Tiếu Diện Vương Gia, Lãnh Đạm Vương Phi
Chương 26: VÂN TIẾU KHUYNH
Nam Cung Dao
17/12/2013
Hà Châu
Cách hai trăm dặm về phía tây, vùng ngoại ô, có một thôn nhỏ chừng hơn mười mấy hộ người ta. Dân cư ở đây đặc biệt thuần phát, người dân cần cù lao động, tiếng cười luôn thường trực trên môi, đó là một thôn hiền hòa, yên tĩnh
Hơn năm năm trước, nơi đây thường có sơn tặc, lương dân chết dưới tay của bọn chúng nhiều vố số kể, người dân đi báo quan cũng không có tác dụng gì, vì thổ phỉ vốn cấu kết với quan lại mà, khi đó cuộc sống của người dân nơi đây hết sức cực khổ. Sau đó nghe nói thất vương gia xuống đây tuần tra, trong một đêm diệt sạch đám sơn tặc cùng quan lại cấu kết tham ô, trả lại cuộc sống an bình cho người dân nơi đây, cho nên dân chúng ở đây đặc biệt tôn kính vị thất vương gia này
Ba năm trước, lại đột nhiên xuất hiện ba người, một nam hai nữ tiến vào trong thôn, nam tử diện mạo ôn nhuận như ngọc, lại là thần y, chữa bệnh cho dân nghèo miễn phí, cho nên chẳng mấy chốc thanh danh của vị thần y này lan xa vạn dặm. Hai nữ tử còn lại, một người xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng hiền thục, một thân tử y mị hoặc động lòng người. Nữ tử còn lại dung mạo lại hết sức kỳ lạ, một đầu ngân phát trắng như tuyết dài đến thắt lưng, một thân bạch y không nhiễm bụi trần, chính giữa vầng trán một đóa hồng liên, yêu diễm đến tận cùng, lông mi dài cong nhưng bạc trắng, môi anh đào không son tự đỏ, khuynh thành khuynh quốc nhưng tính cách đạm mạc, không nói nhiều
Ba người này đột ngột xuất hiện nơi đây khiến cho không ít người tò mò cùng hiếu kỳ, nhưng là không ai dám vô lễ quấy rầy, vì nam tử kia tuy tính tình ôn hòa lại có một thân y thật tái thế, không ai dám đắc tội với một người như vậy a
Căn nhà gỗ nhỏ, xung quanh hoa thảo trồng xanh tươi, mùi hương thảo dược quanh quẩn mang một hương vị đặc biệt vô cùng
“ Vân tỷ tỷ! đang làm gì vậy?!” thanh y thiếu nữ mỉm cười hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, sóng mắt nhộn nhạo, như làn nước mùa thu làm say lòng người, thanh tú mũi, môi hồng chúm chím, xinh đẹp vô cùng
Bạch y nữ tử quay đầy lại, cầm gốc thảo dược đưa cho thanh y thiếu nữ, thanh âm lãnh đạm : “ đem cái này cho phu quân của muội đi!” Thiếu nữ đưa tay nhận lấy, lại nói : “ Vân tỷ tỷ! mấy hôm trước nghe tỷ nói muốn đi ngắm hoa đào, sao lại không đi?!”
Bạch y nữ tử nhíu nhíu mày, nhẹ giọng đáp : “ đào hoa ở đây không đẹp!” những gốc cây còn quá nhỏ, không rực rỡ diễm lệ…
Thanh y thiếu nữ nghĩ nghĩ một lát, như nhớ đến điều gì, lại nói : “ muội nghe nói cách chúng ta vài trăm dặm, có một đào hoa thôn, nơi đó đào hoa đặc biệt diễm, tỷ có muốn đi xem không?!” Bạch y nữ tử nghĩ một chút, rồi gật đầu. Thanh y nữ tử thấy vậy, vui vẻ cười, nhẹ giọng nói : “ để muội đi nói với Lãnh ca ca, ngày mai chúng ta khởi hành được không?!” Bạch y nữ tử ôn hòa cười : “ ân!”
Thanh y thiếu nữ nhanh chóng bước ra ngoài, bạch y nữ tử đứng đó, ngẩng đầu nhìn về phía chân đời, đôi con ngươi không chút gợn sóng, tĩnh lặng như băng hồ, mãi mãi một biểu tình, nhất quán lãnh đạm
Thanh y thiếu nữ vội chạy đến y quán nhà mình, bước vào trong phòng khám bệnh, thấy trượng phu của mình đang đọc y sách, thanh y nữ tử cười khẽ, rót cho nam tử một cốc trà. Nam tử một thân bố y, nhưng quanh thân lại tỏa khí chất nho nhã, thấy thê tử của mình bước vào, y đặt sách xuống, cười nhẹ : “ Nhạn nhi! Có chuyện gì không?!”
Thanh y thiếu nữ, tên gọi Trầm Lạc Nhạc, nàng bĩu môi nhìn nam tử, không vui : “ chẳng lẽ có việc ta mới có thể tìm huynh sao?!” nam tử kia thấy vậy, ôn nhu cười : “ Nhạn nhi! Nàng biết rõ ta không có ý như vậy nha!”
Trầm Lạc Nhạc quyệt miệng, hờn dỗi nhìn y, chỉ khi đối với nam tử này, nữ tử dịu dàng như nước này mới có một mặt trẻ con của mình. Nam tử cười khổ, ôm lấy nữ tử vào lòng, dỗ dành : “ Nhạn nhi! Đừng trẻ con như vậy a!” nữ tử mỉm cười ngọt ngào, lại nói : “ ta mới không hờn dỗi với huynh! Vân tỷ tỷ muốn đi đào hoa thôn ngắm đào hoa, huynh có muốn đi không?!” ( Dao Dao : cái đoạn này làm cho ta, ách!… nổi da gà +_+)
“ Vân cô nương dường như rất thích hoa đào!” Lãnh Quyết Phong đạm cười, nữ tử đó năm nào cũng rời nhà đi ngắm đào hoa, mỗi năm một lần, giống như là một chấp niệm sâu sắc vậy. Trầm Lạc Nhạc gật gật đầu…
Sáu năm trước nàng và Lãnh ca ca đi đến Tuyết sơn để tìm ngàn năm tuyết liên, tình cờ phát hiện một nữ tử bị vùi trong tuyết, trang phục hết sức quái dị, sau đó hai người mới đem nữ tử đó về nhà, dốc lòng cứu trị. Nhưng điều kỳ lạ là, sau vài tháng chữa trị, đáng nhẽ ra là nên khỏi hẳn nhưng nữ tử đó vẫn không tỉnh dậy, cứ yên lặng nằm trên giường như là đang ngủ vậy. Rồi mỗi ngày nàng phát hiện, tóc của nữ tử mỗi ngày lại có bạc đi vài cộng, hơn một năm sau, tóc đã trắng xóa như tuyết, nhưng không phải là tóc bạc của người già, mà là một đầu ngân phát đẹp đến mĩ lệ, rồi dần dần lông mi cũng trắng muốt…. nàng và Lãnh ca ca thử mọi dược liệu nhưng không cách nào có thể khôi phục được tóc đen như trước! Rồi một ngày nữ tử kia đột ngột tỉnh lại…..
Nàng nói nàng tên Vân Tiếu Khuynh, không có nhà… cứ như vậy ba bọn họ sống bên cạnh nhau, cũng đã được mấy năm
Bạch y nữ tử, ngân phát hắc mâu, mi gian thê diễm một đóa hồng liên, khuynh đảo thế nhân nhưng tình cách đạm mạc vô cùng, khiến cho nàng và Lãnh ca ca cũng không khỏi thở dài ngao ngán, nhưng là càng sống chung mới cảm nhận được nữ tử kia có biết bao nhiêu tinh tế, bao nhiêu sâu sắc!
Có lẽ sống chung lâu rồi có tình cảm, nàng cũng thật thích nữ tử lãnh đạm nhìn như ít nói này nhưng lại rất tốt…., cho nên nàng cũng mong nữ tử kia có thể vui vẻ, lần duy nhất nàng thấy Vân tỷ tỷ thực lòng cười là khi ngắm một gốc đào thụ, từ đó hễ nơi nào có đào thụ là nàng lại kéo Vân tỷ tỷ đi xem, hi vọng ỷ ấy có thể cười nhiều hơn một chút nữa, nhưng mà tiếu dung khuynh thành khuynh quốc kia, quả thật đúng là hiếm hoi vô cùng
Đào hoa thôn
Danh cũng như ý nghĩa, vừa bước chân vào thôn đã phảng phất nghe đâu đây lãnh hương thấm đượm lòng người
Mỗi một bước đi đều thấy những hàng đào thụ rợp bóng, nhiều không kể xiết
Đã giữa xuân, khí trời ấm áp, đào hoa cũng đã nở rộ hết, một trời hoa diễm lệ không biết dùng từ nào mới diễn tả hết vẻ đẹp của nó. Bầu trời xanh thẳm tuyệt bích, lác đác vài đám mây trắng lững lờ trôi, cao thăm thẳm. Ánh mặt trời nhẹ tỏa ánh nắng, xuyên qua từng tán cây kẽ lá, những đường nắng dát vàng tuyệt đẹp, in hằng xuống mặt đất, vẽ nên những hình thù kỳ hoặc. Đám đào thụ rì rầm trong gió, thanh âm của những chiếc lá xào xạc vào nhau, tạo nên khúc nhạc thiên nhiên sâu lắng….
Hoa kia nở rộ rồi cũng rơi xuống, hoa khác lại tiếp tục nở…. hoa tàn hoa nở, như một quy luật thiên niên. Xuân phong mang chút gì đó ôn nhuận nhưng không thiếu nét tinh ngịch, đi qua hàng trăm gốc đào hoa, hoa bỗng vỡ ra, tan dần trong gió, xung quanh phiêu tán, xoay tròn xoay tròn rồi rơi nhẹ xuống mặt đất. Cứ như vậy liên tục, một trời hồng hoa diễm mỹ, cơn mưa hoa xinh đẹp khiến cho bất cứ người nào đi ngang qua đây bất giác cũng ngây ngẩn đứng lại nhìn, bởi lẽ mỹ cảnh như vậy, trên thế gian này có mấy ai được gặp?!
Vân Tiếu Khuynh lặng yên đứng nhìn, vô thức vươn tay ra, lác đác vài cánh hoa rơi nhẹ vào tay của nàng, khẽ nhắm mắt, hít nhẹ lãnh hương đào hoa vấn vương nơi chóp mũi. Gió nhẹ thổi bay mái tóc của nàng, tạo nên những đường cong xinh đẹp, dưới ánh dương quang, một đầu tóc bạc phảng phất như ánh lên, đẹp không thể tả
Văng vẳng nghe đâu đây, thanh âm xa lạ mà cũng quen thuộc của một nam tử : “ Nương tử! tại sao đào hoa lại tịch mịch được, chẳng phải hoa khai vào mùa xuân, vạn vật sinh trưởng, con người với nhiều dự định, vạn vật bắt đầu tràn trề sức sống, đào hoa đúng ra phải thật náo nhiệt a….”
Vân Tiếu Khuynh một lát thất thần, thanh âm này… là của ai?!!
Khi nàng tỉnh dậy, thấy mình ở nơi này, không khỏi nghi hoặc, nàng nhớ không lầm mình gặp bão tuyết, sau đó… chẳng lẽ gặp bão tuyết cũng có thể về đến cổ đại, rốt cuộc là nàng may mắn hay là xui xẻo đây?! nhưng là điều khiến cho nàng trăm tư không thể giải chính là luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, dường như nàng đã quên một chuyện gì, hay là một người nào đó rất quan trọng thì phải?!
Vân Tiếu Khuynh thở dài, ký tắc an chi đi, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, dù gì cuộc sống bây giờ cũng tốt lắm
Chân tiến một bước về phía trước, lại như vô tình dẫm lên trúng vật gì, Vân Tiếu Khuynh cúi đầu, nhấc chân lên, một thoáng nghi hoặc. Cúi xuống nhặt lên thanh ngọc trâm ở dưới đất, Vân Tiếu Khuynh tinh tế ngắm nhìn, cây trâm nhìn đơn giản, nhưng đêu khắc hết sức tinh xảo, huyết ngọc được mài dũa tạo nên một đóa hoa đỏ rực như máu, giống như là hoa đào vậy, chất liệu ngọc tốt lắm, sờ lên rất ấm lại mang chút thanh lương. Dù không thích lắm trang sức nhưng Vân Tiếu Khuynh cảm thấy rất thích thanh ngọc trâm này, hơn thế nữa, tại sao nàng thấy thanh trâm này lại quen thuộc đến như vậy?!
Bỗng nhiên có bước chân càng lúc càng nhanh tiến lại gần, từ đằng xa nàng như ẩn như hiện một nam tử, hắn vẻ mặt hốt hoảng như đang tìm kiếm một cái gì đó, có lẽ đây là vật của hắn chăng?! Dù một thoáng tiếc nuối, nhưng Vân Tiếu Khuynh không có ý định giữ lại thanh ngọc trâm này, nàng lên tiếng : “ cái này là của ngươi sao?!” rồi dơ lên thanh ngọc trâm. Nam tử nghe thấy thanh âm kia, cả thân hình cơ hồ cứng ngắc, mãi một lát sau y mới dám từ từ quay đầu lại
Một thân bạch y trắng muốt không nhiễm bụi trần, một đầu ngân phát trắng như tuyết tùy ý buông thả, không có bất cứ châu sai, trang sức gì trong đó, gió nhè nhẹ thổi, lọn tóc mai bay bay trong gió, phất qua gương mặt của nàng. Ngũ quan tinh tế tuyệt đẹp, một đôi phượng mắt rất là diễm lệ nhưng sóng mắt một mãnh tỉnh lặng không gợn sóng, tưởng chừng như là vô hỉ vô bi, lông mi tuyệt đẹp dài mà cong, nhưng đặc biệt hơn là nó cũng trắng muốt, y như tóc. Sóng mũi cao, thanh tú. Môi anh đào đỏ mọng, gợi cảm mê người….. chính giữa vầng tráng xinh đẹp kia, một vết bớt tựa đóa hồng liên, yêu diễm dị thường
Dung mạo như là quen thuộc nhưng cũng đủ xa lạ
Nhưng là…. Ánh mắt kia, giọng nói kia… hàng mi thanh tú vì mất kiên nhẫn mà khẽ chau lại kia…. Tất cả lại khắc cốt ghi tâm, không có cách nào quên đi được! Hàn Kỳ bỗng dưng hiểu, nguyên lai dù là năm năm thời gian qua đi, chỉ cần một câu nói lạnh nhạt, một cái nhìn kia cũng đủ cho tâm của hắn xao xuyến đến kỳ lạ
Nam tử dung mạo tuấn mỹ dị thường, một đầu tóc đen điểm vài lọn tóc bạc trắng khiến cho y thêm vài phần thanh thục mị lực, chỉ là mâu quang kia sao lại quanh quẩn cô đơn đến như vậy?! bất giác Vân Tiếu Khuynh cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc hắn đã gặp chuyện gì mà tuổi trẻ lại khiến cho người ta cảm thấy, hắn đã trải qua lắm nhân tình thế thái, nếm hết mọi đớn đau của thế gian này?!
Chưa từng có người nào, khiến cho nàng một khoảnh khắc chạm mắt lại chú ý nhiều đến như vậy?!
“ Đây là của ngươi….” Vân Tiếu Khuynh vươn tay, thanh ngọc trâm đỏ rực nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng, nổi bậc dị thường
“ Nương .. tử?!…” Hàn Kỳ nhỏ giọng gọi, thanh âm một thoáng run rẫy, muốn vươn tay chạm lấy nữ tử trước mặt nhưng lại không dám đụng vào, chỉ sợ đó như một ảo ảnh, một khi tan biết, y.. sẽ điên mất. Cứ tưởng đau đã thành chết lặng, không ngờ một khi gặp lại, tâm vẫn còn nặng nề chảy máu, nhiều đến như vậy
“ Nương tử!?” Hàn Kỳ lặp lại lần nữa , thanh âm ngây ngốc, đôi con ngươi thâm tình tựa hải, y từ từ tiến lại gần Vân Tiếu Khuynh, mỗi một bước đi thời gian phảng phất như là cả trăm ngàn năm. Vân Tiếu Khuynh nhíu mày nhìn y, đôi con ngươi một thoáng gợn sóng nhưng rất nhanh lại tĩnh lặng như nước, nhìn không ra chút cảm xúc, nàng lạnh lùng mở miệng : “ ta và ngươi….. có quen biết sao?!”
Trên thế gian này, rốt cuộc cái gì là bi ai nhất?!
Đó không phải là nỗi đau thể xác, không phải cảm giác bị vạn tiễn xuyên tâm, hay là bị hỏa sơn thiêu rụi….
Mà là, người mà ngươi yêu đậm sâu lại dùng ánh mắt hờ hững, thanh âm lãnh đạm hỏi ngươi : “ ta và ngươi, có quen biết sao?!”
Hàn Kỳ ngẩn ngơ, không dám tiến lại thêm bước nữa, bỗng chốc khóe môi cong lên tiếu dung thê mỹ, nhói lòng!
“ Nương tử! nàng… đã quên ta rồi sao?!” Hàn Kỳ cười khổ, nàng thật sự.,… nhẫn tâm quên ta rồi sao?! còn nhớ năm xưa y vì dọa nàng mà giả vờ mất trí nhớ, không ngờ đến hôm nay, nữ tử này lại thực sự không nhớ chút gì về y, cái cảm giác khi nghe câu nói ngươi và ta có quen biết sao?! lòng y đau đến chết lặng, cái cảm giác năm xưa khi nàng nghe y nói : ‘ngươi là ai?!’ Có chăng cũng chính là bi ai đến như vậy?
Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, miệng mân lên
Rõ ràng chính là không quen biết, sao có thể lại nói quên, nhưng là cũng không rõ vì sao nàng lại không thốt nên lời nói với hắn như vậy, có lẽ là vì tiếu dung trên môi kia chua chót, hay là vì nhìn thấy đôi con ngươi thâm trầm nhu tình sóng sánh kia, nàng lại không sao nhẫn tâm được?! Vân Tiếu Khuynh mê hoặc, nàng cũng có lúc quan tâm đến cảm xúc của người khác sao?!
Hết chương 26
Cách hai trăm dặm về phía tây, vùng ngoại ô, có một thôn nhỏ chừng hơn mười mấy hộ người ta. Dân cư ở đây đặc biệt thuần phát, người dân cần cù lao động, tiếng cười luôn thường trực trên môi, đó là một thôn hiền hòa, yên tĩnh
Hơn năm năm trước, nơi đây thường có sơn tặc, lương dân chết dưới tay của bọn chúng nhiều vố số kể, người dân đi báo quan cũng không có tác dụng gì, vì thổ phỉ vốn cấu kết với quan lại mà, khi đó cuộc sống của người dân nơi đây hết sức cực khổ. Sau đó nghe nói thất vương gia xuống đây tuần tra, trong một đêm diệt sạch đám sơn tặc cùng quan lại cấu kết tham ô, trả lại cuộc sống an bình cho người dân nơi đây, cho nên dân chúng ở đây đặc biệt tôn kính vị thất vương gia này
Ba năm trước, lại đột nhiên xuất hiện ba người, một nam hai nữ tiến vào trong thôn, nam tử diện mạo ôn nhuận như ngọc, lại là thần y, chữa bệnh cho dân nghèo miễn phí, cho nên chẳng mấy chốc thanh danh của vị thần y này lan xa vạn dặm. Hai nữ tử còn lại, một người xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng hiền thục, một thân tử y mị hoặc động lòng người. Nữ tử còn lại dung mạo lại hết sức kỳ lạ, một đầu ngân phát trắng như tuyết dài đến thắt lưng, một thân bạch y không nhiễm bụi trần, chính giữa vầng trán một đóa hồng liên, yêu diễm đến tận cùng, lông mi dài cong nhưng bạc trắng, môi anh đào không son tự đỏ, khuynh thành khuynh quốc nhưng tính cách đạm mạc, không nói nhiều
Ba người này đột ngột xuất hiện nơi đây khiến cho không ít người tò mò cùng hiếu kỳ, nhưng là không ai dám vô lễ quấy rầy, vì nam tử kia tuy tính tình ôn hòa lại có một thân y thật tái thế, không ai dám đắc tội với một người như vậy a
Căn nhà gỗ nhỏ, xung quanh hoa thảo trồng xanh tươi, mùi hương thảo dược quanh quẩn mang một hương vị đặc biệt vô cùng
“ Vân tỷ tỷ! đang làm gì vậy?!” thanh y thiếu nữ mỉm cười hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, sóng mắt nhộn nhạo, như làn nước mùa thu làm say lòng người, thanh tú mũi, môi hồng chúm chím, xinh đẹp vô cùng
Bạch y nữ tử quay đầy lại, cầm gốc thảo dược đưa cho thanh y thiếu nữ, thanh âm lãnh đạm : “ đem cái này cho phu quân của muội đi!” Thiếu nữ đưa tay nhận lấy, lại nói : “ Vân tỷ tỷ! mấy hôm trước nghe tỷ nói muốn đi ngắm hoa đào, sao lại không đi?!”
Bạch y nữ tử nhíu nhíu mày, nhẹ giọng đáp : “ đào hoa ở đây không đẹp!” những gốc cây còn quá nhỏ, không rực rỡ diễm lệ…
Thanh y thiếu nữ nghĩ nghĩ một lát, như nhớ đến điều gì, lại nói : “ muội nghe nói cách chúng ta vài trăm dặm, có một đào hoa thôn, nơi đó đào hoa đặc biệt diễm, tỷ có muốn đi xem không?!” Bạch y nữ tử nghĩ một chút, rồi gật đầu. Thanh y nữ tử thấy vậy, vui vẻ cười, nhẹ giọng nói : “ để muội đi nói với Lãnh ca ca, ngày mai chúng ta khởi hành được không?!” Bạch y nữ tử ôn hòa cười : “ ân!”
Thanh y thiếu nữ nhanh chóng bước ra ngoài, bạch y nữ tử đứng đó, ngẩng đầu nhìn về phía chân đời, đôi con ngươi không chút gợn sóng, tĩnh lặng như băng hồ, mãi mãi một biểu tình, nhất quán lãnh đạm
Thanh y thiếu nữ vội chạy đến y quán nhà mình, bước vào trong phòng khám bệnh, thấy trượng phu của mình đang đọc y sách, thanh y nữ tử cười khẽ, rót cho nam tử một cốc trà. Nam tử một thân bố y, nhưng quanh thân lại tỏa khí chất nho nhã, thấy thê tử của mình bước vào, y đặt sách xuống, cười nhẹ : “ Nhạn nhi! Có chuyện gì không?!”
Thanh y thiếu nữ, tên gọi Trầm Lạc Nhạc, nàng bĩu môi nhìn nam tử, không vui : “ chẳng lẽ có việc ta mới có thể tìm huynh sao?!” nam tử kia thấy vậy, ôn nhu cười : “ Nhạn nhi! Nàng biết rõ ta không có ý như vậy nha!”
Trầm Lạc Nhạc quyệt miệng, hờn dỗi nhìn y, chỉ khi đối với nam tử này, nữ tử dịu dàng như nước này mới có một mặt trẻ con của mình. Nam tử cười khổ, ôm lấy nữ tử vào lòng, dỗ dành : “ Nhạn nhi! Đừng trẻ con như vậy a!” nữ tử mỉm cười ngọt ngào, lại nói : “ ta mới không hờn dỗi với huynh! Vân tỷ tỷ muốn đi đào hoa thôn ngắm đào hoa, huynh có muốn đi không?!” ( Dao Dao : cái đoạn này làm cho ta, ách!… nổi da gà +_+)
“ Vân cô nương dường như rất thích hoa đào!” Lãnh Quyết Phong đạm cười, nữ tử đó năm nào cũng rời nhà đi ngắm đào hoa, mỗi năm một lần, giống như là một chấp niệm sâu sắc vậy. Trầm Lạc Nhạc gật gật đầu…
Sáu năm trước nàng và Lãnh ca ca đi đến Tuyết sơn để tìm ngàn năm tuyết liên, tình cờ phát hiện một nữ tử bị vùi trong tuyết, trang phục hết sức quái dị, sau đó hai người mới đem nữ tử đó về nhà, dốc lòng cứu trị. Nhưng điều kỳ lạ là, sau vài tháng chữa trị, đáng nhẽ ra là nên khỏi hẳn nhưng nữ tử đó vẫn không tỉnh dậy, cứ yên lặng nằm trên giường như là đang ngủ vậy. Rồi mỗi ngày nàng phát hiện, tóc của nữ tử mỗi ngày lại có bạc đi vài cộng, hơn một năm sau, tóc đã trắng xóa như tuyết, nhưng không phải là tóc bạc của người già, mà là một đầu ngân phát đẹp đến mĩ lệ, rồi dần dần lông mi cũng trắng muốt…. nàng và Lãnh ca ca thử mọi dược liệu nhưng không cách nào có thể khôi phục được tóc đen như trước! Rồi một ngày nữ tử kia đột ngột tỉnh lại…..
Nàng nói nàng tên Vân Tiếu Khuynh, không có nhà… cứ như vậy ba bọn họ sống bên cạnh nhau, cũng đã được mấy năm
Bạch y nữ tử, ngân phát hắc mâu, mi gian thê diễm một đóa hồng liên, khuynh đảo thế nhân nhưng tình cách đạm mạc vô cùng, khiến cho nàng và Lãnh ca ca cũng không khỏi thở dài ngao ngán, nhưng là càng sống chung mới cảm nhận được nữ tử kia có biết bao nhiêu tinh tế, bao nhiêu sâu sắc!
Có lẽ sống chung lâu rồi có tình cảm, nàng cũng thật thích nữ tử lãnh đạm nhìn như ít nói này nhưng lại rất tốt…., cho nên nàng cũng mong nữ tử kia có thể vui vẻ, lần duy nhất nàng thấy Vân tỷ tỷ thực lòng cười là khi ngắm một gốc đào thụ, từ đó hễ nơi nào có đào thụ là nàng lại kéo Vân tỷ tỷ đi xem, hi vọng ỷ ấy có thể cười nhiều hơn một chút nữa, nhưng mà tiếu dung khuynh thành khuynh quốc kia, quả thật đúng là hiếm hoi vô cùng
Đào hoa thôn
Danh cũng như ý nghĩa, vừa bước chân vào thôn đã phảng phất nghe đâu đây lãnh hương thấm đượm lòng người
Mỗi một bước đi đều thấy những hàng đào thụ rợp bóng, nhiều không kể xiết
Đã giữa xuân, khí trời ấm áp, đào hoa cũng đã nở rộ hết, một trời hoa diễm lệ không biết dùng từ nào mới diễn tả hết vẻ đẹp của nó. Bầu trời xanh thẳm tuyệt bích, lác đác vài đám mây trắng lững lờ trôi, cao thăm thẳm. Ánh mặt trời nhẹ tỏa ánh nắng, xuyên qua từng tán cây kẽ lá, những đường nắng dát vàng tuyệt đẹp, in hằng xuống mặt đất, vẽ nên những hình thù kỳ hoặc. Đám đào thụ rì rầm trong gió, thanh âm của những chiếc lá xào xạc vào nhau, tạo nên khúc nhạc thiên nhiên sâu lắng….
Hoa kia nở rộ rồi cũng rơi xuống, hoa khác lại tiếp tục nở…. hoa tàn hoa nở, như một quy luật thiên niên. Xuân phong mang chút gì đó ôn nhuận nhưng không thiếu nét tinh ngịch, đi qua hàng trăm gốc đào hoa, hoa bỗng vỡ ra, tan dần trong gió, xung quanh phiêu tán, xoay tròn xoay tròn rồi rơi nhẹ xuống mặt đất. Cứ như vậy liên tục, một trời hồng hoa diễm mỹ, cơn mưa hoa xinh đẹp khiến cho bất cứ người nào đi ngang qua đây bất giác cũng ngây ngẩn đứng lại nhìn, bởi lẽ mỹ cảnh như vậy, trên thế gian này có mấy ai được gặp?!
Vân Tiếu Khuynh lặng yên đứng nhìn, vô thức vươn tay ra, lác đác vài cánh hoa rơi nhẹ vào tay của nàng, khẽ nhắm mắt, hít nhẹ lãnh hương đào hoa vấn vương nơi chóp mũi. Gió nhẹ thổi bay mái tóc của nàng, tạo nên những đường cong xinh đẹp, dưới ánh dương quang, một đầu tóc bạc phảng phất như ánh lên, đẹp không thể tả
Văng vẳng nghe đâu đây, thanh âm xa lạ mà cũng quen thuộc của một nam tử : “ Nương tử! tại sao đào hoa lại tịch mịch được, chẳng phải hoa khai vào mùa xuân, vạn vật sinh trưởng, con người với nhiều dự định, vạn vật bắt đầu tràn trề sức sống, đào hoa đúng ra phải thật náo nhiệt a….”
Vân Tiếu Khuynh một lát thất thần, thanh âm này… là của ai?!!
Khi nàng tỉnh dậy, thấy mình ở nơi này, không khỏi nghi hoặc, nàng nhớ không lầm mình gặp bão tuyết, sau đó… chẳng lẽ gặp bão tuyết cũng có thể về đến cổ đại, rốt cuộc là nàng may mắn hay là xui xẻo đây?! nhưng là điều khiến cho nàng trăm tư không thể giải chính là luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, dường như nàng đã quên một chuyện gì, hay là một người nào đó rất quan trọng thì phải?!
Vân Tiếu Khuynh thở dài, ký tắc an chi đi, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, dù gì cuộc sống bây giờ cũng tốt lắm
Chân tiến một bước về phía trước, lại như vô tình dẫm lên trúng vật gì, Vân Tiếu Khuynh cúi đầu, nhấc chân lên, một thoáng nghi hoặc. Cúi xuống nhặt lên thanh ngọc trâm ở dưới đất, Vân Tiếu Khuynh tinh tế ngắm nhìn, cây trâm nhìn đơn giản, nhưng đêu khắc hết sức tinh xảo, huyết ngọc được mài dũa tạo nên một đóa hoa đỏ rực như máu, giống như là hoa đào vậy, chất liệu ngọc tốt lắm, sờ lên rất ấm lại mang chút thanh lương. Dù không thích lắm trang sức nhưng Vân Tiếu Khuynh cảm thấy rất thích thanh ngọc trâm này, hơn thế nữa, tại sao nàng thấy thanh trâm này lại quen thuộc đến như vậy?!
Bỗng nhiên có bước chân càng lúc càng nhanh tiến lại gần, từ đằng xa nàng như ẩn như hiện một nam tử, hắn vẻ mặt hốt hoảng như đang tìm kiếm một cái gì đó, có lẽ đây là vật của hắn chăng?! Dù một thoáng tiếc nuối, nhưng Vân Tiếu Khuynh không có ý định giữ lại thanh ngọc trâm này, nàng lên tiếng : “ cái này là của ngươi sao?!” rồi dơ lên thanh ngọc trâm. Nam tử nghe thấy thanh âm kia, cả thân hình cơ hồ cứng ngắc, mãi một lát sau y mới dám từ từ quay đầu lại
Một thân bạch y trắng muốt không nhiễm bụi trần, một đầu ngân phát trắng như tuyết tùy ý buông thả, không có bất cứ châu sai, trang sức gì trong đó, gió nhè nhẹ thổi, lọn tóc mai bay bay trong gió, phất qua gương mặt của nàng. Ngũ quan tinh tế tuyệt đẹp, một đôi phượng mắt rất là diễm lệ nhưng sóng mắt một mãnh tỉnh lặng không gợn sóng, tưởng chừng như là vô hỉ vô bi, lông mi tuyệt đẹp dài mà cong, nhưng đặc biệt hơn là nó cũng trắng muốt, y như tóc. Sóng mũi cao, thanh tú. Môi anh đào đỏ mọng, gợi cảm mê người….. chính giữa vầng tráng xinh đẹp kia, một vết bớt tựa đóa hồng liên, yêu diễm dị thường
Dung mạo như là quen thuộc nhưng cũng đủ xa lạ
Nhưng là…. Ánh mắt kia, giọng nói kia… hàng mi thanh tú vì mất kiên nhẫn mà khẽ chau lại kia…. Tất cả lại khắc cốt ghi tâm, không có cách nào quên đi được! Hàn Kỳ bỗng dưng hiểu, nguyên lai dù là năm năm thời gian qua đi, chỉ cần một câu nói lạnh nhạt, một cái nhìn kia cũng đủ cho tâm của hắn xao xuyến đến kỳ lạ
Nam tử dung mạo tuấn mỹ dị thường, một đầu tóc đen điểm vài lọn tóc bạc trắng khiến cho y thêm vài phần thanh thục mị lực, chỉ là mâu quang kia sao lại quanh quẩn cô đơn đến như vậy?! bất giác Vân Tiếu Khuynh cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc hắn đã gặp chuyện gì mà tuổi trẻ lại khiến cho người ta cảm thấy, hắn đã trải qua lắm nhân tình thế thái, nếm hết mọi đớn đau của thế gian này?!
Chưa từng có người nào, khiến cho nàng một khoảnh khắc chạm mắt lại chú ý nhiều đến như vậy?!
“ Đây là của ngươi….” Vân Tiếu Khuynh vươn tay, thanh ngọc trâm đỏ rực nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng, nổi bậc dị thường
“ Nương .. tử?!…” Hàn Kỳ nhỏ giọng gọi, thanh âm một thoáng run rẫy, muốn vươn tay chạm lấy nữ tử trước mặt nhưng lại không dám đụng vào, chỉ sợ đó như một ảo ảnh, một khi tan biết, y.. sẽ điên mất. Cứ tưởng đau đã thành chết lặng, không ngờ một khi gặp lại, tâm vẫn còn nặng nề chảy máu, nhiều đến như vậy
“ Nương tử!?” Hàn Kỳ lặp lại lần nữa , thanh âm ngây ngốc, đôi con ngươi thâm tình tựa hải, y từ từ tiến lại gần Vân Tiếu Khuynh, mỗi một bước đi thời gian phảng phất như là cả trăm ngàn năm. Vân Tiếu Khuynh nhíu mày nhìn y, đôi con ngươi một thoáng gợn sóng nhưng rất nhanh lại tĩnh lặng như nước, nhìn không ra chút cảm xúc, nàng lạnh lùng mở miệng : “ ta và ngươi….. có quen biết sao?!”
Trên thế gian này, rốt cuộc cái gì là bi ai nhất?!
Đó không phải là nỗi đau thể xác, không phải cảm giác bị vạn tiễn xuyên tâm, hay là bị hỏa sơn thiêu rụi….
Mà là, người mà ngươi yêu đậm sâu lại dùng ánh mắt hờ hững, thanh âm lãnh đạm hỏi ngươi : “ ta và ngươi, có quen biết sao?!”
Hàn Kỳ ngẩn ngơ, không dám tiến lại thêm bước nữa, bỗng chốc khóe môi cong lên tiếu dung thê mỹ, nhói lòng!
“ Nương tử! nàng… đã quên ta rồi sao?!” Hàn Kỳ cười khổ, nàng thật sự.,… nhẫn tâm quên ta rồi sao?! còn nhớ năm xưa y vì dọa nàng mà giả vờ mất trí nhớ, không ngờ đến hôm nay, nữ tử này lại thực sự không nhớ chút gì về y, cái cảm giác khi nghe câu nói ngươi và ta có quen biết sao?! lòng y đau đến chết lặng, cái cảm giác năm xưa khi nàng nghe y nói : ‘ngươi là ai?!’ Có chăng cũng chính là bi ai đến như vậy?
Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, miệng mân lên
Rõ ràng chính là không quen biết, sao có thể lại nói quên, nhưng là cũng không rõ vì sao nàng lại không thốt nên lời nói với hắn như vậy, có lẽ là vì tiếu dung trên môi kia chua chót, hay là vì nhìn thấy đôi con ngươi thâm trầm nhu tình sóng sánh kia, nàng lại không sao nhẫn tâm được?! Vân Tiếu Khuynh mê hoặc, nàng cũng có lúc quan tâm đến cảm xúc của người khác sao?!
Hết chương 26
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.