Chương 39
Nhất Bả Sát Trư Đao
20/07/2021
Thành Việt đợi cảm giác chóng mặt qua đi mới buông lỏng tay đang vịn cửa, không chắc chắn lắc đầu vài cái, thấy không sao mới thả lỏng, lúc thường cậu ngồi xổm rồi đứng dậy sẽ choáng đầu một chút nên không để ý nữa, chỉ cúi đầu nhìn chiếc váy trên tay, mặt mũi đỏ bừng.
Lúc này Kê Từ đang ngồi ở phòng khách, cầm trong tay một xấp tài liệu nhỏ, thấy cậu đi ra thì úp tài liệu lên bàn, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Thành Việt, nghi hoặc hỏi: “Mặc không vừa sao?”
“Không biết.” Thành Việt cảm thấy trên mặt mình sắp bốc hơi mất rồi, nóng đến nỗi thở không ra hơi, cắn răng đem cái váy giấu đằng sau ra cho Kê Từ xem: “Không biết mặc.”
“Gì cơ?” Kê Từ nhận váy trên tay cậu, nhìn lớp vải mỏng manh, sửng sốt, lại bung ra nhìn cho kỹ, sắc mặt càng lúc càng đen.
Thành Việt lau cái trán không biết đã rịn mồ hôi từ bao giờ, mặt đỏ tới mang tai nhỏ giọng bảo: “Mặc thế nào…”
“Không được mặc cái này.” Mặt Kê Từ đen như đáy nồi “Cái quỷ gì vậy.”
Thích váy là một chuyện, nhưng cái loại hai miếng vải mỏng này sao có thể mặc hằng ngày được, cái này chỉ có thể… Kê Từ chau mày nhìn chằm chằm váy suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mặc trên giường thì còn chấp nhận được.
“Vậy chú…” Thành Việt hơi khó hiểu “Vậy sao chú lại mua.”
Kê Từ mặc không cảm xúc: “Mua nhầm rồi.”
“Ồ.” Thành Việt thở phào nhẹ nhõm, cậu có thể miễn cưỡng chấp nhận chuyện mặc váy, nhưng mặc loại quần áo có mặc cũng như không này luôn khiến cậu cảm thấy không tự nhiên nổi.
Khiến Thành Việt thấy không ổn là rõ ràng không cần mặc váy nữa, nhưng trên mặt cậu càng lúc càng nóng, trước mắt cũng mơ hồ đi.
Kê Từ cau mày ngồi trên ghế salon, suy nghĩ một chút lại nói: “Thứ bảy này tôi đưa nhóc đi mua.”
“Hả?” Thành Việt không nghe rõ anh vừa mới nói gì.
“Sao mặt lại đỏ như vậy?” Kê Từ nghiêng đầu sang mới nhận ra điều khác thường, nhíu chặt mày đứng dậy “Lại đây.”
“Ờm.” Câu này Thành Việt ấy thế mà nghe rõ, chỉ là cậu vừa mới bước lên bước thứ nhất thì trước mắt bỗng trời đất quay cuồng, chân cũng mềm nhũn.
“Thành Việt!” Kê Từ nhìn người trước mặt mình ngã xuống, vội vàng bước tới ôm lấy cậu.
Lúc ôm người vào lòng Kê Từ mới phát hiện ra trên người Thành Việt nóng như lửa đốt.
“Thành Việt!” Kê Từ ôm người lên ghế sô pha, anh ngồi xổm trên đất đưa tay sờ trán cậu, nhìn đôi mắt nhắm hờ của Thành Việt, vẻ mặt lo lắng: “Sao rồi? Có nghe rõ không?”
Thành Việt vốn không quá mệt, nhưng vừa ngã xuống thì trong đầu như bị ai nện cho một gậy, dạ dạy nổi lên cơn buồn nôn, chỉ có thể gật gật đầu ra hiệu mình không có gì nghiêm trọng.
Kê Từ thấy cậu vẫn còn tỉnh táo, nhanh chóng đến tủ thuốc lấy nhiệt kế sang nhét vào dưới cánh tay Thành Việt.
Tình trạng chóng mặt của Thành Việt dần đỡ hơn, chỉ là càng lúc càng muốn nôn, mà bởi dưới sô pha là thảm len trải sàn nên đành liều mạng nhịn xuống.
Đo xong, Kê Từ lấy nhiệt kế ra xem, 38.5 độ, mà tình trạng Thành Việt rõ ràng có xu hướng là ngày càng nóng.
Kê Từ không dám chậm trễ, cầm tiền và áo khoác rồi bế Thành Việt lên, chạy xuống lầu.
Dọc đường đi Kê Từ không ngừng xem xét Thành Việt đang mê man trên ghế phó lái, mà lúc đến bệnh viện, Thành Việt thực sự chịu không được nữa cứ thế hôn mê bất tỉnh.
Kê Từ vào khoa cấp cứu, đưa người đến chỗ bác sĩ xong lại ôm người đến phòng bệnh, cởi quần áo lau mồ hôi, anh vừa ngồi xuống không bao lâu thì Thành Việt nằm trên giường bệnh đột nhiên bắt đầu nôn mửa, vừa nôn vừa kêu khó chịu.
Kê Từ ôm cậu, vừa vỗ lưng vừa lau miệng, xôn xao đến tận hơn nửa đêm Thành Việt mới yên tĩnh lại, nhưng anh cũng không dám ngủ, mãi cho đến sáng sớm, nhiệt độ Thành Việt hạ xuống thì anh mới chợp mắt.
Lúc Thành Việt tỉnh lại, trong nháy mắt thấy một gương mặt người bỗng ập tới, sợ đến giật mình, phản ứng lại mới thấy đó là một chị y tá.
“Em tỉnh rồi à?” chị y tá cười nhìn cậu, đổi bình nước trên giá treo.
Thành Việt quay đầu nhìn khắp phòng, không thấy Kê Từ, hắng hắng cổ họng bị khàn hỏi: “Cậu của em đâu ạ?”
“Đó là cậu em sao?” chị y tá hơi kinh ngạc, gương mặt đỏ hồng trêu cậu một câu “Chị cứ tưởng là bạn trai em, hôm qua em vừa nôn vừa khóc, giằng co đến hơn nửa đêm, bạn trai em à không, cậu của em không ngủ cả đêm, vẫn luôn lau mồ hôi còn dỗ dành em nữa, vất vả lắm mới dỗ được, em còn phải ôm anh ấy mới ngủ được, nửa đêm chị đổi bình truyền cho em thấy cậu em từ trên giường bị lấn té xuống đất nhiều lần, té xuống anh ấy lại leo lên…”
Mặt Thành Việt ngày càng hồng, cuối cùng vùi mặt vào chăn, nghe thấy âm thanh chị y tá ra ngoài mới dám thò mặt ra, cậu vừa thở ra một hơi thì cửa phòng bệnh bị mở ra từ bên ngoài, Thành Việt nghe tiếng bước chân lập tức đoán được là Kê Từ.
“Tỉnh rồi à?” Kê Từ thấy cậu mở mắt ra, nhét điện thoại trong tay vào túi quần, bước tới.
Thành Việt nhìn Kê Từ chậm rãi bước đến mới nhận ra trên chân anh đang đi là đôi dép lê trong nhà, áo sơ mi chỉnh tề hằng ngày giờ đây đã nhăn nhúm cùng vương phải ít vết bẩn, ngay cả cổ áo cũng lật một bên.
Thành Việt từ trước tới giờ chưa từng bắt gặp hình ảnh này của Kê Từ, Kê Từ trong mắt cậu luôn luôn ổn trọng thong dong, cẩn thận tỉ mỉ, bình tĩnh trấn định.
Dường như xưa nay Kê Từ chưa từng chật vật như lúc này.
“Đầu còn choáng sao?” Kê Từ nhíu mày, tay áp lên trán cậu, rồi lại áp lên trán mình một lúc “Còn khó chịu không?”
Thành Việt nhìn cái cằm mọc râu lởm chởm bởi một đêm không ngủ của Kê Từ, đột nhiên tim đập nhanh hơn so với bình thường rất nhiều, lỗ tai cũng lặng lẽ đỏ lên.
Kê Từ thấy cậu không có vấn đề gì, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc.
Anh đến cành bàn rót cốc nước, trầm giọng bảo: “Bác sĩ nói nhóc vận động mạnh xong gội đầu với nước lạnh mà không lau khô, cho nên mới dẫn đến sốt cao ngất xỉu và nôn mửa.”
“Hơ?” Thành Việt ngơ ngác, bấy giờ mới nhớ tới chuyện hôm qua mình chạy xong sáu vòng rồi nóng quá nên đi gội đầu.
Trước đây không phải chưa từng như vậy, sao lần này lại trúng chiêu nhỉ.
“Nhóc ăn cơm chỉ ăn muối phải không?” mặt Kê Từ không cảm xúc đưa nước qua “Rảnh rỗi sinh nông nổi à?”
Thành Việt: “…”
Thành Việt vươn tay muốn nhận cốc nước, Kê Từ liền khom lưng nâng đầu cậu, đưa cốc tới bên môi Thành Việt: “Lần sau nếu để tôi biết nhóc lại dằn vặt mình thì đừng mong ra khỏi nhà, nhốt chừng mười ngày xem nhóc có biết điều hay không.”
Lúc Kê Từ nói lời này thì nheo mắt lại, giọng điệu đặt biệt nghiêm túc.
Thành Việt vừa hớp ngụm nước thì bị vẻ mặt này của Kê Từ dọa cho sặc nước, cậu cảm thấy Kê Từ đang nói thật.
Kê Từ nghỉ làm hai ngày, ở bệnh viện chăm sóc Thành Việt một ngày, rồi mang về nhà chiếu cố một ngày, trận bệnh này của Thành Việt đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa tới ngày thứ ba đã nhảy nhót tưng bừng.
Chỉ là chuyện điều tra Đàm Mẫn Mẫn bên kia đang cần thiết, tuy không vội vã nhưng việc này nói tóm lại vẫn là cái gai trong lòng Kê Từ.
Cơ mà chuyện rất nhanh xuất hiện chỗ đột phá, anh tìm được đơn ly hôn của Kha Mâu.
Nhưng phía nam không có kí tên, chỉ có tên của Kha Mâu.
Người tiếp nhận công văn là người anh quen.
Ninh Chính Vũ.
Ninh Chính Vũ là bạn thời đại học của anh, hiện tại cũng là luật sư, nhưng không ở tại thành phố này.
Cùng ngày ấy Kê Từ chuẩn bị bay qua tìm hiểu tình hình Ninh Chính Vũ, lúc bàn giao công việc thì bị Đường Cảnh ngăn lại.
“Ông đồng ý với cậu tôi cùng chúng tôi đi mở tọa đàm ở mấy trường phổ thông trong thành phố rồi mà!” Đường Cảnh trừng hai mắt nhìn anh “Cậu tôi đã tuyên truyền xong xuôi bên bộ giáo dục rồi, chính là ngày mai, ông chạy rồi thì tôi biết làm sao hả!”
Mấy hôm nay Kê Từ bận đến độ sớm vứt chuyện tọa đàm pháp luật ra sau đầu, anh chau mày hỏi: “Thay người khác được không?”
“Anh Kê!” Đường Cảnh đột nhiên kêu lên “Anh mới là bản vàng trong công ty chúng ta đó.”
“Câm miệng.” Kê Từ nghe hắn gọi bậy bạ thì sắc mặt đen sì.
Con ngươi Đường Cảnh đảo một vòng, trong miệng tiếp tục ồn ào “Anh Kê! Anh Kê! Anh Kê! Tên thật là dễ nghe làm sao! Sau này tôi cứ thế …”
“Ông câm miệng cho tôi.” Kê Từ mặt đen thui, tiếp đó thở một hơi thật dài “Tôi đi.”
“Tốt.” Đường Cảnh cười haha đáp “Đừng lo, cái thằng Ninh Chính Vũ kia tôi xử được, tôi liên hệ nó cho ông, bảo nó qua đây, đỡ mất công ngài đây chạy đi chạy về.”
“Ông xử được cái rắm.” Kê Từ lười nghe hắn bốc phét, xoay người rời đi.
Anh có thể nhớ được Ninh Chính Vũ là do cậu ta và Đường Cảnh vì một nữ sinh mà từng đánh nhau thời còn đi học.
Hôm nay Thành Việt vừa đến trường đã bị cô Trần đưa đến một phòng hội nghị rộng lớn, trong phòng hội nghị xôn xao toàn người với người.
Sau khi thấy rõ một nhóm người tóc vàng mắt xanh thì có loại cảm giác quen thuộc mơ hồ dâng lên trong lòng Thành Việt, cậu sống ở nước Mỹ đã mười mấy năm, tổng thể vẫn luôn chơi với vòng người Hoa, nguyên nhân chính là vì cậu không thể nhớ được mặt người nước ngoài.
Người ta tên Mike thì cậu gọi Jerry, vỗ vai George mà gọi John…
“Em phụ trách đội này.” Cô Trần dẫn cậu đến một nhóm nhỏ, để cậu nhận người rồi bàn giao cho cậu “Trường ta có giáo viên dẫn dắt họ đi tham quan trường một vòng, sau đó giới thiệu văn hóa và kiến trúc phong cảnh cho họ, em đi theo phiên dịch là được, hôm nay không có nhiều nhiệm vụ, chủ yếu là ngày mai trường ta có buổi tọa đàm pháp luật, cô sẽ gửi cho em tài liệu cụ thể của buổi tọa đàm, em về tra tư liệu rồi nhớ lấy đề còn phiên dịch cho tốt, biết chưa.”
Thành Việt gật gật đầu.
“Đã khỏi bệnh chưa?” hễ cô Trần nhìn cậu một chút là có thể khơi dậy thiên tính làm mẹ, nhớ lại dáng vẻ mặt trắng bệch của Thành Việt lúc đến trường hôm qua thì vẫn xót lắm, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ tóc cậu vài cái, xoa xong lại phát hiện Thành Việt đã lặng lẽ khom người xuống, cô liền bật cười.
Qua một ngày, Thành Việt xoay như chong chóng với nhóm người nước ngoài, lúc tan học mệt đến đi không nổi, bị Kê Từ lôi lên xe xong cũng chẳng nói ra hơi, tựa lưng vào ghế muốn ngủ luôn.
“Sao lại mệt thành như vậy.” Kê Từ đưa sữa chua và bánh ngọt nhỏ cho cậu “Ăn lót dạ đi.”
“Ngày mai trường tôi có buổi tọa đàm pháp luật, tôi phải phiên dịch cho một đám người nước ngoài, hôm nay dẫn họ đi dạo một ngày miệng tôi cũng muốn hư luôn rồi.” Thành Việt than thở xong nhìn bánh ngọt và sữa chua thì vui vẻ, uống một hớp sữa chua rồi nói: “Luật sư quỷ gì chứ, thật biết chọn thời điểm, đáng ghét vãi.”
Kê Từ nhíu mày không nói gì, thấy Thành Việt uống hết hộp sữa chua mới khởi động xe.
“Cũng không biết ngày mai luật sư nói chuyện có nhanh không.” Thành Việt dựa vào lưng ghế, nhắm mắt càu nhàu “Cơ mà luật sư nào cũng nói nhanh, nói như súng máy hệt như sợ người bên dưới nghe hiểu rồi cướp bát cơm của họ ấy.”
Thành Việt cắn miếng bánh ngọt trong tay, tiếp tục xả: “Hơn nữa tôi thấy luật sư mà làm tọa đàm chắc chẳng có chân tài thực học gì đâu, làm việc bằng miệng, mở miệng là phun mưa, giữa chừng còn ha ha ha, tự cho là dí dỏm lắm ấy.”
Nói xong lời này Thành Việt dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Kê Từ đang lái xe, vô cùng lấy lòng mà bổ sung: “Tôi không phải nói chú đâu, tuy rằng chú cũng là luật sư, nhưng tôi thấy chú và luật sư bình thường không giống nhau, chú là loại kia…”
“Về nhà chép 10 lần bài thi toán học.” Kê Từ híp mắt cắt ngang Thành Việt.
Thành Việt sững sờ, vẫn chưa phát hiện được chỗ nào không ổn, oan ức dẩu môi: “Tại sao chứ.”
Tác giả:
Kê Từ: Bởi vì em thiếu phịch.
Lúc này Kê Từ đang ngồi ở phòng khách, cầm trong tay một xấp tài liệu nhỏ, thấy cậu đi ra thì úp tài liệu lên bàn, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Thành Việt, nghi hoặc hỏi: “Mặc không vừa sao?”
“Không biết.” Thành Việt cảm thấy trên mặt mình sắp bốc hơi mất rồi, nóng đến nỗi thở không ra hơi, cắn răng đem cái váy giấu đằng sau ra cho Kê Từ xem: “Không biết mặc.”
“Gì cơ?” Kê Từ nhận váy trên tay cậu, nhìn lớp vải mỏng manh, sửng sốt, lại bung ra nhìn cho kỹ, sắc mặt càng lúc càng đen.
Thành Việt lau cái trán không biết đã rịn mồ hôi từ bao giờ, mặt đỏ tới mang tai nhỏ giọng bảo: “Mặc thế nào…”
“Không được mặc cái này.” Mặt Kê Từ đen như đáy nồi “Cái quỷ gì vậy.”
Thích váy là một chuyện, nhưng cái loại hai miếng vải mỏng này sao có thể mặc hằng ngày được, cái này chỉ có thể… Kê Từ chau mày nhìn chằm chằm váy suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mặc trên giường thì còn chấp nhận được.
“Vậy chú…” Thành Việt hơi khó hiểu “Vậy sao chú lại mua.”
Kê Từ mặc không cảm xúc: “Mua nhầm rồi.”
“Ồ.” Thành Việt thở phào nhẹ nhõm, cậu có thể miễn cưỡng chấp nhận chuyện mặc váy, nhưng mặc loại quần áo có mặc cũng như không này luôn khiến cậu cảm thấy không tự nhiên nổi.
Khiến Thành Việt thấy không ổn là rõ ràng không cần mặc váy nữa, nhưng trên mặt cậu càng lúc càng nóng, trước mắt cũng mơ hồ đi.
Kê Từ cau mày ngồi trên ghế salon, suy nghĩ một chút lại nói: “Thứ bảy này tôi đưa nhóc đi mua.”
“Hả?” Thành Việt không nghe rõ anh vừa mới nói gì.
“Sao mặt lại đỏ như vậy?” Kê Từ nghiêng đầu sang mới nhận ra điều khác thường, nhíu chặt mày đứng dậy “Lại đây.”
“Ờm.” Câu này Thành Việt ấy thế mà nghe rõ, chỉ là cậu vừa mới bước lên bước thứ nhất thì trước mắt bỗng trời đất quay cuồng, chân cũng mềm nhũn.
“Thành Việt!” Kê Từ nhìn người trước mặt mình ngã xuống, vội vàng bước tới ôm lấy cậu.
Lúc ôm người vào lòng Kê Từ mới phát hiện ra trên người Thành Việt nóng như lửa đốt.
“Thành Việt!” Kê Từ ôm người lên ghế sô pha, anh ngồi xổm trên đất đưa tay sờ trán cậu, nhìn đôi mắt nhắm hờ của Thành Việt, vẻ mặt lo lắng: “Sao rồi? Có nghe rõ không?”
Thành Việt vốn không quá mệt, nhưng vừa ngã xuống thì trong đầu như bị ai nện cho một gậy, dạ dạy nổi lên cơn buồn nôn, chỉ có thể gật gật đầu ra hiệu mình không có gì nghiêm trọng.
Kê Từ thấy cậu vẫn còn tỉnh táo, nhanh chóng đến tủ thuốc lấy nhiệt kế sang nhét vào dưới cánh tay Thành Việt.
Tình trạng chóng mặt của Thành Việt dần đỡ hơn, chỉ là càng lúc càng muốn nôn, mà bởi dưới sô pha là thảm len trải sàn nên đành liều mạng nhịn xuống.
Đo xong, Kê Từ lấy nhiệt kế ra xem, 38.5 độ, mà tình trạng Thành Việt rõ ràng có xu hướng là ngày càng nóng.
Kê Từ không dám chậm trễ, cầm tiền và áo khoác rồi bế Thành Việt lên, chạy xuống lầu.
Dọc đường đi Kê Từ không ngừng xem xét Thành Việt đang mê man trên ghế phó lái, mà lúc đến bệnh viện, Thành Việt thực sự chịu không được nữa cứ thế hôn mê bất tỉnh.
Kê Từ vào khoa cấp cứu, đưa người đến chỗ bác sĩ xong lại ôm người đến phòng bệnh, cởi quần áo lau mồ hôi, anh vừa ngồi xuống không bao lâu thì Thành Việt nằm trên giường bệnh đột nhiên bắt đầu nôn mửa, vừa nôn vừa kêu khó chịu.
Kê Từ ôm cậu, vừa vỗ lưng vừa lau miệng, xôn xao đến tận hơn nửa đêm Thành Việt mới yên tĩnh lại, nhưng anh cũng không dám ngủ, mãi cho đến sáng sớm, nhiệt độ Thành Việt hạ xuống thì anh mới chợp mắt.
Lúc Thành Việt tỉnh lại, trong nháy mắt thấy một gương mặt người bỗng ập tới, sợ đến giật mình, phản ứng lại mới thấy đó là một chị y tá.
“Em tỉnh rồi à?” chị y tá cười nhìn cậu, đổi bình nước trên giá treo.
Thành Việt quay đầu nhìn khắp phòng, không thấy Kê Từ, hắng hắng cổ họng bị khàn hỏi: “Cậu của em đâu ạ?”
“Đó là cậu em sao?” chị y tá hơi kinh ngạc, gương mặt đỏ hồng trêu cậu một câu “Chị cứ tưởng là bạn trai em, hôm qua em vừa nôn vừa khóc, giằng co đến hơn nửa đêm, bạn trai em à không, cậu của em không ngủ cả đêm, vẫn luôn lau mồ hôi còn dỗ dành em nữa, vất vả lắm mới dỗ được, em còn phải ôm anh ấy mới ngủ được, nửa đêm chị đổi bình truyền cho em thấy cậu em từ trên giường bị lấn té xuống đất nhiều lần, té xuống anh ấy lại leo lên…”
Mặt Thành Việt ngày càng hồng, cuối cùng vùi mặt vào chăn, nghe thấy âm thanh chị y tá ra ngoài mới dám thò mặt ra, cậu vừa thở ra một hơi thì cửa phòng bệnh bị mở ra từ bên ngoài, Thành Việt nghe tiếng bước chân lập tức đoán được là Kê Từ.
“Tỉnh rồi à?” Kê Từ thấy cậu mở mắt ra, nhét điện thoại trong tay vào túi quần, bước tới.
Thành Việt nhìn Kê Từ chậm rãi bước đến mới nhận ra trên chân anh đang đi là đôi dép lê trong nhà, áo sơ mi chỉnh tề hằng ngày giờ đây đã nhăn nhúm cùng vương phải ít vết bẩn, ngay cả cổ áo cũng lật một bên.
Thành Việt từ trước tới giờ chưa từng bắt gặp hình ảnh này của Kê Từ, Kê Từ trong mắt cậu luôn luôn ổn trọng thong dong, cẩn thận tỉ mỉ, bình tĩnh trấn định.
Dường như xưa nay Kê Từ chưa từng chật vật như lúc này.
“Đầu còn choáng sao?” Kê Từ nhíu mày, tay áp lên trán cậu, rồi lại áp lên trán mình một lúc “Còn khó chịu không?”
Thành Việt nhìn cái cằm mọc râu lởm chởm bởi một đêm không ngủ của Kê Từ, đột nhiên tim đập nhanh hơn so với bình thường rất nhiều, lỗ tai cũng lặng lẽ đỏ lên.
Kê Từ thấy cậu không có vấn đề gì, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc.
Anh đến cành bàn rót cốc nước, trầm giọng bảo: “Bác sĩ nói nhóc vận động mạnh xong gội đầu với nước lạnh mà không lau khô, cho nên mới dẫn đến sốt cao ngất xỉu và nôn mửa.”
“Hơ?” Thành Việt ngơ ngác, bấy giờ mới nhớ tới chuyện hôm qua mình chạy xong sáu vòng rồi nóng quá nên đi gội đầu.
Trước đây không phải chưa từng như vậy, sao lần này lại trúng chiêu nhỉ.
“Nhóc ăn cơm chỉ ăn muối phải không?” mặt Kê Từ không cảm xúc đưa nước qua “Rảnh rỗi sinh nông nổi à?”
Thành Việt: “…”
Thành Việt vươn tay muốn nhận cốc nước, Kê Từ liền khom lưng nâng đầu cậu, đưa cốc tới bên môi Thành Việt: “Lần sau nếu để tôi biết nhóc lại dằn vặt mình thì đừng mong ra khỏi nhà, nhốt chừng mười ngày xem nhóc có biết điều hay không.”
Lúc Kê Từ nói lời này thì nheo mắt lại, giọng điệu đặt biệt nghiêm túc.
Thành Việt vừa hớp ngụm nước thì bị vẻ mặt này của Kê Từ dọa cho sặc nước, cậu cảm thấy Kê Từ đang nói thật.
Kê Từ nghỉ làm hai ngày, ở bệnh viện chăm sóc Thành Việt một ngày, rồi mang về nhà chiếu cố một ngày, trận bệnh này của Thành Việt đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa tới ngày thứ ba đã nhảy nhót tưng bừng.
Chỉ là chuyện điều tra Đàm Mẫn Mẫn bên kia đang cần thiết, tuy không vội vã nhưng việc này nói tóm lại vẫn là cái gai trong lòng Kê Từ.
Cơ mà chuyện rất nhanh xuất hiện chỗ đột phá, anh tìm được đơn ly hôn của Kha Mâu.
Nhưng phía nam không có kí tên, chỉ có tên của Kha Mâu.
Người tiếp nhận công văn là người anh quen.
Ninh Chính Vũ.
Ninh Chính Vũ là bạn thời đại học của anh, hiện tại cũng là luật sư, nhưng không ở tại thành phố này.
Cùng ngày ấy Kê Từ chuẩn bị bay qua tìm hiểu tình hình Ninh Chính Vũ, lúc bàn giao công việc thì bị Đường Cảnh ngăn lại.
“Ông đồng ý với cậu tôi cùng chúng tôi đi mở tọa đàm ở mấy trường phổ thông trong thành phố rồi mà!” Đường Cảnh trừng hai mắt nhìn anh “Cậu tôi đã tuyên truyền xong xuôi bên bộ giáo dục rồi, chính là ngày mai, ông chạy rồi thì tôi biết làm sao hả!”
Mấy hôm nay Kê Từ bận đến độ sớm vứt chuyện tọa đàm pháp luật ra sau đầu, anh chau mày hỏi: “Thay người khác được không?”
“Anh Kê!” Đường Cảnh đột nhiên kêu lên “Anh mới là bản vàng trong công ty chúng ta đó.”
“Câm miệng.” Kê Từ nghe hắn gọi bậy bạ thì sắc mặt đen sì.
Con ngươi Đường Cảnh đảo một vòng, trong miệng tiếp tục ồn ào “Anh Kê! Anh Kê! Anh Kê! Tên thật là dễ nghe làm sao! Sau này tôi cứ thế …”
“Ông câm miệng cho tôi.” Kê Từ mặt đen thui, tiếp đó thở một hơi thật dài “Tôi đi.”
“Tốt.” Đường Cảnh cười haha đáp “Đừng lo, cái thằng Ninh Chính Vũ kia tôi xử được, tôi liên hệ nó cho ông, bảo nó qua đây, đỡ mất công ngài đây chạy đi chạy về.”
“Ông xử được cái rắm.” Kê Từ lười nghe hắn bốc phét, xoay người rời đi.
Anh có thể nhớ được Ninh Chính Vũ là do cậu ta và Đường Cảnh vì một nữ sinh mà từng đánh nhau thời còn đi học.
Hôm nay Thành Việt vừa đến trường đã bị cô Trần đưa đến một phòng hội nghị rộng lớn, trong phòng hội nghị xôn xao toàn người với người.
Sau khi thấy rõ một nhóm người tóc vàng mắt xanh thì có loại cảm giác quen thuộc mơ hồ dâng lên trong lòng Thành Việt, cậu sống ở nước Mỹ đã mười mấy năm, tổng thể vẫn luôn chơi với vòng người Hoa, nguyên nhân chính là vì cậu không thể nhớ được mặt người nước ngoài.
Người ta tên Mike thì cậu gọi Jerry, vỗ vai George mà gọi John…
“Em phụ trách đội này.” Cô Trần dẫn cậu đến một nhóm nhỏ, để cậu nhận người rồi bàn giao cho cậu “Trường ta có giáo viên dẫn dắt họ đi tham quan trường một vòng, sau đó giới thiệu văn hóa và kiến trúc phong cảnh cho họ, em đi theo phiên dịch là được, hôm nay không có nhiều nhiệm vụ, chủ yếu là ngày mai trường ta có buổi tọa đàm pháp luật, cô sẽ gửi cho em tài liệu cụ thể của buổi tọa đàm, em về tra tư liệu rồi nhớ lấy đề còn phiên dịch cho tốt, biết chưa.”
Thành Việt gật gật đầu.
“Đã khỏi bệnh chưa?” hễ cô Trần nhìn cậu một chút là có thể khơi dậy thiên tính làm mẹ, nhớ lại dáng vẻ mặt trắng bệch của Thành Việt lúc đến trường hôm qua thì vẫn xót lắm, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ tóc cậu vài cái, xoa xong lại phát hiện Thành Việt đã lặng lẽ khom người xuống, cô liền bật cười.
Qua một ngày, Thành Việt xoay như chong chóng với nhóm người nước ngoài, lúc tan học mệt đến đi không nổi, bị Kê Từ lôi lên xe xong cũng chẳng nói ra hơi, tựa lưng vào ghế muốn ngủ luôn.
“Sao lại mệt thành như vậy.” Kê Từ đưa sữa chua và bánh ngọt nhỏ cho cậu “Ăn lót dạ đi.”
“Ngày mai trường tôi có buổi tọa đàm pháp luật, tôi phải phiên dịch cho một đám người nước ngoài, hôm nay dẫn họ đi dạo một ngày miệng tôi cũng muốn hư luôn rồi.” Thành Việt than thở xong nhìn bánh ngọt và sữa chua thì vui vẻ, uống một hớp sữa chua rồi nói: “Luật sư quỷ gì chứ, thật biết chọn thời điểm, đáng ghét vãi.”
Kê Từ nhíu mày không nói gì, thấy Thành Việt uống hết hộp sữa chua mới khởi động xe.
“Cũng không biết ngày mai luật sư nói chuyện có nhanh không.” Thành Việt dựa vào lưng ghế, nhắm mắt càu nhàu “Cơ mà luật sư nào cũng nói nhanh, nói như súng máy hệt như sợ người bên dưới nghe hiểu rồi cướp bát cơm của họ ấy.”
Thành Việt cắn miếng bánh ngọt trong tay, tiếp tục xả: “Hơn nữa tôi thấy luật sư mà làm tọa đàm chắc chẳng có chân tài thực học gì đâu, làm việc bằng miệng, mở miệng là phun mưa, giữa chừng còn ha ha ha, tự cho là dí dỏm lắm ấy.”
Nói xong lời này Thành Việt dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Kê Từ đang lái xe, vô cùng lấy lòng mà bổ sung: “Tôi không phải nói chú đâu, tuy rằng chú cũng là luật sư, nhưng tôi thấy chú và luật sư bình thường không giống nhau, chú là loại kia…”
“Về nhà chép 10 lần bài thi toán học.” Kê Từ híp mắt cắt ngang Thành Việt.
Thành Việt sững sờ, vẫn chưa phát hiện được chỗ nào không ổn, oan ức dẩu môi: “Tại sao chứ.”
Tác giả:
Kê Từ: Bởi vì em thiếu phịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.