Chương 70
Đạm Anh
01/07/2022
ThánG bảy là mùa dịch bệnh lên ban đỏ, quý nữ ở Vĩnh Bình đã mở ba, bốn lần tiệc trà. Vĩnh Bình nằm dưới chân thiên tử, công chúa nhiều, cáo mệnh phu nhân cũng nhiều, quý nữ đông đúc có thể dễ dàng mà nghiền ép chết những châu quận còn lại. Thường thường vào những ngày này quý nữ hay mở tiệc trà, một người lại một người, thiếp mời giống như tơ liễu bay khắp nơi.
Ví như lần trước Ngọc Thành công chúa ở Hạo Nguyệt sơn trang ở ngoại ô Vĩnh Bình nhân ngày trăng sáng mở một tiệc, không lâu sau, Nguyệt Mình Huyền Chủ cũng không chịu thua, mượn mặt mũi của biểu ca Mục Dương hầu của nàng ở Vọng Nguyệt sơn trang cách Hạo Nguyệt sơn trang cách đó không xa cũng mở một tiệc trà.
Hai toàn thôn trang đều được xem trọng, đều là tiên đế sinh thời tự mình ban tên cho, một cái ở mười dặm vườn đào, một cái ở mười dặm hồ sen, ở đây khai tiệc đều là cực kỳ vẻ vang.
Nói đến hai chữ ‘quý nữ’ này, thật ra thì vẫn là hơn vị Thanh Châu Lý thị đó.
Ba vị quý nữ này đều là từ nhỏ đã không vừa mắt nhau, thế nhưng lại cùng vừa mắt vị Mục Dương hầu vừa tàn bạo, vừa mang quái bệnh lại không gần nữ sắc kia, thân phận của tình địch, cộng thêm hoàng đế lại mở miệng vàng, gần hai năm, những người có thể lôi kéo quan hệ bọn họ đều tuyệt đối không bỏ qua.
Lần này Ngọc Thành công chúa và Nguyệt Minh Huyền Chủ đều mở tiệc trà, đám quý nữ đều mong mỏi tiệc trà của vị quý nữ Lý thị còn lại, thậm chí còn có một đoàn quý nữ lén lút đánh cuộc ở nơi nghỉ mát ở thiền điện hành cung.
Dù sao thì gia tộc Lý thị gần đây ở trên triều có thể nói là xuân phong đắc ý.
Thế nhưng mọi người đều nghĩ lầm rồi.
Tiệc trà của Lý Dung đúng là có mở, thế nhưng người ta mở ở tư gia, ngay cả thiếp mời phát ra cũng không giống Ngọc Thành công chúa và Nguyệt Mình Huyền Chủ, màu thiếp mời là màu xanh mực, dùng kiểu chữ Cạn Kim, so với thiếp mời của phủ Mục Dương hầu trước đây có vài phần tương tự.
Đối với hành vị của Lý thị, mọi người đều không thể giải thích được, còn có quý nữ cho rằng Lý Dung thay đổi tính tình, vậy mà lại cùng hai vị kia thanh đoạt!
Cho đến khi khai tiệc trà hôm đó, một đám quý nữ mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thảo nào nha, còn tưởng rằng không trành giành, thì ra không phải là không tranh, mà là thể hiện uy phong!
Mục Dương hầu vẫn luôn im lặng về chuyện hôn sự của mình đêm thất tịch lúc trước có đi Thanh Châu một chuyến, đúng lúc gặp người nhà Lý gia đi tế tổ, trên đường đi gặp phiền phức liền ra tay giúp đỡ, còn một đường hộ tống, nghe nói vị Mục Dương hầu vốn chưa bao giờ khen cô nương nào lại hiếm khi ở trước mặt người nhà Lý thị khen Lý Dung một câu, mặc dù chỉ là bốn chữ ‘hiền lương thục đức’ thường thường không có gì lạ, thậm chí so với tính cách của Lý Dong hoàn toàn không ăn khớp chút nào, thế nhưng cũng đủ khiến nàng vui vẻ hơn nửa tháng rồi.
Lý Dung nghĩ có lẽ là lần trước ở trong cung khi tham gia yến tiệc mùa hè, nàng gảy một khúc Cẩm Sắt Tư hoa niên khiến toàn trường kinh diễm cũng khiến Mục Dương hầu chú ý đi? Ngày đó, ánh mắt của hắn nhìn nàng so với trước đây không giống nhau.
Hạ nhân ở bên ngoài tới bẩm báo, nói Ngọc Thành công chúa và Minh Nguyệt Huyền Chủ đã đến.
Lý Dung không ra vẻ như hắn nghĩ, mỉm cười đứng dậy đi ra đón.
Ba người từ nhỏ đã cùng nhau tranh đấu mà lớn lên, khó cớ cơ hội thắng đối phương một ván, Lý Dung tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này. Ba người trò chuyện những chuyện thường ngày, những quý nữ còn lại tự nhiên chỉ là làm nền, trong đó cũng không thiếu những người nịnh bợ Lý Dung, muốn mở miệng để ‘ôm đùi’ nàng, rất nhanh mọi người liền chú ý tới phiến trụy của chiếc quạt nàng cầm trên tay, là một hạch điêu tinh xảo khéo léo.
“Hạch điêu của Dung tỷ tỷ thực đep nha, không biết muội có thể xem một chút không?”
Lý Dung thoải mái đưa quạt cho bọn họ, nét mặt lại ngậm ý cười, lơ đãng nói: “Đó là hạch điêu của Thượng Quan gia ở Tuy Châu.”
Lập tức có người hỏi: “Thượng Quan gia? Thượng Quan gia không phải là chỉ cung cấp hạch điêu vào cung thôi sao?”
Lý Dung cầm lại quạt, che nửa khuôn mặt, để lộ ra đôi mắt hạnh xinh đẹp, cười đến ba quang lưu huyển, như một dòng thu thủy dịu dàng. Nàng nhẹ nhàng nói: “Cha ta lần trước cùng làm một việc với hầu gia, hầu gia biết cha ta rất thích hạch điêu, mới đặc biệt cho người tới nhờ Thượng Quan gia mua’, nói rồi ánh mắt lại rơi trên người Ngọc Thành công chúa cà Nguyệt Minh Huyền Chủ, cười càng lúc càng hiền lương thục đức: “Cha ta rất vui vẻ, hầu gia thấy vậy, mấy ngày trước còn viết thư cho cha ta, nói là lại nhờ Thượng Quan gia điêu thêm vài hạch điêu đẹp để trang trí nữa.”
Ngọc Thành công chúa im lặng kéo kéo khóe môi.
Nụ cười của Nguyệt Mình Huyền Chủ lại có chút chua xót.
Cuộc thi chọn hạch điêu kỹ giả vào Hạch Học của các hậu tuyển nhân kết thúc hoàn mỹ.
Thượng Quan Nhân cùng Thượng Quan Sĩ Tín đi bộ xuống núi. Lần thi đấu này coi như là chuyện lớn của Thượng Quan gia, Thượng Quan Nhân vì vậy rất cẩn thận, không dám có chút sơ sót nào, hộp gấm của năm vị hạch điêu kỹ giả đều ôm trên người. Đợi sau khi quay về mới giao cho mười bảy vị hạch điêu kỹ giả của Hạch Học, sau khi thống nhất ý định sẽ chọn ra người thắng cuộc.
Thượng Quan Nhân vừa đi vừa nói: “Đợi sau lần này còn có mấy hạch điêu phải điêu khắc, lần trước Mục Dương hầu sai người tới, hiếm khi hắn có lễ độ như vậy, ta không thể chối từ, đành đáp ứng.”
Lão còn nói: “Trước đây nghe nói ở Vĩnh Bình có ba vị quý nữ ngưỡng mộ Mục Dương hầu, lại nghĩ tới con trai mình. Giống nhau là đều chưa thành gia, sao con trai nhà người ta lại như hoa thơm vậy chứ? Con trai của ta thì lại cả ngày chỉ trông mong từ hạch điêu chui ra một người vợ. Thành gia lập nghiệp, lập nghiệp thành gia, con cả ngày chỉ biết đến hạch điêu, có thể thành gia cái gì chứ? Lập nghiệp cái gì chứ? Ta cũng có quen biết với vị hầu gia kia, hỉ nộ vô thường, tính nết bất định, ta thế nào cũng cảm thấy hắn thua con.”
Thượng Quan Nhân lại nặng nề thở dài.
Thực sự là con trai nhà mình nhìn thế nào cũng thấy tốt, vậy mà lại cứ chỉ nghĩ tới hạch điêu, trong lòng toàn là hạch điêu, không cầm dao điêu khắc một chút liền không nhìn ra một, hai, ba, bốn…
Lão lại nói: “Trước đây luôn nghĩ rằng dù gì cũng còn một Mục Dương hầu để tự an ủi, nay hắn cũng đã bắt đầu mở miệng, chuẩn bị tìm vợ rồi.”
Thượng Quan Sĩ Tín khẽ động, hỏi: “Tìm vợ ạ?”
Lão nghe thế ngược lại lại sợ run lên, trước đây bất quá chỉ bực tức thôi, cùng nương của nó đợi đã bao lâu, trước mặt luôn giữ gìn thái độ ôn nhuận như ngọc, nhưng sau lưng lại càm nhàm mãi không thôi. Trước đây luôn là nào nói, nó nghe, hoặc là phụ họa theo, rất ít khí xuất hiện phản ứng như vậy.
Thượng Quan Nhân cho rằng con trai đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, trải qua một ngày một đêm mệt mỏi rã rời, lập tức nói: “Lần này tìm Thượng Quan gia chúng ta điêu hạch để tặng cho Thanh Châu Lý thị. Thanh Châu Lý thị là một trong những thế gia ở Vình Bình, cùng xứng đôi với Mục Dương hầu, thánh thượng cũng khá xem trọng hôn sự này. Cho nên, Mục Dương hầu cũng đã mở miệng ròi, thế nên, con lúc nào mới chịu thành gia để cha con vui mừng đây?”
Nói đến đây, hắn lại nhớ tới A Ân.
“Ân thị có chỗ nào không tốt?”
Thượng Quan Sĩ Tín trầm mặc một lúc, mới cười khổ: “Nàng tốt, không có không tốt.” Mặc dù người không ở đây, nhưng nhắc tới nàng, liền ngay cả thanh âm cũng không nhịn được mà dịu dàng.
Nhìn biểu tình ôn nhu như vậy của con trai khiến lão giật mình.
Lão vốn tưởng rằng chỉ là hảo cảm mà thôi, không ngờ con trai lại có bộ dạng thâm tình này. Lão chăm chú nói: “Lúc đó vì để nương của con vui vẻ, cha con càng đánh càng dũng cảm, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà,” dừng lại, lại nói: “Sĩ Tín, Thượng Quan gia chúng ta nếu muốn bảo vệ một người, cũng không phải là việc khó.”
Trong lòng hắn khẽ động, đang muốn nói gì đó, Thượng Quan Nhân lại nói: “Cha con sẽ giúp con lấy được vợ, chúng ta bây giờ thương lượng một chút, con lấy vợ xong lại bắt đầu khởi nghiệp từ đâu. Hạch Học thì con nhất định phải quản lý, nhưng trọng tâm của con nên đặt lên những sản nghiệp khác của nhà ta. Tiếp quản Hạch Học, chỉ cần nhớ kỹ một điều, không can thiệp không hiếu kỳ.”
Như nhớ tới điều gia, Thượng Quan Nhân lại phiền muộn nói: “Năm đó khi ông nội con giao lại cho ta đã ngàn dặn vạn dò rằng, chớ chạm vào hạch điêu Thập bát châu, đáng tiếc…”
Hắn hỏi: “Hạch điêu Thập bát châu vì cái gì?”
Hắn nói: “Không, cha chi bịa chuyện để khảo nghiệm con thôi, nhớ kỹ, không can thiệp, không hiếu kỳ.”
A Ân không ngủ được.
Nàng bị Mục Dương hầu giày vò ba lần, hiện tại miệng rất đau, ngực cũng đau, không biết có phải là hôm nay hôn ác liệt quá không, ngực đau đến lợi hại. Nàng lặng lẽ đứng dậy, cởi áo trong, lại vén yếm lên, nhìn chằm chằm bản thân trong gương.
So sánh với lúc ở Cung thành thì quả thật lớn hơn không ít.
Yếm của nàng mặc có hơi chật, bởi ngực nhô lên, lộ ra nửa cái mắt rốn. ( Ở đây có lẽ là vì ngực đã nhô lên, nên nhìn từ trên xuống chỉ nhìn được nửa rốn vì bị ngực che, vì ngực lép có lẽ sẽ thấy cả rốn chăng?) Nàng vừa đụng nhẹ vào liền đau đến nhe răng trợn mắt. Nàng nghĩ ngày mai nên đi mua một ít vải về may yếm mới.
Nghĩ đến đây, ánh mắt lại rơi vào bàn trang điểm.
Nàng mở hộp trang sức ra, trong hộp không có bao nhiêu trang sức, căn bản là nàng nhận không ra, có lẽ là A Tuyền đưa tới, duy chỉ có bạch ngọc ban chỉ Mục Dương hầu cho là nổi bật nhất. Nàng do dự một chút, đang muốn rụt ngón tay về thì chợt thấy hạch điêu Mục Dương hầu.
Lúc nàng trở về, hắn nhét vào tay nàng ba hạch điêu.
Đều là tự nàng khắc.
Hắn nói rõ, một hạch điêu đặt ở đầu giường, một đặt ở bàn trang điểm, con cuối cùng đặt trong tay áo. Vốn không biết ý định của hắn, hiện tại lại bắt đầu cảm khái tay nghề mình thật không tệ, khắc khuôn mặt lạnh lùng của hắn đến là sinh động, tựa như hắn hiện tại đang ở trước mặt mình vậy, mặt không biểu tình nhìn mình, nói: “A, nàng dám không mang?”
…Không dám.
Nàng từ bàn trang điểm lấy một sợi dây màu đỏ, luồn ngọc vào, đeo lên cổ.
Chất lượng bạch ngọc cao cấp, vừa chạm vào cổ nàng, còn có chút lạnh lẽo, nhưng rất nhanh liền ấm áp. Nàng nhìn bản thân trong gương, nghĩ thầm sau này sợ là không thể mặc Tề Hung nhu quần được nữa.
May là nàng cũng không thích mặc.
Thanh âm mơ mơ màng màng của Khương Tuyền truyền tới, nàng xoa mắt, nói: “Tỷ tỷ, tỷ về rồi sao? Hôm nay thi đấu thế nào?” Ngừng lại, nàng bỗng tỉnh táo, trợn mắt lên, nói: “Miệng tỷ sao mà xưng lên vậy?”
Nàng hỏi như vậy, A Ân liền nhớ tới chuyện nàng làm với hắn hôm nay, nhất là lúc đó…
Nàng run tay, nắm áo trong của mình thật chặt rồi mặc vào, nói qua loa: “Không cẩn thận cắn phải.” Lập tức nói sang chuyện khác: “Muội đem cái rương ở đầu giường lại đây.”
Khương Tuyền đáp ứng, liền đi vào buồng trong.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, thật là xấu hổ chết được. Nàng vỗ vỗ mặt, đợi khi Khương Tuyền đi ra thì đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng lấy chìa khóa ra, mở nắp rương, lấy ra hạch điêu ông nội tặng nàng sinh nhật hàng năm, nhẹ giọng nói: “Đề thi đấu hôm nay là phong cảnh ở Đại Tự, hạch điêu ông nội cho ta cực huwxu dụng, ta là người đầu tiên khắc xong.”
Khương Tuyền nghe vậy liền mừng rỡ: “Phần thắng của tỷ lớn lắm sao? Hạch điêu của tổ phụ, đến nay muội chưa từng thấy ai có thể vượt qua.”
A Ân lại cười, nói: “Phần thắng thì khó nói, bốn người thì đấu cùng ta ai cũng có sở trường riêng, nhất là Lâm sư tỷ từ nhỏ đã điêu khắc sông núi. Nếu thắng, có thể vào được Hạch Điêu đương nhiên là tốt, nếu thua cũng không sao, ta nghe nói Lan sư huynh khảo hạch ba lần mà vẫn chưa được vào Hạch Học, coi như là khảo nghiệm đi.”
Khương Tuyền nói: “Tỷ tỷ sẽ không thua đâu, tỷ tỷ bắt đầu từ Hạch Điêu trấn, đã thua lần nào đâu? Vả lại tỷ so với trước đây tiến bộ hơn rất nhiều. Nếu ông nội còn sống, nói không chừng còn khen tỷ nữa.”
Nàng nói: “Nếu ông nội còn sống, thấy ta tới Thượng Quan gia sợ là sẽ không vui.”
Khương Tuyền lúc này mới nhớ trước đây khi ông nội còn sống, cũng không để nàng các thể hiện tay nghề điêu hạch ra ngoài, ngay cả chính ông nội cũng thế, giống như một thế ngoại cao nhân đang sông ẩn dật vậy, may là có tỷ tỷ kế thừa tay nghề của ông nội.
Nàng khóa rương lại, nói: “Được rồi, ngủ đi.”
Qua hai ngày, mười bảy vị hạch điêu của Hạch Học đã thống nhất chọn ra người thắng.
Người thắng cuộc vậy mà không phải là A Ân, mà là Lục Lam.
Ví như lần trước Ngọc Thành công chúa ở Hạo Nguyệt sơn trang ở ngoại ô Vĩnh Bình nhân ngày trăng sáng mở một tiệc, không lâu sau, Nguyệt Mình Huyền Chủ cũng không chịu thua, mượn mặt mũi của biểu ca Mục Dương hầu của nàng ở Vọng Nguyệt sơn trang cách Hạo Nguyệt sơn trang cách đó không xa cũng mở một tiệc trà.
Hai toàn thôn trang đều được xem trọng, đều là tiên đế sinh thời tự mình ban tên cho, một cái ở mười dặm vườn đào, một cái ở mười dặm hồ sen, ở đây khai tiệc đều là cực kỳ vẻ vang.
Nói đến hai chữ ‘quý nữ’ này, thật ra thì vẫn là hơn vị Thanh Châu Lý thị đó.
Ba vị quý nữ này đều là từ nhỏ đã không vừa mắt nhau, thế nhưng lại cùng vừa mắt vị Mục Dương hầu vừa tàn bạo, vừa mang quái bệnh lại không gần nữ sắc kia, thân phận của tình địch, cộng thêm hoàng đế lại mở miệng vàng, gần hai năm, những người có thể lôi kéo quan hệ bọn họ đều tuyệt đối không bỏ qua.
Lần này Ngọc Thành công chúa và Nguyệt Minh Huyền Chủ đều mở tiệc trà, đám quý nữ đều mong mỏi tiệc trà của vị quý nữ Lý thị còn lại, thậm chí còn có một đoàn quý nữ lén lút đánh cuộc ở nơi nghỉ mát ở thiền điện hành cung.
Dù sao thì gia tộc Lý thị gần đây ở trên triều có thể nói là xuân phong đắc ý.
Thế nhưng mọi người đều nghĩ lầm rồi.
Tiệc trà của Lý Dung đúng là có mở, thế nhưng người ta mở ở tư gia, ngay cả thiếp mời phát ra cũng không giống Ngọc Thành công chúa và Nguyệt Mình Huyền Chủ, màu thiếp mời là màu xanh mực, dùng kiểu chữ Cạn Kim, so với thiếp mời của phủ Mục Dương hầu trước đây có vài phần tương tự.
Đối với hành vị của Lý thị, mọi người đều không thể giải thích được, còn có quý nữ cho rằng Lý Dung thay đổi tính tình, vậy mà lại cùng hai vị kia thanh đoạt!
Cho đến khi khai tiệc trà hôm đó, một đám quý nữ mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thảo nào nha, còn tưởng rằng không trành giành, thì ra không phải là không tranh, mà là thể hiện uy phong!
Mục Dương hầu vẫn luôn im lặng về chuyện hôn sự của mình đêm thất tịch lúc trước có đi Thanh Châu một chuyến, đúng lúc gặp người nhà Lý gia đi tế tổ, trên đường đi gặp phiền phức liền ra tay giúp đỡ, còn một đường hộ tống, nghe nói vị Mục Dương hầu vốn chưa bao giờ khen cô nương nào lại hiếm khi ở trước mặt người nhà Lý thị khen Lý Dung một câu, mặc dù chỉ là bốn chữ ‘hiền lương thục đức’ thường thường không có gì lạ, thậm chí so với tính cách của Lý Dong hoàn toàn không ăn khớp chút nào, thế nhưng cũng đủ khiến nàng vui vẻ hơn nửa tháng rồi.
Lý Dung nghĩ có lẽ là lần trước ở trong cung khi tham gia yến tiệc mùa hè, nàng gảy một khúc Cẩm Sắt Tư hoa niên khiến toàn trường kinh diễm cũng khiến Mục Dương hầu chú ý đi? Ngày đó, ánh mắt của hắn nhìn nàng so với trước đây không giống nhau.
Hạ nhân ở bên ngoài tới bẩm báo, nói Ngọc Thành công chúa và Minh Nguyệt Huyền Chủ đã đến.
Lý Dung không ra vẻ như hắn nghĩ, mỉm cười đứng dậy đi ra đón.
Ba người từ nhỏ đã cùng nhau tranh đấu mà lớn lên, khó cớ cơ hội thắng đối phương một ván, Lý Dung tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này. Ba người trò chuyện những chuyện thường ngày, những quý nữ còn lại tự nhiên chỉ là làm nền, trong đó cũng không thiếu những người nịnh bợ Lý Dung, muốn mở miệng để ‘ôm đùi’ nàng, rất nhanh mọi người liền chú ý tới phiến trụy của chiếc quạt nàng cầm trên tay, là một hạch điêu tinh xảo khéo léo.
“Hạch điêu của Dung tỷ tỷ thực đep nha, không biết muội có thể xem một chút không?”
Lý Dung thoải mái đưa quạt cho bọn họ, nét mặt lại ngậm ý cười, lơ đãng nói: “Đó là hạch điêu của Thượng Quan gia ở Tuy Châu.”
Lập tức có người hỏi: “Thượng Quan gia? Thượng Quan gia không phải là chỉ cung cấp hạch điêu vào cung thôi sao?”
Lý Dung cầm lại quạt, che nửa khuôn mặt, để lộ ra đôi mắt hạnh xinh đẹp, cười đến ba quang lưu huyển, như một dòng thu thủy dịu dàng. Nàng nhẹ nhàng nói: “Cha ta lần trước cùng làm một việc với hầu gia, hầu gia biết cha ta rất thích hạch điêu, mới đặc biệt cho người tới nhờ Thượng Quan gia mua’, nói rồi ánh mắt lại rơi trên người Ngọc Thành công chúa cà Nguyệt Minh Huyền Chủ, cười càng lúc càng hiền lương thục đức: “Cha ta rất vui vẻ, hầu gia thấy vậy, mấy ngày trước còn viết thư cho cha ta, nói là lại nhờ Thượng Quan gia điêu thêm vài hạch điêu đẹp để trang trí nữa.”
Ngọc Thành công chúa im lặng kéo kéo khóe môi.
Nụ cười của Nguyệt Mình Huyền Chủ lại có chút chua xót.
Cuộc thi chọn hạch điêu kỹ giả vào Hạch Học của các hậu tuyển nhân kết thúc hoàn mỹ.
Thượng Quan Nhân cùng Thượng Quan Sĩ Tín đi bộ xuống núi. Lần thi đấu này coi như là chuyện lớn của Thượng Quan gia, Thượng Quan Nhân vì vậy rất cẩn thận, không dám có chút sơ sót nào, hộp gấm của năm vị hạch điêu kỹ giả đều ôm trên người. Đợi sau khi quay về mới giao cho mười bảy vị hạch điêu kỹ giả của Hạch Học, sau khi thống nhất ý định sẽ chọn ra người thắng cuộc.
Thượng Quan Nhân vừa đi vừa nói: “Đợi sau lần này còn có mấy hạch điêu phải điêu khắc, lần trước Mục Dương hầu sai người tới, hiếm khi hắn có lễ độ như vậy, ta không thể chối từ, đành đáp ứng.”
Lão còn nói: “Trước đây nghe nói ở Vĩnh Bình có ba vị quý nữ ngưỡng mộ Mục Dương hầu, lại nghĩ tới con trai mình. Giống nhau là đều chưa thành gia, sao con trai nhà người ta lại như hoa thơm vậy chứ? Con trai của ta thì lại cả ngày chỉ trông mong từ hạch điêu chui ra một người vợ. Thành gia lập nghiệp, lập nghiệp thành gia, con cả ngày chỉ biết đến hạch điêu, có thể thành gia cái gì chứ? Lập nghiệp cái gì chứ? Ta cũng có quen biết với vị hầu gia kia, hỉ nộ vô thường, tính nết bất định, ta thế nào cũng cảm thấy hắn thua con.”
Thượng Quan Nhân lại nặng nề thở dài.
Thực sự là con trai nhà mình nhìn thế nào cũng thấy tốt, vậy mà lại cứ chỉ nghĩ tới hạch điêu, trong lòng toàn là hạch điêu, không cầm dao điêu khắc một chút liền không nhìn ra một, hai, ba, bốn…
Lão lại nói: “Trước đây luôn nghĩ rằng dù gì cũng còn một Mục Dương hầu để tự an ủi, nay hắn cũng đã bắt đầu mở miệng, chuẩn bị tìm vợ rồi.”
Thượng Quan Sĩ Tín khẽ động, hỏi: “Tìm vợ ạ?”
Lão nghe thế ngược lại lại sợ run lên, trước đây bất quá chỉ bực tức thôi, cùng nương của nó đợi đã bao lâu, trước mặt luôn giữ gìn thái độ ôn nhuận như ngọc, nhưng sau lưng lại càm nhàm mãi không thôi. Trước đây luôn là nào nói, nó nghe, hoặc là phụ họa theo, rất ít khí xuất hiện phản ứng như vậy.
Thượng Quan Nhân cho rằng con trai đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, trải qua một ngày một đêm mệt mỏi rã rời, lập tức nói: “Lần này tìm Thượng Quan gia chúng ta điêu hạch để tặng cho Thanh Châu Lý thị. Thanh Châu Lý thị là một trong những thế gia ở Vình Bình, cùng xứng đôi với Mục Dương hầu, thánh thượng cũng khá xem trọng hôn sự này. Cho nên, Mục Dương hầu cũng đã mở miệng ròi, thế nên, con lúc nào mới chịu thành gia để cha con vui mừng đây?”
Nói đến đây, hắn lại nhớ tới A Ân.
“Ân thị có chỗ nào không tốt?”
Thượng Quan Sĩ Tín trầm mặc một lúc, mới cười khổ: “Nàng tốt, không có không tốt.” Mặc dù người không ở đây, nhưng nhắc tới nàng, liền ngay cả thanh âm cũng không nhịn được mà dịu dàng.
Nhìn biểu tình ôn nhu như vậy của con trai khiến lão giật mình.
Lão vốn tưởng rằng chỉ là hảo cảm mà thôi, không ngờ con trai lại có bộ dạng thâm tình này. Lão chăm chú nói: “Lúc đó vì để nương của con vui vẻ, cha con càng đánh càng dũng cảm, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà,” dừng lại, lại nói: “Sĩ Tín, Thượng Quan gia chúng ta nếu muốn bảo vệ một người, cũng không phải là việc khó.”
Trong lòng hắn khẽ động, đang muốn nói gì đó, Thượng Quan Nhân lại nói: “Cha con sẽ giúp con lấy được vợ, chúng ta bây giờ thương lượng một chút, con lấy vợ xong lại bắt đầu khởi nghiệp từ đâu. Hạch Học thì con nhất định phải quản lý, nhưng trọng tâm của con nên đặt lên những sản nghiệp khác của nhà ta. Tiếp quản Hạch Học, chỉ cần nhớ kỹ một điều, không can thiệp không hiếu kỳ.”
Như nhớ tới điều gia, Thượng Quan Nhân lại phiền muộn nói: “Năm đó khi ông nội con giao lại cho ta đã ngàn dặn vạn dò rằng, chớ chạm vào hạch điêu Thập bát châu, đáng tiếc…”
Hắn hỏi: “Hạch điêu Thập bát châu vì cái gì?”
Hắn nói: “Không, cha chi bịa chuyện để khảo nghiệm con thôi, nhớ kỹ, không can thiệp, không hiếu kỳ.”
A Ân không ngủ được.
Nàng bị Mục Dương hầu giày vò ba lần, hiện tại miệng rất đau, ngực cũng đau, không biết có phải là hôm nay hôn ác liệt quá không, ngực đau đến lợi hại. Nàng lặng lẽ đứng dậy, cởi áo trong, lại vén yếm lên, nhìn chằm chằm bản thân trong gương.
So sánh với lúc ở Cung thành thì quả thật lớn hơn không ít.
Yếm của nàng mặc có hơi chật, bởi ngực nhô lên, lộ ra nửa cái mắt rốn. ( Ở đây có lẽ là vì ngực đã nhô lên, nên nhìn từ trên xuống chỉ nhìn được nửa rốn vì bị ngực che, vì ngực lép có lẽ sẽ thấy cả rốn chăng?) Nàng vừa đụng nhẹ vào liền đau đến nhe răng trợn mắt. Nàng nghĩ ngày mai nên đi mua một ít vải về may yếm mới.
Nghĩ đến đây, ánh mắt lại rơi vào bàn trang điểm.
Nàng mở hộp trang sức ra, trong hộp không có bao nhiêu trang sức, căn bản là nàng nhận không ra, có lẽ là A Tuyền đưa tới, duy chỉ có bạch ngọc ban chỉ Mục Dương hầu cho là nổi bật nhất. Nàng do dự một chút, đang muốn rụt ngón tay về thì chợt thấy hạch điêu Mục Dương hầu.
Lúc nàng trở về, hắn nhét vào tay nàng ba hạch điêu.
Đều là tự nàng khắc.
Hắn nói rõ, một hạch điêu đặt ở đầu giường, một đặt ở bàn trang điểm, con cuối cùng đặt trong tay áo. Vốn không biết ý định của hắn, hiện tại lại bắt đầu cảm khái tay nghề mình thật không tệ, khắc khuôn mặt lạnh lùng của hắn đến là sinh động, tựa như hắn hiện tại đang ở trước mặt mình vậy, mặt không biểu tình nhìn mình, nói: “A, nàng dám không mang?”
…Không dám.
Nàng từ bàn trang điểm lấy một sợi dây màu đỏ, luồn ngọc vào, đeo lên cổ.
Chất lượng bạch ngọc cao cấp, vừa chạm vào cổ nàng, còn có chút lạnh lẽo, nhưng rất nhanh liền ấm áp. Nàng nhìn bản thân trong gương, nghĩ thầm sau này sợ là không thể mặc Tề Hung nhu quần được nữa.
May là nàng cũng không thích mặc.
Thanh âm mơ mơ màng màng của Khương Tuyền truyền tới, nàng xoa mắt, nói: “Tỷ tỷ, tỷ về rồi sao? Hôm nay thi đấu thế nào?” Ngừng lại, nàng bỗng tỉnh táo, trợn mắt lên, nói: “Miệng tỷ sao mà xưng lên vậy?”
Nàng hỏi như vậy, A Ân liền nhớ tới chuyện nàng làm với hắn hôm nay, nhất là lúc đó…
Nàng run tay, nắm áo trong của mình thật chặt rồi mặc vào, nói qua loa: “Không cẩn thận cắn phải.” Lập tức nói sang chuyện khác: “Muội đem cái rương ở đầu giường lại đây.”
Khương Tuyền đáp ứng, liền đi vào buồng trong.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, thật là xấu hổ chết được. Nàng vỗ vỗ mặt, đợi khi Khương Tuyền đi ra thì đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng lấy chìa khóa ra, mở nắp rương, lấy ra hạch điêu ông nội tặng nàng sinh nhật hàng năm, nhẹ giọng nói: “Đề thi đấu hôm nay là phong cảnh ở Đại Tự, hạch điêu ông nội cho ta cực huwxu dụng, ta là người đầu tiên khắc xong.”
Khương Tuyền nghe vậy liền mừng rỡ: “Phần thắng của tỷ lớn lắm sao? Hạch điêu của tổ phụ, đến nay muội chưa từng thấy ai có thể vượt qua.”
A Ân lại cười, nói: “Phần thắng thì khó nói, bốn người thì đấu cùng ta ai cũng có sở trường riêng, nhất là Lâm sư tỷ từ nhỏ đã điêu khắc sông núi. Nếu thắng, có thể vào được Hạch Điêu đương nhiên là tốt, nếu thua cũng không sao, ta nghe nói Lan sư huynh khảo hạch ba lần mà vẫn chưa được vào Hạch Học, coi như là khảo nghiệm đi.”
Khương Tuyền nói: “Tỷ tỷ sẽ không thua đâu, tỷ tỷ bắt đầu từ Hạch Điêu trấn, đã thua lần nào đâu? Vả lại tỷ so với trước đây tiến bộ hơn rất nhiều. Nếu ông nội còn sống, nói không chừng còn khen tỷ nữa.”
Nàng nói: “Nếu ông nội còn sống, thấy ta tới Thượng Quan gia sợ là sẽ không vui.”
Khương Tuyền lúc này mới nhớ trước đây khi ông nội còn sống, cũng không để nàng các thể hiện tay nghề điêu hạch ra ngoài, ngay cả chính ông nội cũng thế, giống như một thế ngoại cao nhân đang sông ẩn dật vậy, may là có tỷ tỷ kế thừa tay nghề của ông nội.
Nàng khóa rương lại, nói: “Được rồi, ngủ đi.”
Qua hai ngày, mười bảy vị hạch điêu của Hạch Học đã thống nhất chọn ra người thắng.
Người thắng cuộc vậy mà không phải là A Ân, mà là Lục Lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.