Chương 4
Đạm Anh
01/07/2022
Trạm dịch triều Đại Hưng đặc biệt nhiều, cách mỗi mười hai dặm lại có một trạm. Bởi vì những năm gần đâu nghề hạch điêu rất hưng thịnh, người lui tới Cung Thành mua Hạch cũng rất nhiều, triều đình sợ nhiều người nhiều miệng, đặc biệt dựng một dịch trạm cách Cung Thành mười dặm, phòng ngừa sinh chuyện.
Dịch thừa họ Nguyên là dịch thừa trạm kế của Trương dịch thừa, là một chàng trai chẻ, vì làm nên chiến tích, cả ngày cần mẫn vô cùng, chăm sóc quan viên lui tới đến là thỏa thỏa thiếp thiếp, gần đây còn tranh cả địa bàn của ông. Năm đó ông bốn mươi, dự định ở chỗ này dưỡng lão, nên cũng không so đo với hắn. Đúng lúc bây giờ là tiết xuân hàn, Trương dịch thừa đã sớm đã nghỉ ngơi, dù sao thì Nguyên dịch thừa phái ngwoif canh chừng ở vùng lân cận, vừa có người tới liền lập tức mời chào qua chỗ hắn.
Vậy mà Trương dịch thừa vẫn chưa nằm ấm chăn, liền nghe thấy âm thanh lạch tạch vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân ‘bịch bịch’ trên mặt đất.
Trương dịch thừa một gương mặt già mua trầm trầm, mở cửa quát lên: “Ồn ào cái gì?”
Người làm hoảng hốt lúng túng.
“Đại nhân, không xong rồi.”
Trương dịch thừa tức giận nói: “Tên ranh họ Nguyên kia lại làm chuyện gì hả?”
Người làm nói: “Nguyên dịch thừa thấy xe của Mục Dương Hậu, liền bị dọa sợ đến ngã lộn mà trwor về dịch trạm của hắn. Bây giờ xe của Mục Dương Hậu đang đi đến chỗ chúng ta, ước chừng chưa twois một khắc nữa sẽ tới.”
Ba chữ ‘Mục Dương Hậu’ qủa thật như sấm bên tai.
Nhược quan năm đó xua đuổi man di, được tiên đế phong làm Mục Dương Hậu, lại đã từng là thư đồng của hoàng đế, là thái phó hiện tại của thái tử, năm nay gần hai mươi tám tuổi. Những thân phận này đều không quan trọng, quan trọng là Mục Dương Hậu này tâm địa độc ác, tính tình nóng nảy, nhất định phải thấy máu mới có thể hài lòng.
Nghe nói Mục Dương Hậu luôn mang theo bên mình một chiếc roi, được đặt tên là Ẩm Huyết tiên, bất luận là ai có thân phận gì, một khi đã phát cáu lên thì rút roi ra rồi mới nói.
Trương dịch thừa cất một viên dưỡng lão không được liền dũng cảm đưa thân ra đứng hầu ở trước cửa dịch trạm.
Xe ngựa dừng lại.
Thế mà Trương dịch thừa ngay cả nguy cơ cso thể đưa chính mình đi Tây Thiên cũng chưa được thấy rõ mặt của Mục Dương Hậu, liền bị bỏ quên ở một bên. Lát sau, có một lang quân mặt mày sáng sủa bước tới nhanh như chớp, hỏi: “Dịch thừa đâu?”
“Chính là tiểu quan.”
“Tìm đại phu giỏi nhất Cung Thành về đây.”
Tên lang quân kia gọi là Ngôn Thâm, ngày thường hắn mang một bộ dạng ôn hòa, nhưng bây giờ lại đối với một tên lang quân mặt đen khác trợn mắt: “Nếu Hầu gia có mảy may bất trắc xảy ra, ngươi và cả nhà ngươi chỉ có thể mai táng theo!”
Ngôn Mặc rút thanh chủy thủ ra, hàn mang lạnh lẽo, không nói một lời liền rạch một đường trên mu bàn tay, máu đỏ chảy đầy đất.
“Việc này là lỗi của ta, là ta nhất thời không giết nên mới để tên tiểu nhi kia đả thương Hầu gia.”
“Người đâu?”
“Đã sai người truy đuổi, hắn bị Hầu gia gây thương tích, lại trúng phải nhuyễn cốt tán, sẽ không chạy xa được, trước giờ tỵ tối nay nhất định có thể bắt hắn về đây.” Ngôn Mặc thầm nghĩ: Nếu Hầu gia quả thật có mảy may bất trắc gì, hắn nhất định sẽ tự tay đâm chết tên tiểu nhi kia rồi sẽ đi theo Hầu gia.
Ngôn Thâm mới vừa rồi mặc dù là thầm nghĩ như vậy, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ vết thương này đối với Hầu gia mà nói cũng không có gì nghiêm trọng. Thể chất của Hầu gia nhà bọn họ có chút không bình thường, bất luận là vết thương nặng đến đâu chỉ cần có thể nghỉ ngơi đầy đủ liền rất nhanh sẽ có thể khỏi bệnh.
Hắn lúc này thực ra lại lo lắng chuyện khác.
Hắn hạ thấp giọng hỏi: “Bệnh lạ của Hầu gia có phát tác không?”
Ngôn Mặc cũng hạ giọng trả lời: “Khi tìm thấy Hầu gia thì gân xanh trên mặt người đã hoàn toàn biến mất rồi.” Dừng lại, Mặc Ngôn lại nói: “Có điều có một chuyện khá kỳ lạ, trên ống quần Hầu gia có nửa dấu chân.”
Ngôn Thâm từ trước tới nay luôn bình tĩnh tự nhiên lúc này lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại thu lại, cả giận nói: “Tên tiểu nhi đó thật đúng là to gan lớn mật, ngay cả chân vàng của Hầu gia chúng ta cũng giám đạp lên! Đợi đến khi bắt được hắn, nếu không đem da hắn lột ra lão tử đây sẽ nuốt sống hắn!”
Dường như để phụ họa với lời nói hùng hồn này của hắn, cửa phòng cũng vang lên cót két.
Một tiểu đồng chạy tới, mừng rỡ nói: “Hai vị, Hầu gia tình rồi!”
Ngôn Thâm và Ngôn Mặc đều ngẩn ra.
Nếu là trước đây, Hầu gia nhất định phải hôn mê mấy ngày mới có thể tỉnh lại. Hôm nay hôn mê đã bao lâu? Một canh giờ? Không, nửa canh giờ cũng chưa tới. Hai người họ lập tức đẩy cửa mà vào. Nam nhân nằm trên nhuyễn tháp đã ngồi dậy, tiểu đồng bên cạnh qùy ở mép giường đang pha trà.
Hương trà xông vào mũi.
Tiểu đồng rót đầy nửa chén, nước trà xanh biếc, là loại trà Tuyền Thành Lục.
Miếng lót chén trà mỏng Đỗ Quyên Huyết Bạch trong năm ngón tay thon dài vững chắc như núi của nam nhân, hắn nhẹ nhàng ngửi trà, lại ngửi, ngửi xong ba lần. Tiểu đồng nâng tay lên nhận chén trà trở lại, đổ sạch trà đi, sau đó cúi người hành lễ rồi rón rén rời đi.
Giongj nói khàn khàn trầm thấp vang lên.
“Người đang ở đâu?”
Ngôn Thâm và Ngôn Mặc nhất tề quỳ gối, Ngôn Mặc nói: “Hầu gia, trước giờ tý nhất đĩnh sẽ bắt hắn về. Lần này là thuộc hạ hành sự không tận lực, thỉnh Hầu gia trách phạt.”
Trầm Trường Đường liếc nhìn tay Ngôn Mặc, nói: “Ngôn Thâm lĩnh mười roi, Ngôn Mặc lĩnh năm roi, không có lần sau.”
“Vâng, Hầu gia.”
Ngôn Mặc lại hỏi: “Tiểu nhi kia…:
“Trăm phương nghìn kế người có thể ra lệnh cho ta trong thiên hạ này chỉ có một. Thời gian chưa tới, lần này tạm thời ghi lại. Về phần tiểu nhi kia…” Tràm Trường Đường hời hợt nói: “Giết, không để toàn thây.”
Đang lúc nói chuyện, lông mi Trầm Trường Đường đột nhiên khẽ nâng.
Ngón tay khêu khêu vết máu trên vạt áo, một viên ngọc ban chỉ dính máu rơi vào lòng bàn tay hắn.
Ngôn Thâm lập tức sai tiểu đồng đến xe ngựa lấy y phục mới tới, khi quay trở lại thì thấy Hầu gia tự mình vắn chăn lên, vẫn đang ngưng thần nhìn dấu chân trên ống quần. Ngôn Thâm ngầm hiểu trong lòng, lập tức cắn răng nghiến lợi nói: “Nực cười, một tiểu nhi hèn mọn là dám chà đạp ống quần của Hầu gia! Đợi đến khi hắn bị bắt về, thuộc hạ nhất định dạy dỗ hắn đến tỏa cốt dương khôi!”
Nào ngờ Trầm Trương Đường lại lộ ra ý cười trăm năm khó gặp.
“Có phài là gan lơn hay không.”
Ngôn Thâm cho là mình hoa mắt, chớp chớp mắt nhìn, mới phát hiện ra ngoài miệng Hầu gia là ý cười thiên chân vạn xác. Một tiểu đồng từ bên ngoài đi vào, nhẹ giọng nói: “Đại phu giỏi nhất nhì Cung Thành đã tới ạ.”
Trầm Trường Đường thong thả thu bạch ngọc về, nhẹ nói: “Để cho họ quay về đi. Ngôn Mặc,” hơi dừng lại một chút, mắt phượng dài hẹp thâm thúy như mực, hắn chậm rãi nói: “Ngươi đi Cung Thành tìm một cô nương.”
Ngôn Mặc cũng cho là mình nghe lầm.
Hầu gia nhà hắn lại muốn tìm một cô nương? Nói tìm một con heo mẹ còn khiến hắn tin hơn!
.
Lúc Khương Tuyền nhìn thấy A Ân một thân đầy máu thì sợ tới mức khóc to.
A Ân không muốn nàng lại lo lắng, nên đã giấu chuyển bản thân gặp phiền phức, ôn thanh nói: “Đừng lo lắng, chỉ là hôm nay đi đào bạc bị té, không may té phải vũng máu mới dính một thân đầy máu như vậy.
Khương Tuyền cũng biết chuyện A An chôn bạc, chỉ nói: “Tỷ tỷ làm muội chút nữa sợ muốn chết.”
A Ân cười, nói: “Không chết được đâu, tỷ tỷ còn sống một ngày sẽ không để muội chết đâu.” Nàng từ trong tà áo lấy ra một hỏi bạc, Khương Tuyền trợn trừng mắt, nói: “Tỷ tỷ vậy mà lại giấu nhiều bạc như vậy! Thỏi bạc này có được mười lượng bạc không?”
“Nhiều nhất là năm lượng.”
“Năm lượng cũng nhiều lắm rồi.”
A Ân nói: “Không nhiều lắm, hiện giờ chúng ta cần dùng tiền cho nhiều việc lắm. Việc cấp bách trước mắt hiện giờ đó là chúng ta phải kiếm thêm nhiều tiền hơn, mới có thể không cần lo cho ngày sau. Cung Thành qúa nhỏ, lại nhiều người nhiều miệng, chúng ta không thể xuất hiện ở Cung Thành.”
Nàng hơi trầm ngâm.
Khương Tuyền nói: “Muội nghe Tần bá nói, mấy năm gần đây vùng phụ cận có sinh ra hơn vài trấn, bởi vì thuận tiện cho việc mua đào, hạch nên mới được dựng lên.”
A Ân cũng đang đang có suy tính này, bèn nói: “Ngày mai chúng ta đi dạo trấn trên xem, xem có cơ hội gì không.”
Khương Tuyền có chút lo nghĩ: “Hạch điêu kỹ giả đại đa số là lang quân, tỷ tỷ thân là nữ tử, có nên giả nam trang không? Để thuận tiện hành sự?”
Nghe những lời này, A Ân thở dài: “Ta cũng đã nghĩ tới phải giả trang thành nam nhân, chỉ là…” Nàng nhìn lại bản thân, rất thẳng thắn, cũng rất khách quan mà nói: “Ta có thể che giấu được dung mạo nữ tử của mình, cũng có thể khắc ra hầu kết, ngực cũng không cần bó, nhưng giọng nói không có cách nào thay đổi, mở miệng một lúc nhất định sẽ lộ, dẫn tới việc kẻ khác sẽ nghi ngờ, chi bằng cứ thản thản đãng đãng.”
Ánh mắt Khương Tuyền không nhịn được nhìn vè phía ngực A Ân.
Hai người chên lệch nhau ba năm.
Nhưng nếu như nói ngực Khương Tuyền như gò khe, thì A Ân chính là ngực như đồng bằng.
Lão thiên gia thưởng cho nàng man lực lúc nguy cấp, đồng bộ với man lực là bộ ngực bằng phẳng, đau xót thay…
A Ân ho khan một tiếng.
Sắc mặt Khương Tuyền hơi ửng đỏ, nói: “Tỷ tỷ, muội không có ý gì khác. Vậy…Vậy …Nếu ngày mai phu nhân sai người tới thì phải làm sao?” Nhắc tới mẫu thân, trong lòng A Ân lại càng đau buồn, nàng nói: “Đông Vân muốn hầu hạ tám miệng ăn nhà họ Ân, không thoát thân được, Tần bá tuổi đã lớn, không rời khỏi Ân gia được, còn dư lại một người gia nô, lại phải hầu hạ Hạo ca nhi. Huống hố với tính cách của mẫu thân, ta có thể ứng đối, muội không cần lo lắng. Trước khi chính thê của Tạ lang chưa định, tạm thời cha mẹ sẽ chưa nhớ tới ta.”
Khương Tuyền rất là đau lòng nói: “Tỷ tỷ chớ thương tâm, là Tạ lang không xứng với tỷ.”
A Ân tắt nụ cười trên môi.
“Nào có gì mà thương tâm hay không thương tâm chứ, qủa thực ta sớm đã suy nghĩ rõ ràng rồi, thay vì nói ta đợi Tạ lang năm năm để hắn lấy ta, chi bằng nói ta dùng năm năm để chết tâm. Hắn lừa ta, ta ngược lại có thể buong xuôi,” Nàng lại cười giễu một tiếng: “Huống chi ở trước mặt cha mẹ, Tạ lang đối với thương thế của ta căn abrn không đáng nhắc tới.”
Lúc A Ân và Khương Tuyền đi ngủ thì ngực mơ hồ đau, nhớ lại hôm nay đã gặp được qúy nhân ở trong rừng.
Nàng xoa xoa ngực.
…Chỉ mong về sau không còn gặp lại nữa.
Dịch thừa họ Nguyên là dịch thừa trạm kế của Trương dịch thừa, là một chàng trai chẻ, vì làm nên chiến tích, cả ngày cần mẫn vô cùng, chăm sóc quan viên lui tới đến là thỏa thỏa thiếp thiếp, gần đây còn tranh cả địa bàn của ông. Năm đó ông bốn mươi, dự định ở chỗ này dưỡng lão, nên cũng không so đo với hắn. Đúng lúc bây giờ là tiết xuân hàn, Trương dịch thừa đã sớm đã nghỉ ngơi, dù sao thì Nguyên dịch thừa phái ngwoif canh chừng ở vùng lân cận, vừa có người tới liền lập tức mời chào qua chỗ hắn.
Vậy mà Trương dịch thừa vẫn chưa nằm ấm chăn, liền nghe thấy âm thanh lạch tạch vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân ‘bịch bịch’ trên mặt đất.
Trương dịch thừa một gương mặt già mua trầm trầm, mở cửa quát lên: “Ồn ào cái gì?”
Người làm hoảng hốt lúng túng.
“Đại nhân, không xong rồi.”
Trương dịch thừa tức giận nói: “Tên ranh họ Nguyên kia lại làm chuyện gì hả?”
Người làm nói: “Nguyên dịch thừa thấy xe của Mục Dương Hậu, liền bị dọa sợ đến ngã lộn mà trwor về dịch trạm của hắn. Bây giờ xe của Mục Dương Hậu đang đi đến chỗ chúng ta, ước chừng chưa twois một khắc nữa sẽ tới.”
Ba chữ ‘Mục Dương Hậu’ qủa thật như sấm bên tai.
Nhược quan năm đó xua đuổi man di, được tiên đế phong làm Mục Dương Hậu, lại đã từng là thư đồng của hoàng đế, là thái phó hiện tại của thái tử, năm nay gần hai mươi tám tuổi. Những thân phận này đều không quan trọng, quan trọng là Mục Dương Hậu này tâm địa độc ác, tính tình nóng nảy, nhất định phải thấy máu mới có thể hài lòng.
Nghe nói Mục Dương Hậu luôn mang theo bên mình một chiếc roi, được đặt tên là Ẩm Huyết tiên, bất luận là ai có thân phận gì, một khi đã phát cáu lên thì rút roi ra rồi mới nói.
Trương dịch thừa cất một viên dưỡng lão không được liền dũng cảm đưa thân ra đứng hầu ở trước cửa dịch trạm.
Xe ngựa dừng lại.
Thế mà Trương dịch thừa ngay cả nguy cơ cso thể đưa chính mình đi Tây Thiên cũng chưa được thấy rõ mặt của Mục Dương Hậu, liền bị bỏ quên ở một bên. Lát sau, có một lang quân mặt mày sáng sủa bước tới nhanh như chớp, hỏi: “Dịch thừa đâu?”
“Chính là tiểu quan.”
“Tìm đại phu giỏi nhất Cung Thành về đây.”
Tên lang quân kia gọi là Ngôn Thâm, ngày thường hắn mang một bộ dạng ôn hòa, nhưng bây giờ lại đối với một tên lang quân mặt đen khác trợn mắt: “Nếu Hầu gia có mảy may bất trắc xảy ra, ngươi và cả nhà ngươi chỉ có thể mai táng theo!”
Ngôn Mặc rút thanh chủy thủ ra, hàn mang lạnh lẽo, không nói một lời liền rạch một đường trên mu bàn tay, máu đỏ chảy đầy đất.
“Việc này là lỗi của ta, là ta nhất thời không giết nên mới để tên tiểu nhi kia đả thương Hầu gia.”
“Người đâu?”
“Đã sai người truy đuổi, hắn bị Hầu gia gây thương tích, lại trúng phải nhuyễn cốt tán, sẽ không chạy xa được, trước giờ tỵ tối nay nhất định có thể bắt hắn về đây.” Ngôn Mặc thầm nghĩ: Nếu Hầu gia quả thật có mảy may bất trắc gì, hắn nhất định sẽ tự tay đâm chết tên tiểu nhi kia rồi sẽ đi theo Hầu gia.
Ngôn Thâm mới vừa rồi mặc dù là thầm nghĩ như vậy, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ vết thương này đối với Hầu gia mà nói cũng không có gì nghiêm trọng. Thể chất của Hầu gia nhà bọn họ có chút không bình thường, bất luận là vết thương nặng đến đâu chỉ cần có thể nghỉ ngơi đầy đủ liền rất nhanh sẽ có thể khỏi bệnh.
Hắn lúc này thực ra lại lo lắng chuyện khác.
Hắn hạ thấp giọng hỏi: “Bệnh lạ của Hầu gia có phát tác không?”
Ngôn Mặc cũng hạ giọng trả lời: “Khi tìm thấy Hầu gia thì gân xanh trên mặt người đã hoàn toàn biến mất rồi.” Dừng lại, Mặc Ngôn lại nói: “Có điều có một chuyện khá kỳ lạ, trên ống quần Hầu gia có nửa dấu chân.”
Ngôn Thâm từ trước tới nay luôn bình tĩnh tự nhiên lúc này lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại thu lại, cả giận nói: “Tên tiểu nhi đó thật đúng là to gan lớn mật, ngay cả chân vàng của Hầu gia chúng ta cũng giám đạp lên! Đợi đến khi bắt được hắn, nếu không đem da hắn lột ra lão tử đây sẽ nuốt sống hắn!”
Dường như để phụ họa với lời nói hùng hồn này của hắn, cửa phòng cũng vang lên cót két.
Một tiểu đồng chạy tới, mừng rỡ nói: “Hai vị, Hầu gia tình rồi!”
Ngôn Thâm và Ngôn Mặc đều ngẩn ra.
Nếu là trước đây, Hầu gia nhất định phải hôn mê mấy ngày mới có thể tỉnh lại. Hôm nay hôn mê đã bao lâu? Một canh giờ? Không, nửa canh giờ cũng chưa tới. Hai người họ lập tức đẩy cửa mà vào. Nam nhân nằm trên nhuyễn tháp đã ngồi dậy, tiểu đồng bên cạnh qùy ở mép giường đang pha trà.
Hương trà xông vào mũi.
Tiểu đồng rót đầy nửa chén, nước trà xanh biếc, là loại trà Tuyền Thành Lục.
Miếng lót chén trà mỏng Đỗ Quyên Huyết Bạch trong năm ngón tay thon dài vững chắc như núi của nam nhân, hắn nhẹ nhàng ngửi trà, lại ngửi, ngửi xong ba lần. Tiểu đồng nâng tay lên nhận chén trà trở lại, đổ sạch trà đi, sau đó cúi người hành lễ rồi rón rén rời đi.
Giongj nói khàn khàn trầm thấp vang lên.
“Người đang ở đâu?”
Ngôn Thâm và Ngôn Mặc nhất tề quỳ gối, Ngôn Mặc nói: “Hầu gia, trước giờ tý nhất đĩnh sẽ bắt hắn về. Lần này là thuộc hạ hành sự không tận lực, thỉnh Hầu gia trách phạt.”
Trầm Trường Đường liếc nhìn tay Ngôn Mặc, nói: “Ngôn Thâm lĩnh mười roi, Ngôn Mặc lĩnh năm roi, không có lần sau.”
“Vâng, Hầu gia.”
Ngôn Mặc lại hỏi: “Tiểu nhi kia…:
“Trăm phương nghìn kế người có thể ra lệnh cho ta trong thiên hạ này chỉ có một. Thời gian chưa tới, lần này tạm thời ghi lại. Về phần tiểu nhi kia…” Tràm Trường Đường hời hợt nói: “Giết, không để toàn thây.”
Đang lúc nói chuyện, lông mi Trầm Trường Đường đột nhiên khẽ nâng.
Ngón tay khêu khêu vết máu trên vạt áo, một viên ngọc ban chỉ dính máu rơi vào lòng bàn tay hắn.
Ngôn Thâm lập tức sai tiểu đồng đến xe ngựa lấy y phục mới tới, khi quay trở lại thì thấy Hầu gia tự mình vắn chăn lên, vẫn đang ngưng thần nhìn dấu chân trên ống quần. Ngôn Thâm ngầm hiểu trong lòng, lập tức cắn răng nghiến lợi nói: “Nực cười, một tiểu nhi hèn mọn là dám chà đạp ống quần của Hầu gia! Đợi đến khi hắn bị bắt về, thuộc hạ nhất định dạy dỗ hắn đến tỏa cốt dương khôi!”
Nào ngờ Trầm Trương Đường lại lộ ra ý cười trăm năm khó gặp.
“Có phài là gan lơn hay không.”
Ngôn Thâm cho là mình hoa mắt, chớp chớp mắt nhìn, mới phát hiện ra ngoài miệng Hầu gia là ý cười thiên chân vạn xác. Một tiểu đồng từ bên ngoài đi vào, nhẹ giọng nói: “Đại phu giỏi nhất nhì Cung Thành đã tới ạ.”
Trầm Trường Đường thong thả thu bạch ngọc về, nhẹ nói: “Để cho họ quay về đi. Ngôn Mặc,” hơi dừng lại một chút, mắt phượng dài hẹp thâm thúy như mực, hắn chậm rãi nói: “Ngươi đi Cung Thành tìm một cô nương.”
Ngôn Mặc cũng cho là mình nghe lầm.
Hầu gia nhà hắn lại muốn tìm một cô nương? Nói tìm một con heo mẹ còn khiến hắn tin hơn!
.
Lúc Khương Tuyền nhìn thấy A Ân một thân đầy máu thì sợ tới mức khóc to.
A Ân không muốn nàng lại lo lắng, nên đã giấu chuyển bản thân gặp phiền phức, ôn thanh nói: “Đừng lo lắng, chỉ là hôm nay đi đào bạc bị té, không may té phải vũng máu mới dính một thân đầy máu như vậy.
Khương Tuyền cũng biết chuyện A An chôn bạc, chỉ nói: “Tỷ tỷ làm muội chút nữa sợ muốn chết.”
A Ân cười, nói: “Không chết được đâu, tỷ tỷ còn sống một ngày sẽ không để muội chết đâu.” Nàng từ trong tà áo lấy ra một hỏi bạc, Khương Tuyền trợn trừng mắt, nói: “Tỷ tỷ vậy mà lại giấu nhiều bạc như vậy! Thỏi bạc này có được mười lượng bạc không?”
“Nhiều nhất là năm lượng.”
“Năm lượng cũng nhiều lắm rồi.”
A Ân nói: “Không nhiều lắm, hiện giờ chúng ta cần dùng tiền cho nhiều việc lắm. Việc cấp bách trước mắt hiện giờ đó là chúng ta phải kiếm thêm nhiều tiền hơn, mới có thể không cần lo cho ngày sau. Cung Thành qúa nhỏ, lại nhiều người nhiều miệng, chúng ta không thể xuất hiện ở Cung Thành.”
Nàng hơi trầm ngâm.
Khương Tuyền nói: “Muội nghe Tần bá nói, mấy năm gần đây vùng phụ cận có sinh ra hơn vài trấn, bởi vì thuận tiện cho việc mua đào, hạch nên mới được dựng lên.”
A Ân cũng đang đang có suy tính này, bèn nói: “Ngày mai chúng ta đi dạo trấn trên xem, xem có cơ hội gì không.”
Khương Tuyền có chút lo nghĩ: “Hạch điêu kỹ giả đại đa số là lang quân, tỷ tỷ thân là nữ tử, có nên giả nam trang không? Để thuận tiện hành sự?”
Nghe những lời này, A Ân thở dài: “Ta cũng đã nghĩ tới phải giả trang thành nam nhân, chỉ là…” Nàng nhìn lại bản thân, rất thẳng thắn, cũng rất khách quan mà nói: “Ta có thể che giấu được dung mạo nữ tử của mình, cũng có thể khắc ra hầu kết, ngực cũng không cần bó, nhưng giọng nói không có cách nào thay đổi, mở miệng một lúc nhất định sẽ lộ, dẫn tới việc kẻ khác sẽ nghi ngờ, chi bằng cứ thản thản đãng đãng.”
Ánh mắt Khương Tuyền không nhịn được nhìn vè phía ngực A Ân.
Hai người chên lệch nhau ba năm.
Nhưng nếu như nói ngực Khương Tuyền như gò khe, thì A Ân chính là ngực như đồng bằng.
Lão thiên gia thưởng cho nàng man lực lúc nguy cấp, đồng bộ với man lực là bộ ngực bằng phẳng, đau xót thay…
A Ân ho khan một tiếng.
Sắc mặt Khương Tuyền hơi ửng đỏ, nói: “Tỷ tỷ, muội không có ý gì khác. Vậy…Vậy …Nếu ngày mai phu nhân sai người tới thì phải làm sao?” Nhắc tới mẫu thân, trong lòng A Ân lại càng đau buồn, nàng nói: “Đông Vân muốn hầu hạ tám miệng ăn nhà họ Ân, không thoát thân được, Tần bá tuổi đã lớn, không rời khỏi Ân gia được, còn dư lại một người gia nô, lại phải hầu hạ Hạo ca nhi. Huống hố với tính cách của mẫu thân, ta có thể ứng đối, muội không cần lo lắng. Trước khi chính thê của Tạ lang chưa định, tạm thời cha mẹ sẽ chưa nhớ tới ta.”
Khương Tuyền rất là đau lòng nói: “Tỷ tỷ chớ thương tâm, là Tạ lang không xứng với tỷ.”
A Ân tắt nụ cười trên môi.
“Nào có gì mà thương tâm hay không thương tâm chứ, qủa thực ta sớm đã suy nghĩ rõ ràng rồi, thay vì nói ta đợi Tạ lang năm năm để hắn lấy ta, chi bằng nói ta dùng năm năm để chết tâm. Hắn lừa ta, ta ngược lại có thể buong xuôi,” Nàng lại cười giễu một tiếng: “Huống chi ở trước mặt cha mẹ, Tạ lang đối với thương thế của ta căn abrn không đáng nhắc tới.”
Lúc A Ân và Khương Tuyền đi ngủ thì ngực mơ hồ đau, nhớ lại hôm nay đã gặp được qúy nhân ở trong rừng.
Nàng xoa xoa ngực.
…Chỉ mong về sau không còn gặp lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.