Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
Chương 29: Hỏa Diệu Nguyên Dịch
Tiểu Gia Gia
17/07/2020
Ngươi cái xú nha đầu, đuổi theo ta làm gì. Tránh xa ta ra đi!
“Uy uy, ngươi không chịu giúp, ta cứ đi theo ngươi mãi”. Tiểu nữ hài múm môi lại một cái rồi nói.
Đế Nguyên Quân nhanh chóng lùi xa mấy bước chân rồi lên tiếp đáp lại: “Bà cô trẻ, ta có tài đức gì giúp được ngươi? Cảm phiền đi tìm người khác”.
“Hừ, giúp đỡ ta là vinh hạnh đối với ngươi rồi còn không chịu”. Nữ hài vẫn không chịu buông tha mà tiến lại gần, một tay đưa lên hướng ngón tay chỉ về phía Đế Nguyên Quân.
“Uy, ngươi tìm ta để trang hay sao?”.
“Đừng nói là vinh hạnh, ta còn chẳng có ý định giúp đâu”.
Đế Nguyên Quân khóe miệng co giât một cái, thân là “Nhất Đế” lại bị một đứa trẻ dứng trước mặt trang bức, thậm chí còn nói lấy làm vinh hạnh?
“Chứ sao?”.
“Ngươi biết ta là ai không?”. Nữ hài lườm hắn một cái rồi nói với giọng điệu cao ngạo.
“Tiểu gia ta chẳng cần quan tâm ngươi là người nào, cho dù là ông trời ta cũng chẳng quan tâm”.
“Không biết thì vểnh tai lên mà nghe. Ta rất to….”.
“Dừng, dừng. Ngươi có cái gì to, từ trên xuống phẳng lì như vậy mà to cái gì?”. Đế Nguyên Quân nhìn một lượt từ trên cao xuống vóc dáng nàng ta rồi khịt mũi một tiếng xem thường.
Bị ánh mắt không sạch sẽ của hắn quét qua cơ thể cùng với bị chặn đứng họng khiến nữ hài kia như thêm giận, gương mặt xinh xắn kia hơi nhăn lên rồi quát.
“Ngươi đồ hỗn đán?”.
“Ta có hỗn đán cũng chẳng thèm hỗn đán với ngươi. Tránh xa tiểu gia ta một chút”. Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường cùng với đưa tay lên vẩy vẩy như đang xua đuổi.
Nữ hài lần đầu tiên trong đời bị một người khinh thường như vậy, nhất lại đối với một người nam nhân có tuổi tác dường như cân xứng. Tưởng chừng như hắn là tuổi nhỏ không biết chuyện nhưng cách ăn nói cùng ngữ điệu kia lại khiến nàng có cảm giác bị soi mói.
“Hừ, ta nói cho ngươi biết. Ta là công chúa của Trương Giang vương triều, Hạ Ngưng”. Nữ hài kìm xuống tức giận rồi nói ra với giọng điệu tự tin.
“Ngươi mà là công chúa thì chắc ta là đế hoàng rồi?”. Đế Nguyên Quân một tay đưa lên ngoái mũi rồi nhìn nàng với ánh mắt xem thường hơn nữa.
“Ngươi… ngươi…”.
“Ta sao? Muốn đấu võ mồm với ta, đi về luyện thêm vài năm nữa đi”.
“Nhớ cách xa tiểu gia ta một chút”. Đế Nguyên Quân trên gương mặt hiện lên vẻ chán ngán rồi quay người rời đi.
“Ngươi đợi đó cho ta, có ngày ta bắt ngươi quỳ trước mặt ta nói “Xin lỗi” ”. Nữ hài dường như bị hắn chọc tức đến đỉnh điểm dẫn tới hơi chút ấm ức, tròng mắt hơi đỏ lên một chút như sắp khóc.
“Tiểu gia ta chờ?”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân một mực đi thẳng về phía trước rồi biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Mặc dù tự thân nhận là công chúa của một vương triểu nhưng trong mắt Đế Nguyên Quân lại giống như chẳng có là gì. Vương triều đối với người ta có thể là to lớn vô cùng nhưng trong mắt hắn lại giống như không đủ thành đạo nên chẳng thèm quan tâm đến.
Sau khi cắt đuôi được nàng ta, tâm trạng Đế Nguyên Quân lúc này đã trở nên tốt đẹp hơn hẳn, gương mặt hời hợt nở một nụ cười tươi rói, chân chạy sải bước cùng hai tay vung tự do trông rất vui vẻ. Giống như nơi này không hề có một chút nào nguy hiểm cả.
Đi thêm được một lúc lâu!
Phía trước mặt, một nhóm người khoảng chừng hai mươi người đang cùng nhau bàn tán thứ gì đó rất là rôm rả. Và trên người họ khoác một bộ môn phục trông cực kỳ kỳ lại, hình như không phải là đệ tử của môn phái nào gần đây cả.
Đế Nguyên Quân không có nhanh nhạy chạy lại mà trốn vào trong một cái bụi rậm gần đó nghe ngóng.
Mặc dù đám người thảo luận không quá mức lớn tiếng nhưng toàn bộ thông tin đều không thoát khỏi hai cái lỗ tai của hắn được.
Phong phanh nghe thấy đám người kia hình như đang đồn đoán về một thứ gì đó vừa mới xuất hiện hay vừa mới phát hiện ra được.
Mặc dù là đồn đoán với nhau nhưng họ quả thật là biết giữ kín, toàn bộ tin tức trao đổi ra ngoài chỉ nói suông về thời gian cùng với phối hợp mà thôi, hoàn toàn không có đề cập đến thứ quan trọng kia đâu.
“Hahaha, sư huynh, ngươi lo sợ cái gì? Chỉ là một đầu tứ cấp hung thú tọa trấn mà thôi, cần gì phải lo sợ”.
“Đúng vậy. Chúng ta hai mươi người cùng có thực lực trên Ngưng Hải cảnh thì sợ gì nó. Chỉ cần cường ngạch tiến vào bên trong giết ra là được rồi”.
Đám đệ tử kia rôm rả đồn đoán.
“Hỏa Diệu Nguyên Dịch mặc dù trân quý nhưng đầu kia Hung Thú cũng không có bình thường đâu”.
Sau đó, thanh âm của một cái nữ tử vang lên, cắt ngang đám nam đệ tử kia.
“Hoa sư muội nói rất đúng. Các ngươi quá chủ quan rồi. Không phải trước lúc ra ngoài, các vị trưởng lão đã khuyên không được thiếu cảnh giác hay sao?”.
Tiếp đến, một thanh âm nam tử âm trầm vang lên.
“Tốt nhất nên nghe Tôn Anh sư huynh đi, chắc chắn một chút cũng không có thua kém gì?”. Nữ tử gọi Hoa sư muội kia tiếp tục lên tiếng.
“Hừ”. Một tên nam tử trong đám người đột nhiên hừ lạnh một tiếng, giống như người này không có phục với quyết định của Tôn Anh người kia.
“Nếu đã không còn gì bàn thêm thì bây giờ ta nên đến đó dàn xếp một chút”. Tôn Anh đưa mắt nhìn mọi người một cái, không thấy ai lên tiếng phản bác hay nêu ra ý kiến nào nữa nên lên giọng.
“Đi thôi”.
Mặc dù là đi tìm cơ duyên, nhưng những người này không có quá mức gấp gáp mà một mực chậm rãi tiến lên, ánh mắt họ liên tục quét xung quanh một cách liên tục đầy cảnh giác.
“Hỏa Diệu Nguyên Dịch, cái tên này nghe thật là khí, không biết công hiệu của nó là gì?”. Đế Nguyên Quân vò đầu suy nghĩ một lúc mà không đưa ra được đáp án nên lẩm nhâm trong miệng.
Xuyên suốt mười hai năm, ngoại trừ việc tu luyện ra thì toàn bộ mọi thứ hắn chẳng thèm để ý đến, ngay cả tập ghi chép các loại thiên tài địa ba cũng chẳng thèm đã động đến. Cho đến hiện tại mới biết được bản thân thiếu sót một lượng cực lớn thông tin.
“Mặc kệ là loại gì linh dịch, chỉ cần nhảy vào tắm là biết được ngay thôi”. Đế Nguyên Quân lười suy nghĩ.
Mặc dù theo sát nhóm người kia với khoảng cách không tới mười trượng, với khoảng cách gần như vậy nhưng phía sau lưng lại không phát ra hay có một chút thanh âm nào hết cả, giống như phía sau không có một ai đi theo.
Cước bộ Đế Nguyên Quân cũng thật là tinh diệu, bàn chân dẫm đạp lên những cành cây, thậm chí cành cây khô nằm rải rác trên đường nhưng không hề phát ra thanh âm. Giống như bàn chân mọc ra lông để che đậy ngăn không cho bất cứ thanh âm nào phát ra.
Thân là "Nhất Đế" có thực lực đạt tới đỉnh tiêm làm sao mà có thể bình thường được!
Từ trước đến giờ, thứ mà khiến hắn cảm thấy tự hào nhất chắc chắn không phải là thực lực của bàn thân, mặc dù bá đạo là thế nhưng lại khiến hắn cảm giác quá mức nhàm chán. Mạnh quá lại không có ai theo kịp, để tìm kiếm lấy một người có thể cùng hắn luật võ lại khó như lên trời.
Vì thế mà ý định khóa lại toàn bộ mọi thứ nắm giữ để trở thành một người bình thường rồi sau đó tu luyện lên như hiện tại lại khiến hắn cảm giác thích thú hơn thế nhiều.
Đối với sức mạnh kinh khủng là thế, nhưng sâu thẳm bên trong lại khiến Đế Nguyên Quân như có một cái cảm giác thiếu hụt nào đó, mặc dù không biết cái đó là gì nhưng trong mơ hồ lại có một cái cường đại bí mật ẩn giấu ở bên trong cơ thể mà không khai mở ra được.
Vì cái cảm giác thiếu hụt đó mà Đế Nguyên Quân không quá mức chú trọng vào việc thực lực mạnh yếu như thế nào. Mà chân chính thứ hắn tự hào đó chính là tốc độ, bộ pháp.
Giống như hắn lúc trước đã từng nói: “Đánh người không được thì chỉ quay lưng mà chạy. Chạy phải thật nhanh để khỏi bị bắt lại”.
Nguyên lai lời răn mà lúc còn tại Tử Cực Kiếm Môn chỉ đạo cho đám đệ tử kia. Mặc dù có tiếng là “Tiểu sư phụ” nhưng hắn lại không hề dạy cho bọn họ quá nhiều kiếm chiêu. Dường như từ trước đến giờ hắn chỉ đưa ra cao lắm là ba bốn loại kiếm chiêu một trong mà thôi. Để nói đầy đủ công pháp là không thể nào?
Chân chính hắn chỉ dạy lại chính là bộ pháp chạy trốn thần sầu mà hắn cảm thấy thích thú nhất. Cũng chính vì sở thích này lại khiến cho tông môn có một thời gian kinh hoàng nhất, bởi vì trận tỷ thí kia người đặt ra quy định là hắn. Mà cái quy định kinh khủng kia chính là: “Lấy tốc độ, bộ pháp mà so”.
Chính vì thế đám đệ tử kia một mực truy đuổi, tránh né liên tục cho tới lúc mệt chết mới thôi. Mà đám đệ tử kia cũng thật là tài, mỗi một cặp đấu kia phải kéo dài chí ít hơn hai ngày mới có thể phân ra thắng bại. Mà đệ tử trong tông lại có đến cả ngàn người, vì thế mà đợi đến khi kết thúc hết toàn bộ cũng phải tiêu tốn hơn một năm thời gian.
Đám lão đầu trong tông cũng vì thế mà ngán ngẩm, quanh năm chỉ biết ngồi nhìn đám đệ tử đuổi bắt nhau khiến cho họ phát ngán. Kể từ lúc đó mà chân chính loại tỷ thí này hoàn toàn bị loại bỏ.
Hiện tại!
Đám người đã di chuyển được gần một nén hương rồi nhưng với tốc độ rùa bò này đối với Đế Nguyên Quân nhàm chán hết mức, ngán ngẩm đến mức mà hắn vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài vậy.
“Mẹ nó, các ngươi là rùa hay sao mà đi chậm như vậy?”. Đế Nguyên Quân khóe miệng hơi run lên một cái rồi chửi thầm ở trong bụng.
Cho đến gần một canh giờ sau!
Trước mặt họ xuất hiện một dảy núi cực kỳ to lớn với chiều cao khoảng chừng hơn một ngàn trượng với những cột dốc đá thẳng đứng góc cạnh, toàn thân gốc đá là một màu xám đen trông cực kỳ cứng rắn.
Và phía dưới lại có một cái hang động mở ra.
Ngay khi tiến lại gần phạm vi một trăm trượng, Đế Nguyên Quân lúc này mới cảm nhận được phía bên trong hang động kia truyền ra một loại cảm giác nóng nảy như đang thiêu đốt cơ thể, nhưng đặc biệt hơn là trong cảm giác nóng ran đó lại có một cảm giác sảng khoái nào đó mang lại.
Đó chính là linh dịch!
Một loại tài nguyên cực kỳ trân quý và hiếm khi xuất hiện nhất. Để tạo ra được linh dịch không biết phải trài qua biết bao nhiêu thời gian nhưng từ việc linh khí ngưng đọng thành sương rồi dần dần nhỏ xuống từng giọt linh dịch xuống tạo thành ao lại không biết khó khăn đến nhường nào.
Ngay cả cao cấp địa mạch cũng vô phương ngưng tụ. Bởi vì có rất nhiều yếu tố quan trọng quyết định tạo ra linh dịch.
“Hahaha. Đúng là loại cảm giác này”. Đột nhiên, một tên nam tử trong nhóm người không kiềm chế được hưng phấn trong người mà thốt lên.
“Ngu ngốc, nhanh im miệng cho ta. Muốn kích dộng hung thú đến hay sao?”. Tôn Anh nghe thấy thanh âm này, ngay lập tức quay người rồi lên tiếng. Mặc dù lời nói không lớn nhưng ánh mắt cùng với ngữ điệu như muốn răn đe người kia.
“Trước tiên bày bố một cái trận pháp vây khốn ở bên ngoài này đi”. Hoa nữ tử nhìn bao quát xung quanh một hồi rồi lên tiếng thẩm định.
“Hoa sư muội, ngươi chắc chắn?”. Tôn Anh hơi chút suy nghĩ, quay qua hỏi nàng.
“Tính toán của ta chưa sai bao giờ?”. Hoa nữ tử khóe miệng vểnh lên cười nhẹ một cái, gương mặt, giọng nói thể hiện sự tự tin cực kỳ cao nói ra.
- --
Ps: Bão like chương đi a, bão like, bão like.
Cầu đề cử, cầu TLT, cầu kp, cầu all...
“Uy uy, ngươi không chịu giúp, ta cứ đi theo ngươi mãi”. Tiểu nữ hài múm môi lại một cái rồi nói.
Đế Nguyên Quân nhanh chóng lùi xa mấy bước chân rồi lên tiếp đáp lại: “Bà cô trẻ, ta có tài đức gì giúp được ngươi? Cảm phiền đi tìm người khác”.
“Hừ, giúp đỡ ta là vinh hạnh đối với ngươi rồi còn không chịu”. Nữ hài vẫn không chịu buông tha mà tiến lại gần, một tay đưa lên hướng ngón tay chỉ về phía Đế Nguyên Quân.
“Uy, ngươi tìm ta để trang hay sao?”.
“Đừng nói là vinh hạnh, ta còn chẳng có ý định giúp đâu”.
Đế Nguyên Quân khóe miệng co giât một cái, thân là “Nhất Đế” lại bị một đứa trẻ dứng trước mặt trang bức, thậm chí còn nói lấy làm vinh hạnh?
“Chứ sao?”.
“Ngươi biết ta là ai không?”. Nữ hài lườm hắn một cái rồi nói với giọng điệu cao ngạo.
“Tiểu gia ta chẳng cần quan tâm ngươi là người nào, cho dù là ông trời ta cũng chẳng quan tâm”.
“Không biết thì vểnh tai lên mà nghe. Ta rất to….”.
“Dừng, dừng. Ngươi có cái gì to, từ trên xuống phẳng lì như vậy mà to cái gì?”. Đế Nguyên Quân nhìn một lượt từ trên cao xuống vóc dáng nàng ta rồi khịt mũi một tiếng xem thường.
Bị ánh mắt không sạch sẽ của hắn quét qua cơ thể cùng với bị chặn đứng họng khiến nữ hài kia như thêm giận, gương mặt xinh xắn kia hơi nhăn lên rồi quát.
“Ngươi đồ hỗn đán?”.
“Ta có hỗn đán cũng chẳng thèm hỗn đán với ngươi. Tránh xa tiểu gia ta một chút”. Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường cùng với đưa tay lên vẩy vẩy như đang xua đuổi.
Nữ hài lần đầu tiên trong đời bị một người khinh thường như vậy, nhất lại đối với một người nam nhân có tuổi tác dường như cân xứng. Tưởng chừng như hắn là tuổi nhỏ không biết chuyện nhưng cách ăn nói cùng ngữ điệu kia lại khiến nàng có cảm giác bị soi mói.
“Hừ, ta nói cho ngươi biết. Ta là công chúa của Trương Giang vương triều, Hạ Ngưng”. Nữ hài kìm xuống tức giận rồi nói ra với giọng điệu tự tin.
“Ngươi mà là công chúa thì chắc ta là đế hoàng rồi?”. Đế Nguyên Quân một tay đưa lên ngoái mũi rồi nhìn nàng với ánh mắt xem thường hơn nữa.
“Ngươi… ngươi…”.
“Ta sao? Muốn đấu võ mồm với ta, đi về luyện thêm vài năm nữa đi”.
“Nhớ cách xa tiểu gia ta một chút”. Đế Nguyên Quân trên gương mặt hiện lên vẻ chán ngán rồi quay người rời đi.
“Ngươi đợi đó cho ta, có ngày ta bắt ngươi quỳ trước mặt ta nói “Xin lỗi” ”. Nữ hài dường như bị hắn chọc tức đến đỉnh điểm dẫn tới hơi chút ấm ức, tròng mắt hơi đỏ lên một chút như sắp khóc.
“Tiểu gia ta chờ?”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân một mực đi thẳng về phía trước rồi biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Mặc dù tự thân nhận là công chúa của một vương triểu nhưng trong mắt Đế Nguyên Quân lại giống như chẳng có là gì. Vương triều đối với người ta có thể là to lớn vô cùng nhưng trong mắt hắn lại giống như không đủ thành đạo nên chẳng thèm quan tâm đến.
Sau khi cắt đuôi được nàng ta, tâm trạng Đế Nguyên Quân lúc này đã trở nên tốt đẹp hơn hẳn, gương mặt hời hợt nở một nụ cười tươi rói, chân chạy sải bước cùng hai tay vung tự do trông rất vui vẻ. Giống như nơi này không hề có một chút nào nguy hiểm cả.
Đi thêm được một lúc lâu!
Phía trước mặt, một nhóm người khoảng chừng hai mươi người đang cùng nhau bàn tán thứ gì đó rất là rôm rả. Và trên người họ khoác một bộ môn phục trông cực kỳ kỳ lại, hình như không phải là đệ tử của môn phái nào gần đây cả.
Đế Nguyên Quân không có nhanh nhạy chạy lại mà trốn vào trong một cái bụi rậm gần đó nghe ngóng.
Mặc dù đám người thảo luận không quá mức lớn tiếng nhưng toàn bộ thông tin đều không thoát khỏi hai cái lỗ tai của hắn được.
Phong phanh nghe thấy đám người kia hình như đang đồn đoán về một thứ gì đó vừa mới xuất hiện hay vừa mới phát hiện ra được.
Mặc dù là đồn đoán với nhau nhưng họ quả thật là biết giữ kín, toàn bộ tin tức trao đổi ra ngoài chỉ nói suông về thời gian cùng với phối hợp mà thôi, hoàn toàn không có đề cập đến thứ quan trọng kia đâu.
“Hahaha, sư huynh, ngươi lo sợ cái gì? Chỉ là một đầu tứ cấp hung thú tọa trấn mà thôi, cần gì phải lo sợ”.
“Đúng vậy. Chúng ta hai mươi người cùng có thực lực trên Ngưng Hải cảnh thì sợ gì nó. Chỉ cần cường ngạch tiến vào bên trong giết ra là được rồi”.
Đám đệ tử kia rôm rả đồn đoán.
“Hỏa Diệu Nguyên Dịch mặc dù trân quý nhưng đầu kia Hung Thú cũng không có bình thường đâu”.
Sau đó, thanh âm của một cái nữ tử vang lên, cắt ngang đám nam đệ tử kia.
“Hoa sư muội nói rất đúng. Các ngươi quá chủ quan rồi. Không phải trước lúc ra ngoài, các vị trưởng lão đã khuyên không được thiếu cảnh giác hay sao?”.
Tiếp đến, một thanh âm nam tử âm trầm vang lên.
“Tốt nhất nên nghe Tôn Anh sư huynh đi, chắc chắn một chút cũng không có thua kém gì?”. Nữ tử gọi Hoa sư muội kia tiếp tục lên tiếng.
“Hừ”. Một tên nam tử trong đám người đột nhiên hừ lạnh một tiếng, giống như người này không có phục với quyết định của Tôn Anh người kia.
“Nếu đã không còn gì bàn thêm thì bây giờ ta nên đến đó dàn xếp một chút”. Tôn Anh đưa mắt nhìn mọi người một cái, không thấy ai lên tiếng phản bác hay nêu ra ý kiến nào nữa nên lên giọng.
“Đi thôi”.
Mặc dù là đi tìm cơ duyên, nhưng những người này không có quá mức gấp gáp mà một mực chậm rãi tiến lên, ánh mắt họ liên tục quét xung quanh một cách liên tục đầy cảnh giác.
“Hỏa Diệu Nguyên Dịch, cái tên này nghe thật là khí, không biết công hiệu của nó là gì?”. Đế Nguyên Quân vò đầu suy nghĩ một lúc mà không đưa ra được đáp án nên lẩm nhâm trong miệng.
Xuyên suốt mười hai năm, ngoại trừ việc tu luyện ra thì toàn bộ mọi thứ hắn chẳng thèm để ý đến, ngay cả tập ghi chép các loại thiên tài địa ba cũng chẳng thèm đã động đến. Cho đến hiện tại mới biết được bản thân thiếu sót một lượng cực lớn thông tin.
“Mặc kệ là loại gì linh dịch, chỉ cần nhảy vào tắm là biết được ngay thôi”. Đế Nguyên Quân lười suy nghĩ.
Mặc dù theo sát nhóm người kia với khoảng cách không tới mười trượng, với khoảng cách gần như vậy nhưng phía sau lưng lại không phát ra hay có một chút thanh âm nào hết cả, giống như phía sau không có một ai đi theo.
Cước bộ Đế Nguyên Quân cũng thật là tinh diệu, bàn chân dẫm đạp lên những cành cây, thậm chí cành cây khô nằm rải rác trên đường nhưng không hề phát ra thanh âm. Giống như bàn chân mọc ra lông để che đậy ngăn không cho bất cứ thanh âm nào phát ra.
Thân là "Nhất Đế" có thực lực đạt tới đỉnh tiêm làm sao mà có thể bình thường được!
Từ trước đến giờ, thứ mà khiến hắn cảm thấy tự hào nhất chắc chắn không phải là thực lực của bàn thân, mặc dù bá đạo là thế nhưng lại khiến hắn cảm giác quá mức nhàm chán. Mạnh quá lại không có ai theo kịp, để tìm kiếm lấy một người có thể cùng hắn luật võ lại khó như lên trời.
Vì thế mà ý định khóa lại toàn bộ mọi thứ nắm giữ để trở thành một người bình thường rồi sau đó tu luyện lên như hiện tại lại khiến hắn cảm giác thích thú hơn thế nhiều.
Đối với sức mạnh kinh khủng là thế, nhưng sâu thẳm bên trong lại khiến Đế Nguyên Quân như có một cái cảm giác thiếu hụt nào đó, mặc dù không biết cái đó là gì nhưng trong mơ hồ lại có một cái cường đại bí mật ẩn giấu ở bên trong cơ thể mà không khai mở ra được.
Vì cái cảm giác thiếu hụt đó mà Đế Nguyên Quân không quá mức chú trọng vào việc thực lực mạnh yếu như thế nào. Mà chân chính thứ hắn tự hào đó chính là tốc độ, bộ pháp.
Giống như hắn lúc trước đã từng nói: “Đánh người không được thì chỉ quay lưng mà chạy. Chạy phải thật nhanh để khỏi bị bắt lại”.
Nguyên lai lời răn mà lúc còn tại Tử Cực Kiếm Môn chỉ đạo cho đám đệ tử kia. Mặc dù có tiếng là “Tiểu sư phụ” nhưng hắn lại không hề dạy cho bọn họ quá nhiều kiếm chiêu. Dường như từ trước đến giờ hắn chỉ đưa ra cao lắm là ba bốn loại kiếm chiêu một trong mà thôi. Để nói đầy đủ công pháp là không thể nào?
Chân chính hắn chỉ dạy lại chính là bộ pháp chạy trốn thần sầu mà hắn cảm thấy thích thú nhất. Cũng chính vì sở thích này lại khiến cho tông môn có một thời gian kinh hoàng nhất, bởi vì trận tỷ thí kia người đặt ra quy định là hắn. Mà cái quy định kinh khủng kia chính là: “Lấy tốc độ, bộ pháp mà so”.
Chính vì thế đám đệ tử kia một mực truy đuổi, tránh né liên tục cho tới lúc mệt chết mới thôi. Mà đám đệ tử kia cũng thật là tài, mỗi một cặp đấu kia phải kéo dài chí ít hơn hai ngày mới có thể phân ra thắng bại. Mà đệ tử trong tông lại có đến cả ngàn người, vì thế mà đợi đến khi kết thúc hết toàn bộ cũng phải tiêu tốn hơn một năm thời gian.
Đám lão đầu trong tông cũng vì thế mà ngán ngẩm, quanh năm chỉ biết ngồi nhìn đám đệ tử đuổi bắt nhau khiến cho họ phát ngán. Kể từ lúc đó mà chân chính loại tỷ thí này hoàn toàn bị loại bỏ.
Hiện tại!
Đám người đã di chuyển được gần một nén hương rồi nhưng với tốc độ rùa bò này đối với Đế Nguyên Quân nhàm chán hết mức, ngán ngẩm đến mức mà hắn vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài vậy.
“Mẹ nó, các ngươi là rùa hay sao mà đi chậm như vậy?”. Đế Nguyên Quân khóe miệng hơi run lên một cái rồi chửi thầm ở trong bụng.
Cho đến gần một canh giờ sau!
Trước mặt họ xuất hiện một dảy núi cực kỳ to lớn với chiều cao khoảng chừng hơn một ngàn trượng với những cột dốc đá thẳng đứng góc cạnh, toàn thân gốc đá là một màu xám đen trông cực kỳ cứng rắn.
Và phía dưới lại có một cái hang động mở ra.
Ngay khi tiến lại gần phạm vi một trăm trượng, Đế Nguyên Quân lúc này mới cảm nhận được phía bên trong hang động kia truyền ra một loại cảm giác nóng nảy như đang thiêu đốt cơ thể, nhưng đặc biệt hơn là trong cảm giác nóng ran đó lại có một cảm giác sảng khoái nào đó mang lại.
Đó chính là linh dịch!
Một loại tài nguyên cực kỳ trân quý và hiếm khi xuất hiện nhất. Để tạo ra được linh dịch không biết phải trài qua biết bao nhiêu thời gian nhưng từ việc linh khí ngưng đọng thành sương rồi dần dần nhỏ xuống từng giọt linh dịch xuống tạo thành ao lại không biết khó khăn đến nhường nào.
Ngay cả cao cấp địa mạch cũng vô phương ngưng tụ. Bởi vì có rất nhiều yếu tố quan trọng quyết định tạo ra linh dịch.
“Hahaha. Đúng là loại cảm giác này”. Đột nhiên, một tên nam tử trong nhóm người không kiềm chế được hưng phấn trong người mà thốt lên.
“Ngu ngốc, nhanh im miệng cho ta. Muốn kích dộng hung thú đến hay sao?”. Tôn Anh nghe thấy thanh âm này, ngay lập tức quay người rồi lên tiếng. Mặc dù lời nói không lớn nhưng ánh mắt cùng với ngữ điệu như muốn răn đe người kia.
“Trước tiên bày bố một cái trận pháp vây khốn ở bên ngoài này đi”. Hoa nữ tử nhìn bao quát xung quanh một hồi rồi lên tiếng thẩm định.
“Hoa sư muội, ngươi chắc chắn?”. Tôn Anh hơi chút suy nghĩ, quay qua hỏi nàng.
“Tính toán của ta chưa sai bao giờ?”. Hoa nữ tử khóe miệng vểnh lên cười nhẹ một cái, gương mặt, giọng nói thể hiện sự tự tin cực kỳ cao nói ra.
- --
Ps: Bão like chương đi a, bão like, bão like.
Cầu đề cử, cầu TLT, cầu kp, cầu all...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.