì.
- Đưa thi thể Phá Trúc về thôi.
Trần Phong đưa tay phải dùng công lực cách không đẩy không khí vuốt cho đôi mắt Phá Trúc nhắm lại.
Trên đường về Trần Phong ngẫm nghĩ. Cặp trúc kiếm của Phá Trúc đều chưa kịp rút ra, là do chưa kịp rút đã bị giết chết hay là chưa hề rút ra? Khi chết rồi mắt trợn lên như vậy phải là gặp chuyện gì đó khủng khiếp vô cùng hay là gặp phải người mà mình không ngờ tới? Gần đó có chút ít dấu vết giao chiến nhưng rất không rõ ràng, có thể nói là do vùng vẫy, nhưng do cùng với người khác hay độc tính phát tác? Yết hầu có vết thương trí mạng, tại sao còn cần nhiều thêm một việc là thêm độc, là để bảo đảm thành công hay che giấu điều gì? Còn nữa, người đều đã chết rồi, tại sao còn phải chặt đứt tay, mà cánh tay chẳng ngờ không cánh mà bay.
Lớp lớp nghi ngờ khiến Trần Phong không thể nào hiểu nổi, cuối cùng hắn vẫn chưa nghĩ ra được mục đích của thích khách lần này là gì. Lần trước là Ức Hà Phiêu, lần này là Tiên Cụ, hai người này không có liên hệ gì, nhưng tại sao lại giết Phá Trúc, do nàng ta phát hiện được gì chăng? Bọn chúng đều là kẻ mặc hắc y, bịt mặt. Hai lần đều do Tịch Nguyệt phát hiện thi thể trước tiên, hơn nữa đều dùng độc là mặt sở trường nhất của Tịch Nguyệt. Do ngẫu nhiên hay cố ý, hoặc giả còn nguyên nhân gì khác?
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?
Phá Trúc hỏi.
- Ta cũng không biết. Sau khi các người đi, trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp bắt đầu biến động. Ban đầu ta còn cho rằng có Thích khách xâm nhập, do đó mới triệu tập mọi người tới nơi này, nhưng không hề phát hiện thấy Thích khách.
Sầm Hàm nói.
- Lạ thật.
Phá Trúc ngập ngừng nói hai tiếng rồi không nói nữa.
Trần Phong cũng cảm giác có gì đó không ổn. Thuật Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp của Phá Trúc có thể biến động như thế nhất định phải do kẻ nào đó xâm nhập, nhưng bên trong không chút động tĩnh như cố ý tung hỏa mù.
- Thưa chủ nhân, lũ hồn phách đó sao rồi?
Linh Tường hỏi.
- Đều đã thu phục hết rồi, mấy ngày nữa còn phải đối phó với vua của bọn chúng là Quỷ Yêu.
Trần Phong đáp.
- Vậy có tin tức gì về hoàng tử không?
Ngự Nô hỏi tiếp.
- Không thấy.
Trần Phong trả lời.
Đêm khuya, Trần Phong nghĩ tới đám ác quỷ ấy, và cả lời Ức Hà Phiêu nói. Nếu hoàng tử cũng đã biến thành ác quỷ vậy thì phải làm sao? Huyết Oán kiếm liệu có nên đưa cho anh ta, để rồi anh ta sẽ gây nên hạo kiếp hay là ngăn cản hạo kiếp?
Trần Phong trong lòng vô cùng mâu thuẫn, ngồi trên chiếc cầu nhỏ cả đêm không ngủ.
Hai ngày sau, Cát Duyệt mang tin tức về. Người đạo sĩ đến thành trấn bắt quỷ bị Quỷ Yêu giết hại, thi thể bị xé thành muôn mảnh, lại còn trông giống như bị con gì đó cắn, khủng khiếp rợn người.
- Đó là sự trả thù của Quỷ Yêu. Tên đầu khỉ đào tẩu được cho rằng chúng ta và đạo sĩ đó là cùng một bọn, nhất thời không tìm thấy chúng ta nên giết hại người đạo sĩ đó.
Phá Trúc nói.
- Vậy hắn hẳn sẽ chóng tới tìm chúng ta thôi. Nghe nói Quỷ Yêu là một con Thụ yêu (yêu tinh cây) ngàn năm tu hành cùng ác quỷ lòng đầy oán khí kết hợp thành. Sức mạnh của hắn không thể xem nhẹ.
Cát Duyệt lên tiếng.
Trần Phong đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Lẽ nào ác quỷ lòng đầy oán khí đó chính là hồn phách của hoàng tử? Nghĩ đến đây, lòng chợt lạnh ngắt, thực sự chẳng biết phải giải quyết chuyện này ra sao.
Bởi vì sự lợi hại của Quỷ Yêu thâm sâu khó lường, bọn Trần Phong cũng không dám bất cẩn, do đó trước tiên phải đợi các tinh linh Vương tộc khôi phục được linh lực công kích mới có thể bàn tiếp. Phá Trúc bố trí lại trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp, đề phòng nhỡ có sơ xuất nào. Tịch Nguyệt luôn chăm sóc cho Lạc Anh nhưng vẫn chưa có gì khởi sắc.
Từ sau khi Ức Hà Phiêu bị thích sát, nàng đã chuyển tới ở sát vách Trần Phong, để hắn bảo vệ an toàn cho nàng.
Đêm nay, Trần Phong ngồi trên cầu như bình thường, nghĩ đi nghĩ lại loạn hết cả lên mà chưa phát hiện được chuyện gì, cuối cùng ngây ra nhìn tay trái mình, bởi vì hắn lại cảm giác được sự ấm áp ấy. Quay đầu lại, Trần Phong thấy Ức Hà Phiêu đang từ đâu cầu bên kia bước tới chỗ hắn, từng bước từng bước một, nụ cười chúm chím.
Khi họ vừa gặp nhau, bất chợt vang lên một tiếng sấm động trời, một tia sét từ trên cao đánh xuống, vị trí tiếp nhận bên dưới chính là phòng của Tiên Cụ. Trần Phong và Ức Hà Phiêu nghe tiếng nhìn sang, thấy một bóng người bay ra từ nóc phòng Tiên Cụ.
- Có chuyện rồi.
Trần Phong cùng Ức Hà Phiêu cùng phi thân tới.
- Chủ nhân! Có kẻ thích sát thuộc hạ, nếu như không có Lôi phòng hộ thì thuộc hạ đã mất mạng rồi.
Tiên Cụ nói.
- Đã nhìn thấy rõ ràng kẻ đó chưa?
Trần Phong hỏi.
- Chưa, hắn mặc đồ đen, bịt mặt.
Tiên Cụ trả lời.
- Trước tiên đừng về phòng vội, trong phòng có thể có độc. Ngươi bảo mọi người tới sân vườn nhanh, để xem ai không có mặt.
Trần Phong nói.
Trần Phong và Ức Hà Phiêu đuổi vào sâu trong Tử Trúc lâm thì bóng người biến mất, không chút động tĩnh. Họ dừng chân quan sát tứ phía, đột nhiên Trần Phong ngửi thấy mùi máu, từ nhạt đậm dần, truyền lại từ phía bên trái, cách khoảng hơn hai dặm.
Trần Phong và Ức Hà Phiêu tới nơi thì thấy một người đã ở sẵn đó, cả người là y phục đỏ hồng, từng tầng từng lớp ám khí trông rất nổi bật trong bóng đêm. Người này đang đứng bên cạnh một thi thể, là Tịch Nguyệt.
- Lại là ngươi.
Ức Hà Phiêu dằn từng tiếng.
- Lần này ta không xuất thủ. Ta tới đây đã thấy như vậy rồi.
Tịch Nguyệt trả lời.
- Tiên Cụ nói là một kẻ mặc hắc y bịt mặt, nhưng kẻ đó…
Trần Phong đột nhiên phát hiện tử thi không chỉ không mặc hắc y mà tóc cũng không có màu đen. Trong màn đêm, hắn nhìn thấy mái tóc màu xanh lam.
- Là Phá Trúc.
Ức Hà Phiêu không nhịn nổi bật thốt, nói xong muốn tới gần lật thi thể lại nhưng bị Tịch Nguyệt ngăn cản.
- Đừng động vào cô ấy, cô ấy trúng độc rồi, ngươi chạm vào như vậy cũng sẽ bị trúng độc đó.
Tịch Nguyệt bình tĩnh nói, sau đó rút độc châm trên tay mình ra châm lên tử thi mấy lần, sau đó mới lật trở lại. Mọi người kinh ngạc, đúng là Phá Trúc, đôi mắt mở to, phảng phất như đang khiếp sợ, chết không nhắm được mắt.
- Sao có thể là Phá Trúc?
Tâm tình của Trần Phong lúc này cực kỳ nặng nề, cảm giác không tránh khỏi được minh thương ám tiễn.
- Trần Phong, ngươi nhìn tay của cô ấy đi.
Ức Hà Phiêu chỉ vào tay trái của Phá Trúc, không ngờ đã bị chặt đứt.
- Vết thương đã bị rữa do tác dụng của độc, do đó không thể biết được làm thế nào mà bị cắt đứt.
Tịch Nguyệt kiểm tra rồi nói.
- Xem xem quanh đây có cánh tay đứt nào không?
Trần Phong nói.
Lúc này Sầm Hàm và Cát Duyệt đã tới, nhìn thấy thi thể của Phá Trúc đều kinh ngạc, bi thương muôn phần. Sầm Hàm hỏi:
- Đây là chuyện gì? Phá Trúc cô ấy…
Sầm Hàm không thể nói tiếp được.
- Cô ấy chết rồi, nguyên nhân gây tử vong trực tiếp là ở yết hầu có một vết thương, có thể do chạm phải binh khí có độc, do đó vết thương cũng đã rữa, không thể tra rõ.
Tịch Nguyệt nói tiếp.
- Còn nữa, trước khi tới đây, cô ta vốn đã trúng độc rồi.
- Lạ thật, tại sao mấy người các người đều không ở trong Tử Trúc lâm?
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Phá Trúc lo rằng Quỷ Yêu sẽ đến nên nhờ bọn ta giúp canh gác mấy nơi trọng yếu trong trận, như vậy uy lực sẽ tăng lên trăm lần, đảm bảo được an toàn.
Cát Duyệt nói.
- Thưa chủ nhân, gần đây không có cánh tay nào hết.
Tịch Nguyệt không tìm thấy gì.
- Đưa thi thể Phá Trúc về thôi.
Trần Phong đưa tay phải dùng công lực cách không đẩy không khí vuốt cho đôi mắt Phá Trúc nhắm lại.
Trên đường về Trần Phong ngẫm nghĩ. Cặp trúc kiếm của Phá Trúc đều chưa kịp rút ra, là do chưa kịp rút đã bị giết chết hay là chưa hề rút ra? Khi chết rồi mắt trợn lên như vậy phải là gặp chuyện gì đó khủng khiếp vô cùng hay là gặp phải người mà mình không ngờ tới? Gần đó có chút ít dấu vết giao chiến nhưng rất không rõ ràng, có thể nói là do vùng vẫy, nhưng do cùng với người khác hay độc tính phát tác? Yết hầu có vết thương trí mạng, tại sao còn cần nhiều thêm một việc là thêm độc, là để bảo đảm thành công hay che giấu điều gì? Còn nữa, người đều đã chết rồi, tại sao còn phải chặt đứt tay, mà cánh tay chẳng ngờ không cánh mà bay.
Lớp lớp nghi ngờ khiến Trần Phong không thể nào hiểu nổi, cuối cùng hắn vẫn chưa nghĩ ra được mục đích của thích khách lần này là gì. Lần trước là Ức Hà Phiêu, lần này là Tiên Cụ, hai người này không có liên hệ gì, nhưng tại sao lại giết Phá Trúc, do nàng ta phát hiện được gì chăng? Bọn chúng đều là kẻ mặc hắc y, bịt mặt. Hai lần đều do Tịch Nguyệt phát hiện thi thể trước tiên, hơn nữa đều dùng độc là mặt sở trường nhất của Tịch Nguyệt. Do ngẫu nhiên hay cố ý, hoặc giả còn nguyên nhân gì khác?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.