Chương 70
Nhất Bả Sát Trư Đao
20/07/2021
“Sao vậy?” Thành Việt thấy Kê Từ ngồi xổm trước tủ quần áo bỗng bất động, bước xuống đặt cốc sữa trên tủ đầu giường, đầu óc choáng váng đi tới “Không tìm được quần áo của tôi…”
Thành Việt nói được nửa câu, sau khi thấy rõ Kê Từ cầm trên tay vật gì thì im bặt.
Trong giây lát này, đầu óc Thành Việt lóe lên rất nhiều hình ảnh.
Ví như: làm sao bây giờ đây, Kê Từ phát hiện mình mua cái váy này… không đúng cậu mua chính là vì tặng cho Kê Từ mà… Kê Từ hẳn là sẽ thích cái váy này… vậy nên nói sao đây… hôm qua sao mình lại quên tặng chứ… tặng sớm không bằng tặng đúng lúc, vậy thì giờ tặng!
Một giây sau Thành Việt lấy dũng khí mở miệng, còn vì cổ vũ chính mình mà đặc biệt ưỡn ngực, há miệng hút một ngụm khí.
Kê Từ nhìn cậu đi tới, cầm mảnh tơ lụa kia đứng dậy.
Thành Việt lấy hơi được nửa chừng, nhìn thấy Kê Từ đột nhiên cao hơn mình nhiều như vậy nhất thời xì hơi: “À thì… cái này… chuyện này…”
Kê Từ cảm nhận được cảm xúc mịn màng của tơ lụa trên đầu ngón tay, trong giây lát khiến anh nhớ lại vòng eo ấm mịn của Thành Việt hôm qua trong phòng tắm.
Thành Việt thấy Kê Từ không nói gì, lời nói trong miệng cũng va vấp ngắt ngứ, càng nói càng không rõ ràng “Tặng… tặng…”
“Nhóc mua?” Kê Từ vừa hỏi vừa đi từng bước tới trước.
“…Ừ.” Thành Việt chột dạ gật gật đầu, mắt thấy Kê Từ từng bước áp sát mình, có phần bối rối bắt đầu lui về sau.
“Mua khi nào?” Kê Từ vừa bước vừa kéo dải lụa ra.
“Hôm… hôm kia…” Thành Việt lùi được một nửa, chân bị đồ vật ở sau ngáng phải, cả người ngả ngửa ra giường, thân thể còn nhún nhún.
Trong cơn hoảng loạn ánh mắt Thành Việt bỗng lóe lên, vội vã chống tay muốn ngồi dậy.
“Mua về làm gì?” Kê Từ không cho cậu cơ hội, khom lưng một tay đè bả vai cậu, một tay ấn người ngã lại giường.
“Tặng… tặng cho chú…” Thành Việt bị Kê Từ đè lên, có phần thở không nổi.
“Tặng tôi.” Kê Từ nhìn Thành Việt từ trên cao, rồi nghiêng đầu nhìn dải tơ lụa trong tay, đột nhiên hỏi “Cái này mặc thế nào?”
“Là thế này.” Thành Việt thấy Kê Từ có hứng thú, lập tức cũng phấn khích, cầm dải lụa hướng lên tay mình trói lại “Chú nhìn này, có rất nhiều cách mặc, hơn nữa nhân viên cửa hiệu còn đưa cho tôi cái thẻ, bên trên có nhiều cách mặc lắm, mặc sao cũng đẹp.”
“Phải không?” Kê Từ vừa hỏi vừa cầm đầu còn lại của dải tơ, chầm chậm nghiêm túc quấn lên cổ chân Thành Việt.
Lúc chân Thành Việt bị tách ra cậu còn chưa phản ứng lại, sửng sốt nhìn cách trói trôi chảy của Kê Từ đến không nhúc nhích.
Kê Từ nửa bế người lên, quấn lụa qua bụng Thành Việt, rồi vòng lên cổ, sau cùng thắt một cái kết hoàn hảo ở cổ chân.
“Hình như… không phải mặc thế này…” Thành Việt bởi tư thế này mà không thể không cong eo, gần như là nửa quỳ trên giường, “Chú muốn xem thẻ hướng dẫn không, tôi thấy có lẽ…”
“Không cần.” Kê Từ hài lòng nhìn tác phẩm của mình “Là trói thế này.”
Thành Việt bị trói không thể nhúc nhích, nhưng tà tâm bạo gan, thấy Kê Từ suy nghĩ thì cẩn thận từng li từng tí hỏi “Tôi có thể trói chú như thế không?”
“Trói tôi?” Kê Từ nhíu mày.
Thành Việt nhìn biểu tình của anh, biết là không được, thở dài không nói gì.
Kê Từ thấy cậu nhắm mắt lại, cảnh tượng bị trói trên giường này, cảm thấy cây củ cải này không nên rút cũng phải rút.
“Kê Từ.” Thành Việt đang nhắm mắt bỗng gọi.
“Hả?” Kê Từ nhìn vẻ mặt Thành Việt không biết không màng thế sự, đột nhiên có chút nhẹ dạ.
Hay là chờ củ cải chín đi, ngọt hơn.
Bấy giờ anh vốn không nhớ rằng mình không thích ăn ngọt, chỉ sợ món đồ ngọt này không đủ cho anh ăn.
“Có phải chú là…” Thành Việt cắn răng.
“Là gì?” Kê Từ chậm rãi cởi dải tơ lụa ra, bất đắc dĩ nhìn vết hồng hồng trên cổ tay Thành Việt, trói không chặt, vả lại tơ lụa trơn mịn như vậy mà còn có thể để lại dấu.
“Không có gì…” Thành Việt không hỏi, lặng lẽ thở dài một hơi, quay người, vùi mặt vào chăn.
“Dậy ăn cơm.” Kê Từ vỗ lên cái mông vểnh đang quay lại của cậu “Nhóc thi được 100 điểm tôi cho nhóc trói.”
“Thật sao!” Thành Việt nhảy bật khỏi giường, đôi mắt sáng rực nhìn Kê Từ.
Kê Từ cười cười, quay người ra khỏi phòng.
Thành Việt biết Kê Từ nói luôn giữ lời, chờ đến khi thấy bóng lưng Kê Từ biến mất, cậu hưng phấn nhảy nhảy trên giường mấy cái, sau đó nhảy một đường vào nhà vệ sinh.
Lúc đi tiểu, Thành Việt đang nghĩ xem thi môn nào dễ được 100 điểm nhất, nụ cười kia của Kê Từ đột nhiên lóe lên trong đầu.
Thành Việt nhớ lại nụ cười ấy, trong đầu nghĩ tới điều gì đó, niềm hưng phấn trên mặt cứng lại.
Thi cái rắm!
Gần đây cậu làm gì có cơ hội thi cử, ngoại trừ kỳ thi đại học vài tháng sau…
Thảo nào Kê Từ đồng ý nhanh như vậy!
Ăn sáng xong Thành Việt vừa định kháng nghị chuyện này với Kê Từ, lại bị Kê Từ tóm đi làm vài xấp đề thi, làm xong, khi cậu lại muốn đề cập tới chuyện nọ thì lại bị ép nghe sửa bài.
Vất vả nghe sửa bài xong, Thành Việt chẳng nói chẳng rằng, cứ như thế trơ mắt nhìn Kê Từ.
“Được rồi, đi xem tivi đi.” Kê Từ cười gảy lên chóp mũi cậu một cái.
Hôm nay, vị giáo sư xem tranh Thành Việt vẽ đột ngột liên lạc Kê Từ, lúc đó Kê Từ đang uống trà với giáo viên chủ nhiệm của Thành Việt, nói về việc thi vào ngành nghệ thuật cùng các vấn đề học tập.
Nhận điện thoại xong, Kê Từ hỏi thăm cô Trần về vị giáo sự kia, dù sao cũng chung ngành.
Kê Từ không ngờ là cô Trần dành sự đánh giá đặc biệt cao đối với vị giáo sư kia, theo lời của cô Trần, danh tiếng và thực lực của vị giáo sư này trong giới mỹ thuật vô cùng lớn.
Nói xong cô Trần liền cảm thán khen Thành Việt giỏi, càng nói càng hăng móc ra trong túi một xấp đề thi dày cộp “Các môn học ở trường vẫn không thể giảm được, bằng không lớp 12 tới sẽ theo không kịp chúng bạn.”
Tạm biệt cô Trần xong, Kê Từ theo như yêu cầu của vị giáo sư kia gửi cho ông ấy những bức tranh Thành Việt đã vẽ mà anh chụp trong điện thoại.
Hôm nay sau khi Kê Từ về nhà, Thành Việt lại nhận thêm từng xấp đề thi.
Thời gian loáng cái vụt qua vài tuần dưới ngòi bút của một Thành Việt mặt mày ủ rũ luyện đề thi.
Công việc của Kê Từ đặc biệt bận rộn trong khoảng thời gian này, mà bởi tình trạng của Thành Việt tốt hơn nhiều rồi, thời gian Kê Từ ở công ty so với bình thường cũng nhiều hơn một chút.
Bởi vì Đường Cảnh bị ba mẹ ép đi xnhóc mắt, trong công ty dựa cả vào mình Kê Từ xử lý.
Hôm nay vừa mở xong một phiên án kiện thì Đường Cảnh gọi điện thoại tới.
Kê Từ sắp xếp lại tài liệu trên bàn, nghe điện thoại.
“Lão Kê! Có chuyện có chuyện!” âm thanh bên phía Đường Cảnh khá ồn.
Kê Từ nhăn mày đưa điện thoại ra xa.
“Vị giáo sư lần trước xem tranh của Thành Việt xong bảo rằng cảm thấy rất được! Hôm nay ông ấy đến thành phố chúng ta có hoạt động! Nói là thuận tiện đến gặp Thành Việt một lần!” âm thanh Đường Cảnh lúc xa lúc gần, xen lẫn tiếng người và tiếng nhạc.
“Không phải ông đi xem mắt à, sao ồn thế?” Kê Từ miễn cưỡng mới nghe được trọng điểm mà Đường Cảnh nói “Giáo sư xác định thời gian chưa? Bao giờ gặp?”
“Hả? Cái gì? Tôi đang xem mắt đây! Mẹ tôi giới thiệu cho cô gái này, bảo là học đàn cello rất khí chất! Tôi vốn không muốn đi! Ông không phải không biết tôi mà, tôi phiền nhất là khí chất! Đang nghĩ làm sao từ chối thì phát hiện nghề nghiệp chính của cô ấy là làm pha chế ở quán bar! Tung bình rượu gọn gàng dứt khoát ghê gớm, tôi nhìn không dời nổi mắt đây này!” Đường Cảnh vừa rống vừa đi vào nhà vệ sinh, chờ đến nơi yên tĩnh, hắn thở phào một hơi nói tiếp “Tôi cho vị giáo sư ấy địa chỉ nhà ông rồi, ông ấy bảo đang ở gần nên tới thẳng luôn, giờ cậu tan tầm về với Thành Việt rồi chứ nhỉ?”
Kê Từ chau mày, vừa định nói gì thì bên phía Đường Cảnh quát to.
“Chẳng phải Thành Việt nhà ông phải thi vào nghệ thuật sao, tư lịch vị giáo sư này đối với các trường đại học nghệ thuật vững chắc vô cùng!” âm thanh cất cao của Đường Cảnh vẫn không hạ xuống “Nếu Thành Việt lọt vào mắt xanh của ông ấy, nhận làm học trò, chuyện thành tích hạng xoàng thiếu hụt của Thành Việt chẳng phải chỉ còn gói gọn trong một phong thư đề cử của ông ấy hay sao!”
Đầu mày Kê Từ nhảy một cái, vội vàng hỏi “Giáo sư nói sẽ tới nhà tôi lúc nào?”
“Mười phút trước!” Đường Cảnh rống “Làm sao đấy? Ông ở đâu vậy?”
“Vừa họp xong thì có thể ở đâu!” Kê Từ nhịn không được cất cao giọng, cúp máy rồi bước nhanh về phòng làm việc của mình.
Tính tình Thành Việt gần đây quả thật có chuyển biến tốt, nhưng chỉ ngoan ngoãn đối với anh, đối với người khác lại là một vẻ thích thì gặp không thì cút, ngay cả Đường Cảnh cũng có lúc ăn một bụng uất ức từ Thành Việt.
Vị giáo sư kia…
Kê Từ xoa xoa mi tâm, lên xe phóng từ công ty về nhà.
Trong nhà lúc này, Thành Việt vừa ăn knhóc vừa làm khảo sát mà Tống Nghi gửi qua máy tính.
Lúc chuông cửa vang lên cậu còn tưởng Kê Từ về sớm, nhảy khỏi ghế sô pha tươi cười chạy ra mở cửa.
Sau khi mở cửa phát hiện không phải Kê Từ, là ông lão mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn, nụ cười trên mặt thu về trong nháy mắt.
vest kiểu Tôn Trung Sơn
“Cháu…” ông lão mặc đồ Tôn Trung Sơn vừa mở miệng đã bị Thành Việt cắt lời.
“Cháu không cần bảo hiểm ạ.” Không nhìn thấy Kê Từ nên tâm tình Thành Việt vốn chẳng tốt đẹp, thấy ông lão mặc một thân kiểu Tôn Trung Sơn, trên tay còn cầm cái cặp da, nghĩ như chuyện đương nhiên là người ta đến bán bảo hiểm.
“Bảo hiểm?” ông lão mặc đồ Tôn Trung Sơn hơi nghi hoặc, sau đó muốn lấy thứ gì từ trong cặp ra.
“Cũng không xem chào hàng ạ.” Thành Việt giả vờ cười, đóng cửa lại.
Vị giáo sư mặc đồ Tôn Trung Sơn nổi danh xưa nay không ngờ mình đích thân tới cửa gặp mặt mà còn có thể nhận được đãi ngộ này, nhìn cánh cửa đóng lại, bàn tay cầm danh thiếp run rẩy.
Thành Việt vừa đóng cửa trở lại trên ghế sô pha, điện thoại trên bàn trà liền vang lên.
Cậu đi qua nhìn, vừa thấy Kê Từ gọi liền bắt máy ngay.
“Có ai tới nhà không?” Kê Từ nghe điện thoại thông thì hỏi ngay “Hôm nay có vị giáo sư tới, tôi quên nói cho nhóc.”
“Không có.” Thành Việt vừa nói xong sực nhớ lại ông lão bị cậu nhốt ở ngoài, cười cười bảo “Nhưng mà vừa rồi có một ông lão bán bảo hiểm, tôi không cho ông ấy…”
“Thành Việt.” Kê Từ xoa mi tâm bước vào thang máy “Cho ông ấy vào đi.”
“Tại sao?” Thành Việt sửng sốt “Tôi đâu có cần mua bảo hiểm.”
Kê Từ: “…”
“Mở cửa, tôi ở trước cửa nhà.” Kê Từ bỗng nói.
Lần này Thành Việt thực sự khó hiểu.
Thành Việt nói được nửa câu, sau khi thấy rõ Kê Từ cầm trên tay vật gì thì im bặt.
Trong giây lát này, đầu óc Thành Việt lóe lên rất nhiều hình ảnh.
Ví như: làm sao bây giờ đây, Kê Từ phát hiện mình mua cái váy này… không đúng cậu mua chính là vì tặng cho Kê Từ mà… Kê Từ hẳn là sẽ thích cái váy này… vậy nên nói sao đây… hôm qua sao mình lại quên tặng chứ… tặng sớm không bằng tặng đúng lúc, vậy thì giờ tặng!
Một giây sau Thành Việt lấy dũng khí mở miệng, còn vì cổ vũ chính mình mà đặc biệt ưỡn ngực, há miệng hút một ngụm khí.
Kê Từ nhìn cậu đi tới, cầm mảnh tơ lụa kia đứng dậy.
Thành Việt lấy hơi được nửa chừng, nhìn thấy Kê Từ đột nhiên cao hơn mình nhiều như vậy nhất thời xì hơi: “À thì… cái này… chuyện này…”
Kê Từ cảm nhận được cảm xúc mịn màng của tơ lụa trên đầu ngón tay, trong giây lát khiến anh nhớ lại vòng eo ấm mịn của Thành Việt hôm qua trong phòng tắm.
Thành Việt thấy Kê Từ không nói gì, lời nói trong miệng cũng va vấp ngắt ngứ, càng nói càng không rõ ràng “Tặng… tặng…”
“Nhóc mua?” Kê Từ vừa hỏi vừa đi từng bước tới trước.
“…Ừ.” Thành Việt chột dạ gật gật đầu, mắt thấy Kê Từ từng bước áp sát mình, có phần bối rối bắt đầu lui về sau.
“Mua khi nào?” Kê Từ vừa bước vừa kéo dải lụa ra.
“Hôm… hôm kia…” Thành Việt lùi được một nửa, chân bị đồ vật ở sau ngáng phải, cả người ngả ngửa ra giường, thân thể còn nhún nhún.
Trong cơn hoảng loạn ánh mắt Thành Việt bỗng lóe lên, vội vã chống tay muốn ngồi dậy.
“Mua về làm gì?” Kê Từ không cho cậu cơ hội, khom lưng một tay đè bả vai cậu, một tay ấn người ngã lại giường.
“Tặng… tặng cho chú…” Thành Việt bị Kê Từ đè lên, có phần thở không nổi.
“Tặng tôi.” Kê Từ nhìn Thành Việt từ trên cao, rồi nghiêng đầu nhìn dải tơ lụa trong tay, đột nhiên hỏi “Cái này mặc thế nào?”
“Là thế này.” Thành Việt thấy Kê Từ có hứng thú, lập tức cũng phấn khích, cầm dải lụa hướng lên tay mình trói lại “Chú nhìn này, có rất nhiều cách mặc, hơn nữa nhân viên cửa hiệu còn đưa cho tôi cái thẻ, bên trên có nhiều cách mặc lắm, mặc sao cũng đẹp.”
“Phải không?” Kê Từ vừa hỏi vừa cầm đầu còn lại của dải tơ, chầm chậm nghiêm túc quấn lên cổ chân Thành Việt.
Lúc chân Thành Việt bị tách ra cậu còn chưa phản ứng lại, sửng sốt nhìn cách trói trôi chảy của Kê Từ đến không nhúc nhích.
Kê Từ nửa bế người lên, quấn lụa qua bụng Thành Việt, rồi vòng lên cổ, sau cùng thắt một cái kết hoàn hảo ở cổ chân.
“Hình như… không phải mặc thế này…” Thành Việt bởi tư thế này mà không thể không cong eo, gần như là nửa quỳ trên giường, “Chú muốn xem thẻ hướng dẫn không, tôi thấy có lẽ…”
“Không cần.” Kê Từ hài lòng nhìn tác phẩm của mình “Là trói thế này.”
Thành Việt bị trói không thể nhúc nhích, nhưng tà tâm bạo gan, thấy Kê Từ suy nghĩ thì cẩn thận từng li từng tí hỏi “Tôi có thể trói chú như thế không?”
“Trói tôi?” Kê Từ nhíu mày.
Thành Việt nhìn biểu tình của anh, biết là không được, thở dài không nói gì.
Kê Từ thấy cậu nhắm mắt lại, cảnh tượng bị trói trên giường này, cảm thấy cây củ cải này không nên rút cũng phải rút.
“Kê Từ.” Thành Việt đang nhắm mắt bỗng gọi.
“Hả?” Kê Từ nhìn vẻ mặt Thành Việt không biết không màng thế sự, đột nhiên có chút nhẹ dạ.
Hay là chờ củ cải chín đi, ngọt hơn.
Bấy giờ anh vốn không nhớ rằng mình không thích ăn ngọt, chỉ sợ món đồ ngọt này không đủ cho anh ăn.
“Có phải chú là…” Thành Việt cắn răng.
“Là gì?” Kê Từ chậm rãi cởi dải tơ lụa ra, bất đắc dĩ nhìn vết hồng hồng trên cổ tay Thành Việt, trói không chặt, vả lại tơ lụa trơn mịn như vậy mà còn có thể để lại dấu.
“Không có gì…” Thành Việt không hỏi, lặng lẽ thở dài một hơi, quay người, vùi mặt vào chăn.
“Dậy ăn cơm.” Kê Từ vỗ lên cái mông vểnh đang quay lại của cậu “Nhóc thi được 100 điểm tôi cho nhóc trói.”
“Thật sao!” Thành Việt nhảy bật khỏi giường, đôi mắt sáng rực nhìn Kê Từ.
Kê Từ cười cười, quay người ra khỏi phòng.
Thành Việt biết Kê Từ nói luôn giữ lời, chờ đến khi thấy bóng lưng Kê Từ biến mất, cậu hưng phấn nhảy nhảy trên giường mấy cái, sau đó nhảy một đường vào nhà vệ sinh.
Lúc đi tiểu, Thành Việt đang nghĩ xem thi môn nào dễ được 100 điểm nhất, nụ cười kia của Kê Từ đột nhiên lóe lên trong đầu.
Thành Việt nhớ lại nụ cười ấy, trong đầu nghĩ tới điều gì đó, niềm hưng phấn trên mặt cứng lại.
Thi cái rắm!
Gần đây cậu làm gì có cơ hội thi cử, ngoại trừ kỳ thi đại học vài tháng sau…
Thảo nào Kê Từ đồng ý nhanh như vậy!
Ăn sáng xong Thành Việt vừa định kháng nghị chuyện này với Kê Từ, lại bị Kê Từ tóm đi làm vài xấp đề thi, làm xong, khi cậu lại muốn đề cập tới chuyện nọ thì lại bị ép nghe sửa bài.
Vất vả nghe sửa bài xong, Thành Việt chẳng nói chẳng rằng, cứ như thế trơ mắt nhìn Kê Từ.
“Được rồi, đi xem tivi đi.” Kê Từ cười gảy lên chóp mũi cậu một cái.
Hôm nay, vị giáo sư xem tranh Thành Việt vẽ đột ngột liên lạc Kê Từ, lúc đó Kê Từ đang uống trà với giáo viên chủ nhiệm của Thành Việt, nói về việc thi vào ngành nghệ thuật cùng các vấn đề học tập.
Nhận điện thoại xong, Kê Từ hỏi thăm cô Trần về vị giáo sự kia, dù sao cũng chung ngành.
Kê Từ không ngờ là cô Trần dành sự đánh giá đặc biệt cao đối với vị giáo sư kia, theo lời của cô Trần, danh tiếng và thực lực của vị giáo sư này trong giới mỹ thuật vô cùng lớn.
Nói xong cô Trần liền cảm thán khen Thành Việt giỏi, càng nói càng hăng móc ra trong túi một xấp đề thi dày cộp “Các môn học ở trường vẫn không thể giảm được, bằng không lớp 12 tới sẽ theo không kịp chúng bạn.”
Tạm biệt cô Trần xong, Kê Từ theo như yêu cầu của vị giáo sư kia gửi cho ông ấy những bức tranh Thành Việt đã vẽ mà anh chụp trong điện thoại.
Hôm nay sau khi Kê Từ về nhà, Thành Việt lại nhận thêm từng xấp đề thi.
Thời gian loáng cái vụt qua vài tuần dưới ngòi bút của một Thành Việt mặt mày ủ rũ luyện đề thi.
Công việc của Kê Từ đặc biệt bận rộn trong khoảng thời gian này, mà bởi tình trạng của Thành Việt tốt hơn nhiều rồi, thời gian Kê Từ ở công ty so với bình thường cũng nhiều hơn một chút.
Bởi vì Đường Cảnh bị ba mẹ ép đi xnhóc mắt, trong công ty dựa cả vào mình Kê Từ xử lý.
Hôm nay vừa mở xong một phiên án kiện thì Đường Cảnh gọi điện thoại tới.
Kê Từ sắp xếp lại tài liệu trên bàn, nghe điện thoại.
“Lão Kê! Có chuyện có chuyện!” âm thanh bên phía Đường Cảnh khá ồn.
Kê Từ nhăn mày đưa điện thoại ra xa.
“Vị giáo sư lần trước xem tranh của Thành Việt xong bảo rằng cảm thấy rất được! Hôm nay ông ấy đến thành phố chúng ta có hoạt động! Nói là thuận tiện đến gặp Thành Việt một lần!” âm thanh Đường Cảnh lúc xa lúc gần, xen lẫn tiếng người và tiếng nhạc.
“Không phải ông đi xem mắt à, sao ồn thế?” Kê Từ miễn cưỡng mới nghe được trọng điểm mà Đường Cảnh nói “Giáo sư xác định thời gian chưa? Bao giờ gặp?”
“Hả? Cái gì? Tôi đang xem mắt đây! Mẹ tôi giới thiệu cho cô gái này, bảo là học đàn cello rất khí chất! Tôi vốn không muốn đi! Ông không phải không biết tôi mà, tôi phiền nhất là khí chất! Đang nghĩ làm sao từ chối thì phát hiện nghề nghiệp chính của cô ấy là làm pha chế ở quán bar! Tung bình rượu gọn gàng dứt khoát ghê gớm, tôi nhìn không dời nổi mắt đây này!” Đường Cảnh vừa rống vừa đi vào nhà vệ sinh, chờ đến nơi yên tĩnh, hắn thở phào một hơi nói tiếp “Tôi cho vị giáo sư ấy địa chỉ nhà ông rồi, ông ấy bảo đang ở gần nên tới thẳng luôn, giờ cậu tan tầm về với Thành Việt rồi chứ nhỉ?”
Kê Từ chau mày, vừa định nói gì thì bên phía Đường Cảnh quát to.
“Chẳng phải Thành Việt nhà ông phải thi vào nghệ thuật sao, tư lịch vị giáo sư này đối với các trường đại học nghệ thuật vững chắc vô cùng!” âm thanh cất cao của Đường Cảnh vẫn không hạ xuống “Nếu Thành Việt lọt vào mắt xanh của ông ấy, nhận làm học trò, chuyện thành tích hạng xoàng thiếu hụt của Thành Việt chẳng phải chỉ còn gói gọn trong một phong thư đề cử của ông ấy hay sao!”
Đầu mày Kê Từ nhảy một cái, vội vàng hỏi “Giáo sư nói sẽ tới nhà tôi lúc nào?”
“Mười phút trước!” Đường Cảnh rống “Làm sao đấy? Ông ở đâu vậy?”
“Vừa họp xong thì có thể ở đâu!” Kê Từ nhịn không được cất cao giọng, cúp máy rồi bước nhanh về phòng làm việc của mình.
Tính tình Thành Việt gần đây quả thật có chuyển biến tốt, nhưng chỉ ngoan ngoãn đối với anh, đối với người khác lại là một vẻ thích thì gặp không thì cút, ngay cả Đường Cảnh cũng có lúc ăn một bụng uất ức từ Thành Việt.
Vị giáo sư kia…
Kê Từ xoa xoa mi tâm, lên xe phóng từ công ty về nhà.
Trong nhà lúc này, Thành Việt vừa ăn knhóc vừa làm khảo sát mà Tống Nghi gửi qua máy tính.
Lúc chuông cửa vang lên cậu còn tưởng Kê Từ về sớm, nhảy khỏi ghế sô pha tươi cười chạy ra mở cửa.
Sau khi mở cửa phát hiện không phải Kê Từ, là ông lão mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn, nụ cười trên mặt thu về trong nháy mắt.
vest kiểu Tôn Trung Sơn
“Cháu…” ông lão mặc đồ Tôn Trung Sơn vừa mở miệng đã bị Thành Việt cắt lời.
“Cháu không cần bảo hiểm ạ.” Không nhìn thấy Kê Từ nên tâm tình Thành Việt vốn chẳng tốt đẹp, thấy ông lão mặc một thân kiểu Tôn Trung Sơn, trên tay còn cầm cái cặp da, nghĩ như chuyện đương nhiên là người ta đến bán bảo hiểm.
“Bảo hiểm?” ông lão mặc đồ Tôn Trung Sơn hơi nghi hoặc, sau đó muốn lấy thứ gì từ trong cặp ra.
“Cũng không xem chào hàng ạ.” Thành Việt giả vờ cười, đóng cửa lại.
Vị giáo sư mặc đồ Tôn Trung Sơn nổi danh xưa nay không ngờ mình đích thân tới cửa gặp mặt mà còn có thể nhận được đãi ngộ này, nhìn cánh cửa đóng lại, bàn tay cầm danh thiếp run rẩy.
Thành Việt vừa đóng cửa trở lại trên ghế sô pha, điện thoại trên bàn trà liền vang lên.
Cậu đi qua nhìn, vừa thấy Kê Từ gọi liền bắt máy ngay.
“Có ai tới nhà không?” Kê Từ nghe điện thoại thông thì hỏi ngay “Hôm nay có vị giáo sư tới, tôi quên nói cho nhóc.”
“Không có.” Thành Việt vừa nói xong sực nhớ lại ông lão bị cậu nhốt ở ngoài, cười cười bảo “Nhưng mà vừa rồi có một ông lão bán bảo hiểm, tôi không cho ông ấy…”
“Thành Việt.” Kê Từ xoa mi tâm bước vào thang máy “Cho ông ấy vào đi.”
“Tại sao?” Thành Việt sửng sốt “Tôi đâu có cần mua bảo hiểm.”
Kê Từ: “…”
“Mở cửa, tôi ở trước cửa nhà.” Kê Từ bỗng nói.
Lần này Thành Việt thực sự khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.