Chương 35
Nhất Bả Sát Trư Đao
20/07/2021
Ngày hôm sau Thành Việt ngủ đến trưa, tỉnh ngủ mới phát hiện trong nhà đã sớm không còn bóng dáng Kê Từ.
Trên tủ lạnh có dán tờ giấy nhắc, dòng chữ rồng bay phượng múa viết bằng bút máy mang theo phong vị khó nói rõ.
[nhớ ăn sáng, tạm thời có việc, tự học buổi tối nhớ về sớm.]
Một câu đơn giản, Thành Việt chói mắt nhìn xem, còn tưởng rằng danh thiếp nhà ai.
Thành Việt kê đầu lại gần dùng mũi ngửi ngửi mùi mực nước trên giấy, không ngửi được hương vị mình muốn nên trề môi, vươn người một cái, chỉ mặc độc chiếc quần lót nhỏ lắc lư trong nhà, ngậm nửa miếng bánh mì trong miệng, trên tay không quên cầm hộp sữa bò.
Đầu tiên Thành Việt đi dạo một vòng trong phòng Kê Từ.
Phòng ngủ Kê Từ là một mảnh trắng đen xám, Thành Việt nghĩ tới rèm cửa sổ hoa nhí mà Kê Từ giúp cậu treo trong phòng mình thì đau đầu.
Tới lui ăn xong bữa sáng, Thành Việt ngồi xổm trong phòng mình, lấy cái vali to nhất trong bốn cái vali dưới gầm giường ra.
Trong này ấy vậy mà là…báu vật của cậu.
Thành tích từ nhỏ của Thành Việt đã kém, dây thần kinh liên quan tới học tập không được tốt lắm, nhưng vẽ vời thì tàm tạm.
Bất kể là độ nhạy cảm hay sắc thái, giáo viên trước đây từng nói cậu thuộc dạng thiên phú cảm hóa.
Thành Việt đờ người ra trước giá gỗ đã lắp lên, nên vẽ cái gì đây…
Một xế chiều thoáng cái là qua, Thành Việt chớp đôi mắt khô khốc, đặt mông ngồi xuống sàn gỗ, cầm điện thoại di động vứt trên mặt đất lên nhìn thời gian.
Đã hơn 4 giờ rồi, hôm nay lớp cậu phải tự học buổi tối, phải đến trường trước 6 giờ.
Thành Việt để di động xuống đất, nhanh chóng chọn một bộ quần áo trong tủ rồi vào phòng tắm.
Chờ cậu tắm táp xong xuôi đã hơn 5 giờ, tóc tai chưa kịp sấy khô liền mang cặp chạy ra ngoài.
Thành Việt xuống xe taxi ở cổng trường rồi chạy lên lớp học, chạy một mạch tới lầu sáu thì chân cũng nhũn ra, mới vừa đẩy cửa lớp vào thì phòng học hoàn toàn yên tĩnh, lỗ tai cậu còn ù nên chưa phát hiện có gì không đúng.
Cả lớp đều nhìn Thành Việt khom người, tay vịn khung cửa thở dốc.
Thành Việt vừa thở ra một hơi, ngẩng đầu lên đã thấy cô Trần đang lườm cậu.
Thành Việt: “…”
“Được rồi, tình hình cụ thể là vậy, bình thường các em không nên đi con đường kia, coi như phải đi thì cố gắng đừng đi một mình.” Cô Trần tiếp tục thông báo, lại trừng mắt nhìn Thành Việt đứng ngoài cửa, dặn dò cả lớp tự học rồi quay người ra ngoài.
Thành Việt thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bàn mình.
Trần Tổng lập tức dán qua chỗ cậu hỏi han: “Sao giờ ông mới đến?”
“Ngủ quên.” Thành Việt nói.
“Tóc ông ướt rồi kìa, trời mưa hả?” Trần Tổng sờ sờ tóc mai Thành Việt.
“Đừng có táy máy.” Thành Việt tát lệch bàn tay của Trần Tổng sang bên.
“Ầy!” Trần Tổng đang định nói gì đó thì có người cắt ngang.
“Thành Việt, bên ngoài có ai tìm bạn kìa.” Một học sinh ngồi ở gần cửa sau gọi Thành Việt.
“Ai vậy!” Trần Tổng hỏi.
“Lớp bên cạnh chúng ta.” Bạn học ngồi cửa sau trả lời.
“Tìm tôi?” Thành Việt nghe thế nghiêng đầu nhìn phía cửa sổ, không thấy được người, bèn đứng dậy bước tới cửa sau.
Đến gần cửa rồi Thành Việt mới nhìn thấy một nam sinh nhuộm tóc xanh đang đứng tựa vào lan can.
“Cậu…” Thành Việt mới định nói gì đó thì tên đầu xanh cắt lời.
“Tới đây.” Đầu xanh không hề liếc nhìn Thành Việt, trực tiếp xoay người đi.
Thành Việt đứng tại chỗ không di chuyển, cau mày cảm giác không ổn, nhưng suy nghĩ một chút vẫn đi theo.
Đầu xanh dẫn Thành Việt đến nhà vệ sinh, Thành Việt bước vào nhà vệ sinh bị một luồng mùi thuốc lá xông đầy mặt, phản xạ có điều kiện liền muốn ra ngoài.
Càng khỏi phải nói tới khi cậu nhìn thấy hai, ba tên đầu trọc đứng dựa tường.
Đầu xanh nhìn thấu ý định muốn ra ngoài của Thành Việt, vươn tay đẩy mạnh lên lưng cậu một phát vào trong nhà vệ sinh.
Dưới chân Thành Việt lảo đảo, mím môi không lên tiếng, đứng trước mặt là ba tên đầu trọc cậu không quen biết, tên đầu xanh đằng sau cậu cũng không biết nốt.
Tình huống bị vây vào giữa như bây giờ vừa nhìn là hiểu, trên mặt Thành Việt bình tĩnh là thế nhưng trong lòng bắt đầu lo lắng.
Lúc còn bé Thành Việt đánh nhau mười trận đã thua hết chín, một trận hòa, nếu là tên tóc xanh nhỏ người kia đánh với Thành Việt thì cậu còn có phần thắng, nhưng nếu là ba tên trọc đầu vừa nhìn đã biết không phải dạng vừa này thì có cho cậu thêm hai cái tay nữa cũng chẳng đấu lại chúng.
“Thành Việt phải không…” tóc xanh mở miệng, ý cười bên khóe miệng âm u “Hôm qua tao đã thấy mày, mày là em trai của tên luật sư kia nhờ?”
Thành Việt nghe thế sững sờ, nhìn sang tên tóc xanh mới phát hiện trong mắt gã tràn đầy tơ máu, Thành Việt chau mày nghi hoặc: “Mày là ai?”
“Tao là ai hả?” tóc xanh bỗng nở nụ cười “Tên luật sư kia đưa ba tao vào tù, mẹ tao bị tức đến nhập viện, công ty nhà tao cũng hỏng bét, mày còn có mặt mũi hỏi tao là ai?”
Thành Việt nghe gã nói xong trong nháy mắt hiểu rõ, trên mặt chậm rãi hiện lên cảm xúc chán ghét, tên này chính là con trai của một trong những người kia.
“Con mẹ mày biểu cảm gì đấy hả!” tóc xanh đột ngột phát rồ, tay đẩy mạnh vai Thành Việt một cái.
Thành Việt không phản ứng kịp, bị đẩy lùi va vào cửa toilet đằng sau, eo đập lên trên tay nắm cửa bằng sắt.
Lần này khiến Thành Việt đau đến giơ chân đạp lên bụng tên tóc xanh.
“Đệt!” bụng tên tóc xanh bị đạp đau, lùi lại mấy bước còn gọi mấy gã trọc đầu “Mấy người còn không lên đi!”
“Nhãi con tính toán sao đây?” một gã đầu trọc lấy điếu thuốc lá ngậm trong miệng ra, vứt xuống đất dùng chân dẫm lên, từ từ bước tới “Mớ tiền ít ỏi kia của mày còn không đủ tao xài trong một tối, nếu không phải thấy…”
Tóc xanh vừa nghe đã hiểu gã ta có ý gì, lập tức cắn răng, nhẫn tâm nói: “Thêm một ngàn!”
“Thành giao.” Đầu trọc thỏa mãn gật đầu, phất cổ tay “Làm việc đi các anh em.”
Lòng Thành Việt hồi hộp, không dấu vết lặng lẽ nhích sang bên trái, nếu như có thể phóng qua tóc xanh trước khi hai gã kia bắt lấy mình, rồi chạy ra khỏi nhà vệ sinh thì cần phải…
Đệt!
Còn chưa đợi cậu nghĩ xong thì một tên đầu trọc nắm lấy cổ áo cậu đè mạnh lên tường.
Khi nắm đấm mang theo gió tấp lên mặt, Thành Việt nhắm chặt hai mắt, cả người cứng còng.
Đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện, Thành Việt nhắm mắt đợi rồi thấp thỏm hé một con mắt ra nhìn, phát hiện nắm đấm đang dừng cách mũi cậu chỉ vài centimet.
Đầu trọc cũng kinh ngạc với nắm đấm đang dừng của mình, vừa nghiêng đầu thì thấy Bạch Trinh lạnh mặt tay cầm chặt nắm tay gã.
“Ha, náo nhiệt ghê.” Bạch Trinh cười híp mắt còn giành mở miệng trước, tăng thêm mấy phần sức lực trên tay, mạnh mẽ dời nắm đấm của gã trọc đi “Anh mày tham gia với?”
“Anh Bạch?” trên mặt đầu trọc chợt lóe một tia chột dạ “Dạy dỗ đàn em không nghe lời mà thôi, sao anh lại tới đây.”
Đôi mắt Thành Việt bây giờ hoàn toàn mở to, kinh ngạc nhìn gã trọc đang hết mực cung kính với Bạch Trinh.
“Lại đây.” Bạch Trinh liếc nhìn Thành Việt, trực tiếp kéo tay cậu qua, lại nhìn chằm chằm mấy gã đầu trọc vài lần.
Sau đó duỗi tay chỉ vào Thành Việt, giới thiệu “Đây là đại ca của anh mày, chào anh Thành đi.”
Mấy gã đầu trọc vẻ mặt do dự, tao nhìn mày mày nhìn tao, cuối cùng không chịu nổi tác phong tàn bạo thường ngày của Bạch Trinh, bỏ đi sĩ diện, lí nhí gọi một tiếng anh Thành.
“Lớn tiếng lên!” Bạch Trinh bỗng quát lớn.
Mấy tên đầu trọc bị dọa giật mình, cùng nhau đồng thanh như hô khẩu hiệu “Anh Thành!”
Thành Việt cũng bị trận thế này dọa giật thót, không có tiền đồ trốn ra sau.
Bạch Trinh thấy thế nhíu mày, lại quát “Hù đến anh Thành rồi thấy chưa!”
“Xin lỗi anh Thành!” mấy gã đầu trọc không biết xấu hổ.
Tóc xanh đứng bên cạnh cũng sửng sốt nhưng không dám hé răng, khối 12 của trường họ không một ai là không biết Bạch Trinh, trong nhà nhiều tiền, anh em bạn bè cũng nhiều, chơi bời xa hoa khỏi bàn, đánh người lại càng rầm rộ vang dội.
“Được rồi, mau cút đi.” Bạch Trinh phất phất tay.
Mấy người vội vã nối gót nhau ra khỏi phòng vệ sinh.
Thành Việt nghe tiếng bước chân bọn họ dần xa, nhìn Bạch Trinh một lúc: “Cảm ơn.”
“Khách sao cái quỷ gì.” Bạch Trinh cười cười “Nhóc con quên mất mấy lần trước có thái độ gì với anh đây rồi à?”
“Anh…” Thành Việt chau mày muốn nói chuyện nhưng Bạch Trinh lại cắt đứt.
“Được rồi.” Bạch Trinh cười “Chiếc xe kia của cậu không cần nữa sao? Anh đưa trả về cửa hàng lâu vậy rồi cũng không thấy cậu liên hệ tới lấy, hào phóng ghê.”
Thành Việt nhíu mày, cậu vốn không quên chiếc xe kia, chỉ là cậu sợ nhìn thấy nó thì không khống chế được cảm xúc, hơn nữa, hiện tại cậu cũng không lái được, với cả cậu cũng biết chuyện xe đang ở cửa tiệm rồi.
“Tự học xong đi xem một chút chứ?” Bạch Trinh đề nghị.
Thành Việt do dự mãi, chung quy không kiềm được tâm lý mê hoặc, gật đầu.
“Được, anh chờ cậu trước cổng.” Bạch Trinh vươn tay xỉa xỉa cái trán Thành Việt “Lần sau đừng ngu ngốc theo người ta vào nhà vệ sinh nữa đấy.”
Thành Việt che cái trán bị chọc của mình, thiếu kiên nhẫn đáp một tiếng, cảm thấy mình bị Bạch Trinh khi dễ, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.
“Xấu tính ghê.” Bạch Trinh cười cười, cũng ra theo.
Trên đường về lớp học Thành Việt đụng phải Trần Tổng đang chạy chậm tới hướng bên này.
“Đệt!” Trần Tổng không kịp thở gấp “Không sao chứ! Làm tôi sợ muốn chết!”
“Sao vậy?” Thành Việt đỡ lấy người cậu ta.
“Có người nói với tôi ông bị đám trâu bò kia chặn trong nhà vệ sinh, thân thể ông nhỏ bé thế này có chuyện cũng không biết chừng.” Trần Tổng nói xong câu đó cuối cùng coi như thở ra một hơi “Ông không có sao chứ?”
“Không sao hết.” Thành Việt nói “Về phòng học đi.”
Thật vất vả đến khi tan học, Thành Việt nhấc cặp lên chạy ra cổng trường.
Mới vừa ra tới đã thấy Bạch Trinh đội mũ bảo hiểm đang ngồi trên moto ven đường.
Bạch Trinh thấy cậu đi tới, thuận tay ném một cái mũ bảo hiểm qua: “Lát nữa nhớ ôm chặt.”
Thành Việt nhận mũ cẩn thận đội lên, cậu lên xe xong Bạch Trinh mới chậm rãi khởi động xe, âm thanh máy móc khiến cậu căng cứng toàn thân.
Đi được một đoạn đường, Thành Việt nghiêng đầu nhìn chiếc xe đạp điện nhỏ đang kề vai sát cánh bên chiếc xe đua của hai người.
Rồi lại nhìn mũ bảo hiểm kín kẽ trên đầu mình và Bạch Trinh, có chút bất đắc dĩ.
Tới nơi, Bạch Trinh dừng xe dẫn người vào cửa hàng, vừa đi vừa giải thích: “An toàn là trên hết.”
Thành Việt: “…”
Bạch Trinh bước nhanh vài bước đến đại sảnh, vươn tay kéo tấm vải lụa trên thân xe xuống, cười nói: “Xe của cậu đấy.”
Thành Việt nhìn chiếc xe, đáy mắt chua xót, nỗ lực nhịn xuống, bắt đầu đi tới sờ soạng cả nửa ngày.
“Chiếc xe này của cậu sau khi cải tiến thì giờ chạy trên đường không thành vấn đề.” Bạch Trinh trong mắt mang theo hâm mộ “Anh chuẩn bị độ một chiếc dựa theo chiếc này.”
“Lần trước tôi lái suýt chút mất khống chế.” Thành Việt ngồi lên xe, hồi tưởng cảm giác lần đó “Cảm giác sắp vượt cả giới hạn.”
“Tần suất động cơ chấn cảm đặc biệt sảng khoái!” Bạch Trinh kéo cậu dậy từ trên xe, tự ngồi lên “Xe này của cậu vô cùng thành công luôn!”
Hai người cùng tán gẫu từ tính năng xe cho tới trang bị, nhãn hiệu xe yêu thích cho tới kỹ thuật thao tác.
Hàn huyên lung tung một trận xong Thành Việt bỗng cảm thấy Bạch Trinh cũng không phiền phức lắm.
Cuộc trò chuyện này làm Thành Việt quên mất thời gian, lúc nhớ lại lấy điện thoại trong túi ra xem mấy giờ rồi mới phát hiện điện thoại vốn không mang theo bên người.
“Mấy giờ rồi?” Thành Việt hỏi Bạch Trinh.
Bạch Trinh lấy di động trong túi ra nhìn “Rạng sáng rồi, không thì cậu ngủ lại đây đi, cách trường cũng gần.”
“Rạng sáng?” Thành Việt choáng váng.
________________________________________________
Kê Từ đậu xe vào bãi, lên thang máy ngước nhìn thời gian, đã rạng sáng rồi, anh đi tới nhà mình, lúc mở cửa cố gắng nhẹ nhàng, lo lắng đánh thức Thành Việt.
Kê Từ thay giày cởi áo khoát ở hành lang, sau đó lấy lon bia trong tủ lạnh hớp hai ngụm, tiếp đó đi tới bên ngoài cửa phòng Thành Việt.
Anh nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, chậm rãi mở cửa phòng.
Trong phòng rất tối, Kê Từ lại như biết được gì đó, ánh mắt cấp tốc rơi lên chiếc giường bằng phẳng, lập tức cau mày nhấn mở đèn.
Ánh sáng đột ngột đâm vào hai mắt Kê Từ, nhưng nhanh chóng cho anh thấy rõ hết thảy tình huống bên trong gian phòng.
Trong phòng nhiều hơn một cái giá vẽ, thiếu đi một Thành Việt đáng ra phải đang nằm ngủ trên giường ngay giờ khắc này.
Nhìn gian phòng không một bóng người, ánh mắt Kê Từ chậm rãi tối đi, lon bia trong tay phát ra tiếng rốp, trực tiếp bị Kê Từ bóp dẹp.
Tác giả:
Thành Việt: sau lưng đột nhiên lạnh toát.
Trên tủ lạnh có dán tờ giấy nhắc, dòng chữ rồng bay phượng múa viết bằng bút máy mang theo phong vị khó nói rõ.
[nhớ ăn sáng, tạm thời có việc, tự học buổi tối nhớ về sớm.]
Một câu đơn giản, Thành Việt chói mắt nhìn xem, còn tưởng rằng danh thiếp nhà ai.
Thành Việt kê đầu lại gần dùng mũi ngửi ngửi mùi mực nước trên giấy, không ngửi được hương vị mình muốn nên trề môi, vươn người một cái, chỉ mặc độc chiếc quần lót nhỏ lắc lư trong nhà, ngậm nửa miếng bánh mì trong miệng, trên tay không quên cầm hộp sữa bò.
Đầu tiên Thành Việt đi dạo một vòng trong phòng Kê Từ.
Phòng ngủ Kê Từ là một mảnh trắng đen xám, Thành Việt nghĩ tới rèm cửa sổ hoa nhí mà Kê Từ giúp cậu treo trong phòng mình thì đau đầu.
Tới lui ăn xong bữa sáng, Thành Việt ngồi xổm trong phòng mình, lấy cái vali to nhất trong bốn cái vali dưới gầm giường ra.
Trong này ấy vậy mà là…báu vật của cậu.
Thành tích từ nhỏ của Thành Việt đã kém, dây thần kinh liên quan tới học tập không được tốt lắm, nhưng vẽ vời thì tàm tạm.
Bất kể là độ nhạy cảm hay sắc thái, giáo viên trước đây từng nói cậu thuộc dạng thiên phú cảm hóa.
Thành Việt đờ người ra trước giá gỗ đã lắp lên, nên vẽ cái gì đây…
Một xế chiều thoáng cái là qua, Thành Việt chớp đôi mắt khô khốc, đặt mông ngồi xuống sàn gỗ, cầm điện thoại di động vứt trên mặt đất lên nhìn thời gian.
Đã hơn 4 giờ rồi, hôm nay lớp cậu phải tự học buổi tối, phải đến trường trước 6 giờ.
Thành Việt để di động xuống đất, nhanh chóng chọn một bộ quần áo trong tủ rồi vào phòng tắm.
Chờ cậu tắm táp xong xuôi đã hơn 5 giờ, tóc tai chưa kịp sấy khô liền mang cặp chạy ra ngoài.
Thành Việt xuống xe taxi ở cổng trường rồi chạy lên lớp học, chạy một mạch tới lầu sáu thì chân cũng nhũn ra, mới vừa đẩy cửa lớp vào thì phòng học hoàn toàn yên tĩnh, lỗ tai cậu còn ù nên chưa phát hiện có gì không đúng.
Cả lớp đều nhìn Thành Việt khom người, tay vịn khung cửa thở dốc.
Thành Việt vừa thở ra một hơi, ngẩng đầu lên đã thấy cô Trần đang lườm cậu.
Thành Việt: “…”
“Được rồi, tình hình cụ thể là vậy, bình thường các em không nên đi con đường kia, coi như phải đi thì cố gắng đừng đi một mình.” Cô Trần tiếp tục thông báo, lại trừng mắt nhìn Thành Việt đứng ngoài cửa, dặn dò cả lớp tự học rồi quay người ra ngoài.
Thành Việt thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bàn mình.
Trần Tổng lập tức dán qua chỗ cậu hỏi han: “Sao giờ ông mới đến?”
“Ngủ quên.” Thành Việt nói.
“Tóc ông ướt rồi kìa, trời mưa hả?” Trần Tổng sờ sờ tóc mai Thành Việt.
“Đừng có táy máy.” Thành Việt tát lệch bàn tay của Trần Tổng sang bên.
“Ầy!” Trần Tổng đang định nói gì đó thì có người cắt ngang.
“Thành Việt, bên ngoài có ai tìm bạn kìa.” Một học sinh ngồi ở gần cửa sau gọi Thành Việt.
“Ai vậy!” Trần Tổng hỏi.
“Lớp bên cạnh chúng ta.” Bạn học ngồi cửa sau trả lời.
“Tìm tôi?” Thành Việt nghe thế nghiêng đầu nhìn phía cửa sổ, không thấy được người, bèn đứng dậy bước tới cửa sau.
Đến gần cửa rồi Thành Việt mới nhìn thấy một nam sinh nhuộm tóc xanh đang đứng tựa vào lan can.
“Cậu…” Thành Việt mới định nói gì đó thì tên đầu xanh cắt lời.
“Tới đây.” Đầu xanh không hề liếc nhìn Thành Việt, trực tiếp xoay người đi.
Thành Việt đứng tại chỗ không di chuyển, cau mày cảm giác không ổn, nhưng suy nghĩ một chút vẫn đi theo.
Đầu xanh dẫn Thành Việt đến nhà vệ sinh, Thành Việt bước vào nhà vệ sinh bị một luồng mùi thuốc lá xông đầy mặt, phản xạ có điều kiện liền muốn ra ngoài.
Càng khỏi phải nói tới khi cậu nhìn thấy hai, ba tên đầu trọc đứng dựa tường.
Đầu xanh nhìn thấu ý định muốn ra ngoài của Thành Việt, vươn tay đẩy mạnh lên lưng cậu một phát vào trong nhà vệ sinh.
Dưới chân Thành Việt lảo đảo, mím môi không lên tiếng, đứng trước mặt là ba tên đầu trọc cậu không quen biết, tên đầu xanh đằng sau cậu cũng không biết nốt.
Tình huống bị vây vào giữa như bây giờ vừa nhìn là hiểu, trên mặt Thành Việt bình tĩnh là thế nhưng trong lòng bắt đầu lo lắng.
Lúc còn bé Thành Việt đánh nhau mười trận đã thua hết chín, một trận hòa, nếu là tên tóc xanh nhỏ người kia đánh với Thành Việt thì cậu còn có phần thắng, nhưng nếu là ba tên trọc đầu vừa nhìn đã biết không phải dạng vừa này thì có cho cậu thêm hai cái tay nữa cũng chẳng đấu lại chúng.
“Thành Việt phải không…” tóc xanh mở miệng, ý cười bên khóe miệng âm u “Hôm qua tao đã thấy mày, mày là em trai của tên luật sư kia nhờ?”
Thành Việt nghe thế sững sờ, nhìn sang tên tóc xanh mới phát hiện trong mắt gã tràn đầy tơ máu, Thành Việt chau mày nghi hoặc: “Mày là ai?”
“Tao là ai hả?” tóc xanh bỗng nở nụ cười “Tên luật sư kia đưa ba tao vào tù, mẹ tao bị tức đến nhập viện, công ty nhà tao cũng hỏng bét, mày còn có mặt mũi hỏi tao là ai?”
Thành Việt nghe gã nói xong trong nháy mắt hiểu rõ, trên mặt chậm rãi hiện lên cảm xúc chán ghét, tên này chính là con trai của một trong những người kia.
“Con mẹ mày biểu cảm gì đấy hả!” tóc xanh đột ngột phát rồ, tay đẩy mạnh vai Thành Việt một cái.
Thành Việt không phản ứng kịp, bị đẩy lùi va vào cửa toilet đằng sau, eo đập lên trên tay nắm cửa bằng sắt.
Lần này khiến Thành Việt đau đến giơ chân đạp lên bụng tên tóc xanh.
“Đệt!” bụng tên tóc xanh bị đạp đau, lùi lại mấy bước còn gọi mấy gã trọc đầu “Mấy người còn không lên đi!”
“Nhãi con tính toán sao đây?” một gã đầu trọc lấy điếu thuốc lá ngậm trong miệng ra, vứt xuống đất dùng chân dẫm lên, từ từ bước tới “Mớ tiền ít ỏi kia của mày còn không đủ tao xài trong một tối, nếu không phải thấy…”
Tóc xanh vừa nghe đã hiểu gã ta có ý gì, lập tức cắn răng, nhẫn tâm nói: “Thêm một ngàn!”
“Thành giao.” Đầu trọc thỏa mãn gật đầu, phất cổ tay “Làm việc đi các anh em.”
Lòng Thành Việt hồi hộp, không dấu vết lặng lẽ nhích sang bên trái, nếu như có thể phóng qua tóc xanh trước khi hai gã kia bắt lấy mình, rồi chạy ra khỏi nhà vệ sinh thì cần phải…
Đệt!
Còn chưa đợi cậu nghĩ xong thì một tên đầu trọc nắm lấy cổ áo cậu đè mạnh lên tường.
Khi nắm đấm mang theo gió tấp lên mặt, Thành Việt nhắm chặt hai mắt, cả người cứng còng.
Đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện, Thành Việt nhắm mắt đợi rồi thấp thỏm hé một con mắt ra nhìn, phát hiện nắm đấm đang dừng cách mũi cậu chỉ vài centimet.
Đầu trọc cũng kinh ngạc với nắm đấm đang dừng của mình, vừa nghiêng đầu thì thấy Bạch Trinh lạnh mặt tay cầm chặt nắm tay gã.
“Ha, náo nhiệt ghê.” Bạch Trinh cười híp mắt còn giành mở miệng trước, tăng thêm mấy phần sức lực trên tay, mạnh mẽ dời nắm đấm của gã trọc đi “Anh mày tham gia với?”
“Anh Bạch?” trên mặt đầu trọc chợt lóe một tia chột dạ “Dạy dỗ đàn em không nghe lời mà thôi, sao anh lại tới đây.”
Đôi mắt Thành Việt bây giờ hoàn toàn mở to, kinh ngạc nhìn gã trọc đang hết mực cung kính với Bạch Trinh.
“Lại đây.” Bạch Trinh liếc nhìn Thành Việt, trực tiếp kéo tay cậu qua, lại nhìn chằm chằm mấy gã đầu trọc vài lần.
Sau đó duỗi tay chỉ vào Thành Việt, giới thiệu “Đây là đại ca của anh mày, chào anh Thành đi.”
Mấy gã đầu trọc vẻ mặt do dự, tao nhìn mày mày nhìn tao, cuối cùng không chịu nổi tác phong tàn bạo thường ngày của Bạch Trinh, bỏ đi sĩ diện, lí nhí gọi một tiếng anh Thành.
“Lớn tiếng lên!” Bạch Trinh bỗng quát lớn.
Mấy tên đầu trọc bị dọa giật mình, cùng nhau đồng thanh như hô khẩu hiệu “Anh Thành!”
Thành Việt cũng bị trận thế này dọa giật thót, không có tiền đồ trốn ra sau.
Bạch Trinh thấy thế nhíu mày, lại quát “Hù đến anh Thành rồi thấy chưa!”
“Xin lỗi anh Thành!” mấy gã đầu trọc không biết xấu hổ.
Tóc xanh đứng bên cạnh cũng sửng sốt nhưng không dám hé răng, khối 12 của trường họ không một ai là không biết Bạch Trinh, trong nhà nhiều tiền, anh em bạn bè cũng nhiều, chơi bời xa hoa khỏi bàn, đánh người lại càng rầm rộ vang dội.
“Được rồi, mau cút đi.” Bạch Trinh phất phất tay.
Mấy người vội vã nối gót nhau ra khỏi phòng vệ sinh.
Thành Việt nghe tiếng bước chân bọn họ dần xa, nhìn Bạch Trinh một lúc: “Cảm ơn.”
“Khách sao cái quỷ gì.” Bạch Trinh cười cười “Nhóc con quên mất mấy lần trước có thái độ gì với anh đây rồi à?”
“Anh…” Thành Việt chau mày muốn nói chuyện nhưng Bạch Trinh lại cắt đứt.
“Được rồi.” Bạch Trinh cười “Chiếc xe kia của cậu không cần nữa sao? Anh đưa trả về cửa hàng lâu vậy rồi cũng không thấy cậu liên hệ tới lấy, hào phóng ghê.”
Thành Việt nhíu mày, cậu vốn không quên chiếc xe kia, chỉ là cậu sợ nhìn thấy nó thì không khống chế được cảm xúc, hơn nữa, hiện tại cậu cũng không lái được, với cả cậu cũng biết chuyện xe đang ở cửa tiệm rồi.
“Tự học xong đi xem một chút chứ?” Bạch Trinh đề nghị.
Thành Việt do dự mãi, chung quy không kiềm được tâm lý mê hoặc, gật đầu.
“Được, anh chờ cậu trước cổng.” Bạch Trinh vươn tay xỉa xỉa cái trán Thành Việt “Lần sau đừng ngu ngốc theo người ta vào nhà vệ sinh nữa đấy.”
Thành Việt che cái trán bị chọc của mình, thiếu kiên nhẫn đáp một tiếng, cảm thấy mình bị Bạch Trinh khi dễ, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.
“Xấu tính ghê.” Bạch Trinh cười cười, cũng ra theo.
Trên đường về lớp học Thành Việt đụng phải Trần Tổng đang chạy chậm tới hướng bên này.
“Đệt!” Trần Tổng không kịp thở gấp “Không sao chứ! Làm tôi sợ muốn chết!”
“Sao vậy?” Thành Việt đỡ lấy người cậu ta.
“Có người nói với tôi ông bị đám trâu bò kia chặn trong nhà vệ sinh, thân thể ông nhỏ bé thế này có chuyện cũng không biết chừng.” Trần Tổng nói xong câu đó cuối cùng coi như thở ra một hơi “Ông không có sao chứ?”
“Không sao hết.” Thành Việt nói “Về phòng học đi.”
Thật vất vả đến khi tan học, Thành Việt nhấc cặp lên chạy ra cổng trường.
Mới vừa ra tới đã thấy Bạch Trinh đội mũ bảo hiểm đang ngồi trên moto ven đường.
Bạch Trinh thấy cậu đi tới, thuận tay ném một cái mũ bảo hiểm qua: “Lát nữa nhớ ôm chặt.”
Thành Việt nhận mũ cẩn thận đội lên, cậu lên xe xong Bạch Trinh mới chậm rãi khởi động xe, âm thanh máy móc khiến cậu căng cứng toàn thân.
Đi được một đoạn đường, Thành Việt nghiêng đầu nhìn chiếc xe đạp điện nhỏ đang kề vai sát cánh bên chiếc xe đua của hai người.
Rồi lại nhìn mũ bảo hiểm kín kẽ trên đầu mình và Bạch Trinh, có chút bất đắc dĩ.
Tới nơi, Bạch Trinh dừng xe dẫn người vào cửa hàng, vừa đi vừa giải thích: “An toàn là trên hết.”
Thành Việt: “…”
Bạch Trinh bước nhanh vài bước đến đại sảnh, vươn tay kéo tấm vải lụa trên thân xe xuống, cười nói: “Xe của cậu đấy.”
Thành Việt nhìn chiếc xe, đáy mắt chua xót, nỗ lực nhịn xuống, bắt đầu đi tới sờ soạng cả nửa ngày.
“Chiếc xe này của cậu sau khi cải tiến thì giờ chạy trên đường không thành vấn đề.” Bạch Trinh trong mắt mang theo hâm mộ “Anh chuẩn bị độ một chiếc dựa theo chiếc này.”
“Lần trước tôi lái suýt chút mất khống chế.” Thành Việt ngồi lên xe, hồi tưởng cảm giác lần đó “Cảm giác sắp vượt cả giới hạn.”
“Tần suất động cơ chấn cảm đặc biệt sảng khoái!” Bạch Trinh kéo cậu dậy từ trên xe, tự ngồi lên “Xe này của cậu vô cùng thành công luôn!”
Hai người cùng tán gẫu từ tính năng xe cho tới trang bị, nhãn hiệu xe yêu thích cho tới kỹ thuật thao tác.
Hàn huyên lung tung một trận xong Thành Việt bỗng cảm thấy Bạch Trinh cũng không phiền phức lắm.
Cuộc trò chuyện này làm Thành Việt quên mất thời gian, lúc nhớ lại lấy điện thoại trong túi ra xem mấy giờ rồi mới phát hiện điện thoại vốn không mang theo bên người.
“Mấy giờ rồi?” Thành Việt hỏi Bạch Trinh.
Bạch Trinh lấy di động trong túi ra nhìn “Rạng sáng rồi, không thì cậu ngủ lại đây đi, cách trường cũng gần.”
“Rạng sáng?” Thành Việt choáng váng.
________________________________________________
Kê Từ đậu xe vào bãi, lên thang máy ngước nhìn thời gian, đã rạng sáng rồi, anh đi tới nhà mình, lúc mở cửa cố gắng nhẹ nhàng, lo lắng đánh thức Thành Việt.
Kê Từ thay giày cởi áo khoát ở hành lang, sau đó lấy lon bia trong tủ lạnh hớp hai ngụm, tiếp đó đi tới bên ngoài cửa phòng Thành Việt.
Anh nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, chậm rãi mở cửa phòng.
Trong phòng rất tối, Kê Từ lại như biết được gì đó, ánh mắt cấp tốc rơi lên chiếc giường bằng phẳng, lập tức cau mày nhấn mở đèn.
Ánh sáng đột ngột đâm vào hai mắt Kê Từ, nhưng nhanh chóng cho anh thấy rõ hết thảy tình huống bên trong gian phòng.
Trong phòng nhiều hơn một cái giá vẽ, thiếu đi một Thành Việt đáng ra phải đang nằm ngủ trên giường ngay giờ khắc này.
Nhìn gian phòng không một bóng người, ánh mắt Kê Từ chậm rãi tối đi, lon bia trong tay phát ra tiếng rốp, trực tiếp bị Kê Từ bóp dẹp.
Tác giả:
Thành Việt: sau lưng đột nhiên lạnh toát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.