Chương 28: Dáng Trưởng
Nguyệt Quan
18/10/2023
Viên Thiên Cương lười biếng dựa vào thành xe, lần mò tìm kiếm tiểu hồ lô rượu trong suốt như ngọc, nhấp một ngụm rượu rồi quan sát phong cảnh xung quanh, cảnh tượng trên chiếc xe ở phía sau đều bị y nhìn thấy, cũng không khỏi lắc đầu.
Chuyện này không thể không nhắc tới thú vui thứ hai của Kinh Vương Lý Nguyên Tắc, mỹ nhân. Hắn là Vương gia, mỹ nhân thì chỉ cần bỏ chút tiền ra, loại phong tình nào, loại mỹ nhân nào mà khong tìm được, kể cả là khó hơn một chút như mỹ nhân Ba Tư cũng không phải là không thể.
Tuy nhiên Kinh Vương Lý Nguyên Tắc lại hơi cổ quái một chút, hắn thích nữ nhân của người khác. Cái gọi là nữ nhân của người khác chưa chắc nhất định phải là vợ con của người khác, còn có thể là tình nhân của người khác hoặc vị hôn thê của người khác, nói tóm lại chỉ cần là có tình với nam nhân khác đều được.
Cái Kinh Vương muốn hưởng thụ, hiển nhiên không phải là mỹ nhân của mình mà là bắt nạt cướp và lăng nhục nữ nhân của người khác, tốt nhất là cùng lúc đó người nam nhân kia còn phải chịu đựng nhẫn nhục đợi ở một bên. Điều hắn muốn hưởng thụ chính là cảm giác hùng mạnh khi ngự trị người khác.
Vừa rồi hầu hạ hắn chính là phu nhân của chủ bộ Kinh Vương phủ. Thân là chủ bộ Kinh Vương phủ, toàn bộ công danh lợi lộc đều trông cậy vào Kinh Vương, với mối hận đoạt vợ y đánh nhẫn nhục như rùa đen rụt đầu. Đối với một nam nhân đối nhân xử thế bất kể tôn nghiêm như vậy, Viên Thiên Cương cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Viên Thiên Cương thu hồi ánh mắt bất đắc dĩ của mình, nhìn sang ngọn núi thấp bên cạnh, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ.
Trên ngọn núi có một nữ tử ăn mặc quần áo ngăn màu trắng, sau vai đeo một trường kiếm, thanh kiếm màu đỏ tung bay. Đầu nàng đội một chiếc mũ bằng tơ tằm, đang đứng trên núi nhìn đoàn xe dưới chân núi.
Ở phía sau lưng nàng là một bầu trời xanh thẳm trong vắt, nàng duyên dáng thướt tha đứng ở đó giống như chạm tới chân trời, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nàng, da mặt sáng như ngọc, giống như có ánh hào quang, cộng thêm dáng vẻ phong thái kia lại giống như là quốc sắc thiên hương.
Viên Thiêu Cương lúc đầu bị mỹ mạo của thiếu nữ kia hấp dẫn, nhưng sau khi nhìn kỹ thì thấy ánh mắt của thiếu nữ kia lại dừng lại trên người y, Viên Thiên Cương nhíu mày. Ánh mắt kia thật cổ quái, hoàn toàn không giống như là một người tình cờ đi qua nhìn thấy sinh lòng tò mò mà quan sát, giống như hiểu rõ thân phận của y, muốn nhìn xem hàm súc ý nghĩ của y.
Cô gái này là ai? Ta biết cô ta không? Người có phong thái như vậy nếu có gặp qua thì không thể quên mới phải. Viên Thiên Cương trầm ngâm, xe vẫn từ từ đi về phía trước, bị một lùm cây ngăn trở, tầm mắt của thiếu nữ áo trắng đã bị chặt đứt.
Mới có ba mươi tuổi, Lý Nguyên Tắc chỉ mặc một bổ quần lót màu trắng, để lộ bộ ngực trần trụi rắn chắc dẫm lên thảm ba tư mềm mại đi vào thư phòng, Tiết trưởng sử đang thu dọn lại vài thư tịch mà Lý Nguyên Tắc vứt lung tung, thấy Kinh Vương đi vào khuyên nhủ:
- Vương gia, Viên Thiên Cương bây giờ đang được bệ hạ tin cậy, đương nhiên không phải là một quốc sư bình thường, Vương gia ở trước mặt hắn nên kiềm chế một chút.
- Ôi Chao! Ngươi gấp cái gì chứ!
Lý Nguyên Tắc thì không cho là vậy, hắn ngồi xuống đối diện với cửa sổ, nhấc tích ấm lên, rót ra một chung rượu ngon, uống một hớp, dửng dưng như không có chuyện gì nói:
- Ta với nhị ca là huynh đệ ruột thịt, hắn là một người ngoài có thể gièm pha ta hay sao? Không cần để ý tới.
Tiết trưởng sử nói:
- Nương tử La thị không thể so với nữ tử bình thường, dù sao nàng ta cũng là phu nhân của Vưu chủ bộ, Vương gia ngài…
Lý Nguyên Tắc lại cười ha hả, nhấc bầu rượu, chỉ vào Tiết trưởng sử nói:
- Người lại dông dài rồi. Ta cho ngươi biết, bầu rượu này nếu ngươi không uống nó thì nó cũng không phải là một bầu rượu! Sách này…
Lý Nguyên Tắc cầm lấy một quyển sách trên bàn thả xuống trước mặt Tiết Trưởng sử nói:
- Ngươi không xem nó, nó cũng không phải là một quyển sách. Mà nữ nhân kia…
Lý Nguyên Tắc lại châm rượu, náh mắt liếc ra ngoài cửa sổ nói:
- Nữ nhân này nếu ngươi không trói buộc nàng, nàng sẽ không được tính là một nữ nhân. Mà nếu như người trói buộc nàng thì cần gì biết nàng là nữ nhân của người nào…
Lý Nguyên Tắc nói tới đây, bỗng nhiên ngẩn ngơ, lập tức tìm kiếm ngoài cửa sổ. Một thiếu nữ dáng người thon thả đang đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi, vai đẹp như tước, eo thon, cổ thanh tú vô cùng tao nhã. Lúc này nàng mới nghiêng đầu đi nhìn về phía trước, bởi vậy mà nhìn hình dáng khuôn mặt nàng tinh xảo tuyệt đẹp không nói nên lời.
Lý Nguyên Tắc chợt cảm thấy cô gái đó đẹp giống như thần tiên, … quá đẹp!
iết Trưởng Sử theo ánh mắt của Kinh Vương nhìn ra bên ngoài một cái, không khỏi âm thầm kêu khổ, vị vương gia này của chúng ta tính cách ác liệt loại nào chứ, vị cô nương này tại sao cứ phải chạy tới trước mắt ngài ngắm phong cảnh vậy, đây không phải cho ta thêm phiền phức sao!
Đừng nhìn Tiết Trưởng Sử là quan viên có chức vụ cao nhất trong vương phủ, kỳ thực cũng là quan viên khổ nhất, nếu như phía trên là một vị Vương gia tuân theo khuôn phép thì còn tốt, làm vài năm đã có kinh nghiệm, khi rời khỏi Vương phủ tất nhiên được thăng chức, nhưng lại đụng phải vị Vương gia không bớt lo này, Trưởng sử liền có một biệt danh “Hắc Oa” !
Vương gia gặp chuyện, chỉ có Hoàng Đế mới có thể trừng trị, mà quan hệ của Vương Gia và Hoàng Đế không nói cũng tự hiểu được, cho nên Trưởng sử vương phủ nhất định sẽ là người gánh vác. Nếu như Vương Gia thích gây chuyện thị phi, Trưởng sử nhân lúc ngài còn chưa làm sai chuyện gì lớn liền chủ động tố giác với Hoàng Đế, có phải liền hết chuyện không?
Chuyện này không thể không nhắc tới thú vui thứ hai của Kinh Vương Lý Nguyên Tắc, mỹ nhân. Hắn là Vương gia, mỹ nhân thì chỉ cần bỏ chút tiền ra, loại phong tình nào, loại mỹ nhân nào mà khong tìm được, kể cả là khó hơn một chút như mỹ nhân Ba Tư cũng không phải là không thể.
Tuy nhiên Kinh Vương Lý Nguyên Tắc lại hơi cổ quái một chút, hắn thích nữ nhân của người khác. Cái gọi là nữ nhân của người khác chưa chắc nhất định phải là vợ con của người khác, còn có thể là tình nhân của người khác hoặc vị hôn thê của người khác, nói tóm lại chỉ cần là có tình với nam nhân khác đều được.
Cái Kinh Vương muốn hưởng thụ, hiển nhiên không phải là mỹ nhân của mình mà là bắt nạt cướp và lăng nhục nữ nhân của người khác, tốt nhất là cùng lúc đó người nam nhân kia còn phải chịu đựng nhẫn nhục đợi ở một bên. Điều hắn muốn hưởng thụ chính là cảm giác hùng mạnh khi ngự trị người khác.
Vừa rồi hầu hạ hắn chính là phu nhân của chủ bộ Kinh Vương phủ. Thân là chủ bộ Kinh Vương phủ, toàn bộ công danh lợi lộc đều trông cậy vào Kinh Vương, với mối hận đoạt vợ y đánh nhẫn nhục như rùa đen rụt đầu. Đối với một nam nhân đối nhân xử thế bất kể tôn nghiêm như vậy, Viên Thiên Cương cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Viên Thiên Cương thu hồi ánh mắt bất đắc dĩ của mình, nhìn sang ngọn núi thấp bên cạnh, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ.
Trên ngọn núi có một nữ tử ăn mặc quần áo ngăn màu trắng, sau vai đeo một trường kiếm, thanh kiếm màu đỏ tung bay. Đầu nàng đội một chiếc mũ bằng tơ tằm, đang đứng trên núi nhìn đoàn xe dưới chân núi.
Ở phía sau lưng nàng là một bầu trời xanh thẳm trong vắt, nàng duyên dáng thướt tha đứng ở đó giống như chạm tới chân trời, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nàng, da mặt sáng như ngọc, giống như có ánh hào quang, cộng thêm dáng vẻ phong thái kia lại giống như là quốc sắc thiên hương.
Viên Thiêu Cương lúc đầu bị mỹ mạo của thiếu nữ kia hấp dẫn, nhưng sau khi nhìn kỹ thì thấy ánh mắt của thiếu nữ kia lại dừng lại trên người y, Viên Thiên Cương nhíu mày. Ánh mắt kia thật cổ quái, hoàn toàn không giống như là một người tình cờ đi qua nhìn thấy sinh lòng tò mò mà quan sát, giống như hiểu rõ thân phận của y, muốn nhìn xem hàm súc ý nghĩ của y.
Cô gái này là ai? Ta biết cô ta không? Người có phong thái như vậy nếu có gặp qua thì không thể quên mới phải. Viên Thiên Cương trầm ngâm, xe vẫn từ từ đi về phía trước, bị một lùm cây ngăn trở, tầm mắt của thiếu nữ áo trắng đã bị chặt đứt.
Mới có ba mươi tuổi, Lý Nguyên Tắc chỉ mặc một bổ quần lót màu trắng, để lộ bộ ngực trần trụi rắn chắc dẫm lên thảm ba tư mềm mại đi vào thư phòng, Tiết trưởng sử đang thu dọn lại vài thư tịch mà Lý Nguyên Tắc vứt lung tung, thấy Kinh Vương đi vào khuyên nhủ:
- Vương gia, Viên Thiên Cương bây giờ đang được bệ hạ tin cậy, đương nhiên không phải là một quốc sư bình thường, Vương gia ở trước mặt hắn nên kiềm chế một chút.
- Ôi Chao! Ngươi gấp cái gì chứ!
Lý Nguyên Tắc thì không cho là vậy, hắn ngồi xuống đối diện với cửa sổ, nhấc tích ấm lên, rót ra một chung rượu ngon, uống một hớp, dửng dưng như không có chuyện gì nói:
- Ta với nhị ca là huynh đệ ruột thịt, hắn là một người ngoài có thể gièm pha ta hay sao? Không cần để ý tới.
Tiết trưởng sử nói:
- Nương tử La thị không thể so với nữ tử bình thường, dù sao nàng ta cũng là phu nhân của Vưu chủ bộ, Vương gia ngài…
Lý Nguyên Tắc lại cười ha hả, nhấc bầu rượu, chỉ vào Tiết trưởng sử nói:
- Người lại dông dài rồi. Ta cho ngươi biết, bầu rượu này nếu ngươi không uống nó thì nó cũng không phải là một bầu rượu! Sách này…
Lý Nguyên Tắc cầm lấy một quyển sách trên bàn thả xuống trước mặt Tiết Trưởng sử nói:
- Ngươi không xem nó, nó cũng không phải là một quyển sách. Mà nữ nhân kia…
Lý Nguyên Tắc lại châm rượu, náh mắt liếc ra ngoài cửa sổ nói:
- Nữ nhân này nếu ngươi không trói buộc nàng, nàng sẽ không được tính là một nữ nhân. Mà nếu như người trói buộc nàng thì cần gì biết nàng là nữ nhân của người nào…
Lý Nguyên Tắc nói tới đây, bỗng nhiên ngẩn ngơ, lập tức tìm kiếm ngoài cửa sổ. Một thiếu nữ dáng người thon thả đang đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi, vai đẹp như tước, eo thon, cổ thanh tú vô cùng tao nhã. Lúc này nàng mới nghiêng đầu đi nhìn về phía trước, bởi vậy mà nhìn hình dáng khuôn mặt nàng tinh xảo tuyệt đẹp không nói nên lời.
Lý Nguyên Tắc chợt cảm thấy cô gái đó đẹp giống như thần tiên, … quá đẹp!
iết Trưởng Sử theo ánh mắt của Kinh Vương nhìn ra bên ngoài một cái, không khỏi âm thầm kêu khổ, vị vương gia này của chúng ta tính cách ác liệt loại nào chứ, vị cô nương này tại sao cứ phải chạy tới trước mắt ngài ngắm phong cảnh vậy, đây không phải cho ta thêm phiền phức sao!
Đừng nhìn Tiết Trưởng Sử là quan viên có chức vụ cao nhất trong vương phủ, kỳ thực cũng là quan viên khổ nhất, nếu như phía trên là một vị Vương gia tuân theo khuôn phép thì còn tốt, làm vài năm đã có kinh nghiệm, khi rời khỏi Vương phủ tất nhiên được thăng chức, nhưng lại đụng phải vị Vương gia không bớt lo này, Trưởng sử liền có một biệt danh “Hắc Oa” !
Vương gia gặp chuyện, chỉ có Hoàng Đế mới có thể trừng trị, mà quan hệ của Vương Gia và Hoàng Đế không nói cũng tự hiểu được, cho nên Trưởng sử vương phủ nhất định sẽ là người gánh vác. Nếu như Vương Gia thích gây chuyện thị phi, Trưởng sử nhân lúc ngài còn chưa làm sai chuyện gì lớn liền chủ động tố giác với Hoàng Đế, có phải liền hết chuyện không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.