Chương 92
Đả Cương Thi
18/09/2020
Mạnh Thanh Thu không cách nào hình dung tâm trạng của hắn lúc này, có lẽ là khiếp sợ lại mang theo một tia phẫn nộ. Hắn không thể nào tưởng tượng được Từ Đồ Chi sẽ quang minh chính đại, ngay trong đại hội cổ đông kéo Từ Bạch xuống ngựa, mà còn tìm được người nhà họ Từ đến làm chứng, chỉ một động tác này thôi đã hoàn toàn đè chết Từ Bạch, trừ phi có kỳ tích xảy ra, nếu không, kết cục của Từ Bạch chính là ở trong tù suốt quãng đời còn lại.
Mà ngoài ra, trong lòng Mạnh Thanh Thu còn có vài phần thoải mái sớm biết sẽ như thế. Từ trước đến nay, người kia đều chững chạc kiên định như thế, hễ là chuyện gì hắn muốn làm, cho tới giờ chưa có chuyện gì là không làm được. Giống như sau khi hắn trở thành ảnh đế liền lui khỏi dòng nước siết muốn làm đạo diễn, lúc ấy có rất nhiều người ngoài giới lên tiếng nghi ngờ, nhưng hắn lại kiên định thực hiện ý tưởng, chưa từng dao động lấy một lần. Vì thế, nếu Từ Đồ Chi không chết, như vậy kết cục hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Chẳng qua là sớm hơn ngoài dự liệu của Mạnh Thanh Thu hắn mà thôi.
Từ Bạch đã bị bắt, có lẽ sẽ nhanh đến lượt hắn phải không?
Mạnh Thanh Thu mặt không thay đổi nhìn tin tức trên Weibo, trong nháy mắt hắn thậm chí có ý nghĩ muốn buông xuôi. Nhưng hắn lại nhanh chóng lắc đầu, hắn không thể cứ ngồi chờ chết như vậy. Tuyệt đối không thể! Hắn mất mười mấy năm mới có được vị trí như hiện tại, mắt thấy sắp công thành danh toại, sao có thể để mọi chuyện hỏng hết khi sắp thành công?! Hắn còn chưa hưởng thụ hết những thứ nên có, hắn tuyệt đối không thể để chuyện này hủy diệt tiền đồ và cuộc sống của hắn!!
Mạnh Thanh Thu hít sâu một hơi, làm cho bản thân tỉnh táo lại. Hiện tại người duy nhất có thể cứu hắn chính là Từ Đồ Chi. Cũng may năm đó lúc Từ Bạch đẩy Từ Đồ Chi rơi xuống vách núi, hắn không có ra tay. Hơn nữa trong năm năm này, ngoại trừ sử dụng những mối quan hệ liên quan đến Từ Đồ Chi, hắn căn bản không thu được chỗ tốt nào. Về phần tiền gửi ngân hàng của Từ Đồ Chi… Đó vốn là Từ Đồ Chi cho hắn, không phải sao? Nếu không Từ Đồ Chi sẽ không nói mật mã cho hắn biết.
Mạnh Thanh Thu nghĩ như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân hắn thật ra rất vô tội, còn có chút oan ức. Năm đó tất cả là do Từ Bạch phát rồ muốn thay thế Từ Đồ Chi, hắn là vô tội a. Vậy nên hắn nhất định phải nhanh chóng đi tìm Từ Đồ Chi, nói ra hết oan ức của hắn, sau đó lại cho Từ Đồ Chi biết hắn vẫn thương yêu Từ Đồ Chi như cũ, năm năm này lúc nào cũng nhớ về Từ Đồ Chi!
Mạnh Thanh Thu nghĩ thế liền đứng ngồi không yên, dứt khoát yêu cầu ngừng quay phim, nói với đạo diễn biết hắn có một chuyện rất quan trọng phải làm, sau đó vội vàng rời đi. Mạnh Thanh Thu không biết, sau khi hắn đi khỏi, tất cả nhân viên đoàn phim, gồm cả diễn viên và đạo diễn đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
“Chậc, tên ảnh đế giả mạo đã bị bắt, hiện tại Mạnh ảnh đế lại chạy nhanh như vậy, cứ có cảm giác như là chạy trối chết vậy.”
“Haiz, không có việc gì thì đừng nên nói lung tung! Nói không chừng là Mạnh ảnh đế vội đi gặp bạn tri kỷ thì sao? Dù sao cũng Mạnh ảnh đế bị lừa năm năm mà! Nếu là tôi thì tôi cũng vội như vậy thôi.”
“Tôi vẫn cảm thấy Mạnh Thanh Thu không phải là người tốt, lúc trước còn liên hoan cụng ly với tên ảnh đế giả mạo kia mà.” Người này nói xong quay đầu thấy đạo diễn Lục lộ ra vẻ mặt như có điều suy ngẫm, nhịn không được tiến lên hỏi một câu: “Đạo diễn Lục, chú nghĩ thế nào?”
Lục Sở Cách nghe thế nhíu nhíu mày: “Tôi nghĩ có khả năng chúng ta phải đổi diễn viên chính. Ít ra tôi sẽ không không nhận ra bạn tri kỷ, suốt năm năm bị một tên lừa đảo quay vòng vòng.”
Mọi người nghe đạo diễn Lục nói xong liền biết bản thân thấy kỳ quái chỗ nào rồi, đúng vậy, nếu như là bạn tri kỷ, sao có thể không nhận ra đó chỉ là một tên lừa đảo? Cho dù không nhận ra, trong quá trình tiếp xúc cũng phải phát hiện ra chứ? Làm sao mà suốt năm năm không nhận ra được điều gì?
“Vậy mới nói nha, Mạnh Thanh Thu chạy nhanh như vậy ngoại trừ trong lòng có quỷ thì không còn cách giải thích nào khác. Chẳng phải người ta hay nói, ngày thường không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa sao?” Tống Chi Chi khoanh tay đầy phong tình nói một câu, giọng nói còn đầy trào phúng không thể nào che dấu.
Mọi người xung quanh nghe cô nói thế đều quay đầu nhìn lại, nhịn không được nghĩ nữ diễn viên này tuyệt đối có thù oán với Mạnh Thanh Thu. Nếu không tại sao ngay từ đầu cô đã nói phía sau Mạnh Thanh Thu có quỷ? Hiện tại ngẫm lại cứ cảm thấy cô là cố ý.
Tống Chi Chi cũng mặc kệ người ở đây nghĩ thế nào, cô đã biết rốt cuộc ân nhân của cô, người mà cô sùng bái nhất đã báo được thù. Cô vì Từ Đồ Chi mà cảm thấy cao hứng từ tận đáy lòng, cô vì bản thân có thể giúp đỡ Từ Đồ Chi mà tự hào. Hừ, anh Từ bảo cô đánh ai thì cô đánh người đó, bảo cô giả ma hù chết người cũng được!
Mạnh Thanh Thu lái xe như bay về phía Từ thị, mà trước khi hắn tới, Từ Bạch đã bị đội trưởng Triệu áp giải ra đến cửa chính. Lúc đám phóng viên nhìn thấy Từ Bạch và đội trưởng Triệu vũ trang đầy đủ, bọn họ giống như thấy được một thùng máu gà, điên cuồng vọt lên, micro trong tay như muốn chọt vào miệng đội trưởng Triệu và Từ Bạch.
“Cậu chính là Từ Bạch giả mạo Từ Đồ Chi năm năm nay phải không? Sao mũi cậu lại méo xẹo vậy? Vậy là cậu phẫu thuật thẩm mỹ giống Từ ảnh đế, sau đó tu hú chiếm tổ chim khách hả?”
“Xin hỏi có phải ngay từ đầu anh đã có ý đồ và kế hoạch như vậy? Anh làm vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến những diễn viên đóng thế đó biết không?”
“Người nhà họ Từ không nhận ra sao? Làm cách nào mà cậu lừa gạt người nhà họ Từ vậy?”
“Cậu và Mạnh ảnh đế thường xuất hiện như bạn thân suốt năm năm nay, Mạnh ảnh đế có biết cậu là đồ giả không?”
Đám phóng viên hỏi tới tấp, đội trưởng Triệu và mấy cảnh sát nhanh chóng áp giải Từ Bạch đi về phía xe cảnh sát, còn cố gắng không cho Từ Bạch nói lung tung. Nhưng Từ Bạch vẫn giãy dụa tìm một khoảng trống hét lên:
“Mấy người nghĩ người nhà họ Từ và Mạnh Thanh Thu không biết gì về chuyện này sao? Ha ha ha ha! Tao thật sự thương hại cho Từ Đồ Chi! Người nhà họ Từ cần một con rối biết nghe lời, mà Mạnh Thanh Thu chính là đồng lõa của tao! Ối!”
Đội trưởng Triệu cắn răng nhét Từ Bạch vào xe. Tên này biết hắn đã đến giờ chết, hiện tại muốn kéo thêm vài người làm tấm nệm lưng.
Quả nhiên, đám phóng viên nghe Từ Bạch nói xong, hai mắt như phát sáng, rốt cuộc tìm thấy một chút máu gà rồi! Nhà họ Từ muốn một con rối biết nghe lời! Thế nên dù nhận ra Từ Đồ Chi này là giả cũng không vạch trần! Mà Mạnh ảnh đế phong quang tễ nguyệt lại chính là đồng lõa mưu hại Từ ảnh đế! Đây chính là đề tài siêu hot nha!
*Phong quang tễ nguyệt: cảnh tượng xanh tươi, trong trẻo sau cơn mưa.
Mọi người như nổi điên chạy về, muốn nhanh chóng phát tin này ra ngoài. Cũng có một vài phóng viên ngoan cường ở lại trước cửa chính, lấp ló nhìn ngó, muốn vọt vào chụp xem có được gì không, muốn tìm tin tức còn hot hơn. Chẳng qua có bảo vệ cường tráng thân cao 1m9 vô cùng có trách nhiệm canh giữ, mà vẻ mặt đằng đằng sát khí của bọn họ cũng chứng tỏ – Ai dám bước vào một bước, ông đây đứt khoát đập bể camera.
Đám phóng viên đành phải canh trước cửa, lưỡng lự không chịu rời đi, sau đó, bỗng nhiên có hai chiếc xe dừng lại trước cửa Từ thị.
Mạnh Thanh Thu lái xe dừng ngay trước cửa, hắn cũng không giấu giếm mà trực tiếp xuống xe bước vào. Đám phóng viên chỉ hận không thể có tin hot, nhìn thấy Mạnh Thanh Thu lập tức vọt tới như đi gặp cha ruột, trong lòng run sợ với thiên phú của bản thân, không ngờ ở lại còn câu được con cá lớn như vậy.
“Mạnh ảnh đế! Hiện tại anh tới đây là để xin lỗi hay là nối lại tình cảm? Suốt năm năm anh không nhận ra Từ ảnh đế, có thật hai người là bạn thân không vậy?”
“Mạnh ảnh đế, Từ Bạch nói anh chính là đồng lõa của hắn ta, anh có ý kiến gì về chuyện này không? Có thật anh chính là đồng lõa mưu sát Từ ảnh đế không? Vậy nên suốt năm năm mới không nhận ra điểm khác thường?”
Mạnh Thanh Thu vừa xuống xe đã bị phóng viên vây chặt, trong chớp mắt đó vẻ mặt hắn trở nên kinh ngạc, thế nhưng là người thường xuyên giao tiếp với cánh phóng viên, Mạnh Thanh Thu nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, giọng nói bi thương lại khổ sở: “Xin mọi người yên tĩnh, hiện tại tôi rất nóng lòng muốn gặp Từ Đồ Chi. Tôi và Từ Đồ Chi đã là bạn thân hơn mười năm, thậm chí chúng tôi còn nói sẽ làm anh em tốt suốt đời. Nhưng vào lúc Từ Đồ Chi gặp khó khăn nhất, tôi lại không phát hiện ra cảnh ngộ khó khăn của anh ấy, là lỗi của tôi. Trong lòng tôi, Từ Đồ Chi là người mạnh mẽ và lý trí nhất, tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ bị hãm hại như vậy. Vậy nên tôi căn bản không thể tưởng tượng được có người gan lớn giả mạo anh ấy.”
Vẻ mặt Mạnh Thanh Thu vô cùng đau thương và áy náy tự trách: “Tôi không đủ tư cách làm anh em tốt của Từ Đồ Chi. Hiện tại tôi rất khổ sở, chuyện cụ thể sẽ nói sao, bây giờ tôi chỉ muốn gặp Từ Đồ Chi, giáp mặt xin lỗi anh ấy, nhìn anh ấy khỏe mạnh là được. Các vị có thể nhường đường một chút không?”
Ảnh đế không hổ là ảnh đế, mặc dù cái danh ảnh đế của Mạnh Thanh Thu chỉ là bong bóng, nhưng phương diện lừa gạt người khác hắn lại có thiên phú hơn người. Đám phóng viên bị hắn lừa mà nhường đường, mấy bảo vệ cao to ở cửa chính nhìn thấy Mạnh Thanh Thu lập tức vẻ mặt có chút kỳ quái. Nhưng cuối cùng họ cũng để cho Mạnh Thanh Thu đi vào.
Lúc này, Yến tổng ngồi trên chiếc Bentley, đặc biệt không hề có sự hòa ái của ông chủ, hắn xuống xe rồi phất tay ra hiệu cho Ngô Hình lái xe về lại công ty. Sau đó Yến Khôn ngồi vào ghế lái của chiếc BMW.
Ngô Hình: “…” Ha hả, tôi đã tiếp thu vận mệnh cực khổ như vậy rồi. Tôi nhất định phải thông cảm cho tổng tài – chó độc thân lớn tuổi mới yêu đương lần đầu!
Nhưng đại mật Ngô hình vẫn hơi tức giận, bèn nhắn tin trong group Lão bánh quẩy Yến thị.
Tổng tài đại mật: Yến tổng yêu rồi, tôi mệt tim quá.
Em họ tổng tài: … Từ từ đã, lầu trên, cậu xác định không gõ sai chứ?! Anh họ nhìn ai cũng không vừa mắt đã hẹn hò yêu đương rồi?! Chẳng lẽ anh họ thành công tìm được người ngoài hành tinh rồi sao?!
Duyệt người vô số: Phụt. Chẳng lẽ chỉ có mình tôi quan tâm đến hành trình yêu đương gian nan của Yến tổng sao? Nhưng lão đại của chúng ta có tiền như vậy, phỏng chừng người khác còn hận không thể nhào vào. Haiz, nhà giàu đáng ghét.
Vắt cổ chày ra nước: Đúng, lầu trên + 1. nhà giàu đáng ghét. Nhưng nếu tình yêu có thể làm Yến tổng vui vẻ mà tăng tiền lương thì tốt, a, thôi, đừng tăng lương, dù không phải tiền của tôi nhưng tôi cũng đau lòng.
Bảo mẫu đứng đầu: Khoan đã lầu 1, cậu đang nói mê sảng cái gì vậy? Sao chuyện quan trọng như vậy mà tôi không biết? Chẳng lẽ người kia không phải là người nhà của tôi?! Chuyện này không khoa học!
Khoa học kỹ thuật là chủ lực phát triển cần thiết nhất: Có cảm giác đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Cầu bạo liêu! Cũng không dám hack điện thoại!
Tổng tài đại mật: Thấy mọi người sốt ruột như vậy tôi cũng yên lòng. Được rồi, tôi đang lái xe, tạm biệt.
Tổng tài đại mật đã offline.
Mọi người: … Má nó, cậu đi ra, chúng tôi cam đoan không đánh chết cậu đâu.
Lúc này Yến tổng và người yêu mới ra lò đang ngọt ngọt ngào ngào xem phát sóng trực tiếp vở kịch tương ái tương sát hàng năm! Làm Tư Không Dịch nhịn không được phải khen ngợi A Yến nhà cậu chính là, Yến Khôn không chỉ chủ động tới lái xe, mà còn mang theo một gói to cổ vịt, chân vịt, cánh vịt cay, gà rán KFC và hai lon bia.
Hai mắt Tư Không Dịch tỏa sáng nhận đồ ăn.
Yến tổng nhìn vẻ mặt vui vẻ không kiềm nén được của Tư Không Dịch, vừa lòng hừ một tiếng. Nhưng rất nhanh hắn lại đối diện với ánh mắt lên án của người nhà người yêu.
Gâu meo chít vo ve xào xạc. [Tụi tui thấy cần phải yêu cầu anh lấy lòng tụi tui một tý. Không là giận đó.]
Tuy Yến Khôn không nghe hiểu mấy nhóc nói gì, nhưng lại vi diệu mà hiểu ánh mắt mấy nhóc. Khóe miệng Yến tổng co rút, sau đó yên lặng tự khen trong lòng – May mà ông đây thông minh.
Vì thế, Yến Khôn lấy ra một cái túi không biết ở đâu, bên trong là bánh nghiền răng, cá nhỏ, còn có hạt dưa ngon miệng.
Meo meo~ [Coi như anh thức thời.] Đại Hoa cho Yến Khôn một ánh mắt ngạo kiều.
Gâu gâu. [Anh em, tôi quý anh rồi đó!] Đại Hoàng vươn móng vuốt, cực kỳ thân thiện vỗ vỗ vai Yến tổng.
Chít chít chít! [Xin anh làm phiếu cơm trường kỳ cho tiểu chủ nhân nhà tụi em! Em chọn anh rồi đó!] Tiểu Bạch kề sát vào mặt Yến tổng, làm hắn cả kinh suýt chút nữa giơ tay bóp chết nó.
Mặc dù trong lòng đã sớm nhận định IQ đám thú cưng của người yêu cao chót vót như trên trục hoành, nhưng IQ cao mà còn có biểu hiện nhân tính hóa như vậy vẫn làm Yến tổng kinh hãi không thôi, rồi ngay sau đó, hắn tận mắt thấy cọng cỏ chỉ lớn bằng đầu ngón tay Tư Không Dịch đeo trên cổ tay bỗng nhiên duỗi ra thật dài hướng về phía hắn, giống như đang đòi cái gì đó.
Yến Khôn: “…” Hít sâu một hơi: “Chuẩn bị cho mày nước thuốc dinh dưỡng cao cấp?”
Cỏ Nhỏ rất vui vẻ gãi gãi lòng bàn tay Yến Khôn.
Yến Khôn đã không còn lời nào để nói.
Tư Không Dịch ở bên cạnh cười cười, vươn tay cầm miếng gà rán đã hơi cứng nhét vào miệng Yến tổng, “Không ngờ anh còn nhớ tới chúng nó, sau này quan tâm nhiều hơn nha. Em bỗng nhiên phát hiện anh thật sự quá tốt, hiện tại em muốn hôn anh một cái.”
Có lẽ Yến Khôn là người duy nhất mà cậu gặp có thể giao lưu với mấy nhóc bình đẳng như con người. Cũng là người duy nhất nhìn thấy Cỏ Nhỏ mà có thể bình tĩnh nói “Chuẩn bị cho mày nước thuốc dinh dưỡng”. Những người khác dù thấy mấy nhóc thông minh thế nào đi nữa cũng có một loại cảm giác chúng nó giỏi vậy là tự nhiên. Nhưng cậu có thể nhìn thấy, Yến Khôn không phải, có lẽ ngay từ đầu hắn có nghĩ vậy, nhưng từ khi hắn phát hiện tầm quan trọng của mấy nhóc đối với cậu, hắn cũng dùng thái độ giống cậu mà đối xử với mấy nhóc. Như vậy thật tốt, thật sự làm cậu rất vui. Cậu cảm thấy cực kỳ cao hứng, toàn bộ trái tim như nở ra.
Yến Khôn vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ tự hỏi đây là thú cưng có tính cách con người? Hay là Yêu tinh? Hoặc là sự tồn tại kỳ dị? Nhưng nghe đến câu sau, hắn mặc kệ hết tất cả, không nói hai lời vươn tay ra, vòng qua gáy Tư Không Dịch kéo cậu về phía hắn: “Vậy thì hôn.”
Đầu tiên là đôi môi chạm khẽ, sau đó cùng hé mở dây dưa với nhau, lúc Tư Không Dịch cảm thấy không thở được nữa, Yến Khôn cảm thấy bản thân như muốn nổ tung, Đại Hoa đặc biệt không nể tình cào nhẹ lên mặt hai người.
Meo. [Không cho phép có hành vi tình dục trước hôn nhân! Hiện tại hai người chỉ đang hẹn hò yêu đương! Không được làm quá!]
Gâu gâu. Đại Hoàng cũng gia nhập vào. [Mau nhìn kìa, ân oán tình thù của Từ Đồ Chi và Mạnh Thanh Thu!]
Tư Không Dịch đỏ mặt tai hồng tách ra khỏi Yến Khôn, vờ như đứng đắn ho một tiếng: “Xem trực tiếp đi.”
Tuy Yến tổng thích bát quái, nhưng lúc này bỗng nhiên cảm thấy bát quái cũng chả có gì hay để xem, còn không bằng mỗi ngày nói chuyện yêu đương, ăn gì đó rồi hôn hôn. Nhưng cũng chả làm được, còn có mấy con thú ở đây.
Yến Khôn nhìn video, yên lặng mà nghĩ: Hắn ghét nhất nuôi thú cưng, nhất là thú cưng có khả năng thành tinh.
Lúc này trong video, Mạnh Thanh Thu và Từ Đồ Chi đang ở trong phòng họp. Từ Đồ Chi nghe báo cáo đơn giản xong liền ra một loạt quyết định, đại hội cổ đông cứ vậy kết thúc ngoài dự liệu của mọi người, mà lúc người nhà họ Từ còn muốn nói gì đó tranh thủ tình cảm với Từ Đồ Chi, Mạnh Thanh Thu đẩy cửa bước vào.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Mạnh Thanh Thu, ánh mắt Từ Đồ Chi trở nên sắc bén, thậm chí là âm trầm.
Người nhà họ Từ thấy không ổn, trực tiếp tỏ vẻ muốn đi sang phòng kế bên chờ người. Giữa phòng hội nghị cực lớn chỉ còn Mạnh Thanh Thu và Từ Đồ Chi.
Mạnh Thanh Thu phát hiện, dù trong lòng hắn đã chuẩn bị và tính toán thế nào, trong chớp mắt khi nhìn thấy Từ Đồ Chi, hắn liền sợ hãi, thậm chí sợ đến nỗi không biết nói gì mới tốt. Từ Đồ Chi không chần chờ: “Cậu tới làm gì? Đầu thú thì hẳn là nên đến cục cảnh sát.”
Mạnh Thanh Thu nghe thế vụt ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin: “Đồ Chi, tại sao vừa mở miệng anh đã bảo em đến cục cảnh sát?! Anh, em, em, năm đó em bị ép! Có phải anh nghe Từ Bạch nói bậy không? Hắn nói xấu em! Lúc ấy em có, em có nhược điểm trong tay hắn, không thể không nghe lời hắn! Em tuyệt đối không có ý hại anh, em yêu anh như vậy, sao có thể hại anh chứ?!”
Từ Đồ Chi nhìn Mạnh Thanh Thu diễn một màn khóc lóc kể lể, vô cùng xác định bản thân trước kia mắt mù đến cỡ nào. Một kẻ xảo trá, ích kỷ như vậy, trước kia tại sao hắn lại coi tên này như bảo bối mà nâng trong lòng bàn tay? Thật sự ngẫm lại cũng có thể làm bẩn đầu óc.
“Vậy nên cậu yêu tôi chính là mở mắt trừng trừng nhìn tôi rơi xuống vách núi, ngồi không mà hưởng thụ tài sản của tôi, cùng một tên giả mạo thành tôi làm loạn năm năm?” Gương mặt Từ Đồ Chi sau lớp khẩu trang bắt đầu trở nên vặn vẹo: “Tôi thật không rõ, thế nhưng có người thấp hèn đắm mình trụy lạc đến nỗi tình nguyện muốn một tên giả mạo cũng không muốn người thật. Có phải cậu rất thích lên giường với hắn? Cho nên cậu mới không kiềm lòng nổi?”
Mạnh Thanh Thu trợn to hai mắt, sao Từ Đồ Chi có thể nói những lời khó nghe như vậy?!
“Đồ Chi! Đồ Chi, anh làm sao vậy? Sao anh lại biến thành như vậy? Cho dù anh chịu nhiều khổ cực, nhưng năm năm nay em cũng sống không sung sướng gì! Không lúc nào em không nhớ đến anh, em, em và Từ Bạch cũng chỉ đóng kịch mà thôi!”
Từ Đồ Chi nghe hắn ngụy biện, tức giận lên đến đỉnh điểm. Bỗng nhiên hắn tiến lên nắm lấy cánh tay Mạnh Thanh Thu kéo về phía trước, sau đó tháo khẩu trang lộ ra gương mặt dữ tợn: “Tôi biến thành thế này, cậu vẫn yêu tôi?”
Mạnh Thanh Thu suýt đụng phải gương mặt đáng sợ của Từ Đồ Chi, trong nháy mắt cả người hắn cứng còng, vẻ mặt hoảng sợ cùng chán ghét, thế nhưng hắn vẫn kiên cường chống đỡ, cưỡng ép bản thân gật gật đầu, thậm chí muốn vươn tay sờ mặt Từ Đồ Chi: “Vâng… đúng vậy… Em vẫn…”
Chát!!
Không đợi Mạnh Thanh Thu nói hết câu, hắn bỗng cảm thấy trên mặt đau rát, sau đó cánh tay bị tóm chặt, cả người bị đè xuống bàn hội nghị đánh tới tấp, đến khi mặt mũi bầm dập, bị đánh đau đớn hắn mới hét lên: “Đồ Chi! Từ Đồ Chi! Anh làm cái gì vậy! Anh muốn giết em sao?!”
Lúc này Từ Đồ Chi mới buông tay, sau đó hắn thấy được một người vô cùng xấu xí. Bỗng nhiên sự phẫn nộ trong lòng hắn tan biến đi mất, hắn nhìn thấy rõ ràng Mạnh Thanh Thu chỉ nói qua loa, vẻ mặt đầy dối trá. Mà lúc hắn còn chật vật hơn, còn xấu xí hơn bây giờ, người thanh niên kia nhìn hắn lại không hề khúc mắc mà mỉm cười. Một người tốt đến cỡ nào a, lúc đó hắn đã nghĩ, hy vọng có thể nhìn thấy người thanh niên này vĩnh viễn mỉm cười với hắn.
Từ Đồ Chi quay đầu đi, hắn không cần lãng phí thời gian với một kẻ như vậy. Có thời gian không bằng đi kiếm tiền, nhìn thanh niên giống như ánh mặt trời kia nhiều hơn một chút, ngắm nhìn những điều tốt đẹp trên thế gian.
“Trong tay tôi có ghi âm cậu và Từ Bạch mưu hại tôi, có bằng chứng cậu áp bức biên kịch phải đưa kịch bản, bằng chứng cậu và vài đạo diễn lên giường giành vai diễn, còn có chứng cứ cậu hút ma túy và chơi np.” Mỗi một câu Từ Đồ Chi nói ra, gương mặt Mạnh Thanh Thu lại càng trắng bệch.
“Thứ rác rưởi cặn bã như cậu mà cũng không biết xấu hổ nói yêu tôi? Mặt của cậu còn dày hơn chỗ ngoặt của trái đất à? Dù mặt tôi xấu xí, nhưng trái tim tôi trong sạch. Cho cậu một phút, nhanh cút đi, nếu không… Tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cuối cùng Mạnh Thanh Thu run rẩy tông cửa xông ra ngoài, nhưng hắn vừa mở cửa, đội trưởng Triệu cực kỳ bận rộn lại xuất hiện lần nữa.
“Mạnh Thanh Thu, chúng tôi hoài nghi anh có liên quan đến một vụ mưu sát, xâm hại tài sản của người khác, hít thuốc phiện, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”
Mạnh Thanh Thu không thể tin quay đầu nhìn Từ Đồ Chi, Từ Đồ Chi lại bình tĩnh ngồi trên ghế da: “Quên nói cho cậu biết, từ lúc cậu bước vào đã có người báo cảnh sát. Đương nhiên không phải là tôi. Giống như năm đó, cậu không hề ra tay, chỉ là nhìn người khác hành động mà thôi.”
Bên trong chiếc BMW.
Tư Không Dịch chậc chậc lắc đầu: “Ôi chao, anh Từ dùng chiêu gậy ông đập lưng ông nha! Làm tốt lắm! Thế nhưng anh ấy copy câu nói của em kìa, câu mặt dày còn hơn chỗ ngoặt của địa cầu là câu chuyên phun tào của em!”
Yến Khôn bên cạnh nhướng mày, trong lòng đã nghĩ ra mấy trăm phương pháp, sau này cần phải ngăn cản hai người kia gặp mặt. Xem ra ngoại trừ hắn ghét thú cưng, còn đặc biệt ghét sự tồn tại ảnh đế. Đáng tiếc không thể hủy bỏ tất cả giải thưởng ảnh đế, đáng tiếc.
_____________
Yến tổng đúng là thần kinh thép, gặp tui mà thấy cọng cỏ như vậy là chạy mất dép rồi. First kiss mà tác giả tả có vài dòng =.=
Mà ngoài ra, trong lòng Mạnh Thanh Thu còn có vài phần thoải mái sớm biết sẽ như thế. Từ trước đến nay, người kia đều chững chạc kiên định như thế, hễ là chuyện gì hắn muốn làm, cho tới giờ chưa có chuyện gì là không làm được. Giống như sau khi hắn trở thành ảnh đế liền lui khỏi dòng nước siết muốn làm đạo diễn, lúc ấy có rất nhiều người ngoài giới lên tiếng nghi ngờ, nhưng hắn lại kiên định thực hiện ý tưởng, chưa từng dao động lấy một lần. Vì thế, nếu Từ Đồ Chi không chết, như vậy kết cục hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Chẳng qua là sớm hơn ngoài dự liệu của Mạnh Thanh Thu hắn mà thôi.
Từ Bạch đã bị bắt, có lẽ sẽ nhanh đến lượt hắn phải không?
Mạnh Thanh Thu mặt không thay đổi nhìn tin tức trên Weibo, trong nháy mắt hắn thậm chí có ý nghĩ muốn buông xuôi. Nhưng hắn lại nhanh chóng lắc đầu, hắn không thể cứ ngồi chờ chết như vậy. Tuyệt đối không thể! Hắn mất mười mấy năm mới có được vị trí như hiện tại, mắt thấy sắp công thành danh toại, sao có thể để mọi chuyện hỏng hết khi sắp thành công?! Hắn còn chưa hưởng thụ hết những thứ nên có, hắn tuyệt đối không thể để chuyện này hủy diệt tiền đồ và cuộc sống của hắn!!
Mạnh Thanh Thu hít sâu một hơi, làm cho bản thân tỉnh táo lại. Hiện tại người duy nhất có thể cứu hắn chính là Từ Đồ Chi. Cũng may năm đó lúc Từ Bạch đẩy Từ Đồ Chi rơi xuống vách núi, hắn không có ra tay. Hơn nữa trong năm năm này, ngoại trừ sử dụng những mối quan hệ liên quan đến Từ Đồ Chi, hắn căn bản không thu được chỗ tốt nào. Về phần tiền gửi ngân hàng của Từ Đồ Chi… Đó vốn là Từ Đồ Chi cho hắn, không phải sao? Nếu không Từ Đồ Chi sẽ không nói mật mã cho hắn biết.
Mạnh Thanh Thu nghĩ như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân hắn thật ra rất vô tội, còn có chút oan ức. Năm đó tất cả là do Từ Bạch phát rồ muốn thay thế Từ Đồ Chi, hắn là vô tội a. Vậy nên hắn nhất định phải nhanh chóng đi tìm Từ Đồ Chi, nói ra hết oan ức của hắn, sau đó lại cho Từ Đồ Chi biết hắn vẫn thương yêu Từ Đồ Chi như cũ, năm năm này lúc nào cũng nhớ về Từ Đồ Chi!
Mạnh Thanh Thu nghĩ thế liền đứng ngồi không yên, dứt khoát yêu cầu ngừng quay phim, nói với đạo diễn biết hắn có một chuyện rất quan trọng phải làm, sau đó vội vàng rời đi. Mạnh Thanh Thu không biết, sau khi hắn đi khỏi, tất cả nhân viên đoàn phim, gồm cả diễn viên và đạo diễn đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
“Chậc, tên ảnh đế giả mạo đã bị bắt, hiện tại Mạnh ảnh đế lại chạy nhanh như vậy, cứ có cảm giác như là chạy trối chết vậy.”
“Haiz, không có việc gì thì đừng nên nói lung tung! Nói không chừng là Mạnh ảnh đế vội đi gặp bạn tri kỷ thì sao? Dù sao cũng Mạnh ảnh đế bị lừa năm năm mà! Nếu là tôi thì tôi cũng vội như vậy thôi.”
“Tôi vẫn cảm thấy Mạnh Thanh Thu không phải là người tốt, lúc trước còn liên hoan cụng ly với tên ảnh đế giả mạo kia mà.” Người này nói xong quay đầu thấy đạo diễn Lục lộ ra vẻ mặt như có điều suy ngẫm, nhịn không được tiến lên hỏi một câu: “Đạo diễn Lục, chú nghĩ thế nào?”
Lục Sở Cách nghe thế nhíu nhíu mày: “Tôi nghĩ có khả năng chúng ta phải đổi diễn viên chính. Ít ra tôi sẽ không không nhận ra bạn tri kỷ, suốt năm năm bị một tên lừa đảo quay vòng vòng.”
Mọi người nghe đạo diễn Lục nói xong liền biết bản thân thấy kỳ quái chỗ nào rồi, đúng vậy, nếu như là bạn tri kỷ, sao có thể không nhận ra đó chỉ là một tên lừa đảo? Cho dù không nhận ra, trong quá trình tiếp xúc cũng phải phát hiện ra chứ? Làm sao mà suốt năm năm không nhận ra được điều gì?
“Vậy mới nói nha, Mạnh Thanh Thu chạy nhanh như vậy ngoại trừ trong lòng có quỷ thì không còn cách giải thích nào khác. Chẳng phải người ta hay nói, ngày thường không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa sao?” Tống Chi Chi khoanh tay đầy phong tình nói một câu, giọng nói còn đầy trào phúng không thể nào che dấu.
Mọi người xung quanh nghe cô nói thế đều quay đầu nhìn lại, nhịn không được nghĩ nữ diễn viên này tuyệt đối có thù oán với Mạnh Thanh Thu. Nếu không tại sao ngay từ đầu cô đã nói phía sau Mạnh Thanh Thu có quỷ? Hiện tại ngẫm lại cứ cảm thấy cô là cố ý.
Tống Chi Chi cũng mặc kệ người ở đây nghĩ thế nào, cô đã biết rốt cuộc ân nhân của cô, người mà cô sùng bái nhất đã báo được thù. Cô vì Từ Đồ Chi mà cảm thấy cao hứng từ tận đáy lòng, cô vì bản thân có thể giúp đỡ Từ Đồ Chi mà tự hào. Hừ, anh Từ bảo cô đánh ai thì cô đánh người đó, bảo cô giả ma hù chết người cũng được!
Mạnh Thanh Thu lái xe như bay về phía Từ thị, mà trước khi hắn tới, Từ Bạch đã bị đội trưởng Triệu áp giải ra đến cửa chính. Lúc đám phóng viên nhìn thấy Từ Bạch và đội trưởng Triệu vũ trang đầy đủ, bọn họ giống như thấy được một thùng máu gà, điên cuồng vọt lên, micro trong tay như muốn chọt vào miệng đội trưởng Triệu và Từ Bạch.
“Cậu chính là Từ Bạch giả mạo Từ Đồ Chi năm năm nay phải không? Sao mũi cậu lại méo xẹo vậy? Vậy là cậu phẫu thuật thẩm mỹ giống Từ ảnh đế, sau đó tu hú chiếm tổ chim khách hả?”
“Xin hỏi có phải ngay từ đầu anh đã có ý đồ và kế hoạch như vậy? Anh làm vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến những diễn viên đóng thế đó biết không?”
“Người nhà họ Từ không nhận ra sao? Làm cách nào mà cậu lừa gạt người nhà họ Từ vậy?”
“Cậu và Mạnh ảnh đế thường xuất hiện như bạn thân suốt năm năm nay, Mạnh ảnh đế có biết cậu là đồ giả không?”
Đám phóng viên hỏi tới tấp, đội trưởng Triệu và mấy cảnh sát nhanh chóng áp giải Từ Bạch đi về phía xe cảnh sát, còn cố gắng không cho Từ Bạch nói lung tung. Nhưng Từ Bạch vẫn giãy dụa tìm một khoảng trống hét lên:
“Mấy người nghĩ người nhà họ Từ và Mạnh Thanh Thu không biết gì về chuyện này sao? Ha ha ha ha! Tao thật sự thương hại cho Từ Đồ Chi! Người nhà họ Từ cần một con rối biết nghe lời, mà Mạnh Thanh Thu chính là đồng lõa của tao! Ối!”
Đội trưởng Triệu cắn răng nhét Từ Bạch vào xe. Tên này biết hắn đã đến giờ chết, hiện tại muốn kéo thêm vài người làm tấm nệm lưng.
Quả nhiên, đám phóng viên nghe Từ Bạch nói xong, hai mắt như phát sáng, rốt cuộc tìm thấy một chút máu gà rồi! Nhà họ Từ muốn một con rối biết nghe lời! Thế nên dù nhận ra Từ Đồ Chi này là giả cũng không vạch trần! Mà Mạnh ảnh đế phong quang tễ nguyệt lại chính là đồng lõa mưu hại Từ ảnh đế! Đây chính là đề tài siêu hot nha!
*Phong quang tễ nguyệt: cảnh tượng xanh tươi, trong trẻo sau cơn mưa.
Mọi người như nổi điên chạy về, muốn nhanh chóng phát tin này ra ngoài. Cũng có một vài phóng viên ngoan cường ở lại trước cửa chính, lấp ló nhìn ngó, muốn vọt vào chụp xem có được gì không, muốn tìm tin tức còn hot hơn. Chẳng qua có bảo vệ cường tráng thân cao 1m9 vô cùng có trách nhiệm canh giữ, mà vẻ mặt đằng đằng sát khí của bọn họ cũng chứng tỏ – Ai dám bước vào một bước, ông đây đứt khoát đập bể camera.
Đám phóng viên đành phải canh trước cửa, lưỡng lự không chịu rời đi, sau đó, bỗng nhiên có hai chiếc xe dừng lại trước cửa Từ thị.
Mạnh Thanh Thu lái xe dừng ngay trước cửa, hắn cũng không giấu giếm mà trực tiếp xuống xe bước vào. Đám phóng viên chỉ hận không thể có tin hot, nhìn thấy Mạnh Thanh Thu lập tức vọt tới như đi gặp cha ruột, trong lòng run sợ với thiên phú của bản thân, không ngờ ở lại còn câu được con cá lớn như vậy.
“Mạnh ảnh đế! Hiện tại anh tới đây là để xin lỗi hay là nối lại tình cảm? Suốt năm năm anh không nhận ra Từ ảnh đế, có thật hai người là bạn thân không vậy?”
“Mạnh ảnh đế, Từ Bạch nói anh chính là đồng lõa của hắn ta, anh có ý kiến gì về chuyện này không? Có thật anh chính là đồng lõa mưu sát Từ ảnh đế không? Vậy nên suốt năm năm mới không nhận ra điểm khác thường?”
Mạnh Thanh Thu vừa xuống xe đã bị phóng viên vây chặt, trong chớp mắt đó vẻ mặt hắn trở nên kinh ngạc, thế nhưng là người thường xuyên giao tiếp với cánh phóng viên, Mạnh Thanh Thu nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, giọng nói bi thương lại khổ sở: “Xin mọi người yên tĩnh, hiện tại tôi rất nóng lòng muốn gặp Từ Đồ Chi. Tôi và Từ Đồ Chi đã là bạn thân hơn mười năm, thậm chí chúng tôi còn nói sẽ làm anh em tốt suốt đời. Nhưng vào lúc Từ Đồ Chi gặp khó khăn nhất, tôi lại không phát hiện ra cảnh ngộ khó khăn của anh ấy, là lỗi của tôi. Trong lòng tôi, Từ Đồ Chi là người mạnh mẽ và lý trí nhất, tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ bị hãm hại như vậy. Vậy nên tôi căn bản không thể tưởng tượng được có người gan lớn giả mạo anh ấy.”
Vẻ mặt Mạnh Thanh Thu vô cùng đau thương và áy náy tự trách: “Tôi không đủ tư cách làm anh em tốt của Từ Đồ Chi. Hiện tại tôi rất khổ sở, chuyện cụ thể sẽ nói sao, bây giờ tôi chỉ muốn gặp Từ Đồ Chi, giáp mặt xin lỗi anh ấy, nhìn anh ấy khỏe mạnh là được. Các vị có thể nhường đường một chút không?”
Ảnh đế không hổ là ảnh đế, mặc dù cái danh ảnh đế của Mạnh Thanh Thu chỉ là bong bóng, nhưng phương diện lừa gạt người khác hắn lại có thiên phú hơn người. Đám phóng viên bị hắn lừa mà nhường đường, mấy bảo vệ cao to ở cửa chính nhìn thấy Mạnh Thanh Thu lập tức vẻ mặt có chút kỳ quái. Nhưng cuối cùng họ cũng để cho Mạnh Thanh Thu đi vào.
Lúc này, Yến tổng ngồi trên chiếc Bentley, đặc biệt không hề có sự hòa ái của ông chủ, hắn xuống xe rồi phất tay ra hiệu cho Ngô Hình lái xe về lại công ty. Sau đó Yến Khôn ngồi vào ghế lái của chiếc BMW.
Ngô Hình: “…” Ha hả, tôi đã tiếp thu vận mệnh cực khổ như vậy rồi. Tôi nhất định phải thông cảm cho tổng tài – chó độc thân lớn tuổi mới yêu đương lần đầu!
Nhưng đại mật Ngô hình vẫn hơi tức giận, bèn nhắn tin trong group Lão bánh quẩy Yến thị.
Tổng tài đại mật: Yến tổng yêu rồi, tôi mệt tim quá.
Em họ tổng tài: … Từ từ đã, lầu trên, cậu xác định không gõ sai chứ?! Anh họ nhìn ai cũng không vừa mắt đã hẹn hò yêu đương rồi?! Chẳng lẽ anh họ thành công tìm được người ngoài hành tinh rồi sao?!
Duyệt người vô số: Phụt. Chẳng lẽ chỉ có mình tôi quan tâm đến hành trình yêu đương gian nan của Yến tổng sao? Nhưng lão đại của chúng ta có tiền như vậy, phỏng chừng người khác còn hận không thể nhào vào. Haiz, nhà giàu đáng ghét.
Vắt cổ chày ra nước: Đúng, lầu trên + 1. nhà giàu đáng ghét. Nhưng nếu tình yêu có thể làm Yến tổng vui vẻ mà tăng tiền lương thì tốt, a, thôi, đừng tăng lương, dù không phải tiền của tôi nhưng tôi cũng đau lòng.
Bảo mẫu đứng đầu: Khoan đã lầu 1, cậu đang nói mê sảng cái gì vậy? Sao chuyện quan trọng như vậy mà tôi không biết? Chẳng lẽ người kia không phải là người nhà của tôi?! Chuyện này không khoa học!
Khoa học kỹ thuật là chủ lực phát triển cần thiết nhất: Có cảm giác đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Cầu bạo liêu! Cũng không dám hack điện thoại!
Tổng tài đại mật: Thấy mọi người sốt ruột như vậy tôi cũng yên lòng. Được rồi, tôi đang lái xe, tạm biệt.
Tổng tài đại mật đã offline.
Mọi người: … Má nó, cậu đi ra, chúng tôi cam đoan không đánh chết cậu đâu.
Lúc này Yến tổng và người yêu mới ra lò đang ngọt ngọt ngào ngào xem phát sóng trực tiếp vở kịch tương ái tương sát hàng năm! Làm Tư Không Dịch nhịn không được phải khen ngợi A Yến nhà cậu chính là, Yến Khôn không chỉ chủ động tới lái xe, mà còn mang theo một gói to cổ vịt, chân vịt, cánh vịt cay, gà rán KFC và hai lon bia.
Hai mắt Tư Không Dịch tỏa sáng nhận đồ ăn.
Yến tổng nhìn vẻ mặt vui vẻ không kiềm nén được của Tư Không Dịch, vừa lòng hừ một tiếng. Nhưng rất nhanh hắn lại đối diện với ánh mắt lên án của người nhà người yêu.
Gâu meo chít vo ve xào xạc. [Tụi tui thấy cần phải yêu cầu anh lấy lòng tụi tui một tý. Không là giận đó.]
Tuy Yến Khôn không nghe hiểu mấy nhóc nói gì, nhưng lại vi diệu mà hiểu ánh mắt mấy nhóc. Khóe miệng Yến tổng co rút, sau đó yên lặng tự khen trong lòng – May mà ông đây thông minh.
Vì thế, Yến Khôn lấy ra một cái túi không biết ở đâu, bên trong là bánh nghiền răng, cá nhỏ, còn có hạt dưa ngon miệng.
Meo meo~ [Coi như anh thức thời.] Đại Hoa cho Yến Khôn một ánh mắt ngạo kiều.
Gâu gâu. [Anh em, tôi quý anh rồi đó!] Đại Hoàng vươn móng vuốt, cực kỳ thân thiện vỗ vỗ vai Yến tổng.
Chít chít chít! [Xin anh làm phiếu cơm trường kỳ cho tiểu chủ nhân nhà tụi em! Em chọn anh rồi đó!] Tiểu Bạch kề sát vào mặt Yến tổng, làm hắn cả kinh suýt chút nữa giơ tay bóp chết nó.
Mặc dù trong lòng đã sớm nhận định IQ đám thú cưng của người yêu cao chót vót như trên trục hoành, nhưng IQ cao mà còn có biểu hiện nhân tính hóa như vậy vẫn làm Yến tổng kinh hãi không thôi, rồi ngay sau đó, hắn tận mắt thấy cọng cỏ chỉ lớn bằng đầu ngón tay Tư Không Dịch đeo trên cổ tay bỗng nhiên duỗi ra thật dài hướng về phía hắn, giống như đang đòi cái gì đó.
Yến Khôn: “…” Hít sâu một hơi: “Chuẩn bị cho mày nước thuốc dinh dưỡng cao cấp?”
Cỏ Nhỏ rất vui vẻ gãi gãi lòng bàn tay Yến Khôn.
Yến Khôn đã không còn lời nào để nói.
Tư Không Dịch ở bên cạnh cười cười, vươn tay cầm miếng gà rán đã hơi cứng nhét vào miệng Yến tổng, “Không ngờ anh còn nhớ tới chúng nó, sau này quan tâm nhiều hơn nha. Em bỗng nhiên phát hiện anh thật sự quá tốt, hiện tại em muốn hôn anh một cái.”
Có lẽ Yến Khôn là người duy nhất mà cậu gặp có thể giao lưu với mấy nhóc bình đẳng như con người. Cũng là người duy nhất nhìn thấy Cỏ Nhỏ mà có thể bình tĩnh nói “Chuẩn bị cho mày nước thuốc dinh dưỡng”. Những người khác dù thấy mấy nhóc thông minh thế nào đi nữa cũng có một loại cảm giác chúng nó giỏi vậy là tự nhiên. Nhưng cậu có thể nhìn thấy, Yến Khôn không phải, có lẽ ngay từ đầu hắn có nghĩ vậy, nhưng từ khi hắn phát hiện tầm quan trọng của mấy nhóc đối với cậu, hắn cũng dùng thái độ giống cậu mà đối xử với mấy nhóc. Như vậy thật tốt, thật sự làm cậu rất vui. Cậu cảm thấy cực kỳ cao hứng, toàn bộ trái tim như nở ra.
Yến Khôn vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ tự hỏi đây là thú cưng có tính cách con người? Hay là Yêu tinh? Hoặc là sự tồn tại kỳ dị? Nhưng nghe đến câu sau, hắn mặc kệ hết tất cả, không nói hai lời vươn tay ra, vòng qua gáy Tư Không Dịch kéo cậu về phía hắn: “Vậy thì hôn.”
Đầu tiên là đôi môi chạm khẽ, sau đó cùng hé mở dây dưa với nhau, lúc Tư Không Dịch cảm thấy không thở được nữa, Yến Khôn cảm thấy bản thân như muốn nổ tung, Đại Hoa đặc biệt không nể tình cào nhẹ lên mặt hai người.
Meo. [Không cho phép có hành vi tình dục trước hôn nhân! Hiện tại hai người chỉ đang hẹn hò yêu đương! Không được làm quá!]
Gâu gâu. Đại Hoàng cũng gia nhập vào. [Mau nhìn kìa, ân oán tình thù của Từ Đồ Chi và Mạnh Thanh Thu!]
Tư Không Dịch đỏ mặt tai hồng tách ra khỏi Yến Khôn, vờ như đứng đắn ho một tiếng: “Xem trực tiếp đi.”
Tuy Yến tổng thích bát quái, nhưng lúc này bỗng nhiên cảm thấy bát quái cũng chả có gì hay để xem, còn không bằng mỗi ngày nói chuyện yêu đương, ăn gì đó rồi hôn hôn. Nhưng cũng chả làm được, còn có mấy con thú ở đây.
Yến Khôn nhìn video, yên lặng mà nghĩ: Hắn ghét nhất nuôi thú cưng, nhất là thú cưng có khả năng thành tinh.
Lúc này trong video, Mạnh Thanh Thu và Từ Đồ Chi đang ở trong phòng họp. Từ Đồ Chi nghe báo cáo đơn giản xong liền ra một loạt quyết định, đại hội cổ đông cứ vậy kết thúc ngoài dự liệu của mọi người, mà lúc người nhà họ Từ còn muốn nói gì đó tranh thủ tình cảm với Từ Đồ Chi, Mạnh Thanh Thu đẩy cửa bước vào.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Mạnh Thanh Thu, ánh mắt Từ Đồ Chi trở nên sắc bén, thậm chí là âm trầm.
Người nhà họ Từ thấy không ổn, trực tiếp tỏ vẻ muốn đi sang phòng kế bên chờ người. Giữa phòng hội nghị cực lớn chỉ còn Mạnh Thanh Thu và Từ Đồ Chi.
Mạnh Thanh Thu phát hiện, dù trong lòng hắn đã chuẩn bị và tính toán thế nào, trong chớp mắt khi nhìn thấy Từ Đồ Chi, hắn liền sợ hãi, thậm chí sợ đến nỗi không biết nói gì mới tốt. Từ Đồ Chi không chần chờ: “Cậu tới làm gì? Đầu thú thì hẳn là nên đến cục cảnh sát.”
Mạnh Thanh Thu nghe thế vụt ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin: “Đồ Chi, tại sao vừa mở miệng anh đã bảo em đến cục cảnh sát?! Anh, em, em, năm đó em bị ép! Có phải anh nghe Từ Bạch nói bậy không? Hắn nói xấu em! Lúc ấy em có, em có nhược điểm trong tay hắn, không thể không nghe lời hắn! Em tuyệt đối không có ý hại anh, em yêu anh như vậy, sao có thể hại anh chứ?!”
Từ Đồ Chi nhìn Mạnh Thanh Thu diễn một màn khóc lóc kể lể, vô cùng xác định bản thân trước kia mắt mù đến cỡ nào. Một kẻ xảo trá, ích kỷ như vậy, trước kia tại sao hắn lại coi tên này như bảo bối mà nâng trong lòng bàn tay? Thật sự ngẫm lại cũng có thể làm bẩn đầu óc.
“Vậy nên cậu yêu tôi chính là mở mắt trừng trừng nhìn tôi rơi xuống vách núi, ngồi không mà hưởng thụ tài sản của tôi, cùng một tên giả mạo thành tôi làm loạn năm năm?” Gương mặt Từ Đồ Chi sau lớp khẩu trang bắt đầu trở nên vặn vẹo: “Tôi thật không rõ, thế nhưng có người thấp hèn đắm mình trụy lạc đến nỗi tình nguyện muốn một tên giả mạo cũng không muốn người thật. Có phải cậu rất thích lên giường với hắn? Cho nên cậu mới không kiềm lòng nổi?”
Mạnh Thanh Thu trợn to hai mắt, sao Từ Đồ Chi có thể nói những lời khó nghe như vậy?!
“Đồ Chi! Đồ Chi, anh làm sao vậy? Sao anh lại biến thành như vậy? Cho dù anh chịu nhiều khổ cực, nhưng năm năm nay em cũng sống không sung sướng gì! Không lúc nào em không nhớ đến anh, em, em và Từ Bạch cũng chỉ đóng kịch mà thôi!”
Từ Đồ Chi nghe hắn ngụy biện, tức giận lên đến đỉnh điểm. Bỗng nhiên hắn tiến lên nắm lấy cánh tay Mạnh Thanh Thu kéo về phía trước, sau đó tháo khẩu trang lộ ra gương mặt dữ tợn: “Tôi biến thành thế này, cậu vẫn yêu tôi?”
Mạnh Thanh Thu suýt đụng phải gương mặt đáng sợ của Từ Đồ Chi, trong nháy mắt cả người hắn cứng còng, vẻ mặt hoảng sợ cùng chán ghét, thế nhưng hắn vẫn kiên cường chống đỡ, cưỡng ép bản thân gật gật đầu, thậm chí muốn vươn tay sờ mặt Từ Đồ Chi: “Vâng… đúng vậy… Em vẫn…”
Chát!!
Không đợi Mạnh Thanh Thu nói hết câu, hắn bỗng cảm thấy trên mặt đau rát, sau đó cánh tay bị tóm chặt, cả người bị đè xuống bàn hội nghị đánh tới tấp, đến khi mặt mũi bầm dập, bị đánh đau đớn hắn mới hét lên: “Đồ Chi! Từ Đồ Chi! Anh làm cái gì vậy! Anh muốn giết em sao?!”
Lúc này Từ Đồ Chi mới buông tay, sau đó hắn thấy được một người vô cùng xấu xí. Bỗng nhiên sự phẫn nộ trong lòng hắn tan biến đi mất, hắn nhìn thấy rõ ràng Mạnh Thanh Thu chỉ nói qua loa, vẻ mặt đầy dối trá. Mà lúc hắn còn chật vật hơn, còn xấu xí hơn bây giờ, người thanh niên kia nhìn hắn lại không hề khúc mắc mà mỉm cười. Một người tốt đến cỡ nào a, lúc đó hắn đã nghĩ, hy vọng có thể nhìn thấy người thanh niên này vĩnh viễn mỉm cười với hắn.
Từ Đồ Chi quay đầu đi, hắn không cần lãng phí thời gian với một kẻ như vậy. Có thời gian không bằng đi kiếm tiền, nhìn thanh niên giống như ánh mặt trời kia nhiều hơn một chút, ngắm nhìn những điều tốt đẹp trên thế gian.
“Trong tay tôi có ghi âm cậu và Từ Bạch mưu hại tôi, có bằng chứng cậu áp bức biên kịch phải đưa kịch bản, bằng chứng cậu và vài đạo diễn lên giường giành vai diễn, còn có chứng cứ cậu hút ma túy và chơi np.” Mỗi một câu Từ Đồ Chi nói ra, gương mặt Mạnh Thanh Thu lại càng trắng bệch.
“Thứ rác rưởi cặn bã như cậu mà cũng không biết xấu hổ nói yêu tôi? Mặt của cậu còn dày hơn chỗ ngoặt của trái đất à? Dù mặt tôi xấu xí, nhưng trái tim tôi trong sạch. Cho cậu một phút, nhanh cút đi, nếu không… Tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cuối cùng Mạnh Thanh Thu run rẩy tông cửa xông ra ngoài, nhưng hắn vừa mở cửa, đội trưởng Triệu cực kỳ bận rộn lại xuất hiện lần nữa.
“Mạnh Thanh Thu, chúng tôi hoài nghi anh có liên quan đến một vụ mưu sát, xâm hại tài sản của người khác, hít thuốc phiện, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”
Mạnh Thanh Thu không thể tin quay đầu nhìn Từ Đồ Chi, Từ Đồ Chi lại bình tĩnh ngồi trên ghế da: “Quên nói cho cậu biết, từ lúc cậu bước vào đã có người báo cảnh sát. Đương nhiên không phải là tôi. Giống như năm đó, cậu không hề ra tay, chỉ là nhìn người khác hành động mà thôi.”
Bên trong chiếc BMW.
Tư Không Dịch chậc chậc lắc đầu: “Ôi chao, anh Từ dùng chiêu gậy ông đập lưng ông nha! Làm tốt lắm! Thế nhưng anh ấy copy câu nói của em kìa, câu mặt dày còn hơn chỗ ngoặt của địa cầu là câu chuyên phun tào của em!”
Yến Khôn bên cạnh nhướng mày, trong lòng đã nghĩ ra mấy trăm phương pháp, sau này cần phải ngăn cản hai người kia gặp mặt. Xem ra ngoại trừ hắn ghét thú cưng, còn đặc biệt ghét sự tồn tại ảnh đế. Đáng tiếc không thể hủy bỏ tất cả giải thưởng ảnh đế, đáng tiếc.
_____________
Yến tổng đúng là thần kinh thép, gặp tui mà thấy cọng cỏ như vậy là chạy mất dép rồi. First kiss mà tác giả tả có vài dòng =.=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.