Tiêu Diệt Nữ Phụ Trà Xanh Ở Mạt Thế Thịt Văn
Chương 4: Tâm Ý Tương Thông
Đạo Đức Tinh
01/09/2024
Cô cần phải làm sạch sẽ bản thân và ổn định lại cảm xúc của mình trong một thời gian. Năng lượng tinh thần của cô tập trung vào chậu cây ở lối vào, sau đó một tia sét bất ngờ ập đến, thiêu rụi chậu cây chỉ trong chớp nhoáng. Vẫn còn may, dị năng của cô vẫn còn, vẫn còn duy trì giống như thời kỳ đỉnh điểm đạt cấp ba vào năm đó. Bây giờ, cô và người nhà của cô nhất định có thể sống sót tốt.
Cô đặt bàn tay gầy gò của mình lên tay nắm cửa, đang định đi ra ngoài thì cảm thấy vô cùng choáng váng, Bao Di ngay lập tức ngã xuống trước cửa ra vào.
Nơi này có trời xanh mây trắng, còn có ánh nắng ôn hòa, còn có khoảng sân đơn giản được bao bọc bởi núi non, sông nước. Đây là không gian di động mà Bao Di có được sau khi trọng sinh trở về, một thế giới nhỏ của riêng mình cô. Bao Di chậm rãi tỉnh lại, năng lượng tinh thần của cô đang tập trung ở trong đại não, thật sự là bên trong có một thế giới thiên đường nhỏ bé.
Kết hợp đi vào cùng với thân thể này, cô bước vào trong sân, ở giữa giếng trời trong sân còn có một dòng nước suối trong vắt.
Sau khi định thần lại, Bao Di vội vàng đi xuống lầu. Đi xuống tới lầu một, cô dùng chìa khóa mở cửa phòng ra, mùi thịt hầm ngay lập tức truyền ra. Điều tuyệt vời nhất của ngày hôm nay đó chính là hôm nay là thứ bảy, cha mẹ họ Bao đều ở nhà. Người đeo tạp dề trong phòng bếp chính là ba cô Bao Nhậm, nhìn thấy ba mình, Bao Di ngay lập tức chạy tới ôm ba.
“Ba, con quay về rồi.” Một âm thanh nghẹn ngào kìm nén truyền đến sau lưng ba Bao.
“Di nhi đã trở về rồi à, sao lại khóc rồi, là nhớ hai tiểu bảo bối sao? Đợi xíu nữa ăn cơm xong rồi, ba liền đưa con đến chỗ ông bà ngoại thăm bọn nhóc. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, con mau ra phòng khách xem TV đi, đợi nấu xong đồ ăn thì ba gọi con ra, ra ngoài nhanh lên, trong bếp nhiều khói dầu.” Bao Di bị ba đuổi ra khỏi phòng bếp, không những không tức giận mà trên miệng còn nở ra một nụ cười, trong lòng cô có cảm thấy vô cùng yên bình.
Vừa ra khỏi phòng bếp, Bao Di liền nhìn thấy mẹ của cô là Chu Tụ Tú, cô lại khóc lớn lần nữa.
“Đây là làm sao vậy? Di nhi nhà mình trước đây đều là đứa trẻ mạnh mẽ, khi gặp chuyện khó cũng không hề nhìn thấy con bé khóc? Đương nhiên là ngoại trừ hai tiểu bảo bối kia, chẳng lẽ con bé đang nhớ hai đứa nhỏ?” Không thể không nói cha mẹ nhà họ Bao này thật sự là tâm ý tương thông nha.
Cô đặt bàn tay gầy gò của mình lên tay nắm cửa, đang định đi ra ngoài thì cảm thấy vô cùng choáng váng, Bao Di ngay lập tức ngã xuống trước cửa ra vào.
Nơi này có trời xanh mây trắng, còn có ánh nắng ôn hòa, còn có khoảng sân đơn giản được bao bọc bởi núi non, sông nước. Đây là không gian di động mà Bao Di có được sau khi trọng sinh trở về, một thế giới nhỏ của riêng mình cô. Bao Di chậm rãi tỉnh lại, năng lượng tinh thần của cô đang tập trung ở trong đại não, thật sự là bên trong có một thế giới thiên đường nhỏ bé.
Kết hợp đi vào cùng với thân thể này, cô bước vào trong sân, ở giữa giếng trời trong sân còn có một dòng nước suối trong vắt.
Sau khi định thần lại, Bao Di vội vàng đi xuống lầu. Đi xuống tới lầu một, cô dùng chìa khóa mở cửa phòng ra, mùi thịt hầm ngay lập tức truyền ra. Điều tuyệt vời nhất của ngày hôm nay đó chính là hôm nay là thứ bảy, cha mẹ họ Bao đều ở nhà. Người đeo tạp dề trong phòng bếp chính là ba cô Bao Nhậm, nhìn thấy ba mình, Bao Di ngay lập tức chạy tới ôm ba.
“Ba, con quay về rồi.” Một âm thanh nghẹn ngào kìm nén truyền đến sau lưng ba Bao.
“Di nhi đã trở về rồi à, sao lại khóc rồi, là nhớ hai tiểu bảo bối sao? Đợi xíu nữa ăn cơm xong rồi, ba liền đưa con đến chỗ ông bà ngoại thăm bọn nhóc. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, con mau ra phòng khách xem TV đi, đợi nấu xong đồ ăn thì ba gọi con ra, ra ngoài nhanh lên, trong bếp nhiều khói dầu.” Bao Di bị ba đuổi ra khỏi phòng bếp, không những không tức giận mà trên miệng còn nở ra một nụ cười, trong lòng cô có cảm thấy vô cùng yên bình.
Vừa ra khỏi phòng bếp, Bao Di liền nhìn thấy mẹ của cô là Chu Tụ Tú, cô lại khóc lớn lần nữa.
“Đây là làm sao vậy? Di nhi nhà mình trước đây đều là đứa trẻ mạnh mẽ, khi gặp chuyện khó cũng không hề nhìn thấy con bé khóc? Đương nhiên là ngoại trừ hai tiểu bảo bối kia, chẳng lẽ con bé đang nhớ hai đứa nhỏ?” Không thể không nói cha mẹ nhà họ Bao này thật sự là tâm ý tương thông nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.