Chương 90
Đạm Anh
02/07/2022
A Ân ở lại Tạ phủ được chiêu đãi như một vị khách quý.
Tạ gia phu nhân cũng không thể ngờ được một cô nương chỉ có thể làm thị thiếp của nhà bà nay lại từ Tuy Châu quay về, lại còn trở thành khách quý mà Tạ gia bọn họ phải nịnh bợ. Tạ gia phu nhân tuy rằng ít khi xuất môn nhưng cũng biết được danh tiếng của Ân thị. Ngày đó Lạc Nguyên cũng chỉ là một kẻ được Vương Tương ưu ái, nhưng Ân thị hiện tại lại được đánh giấu cái mác của Thượng Quan gia.
Thượng Quan gia có nghĩa như thế nào, Tạ gia phu nhân đương nhiên hiểu.
Vì vậy luôn cười tươi rói, hỏi han ân cần.
Nhưng A Ân chỉ mang biểu tình thản nhiên đáp lại.
Cũng lúc này Tạ huyện lệnh cùng Tạ Thiểu Hoài một đường xuyên qua hành lang dài. Hắn nói: “Cha, đây là một cơ hội tốt, tuy là lừa nàng, nhưng chúng ta ra sức tìm kiếm hài cốt của tổ phụ nàng về, vậy chúng ta chính là ân nhân của nàng. Đến lúc đó nàng mang ơn chúng ta, chúng con lại là tình cũ, dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng lúc đó chẳng phải là chuyện sơm hay muộn sao?”
Tạ huyện lệnh cũng cảm thấy có lí.
Hắn ở Cung thành không chừng tuyên dương danh tiếng của A Ân, sau cùng cũng là nhà hắn được lợi, đây gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Lão mư tính với con rai mình, nói: “Tìm một cỗ hài cốt nào đó thay thế, lại tìm vài tên chịu tội thay, tống chúng vào nhà lao, khi nào thả ra ta sẽ có dự tính.”
Tạ Thiểu Hoài liên tiếp gật đầu.
“Ý này của cha thật hay!”
Hai cha con cùng bước vào đại sảnh, Tạ Thiểu Hoài nhìn thấy A Ân lập tức cười, nói: “Nàng yên tâm, ta đã đem chuyên của nàng nói với phụ thân ta rồi.”
Tạ huyện lệnh định bày ra bộ dạng uy nghiêm, thế nhưng không ngờ vừa nhấc mắt lại trông thấy ánh mắt tự tại của nàng nhìn lại. Có điều nàng cũng chỉ là một cô nương gia, ánh mắt của nàng cũng không có quá nhiều khí thế. Uy nghiêm bị con cẩu ăn mất rồi, Tạ huyện lệnh thấp thỏm, một hồi lâu sao mới tiếp: “Bản quan nhất định sẽ xử lý nghiêm minh. Việc này xảy ra ở Cung thành, cũng là do nha dịch của chúng ta tuần tra không chu đáo. Ân cô nương thỉnh an tâm, không quá ba…” Nhìn thấy con trai mình ra sức nháy mắt, lão lại sửa lại lời nói: “Không quá nửa tháng, bản quân nhất định sẽ trả lại công đạo cho cô.”
Nàng đáp: “Làm phiền Tạ đại nhân.” Một lát lại nói tiếp: “Làm phiền phu nhân sắp xếp chỗ ở cho tùy tùng của ta.” Nói xong thì ngáp một cái, Tạ phu nhân tất nhiên là hiểu ý, lập tức dặn quản gia đưa nàng đến viện lạc đã sắp xếp đi nghỉ.
Tạ phu nhân đem loại đối đãi với khách quý nhất ra, dành cho nàng viện lạc mà trước đây từng dành cho Mục Dương hầu.
Đợi sau khi Tạ phu nhân rời đi Khương Tuyền mới cười nói: “Qủa thật là giống như dự đoán của tỷ tỷ, Tạ huyện lệnh quả thât chỉ mong ngày mai có thể đem kẻ đào một về đây cho tỷ.”
Nàng cười, nói: “Lão ta chính là người như vậy.” Nói xong lại giục Khương Tuyền uống thuốc. Đợi nàng uống xong A Ân lại giục nàng đi nghỉ, nàng hỏi lại: “Tỷ không ngủ sao?”
Nàng đáp: “Đợi lát nữa, ta còn có việc phải làm.”
Lúc này Khương Tuyền mới đi nghỉ.
Viện lạc không hề nhỏ, có chia ra vài phòng, nàng dặn tôi tớ và thị tỳ hầu hạ Khương Tuyền gác đêm cẩn thận xong sau đó mới gọi tùy tùng của mình đến. Phạm Hảo Hạch cũng tớ rất nhanh, cơ hồ là tới cùng lúc với đám tùy tùng.
Hắn nói: “Bẩm cô nương, chuyện trong nhà đã sắp xếp xong.”
Nàng vuốt cằm, lại hỏi tùy tùng: “Ngươi nghe ngóng được gì ròi?”
Hắn đáp: “Bẩm cô nương, thuộc hạ theo lời dặn của cô nương, sau khi vào Tạ phủ liền lén đi theo Tạ Thiểu Hoài. Qủa như cô nương dự đoán, Tạ Thiểu Hoài chính là muốn lừa cô nương.” Tên tùy tùng lại hữ mô hữ dạng đêm tất cả những gì hai cha con nhà họ Tạ nói kể lại một lượt cho nàng.
Phạm Hảo Hạch vừa nghe liền cảm thấy tức giận, nói: “Nực cười! Cô nương đã có dự định gì chưa?”
Tạ Thiểu Hoài tự nhận là hiểu nàng, nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Nàng quen hắn năm năm, trong lòng hắn muốn cái gì nàng hiểu rất rõ. Hắn trời sinh tính tình nhát gan, nếu ở Đào sơn ặp kẻ đáng nghi hắn nhất định quay người rời đi không muốn rước phải phiền toái, lại càng không có khả nằng đi theo sát theo dõi, thậm chí còn có thể thấy rõ diện mạo của hắn.”
Nàng để hắn đi theo thứ nhất là không muốn quay về Ân gia, thứ hai là muốn ở đây điều tra văn thư hộ tịch của tổ phụ.
Chỉ là không thể ngờ được mộ của tổ phụ lại thực sự xảy ra chuyện.
Phạm Hảo Hạch nghiền ngẫm, lại hỏi: “Cô nương đây là…”
Nàng nói: “Dụ rắn rời hang.”
Tạ Thiểu Hoài vui mừng mơ mộng đẹp, sáng sớm hôm sau đi tìm nàng đảm bảo nhất định sẽ tìm ra tên đào trộm mộ. Không biết có phải là ảo tưởng của hắn hay không, hắn cảm thấy ánh mắt nàng nhìn hắn hôm nay khác khác.
Lòng hắn lâng lâng, ngay cả điểm tâm sáng cũng không dùng, cưỡi ngựa chuẩn bị đến nha môn tìm phụ thân, tốt xấu gì cũng phải giả vờ cho giống một chút.
Không ngờ vừa ra khỏi phụ đệ liền nghe thấy có người nói nhỏ.
Hắn đi tới nghe thử mới biết chỉ nửa ngày ngắn ngủi tin tức mộ của tổ phụ A Ân bị đào trộm đã lan khắp Cung thành rồi. Đầu đường cuối ngõ mọi người đều bán tán.
Hắn không ngờ tin tức lan nhanh như vậy, chợt cảm thấy hơi lo.
Hắn vốn là muốn bất tri bất giác giải quyết, nhưng hôm nay mọi chuyện đã lộ ra, lỡ như thật sự tìm ra được kẻ trộm mộ thì làm sao bây giờ?
Có điều hắn vốn vô tâm vô tư, qua một lát lại cảm thấy sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Tên đào trộm mộ nói không chừng đã sớm chạy trốn rồi, lại nói trong mộ cũng không có gì đáng quý, vậy có gì để sợ đây?
Hắn tới nha môn, quen đường thuộc lối tới tìm cha mình.
Vừa định bước qua bậc cửa chợt có người vội vàng bước tới, hắn nhì chăm chú thấy chính là phụ thân nhà mình.
“Phụ thân, người tới thật đúng lúc, đêm qua con nghĩ ra rồi, ở thôn đông không phải có một lão bá cũng từ trần được vài năm sao. Tuổi cũng không kém Ân lão thái là mấy. Lão bá đó chỉ có một phụ nhân, sớm đã rời đi Thục châu rồi. Chúng ta nhân lúc trời tối cho người đào mộ lên, lại…”
Tạ huyện lệnh đánh gãy lời hắn: “Con cứ lo liệu chuyện này đi.”
Tạ Thiểu Hoài nói: “Cha, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tạ huyện lệnh lại nói: “Đừng nói nữa, hiện tại ta phải dẫn người tới Thương sơn. Có một vị quý nhân gặp sạt lở, xe ngựa tài lực bị tổn thất năm, sáu…” Tạ Thiểu Hoài sửng sốt, hỏi: “Là vị quý nhân nào vậy?”
Tạ huyện lệnh nói: “Là Thanh Châu Lý thị cô nương. Ta nghe nói nàng đang có hôn sự với Mục Dương hầu, là hầu gia phu nhân tương lai, cũng không phải là người có thể đắc tội, nếu là tốt, cũng coi như Mục Dương hầu và Lý gia nợ chúng ta một ân tình. Cơ hội lần này không thể để vụt mất, cha con ta chia nhau ra mà hành động. Con à, vận thế của Tạ gia chúng ta tới rồi.”
“Nàng ở Cung thành?”
Ngôn Mặc nói: “Bẩm hầu gia, Ân cô nương về Cung thành bái tế.” Hắn nói tiếp: “Còn có Lý cô nương từ Thanh Châu tới Cung thành…”
Ngôn Thâm tiến tới: “Hiện giờ cả Cung thành đang xôn xao chuyện Tạ gia đang truy tìm tung tích kẻ đào trộm mộ, là mộ tổ phụ của Ân cô nương bị đào trộm.” Hắn dừng lại một chút, lại tự nói: “Thật kì lạ, đang yên lành vì sao lại có người đi đào trộm một ngôi mộ không có gì đáng giá cơ chứ? Chẳng lẽ Ân cô nương nửa năm qua đã kết quá nhiều thù oán? Ở Tuy Châu không thể làm gì được nàng nên chạy đến Cung thành cho nàng một ấm ức?”
Trầm Trường Đường nói: “Dặn dò hạ nhân, đi Cung thành trước.”
Hai ngày nay trái tim của Đào Mẫn vẫn đập thình thịch, trên mặt bị dọa không còn huyết sắc.
Nàng chỉ biết cô nương xuất môn, an nguy nhất định trở thành một vấn đề.
Thiên tai xảy đến, là ai cũng không ngăn cản được.
May mắn là sau cùng vẫn bình an.
Bây giờ nghĩ lại lúc xe ngựa đổ lật xuống, tiếng thét chói tai vang lên, bao nhiêu bùn đất ào ào trút xuống, trong lòng nàng sinh ra một cỗ sợ hãi. Nếu như chậm một bước, hoặc là hai bước, vậy phải vùi thân trong bùn đất đến bỏ mạng nhất định là các nàng.
Cũng may mắn Dung cô nương không bị gì, nếu có bề gì, nàng cũng không sống được.
Nghĩ đến đây, nàng cực kỳ cảm kích ‘nữ thi’ kia, nếu nàng ta không đẩy nàng một phen!
Nàng gọi gã sai vặt tới, nói: “Ngươi đi xem cô nương kia bị thương thế nào rồi?”
Hắn ứng tiếng, qua một lúc lại trở lại: “Bị thương không nghiêm trọng lắm, vẫn có thể nói được.” Đào Mẫn nhìn, Dung cô nương vẫn chưa thức dậy, nàng ngẫm nghĩ hay là trước tiên tới chỗ ‘Nữ thi’ kia, còn dặn riêng với gã sai vặt: “Nếu Dung cô nương thức dậy nhớ báo với ta.”
Đào Mẫn bước đến, ‘nữ thi’ lập tức đứng dậy.
Nàng chợt nghĩ cô ta quả thật là mạng lớn, trôi nổi trên sông mấy ngày nhưng vẫn có thể một đường theo bọn họ tới tận đây. Hiện tại lại còn bị bùn đất vùi lấp nửa ngày, người sống sót được rất ít, thế mà nàng lại vẫn thoát chết được.
Đào Mẫn cảm thấy đây quả là người có phúc khí, được trời cao chiếu cố.
Nàng cất giọng: “Ngươi đã cứu sống chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, về sau nếu có cơ hội sẽ trước mặt Dung cô nương sẽ đề bạt người.” Nàng lại cẩn thận đánh giá nàng ta, tren mặt nàng ta nếu khoog có vết sẹo kia thì hẳn là cũng là một cô nương ưa nhìn.
Nàng lại cất tiếng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Nàng ta vẫn dùng thanh âm kỳ quái nhiw cũ để trả lời: “Trục Âm.”
Nàng còn muốn tiếp tục hỏi cái gì đó, nhưng lại có một gã sai vặt chạy tới, nói: “ Đào Mẫn tỷ tỷ, Dung cô nương thức dậy rồi.”
Đào Mẫn trở nên vội vàng: “Được, ta biết rồi, ta lập tức đi qua.” Lúc này cũng không để ý đến Trục Âm nữa, đang định cất bước đi thì Trục Âm bỗng lên tiếng: “Dung cô nương họ gì vậy?”
Nàng đáp: “Ngươi nhớ cho kỹ, cô nương nhà chúng ta họ Lý, là Thanh Châu Lý thị con vợ cả, tương lai chính là Hầu gia phu nhân.”
Nàng không biết có phải là ảo giác của mình không, nhưng luôn cảm thấy nụ cười trên mặt Trục Âm cô ta như có như không có một tia lãnh ý. Chỉ là lúc này nàng cũng không có quan tâm nhiều như vậy, Dung cô nương lúc rời giường tính khí có hơi khó chịu, nếu có chuyện gì không vừa ý, cả ngày hôm đó của nàng nhất định không dễ chịu rồi.
Nàng nhanh chân đi qua hầu hạ.
Lý Dung lại không nhát gan như Đào Mẫn, lại từng gặp qua tình cảnh nguy nan hơn, nên nghỉ ngơi được hai ngày liền quên sạch mọi hoảng sợ lúc trước rồi. Trái lại cảm thấy bản thân gặp đại nan nhưng không chết nhất định là có hạnh phúc về sau, nàng lại nghĩ nói không chừng chính là phúc khí của Mục Dương hầu. Nàng ở trong phòng nghỉ ngơi hai ngày đã cảm thấy hơi nhàm chán, liền gọi tôi tớ Tạ phủ tới hỏi thăm một phen tin tức của Mục Dương hầu, lại nghe nói tới trong Tạ phủ có một vị hạch điêu kỹ giả của Thượng Quan gia.
Nàng nói với Đào Mẫn: “Đi mời vị hạch điêu kỹ giả kia tới đây đi, ta thật muốn tận mắt nhìn xem vị nữ hạch điêu sư khó cầu của Thượng Quan gia dáng dấp ra sao.
Tạ gia phu nhân cũng không thể ngờ được một cô nương chỉ có thể làm thị thiếp của nhà bà nay lại từ Tuy Châu quay về, lại còn trở thành khách quý mà Tạ gia bọn họ phải nịnh bợ. Tạ gia phu nhân tuy rằng ít khi xuất môn nhưng cũng biết được danh tiếng của Ân thị. Ngày đó Lạc Nguyên cũng chỉ là một kẻ được Vương Tương ưu ái, nhưng Ân thị hiện tại lại được đánh giấu cái mác của Thượng Quan gia.
Thượng Quan gia có nghĩa như thế nào, Tạ gia phu nhân đương nhiên hiểu.
Vì vậy luôn cười tươi rói, hỏi han ân cần.
Nhưng A Ân chỉ mang biểu tình thản nhiên đáp lại.
Cũng lúc này Tạ huyện lệnh cùng Tạ Thiểu Hoài một đường xuyên qua hành lang dài. Hắn nói: “Cha, đây là một cơ hội tốt, tuy là lừa nàng, nhưng chúng ta ra sức tìm kiếm hài cốt của tổ phụ nàng về, vậy chúng ta chính là ân nhân của nàng. Đến lúc đó nàng mang ơn chúng ta, chúng con lại là tình cũ, dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng lúc đó chẳng phải là chuyện sơm hay muộn sao?”
Tạ huyện lệnh cũng cảm thấy có lí.
Hắn ở Cung thành không chừng tuyên dương danh tiếng của A Ân, sau cùng cũng là nhà hắn được lợi, đây gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Lão mư tính với con rai mình, nói: “Tìm một cỗ hài cốt nào đó thay thế, lại tìm vài tên chịu tội thay, tống chúng vào nhà lao, khi nào thả ra ta sẽ có dự tính.”
Tạ Thiểu Hoài liên tiếp gật đầu.
“Ý này của cha thật hay!”
Hai cha con cùng bước vào đại sảnh, Tạ Thiểu Hoài nhìn thấy A Ân lập tức cười, nói: “Nàng yên tâm, ta đã đem chuyên của nàng nói với phụ thân ta rồi.”
Tạ huyện lệnh định bày ra bộ dạng uy nghiêm, thế nhưng không ngờ vừa nhấc mắt lại trông thấy ánh mắt tự tại của nàng nhìn lại. Có điều nàng cũng chỉ là một cô nương gia, ánh mắt của nàng cũng không có quá nhiều khí thế. Uy nghiêm bị con cẩu ăn mất rồi, Tạ huyện lệnh thấp thỏm, một hồi lâu sao mới tiếp: “Bản quan nhất định sẽ xử lý nghiêm minh. Việc này xảy ra ở Cung thành, cũng là do nha dịch của chúng ta tuần tra không chu đáo. Ân cô nương thỉnh an tâm, không quá ba…” Nhìn thấy con trai mình ra sức nháy mắt, lão lại sửa lại lời nói: “Không quá nửa tháng, bản quân nhất định sẽ trả lại công đạo cho cô.”
Nàng đáp: “Làm phiền Tạ đại nhân.” Một lát lại nói tiếp: “Làm phiền phu nhân sắp xếp chỗ ở cho tùy tùng của ta.” Nói xong thì ngáp một cái, Tạ phu nhân tất nhiên là hiểu ý, lập tức dặn quản gia đưa nàng đến viện lạc đã sắp xếp đi nghỉ.
Tạ phu nhân đem loại đối đãi với khách quý nhất ra, dành cho nàng viện lạc mà trước đây từng dành cho Mục Dương hầu.
Đợi sau khi Tạ phu nhân rời đi Khương Tuyền mới cười nói: “Qủa thật là giống như dự đoán của tỷ tỷ, Tạ huyện lệnh quả thât chỉ mong ngày mai có thể đem kẻ đào một về đây cho tỷ.”
Nàng cười, nói: “Lão ta chính là người như vậy.” Nói xong lại giục Khương Tuyền uống thuốc. Đợi nàng uống xong A Ân lại giục nàng đi nghỉ, nàng hỏi lại: “Tỷ không ngủ sao?”
Nàng đáp: “Đợi lát nữa, ta còn có việc phải làm.”
Lúc này Khương Tuyền mới đi nghỉ.
Viện lạc không hề nhỏ, có chia ra vài phòng, nàng dặn tôi tớ và thị tỳ hầu hạ Khương Tuyền gác đêm cẩn thận xong sau đó mới gọi tùy tùng của mình đến. Phạm Hảo Hạch cũng tớ rất nhanh, cơ hồ là tới cùng lúc với đám tùy tùng.
Hắn nói: “Bẩm cô nương, chuyện trong nhà đã sắp xếp xong.”
Nàng vuốt cằm, lại hỏi tùy tùng: “Ngươi nghe ngóng được gì ròi?”
Hắn đáp: “Bẩm cô nương, thuộc hạ theo lời dặn của cô nương, sau khi vào Tạ phủ liền lén đi theo Tạ Thiểu Hoài. Qủa như cô nương dự đoán, Tạ Thiểu Hoài chính là muốn lừa cô nương.” Tên tùy tùng lại hữ mô hữ dạng đêm tất cả những gì hai cha con nhà họ Tạ nói kể lại một lượt cho nàng.
Phạm Hảo Hạch vừa nghe liền cảm thấy tức giận, nói: “Nực cười! Cô nương đã có dự định gì chưa?”
Tạ Thiểu Hoài tự nhận là hiểu nàng, nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Nàng quen hắn năm năm, trong lòng hắn muốn cái gì nàng hiểu rất rõ. Hắn trời sinh tính tình nhát gan, nếu ở Đào sơn ặp kẻ đáng nghi hắn nhất định quay người rời đi không muốn rước phải phiền toái, lại càng không có khả nằng đi theo sát theo dõi, thậm chí còn có thể thấy rõ diện mạo của hắn.”
Nàng để hắn đi theo thứ nhất là không muốn quay về Ân gia, thứ hai là muốn ở đây điều tra văn thư hộ tịch của tổ phụ.
Chỉ là không thể ngờ được mộ của tổ phụ lại thực sự xảy ra chuyện.
Phạm Hảo Hạch nghiền ngẫm, lại hỏi: “Cô nương đây là…”
Nàng nói: “Dụ rắn rời hang.”
Tạ Thiểu Hoài vui mừng mơ mộng đẹp, sáng sớm hôm sau đi tìm nàng đảm bảo nhất định sẽ tìm ra tên đào trộm mộ. Không biết có phải là ảo tưởng của hắn hay không, hắn cảm thấy ánh mắt nàng nhìn hắn hôm nay khác khác.
Lòng hắn lâng lâng, ngay cả điểm tâm sáng cũng không dùng, cưỡi ngựa chuẩn bị đến nha môn tìm phụ thân, tốt xấu gì cũng phải giả vờ cho giống một chút.
Không ngờ vừa ra khỏi phụ đệ liền nghe thấy có người nói nhỏ.
Hắn đi tới nghe thử mới biết chỉ nửa ngày ngắn ngủi tin tức mộ của tổ phụ A Ân bị đào trộm đã lan khắp Cung thành rồi. Đầu đường cuối ngõ mọi người đều bán tán.
Hắn không ngờ tin tức lan nhanh như vậy, chợt cảm thấy hơi lo.
Hắn vốn là muốn bất tri bất giác giải quyết, nhưng hôm nay mọi chuyện đã lộ ra, lỡ như thật sự tìm ra được kẻ trộm mộ thì làm sao bây giờ?
Có điều hắn vốn vô tâm vô tư, qua một lát lại cảm thấy sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Tên đào trộm mộ nói không chừng đã sớm chạy trốn rồi, lại nói trong mộ cũng không có gì đáng quý, vậy có gì để sợ đây?
Hắn tới nha môn, quen đường thuộc lối tới tìm cha mình.
Vừa định bước qua bậc cửa chợt có người vội vàng bước tới, hắn nhì chăm chú thấy chính là phụ thân nhà mình.
“Phụ thân, người tới thật đúng lúc, đêm qua con nghĩ ra rồi, ở thôn đông không phải có một lão bá cũng từ trần được vài năm sao. Tuổi cũng không kém Ân lão thái là mấy. Lão bá đó chỉ có một phụ nhân, sớm đã rời đi Thục châu rồi. Chúng ta nhân lúc trời tối cho người đào mộ lên, lại…”
Tạ huyện lệnh đánh gãy lời hắn: “Con cứ lo liệu chuyện này đi.”
Tạ Thiểu Hoài nói: “Cha, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tạ huyện lệnh lại nói: “Đừng nói nữa, hiện tại ta phải dẫn người tới Thương sơn. Có một vị quý nhân gặp sạt lở, xe ngựa tài lực bị tổn thất năm, sáu…” Tạ Thiểu Hoài sửng sốt, hỏi: “Là vị quý nhân nào vậy?”
Tạ huyện lệnh nói: “Là Thanh Châu Lý thị cô nương. Ta nghe nói nàng đang có hôn sự với Mục Dương hầu, là hầu gia phu nhân tương lai, cũng không phải là người có thể đắc tội, nếu là tốt, cũng coi như Mục Dương hầu và Lý gia nợ chúng ta một ân tình. Cơ hội lần này không thể để vụt mất, cha con ta chia nhau ra mà hành động. Con à, vận thế của Tạ gia chúng ta tới rồi.”
“Nàng ở Cung thành?”
Ngôn Mặc nói: “Bẩm hầu gia, Ân cô nương về Cung thành bái tế.” Hắn nói tiếp: “Còn có Lý cô nương từ Thanh Châu tới Cung thành…”
Ngôn Thâm tiến tới: “Hiện giờ cả Cung thành đang xôn xao chuyện Tạ gia đang truy tìm tung tích kẻ đào trộm mộ, là mộ tổ phụ của Ân cô nương bị đào trộm.” Hắn dừng lại một chút, lại tự nói: “Thật kì lạ, đang yên lành vì sao lại có người đi đào trộm một ngôi mộ không có gì đáng giá cơ chứ? Chẳng lẽ Ân cô nương nửa năm qua đã kết quá nhiều thù oán? Ở Tuy Châu không thể làm gì được nàng nên chạy đến Cung thành cho nàng một ấm ức?”
Trầm Trường Đường nói: “Dặn dò hạ nhân, đi Cung thành trước.”
Hai ngày nay trái tim của Đào Mẫn vẫn đập thình thịch, trên mặt bị dọa không còn huyết sắc.
Nàng chỉ biết cô nương xuất môn, an nguy nhất định trở thành một vấn đề.
Thiên tai xảy đến, là ai cũng không ngăn cản được.
May mắn là sau cùng vẫn bình an.
Bây giờ nghĩ lại lúc xe ngựa đổ lật xuống, tiếng thét chói tai vang lên, bao nhiêu bùn đất ào ào trút xuống, trong lòng nàng sinh ra một cỗ sợ hãi. Nếu như chậm một bước, hoặc là hai bước, vậy phải vùi thân trong bùn đất đến bỏ mạng nhất định là các nàng.
Cũng may mắn Dung cô nương không bị gì, nếu có bề gì, nàng cũng không sống được.
Nghĩ đến đây, nàng cực kỳ cảm kích ‘nữ thi’ kia, nếu nàng ta không đẩy nàng một phen!
Nàng gọi gã sai vặt tới, nói: “Ngươi đi xem cô nương kia bị thương thế nào rồi?”
Hắn ứng tiếng, qua một lúc lại trở lại: “Bị thương không nghiêm trọng lắm, vẫn có thể nói được.” Đào Mẫn nhìn, Dung cô nương vẫn chưa thức dậy, nàng ngẫm nghĩ hay là trước tiên tới chỗ ‘Nữ thi’ kia, còn dặn riêng với gã sai vặt: “Nếu Dung cô nương thức dậy nhớ báo với ta.”
Đào Mẫn bước đến, ‘nữ thi’ lập tức đứng dậy.
Nàng chợt nghĩ cô ta quả thật là mạng lớn, trôi nổi trên sông mấy ngày nhưng vẫn có thể một đường theo bọn họ tới tận đây. Hiện tại lại còn bị bùn đất vùi lấp nửa ngày, người sống sót được rất ít, thế mà nàng lại vẫn thoát chết được.
Đào Mẫn cảm thấy đây quả là người có phúc khí, được trời cao chiếu cố.
Nàng cất giọng: “Ngươi đã cứu sống chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, về sau nếu có cơ hội sẽ trước mặt Dung cô nương sẽ đề bạt người.” Nàng lại cẩn thận đánh giá nàng ta, tren mặt nàng ta nếu khoog có vết sẹo kia thì hẳn là cũng là một cô nương ưa nhìn.
Nàng lại cất tiếng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Nàng ta vẫn dùng thanh âm kỳ quái nhiw cũ để trả lời: “Trục Âm.”
Nàng còn muốn tiếp tục hỏi cái gì đó, nhưng lại có một gã sai vặt chạy tới, nói: “ Đào Mẫn tỷ tỷ, Dung cô nương thức dậy rồi.”
Đào Mẫn trở nên vội vàng: “Được, ta biết rồi, ta lập tức đi qua.” Lúc này cũng không để ý đến Trục Âm nữa, đang định cất bước đi thì Trục Âm bỗng lên tiếng: “Dung cô nương họ gì vậy?”
Nàng đáp: “Ngươi nhớ cho kỹ, cô nương nhà chúng ta họ Lý, là Thanh Châu Lý thị con vợ cả, tương lai chính là Hầu gia phu nhân.”
Nàng không biết có phải là ảo giác của mình không, nhưng luôn cảm thấy nụ cười trên mặt Trục Âm cô ta như có như không có một tia lãnh ý. Chỉ là lúc này nàng cũng không có quan tâm nhiều như vậy, Dung cô nương lúc rời giường tính khí có hơi khó chịu, nếu có chuyện gì không vừa ý, cả ngày hôm đó của nàng nhất định không dễ chịu rồi.
Nàng nhanh chân đi qua hầu hạ.
Lý Dung lại không nhát gan như Đào Mẫn, lại từng gặp qua tình cảnh nguy nan hơn, nên nghỉ ngơi được hai ngày liền quên sạch mọi hoảng sợ lúc trước rồi. Trái lại cảm thấy bản thân gặp đại nan nhưng không chết nhất định là có hạnh phúc về sau, nàng lại nghĩ nói không chừng chính là phúc khí của Mục Dương hầu. Nàng ở trong phòng nghỉ ngơi hai ngày đã cảm thấy hơi nhàm chán, liền gọi tôi tớ Tạ phủ tới hỏi thăm một phen tin tức của Mục Dương hầu, lại nghe nói tới trong Tạ phủ có một vị hạch điêu kỹ giả của Thượng Quan gia.
Nàng nói với Đào Mẫn: “Đi mời vị hạch điêu kỹ giả kia tới đây đi, ta thật muốn tận mắt nhìn xem vị nữ hạch điêu sư khó cầu của Thượng Quan gia dáng dấp ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.