Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng
Chương 2: Lấy thân báo đáp
Thải Thải Lai Liễu
18/09/2022
Dưới chân núi có một thị trấn nhỏ, phía trên còn có tuyến xe buýt thông ra bên ngoài.
Thời Nhạc mở túi tiền, tìm được chứng minh thư ở bên trong. Mang theo chứng minh thư và tiền, cậu có thể trực tiếp mua vé đến thành phố A.
Địa chỉ ba cậu ghi bên trên, cũng là điểm đến lần này, phòng 5 phố Trắng quận Lương Viên thành phố A.
Sau khi tới đó, chỉ cần gõ cửa sẽ có người tiếp đãi cậu.
Xe buýt xóc nảy, sau khi tìm được một vị trí thích hợp ngồi xuống, Thời Nhạc nghiêng đầu, ngủ thiếp đi.
"Tới nơi rồi."
Tài xế bảo đám người trên xe: "Tất cả xuống xe nhanh một chút đi."
Thời Nhạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, hòa cùng đám người trên xe đi xuống.
Gió đêm nổi lên bốn phía, cái lạnh căm căm phả thẳng vào mặt, khiến người ta không khỏi bất giác run lên.
Thời Nhạc đeo túi vải, đang chuẩn bị tiếp tục đi bắt xe để tới quận Lương Viên ngay trong đêm, nhưng chưa đi được mấy bước, tay đã bịt nhét vào không ít tờ giấy nhỏ xanh xanh đỏ đỏ.
Phía trước nhà ga không bao giờ thiếu những mẩu giấy quảng cáo nhỏ.
"Tiểu soái ca, mau tới khách sạn của chúng tôi, 80 một đêm, muốn phục vụ cái gì cũng có."
Loại lời mập mờ này, Thời Nhạc đã bị rót đầy tai.
Cậu không thể nhịn được nữa, nhìn người phụ nữ trung niên vẫn luôn bám riết không tha kéo cậu tới khách sạn hỏi: "Trông tôi có đẹp không?
Người phụ nữ sửng sốt: "Đẹp."
Lời này không phải giả, tuy gương mặt Thời Nhạc vẫn còn chút non nớt, nhưng ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt mũm mĩm hơi mang nét trẻ con càng khiến cậu trở nên dễ thương ưa nhìn.
"Vậy trong phục vụ của dì, nếu để cho người khác chạm vào tôi, dì nói xem, là ai đang chiếm tiện nghi?"
Người phụ nữ: "......"
Thời Nhạc hừ một tiếng: "Tôi tiêu tiền để cho người khác chiếm tiện nghi của tôi, tôi là đồ ngốc hả?"
Dáng dấp cậu đẹp trai như vậy, cũng không thể để bản thân chịu thiệt.
Người phụ nữ bị một câu nói của cậu làm cho sửng sốt, một chữ cũng không đáp trả được.
Thời Nhạc hừ một cái, đeo túi vải của mình, tiếp tục đi tìm xe.
Bến xe buýt cách một khoảng rất xa, Thời Nhạc đợi một hồi lâu cũng không có chiếc xe nào, chỉ có thể mở điện thoại tìm hướng dẫn, đi theo bản đồ.
Không biết bản đồ dẫn đường chỉ kiểu gì, Thời Nhạc càng đi càng lệch hướng, càng đi đường càng tối.
Không chỉ tối, bốn phía còn yên tĩnh đến đáng sợ.
Thời Nhạc nắm chặt điện thoại, nhìn con đường phía trước ngày càng tối đen như mực, có chút hốt hoảng.
Cậu có một tật xấu, đã sợ tối, còn sợ ma.
Lúc nhỏ từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cậu đã bắt đầu sợ, nghe ba kể, khi còn nhỏ cậu không cẩn thận bị một con ma chết cực kỳ thảm dọa cho sợ quá, cho nên mới sợ như vậy.
Nỗi sợ kéo dài năm qua năm, tật xấu này còn chưa bỏ được.
"Ai...........Có gì đó sai sai."
Đi được tầm ba mươi phút, con đường vừa tối thui vừa dài này vẫn chưa đến điểm cuối, Thời Nhạc cảm thấy có hơi không thích hợp.
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện ra từ ba mươi phút trước, cậu cách điểm đến: 2.1km.
Đi được nửa tiếng rồi, cách điểm đến, vẫn như cũ là 2.1km.
Ba ơi!
Thời Nhạc run rẩy gọi điện cho Thời Hạ, điện thoại còn chưa có người nhận miệng đã bắt đầu lải nhải: "Con gặp phải quỷ xây tường rồi (*) rồi!"
(*) Quỷ xây tường: Có thể hiểu là khi mình đi vào con đường nào đó mà không có đường ra, vì bị quỷ che mắt.
Bên ngoài thật là nguy hiểm, cậu muốn quay trở về núi!
Tiếng thông báo cuộc gọi không thành công vang lên, cậu cúi đầu nhìn, tín hiệu cũng đã mất.
Thời buổi này ngay cả tín hiệu mà quỷ xây tường cũng cắt đứt được sao, thật sự là lũ quỷ càng ngày càng chuyên nghiệp.
Thời Nhạc làm cách nào cũng không thoát ra được, vừa sợ vừa tức.
Một hồi lâu sau, cậu cắn răng một cái, tìm cho mình một bài hát bản địa trong danh sách nhạc, mở loa ngoài ở mức âm lượng to nhất.
"Hoàng Hà chảy về hướng Đông/trên trời có sao Bắc Đẩu/ Này này này này Bắc Đẩu ơi!"
Bài hát du dương trầm bổng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.
Thời Nhạc dựa theo tiết tấu sống động, một bên vừa đi vừa hát, một bên cố gắng hết sức lấy khí thế đi tìm đường.
Tìm cả nửa ngày, đường thì không tìm được, ngược lại tìm được một chiếc xe lăn dính máu ở ven đường.
Bên cạnh chiếc xe lăn, có một người đàn ông mặc tây trang máu me khắp người như thế.
Thời Nhạc: "......"
Thời Nhạc che mắt, lừa mình dối người nói: "Mình không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả, một chút cũng không thấy."
Ở trong loại quỷ xây tường này, 99% cậu gặp đều không phải là người!
Thời Nhạc che đôi mắt lại, xoay người muốn rời đi, nhưng vừa đúng lúc, cái người nằm trên mặt đất không nhúc nhích kia, bỗng nhiên cử động.
Khoảng cách hai người rất gần.
Thời Nhạc qua khe hở ngón tay có thể vừa vặn nhìn rõ mặt người kia.
Ước chừng ngẩn người một hồi lâu, Thời Nhạc mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Cậu ngơ ngác nói: "Mình đang nằm mơ sao?"
Nếu không, tại sao người đàn ông cậu tưởng tượng ra lúc đọc Tiểu Hoàng (*), ngay lúc này, lại thật sự xuất hiện?!
(*) Tức truyện dăm 18+ ấy
"Này, anh tỉnh lại đi."
Thời Nhạc vươn tay, chọc chọc vào mặt hắn, ấm.
Không phải quỷ.
Nhận thấy đây là người sống, Thời Nhạc lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Cậu lại gọi người này một hồi lâu, nhưng gọi kiểu gì cũng không tỉnh.
Không còn cách nào khác, Thời Nhạc chỉ có thể nắm lấy đoạn dây thừng buộc bên túi, dùng sức kéo bên trong, cuối cùng, lôi ra một túi vải màu xám xịt đậm mùi thuốc.
Trong túi có sẵn vài loại thảo dược được phơi khô, cũng có thuốc đã được làm thành viên, còn có cả thuốc bột.
Thời Nhạc tìm, tìm được gói thuốc bột, sau đó đổ vào chai nước khoáng cậu đã uống được một nửa.
Sau đó, dùng sức lắc lắc, không lâu sau, chai nước khoáng sạch sẽ đã đổi màu.
"Cái này chữa khỏi trăm bệnh, cực kỳ quý, đủ để tôi mua một rương truyện tranh đó."
Thời Nhạc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đợi anh tỉnh lại, nếu như anh độc thân, thì phải lấy thân báo đáp."
"Nếu không độc thân, vậy trả tôi tiền."
Thời Nhạc nói xong, mở nắp chai nước, rót vào miệng người đàn ông.
Cậu không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, cách đút thuốc cũng cực kỳ thô bạo.
Rót xong, cậu vứt bỏ chai nước khoáng, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt này.
Đôi mắt dưới mày nhọn kia tuy vẫn luôn nhắm chặt, nhưng từ hình dáng cũng có thể nhìn ra đó là đôi mắt cực đẹp. Sống mũi cao, môi mỏng, nhưng hình môi nhìn qua khiến người khác rất muốn cắn một cái. Hình dáng khuôn mặt như từng được mài giũa tỉ mỉ, hoàn mỹ đến không thực.
Thanh lãnh, tuấn mỹ.
Nói tóm lại, chính là cực kỳ câu dẫn người khác á.
Có điều, Thời Nhạc cảm thấy hoang mang, cũng rất kỳ quái, người cậu tưởng tượng ra, nên chỉ là nhân vật hư cấu, sao lại có thể xuất hiện ngoài đời thực nhỉ.
Suy nghĩ nửa ngày, không tìm được đáp án, Thời Nhạc chỉ có thể kết luận: "Có lẽ đây là duyên phận."
Cậu còn chưa tìm được cha, đã tìm được một người lập tức sẽ lấy thân báo đáp với cậu rồi.
Con quỷ tạo ra quỷ xây tường này, lúc còn sống chắc hẳn là người làm mối.
Ngồi bên cạnh người đàn ông một lát, Thời Nhạc ngồi xổm đến mức chân cũng tê, đang định đứng lên hoạt động thân thể một chút thì bỗng nhiên, phía sau lưng cậu bị người khác chọc.
Chắc do đôi chân tê cũng khiến cho đại não tê, Thời Nhạc không hề suy nghĩ liền xoay người.
Giây tiếp theo ——
Cậu trực tiếp mặt đối mặt với một khuôn mặt quỷ đẫm máu.
Thời Nhạc: "......"
Khuôn mặt nhỏ của Thời Nhạc tái đi, ngay cả hét tiếng hét chói tai cũng chưa kịp phát ra, trực tiếp bị một màn kích thích thị giác cực lớn này làm cho choáng váng, chôn chân tại chỗ.
Mặt quỷ: "?"
Vẻ mặt mặt quỷ ngơ ngác.
Hắn phụng mệnh tới đón con trai của Diêm Vương Gia bọn họ, cũng chính là tiểu Diêm Vương Gia của Địa phủ bọn họ, gần đây mới phát hiện, hóa ra ác quỷ dựng một quỷ xây tường cho người sống, không cẩn thận bị tiểu Diêm Vương Gia của bọn họ xông vào.
Hắn làm chân chó tới đón người, sao mà, sao mà tiểu Diêm Vương Gia nhìn thấy hắn liền ngất xỉu trên mặt đất, biến thành một bánh bao nhỏ lông xù xù rồi.
Bánh bao nhỏ ngã ngửa trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, hai cái móng vuốt thi thoảng còn run run một chút.
Thời Nhạc mở túi tiền, tìm được chứng minh thư ở bên trong. Mang theo chứng minh thư và tiền, cậu có thể trực tiếp mua vé đến thành phố A.
Địa chỉ ba cậu ghi bên trên, cũng là điểm đến lần này, phòng 5 phố Trắng quận Lương Viên thành phố A.
Sau khi tới đó, chỉ cần gõ cửa sẽ có người tiếp đãi cậu.
Xe buýt xóc nảy, sau khi tìm được một vị trí thích hợp ngồi xuống, Thời Nhạc nghiêng đầu, ngủ thiếp đi.
"Tới nơi rồi."
Tài xế bảo đám người trên xe: "Tất cả xuống xe nhanh một chút đi."
Thời Nhạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, hòa cùng đám người trên xe đi xuống.
Gió đêm nổi lên bốn phía, cái lạnh căm căm phả thẳng vào mặt, khiến người ta không khỏi bất giác run lên.
Thời Nhạc đeo túi vải, đang chuẩn bị tiếp tục đi bắt xe để tới quận Lương Viên ngay trong đêm, nhưng chưa đi được mấy bước, tay đã bịt nhét vào không ít tờ giấy nhỏ xanh xanh đỏ đỏ.
Phía trước nhà ga không bao giờ thiếu những mẩu giấy quảng cáo nhỏ.
"Tiểu soái ca, mau tới khách sạn của chúng tôi, 80 một đêm, muốn phục vụ cái gì cũng có."
Loại lời mập mờ này, Thời Nhạc đã bị rót đầy tai.
Cậu không thể nhịn được nữa, nhìn người phụ nữ trung niên vẫn luôn bám riết không tha kéo cậu tới khách sạn hỏi: "Trông tôi có đẹp không?
Người phụ nữ sửng sốt: "Đẹp."
Lời này không phải giả, tuy gương mặt Thời Nhạc vẫn còn chút non nớt, nhưng ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt mũm mĩm hơi mang nét trẻ con càng khiến cậu trở nên dễ thương ưa nhìn.
"Vậy trong phục vụ của dì, nếu để cho người khác chạm vào tôi, dì nói xem, là ai đang chiếm tiện nghi?"
Người phụ nữ: "......"
Thời Nhạc hừ một tiếng: "Tôi tiêu tiền để cho người khác chiếm tiện nghi của tôi, tôi là đồ ngốc hả?"
Dáng dấp cậu đẹp trai như vậy, cũng không thể để bản thân chịu thiệt.
Người phụ nữ bị một câu nói của cậu làm cho sửng sốt, một chữ cũng không đáp trả được.
Thời Nhạc hừ một cái, đeo túi vải của mình, tiếp tục đi tìm xe.
Bến xe buýt cách một khoảng rất xa, Thời Nhạc đợi một hồi lâu cũng không có chiếc xe nào, chỉ có thể mở điện thoại tìm hướng dẫn, đi theo bản đồ.
Không biết bản đồ dẫn đường chỉ kiểu gì, Thời Nhạc càng đi càng lệch hướng, càng đi đường càng tối.
Không chỉ tối, bốn phía còn yên tĩnh đến đáng sợ.
Thời Nhạc nắm chặt điện thoại, nhìn con đường phía trước ngày càng tối đen như mực, có chút hốt hoảng.
Cậu có một tật xấu, đã sợ tối, còn sợ ma.
Lúc nhỏ từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cậu đã bắt đầu sợ, nghe ba kể, khi còn nhỏ cậu không cẩn thận bị một con ma chết cực kỳ thảm dọa cho sợ quá, cho nên mới sợ như vậy.
Nỗi sợ kéo dài năm qua năm, tật xấu này còn chưa bỏ được.
"Ai...........Có gì đó sai sai."
Đi được tầm ba mươi phút, con đường vừa tối thui vừa dài này vẫn chưa đến điểm cuối, Thời Nhạc cảm thấy có hơi không thích hợp.
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện ra từ ba mươi phút trước, cậu cách điểm đến: 2.1km.
Đi được nửa tiếng rồi, cách điểm đến, vẫn như cũ là 2.1km.
Ba ơi!
Thời Nhạc run rẩy gọi điện cho Thời Hạ, điện thoại còn chưa có người nhận miệng đã bắt đầu lải nhải: "Con gặp phải quỷ xây tường rồi (*) rồi!"
(*) Quỷ xây tường: Có thể hiểu là khi mình đi vào con đường nào đó mà không có đường ra, vì bị quỷ che mắt.
Bên ngoài thật là nguy hiểm, cậu muốn quay trở về núi!
Tiếng thông báo cuộc gọi không thành công vang lên, cậu cúi đầu nhìn, tín hiệu cũng đã mất.
Thời buổi này ngay cả tín hiệu mà quỷ xây tường cũng cắt đứt được sao, thật sự là lũ quỷ càng ngày càng chuyên nghiệp.
Thời Nhạc làm cách nào cũng không thoát ra được, vừa sợ vừa tức.
Một hồi lâu sau, cậu cắn răng một cái, tìm cho mình một bài hát bản địa trong danh sách nhạc, mở loa ngoài ở mức âm lượng to nhất.
"Hoàng Hà chảy về hướng Đông/trên trời có sao Bắc Đẩu/ Này này này này Bắc Đẩu ơi!"
Bài hát du dương trầm bổng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.
Thời Nhạc dựa theo tiết tấu sống động, một bên vừa đi vừa hát, một bên cố gắng hết sức lấy khí thế đi tìm đường.
Tìm cả nửa ngày, đường thì không tìm được, ngược lại tìm được một chiếc xe lăn dính máu ở ven đường.
Bên cạnh chiếc xe lăn, có một người đàn ông mặc tây trang máu me khắp người như thế.
Thời Nhạc: "......"
Thời Nhạc che mắt, lừa mình dối người nói: "Mình không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả, một chút cũng không thấy."
Ở trong loại quỷ xây tường này, 99% cậu gặp đều không phải là người!
Thời Nhạc che đôi mắt lại, xoay người muốn rời đi, nhưng vừa đúng lúc, cái người nằm trên mặt đất không nhúc nhích kia, bỗng nhiên cử động.
Khoảng cách hai người rất gần.
Thời Nhạc qua khe hở ngón tay có thể vừa vặn nhìn rõ mặt người kia.
Ước chừng ngẩn người một hồi lâu, Thời Nhạc mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Cậu ngơ ngác nói: "Mình đang nằm mơ sao?"
Nếu không, tại sao người đàn ông cậu tưởng tượng ra lúc đọc Tiểu Hoàng (*), ngay lúc này, lại thật sự xuất hiện?!
(*) Tức truyện dăm 18+ ấy
"Này, anh tỉnh lại đi."
Thời Nhạc vươn tay, chọc chọc vào mặt hắn, ấm.
Không phải quỷ.
Nhận thấy đây là người sống, Thời Nhạc lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Cậu lại gọi người này một hồi lâu, nhưng gọi kiểu gì cũng không tỉnh.
Không còn cách nào khác, Thời Nhạc chỉ có thể nắm lấy đoạn dây thừng buộc bên túi, dùng sức kéo bên trong, cuối cùng, lôi ra một túi vải màu xám xịt đậm mùi thuốc.
Trong túi có sẵn vài loại thảo dược được phơi khô, cũng có thuốc đã được làm thành viên, còn có cả thuốc bột.
Thời Nhạc tìm, tìm được gói thuốc bột, sau đó đổ vào chai nước khoáng cậu đã uống được một nửa.
Sau đó, dùng sức lắc lắc, không lâu sau, chai nước khoáng sạch sẽ đã đổi màu.
"Cái này chữa khỏi trăm bệnh, cực kỳ quý, đủ để tôi mua một rương truyện tranh đó."
Thời Nhạc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đợi anh tỉnh lại, nếu như anh độc thân, thì phải lấy thân báo đáp."
"Nếu không độc thân, vậy trả tôi tiền."
Thời Nhạc nói xong, mở nắp chai nước, rót vào miệng người đàn ông.
Cậu không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, cách đút thuốc cũng cực kỳ thô bạo.
Rót xong, cậu vứt bỏ chai nước khoáng, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt này.
Đôi mắt dưới mày nhọn kia tuy vẫn luôn nhắm chặt, nhưng từ hình dáng cũng có thể nhìn ra đó là đôi mắt cực đẹp. Sống mũi cao, môi mỏng, nhưng hình môi nhìn qua khiến người khác rất muốn cắn một cái. Hình dáng khuôn mặt như từng được mài giũa tỉ mỉ, hoàn mỹ đến không thực.
Thanh lãnh, tuấn mỹ.
Nói tóm lại, chính là cực kỳ câu dẫn người khác á.
Có điều, Thời Nhạc cảm thấy hoang mang, cũng rất kỳ quái, người cậu tưởng tượng ra, nên chỉ là nhân vật hư cấu, sao lại có thể xuất hiện ngoài đời thực nhỉ.
Suy nghĩ nửa ngày, không tìm được đáp án, Thời Nhạc chỉ có thể kết luận: "Có lẽ đây là duyên phận."
Cậu còn chưa tìm được cha, đã tìm được một người lập tức sẽ lấy thân báo đáp với cậu rồi.
Con quỷ tạo ra quỷ xây tường này, lúc còn sống chắc hẳn là người làm mối.
Ngồi bên cạnh người đàn ông một lát, Thời Nhạc ngồi xổm đến mức chân cũng tê, đang định đứng lên hoạt động thân thể một chút thì bỗng nhiên, phía sau lưng cậu bị người khác chọc.
Chắc do đôi chân tê cũng khiến cho đại não tê, Thời Nhạc không hề suy nghĩ liền xoay người.
Giây tiếp theo ——
Cậu trực tiếp mặt đối mặt với một khuôn mặt quỷ đẫm máu.
Thời Nhạc: "......"
Khuôn mặt nhỏ của Thời Nhạc tái đi, ngay cả hét tiếng hét chói tai cũng chưa kịp phát ra, trực tiếp bị một màn kích thích thị giác cực lớn này làm cho choáng váng, chôn chân tại chỗ.
Mặt quỷ: "?"
Vẻ mặt mặt quỷ ngơ ngác.
Hắn phụng mệnh tới đón con trai của Diêm Vương Gia bọn họ, cũng chính là tiểu Diêm Vương Gia của Địa phủ bọn họ, gần đây mới phát hiện, hóa ra ác quỷ dựng một quỷ xây tường cho người sống, không cẩn thận bị tiểu Diêm Vương Gia của bọn họ xông vào.
Hắn làm chân chó tới đón người, sao mà, sao mà tiểu Diêm Vương Gia nhìn thấy hắn liền ngất xỉu trên mặt đất, biến thành một bánh bao nhỏ lông xù xù rồi.
Bánh bao nhỏ ngã ngửa trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, hai cái móng vuốt thi thoảng còn run run một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.