Chương 59
Nhất Bả Sát Trư Đao
20/07/2021
Không khí trong phòng gần như đông cứng, Thành Việt nằm nhoài trên người Kê Từ không dám cử động.
Kê Từ trợn tròn mắt, ôm chặt eo Thành Việt, đầu óc đều là ngày đó Tống Nghi giải thích điểm khác nhau giữa yêu thích và ỷ lại của Thành Việt đối với anh.
Đây xem như là… ỷ lại hay…
Thành Việt thực sự không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này, mặt chôn trong lòng Kê Từ nên lúc mở miệng âm thanh cũng ngột ngạt “Tôi…”
“Hửm?” Kê Từ ôm người không nhúc nhích.
“Tôi còn phải… đợi một thời gian…” Thành Việt miễn cưỡng nói ra xong mặt cũng đỏ chót.
Trong mắt Kê Từ tràn đầy ý cười cố gắng nhẫn nhịn, đáp lại một tiếng rồi cả hai lại lần nữa yên lặng.
Chỉ là sự yên tĩnh này giống như những bong bóng nhỏ nổi lên khi nước đang sôi trào.
Bởi hai người kề sát nên hô hấp dường như quyện vào nhau.
Dưới chóp mũi Thành Việt là mùi hương riêng của Kê Từ, dán vào thân thể ấm áp của anh, đầu óc bắt đầu không khống chế được mơ mộng xa xôi.
Chẳng hạn như… đường nét cơ bụng đẹp đẽ của Kê Từ… nhân ngư tuyến kéo dài xuống dưới… còn có… một khối được quần bơi phác họa ra kia…
Đệch…
Thành Việt ngừng lại sự tưởng tượng của mình, nhưng đã quá muộn, họa mi nhỏ Thành Việt không xìu càng thẳng.
“Tôi…” Thành Việt đợi một chốc, phát hiện thực sự không xìu xuống, cổ họng nhịn đến khàn, nhổm người dậy muốn xuống giường vào nhà vệ sinh.
“Không sao.” Kê Từ rốt cục nhịn không nổi, thấp giọng cười lên “Nhìn tôi.”
“Hả?” Thành Việt khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
“Nhìn tôi…” Kê Từ nhìn Thành Việt, tay đặt bên hông cậu, tay kia chầm chậm dò xuống, kéo ra quần thể thao rộng rãi trên người Thành Việt, đầu ngón tay từ từ đi xuống.
Cả người Thành Việt run lên, mở to hai mắt, không tự chủ được bám lấy vai Kê Từ, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở.
Thành Việt bị loại kích thích này làm đầu óc mơ màng gặm một cái lên cổ Kê Từ, để lại từng tiếng kêu rên và hô hấp nóng rực.
Sau khi kết thúc, Thành Việt nhả cổ Kê Từ ra, trơ mắt nhìn sợi tơ kéo ra theo.
Tiếng thở dốc gấp gáp còn chưa dừng lại, tay đã hoảng lọa lau lung tung lên cổ Kê Từ.
“Nhóc…” Kê Từ còn chưa nói xong, đã trông thấy Thành Việt vừa lấy lại tỉnh táo đã nhanh chóng vén chăn lên, chạy xuống giường.
“Nhóc vô lương tâm.” Kê Từ nhìn bóng dáng Thành Việt nhanh chóng lủi đi, cười thở dài rồi vào phòng tắm rửa tay.
Rửa xong ngẩng đầu lên, Kê Từ chợt ngẩn người, rồi mới nhận ra người trong gương là anh.
Kê Từ trong gương khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, vì cười mà ngay cả nếp nhăn bên khóe mắt cũng hiện lên.
Vui vẻ chân thật đến vậy.
Thành Việt lần thứ hai đẩy cửa vào phòng, thấy Kê Từ nằm trên giường xem quyển truyện cổ mới mua kia.
“Lại đây ngủ.” Kê Từ thấy cậu đi vào thì khép sách lại, vẫy vẫy tay với cậu.
“Ừa…” Thành Việt nuốt nước bọt, gần như cùng tay cùng chân bò lên giường.
Thành Việt còn tưởng đêm này không thể ngủ được, nhưng không ngờ cậu vừa nghiêng đầu về phía Kê Từ, cả người đã bị hương vị và nhiệt độ trên người anh bao lấy, ngay lập tức ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này rất sâu, hệt như hôn mê vậy.
Sáng hôm sau Thành Việt tỉnh giấc mới phát hiện đầu mình vùi vào hõm vai Kê Từ, chân cũng bị anh kẹp lại, eo bị cánh tay anh ôm đến chặt chẽ, cả người đều bị Kê Từ ôm lấy.
Tư thế có hơi không thoải mái.
Thành Việt nhíu mày giật giật người, lại không ngờ cái tay Kê Từ đặt trên mông cậu nhéo một cái.
“A!” Thành Việt kêu lên, nước mắt sinh lý trào ra vì đau.
“Nếu buổi tối lại ngủ không ngoan…” giọng nói Kê Từ có sự khàn khàn lúc vừa tỉnh ngủ, âm thanh nghiêm túc mang theo uy hiếp ngầm “Tôi sẽ lấy dây trói nhóc lại.”
“Tôi đạp lung tung sao?” Thành Việt sờ sờ mông mình, có hơi ngượng ngùng.
“Bộ quyền đêm qua nhóc luyện là của Thiếu Lâm hay Võ Đang thế?” Kê Từ buông Thành Việt ra, vén chăn đứng dậy vào phòng tắm.
“Tôi không biết mình đạp lung tung.” Thành Việt ôm chăn trên giường sửng sốt một lúc rồi cũng đứng dậy, kéo dép lê đi từ từ đến phòng tắm.
“Thẳng lưng lên.” Kê Từ vừa đánh răng vừa vỗ lên lưng cậu một phát.
Thành Việt cười hì hì đứng thẳng lưng, cũng bắt đầu đánh răng.
Hai người ăn sáng xong ngồi trên ghế sa lông, ai làm việc người đó.
Kê Từ nhìn máy vi tính, Thành Việt nhìn Kê Từ.
“Chờ tôi một tiếng.” Kê Từ không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm máy vi tính.
“…Ừa.” Thành Việt đáp lại, đôi mắt chậm rãi dời khỏi người Kê Từ.
Đợi Kê Từ xử lý công việc xong, lại mang Thành Việt ra hồ bơi, anh tận lực muốn dạy bơi cho Thành Việt.
Nhưng cuối cùng vẫn không thành công, mãi đến chiều hai người mới đi xe trở về.
Dọc đường đi Thành Việt mệt không chịu nổi, phần lớn thể lực mất đi vì bơi lội khiến mí mắt cậu cũng mở không lên.
Hai người vừa lên thang máy chung cư, Kê Từ còn chưa mở cửa nhà mà Thành Việt đã bắt đầu cởi giày.
“A a a a a tôi muốn đi ngủ.” Thành Việt cởi giày xong nằm úp sấp trên ghế salong không muốn động đậy.
Kê Từ cười, lấy tấm chăn nhỏ trong phòng ngủ ra phủ lên đầu Thành Việt, định nói gì đó thì di động trong túi vang lên.
Thành Việt tung chăn ra, bọc mình thành cái kén tằm, thò đầu ra ngoài cười ngốc với Kê Từ.
Kê Từ một tay móc di động trong túi ra, tay kia vươn tới gảy lên mũi Thành Việt một cái.
“Ai gọi vậy?” Thành Việt hỏi.
“…Vâng.” Kê Từ liếc nhìn màn hình di động “Giáo viên chủ nhiệm của nhóc.”
“Ồ.” Thành Việt nhất thời không có hứng thú co quắp trên ghế salong.
Kê Từ tiếp tục nghe điện thoại.
“Xin chào, anh là phụ huynh của Thành Việt phải không?” âm thanh cô Trần truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Phải, chào cô.” Kê Từ trả lời.
“Là thế này, tôi xem qua tư liệu trước kia của Thành Việt, trường nghệ thuật em ấy từng theo học ở Mỹ và ngành học của em ấy rất nổi tiếng ở giới chuyên môn cả trong lẫn ngoài nước, nên tôi kiến nghị nếu Thành Việt học không tồi ở phương diện này có thể đi theo con đường này, tôi chưa từng thấy Thành Việt vẽ bao giờ, không biết cậu bé vẽ thế nào?”
Kê Từ nhớ lại bức tranh sơn dầu mà Thành Việt đã vẽ hoa hướng dương bán đấu giá được hơn 10 vạn, quay đầu nhìn nhìn Thành Việt không cẩn thận cuộn cả chăn lăn xuống ghế sô pha, hơi bất đắc dĩ, mở miệng đáp lại cô Trần “Vẽ rất tốt.”
“Tôi cũng biết là không tệ, Thành Việt chịu nỗ lực, thành tích học tập của em ấy cũng tiến bộ khá nhanh, cậu bé này chỉ cần cố gắng thì không kém ở mặt nào cả, việc thi cử hướng nghệ thuật kia cần gia đình…”
Kê Từ vừa nghe cô Trần phân tích trong điện thoại, vừa nâng tay xách Thành Việt dưới đất lên, thấp giọng hỏi một câu “Va phải chỗ nào rồi?”
Thành Việt không việc gì phất phất tay, nhanh nhẹn bò dậy, lại đem chăn bọc lên người mình.
“Vậy cứ quyết định như thế.” Cô Trần cười ha ha dứt khoát quyết định, rồi cúp điện thoại.
Kỳ nghỉ ba ngày rất nhanh qua đi, Thành Việt vừa đi học trở lại đã bắt đầu ôn thi học kỳ, thi xong Thành Việt tự nhận làm bài cũng không tệ lắm.
Đạt yêu cầu tất cả các môn hẳn cũng không thành vấn đề, chỉ là ngữ văn hơi khó, nhưng phần đầu tiên cậu cũng đã vô cùng cố gắng làm đầy đủ.
Bởi vì đề bài là kỳ tích cuộc sống, Kê Từ chính là kỳ tích của cậu.
Hôm nay Kê Từ đón Thành Việt về chuẩn bị nói với cậu vấn đề thi nghệ thuật, vừa định nói đến chương trình học văn hóa thì Đường Cảnh đột nhiên đến nhà.
Lúc Kê Từ mở cửa sắc mặt Đường Cảnh không được tốt, còn đang thở dốc, có lẽ chạy tới rất vội.
“Chuyện gì thế?” Kê Từ cầm lấy cái túi trên tay hắn.
“Đến thư phòng đi.” Đường Cảnh nhìn Thành Việt đang ngồi xem tivi trên ghế sa lông rồi bảo.
“Vào đi.” Kê Từ vừa đi vừa lật túi văn kiện vừa nãy Đường Cảnh mang tới.
Hai người vừa vào thư phòng, Đường Cảnh uống cạn sạch ly nước trên tay xong bắt đầu mắng: “Gã Lương Tư Nguy kia quả là không biết xấu hổ, tìm ông đây cho tiền, cho tiền thì cũng thôi đi, cho 3 triệu không phải quá ít rồi sao? Mấy hôm trước ông đây đặt giày nạm mấy viên đá cũng gần 3 triệu đấy!”
“Gã tìm ông à?” Kê Từ cau mày hỏi.
“Ừm.” sắc mặt Đường Cảnh biến đổi liên tục, cuối cùng thở dài một hơi “Mắng gã cũng vô dụng, Lương Tư Nguy nói bóng nói gió đều là uy hiếp cả, hành động mấy ngày nay của chúng ta quá lớn, những thứ điều tra được phỏng chừng thật sự có thể cho gã đi tù nửa quãng đời còn lại.” Đường Cảnh thở dài “Ông cũng biết gã làm giàu thế nào, tôi chỉ lo ông vua cũng thua kẻ liều, đầu óc gã cũng quăng mất.”
Kê Từ nghe vậy ánh mắt nghiêm túc, giọng điệu lạnh lẽo “Nếu gã thật sự quăng mất, đến khi xảy ra chuyện gì, có chôn gã thì cũng phải chôn trong tù.”
“Tôi tìm anh bạn ở cục cảnh sát tự mình mời bảo vệ, họ là những người chuyên nghiệp, tranh thủ bảo vệ ông an toàn đến trước khi mở phiên tòa.” Đường Cảnh nói xong đứng lên, vỗ vỗ cánh tay Kê Từ “Mấy ngày nay chú ý một chút, cũng cố gắng đừng để Thành Việt ra ngoài.”
Hai người nói chuyện hơn một giờ đồng hồ, Đường Cảnh mới ra khỏi cửa.
Kê Từ tiễn Đường Cảnh đi xong, chân mày nhíu lại, tâm trạng không được tốt.
Lúc dọn dẹp bàn không cẩn thận làm rơi cặp Thành Việt xuống đất.
Cái cặp này của Thành Việt đã có mấy ngày vô dụng rồi, buổi chiều hai người trở về từ biệt thự của Đường Cảnh, Kê Từ đã bỏ chiếc cặp này lên bàn làm việc trong thư phòng.
Bởi vì Thành Việt nhất định muốn đeo balo đen chứa khăn tắm, bảo là đeo thấy thoải mái, rồi cũng chưa đổi lại.
Kê Từ nhấc cặp lên không cẩn thận đụng phải một vật cứng, anh sờ sờ phát hiện là một chiếc hộp, mở cặp lấy đồ bên trong ra.
Đồ vật lấy ra là một cái hộp màu đen, trông rất tinh tế đẹp đẽ, vừa nhìn là biết hộp quà con gái mua.
Kê Từ híp mắt, mở nắp ra, trong hộp chính là một đống chocolate hình thù kỳ lạ, ở giữa còn bày một tờ giấy.
Kê Từ nhanh như gió xem nội dung trên giấy, quay sang nhìn hộp chocolate một hồi lâu, cầm đồ đi vào nhà bếp.
Kê Từ lấy một cái nồi nhỏ thường dùng đun nóng sữa bò, bật bếp, sau đó ung dung thong thả cho từng viên chocolate kỳ lạ vào trong nồi.
Mùi chocolate nồng nặc nhanh chóng tỏa ra, Thành Việt ngồi xem tivi trong phòng khách bị mùi thơm hấp dẫn vào bếp.
“Làm chocolate sao?” Thành Việt đi tới cạnh Kê Từ, đầy mặt tò mò, hoàn toàn không biết tiếp đó sẽ phát sinh chuyện gì.
“Ừm.” Kê Từ đáp một tiếng, nhìn chocolate nóng chảy dính trong nồi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chấm thử nhiệt độ, khóe môi đột nhiên cong lên.
Kê Từ trợn tròn mắt, ôm chặt eo Thành Việt, đầu óc đều là ngày đó Tống Nghi giải thích điểm khác nhau giữa yêu thích và ỷ lại của Thành Việt đối với anh.
Đây xem như là… ỷ lại hay…
Thành Việt thực sự không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này, mặt chôn trong lòng Kê Từ nên lúc mở miệng âm thanh cũng ngột ngạt “Tôi…”
“Hửm?” Kê Từ ôm người không nhúc nhích.
“Tôi còn phải… đợi một thời gian…” Thành Việt miễn cưỡng nói ra xong mặt cũng đỏ chót.
Trong mắt Kê Từ tràn đầy ý cười cố gắng nhẫn nhịn, đáp lại một tiếng rồi cả hai lại lần nữa yên lặng.
Chỉ là sự yên tĩnh này giống như những bong bóng nhỏ nổi lên khi nước đang sôi trào.
Bởi hai người kề sát nên hô hấp dường như quyện vào nhau.
Dưới chóp mũi Thành Việt là mùi hương riêng của Kê Từ, dán vào thân thể ấm áp của anh, đầu óc bắt đầu không khống chế được mơ mộng xa xôi.
Chẳng hạn như… đường nét cơ bụng đẹp đẽ của Kê Từ… nhân ngư tuyến kéo dài xuống dưới… còn có… một khối được quần bơi phác họa ra kia…
Đệch…
Thành Việt ngừng lại sự tưởng tượng của mình, nhưng đã quá muộn, họa mi nhỏ Thành Việt không xìu càng thẳng.
“Tôi…” Thành Việt đợi một chốc, phát hiện thực sự không xìu xuống, cổ họng nhịn đến khàn, nhổm người dậy muốn xuống giường vào nhà vệ sinh.
“Không sao.” Kê Từ rốt cục nhịn không nổi, thấp giọng cười lên “Nhìn tôi.”
“Hả?” Thành Việt khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
“Nhìn tôi…” Kê Từ nhìn Thành Việt, tay đặt bên hông cậu, tay kia chầm chậm dò xuống, kéo ra quần thể thao rộng rãi trên người Thành Việt, đầu ngón tay từ từ đi xuống.
Cả người Thành Việt run lên, mở to hai mắt, không tự chủ được bám lấy vai Kê Từ, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở.
Thành Việt bị loại kích thích này làm đầu óc mơ màng gặm một cái lên cổ Kê Từ, để lại từng tiếng kêu rên và hô hấp nóng rực.
Sau khi kết thúc, Thành Việt nhả cổ Kê Từ ra, trơ mắt nhìn sợi tơ kéo ra theo.
Tiếng thở dốc gấp gáp còn chưa dừng lại, tay đã hoảng lọa lau lung tung lên cổ Kê Từ.
“Nhóc…” Kê Từ còn chưa nói xong, đã trông thấy Thành Việt vừa lấy lại tỉnh táo đã nhanh chóng vén chăn lên, chạy xuống giường.
“Nhóc vô lương tâm.” Kê Từ nhìn bóng dáng Thành Việt nhanh chóng lủi đi, cười thở dài rồi vào phòng tắm rửa tay.
Rửa xong ngẩng đầu lên, Kê Từ chợt ngẩn người, rồi mới nhận ra người trong gương là anh.
Kê Từ trong gương khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, vì cười mà ngay cả nếp nhăn bên khóe mắt cũng hiện lên.
Vui vẻ chân thật đến vậy.
Thành Việt lần thứ hai đẩy cửa vào phòng, thấy Kê Từ nằm trên giường xem quyển truyện cổ mới mua kia.
“Lại đây ngủ.” Kê Từ thấy cậu đi vào thì khép sách lại, vẫy vẫy tay với cậu.
“Ừa…” Thành Việt nuốt nước bọt, gần như cùng tay cùng chân bò lên giường.
Thành Việt còn tưởng đêm này không thể ngủ được, nhưng không ngờ cậu vừa nghiêng đầu về phía Kê Từ, cả người đã bị hương vị và nhiệt độ trên người anh bao lấy, ngay lập tức ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này rất sâu, hệt như hôn mê vậy.
Sáng hôm sau Thành Việt tỉnh giấc mới phát hiện đầu mình vùi vào hõm vai Kê Từ, chân cũng bị anh kẹp lại, eo bị cánh tay anh ôm đến chặt chẽ, cả người đều bị Kê Từ ôm lấy.
Tư thế có hơi không thoải mái.
Thành Việt nhíu mày giật giật người, lại không ngờ cái tay Kê Từ đặt trên mông cậu nhéo một cái.
“A!” Thành Việt kêu lên, nước mắt sinh lý trào ra vì đau.
“Nếu buổi tối lại ngủ không ngoan…” giọng nói Kê Từ có sự khàn khàn lúc vừa tỉnh ngủ, âm thanh nghiêm túc mang theo uy hiếp ngầm “Tôi sẽ lấy dây trói nhóc lại.”
“Tôi đạp lung tung sao?” Thành Việt sờ sờ mông mình, có hơi ngượng ngùng.
“Bộ quyền đêm qua nhóc luyện là của Thiếu Lâm hay Võ Đang thế?” Kê Từ buông Thành Việt ra, vén chăn đứng dậy vào phòng tắm.
“Tôi không biết mình đạp lung tung.” Thành Việt ôm chăn trên giường sửng sốt một lúc rồi cũng đứng dậy, kéo dép lê đi từ từ đến phòng tắm.
“Thẳng lưng lên.” Kê Từ vừa đánh răng vừa vỗ lên lưng cậu một phát.
Thành Việt cười hì hì đứng thẳng lưng, cũng bắt đầu đánh răng.
Hai người ăn sáng xong ngồi trên ghế sa lông, ai làm việc người đó.
Kê Từ nhìn máy vi tính, Thành Việt nhìn Kê Từ.
“Chờ tôi một tiếng.” Kê Từ không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm máy vi tính.
“…Ừa.” Thành Việt đáp lại, đôi mắt chậm rãi dời khỏi người Kê Từ.
Đợi Kê Từ xử lý công việc xong, lại mang Thành Việt ra hồ bơi, anh tận lực muốn dạy bơi cho Thành Việt.
Nhưng cuối cùng vẫn không thành công, mãi đến chiều hai người mới đi xe trở về.
Dọc đường đi Thành Việt mệt không chịu nổi, phần lớn thể lực mất đi vì bơi lội khiến mí mắt cậu cũng mở không lên.
Hai người vừa lên thang máy chung cư, Kê Từ còn chưa mở cửa nhà mà Thành Việt đã bắt đầu cởi giày.
“A a a a a tôi muốn đi ngủ.” Thành Việt cởi giày xong nằm úp sấp trên ghế salong không muốn động đậy.
Kê Từ cười, lấy tấm chăn nhỏ trong phòng ngủ ra phủ lên đầu Thành Việt, định nói gì đó thì di động trong túi vang lên.
Thành Việt tung chăn ra, bọc mình thành cái kén tằm, thò đầu ra ngoài cười ngốc với Kê Từ.
Kê Từ một tay móc di động trong túi ra, tay kia vươn tới gảy lên mũi Thành Việt một cái.
“Ai gọi vậy?” Thành Việt hỏi.
“…Vâng.” Kê Từ liếc nhìn màn hình di động “Giáo viên chủ nhiệm của nhóc.”
“Ồ.” Thành Việt nhất thời không có hứng thú co quắp trên ghế salong.
Kê Từ tiếp tục nghe điện thoại.
“Xin chào, anh là phụ huynh của Thành Việt phải không?” âm thanh cô Trần truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Phải, chào cô.” Kê Từ trả lời.
“Là thế này, tôi xem qua tư liệu trước kia của Thành Việt, trường nghệ thuật em ấy từng theo học ở Mỹ và ngành học của em ấy rất nổi tiếng ở giới chuyên môn cả trong lẫn ngoài nước, nên tôi kiến nghị nếu Thành Việt học không tồi ở phương diện này có thể đi theo con đường này, tôi chưa từng thấy Thành Việt vẽ bao giờ, không biết cậu bé vẽ thế nào?”
Kê Từ nhớ lại bức tranh sơn dầu mà Thành Việt đã vẽ hoa hướng dương bán đấu giá được hơn 10 vạn, quay đầu nhìn nhìn Thành Việt không cẩn thận cuộn cả chăn lăn xuống ghế sô pha, hơi bất đắc dĩ, mở miệng đáp lại cô Trần “Vẽ rất tốt.”
“Tôi cũng biết là không tệ, Thành Việt chịu nỗ lực, thành tích học tập của em ấy cũng tiến bộ khá nhanh, cậu bé này chỉ cần cố gắng thì không kém ở mặt nào cả, việc thi cử hướng nghệ thuật kia cần gia đình…”
Kê Từ vừa nghe cô Trần phân tích trong điện thoại, vừa nâng tay xách Thành Việt dưới đất lên, thấp giọng hỏi một câu “Va phải chỗ nào rồi?”
Thành Việt không việc gì phất phất tay, nhanh nhẹn bò dậy, lại đem chăn bọc lên người mình.
“Vậy cứ quyết định như thế.” Cô Trần cười ha ha dứt khoát quyết định, rồi cúp điện thoại.
Kỳ nghỉ ba ngày rất nhanh qua đi, Thành Việt vừa đi học trở lại đã bắt đầu ôn thi học kỳ, thi xong Thành Việt tự nhận làm bài cũng không tệ lắm.
Đạt yêu cầu tất cả các môn hẳn cũng không thành vấn đề, chỉ là ngữ văn hơi khó, nhưng phần đầu tiên cậu cũng đã vô cùng cố gắng làm đầy đủ.
Bởi vì đề bài là kỳ tích cuộc sống, Kê Từ chính là kỳ tích của cậu.
Hôm nay Kê Từ đón Thành Việt về chuẩn bị nói với cậu vấn đề thi nghệ thuật, vừa định nói đến chương trình học văn hóa thì Đường Cảnh đột nhiên đến nhà.
Lúc Kê Từ mở cửa sắc mặt Đường Cảnh không được tốt, còn đang thở dốc, có lẽ chạy tới rất vội.
“Chuyện gì thế?” Kê Từ cầm lấy cái túi trên tay hắn.
“Đến thư phòng đi.” Đường Cảnh nhìn Thành Việt đang ngồi xem tivi trên ghế sa lông rồi bảo.
“Vào đi.” Kê Từ vừa đi vừa lật túi văn kiện vừa nãy Đường Cảnh mang tới.
Hai người vừa vào thư phòng, Đường Cảnh uống cạn sạch ly nước trên tay xong bắt đầu mắng: “Gã Lương Tư Nguy kia quả là không biết xấu hổ, tìm ông đây cho tiền, cho tiền thì cũng thôi đi, cho 3 triệu không phải quá ít rồi sao? Mấy hôm trước ông đây đặt giày nạm mấy viên đá cũng gần 3 triệu đấy!”
“Gã tìm ông à?” Kê Từ cau mày hỏi.
“Ừm.” sắc mặt Đường Cảnh biến đổi liên tục, cuối cùng thở dài một hơi “Mắng gã cũng vô dụng, Lương Tư Nguy nói bóng nói gió đều là uy hiếp cả, hành động mấy ngày nay của chúng ta quá lớn, những thứ điều tra được phỏng chừng thật sự có thể cho gã đi tù nửa quãng đời còn lại.” Đường Cảnh thở dài “Ông cũng biết gã làm giàu thế nào, tôi chỉ lo ông vua cũng thua kẻ liều, đầu óc gã cũng quăng mất.”
Kê Từ nghe vậy ánh mắt nghiêm túc, giọng điệu lạnh lẽo “Nếu gã thật sự quăng mất, đến khi xảy ra chuyện gì, có chôn gã thì cũng phải chôn trong tù.”
“Tôi tìm anh bạn ở cục cảnh sát tự mình mời bảo vệ, họ là những người chuyên nghiệp, tranh thủ bảo vệ ông an toàn đến trước khi mở phiên tòa.” Đường Cảnh nói xong đứng lên, vỗ vỗ cánh tay Kê Từ “Mấy ngày nay chú ý một chút, cũng cố gắng đừng để Thành Việt ra ngoài.”
Hai người nói chuyện hơn một giờ đồng hồ, Đường Cảnh mới ra khỏi cửa.
Kê Từ tiễn Đường Cảnh đi xong, chân mày nhíu lại, tâm trạng không được tốt.
Lúc dọn dẹp bàn không cẩn thận làm rơi cặp Thành Việt xuống đất.
Cái cặp này của Thành Việt đã có mấy ngày vô dụng rồi, buổi chiều hai người trở về từ biệt thự của Đường Cảnh, Kê Từ đã bỏ chiếc cặp này lên bàn làm việc trong thư phòng.
Bởi vì Thành Việt nhất định muốn đeo balo đen chứa khăn tắm, bảo là đeo thấy thoải mái, rồi cũng chưa đổi lại.
Kê Từ nhấc cặp lên không cẩn thận đụng phải một vật cứng, anh sờ sờ phát hiện là một chiếc hộp, mở cặp lấy đồ bên trong ra.
Đồ vật lấy ra là một cái hộp màu đen, trông rất tinh tế đẹp đẽ, vừa nhìn là biết hộp quà con gái mua.
Kê Từ híp mắt, mở nắp ra, trong hộp chính là một đống chocolate hình thù kỳ lạ, ở giữa còn bày một tờ giấy.
Kê Từ nhanh như gió xem nội dung trên giấy, quay sang nhìn hộp chocolate một hồi lâu, cầm đồ đi vào nhà bếp.
Kê Từ lấy một cái nồi nhỏ thường dùng đun nóng sữa bò, bật bếp, sau đó ung dung thong thả cho từng viên chocolate kỳ lạ vào trong nồi.
Mùi chocolate nồng nặc nhanh chóng tỏa ra, Thành Việt ngồi xem tivi trong phòng khách bị mùi thơm hấp dẫn vào bếp.
“Làm chocolate sao?” Thành Việt đi tới cạnh Kê Từ, đầy mặt tò mò, hoàn toàn không biết tiếp đó sẽ phát sinh chuyện gì.
“Ừm.” Kê Từ đáp một tiếng, nhìn chocolate nóng chảy dính trong nồi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chấm thử nhiệt độ, khóe môi đột nhiên cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.