Chương 74
Đạm Anh
01/07/2022
Khương Tuyền đi theo phía sau A Ân.
Bước chân A Ân đi nhanh, Khương Tuyền đuổi theo không kịp, đôi mắt hạnh chớp chớp, cũng không nóng nảy mà đuổi theo. Từ sau ngày ra ngoài mua đồ về về, tỷ tỷ thường xuyên mất hồn.
Khương Tuyền nhìn rất quen tình trạng này.
Trước đây khi còn ở Cung thành, cũng từng gặp qua. Ngày đó các nàng còn nhỏ, ông nội ra đề khó cho tỷ tỷ, tỷ tỷ bách tư bất đắc kỳ giải, hoàng mang mất mấy ngày, cũng suy nghĩ như vậy, không nói tiếng nào chỉ một mực suy nghĩ. Chỉ cần không quấy rầy tới nàng, đợi khi nàng nghĩ ra là được.
Thông thường loại vấn đề này, Khương Tuyền tự nhận không giúp được cho tỷ tỷ, việc nàng cần làm đó là yên lặng nhìn bộ dạng này của tỷ tỷ, có lẽ ngày nghĩ thông suốt cũng sắp tới rồi đi?
Đang nghĩ thế thì chợt có tiếng thở nhẹ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hóa ra là A Ân đụng phải Lâm Hà ở cửa viện. A Ân suy nghĩ tới nhập thần, không ngờ tới lại trực tiếp đụng phải Lâm Hà, đụng mạnh tới mức trán sưng đỏ lên.
“Là ai…”
Còn chưa nói xong, Lâm Hà liền ‘a’ lên một tiếng, nói: “Là cô.”
A Ân giương mắt nhìn lên không khỏi ngẩn ra.
Từ sau ngày thông báo kết quả thi đấu, nàng cũng vài ngày rồi chưa gặp qua Lâm Hà. Hôm nay vừa gặp, liền thấy cả người nàng tiều tụy thấy rõ, ngày thường luôn thấy nàng thoa phấn vẽ mày, hôm nay không thoa phấn, lộ ra một khuôn mặt rất xanh xao.
Lại nói trong lòng tích tụ rất nhiều, tuyệt đối không thể ngờ rằng người thắng cuộc lại là Lục Lam.
Khi biết tin, không cam lòng vì tài nghệ không bằng người vẫn luôn giấu trong lòng trì trệ không tan. Nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ rằng người thắng cuộc lại là Lục Lam, nàng ta điêu khắc hạch điêu sông núi đã nhiều năm, nói thế nào cũng là người chiếm ưu thế, kết quả cư nhiên lại bị sóng sau xô trên bờ cát.
Nghĩ đến đây, giọng nói nàng liền khó chịu: “Cô rốt cuộc là điêu khắc cái gì vậy? Cô tại sao lại thua Lục Lam? Dự tính sẵn trong lòng cô đâu rồi? Cô lúc leo lên núi Đại Tự luôn xem mọi thứ một cách thần thần bí bí cơ mà, cuối cùng lại để thua Lục Lam, cô rốt cuộc là nhìn cái gì hả?”
Nàng hùng hổ nói.
A Ân bỗng lui về sau mấy bước, ngơ ngác nhìn nàng, cũng không quá chớp mắt, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Nàng cầm lấy tay Lâm Hà, thảnh khẩn nói ‘Cảm ơn’.
Sau đó như cơn gió chạy vào phòng, để lại hai người Khương Tuyền và Lâm Hà mắt lớn trừng mắt nhỏ. Vẫn là Khươn Tuyền phản ứng nhanh hơn, nàng cười cười, nói: “Cái đó…Ách…Lâm cô nương, tôi cũng về phòng đây.”
Kể từ sau lúc đó, tâm tư của Lâm Hà luôn đặt trên người A Ân.
Nàng mở cửa sương phòng, nhìn chằm chằm động tĩnh của phòng đối diện, từ lúc sáng sau khi A Ân vào phòng cũng không đi ra nữa. Đến đêm, cửa phòng vẫn đóng chặt, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, đến giờ Tý một khắc mới tắt.
Lâm Hà cũng một bụng nghi ngờ chờ tới giờ tý một khắc cũng đi nghỉ ngơi.
Bởi vì thức khuya, cho nên ngày hôm sau dậy muộn. Sau khi nàng tỉnh dậy, cũng không rửa mặt tử tế mà cầm khăn mềm vừa lau vừa mở cửa phòng. Khương Tuyền đang tưới hoa trong vường, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Lâm Hà đang cầm khăn lau mặt, suýt nữa thì sợ hết hồn.
“Lâm…Lâm…Lâm cô nương.”
Lâm Hà kéo khăn, hỏi: “Tỷ tỷ cô đâu rồi?”
Đại khái là vừa mới tỉnh, Lâm Hà gần đây lại nóng tính, giọng nói phun thẳng lên mặt Khương Tuyền. Nàng lại đáp: “Ở Hạch Học.” Lời còn chưa dứt, liền thấy Lâm Hà nhanh chóng quay về phòng, ‘ầm; một tiếng đóng cửa phòng.
Nhưng chớp mắt lại ‘ầm’ một tiếng, nàng thấy trước mắt xuất hiện một thân ảnh màu xanh, còn chưa phản ứng kíp, Lâm Hà đã biến mất trước mắt nàng.
Khương Tuyền sờ mũi, cảm thấy hậu tuyển nhân của Thượng Quan gia tính tình thật cổ quái, ừ, trừ tỷ tỷ nàng ra.
Lại nói Lâm Hà vội vã chạy vào Hạch Học.
Người có thể xuất hiện ở Hạch Học này đã ít lại càng ít, như Lâm Hà lấy tư cách là hậu tuyển nhân cũng có rất nhiều nơi không thể vào được, nàng ở trong Hạch Học đi vòng vòng rất lâu nhưng vẫn chưa tìm ra A Ân.
Ngay khi nàng cho rằng A Ân đã rời khỏi Hạch Học rồi mới thấy A Ân đang ở một góc vắng vẻ ở phía nam.
Nàng ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, trong tay cầm một cái giũa, đang sửa lại hạch điêu to lớn đặt trên cỏ.
Lâm Hà thở hồng hộc nhìn A Ân.
A Ân kinh ngạc hỏi: “Lâm sư tỷ? Tỷ cũng tới rồi sao?”
Lâm Hà hỏi lại: “Cô đang làm gì vậy?”
Nàng cười cười, nói: “Muội đang sửa hạch điêu, tỷ cũng biết hạch điêu không thể phơi nắng phơi mưa, lúc trước vào đây thấy nhiều con đã bị mài mòn. Vừa lúc sư phụ cũng không có việc gì, muội liền tới sửa một chút, bổ sung thêm một chút, cũng rèn luyện tay nghề luôn.”
Nói rồi nàng chỉ tay hướng hạch điêu phật Di lặc ở phía xa xa, nói: “Lâm sư tỷ nếu rảnh rỗi, có thể cùng nhau sửa một chút, đầu phật Di Lặc bị nứt một mảng rồi. Muội nghe sư phụ nói, lúc trước ở Tuy Châu có trận mưa đá nên mới bị nứt,, bởi vì nằm ở nơi hẻo lánh, cho nên cũng không có ai chú ý tới.”
Lâm Hà vốn tưởng rằng nàng ta có hạch động gì đặc biệt, ví như giết Lục Lam, để cho nàng cùng bản thân đấu hạch các loại, thật không ngờ nàng ta vậy mà lại chấp nhận.
Lâm Hà có chút thất vọng.
A Ân tiếp tục nhặt lên cái giũa, tu sửa hạch điêu. Lâm Hà đứng một lúc, thấy nàng thực sự ở đây sửa hạch điêu mới cắn răng rời đi.
Liên tiếp maayd ngày, A Ân nghe được không ít chuyện của Lâm Hà, tỷ như Lâm Hà cũng Lục Lam đấu hạch, không phải là cũng nàng thi đấu điêu hạch sơn thủy, cuối cùng lại thua rất thảm hại. Nhưng tin tức này đều là ban đêm trở về nàng nghe được từ A Tuyền.
Hạch điêu cần tu sửa ở Hạch Học nhiều lắm, nàng bận rộn tròn bảy ngày, cũng bởi vậy mà đen đi không ít.
Ngày thứ tám, nàng gặp Lục Lam từ Hạch Học đi ra ngoài.
“Thật là làm khó người ta mà, trời nắng như vậy, cô lại ở chỗ này tu sửa hạch điêu.” Nàng cầm cây dù, chậm rãi nói: “Thứ có thể học trong Hạch Học nhiều lắm, hôm nay ngược lại biết cũng không ít, đáng tiếc ngươi lại không có tư cách để biết.”
A Ân đang dùng viên trùy đao khắc mắt, động tác cũng không dừng lại, cũng không tiếp lời Lục Lam.
Lục Lam đợi một lúc, có chút buồn bực, đang muốn tiến lên ép nàng trả lời thì nàng bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn Lục Lam.
Cái nhìn này, bắt chước rất giống Mục Dương hầu.
Lục Lam chợt lạnh cả người.
Ánh mắt của nàng quá lạnh, nhất thời nàng nghĩ rất giống Đặng Trung.
Nhưng chỉ chốc lát, khóe môi A Ân lại nở nụ cười thờ ơ, mắt hạch điêu đã khắc xong, con cờ trên bàn cờ lại ít đi nửa khối. Nàng cúi người xuống, bắt đầu tu sửa quân cờ, miệng nói: “Hai người đánh cờ, ở đây lại thiếu nửa con cờ, thật là mất hứng. Ta nghe nói người ở Vĩnh Vình đều rất thích chơi cờ, đáng tiếc người thực sự có thể chơi cờ có được bao nhiêu? Lại có bao nhiêu người tìm thấy nửa con cờ giống vậy, nói không tìm thấy liền không tìm thấy, thời gian dài như vậy, cũng chưa từng có ai tìm thấy.”
Lục Lam nhăm này, nói: “Cô có ý gì?”
Hạch điêu con cờ sửa rất đơn giản, thôi để sau này thêm sau, nàng tối hôm qua đã chuẩn bị hạch điêu quân cờ mới, dùng cái giũa mài mòn, nửa còn cờ nằm trên ô vuông bàn cờ liền rơi xuống thảm cỏ, lăn nửa vòng, lăn tới trước giày Lục Lam.
A Ân nói: “Lục Lam cô là người thông mình.”
Nàng đem quân cờ mới để trên bàn cờ, cố định cờ xong mới đứng dậy, vén làn tóc rối ra sau tai.
Lục Lam hỏi: “Cô biết cái gì?”
A Ân cười nhạt, nói: “Ta chỉ biết con cờ nằm ở góc bị ăn rất nhanh, nếu không xoay chuyển tình thế, số phận cũng như con cờ dưới chân cô.” Dứt lời, nàng cầm rương gỗ nhỏ, chậm rãi bước trên đường mòn, nhát mắt liền biến mất trước mặt Lục Lam.
Lục Lam siết chặt nắm đấm.
Khi A Ân quay về Thính Hà viện, Khương Tuyền mang cho nàng một chén trà nóng, đau lòng nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói: “Tỷ tỷ bây giờ đen đi nhiều lắm, đáng tiếc muội không thể vào Hạch Học, nếu có thể vào đó muội sẽ che dù cho tỷ.”
A Ân nhìn bản thân trong gương đồng, lơ đãng nói: “Ta rất nhanh sẽ trắng lại, che dù độ mười ngày sẽ lại trắng lại thôi.”
Nghe giọng điệu này, Khương Tuyền hỏi: “Tỷ hôm nay ở Hạch Học có chuyện gì vui ư?”
A Ân nói: “Chuyện vui thì không có.”
Nàng bỗng buông tiếng thở dài, nói: “Chỉ là càng ngày càng giống Mục Dương hầu thôi.” Công lực uy hiếp người cáng ngày càng tăng, chắn hẳn Lục Lam bây giờ đã bị nàng hù cho ngây ngốc luôn rồi. Đợi nàng nghĩ nhiều hơn nữa, trong lòng sẽ càng ngày càng sợ hãi.
A Ân đem chuyện Lục Lam kể với Khương Tuyền.
Khương Tuyền nói: “A, đây gọi là kế phản gián sao?”
A Ân gật đầu.
Khương Tuyền hỏi: “Ly gián Lục Lam và Đặng công công thì có lợi ích gì?”
Nàng đáp: “Hôm nay chỉ là tiện tay mà thôi, ta ở Hạch Học tu sửa hạch điêu tám ngày, chắc là cũng có hiệu quả rồi.” Nhắc tới cũng thật là khéo, cũng liền đêm đó, A Ân được gọi tới Hạch Học.
Ngồi ở chụ vị chính là một người trung niên, mũi cao mắt sâu, đang hieps mắt đánh giá nàng.
A Ân từng nghe Nguyên Hồng nói qua, mười tám vị hạch điêu kỹ giả trong Hạch Học, người đứng đầu là người Nam Cương, gọi là Giang Dương. A Ân thi lễ, nói: “Vãn bối Ân Ân bái kiến Giang tiền bối.”
Giang Dương hỏi: “Hết thảy hạch điêu được tu sửa đều là do ngươi?”
A Ân nói: “Sư phụ ta là Nguyên công, sư phụ thấy ta rảnh rỗi nên để ta tới đây tu sửa hạch điêu.” Như nhớ tới cái gì, nàng lại nói: “A Ân mấy ngày trước khi tư sửa lại ahchj điêu có phát hiện đường lên núi Đại Tự gần đây đang được tu sửa, đã có thay đổi, mới tự ý thay đổi, nếu tiền bối không vui, A Ân ngày mai liền đổi lại.”
Giang Dương nói: “Không cần.”
Hắn liếc nàng một cái thật sâu, nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bẩm tiền nối, A Ân năm nay hai mươi.”
Giang Dương nói: “Ở tuổi này lại có bản lĩnh điêu hạch như vậy, quả thực là hậu sinh khả úy.” Hắn khoát tay, nói: “Ngươi trở về đi.”
A Ân ứng tiếng, cũng không hỏi gì khác, xoay người liền rời khỏi Hạch Học.
A Ân đêm hôm đó ngu rất ngon giấc.
Xế trưa ngày hôm sau, A Ân mới lười biếng thức dậy, còn chưa kịp rửa mặt, ngoài phòng liền có tiếng bước chân vội vã vang lên, sau đó ‘ầm’ một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Hàn bước tới, lại nhìn nàng chằm chằm, hỏi: “Cô đã làm gì?”
Cùng lúc đó, Khương Tuyền vui mừng nói: “Tỷ tỷ, Nguyên cong nói Hạch Học muốn đổi người, không muốn Lục Lam nữa, muốn đổi thành tỷ tỷ! A, Lâm cô nương, cô sao lại ở đây?”
Bước chân A Ân đi nhanh, Khương Tuyền đuổi theo không kịp, đôi mắt hạnh chớp chớp, cũng không nóng nảy mà đuổi theo. Từ sau ngày ra ngoài mua đồ về về, tỷ tỷ thường xuyên mất hồn.
Khương Tuyền nhìn rất quen tình trạng này.
Trước đây khi còn ở Cung thành, cũng từng gặp qua. Ngày đó các nàng còn nhỏ, ông nội ra đề khó cho tỷ tỷ, tỷ tỷ bách tư bất đắc kỳ giải, hoàng mang mất mấy ngày, cũng suy nghĩ như vậy, không nói tiếng nào chỉ một mực suy nghĩ. Chỉ cần không quấy rầy tới nàng, đợi khi nàng nghĩ ra là được.
Thông thường loại vấn đề này, Khương Tuyền tự nhận không giúp được cho tỷ tỷ, việc nàng cần làm đó là yên lặng nhìn bộ dạng này của tỷ tỷ, có lẽ ngày nghĩ thông suốt cũng sắp tới rồi đi?
Đang nghĩ thế thì chợt có tiếng thở nhẹ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hóa ra là A Ân đụng phải Lâm Hà ở cửa viện. A Ân suy nghĩ tới nhập thần, không ngờ tới lại trực tiếp đụng phải Lâm Hà, đụng mạnh tới mức trán sưng đỏ lên.
“Là ai…”
Còn chưa nói xong, Lâm Hà liền ‘a’ lên một tiếng, nói: “Là cô.”
A Ân giương mắt nhìn lên không khỏi ngẩn ra.
Từ sau ngày thông báo kết quả thi đấu, nàng cũng vài ngày rồi chưa gặp qua Lâm Hà. Hôm nay vừa gặp, liền thấy cả người nàng tiều tụy thấy rõ, ngày thường luôn thấy nàng thoa phấn vẽ mày, hôm nay không thoa phấn, lộ ra một khuôn mặt rất xanh xao.
Lại nói trong lòng tích tụ rất nhiều, tuyệt đối không thể ngờ rằng người thắng cuộc lại là Lục Lam.
Khi biết tin, không cam lòng vì tài nghệ không bằng người vẫn luôn giấu trong lòng trì trệ không tan. Nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ rằng người thắng cuộc lại là Lục Lam, nàng ta điêu khắc hạch điêu sông núi đã nhiều năm, nói thế nào cũng là người chiếm ưu thế, kết quả cư nhiên lại bị sóng sau xô trên bờ cát.
Nghĩ đến đây, giọng nói nàng liền khó chịu: “Cô rốt cuộc là điêu khắc cái gì vậy? Cô tại sao lại thua Lục Lam? Dự tính sẵn trong lòng cô đâu rồi? Cô lúc leo lên núi Đại Tự luôn xem mọi thứ một cách thần thần bí bí cơ mà, cuối cùng lại để thua Lục Lam, cô rốt cuộc là nhìn cái gì hả?”
Nàng hùng hổ nói.
A Ân bỗng lui về sau mấy bước, ngơ ngác nhìn nàng, cũng không quá chớp mắt, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Nàng cầm lấy tay Lâm Hà, thảnh khẩn nói ‘Cảm ơn’.
Sau đó như cơn gió chạy vào phòng, để lại hai người Khương Tuyền và Lâm Hà mắt lớn trừng mắt nhỏ. Vẫn là Khươn Tuyền phản ứng nhanh hơn, nàng cười cười, nói: “Cái đó…Ách…Lâm cô nương, tôi cũng về phòng đây.”
Kể từ sau lúc đó, tâm tư của Lâm Hà luôn đặt trên người A Ân.
Nàng mở cửa sương phòng, nhìn chằm chằm động tĩnh của phòng đối diện, từ lúc sáng sau khi A Ân vào phòng cũng không đi ra nữa. Đến đêm, cửa phòng vẫn đóng chặt, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, đến giờ Tý một khắc mới tắt.
Lâm Hà cũng một bụng nghi ngờ chờ tới giờ tý một khắc cũng đi nghỉ ngơi.
Bởi vì thức khuya, cho nên ngày hôm sau dậy muộn. Sau khi nàng tỉnh dậy, cũng không rửa mặt tử tế mà cầm khăn mềm vừa lau vừa mở cửa phòng. Khương Tuyền đang tưới hoa trong vường, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Lâm Hà đang cầm khăn lau mặt, suýt nữa thì sợ hết hồn.
“Lâm…Lâm…Lâm cô nương.”
Lâm Hà kéo khăn, hỏi: “Tỷ tỷ cô đâu rồi?”
Đại khái là vừa mới tỉnh, Lâm Hà gần đây lại nóng tính, giọng nói phun thẳng lên mặt Khương Tuyền. Nàng lại đáp: “Ở Hạch Học.” Lời còn chưa dứt, liền thấy Lâm Hà nhanh chóng quay về phòng, ‘ầm; một tiếng đóng cửa phòng.
Nhưng chớp mắt lại ‘ầm’ một tiếng, nàng thấy trước mắt xuất hiện một thân ảnh màu xanh, còn chưa phản ứng kíp, Lâm Hà đã biến mất trước mắt nàng.
Khương Tuyền sờ mũi, cảm thấy hậu tuyển nhân của Thượng Quan gia tính tình thật cổ quái, ừ, trừ tỷ tỷ nàng ra.
Lại nói Lâm Hà vội vã chạy vào Hạch Học.
Người có thể xuất hiện ở Hạch Học này đã ít lại càng ít, như Lâm Hà lấy tư cách là hậu tuyển nhân cũng có rất nhiều nơi không thể vào được, nàng ở trong Hạch Học đi vòng vòng rất lâu nhưng vẫn chưa tìm ra A Ân.
Ngay khi nàng cho rằng A Ân đã rời khỏi Hạch Học rồi mới thấy A Ân đang ở một góc vắng vẻ ở phía nam.
Nàng ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, trong tay cầm một cái giũa, đang sửa lại hạch điêu to lớn đặt trên cỏ.
Lâm Hà thở hồng hộc nhìn A Ân.
A Ân kinh ngạc hỏi: “Lâm sư tỷ? Tỷ cũng tới rồi sao?”
Lâm Hà hỏi lại: “Cô đang làm gì vậy?”
Nàng cười cười, nói: “Muội đang sửa hạch điêu, tỷ cũng biết hạch điêu không thể phơi nắng phơi mưa, lúc trước vào đây thấy nhiều con đã bị mài mòn. Vừa lúc sư phụ cũng không có việc gì, muội liền tới sửa một chút, bổ sung thêm một chút, cũng rèn luyện tay nghề luôn.”
Nói rồi nàng chỉ tay hướng hạch điêu phật Di lặc ở phía xa xa, nói: “Lâm sư tỷ nếu rảnh rỗi, có thể cùng nhau sửa một chút, đầu phật Di Lặc bị nứt một mảng rồi. Muội nghe sư phụ nói, lúc trước ở Tuy Châu có trận mưa đá nên mới bị nứt,, bởi vì nằm ở nơi hẻo lánh, cho nên cũng không có ai chú ý tới.”
Lâm Hà vốn tưởng rằng nàng ta có hạch động gì đặc biệt, ví như giết Lục Lam, để cho nàng cùng bản thân đấu hạch các loại, thật không ngờ nàng ta vậy mà lại chấp nhận.
Lâm Hà có chút thất vọng.
A Ân tiếp tục nhặt lên cái giũa, tu sửa hạch điêu. Lâm Hà đứng một lúc, thấy nàng thực sự ở đây sửa hạch điêu mới cắn răng rời đi.
Liên tiếp maayd ngày, A Ân nghe được không ít chuyện của Lâm Hà, tỷ như Lâm Hà cũng Lục Lam đấu hạch, không phải là cũng nàng thi đấu điêu hạch sơn thủy, cuối cùng lại thua rất thảm hại. Nhưng tin tức này đều là ban đêm trở về nàng nghe được từ A Tuyền.
Hạch điêu cần tu sửa ở Hạch Học nhiều lắm, nàng bận rộn tròn bảy ngày, cũng bởi vậy mà đen đi không ít.
Ngày thứ tám, nàng gặp Lục Lam từ Hạch Học đi ra ngoài.
“Thật là làm khó người ta mà, trời nắng như vậy, cô lại ở chỗ này tu sửa hạch điêu.” Nàng cầm cây dù, chậm rãi nói: “Thứ có thể học trong Hạch Học nhiều lắm, hôm nay ngược lại biết cũng không ít, đáng tiếc ngươi lại không có tư cách để biết.”
A Ân đang dùng viên trùy đao khắc mắt, động tác cũng không dừng lại, cũng không tiếp lời Lục Lam.
Lục Lam đợi một lúc, có chút buồn bực, đang muốn tiến lên ép nàng trả lời thì nàng bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn Lục Lam.
Cái nhìn này, bắt chước rất giống Mục Dương hầu.
Lục Lam chợt lạnh cả người.
Ánh mắt của nàng quá lạnh, nhất thời nàng nghĩ rất giống Đặng Trung.
Nhưng chỉ chốc lát, khóe môi A Ân lại nở nụ cười thờ ơ, mắt hạch điêu đã khắc xong, con cờ trên bàn cờ lại ít đi nửa khối. Nàng cúi người xuống, bắt đầu tu sửa quân cờ, miệng nói: “Hai người đánh cờ, ở đây lại thiếu nửa con cờ, thật là mất hứng. Ta nghe nói người ở Vĩnh Vình đều rất thích chơi cờ, đáng tiếc người thực sự có thể chơi cờ có được bao nhiêu? Lại có bao nhiêu người tìm thấy nửa con cờ giống vậy, nói không tìm thấy liền không tìm thấy, thời gian dài như vậy, cũng chưa từng có ai tìm thấy.”
Lục Lam nhăm này, nói: “Cô có ý gì?”
Hạch điêu con cờ sửa rất đơn giản, thôi để sau này thêm sau, nàng tối hôm qua đã chuẩn bị hạch điêu quân cờ mới, dùng cái giũa mài mòn, nửa còn cờ nằm trên ô vuông bàn cờ liền rơi xuống thảm cỏ, lăn nửa vòng, lăn tới trước giày Lục Lam.
A Ân nói: “Lục Lam cô là người thông mình.”
Nàng đem quân cờ mới để trên bàn cờ, cố định cờ xong mới đứng dậy, vén làn tóc rối ra sau tai.
Lục Lam hỏi: “Cô biết cái gì?”
A Ân cười nhạt, nói: “Ta chỉ biết con cờ nằm ở góc bị ăn rất nhanh, nếu không xoay chuyển tình thế, số phận cũng như con cờ dưới chân cô.” Dứt lời, nàng cầm rương gỗ nhỏ, chậm rãi bước trên đường mòn, nhát mắt liền biến mất trước mặt Lục Lam.
Lục Lam siết chặt nắm đấm.
Khi A Ân quay về Thính Hà viện, Khương Tuyền mang cho nàng một chén trà nóng, đau lòng nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói: “Tỷ tỷ bây giờ đen đi nhiều lắm, đáng tiếc muội không thể vào Hạch Học, nếu có thể vào đó muội sẽ che dù cho tỷ.”
A Ân nhìn bản thân trong gương đồng, lơ đãng nói: “Ta rất nhanh sẽ trắng lại, che dù độ mười ngày sẽ lại trắng lại thôi.”
Nghe giọng điệu này, Khương Tuyền hỏi: “Tỷ hôm nay ở Hạch Học có chuyện gì vui ư?”
A Ân nói: “Chuyện vui thì không có.”
Nàng bỗng buông tiếng thở dài, nói: “Chỉ là càng ngày càng giống Mục Dương hầu thôi.” Công lực uy hiếp người cáng ngày càng tăng, chắn hẳn Lục Lam bây giờ đã bị nàng hù cho ngây ngốc luôn rồi. Đợi nàng nghĩ nhiều hơn nữa, trong lòng sẽ càng ngày càng sợ hãi.
A Ân đem chuyện Lục Lam kể với Khương Tuyền.
Khương Tuyền nói: “A, đây gọi là kế phản gián sao?”
A Ân gật đầu.
Khương Tuyền hỏi: “Ly gián Lục Lam và Đặng công công thì có lợi ích gì?”
Nàng đáp: “Hôm nay chỉ là tiện tay mà thôi, ta ở Hạch Học tu sửa hạch điêu tám ngày, chắc là cũng có hiệu quả rồi.” Nhắc tới cũng thật là khéo, cũng liền đêm đó, A Ân được gọi tới Hạch Học.
Ngồi ở chụ vị chính là một người trung niên, mũi cao mắt sâu, đang hieps mắt đánh giá nàng.
A Ân từng nghe Nguyên Hồng nói qua, mười tám vị hạch điêu kỹ giả trong Hạch Học, người đứng đầu là người Nam Cương, gọi là Giang Dương. A Ân thi lễ, nói: “Vãn bối Ân Ân bái kiến Giang tiền bối.”
Giang Dương hỏi: “Hết thảy hạch điêu được tu sửa đều là do ngươi?”
A Ân nói: “Sư phụ ta là Nguyên công, sư phụ thấy ta rảnh rỗi nên để ta tới đây tu sửa hạch điêu.” Như nhớ tới cái gì, nàng lại nói: “A Ân mấy ngày trước khi tư sửa lại ahchj điêu có phát hiện đường lên núi Đại Tự gần đây đang được tu sửa, đã có thay đổi, mới tự ý thay đổi, nếu tiền bối không vui, A Ân ngày mai liền đổi lại.”
Giang Dương nói: “Không cần.”
Hắn liếc nàng một cái thật sâu, nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bẩm tiền nối, A Ân năm nay hai mươi.”
Giang Dương nói: “Ở tuổi này lại có bản lĩnh điêu hạch như vậy, quả thực là hậu sinh khả úy.” Hắn khoát tay, nói: “Ngươi trở về đi.”
A Ân ứng tiếng, cũng không hỏi gì khác, xoay người liền rời khỏi Hạch Học.
A Ân đêm hôm đó ngu rất ngon giấc.
Xế trưa ngày hôm sau, A Ân mới lười biếng thức dậy, còn chưa kịp rửa mặt, ngoài phòng liền có tiếng bước chân vội vã vang lên, sau đó ‘ầm’ một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Hàn bước tới, lại nhìn nàng chằm chằm, hỏi: “Cô đã làm gì?”
Cùng lúc đó, Khương Tuyền vui mừng nói: “Tỷ tỷ, Nguyên cong nói Hạch Học muốn đổi người, không muốn Lục Lam nữa, muốn đổi thành tỷ tỷ! A, Lâm cô nương, cô sao lại ở đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.