Tiểu Diêm Vương Lạc Vào Cuộc Sống Trần Gian
Chương 28: Phiên ngoại thứ nhất - Long Cung (4): Hạnh phúc
Hoàng Trần Minh Ngọc
20/09/2023
Nãi Nãi nữ vương mới mím môi gật đầu, còn Lăng Ngân nở một nụ cười tươi
rói, quay ngoắc người đi nhảy chân sáo một cách vui vẻ. Sau khi Lăng
Ngân đi khỏi, người hầu mới đi tới gần nữ vương vì bản thân có chút tò
mò về loại thuốc mà đã bỏ vào trong thức ăn đó và kiếm được ở đâu. Lăng
Nghi mới mỉm cười giải thích:
- Ta phải nhờ Bách Long làm ra loại thuốc hợp với hai đứa đó, vì trên nhân gian chắc cũng không tác dụng đâu, còn thuốc thì ghé tai lại ta nói nhỏ cho nghe.
Người hầu tới sát gần lại bên cạnh nữ vương, hướng tai nghe cho rõ, Lăng Nghi lúc này nói ra làm người hầu giật mình kinh ngạc, bật cười vì độ chơi chiêu của Lăng Nghi. Loại thuốc đó là gì mà làm người ta có thái độ bất ngờ vậy ta?
Tại Long Cung và đặc biệt là ở tẩm điện của Lục Long, có một dáng người nhỏ nhắn xinh xắn chạy lon ton vào trong, không ai khác chính là Lăng Ngân. Thấy cậu ấy làm việc nên đặt đồ ăn xuống bàn một cách nhẹ nhàng rồi đi tới sau lưng nhưng bị cậu ấy phát hiện. Cậu ấy liếc nhìn một cái rồi cái giọng có vẻ lạnh lùng đó vẫn không đổi thốt lên:
- Lại đây.
Lăng Ngân nghe vậy liền lăng xăng tiến tới rồi ngồi bên cạnh cậu ấy. Đột nhiên cậu ấy nhìn qua cô ấy mà thắc mắc hỏi chuyện:
- Sao ngày hôm qua không tới dự?
Lăng Ngân ấp úng trả lời:
- Tại phá quá nên bị nhốt, không cho đi.
Lục Long nhíu mày lại rồi hỏi lại:
- Thật không?
Lăng Ngân đáp:
- Thật mà, nên em hôm nay đến đền bù cho anh mấy món ăn.
Lục Long bất giác đứng dậy khiến cô ấy ngơ ngác mà cũng đứng dậy theo. Hai người tiến phía bàn đặt đồ ăn kia, ngồi đối diện nhau để dọn ra để ăn. Một lúc lâu sau, lúc dọn dẹp bỗng dưng Lăng Ngân thấy nóng rát trong người, Lục Long thấy vậy có chút hỏi han:
- Sao vậy?
Lăng Ngân cùng với hơi thở không đều mà đáp lại:
- Em thấy nóng quá!
Đúng lúc đó, Lục Long cũng có cảm giác y chang Lăng Ngân, cậu ấy mới sực nhớ đồ ăn, chắc chắn đã bỏ cái gì vào trong. Lập tức cậu ấy xua tay ra hiệu những người hầu ra ngoài và đóng cửa kín lại. Cậu bắt đầu tiến tới chỗ Lăng Ngân, tuy là bước chân có hơi không ổn định, khi bế được cô ấy lên thì thuốc trong bắt đầu phát tác cực mạnh và chuyện sau đó chưa kể.
. . .
Đến vài tiếng sau, trên chiếc giường làm từ vỏ trái khổng lồ, có hai người đang nằm ở đó. Lục Long tỉnh dậy, quay qua thì thấy trước mặt là một gương mặt có nét cực đáng yêu đang ở ngay bên cạnh. Cậu ấy bật giác mỉm cười, đột nhiên cô ấy mở mắt làm cậu ấy phải dập tắt đi nụ cười quay sang hướng khác. Lăng Ngân dụi con mắt một cách vô tư rồi tự làm mình sợ vì khi vén chăn lên và nhìn qua người bên cạnh mà giật mình ngồi dậy, thốt lên:
- Sao lại xảy ra chuyện này được?
Lục Long nghe xong liền quay qua, giọng lúc này không còn sự lạnh lẽo mà ôn nhu một cách bất ngờ.
- Đồ ăn.
Lăng Ngân ngạc nhiên mà hỏi lại:
- Đồ ăn bị gì sao ạ?
Lục Long bất lực mà ngồi dậy, lộ ra vẻ đẹp bụng sáu múi làm cô ấy lấy tay che mắt lại, cậu ấy đành phải giơ tay cốc đầu một cái ở trán cô ấy, bảo:
- Ý là đồ ăn bị bỏ thuốc đó, hiểu không?
Lăng Ngân ngỡ ngàng khi nghe xong, im lặng trong vài giây rồi mới lẩm bẩm: "Không lẽ chị gái mình... Ôi, chị gái!". Lục Long thấy cô ấy lẩm nhẩm gì trong miệng nên hỏi:
- Nói gì đấy?
Lăng Ngân mới cười nhe răng rồi lắc đầu trả lời:
- Không có gì.
Đột nhiên cánh cửa mở ra làm hai người hoảng loạn, luống cuống mặc quần áo vào, nhưng có kịp đâu, mới mặc một lớp mỏng để che đi những gì cần che thì bị Thành Long thấy hết mất tiêu.
- Ồ, anh vào không đúng lúc rồi.
Lục Long mới phản ứng lại, nói:
- Không phải anh nghĩ đâu.
Thành Long đáp lại:
- Thì anh có nghĩ gì đâu.
Lục Long lúc này cạn lời nói luôn, Lăng Ngân cũng im ắng. Thành Long mới bật cười lớn khi thấy hai đứa với vẻ mặt ngáo ngơ như vậy, nói:
- Thuốc của Bách Long chế ra cũng ổn áp phết.
Lục Long nhíu mày, hỏi:
- Bách Long chế thuốc?
Thành Long gật đầu và cảm nhận thấy sát khí bắt đầu xuất hiện xung quanh nên vội can ngăn, bảo:
- Thôi, lỡ rồi thì cưới. Cưới trước yêu sau, em sẽ cảm nhận được bản thân mình sẽ cần ai bên cạnh.
. . .
Vậy là khoảng thời gian không lâu sau đó, đám cưới được tổ chức dù có hơi bất ngờ, hơi nhanh nhưng hai bên đều rất vui vẻ. Thời gian đầu Lục Long vẫn có một khoảng cách nào đó nhất định mặc dù có sự quan tâm đến Lăng Ngân ở trong đó, nhưng ở lâu ngày cũng có tình cảm. Vào một hôm của vài tháng sau, Lăng Ngân đang ngồi sửa soạn một chút đồ bỗng nhiên người hầu tới báo Lục Long gặp chuyện, cô ấy vội vội vàng đứng lên đi tìm kiếm cậu ấy. Khi tìm thấy cậu đang xem xét cùng với người phụ trách để sửa chữa một tẩm điện liền chạy tới kêu, cậu ấy chau mày lại rồi ra hiện người bên cạnh đi ra mà hỏi:
- Gì thế?
Lăng Ngân vội đáp:
- Có người báo anh gặp chuyện, vì thế em mới đi tìm.
Lục Long ngỡ ngàng khi nghe cô ấy nói vậy, liền bật cười mà xoa đầu cô ấy mà bảo:
- Anh thì có chuyện gì. Ngốc.
Lăng Ngân mếu máo bảo:
- Làm em cứ tưởng...
Lục Long mới ôn nhu vuốt tóc cô ấy mà nói:
- Không sao. Anh mà có chuyện gì, để lại vợ một mình khiến anh sót vợ lắm. Anh cũng không muốn xa em chút nào đâu.
Lăng Ngân nghe mà đỏ mặt cả lên rồi nói:
- Anh nói gì sến quá vậy? Làm người ta ngại muốn chết.
Lục Long mỉm cười trêu chọc Lăng Ngân bảo:
- Không phải hồi trước em cũng sến như vậy sao?
Cô ấy bĩu môi, nói giọng hờn dỗi:
- Hứ... Không phải anh khi nào cũng phũ phàng, tránh né, không thích em sao? Giờ cũng vậy...
Lục Long nghe vậy mà nhẹ nhàng nói:
- Giờ trái tim này rung động rồi, muốn em ở cạnh anh cả đời được không?
Lăng Ngân im lặng một hồi lâu làm cậu ấy lo lắng, đột nhiên cô ấy oà khóc lên làm cậu ấy luống cuống lau nước mắt của cô ấy mà hỏi:
- Sao lại khóc?
Cô ấy nức nở nói:
- Tại... tại em tưởng anh sẽ vẫn không thích em...
Lục Long gật đầu rồi đáp:
- Đúng là không thích, nhưng bỏ bước thích nhảy qua bước yêu được không?
Lăng Ngân nghe vậy liền ngẩn người ra, rồi gật đầu ngay lập tức sau đó. Cuối cùng cô ấy sau bao nhiêu lần thất tình thì giờ nhận được quả ngọt rồi. Hai người cầm tay nhau, làm tình làm tứ trước mặt thanh thiên bạch nhật.
. . .
Ngày hôm sau, trong phòng của hai vợ chồng Thành Long. Mi Lê với chiếc bụng to vượt mặt đang nghỉ ngơi, đột nhiên cô lên cơn đau bụng, cô đau đớn rên la, hình như cô sắp sinh rồi, người hầu ở ngoài bước nước uống cho cô thì liền phát hiện và kêu người gọi long y và Thành Long.
- Cố lên một chút nữa, hít thở...
- Oa oa...
Bên ngoài cậu cứ đi qua rồi đi lại lo lắng bỗng nghe tiếng khóc của trẻ em, cảm xúc lúc này của cậu có chút lâng lâng rồi vui vẻ vì có sinh mệnh được ra đời. Long y từ trong bước ra bế một đứa bé rất kháu khỉnh, cậu nhẹ nhàng bế đứa bé sơ sinh từ tay long y, long y mỉm cười nói:
- Chúc mừng đại hoàng tử, đại hoàng phi đã sinh ra một tiểu hoàng tử.
Nhưng không bế đứa trẻ quá lâu, cậu nhường cho người hầu bế mà chạy vào trong thăm hỏi cô có mệt hay đau chỗ nào nữa không? Rồi bỗng dưng cậu mới thốt lên:
- Lớn lên chắc chắn sẽ bám em. Anh không muốn bị dành vợ đâu a, hay là chúng ta đem lên nhân gian nhỉ?
Mi Lê lúc này nghe xong cạn lời và bất lực luôn, bèn đáp lại:
- Cái anh này thật là...
Mọi người bên ngoài cũng đã nghe, thái độ bất mãn không muốn nói, ai nấy chẹp miệng một cái rồi tất cả vây quanh đứa bé mà ngắm nghía, mặc kệ sự đời, mặc kệ lời nói hồi nãy của cậu. Long Vương cũng rất vui vẻ khi có một thành viên mới, một đứa cháu nội đầy bụ bẫm. Và đương nhiên nói là làm, khi đứa nhỏ đã lớn hơn đôi chút, đã biết nói, biết viết, biết đọc, biết những phép đã học thì Thành Long đã đem nó lên nhân gian một cách không thương tiếc, nhưng cũng tại thêm lý do nghịch ngợm quá. Long Vương thì mắng lấy mắng để vì sao đem cháu nội của ông lên đó, còn Mi Lê thì bất lực không muốn nói. Đứa con trên nhân gian tức không làm được gì, chỉ biết oan trách.
- Ta phải nhờ Bách Long làm ra loại thuốc hợp với hai đứa đó, vì trên nhân gian chắc cũng không tác dụng đâu, còn thuốc thì ghé tai lại ta nói nhỏ cho nghe.
Người hầu tới sát gần lại bên cạnh nữ vương, hướng tai nghe cho rõ, Lăng Nghi lúc này nói ra làm người hầu giật mình kinh ngạc, bật cười vì độ chơi chiêu của Lăng Nghi. Loại thuốc đó là gì mà làm người ta có thái độ bất ngờ vậy ta?
Tại Long Cung và đặc biệt là ở tẩm điện của Lục Long, có một dáng người nhỏ nhắn xinh xắn chạy lon ton vào trong, không ai khác chính là Lăng Ngân. Thấy cậu ấy làm việc nên đặt đồ ăn xuống bàn một cách nhẹ nhàng rồi đi tới sau lưng nhưng bị cậu ấy phát hiện. Cậu ấy liếc nhìn một cái rồi cái giọng có vẻ lạnh lùng đó vẫn không đổi thốt lên:
- Lại đây.
Lăng Ngân nghe vậy liền lăng xăng tiến tới rồi ngồi bên cạnh cậu ấy. Đột nhiên cậu ấy nhìn qua cô ấy mà thắc mắc hỏi chuyện:
- Sao ngày hôm qua không tới dự?
Lăng Ngân ấp úng trả lời:
- Tại phá quá nên bị nhốt, không cho đi.
Lục Long nhíu mày lại rồi hỏi lại:
- Thật không?
Lăng Ngân đáp:
- Thật mà, nên em hôm nay đến đền bù cho anh mấy món ăn.
Lục Long bất giác đứng dậy khiến cô ấy ngơ ngác mà cũng đứng dậy theo. Hai người tiến phía bàn đặt đồ ăn kia, ngồi đối diện nhau để dọn ra để ăn. Một lúc lâu sau, lúc dọn dẹp bỗng dưng Lăng Ngân thấy nóng rát trong người, Lục Long thấy vậy có chút hỏi han:
- Sao vậy?
Lăng Ngân cùng với hơi thở không đều mà đáp lại:
- Em thấy nóng quá!
Đúng lúc đó, Lục Long cũng có cảm giác y chang Lăng Ngân, cậu ấy mới sực nhớ đồ ăn, chắc chắn đã bỏ cái gì vào trong. Lập tức cậu ấy xua tay ra hiệu những người hầu ra ngoài và đóng cửa kín lại. Cậu bắt đầu tiến tới chỗ Lăng Ngân, tuy là bước chân có hơi không ổn định, khi bế được cô ấy lên thì thuốc trong bắt đầu phát tác cực mạnh và chuyện sau đó chưa kể.
. . .
Đến vài tiếng sau, trên chiếc giường làm từ vỏ trái khổng lồ, có hai người đang nằm ở đó. Lục Long tỉnh dậy, quay qua thì thấy trước mặt là một gương mặt có nét cực đáng yêu đang ở ngay bên cạnh. Cậu ấy bật giác mỉm cười, đột nhiên cô ấy mở mắt làm cậu ấy phải dập tắt đi nụ cười quay sang hướng khác. Lăng Ngân dụi con mắt một cách vô tư rồi tự làm mình sợ vì khi vén chăn lên và nhìn qua người bên cạnh mà giật mình ngồi dậy, thốt lên:
- Sao lại xảy ra chuyện này được?
Lục Long nghe xong liền quay qua, giọng lúc này không còn sự lạnh lẽo mà ôn nhu một cách bất ngờ.
- Đồ ăn.
Lăng Ngân ngạc nhiên mà hỏi lại:
- Đồ ăn bị gì sao ạ?
Lục Long bất lực mà ngồi dậy, lộ ra vẻ đẹp bụng sáu múi làm cô ấy lấy tay che mắt lại, cậu ấy đành phải giơ tay cốc đầu một cái ở trán cô ấy, bảo:
- Ý là đồ ăn bị bỏ thuốc đó, hiểu không?
Lăng Ngân ngỡ ngàng khi nghe xong, im lặng trong vài giây rồi mới lẩm bẩm: "Không lẽ chị gái mình... Ôi, chị gái!". Lục Long thấy cô ấy lẩm nhẩm gì trong miệng nên hỏi:
- Nói gì đấy?
Lăng Ngân mới cười nhe răng rồi lắc đầu trả lời:
- Không có gì.
Đột nhiên cánh cửa mở ra làm hai người hoảng loạn, luống cuống mặc quần áo vào, nhưng có kịp đâu, mới mặc một lớp mỏng để che đi những gì cần che thì bị Thành Long thấy hết mất tiêu.
- Ồ, anh vào không đúng lúc rồi.
Lục Long mới phản ứng lại, nói:
- Không phải anh nghĩ đâu.
Thành Long đáp lại:
- Thì anh có nghĩ gì đâu.
Lục Long lúc này cạn lời nói luôn, Lăng Ngân cũng im ắng. Thành Long mới bật cười lớn khi thấy hai đứa với vẻ mặt ngáo ngơ như vậy, nói:
- Thuốc của Bách Long chế ra cũng ổn áp phết.
Lục Long nhíu mày, hỏi:
- Bách Long chế thuốc?
Thành Long gật đầu và cảm nhận thấy sát khí bắt đầu xuất hiện xung quanh nên vội can ngăn, bảo:
- Thôi, lỡ rồi thì cưới. Cưới trước yêu sau, em sẽ cảm nhận được bản thân mình sẽ cần ai bên cạnh.
. . .
Vậy là khoảng thời gian không lâu sau đó, đám cưới được tổ chức dù có hơi bất ngờ, hơi nhanh nhưng hai bên đều rất vui vẻ. Thời gian đầu Lục Long vẫn có một khoảng cách nào đó nhất định mặc dù có sự quan tâm đến Lăng Ngân ở trong đó, nhưng ở lâu ngày cũng có tình cảm. Vào một hôm của vài tháng sau, Lăng Ngân đang ngồi sửa soạn một chút đồ bỗng nhiên người hầu tới báo Lục Long gặp chuyện, cô ấy vội vội vàng đứng lên đi tìm kiếm cậu ấy. Khi tìm thấy cậu đang xem xét cùng với người phụ trách để sửa chữa một tẩm điện liền chạy tới kêu, cậu ấy chau mày lại rồi ra hiện người bên cạnh đi ra mà hỏi:
- Gì thế?
Lăng Ngân vội đáp:
- Có người báo anh gặp chuyện, vì thế em mới đi tìm.
Lục Long ngỡ ngàng khi nghe cô ấy nói vậy, liền bật cười mà xoa đầu cô ấy mà bảo:
- Anh thì có chuyện gì. Ngốc.
Lăng Ngân mếu máo bảo:
- Làm em cứ tưởng...
Lục Long mới ôn nhu vuốt tóc cô ấy mà nói:
- Không sao. Anh mà có chuyện gì, để lại vợ một mình khiến anh sót vợ lắm. Anh cũng không muốn xa em chút nào đâu.
Lăng Ngân nghe mà đỏ mặt cả lên rồi nói:
- Anh nói gì sến quá vậy? Làm người ta ngại muốn chết.
Lục Long mỉm cười trêu chọc Lăng Ngân bảo:
- Không phải hồi trước em cũng sến như vậy sao?
Cô ấy bĩu môi, nói giọng hờn dỗi:
- Hứ... Không phải anh khi nào cũng phũ phàng, tránh né, không thích em sao? Giờ cũng vậy...
Lục Long nghe vậy mà nhẹ nhàng nói:
- Giờ trái tim này rung động rồi, muốn em ở cạnh anh cả đời được không?
Lăng Ngân im lặng một hồi lâu làm cậu ấy lo lắng, đột nhiên cô ấy oà khóc lên làm cậu ấy luống cuống lau nước mắt của cô ấy mà hỏi:
- Sao lại khóc?
Cô ấy nức nở nói:
- Tại... tại em tưởng anh sẽ vẫn không thích em...
Lục Long gật đầu rồi đáp:
- Đúng là không thích, nhưng bỏ bước thích nhảy qua bước yêu được không?
Lăng Ngân nghe vậy liền ngẩn người ra, rồi gật đầu ngay lập tức sau đó. Cuối cùng cô ấy sau bao nhiêu lần thất tình thì giờ nhận được quả ngọt rồi. Hai người cầm tay nhau, làm tình làm tứ trước mặt thanh thiên bạch nhật.
. . .
Ngày hôm sau, trong phòng của hai vợ chồng Thành Long. Mi Lê với chiếc bụng to vượt mặt đang nghỉ ngơi, đột nhiên cô lên cơn đau bụng, cô đau đớn rên la, hình như cô sắp sinh rồi, người hầu ở ngoài bước nước uống cho cô thì liền phát hiện và kêu người gọi long y và Thành Long.
- Cố lên một chút nữa, hít thở...
- Oa oa...
Bên ngoài cậu cứ đi qua rồi đi lại lo lắng bỗng nghe tiếng khóc của trẻ em, cảm xúc lúc này của cậu có chút lâng lâng rồi vui vẻ vì có sinh mệnh được ra đời. Long y từ trong bước ra bế một đứa bé rất kháu khỉnh, cậu nhẹ nhàng bế đứa bé sơ sinh từ tay long y, long y mỉm cười nói:
- Chúc mừng đại hoàng tử, đại hoàng phi đã sinh ra một tiểu hoàng tử.
Nhưng không bế đứa trẻ quá lâu, cậu nhường cho người hầu bế mà chạy vào trong thăm hỏi cô có mệt hay đau chỗ nào nữa không? Rồi bỗng dưng cậu mới thốt lên:
- Lớn lên chắc chắn sẽ bám em. Anh không muốn bị dành vợ đâu a, hay là chúng ta đem lên nhân gian nhỉ?
Mi Lê lúc này nghe xong cạn lời và bất lực luôn, bèn đáp lại:
- Cái anh này thật là...
Mọi người bên ngoài cũng đã nghe, thái độ bất mãn không muốn nói, ai nấy chẹp miệng một cái rồi tất cả vây quanh đứa bé mà ngắm nghía, mặc kệ sự đời, mặc kệ lời nói hồi nãy của cậu. Long Vương cũng rất vui vẻ khi có một thành viên mới, một đứa cháu nội đầy bụ bẫm. Và đương nhiên nói là làm, khi đứa nhỏ đã lớn hơn đôi chút, đã biết nói, biết viết, biết đọc, biết những phép đã học thì Thành Long đã đem nó lên nhân gian một cách không thương tiếc, nhưng cũng tại thêm lý do nghịch ngợm quá. Long Vương thì mắng lấy mắng để vì sao đem cháu nội của ông lên đó, còn Mi Lê thì bất lực không muốn nói. Đứa con trên nhân gian tức không làm được gì, chỉ biết oan trách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.