Chương 82
Nhất Bả Sát Trư Đao
20/07/2021
Lúc Thành Việt đến gần, Kê Từ dập thuốc, biểu cảm trên mặt nhanh chóng thay đổi, nụ cười khỏi nói có bao nhiêu dịu dàng.
Thành Việt mở cửa xe, nhìn Kê Từ cười chẳng giống bình thường nhất thời có cảm giác được thương mà sợ “Hôm nay chú sao vậy?”
“Sao cái gì?” Kê Từ cười hỏi ngược lại.
“Chú hút thuốc hả?” Thành Việt nghe thấy trong xe có mùi thuốc lá.
“Em nếm thử xem?” Kê Từ cau mày.
“…” Thành Việt nuốt nước bọt, đặt chiếc cặp nhỏ trong ngực sang bên, liếc nhìn tình hình ngoài cửa xe, bấy giờ mới vịn vai Kê Từ lại gần anh.
Môi nhẹ nhàng kề sát Kê Từ, tim Thành Việt đập nhanh hơn, môi Kê Từ rất mềm, chỉ là hơi lạnh.
Cậu nhịn không được thè lưỡi nhẹ liếm lên.
Kê Từ cảm thấy Thành Việt tựa như cún con, ánh mắt vốn cười nhẹ chầm chậm trầm xuống.
Cách thức tuy not nớt nhưng càng mê hoặc người ta.
Thành Việt còn đang hưng phấn đã bị Kê Từ kéo tới, anh siết chặt eo cậu, sau gáy cũng bị tay Kê Từ kiềm chặt kéo về phía anh.
Đầu lưỡi trong miệng bị cắn một cái, Thành Việt bị đau đưa tay đẩy lồng ngực Kê Từ nhưng không được, chỉ càng nhận được sự chiếm giữ mạnh mẽ hơn.
Khoảng cách Kê Từ dừng xe cách trường học không xa, mà xung quanh học sinh tụm năm tụm ba đi qua khiến toàn thân Thành Việt nằm ở tình trạng báo động căng cứng.
Càng là tình huống như vậy Thành Việt càng thấy kích thích một cách khó hiểu.
Cho nên khi Kê Từ sờ vào giữa hai chân cậu, Thành Việt có phần không chịu nổi.
Kê Từ thả người ra nhìn tình trạng giữa hai chân Thành Việt, cười cười cắn tai cậu “Mới chỉ một chút đã không chịu được.”
“Tôi…còn nhỏ…” Thành Việt phản bác.
“Đúng là nhỏ.” Kê Từ đột ngột khởi động xe.
Thành Việt nghe thế nghĩ ngay tới sự kiện mình vốn định thương lượng cùng Kê Từ, cậu nghĩ Kê Từ quá lớn thì sẽ đau đổi cậu lên, nhưng tình huống hiện tại thì…
Kê Từ chê mình nhỏ…
Thành Việt cúi đầu nhìn quần mình, cậu đâu có nhỏ, đây chẳng phải là bình thường ư, cậu còn đang dậy thì mà.
Kê Từ nhìn Thành Việt cúi đầu vẻ mặt oan ức, cau mày nghĩ mới thấy thanh thiếu niên tương đối để ý mặt này, anh không thể làm gì hơn là ho nhẹ một tiếng mất bò mới lo làm chuồng: “Thực ra không phải quá nhỏ, em còn nhỏ tuổi, đang trưởng thành.”
“Thật không?” Thành Việt bất ngờ nhìn thấy hi vọng, cảm thấy chuyện kia có thể thương lượng được.
Kê Từ thấy biểu hiện Thành Việt có gì đó không đúng nhưng vẫn gật đầu đồng thời an ủi: “Thật.”
Thành Việt hài lòng, không xoắn xuýt mình rốt cục có lớn hay không nữa, lúc cậu vừa cười lên Kê Từ bỗng nắm lấy tay cậu đặt lên quần bóp một cái.
Thành Việt bị động tác ấy làm khẽ rên một tiếng.
“Tự mình sờ đi.” Kê Từ híp mắt ra lệnh, vừa khởi động xe vừa uy hiếp “Không được bắn.”
Xe vào bãi đỗ chung cư, Thành Việt nhịn không được dán lại Kê Từ ngay khi xe dừng.
Lúc lên tháng máy eo Thành Việt cũng mềm nhũn, dựa vào để Kê Từ ôm.
Hai người ôm nhau đạp cửa vào, lúc bị đè xuống sofa Thành Việt không hiểu sao lại nở nụ cười.
Kê Từ cởi áo cậu ra, thấy cậu cười đến là vui vẻ cũng cười theo, sờ sờ eo cậu: “Sao thế?”
“Cảm giác như…” Thành Việt thở hổn hển, lúm đồng tiền bên má như đang cười theo “Như đang vụng trộm.”
Kê Từ nghe vậy bất đắc dĩ “Giấu em vào nhà vệ sinh mới càng giống.”
“Tôi sai rồi.” Thành Việt lập tức nhận sai, đồng thời ngoan ngoãn vùi vào lòng Kê Từ.
Xong việc, Kê Từ dùng khăn giấy lau dọn, đem Thành Việt còn đang tròn mắt nằm thở dốc trên ghế sofa vào ôm lòng mình.
“Đói bụng chưa?” Kê Từ sờ sờ chóp mũi rịn mồ hôi của cậu.
“Một chút.” Thành Việt trở mình, vùi đầu vào lồng ngực Kê Từ.
“Há miệng.” Kê Từ nhìn tư thế cậu chợt ra lệnh.
Thành Việt vốn còn chưa tỉnh táo thấy sửng sốt, nghĩ đến tư thế hiện tại của mình có thể ăn được thứ gì, cả người nóng lên “Lưu manh…”
“Được rồi, ăn chút gì đi.” Kê Từ lập tức khôi phúc đạo mạo.
“Kem…” Thành Việt nói.
“Vừa ra mồ hôi, không được ăn.” Kê Từ nói “Đi tắm trước, sau đó ăn cơm.”
“Ờm…” Thành Việt thở dài đứng dậy đến phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong ra ngoài phòng khách đã nghe thấy mùi thức ăn, Thành Việt ngó thấy trên bàn có vài móm ăn lại thấy Kê Từ đang xới cơm, kinh ngạc “Nhanh thế?”
“Thức ăn ngoài.” Lúc này Kê Từ chỉ mặc mỗi cái quần để trần người trên, cơ bắp rắn chắc đẹp đẽ theo động tác anh bắt lấy ánh mắt Thành Việt không thể dời đi đâu.
Thành Việt lặng lẽ nuốt nước bọt, nhịn không được áp sát tới lấy tay sờ sờ cơ bắp trên lưng Kê Từ.
“Nhóc lưu manh.” Kê Từ cười xoay lại, bắt lấy bàn tay cậu, đưa chén cho Thành Việt “Em ăn trước đi, tôi đi tắm.”
Thành Việt lưu luyến không thôi sờ sờ cánh tay mấy cái mới bưng chén ngồi xuống.
Kê Từ để nước xả từ trên xuống mới cúi đầu thở dài một hơi, hôm nay anh định ra lịch phúc thẩm vụ án Lương Tư Nguy.
Nhưng anh vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện này với Thành Việt.
Không chỉ bởi lo lắng Thành Việt bị tổn thương lần nữa, càng sợ chuyện này ảnh hưởng đến Thành Việt.
Tắm xong ra ngoài, Kê Từ vẫn chưa quyết định được.
“Chú nhanh qua đây đi.” Thành Việt nhìn Kê Từ đi ra từ phòng tắm “Đồ ăn sắp lạnh rồi.”
“Ừm.” Kê Từ cười cười bước tới.
Hai người ăn được nửa chừng, Kê Từ bỗng gọi “Thành Việt.”
“Hả?” Thành Việt nhai cơm trong miệng, ngẩng đầu nhìn anh.
Kê Từ nhíu mày nhìn Thành Việt đang vui vẻ ăn cơm, đột nhiên không thể nói được.
“Sao thế?” Thành Việt thấy anh không nói gì thì khó hiểu.
“Không sao.” Kê Từ cười “Em ăn đi.”
“…Ừ.” Thành Việt gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Sắc trời muộn hơn, Thành Việt làm xong bài tập dưới sự phụ đạo của Kê Từ thì bò lên giường như bay.
Cậu vừa bò lên giường ôm gối vào ngực chuẩn bị đi ngủ, lúc nãy làm bài tập buồn ngủ quá đỗi, bây giờ đầu óc lại bỗng dưng tỉnh táo.
Kê Từ sắp xếp đồ đạc xong, cầm một tập hồ sờ vào phòng ngủ buồn cười nhìn Thành Việt dựa vào đầu giường “Vừa nãy không phải buồn ngủ sao?”
“Đột nhiên lại không buồn ngủ.” Thành Việt ngại ngùng quẹt mũi “Chú kể chuyện đi.”
“Tôi muốn nói với em chuyện này.” Kê Từ ngồi bên giường nhìn cậu.
Thành Việt vốn ôm gối dựa vào đầu giường, nhìn biểu tình Kê Từ nên chậm rãi ngồi thẳng dậy, nghi ngờ hỏi: “Hôm nay không kể chuyện sao?”
“Kể.” Kê Từ nhéo lòng bàn tay cậu “Thế nhưng, trước đó tôi muốn cho em xem một thứ.”
“…Được thôi.” Thành Việt gật đầu, không hiểu Kê Từ muốn làm gì.
Kê Từ nhìn chằm chằm cậu một chốc, bàn tay vò vò lên mái tóc mềm mại, chậm rãi đưa túi hồ sơ qua.
Lúc Thành Việt mở tập hồ sơ ra còn hoang mang, nhưng khi thấy hai cái tên viết trên tài liệu thì ngơ ngẩn.
“Thành Việt…” Kê Từ đau lòng sờ lên mặt cậu “Chuyện của ba mẹ em không phải bất ngờ.”
Thành Việt cứng người đi, trợn to hai mắt chưa kịp phản ứng, tay ôm gối cũng run rẩy.
“Thành Việt…” Kê Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cậu “Em nhìn tôi này, nhìn tôi…”
Ánh mắt Thành Việt hoảng loạn, trong cổ phát ra âm thanh bé nhỏ mơ hồ, tỉ mỉ đến gần nghe mới phát hiện cậu đang gọi tên Kê Từ.
“Tôi đây.” Kê Từ kiên trì lặp lại từng lần một, cho đến khi ánh mắt Thành Việt lấy lại tiêu cự mới ôm người vào lòng mình “Không có việc gì đâu.”
Đối với bất cứ ai cũng vậy, sau khi cha mẹ bất ngờ qua đời lại biết sự bất ngờ kia thật ra là một kế hoạch cũng đều khó có thể chấp nhận, Kê Từ biết Thành Việt có thể sẽ không chịu nổi.
Nhưng anh không muốn gạt Thành Việt.
Đối với chuyện này Thành Việt có quyền được biết.
“Kê Từ…” âm thanh Thành Việt mang theo giọng mũi.
“Hả?” Kê Từ vỗ vỗ lưng cậu, kéo người ra khỏi ngực mình “Không sao cả, tôi sẽ xử lý.”
Kê Từ cho rằng Thành Việt sẽ khóc, nhìn kỹ mới thấy viền mắt cậu chỉ đỏ lên chứ không khóc, nhưng sắc mặt rất kém.
“Không sao đâu.” Kê Từ hôn lên trán cậu.
Thành Việt mở miệng lần nữa âm thanh cũng khàn đi “Chú nói xem, mẹ có nhớ tôi không…”
“Chắc chắn có.” Kê Từ nói.
“Tôi cũng nhớ mẹ.” Thành Việt cúi đầu khụt khịt mũi.
Kê Từ sờ sờ đầu cậu, định nói gì đó thì Thành Việt bỗng đặt câu hỏi “Liệu mẹ tôi biết chuyện chúng ta có vui hay không?”
“Tôi không biết mẹ em có vui không.” Kê Từ khều khều trán cậu “Nhưng tôi biết chắc chắn chị ấy sẽ đuổi đánh tôi.”
“Tại sao?” Thành Việt dựa vào tư thế này ngồi lên hông Kê Từ, đặt người tựa lên giường.
“Vì tôi lừa cục cưng của chị ấy về nhà.” Kê Từ trầm giọng nở nụ cười.
Thành Việt đỏ mặt, định nói gì đó nhưng Kê Từ bị cậu đè đột ngột ôm cậu trở người, đặt cậu dưới thân.
Kê Từ cúi đầu nhìn Thành Việt, sắc mặt nghiêm túc.
Thành Việt cũng nhìn anh, nháy mắt đã bị nhìn chăm chú như thế cũng ngượng ngùng, không thể làm gì hơn là đẩy cánh tay Kê Từ.
“Thành Việt.” Kê Từ gọi.
“Hả?” Thành Việt nghi hoặc nhìn anh.
Kê Từ cười nhìn cậu, từng câu từng chữ trịnh trọng như đang tuyên thệ: “Tôi sẽ thay chị ấy mãi mãi ở bên em yêu em, bảo vệ em, làm bạn với em, tôi sẽ luôn luôn ở đây.”
“Ừm.” mũi Thành Việt cay cay gật đầu, nhắm mắt lại vùi đầu vào hõm vai Kê Từ.
Mấy ngày sau, khi thành tích thi nghệ thuật vừa công bố là lúc Thành Việt tan học, vì Kê Từ bận việc nên không đón cậu, Thành Việt cũng không muốn ở nhà đợi Kê Từ về mới nói anh biết tin tức này, nên vừa tan trường là chạy như bay đến công ty Kê Từ.
Cậu thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi đẩy cửa văn phòng Kê Từ ra, Kê Từ trong phòng bị cậu làm cho giật mình.
“Sao vậy?” Kê Từ thấy cậu như vậy, vội vã đứng dậy, đi tới đỡ lấy cậu “Có chuyện gì?”
Thành Việt há miệng thở dốc hai hơi mà vẫn chưa nói ra lời, bè đỏ mặt lấy di động cho Kê Từ xem thông báo thành tích thi.
Kê Từ nhìn thấy thông báo thành tích trên điện thoại cậu cũng vui mừng, trực tiếp bế bổng người lên xoay một vòng.
Thành Việt nhịn cả đường đi, bấy giờ cũng lớn tiếng bật cười.
Kê Từ đặt cậu xuống, trầm giọng cười, lại lập tức khích lệ “Đây xem như là điểm 100 đầu tiên trong đời em.”
Thành Việt đầy mặt vui mừng, kéo lấy cổ Kê Từ hôn một cái, lại tiến đến bên tai anh thấp giọng phản bác “Chú mới là điểm 100 đầu tiên trong đời tôi.”
Ôi tim tôi (¬_¬)
Thành Việt mở cửa xe, nhìn Kê Từ cười chẳng giống bình thường nhất thời có cảm giác được thương mà sợ “Hôm nay chú sao vậy?”
“Sao cái gì?” Kê Từ cười hỏi ngược lại.
“Chú hút thuốc hả?” Thành Việt nghe thấy trong xe có mùi thuốc lá.
“Em nếm thử xem?” Kê Từ cau mày.
“…” Thành Việt nuốt nước bọt, đặt chiếc cặp nhỏ trong ngực sang bên, liếc nhìn tình hình ngoài cửa xe, bấy giờ mới vịn vai Kê Từ lại gần anh.
Môi nhẹ nhàng kề sát Kê Từ, tim Thành Việt đập nhanh hơn, môi Kê Từ rất mềm, chỉ là hơi lạnh.
Cậu nhịn không được thè lưỡi nhẹ liếm lên.
Kê Từ cảm thấy Thành Việt tựa như cún con, ánh mắt vốn cười nhẹ chầm chậm trầm xuống.
Cách thức tuy not nớt nhưng càng mê hoặc người ta.
Thành Việt còn đang hưng phấn đã bị Kê Từ kéo tới, anh siết chặt eo cậu, sau gáy cũng bị tay Kê Từ kiềm chặt kéo về phía anh.
Đầu lưỡi trong miệng bị cắn một cái, Thành Việt bị đau đưa tay đẩy lồng ngực Kê Từ nhưng không được, chỉ càng nhận được sự chiếm giữ mạnh mẽ hơn.
Khoảng cách Kê Từ dừng xe cách trường học không xa, mà xung quanh học sinh tụm năm tụm ba đi qua khiến toàn thân Thành Việt nằm ở tình trạng báo động căng cứng.
Càng là tình huống như vậy Thành Việt càng thấy kích thích một cách khó hiểu.
Cho nên khi Kê Từ sờ vào giữa hai chân cậu, Thành Việt có phần không chịu nổi.
Kê Từ thả người ra nhìn tình trạng giữa hai chân Thành Việt, cười cười cắn tai cậu “Mới chỉ một chút đã không chịu được.”
“Tôi…còn nhỏ…” Thành Việt phản bác.
“Đúng là nhỏ.” Kê Từ đột ngột khởi động xe.
Thành Việt nghe thế nghĩ ngay tới sự kiện mình vốn định thương lượng cùng Kê Từ, cậu nghĩ Kê Từ quá lớn thì sẽ đau đổi cậu lên, nhưng tình huống hiện tại thì…
Kê Từ chê mình nhỏ…
Thành Việt cúi đầu nhìn quần mình, cậu đâu có nhỏ, đây chẳng phải là bình thường ư, cậu còn đang dậy thì mà.
Kê Từ nhìn Thành Việt cúi đầu vẻ mặt oan ức, cau mày nghĩ mới thấy thanh thiếu niên tương đối để ý mặt này, anh không thể làm gì hơn là ho nhẹ một tiếng mất bò mới lo làm chuồng: “Thực ra không phải quá nhỏ, em còn nhỏ tuổi, đang trưởng thành.”
“Thật không?” Thành Việt bất ngờ nhìn thấy hi vọng, cảm thấy chuyện kia có thể thương lượng được.
Kê Từ thấy biểu hiện Thành Việt có gì đó không đúng nhưng vẫn gật đầu đồng thời an ủi: “Thật.”
Thành Việt hài lòng, không xoắn xuýt mình rốt cục có lớn hay không nữa, lúc cậu vừa cười lên Kê Từ bỗng nắm lấy tay cậu đặt lên quần bóp một cái.
Thành Việt bị động tác ấy làm khẽ rên một tiếng.
“Tự mình sờ đi.” Kê Từ híp mắt ra lệnh, vừa khởi động xe vừa uy hiếp “Không được bắn.”
Xe vào bãi đỗ chung cư, Thành Việt nhịn không được dán lại Kê Từ ngay khi xe dừng.
Lúc lên tháng máy eo Thành Việt cũng mềm nhũn, dựa vào để Kê Từ ôm.
Hai người ôm nhau đạp cửa vào, lúc bị đè xuống sofa Thành Việt không hiểu sao lại nở nụ cười.
Kê Từ cởi áo cậu ra, thấy cậu cười đến là vui vẻ cũng cười theo, sờ sờ eo cậu: “Sao thế?”
“Cảm giác như…” Thành Việt thở hổn hển, lúm đồng tiền bên má như đang cười theo “Như đang vụng trộm.”
Kê Từ nghe vậy bất đắc dĩ “Giấu em vào nhà vệ sinh mới càng giống.”
“Tôi sai rồi.” Thành Việt lập tức nhận sai, đồng thời ngoan ngoãn vùi vào lòng Kê Từ.
Xong việc, Kê Từ dùng khăn giấy lau dọn, đem Thành Việt còn đang tròn mắt nằm thở dốc trên ghế sofa vào ôm lòng mình.
“Đói bụng chưa?” Kê Từ sờ sờ chóp mũi rịn mồ hôi của cậu.
“Một chút.” Thành Việt trở mình, vùi đầu vào lồng ngực Kê Từ.
“Há miệng.” Kê Từ nhìn tư thế cậu chợt ra lệnh.
Thành Việt vốn còn chưa tỉnh táo thấy sửng sốt, nghĩ đến tư thế hiện tại của mình có thể ăn được thứ gì, cả người nóng lên “Lưu manh…”
“Được rồi, ăn chút gì đi.” Kê Từ lập tức khôi phúc đạo mạo.
“Kem…” Thành Việt nói.
“Vừa ra mồ hôi, không được ăn.” Kê Từ nói “Đi tắm trước, sau đó ăn cơm.”
“Ờm…” Thành Việt thở dài đứng dậy đến phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong ra ngoài phòng khách đã nghe thấy mùi thức ăn, Thành Việt ngó thấy trên bàn có vài móm ăn lại thấy Kê Từ đang xới cơm, kinh ngạc “Nhanh thế?”
“Thức ăn ngoài.” Lúc này Kê Từ chỉ mặc mỗi cái quần để trần người trên, cơ bắp rắn chắc đẹp đẽ theo động tác anh bắt lấy ánh mắt Thành Việt không thể dời đi đâu.
Thành Việt lặng lẽ nuốt nước bọt, nhịn không được áp sát tới lấy tay sờ sờ cơ bắp trên lưng Kê Từ.
“Nhóc lưu manh.” Kê Từ cười xoay lại, bắt lấy bàn tay cậu, đưa chén cho Thành Việt “Em ăn trước đi, tôi đi tắm.”
Thành Việt lưu luyến không thôi sờ sờ cánh tay mấy cái mới bưng chén ngồi xuống.
Kê Từ để nước xả từ trên xuống mới cúi đầu thở dài một hơi, hôm nay anh định ra lịch phúc thẩm vụ án Lương Tư Nguy.
Nhưng anh vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện này với Thành Việt.
Không chỉ bởi lo lắng Thành Việt bị tổn thương lần nữa, càng sợ chuyện này ảnh hưởng đến Thành Việt.
Tắm xong ra ngoài, Kê Từ vẫn chưa quyết định được.
“Chú nhanh qua đây đi.” Thành Việt nhìn Kê Từ đi ra từ phòng tắm “Đồ ăn sắp lạnh rồi.”
“Ừm.” Kê Từ cười cười bước tới.
Hai người ăn được nửa chừng, Kê Từ bỗng gọi “Thành Việt.”
“Hả?” Thành Việt nhai cơm trong miệng, ngẩng đầu nhìn anh.
Kê Từ nhíu mày nhìn Thành Việt đang vui vẻ ăn cơm, đột nhiên không thể nói được.
“Sao thế?” Thành Việt thấy anh không nói gì thì khó hiểu.
“Không sao.” Kê Từ cười “Em ăn đi.”
“…Ừ.” Thành Việt gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Sắc trời muộn hơn, Thành Việt làm xong bài tập dưới sự phụ đạo của Kê Từ thì bò lên giường như bay.
Cậu vừa bò lên giường ôm gối vào ngực chuẩn bị đi ngủ, lúc nãy làm bài tập buồn ngủ quá đỗi, bây giờ đầu óc lại bỗng dưng tỉnh táo.
Kê Từ sắp xếp đồ đạc xong, cầm một tập hồ sờ vào phòng ngủ buồn cười nhìn Thành Việt dựa vào đầu giường “Vừa nãy không phải buồn ngủ sao?”
“Đột nhiên lại không buồn ngủ.” Thành Việt ngại ngùng quẹt mũi “Chú kể chuyện đi.”
“Tôi muốn nói với em chuyện này.” Kê Từ ngồi bên giường nhìn cậu.
Thành Việt vốn ôm gối dựa vào đầu giường, nhìn biểu tình Kê Từ nên chậm rãi ngồi thẳng dậy, nghi ngờ hỏi: “Hôm nay không kể chuyện sao?”
“Kể.” Kê Từ nhéo lòng bàn tay cậu “Thế nhưng, trước đó tôi muốn cho em xem một thứ.”
“…Được thôi.” Thành Việt gật đầu, không hiểu Kê Từ muốn làm gì.
Kê Từ nhìn chằm chằm cậu một chốc, bàn tay vò vò lên mái tóc mềm mại, chậm rãi đưa túi hồ sơ qua.
Lúc Thành Việt mở tập hồ sơ ra còn hoang mang, nhưng khi thấy hai cái tên viết trên tài liệu thì ngơ ngẩn.
“Thành Việt…” Kê Từ đau lòng sờ lên mặt cậu “Chuyện của ba mẹ em không phải bất ngờ.”
Thành Việt cứng người đi, trợn to hai mắt chưa kịp phản ứng, tay ôm gối cũng run rẩy.
“Thành Việt…” Kê Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cậu “Em nhìn tôi này, nhìn tôi…”
Ánh mắt Thành Việt hoảng loạn, trong cổ phát ra âm thanh bé nhỏ mơ hồ, tỉ mỉ đến gần nghe mới phát hiện cậu đang gọi tên Kê Từ.
“Tôi đây.” Kê Từ kiên trì lặp lại từng lần một, cho đến khi ánh mắt Thành Việt lấy lại tiêu cự mới ôm người vào lòng mình “Không có việc gì đâu.”
Đối với bất cứ ai cũng vậy, sau khi cha mẹ bất ngờ qua đời lại biết sự bất ngờ kia thật ra là một kế hoạch cũng đều khó có thể chấp nhận, Kê Từ biết Thành Việt có thể sẽ không chịu nổi.
Nhưng anh không muốn gạt Thành Việt.
Đối với chuyện này Thành Việt có quyền được biết.
“Kê Từ…” âm thanh Thành Việt mang theo giọng mũi.
“Hả?” Kê Từ vỗ vỗ lưng cậu, kéo người ra khỏi ngực mình “Không sao cả, tôi sẽ xử lý.”
Kê Từ cho rằng Thành Việt sẽ khóc, nhìn kỹ mới thấy viền mắt cậu chỉ đỏ lên chứ không khóc, nhưng sắc mặt rất kém.
“Không sao đâu.” Kê Từ hôn lên trán cậu.
Thành Việt mở miệng lần nữa âm thanh cũng khàn đi “Chú nói xem, mẹ có nhớ tôi không…”
“Chắc chắn có.” Kê Từ nói.
“Tôi cũng nhớ mẹ.” Thành Việt cúi đầu khụt khịt mũi.
Kê Từ sờ sờ đầu cậu, định nói gì đó thì Thành Việt bỗng đặt câu hỏi “Liệu mẹ tôi biết chuyện chúng ta có vui hay không?”
“Tôi không biết mẹ em có vui không.” Kê Từ khều khều trán cậu “Nhưng tôi biết chắc chắn chị ấy sẽ đuổi đánh tôi.”
“Tại sao?” Thành Việt dựa vào tư thế này ngồi lên hông Kê Từ, đặt người tựa lên giường.
“Vì tôi lừa cục cưng của chị ấy về nhà.” Kê Từ trầm giọng nở nụ cười.
Thành Việt đỏ mặt, định nói gì đó nhưng Kê Từ bị cậu đè đột ngột ôm cậu trở người, đặt cậu dưới thân.
Kê Từ cúi đầu nhìn Thành Việt, sắc mặt nghiêm túc.
Thành Việt cũng nhìn anh, nháy mắt đã bị nhìn chăm chú như thế cũng ngượng ngùng, không thể làm gì hơn là đẩy cánh tay Kê Từ.
“Thành Việt.” Kê Từ gọi.
“Hả?” Thành Việt nghi hoặc nhìn anh.
Kê Từ cười nhìn cậu, từng câu từng chữ trịnh trọng như đang tuyên thệ: “Tôi sẽ thay chị ấy mãi mãi ở bên em yêu em, bảo vệ em, làm bạn với em, tôi sẽ luôn luôn ở đây.”
“Ừm.” mũi Thành Việt cay cay gật đầu, nhắm mắt lại vùi đầu vào hõm vai Kê Từ.
Mấy ngày sau, khi thành tích thi nghệ thuật vừa công bố là lúc Thành Việt tan học, vì Kê Từ bận việc nên không đón cậu, Thành Việt cũng không muốn ở nhà đợi Kê Từ về mới nói anh biết tin tức này, nên vừa tan trường là chạy như bay đến công ty Kê Từ.
Cậu thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi đẩy cửa văn phòng Kê Từ ra, Kê Từ trong phòng bị cậu làm cho giật mình.
“Sao vậy?” Kê Từ thấy cậu như vậy, vội vã đứng dậy, đi tới đỡ lấy cậu “Có chuyện gì?”
Thành Việt há miệng thở dốc hai hơi mà vẫn chưa nói ra lời, bè đỏ mặt lấy di động cho Kê Từ xem thông báo thành tích thi.
Kê Từ nhìn thấy thông báo thành tích trên điện thoại cậu cũng vui mừng, trực tiếp bế bổng người lên xoay một vòng.
Thành Việt nhịn cả đường đi, bấy giờ cũng lớn tiếng bật cười.
Kê Từ đặt cậu xuống, trầm giọng cười, lại lập tức khích lệ “Đây xem như là điểm 100 đầu tiên trong đời em.”
Thành Việt đầy mặt vui mừng, kéo lấy cổ Kê Từ hôn một cái, lại tiến đến bên tai anh thấp giọng phản bác “Chú mới là điểm 100 đầu tiên trong đời tôi.”
Ôi tim tôi (¬_¬)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.