Tiểu Diêm Vương Dẫn Theo Quỷ Thần Livestream Bạo Hồng
Chương 45:
Trường An Như Trú
25/06/2023
Mẹ Lượng Lượng nghẹn ngào hòi: “Tê Vô, con là bạn của Lượng Lượng phải không?”
Tiểu Tê Vô khẽ lên tiếng trả lời: “Vâng ạ…”
Lượng Lượng đi đến cạnh điện thoại, nghe được tiếng khóc nấc của mẹ: “Mẹ đừng khóc, mẹ nhớ Lượng Lượng phải không, Lượng Lượng cũng nhớ mẹ lắm.”
Tiểu Tê Vô muốn chuyển lời cho cậu bé, nhưng lại không biết phải gọi đối phương như thế nào, vì thế vụng về nói: “Mẹ Lượng Lượng đừng khóc, mẹ Lượng Lượng đang nhớ Lượng Lượng sao?”
Mẹ Lượng Lượng khóc càng thương tâm hơn: “Dì rất nhớ Lượng Lượng.”
Tiểu Tê Vô mềm mại nói: “Lượng Lượng cũng rất nhớ mẹ Lượng Lượng.”
Mẹ Lượng Lượng ngồi trong bệnh viện, thấy cậu bé vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Thằng bé đã sốt cao hôn mê nhiều ngày liền, bác sĩ nói cực kỳ nguy hiểm, kêu dì hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng dì vẫn không tin, kiên trì đến bây giờ.
Làm một người mẹ đơn thân, mỗi ngày trong lòng dì đều có hy vọng rồi lại mất hy vọng, còn có nhiều tiền thuốc men đắt đỏ như vậy.
Chỉ khi nghe được hô hấp của con trai, dì mới có thêm nghị lực và dũng khí để tiếp tục kiên trì, nhưng tinh thần của dì cũng đã sắp sụp đổ rồi.
Dì sợ bản thân không kiên trì tiếp được.
Đột nhiên bây giờ lại nghe được giọng nói non nớt của cô bé trong điện thoại, rốt cuộc mẹ Lượng Lượng không nhịn được nữa, chôn mặt vào khuỷu tay, khóc không thành tiếng.
Cho dù dì biết đó là do cô bé đang an ủi mình, nhưng vẫn không nhịn được mà bật khóc.
“Mẹ Lượng Lượng đừng khóc.” Tiểu Tê Vô nghe thấy âm thanh, cố gắng an ủi: “Lượng Lượng nghe thấy, sẽ rất buồn.”
Cô bé hạ giọng: “Tê Vô cũng rất buồn.”
Cổ họng mẹ Lượng Lượng nghẹn lại: “Dì không khóc, Tê Vô đừng buồn nhé?”
Tê Vô nhìn Lượng Lượng bên cạnh, tiếp tục truyền lời thay cậu bé: “Vâng ạ, Lượng Lượng nói rất yêu mẹ, mẹ vừa khóc cậu ấy sẽ khó chịu, cực kỳ khó chịu luôn.”
Mẹ Lượng Lượng nhắm mắt lại: “Biết, dì biết, cảm ơn con, cảm ơn con Tê Vô.”
Thế giới u ám nhiều ngày như vậy, mẹ Lượng Lượng nghe giọng nói trong điện thoại, khóc lớn một trận, như thể lần nữa tìm được dũng khí.
[Lượng Lượng bị sao vậy? Tôi nghe thấy cũng khóc luôn rồi.]
[Đã khóc, hu hu hu, Tiểu Tê Vô rất ngoan, còn ai ủi mọi người nữa.]
[Bản thân Tiểu Tê Vô cũng rất buồn, mắt đỏ luôn rồi kìa.]
[Rưng rưng nước mắt, bé tự gọi điện thoại cho mẹ của bạn sao? Nếu đúng như tôi nghĩ thì hy vọng Lượng Lượng và mẹ có thể bình an khỏe mạnh.]
[Hy vọng mẹ Lượng Lượng và Lượng Lượng khỏe mạnh.]
Trong làn sóng bình luận là một mảnh hy vọng ngay ngắn, đây là tình huống xưa nay chưa từng có trong các mùa của chương trình giải trí dành cho trẻ em, mỗi một người qua đường đều không nhẫn tâm gửi những bình luận khác lên phòng livestream.
Mà lúc này, mẹ Lượng Lượng cầm di động mở mắt ra, theo thói quen nhìn về phía con trai trên giường, nhưng chợt phát hiện, khóe mắt con trai thế mà lại ẩn chứa nước mắt.
Tiểu Tê Vô khẽ lên tiếng trả lời: “Vâng ạ…”
Lượng Lượng đi đến cạnh điện thoại, nghe được tiếng khóc nấc của mẹ: “Mẹ đừng khóc, mẹ nhớ Lượng Lượng phải không, Lượng Lượng cũng nhớ mẹ lắm.”
Tiểu Tê Vô muốn chuyển lời cho cậu bé, nhưng lại không biết phải gọi đối phương như thế nào, vì thế vụng về nói: “Mẹ Lượng Lượng đừng khóc, mẹ Lượng Lượng đang nhớ Lượng Lượng sao?”
Mẹ Lượng Lượng khóc càng thương tâm hơn: “Dì rất nhớ Lượng Lượng.”
Tiểu Tê Vô mềm mại nói: “Lượng Lượng cũng rất nhớ mẹ Lượng Lượng.”
Mẹ Lượng Lượng ngồi trong bệnh viện, thấy cậu bé vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Thằng bé đã sốt cao hôn mê nhiều ngày liền, bác sĩ nói cực kỳ nguy hiểm, kêu dì hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng dì vẫn không tin, kiên trì đến bây giờ.
Làm một người mẹ đơn thân, mỗi ngày trong lòng dì đều có hy vọng rồi lại mất hy vọng, còn có nhiều tiền thuốc men đắt đỏ như vậy.
Chỉ khi nghe được hô hấp của con trai, dì mới có thêm nghị lực và dũng khí để tiếp tục kiên trì, nhưng tinh thần của dì cũng đã sắp sụp đổ rồi.
Dì sợ bản thân không kiên trì tiếp được.
Đột nhiên bây giờ lại nghe được giọng nói non nớt của cô bé trong điện thoại, rốt cuộc mẹ Lượng Lượng không nhịn được nữa, chôn mặt vào khuỷu tay, khóc không thành tiếng.
Cho dù dì biết đó là do cô bé đang an ủi mình, nhưng vẫn không nhịn được mà bật khóc.
“Mẹ Lượng Lượng đừng khóc.” Tiểu Tê Vô nghe thấy âm thanh, cố gắng an ủi: “Lượng Lượng nghe thấy, sẽ rất buồn.”
Cô bé hạ giọng: “Tê Vô cũng rất buồn.”
Cổ họng mẹ Lượng Lượng nghẹn lại: “Dì không khóc, Tê Vô đừng buồn nhé?”
Tê Vô nhìn Lượng Lượng bên cạnh, tiếp tục truyền lời thay cậu bé: “Vâng ạ, Lượng Lượng nói rất yêu mẹ, mẹ vừa khóc cậu ấy sẽ khó chịu, cực kỳ khó chịu luôn.”
Mẹ Lượng Lượng nhắm mắt lại: “Biết, dì biết, cảm ơn con, cảm ơn con Tê Vô.”
Thế giới u ám nhiều ngày như vậy, mẹ Lượng Lượng nghe giọng nói trong điện thoại, khóc lớn một trận, như thể lần nữa tìm được dũng khí.
[Lượng Lượng bị sao vậy? Tôi nghe thấy cũng khóc luôn rồi.]
[Đã khóc, hu hu hu, Tiểu Tê Vô rất ngoan, còn ai ủi mọi người nữa.]
[Bản thân Tiểu Tê Vô cũng rất buồn, mắt đỏ luôn rồi kìa.]
[Rưng rưng nước mắt, bé tự gọi điện thoại cho mẹ của bạn sao? Nếu đúng như tôi nghĩ thì hy vọng Lượng Lượng và mẹ có thể bình an khỏe mạnh.]
[Hy vọng mẹ Lượng Lượng và Lượng Lượng khỏe mạnh.]
Trong làn sóng bình luận là một mảnh hy vọng ngay ngắn, đây là tình huống xưa nay chưa từng có trong các mùa của chương trình giải trí dành cho trẻ em, mỗi một người qua đường đều không nhẫn tâm gửi những bình luận khác lên phòng livestream.
Mà lúc này, mẹ Lượng Lượng cầm di động mở mắt ra, theo thói quen nhìn về phía con trai trên giường, nhưng chợt phát hiện, khóe mắt con trai thế mà lại ẩn chứa nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.