Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
Chương 24: Nguy hiểm
Tiểu Gia Gia
04/07/2020
Chạy được sao?!
Đế Nguyên Quân thản nhiên thoại ngữ rồi thân ảnh đột nhiên biến mất.
Ba người kia tốc độ cũng thật là nhanh, vừa mới quay người chạy đi thôi nhưng khoảng cách lúc này cũng phải vượt qua 2 dặm rồi. Tốc độ có thể so với cùng cảnh giới là nhanh hơn một chút, cùng thực lực không hề yếu hơn nên cả ba rất có thể đến từ một nơi nào đó có trình độ không hề thấp một chút nào.
Trông dáng vẻ cùng suy nghĩ một cách quyết đoán như vậy thì họ chắc chắn không hề yếu kém mà có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
“Khốn kiếp, từ đâu xuất hiện một tên quái vật như vậy?”. Nam tử chạy đi mà không ngoái đầu nhìn lại. Chạy được một lúc, không hề cảm nhận được Đế Nguyên Quân đuổi theo, nam tử mới thốt lên.
“Đúng là xúi quẩy, vừa đến nơi này cái gặp đúng quái vật. Không lẽ cấp thấp vương triều đều như vậy hay sao?”. Nữ tử chạy một bên đột nhiên rùng mình một cái rồi thốt lên, trên gương mặt cho đến lúc này cũng không tài nào kiềm chế được, cảm giác sợ hãi cùng lo lắng không hề giảm xuống mà đột nhiên tăng lên.
“Không thể nào”. Bên cạnh, một nữ tử khác lên tiếng bác bỏ.
“Các ngươi không nhìn môn phục của hắn sao?”. Nam tử nuốt xuống một ngụm khí rồi lên tiếng cắt ngang.
“Ý ngươi là gì?”. Nữ tử đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.
“Áo trắng viền xanh, trên ngực in hình chữ “Tinh” là đệ tử tinh anh của Tinh Kiếm Tông”. Nam tử nuốt xuống ngụm nước rồi trả lời.
“Tinh kiếm tông?”. Nữ tử khác ngơ ngác không biết.
“Đúng là ngu muội, đã từng là nhất phẩm tông môn? Các ngươi chỉ có dục sắc thì biết sao được”.
“Không ngờ nhiều năm như vậy mà có thể bồi dưởng được một tên đệ tử biến thái như vậy”.
Nam tử nhớ đến, lúc trước được nghe kể đến mà bổng nhiên thân thể rùng mình một cái.
“…”. Cả hai nữ tử trông hắn biểu hiện như vậy nên cũng hơi trầm mặc.
Sau đó, cả ba không còn nói gì thêm mà một mực chạy nhanh đi, hướng về phía tòa thành. Mấy lần, nam tử quay đầu nhìn lại không thấy hắn đuổi theo nên cũng thả lỏng đi một vài phần.
Cũng đúng mà thôi, khoảng cách một cái đại cảnh giới nhưng việc Đế Nguyên Quân có thực lực có thể vượt cấp mà chiến như vậy đã có thể xem là cực kỳ kinh ngạc nhưng nếu so về tốc độ đơn thuần thì không thể nào mà so sánh được, nếu như sử dụng thân pháp có phẩm cấp cao thì có thể bù trù đi một phần nào đó. Nhưng chắc chắn không thể theo kịp được.
“Gắng di chuyển thêm một chút nữa, không tới mười dặm nữa là có thể đến nơi”. Nam tử thở nhẹ một hơi rồi lên tiếng.
Nhưng cùng lúc đó, vả ba người vừa chạy đi đến chưa được một phút thì đột nhiên có chuyện xảy ra. Phí trước mặt họ là một đầu hung thú tam cấp đỉnh phong, là một trong những đầu được cho mạnh nhất ở khu vực giáp ranh này. Và với việc ở gần thành nhưng không một ai tìm đến nó để đuổi đánh nên cũng có thể suy đoán được thực lực của nó cực kỳ kinh khủng.
Tịch Lam Độc Xà!
Thân thể nam tử đột nhiên đứng chững lại, trên người từng sợi lông tóc bắt đầu dựng đứng cả lên, toàn thân lạnh toát. Gương mặt tái xanh nhăn nhó tràn đầy sợ hãi.
Sau đó, đến hai nữ tử chạy theo sau cũng vì thế mà có cùng một cái phản ứng.
‘Làm sao nó có thể ở nơi này, tam cấp đỉnh phong hung thú không thể nào ở cái vùng giáp ranh này được’. Trong đầu hắn lúc này tràn đầy sợ hãi nhưng cũng giữ được một phần trí để suy nghĩ.
“Nay số giẫm phải cứt chó”. Nam tử khóe miệng tràn đầy đắng chát lẩm nhẩm.
“Oanh Nhị đại ca, làm sao bây giờ?”. Một bên, nữ tử đưa tay vịn vào một bên hông áo hắn rồi nói, toàn thân nàng ta lúc này vẫn không thể kiềm chế được sợ hãi mà hai chân run lên liên tục.
“Đáng chết”. Nam tử này tên là Oanh Nhị lên tiếng nhưng đó không phải là câu trả lời.
“Bình tỉnh một chút đi”. Một bên khác, người nữ tử kia có một phần khí chất nhất, mặc dù gặp phải tình huống nguy hiểm như này nhưng vẫn giử được sự bình tỉnh. Nhưng nội tâm nàng đang không ngừng run rẩy.
“Ta không muốn chết, Oanh Nhị đại ca, ta không muốn chết”.
Mặc dù được nhắc nhở như vậy nhưng người này vẫn không thể kiềm chế lại được, đạo tâm quá mức mỏng yếu nên rất dễ bị ngoại vật tác động đến làm cho tâm trí bất ổn định.
“Muốn sống thì im miệng”. Oanh Nhị cố gắng kìm nén xuống sợ hải rồi quay qua nói, lời nói mặc dù tương đối nhỏ nhưng lại ẩn chưa một mệnh lệnh hay đúng hơn chính là đe dọa.
Mặc dù khoảng cách giữa ba người cùng đầu hung thú kia khoảng chừng một trăm trượng cùng với việc nói chuyện không quá lớn tiếng nhưng vẫn không thể thoát được cảm ứng của nó. Ngay lúc ba người muốn nhẹ nhàng quay người đi đến một phương hướng khác thì nó bắt đầu để ý đến.
Toan thân Tịch Lam Độc Xà có một bộ lân phiến màu xanh lam tương đối sậm màu bao bọc xung quanh cơ thể như một bộ áo giáp bảo vệ phía bên ngoài, toàn thân dài hơn hai mươi trượng với thân thể to tròn, cái đầu tương đối to lớn với hai con mắt màu vàng đậm cùng con ngươi màu đỏ máu hình elip nhọn hai đầu. Ánh mắt nó giống như một con hổ lớn nhìn chằm chằm con mồi.
Nó bắt đầu có một chút di chuyển, cơ thể to dài bắt đầu cuộn lại vào nhau tạo thành mấy cái vòng lớn bắt đầu nâng đở cơ thể nó lên cao. Cái cổ dài chắc khỏe đưa đầu lên cao cách mặt đất khoảng chừng hơn năm trượng rồi nhìn chằm chằm hơn về phía họ.
Ngay hai bên mang đầu, dần dần xuất hiện hai cái mang ẩn ẩn dưới lớp lân phiến bắt đầu bành trướng ra. Hai cái mang lúc này được mở lớn ra hết toàn bộ rộng đến gần hai mét mỗi bên.
Khóe miệng vểnh nhẹ lên như đang cười để lộ hai hàng răng sắc nhọn với những giọt chất dịch màu tím đen chảy ra nhỏ giọt xuống nền đất. Ngay sau đó, vùng dất phía bên dưới giống như bị ăn mòn đi tạo thành từng cái hố lớn bên dưới.
Cái đầu to lớn của nó bắt đầu mở rộng miệng cùng cái lưỡi màu đen chẻ đôi khiến người ta có cảm tượng được chỉ cần nó mở rộng miệng nó ra hết cở có thể nuốt nguyên được một cái xe tải cũng có thể.
Khí tức của nó cũng không có giấu diếm mà dần dẩn tản ra, nó lúc này không phải đe dọa mà chân chính nhìn cả ba người giống như bửa ăn dâng đến miệng vậy.
Hung thú cùng với con người đã từ lâu đối địch với nhau không biết trải qua bao lâu, cả hai đều xem nhau là kẻ thù không đội trời chung. Con người săn giết hung thú chỉ để thỏa mãn bản thân, tìm kiếm nội đan để tu luyện, bán những bộ phận có giá trị. Còn hung thú xem con người không gì hơn chính là đồ ăn.
Ngay khi nhìn thấy biểu hiện của nó, cả ba người cảm giác như mọi thứ xung quanh bị sụp đổ. Cảm giác không khí càng ngày càng trở nên nặng nề, mật độ không khí lúc này như đã biến mất hoàn toàn khiến cho việc hô hấp càng ngày càng trở nên khó khăn.
“Không tốt, nhanh lui”. Nam tử nhanh chóng có phản ứng. Biết được cục diện này hoàn toàn là cửa tử nhưng hắn một mực vẫn hi vọng nên lên tiếng quát lớn.
Cả hai người kia nhận uy áp của nó mang lại nên đứng bất động, toàn thân giống như một bức tượng không có bất cứ rung động nào, ngay cả hô hấp cũng hoàn toàn không có. Cả hai đều giống như là người mất hồn. Nhưng may mắn, giọng nói lớn của Oanh Nhị đánh thức cả hai người tỉnh dậy.
Nhanh chóng, không hề có một chút chần chừ, cà ba người nhanh chóng quay lui rồi hướng về một phía khác chạy đi.
Khè khè!
Tịch Lam Độc Xà nhìn thấy cả ba người chạy đi nên càng ngày càng tức giận, cái đầu lớn của nó một lần nữa được đưa lên cao, khóe miệng mở rộng rồi phát ra thanh âm cực kỳ rợn người.
Sau đó, thân thể nó dần dần hạ thấp xuống rồi trườn bò một cách nhanh chóng đuổi theo ba người. Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, nó nhanh tới mức gần như gấp mười lần của Oanh Nhị, thậm chí so sánh với Hàn Ngữ Băng cũng nhanh hơn một quảng.
Với thân thể to lớn của mình, nó trườn bò cũng tạo ra động tỉnh cực kỳ lớn, thanh âm ma sát của lớp lân phiến phía dưới bụng cùng mặt đất phát ra “Xào xạc”. Xung quanh từng cái cây lớn cùng những bụi rậm đều bị thân thể của nó oanh kích cho gãy đổ.
Không đến năm phút, khoảng cách của nó cùng ba người đã được thu hẹp gần như hết toàn bộ, chỉ cần trong nháy mắt là nó có thể vượt qua được.
“Khốn kiếp”.
“Nhanh ôm lấy cơ thể ta”.
Nam tử cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau lưng đã đến cực kỳ gần nên quát lớn kêu gọi hai người.
Sau đó, Oanh Nhị từ trong nhẫn trử vật lấy ra một tấm bùa chú với từng nét chữ trông cực kỳ cổ lão đưa lên ngay phía trước ngực của mình.
Oanh Nhị hắn không thể chết ở nơi này được nên không cần giấu diếm thêm nữa mà lấy ra một trong những át chủ bài của mình.
Tấm phù chữ này có tên là “Độn Thần Phù”, công dụng duy nhất của nó chính là bảo hộ tính mệnh, di chuyển người sử dụng đến một vị trí gần đó có khoảng cách xa gần tùy theo mức độ cung cấp chân nguyên.
“Độn Thần Phù, mở cho ta”. Oanh Nhị khóe miệng chảy ra một ít máu tươi rồi quát lớn.
Cánh tay nắm giữ tấm phù này run lên kịch liệt, gương mặt hắn cũng vì thế mà dần dần trở nên trắng bệch. Trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã truyền vào bên trong không biết là bao nhiêu chân nguyên. Gần như hắn đã truyền vào bên trong hết toàn bộ.
Ngay lập tức, tấm phù đột nhiên sáng lên, từ bên trên bề mặt từng nét chữ dần dần bay lên tách ra khỏi mặt giấy mà lơ lửng trước người hắn rồi nhanh chóng bao phủ hết toàn bộ thân thể.
Vù vù!
Rồi đột nhiên, thân ảnh của ba người bắt đầu biến mất giống như tan biến ở trong không khí.
Khè khè!
Tịch Lam Độc Xà mặc dù có thực lực cực kỳ bá đạo nhưng làm sao có thể so sánh được với tốc độ của tấm phù kia, ngay lúc cả ba người biến mất, nó ngẩn đầu lên cao rồi phát ra thanh âm cực kỳ tức giận.
Nhưng nó cũng không phải tầm thường như vậy, thân là tam cấp đỉnh phong hung thú nó có thể so sánh với Thiên Địa cảnh đỉnh phong thực lực nên cũng có thể sử dụng một phần sức mạnh của thiên địa để cảm ứng.
Rất nhanh, nó tản ra một mạch gợn sóng linh khí phát tán ra xung quanh, bán kính của nó cũng vì thế mà tăng lên một cách nhanh chóng đạt đến năm trăm trượng.
Phía xa!
“Hộc hộc”.
Vừa sử dụng Độn Thần Phù, cả ba người đã được thuấn di đi đến một nơi tương đối xa khoảng chừng bốn trăm trượng hơn rồi dừng lại. Cả ba người ngả lăn lốc trên nền đất trông cực kỳ mệt mỏi mà thở ra hồng hộc.
“Ta thoát được”. Nữ tử trên mặt tràn đầy không thể tin được, tưởng chừng như sẽ chết nhưng ngay lập tức thoát đi được nên thốt lên đầy vui sướng.
“Hừ, đúng là xui xẻo, làm ta mất đi món bảo bối”. Đáp lại, nam tử kia đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Đa tạ ngươi”. Một bên khác, nữ tử kia vẫn giử vửng được tâm trí của mình mà lên tiếng.
“…”. Nam tử gật đầu nhẹ một cái xem như là trả lời.
Nhưng không đợi cả ba người vui vẻ thêm một lúc nữa mà đột nhiên có một thanh âm từ phía trước cách đó không xa vang lên.
“Các ngươi làm sao chậm như vậy, để tiểu gia chờ đợi thật là lâu”.
Nghe thấy thanh âm này, đột nhiên thân thể cả ba bắt đầu rùng mình một cách mãnh liệt, cảm giác vui mừng chưa được bao lâu thì đột ngột tụt dốc xuống lâm vào hầm băng.
Gương mặt tái xanh sợ hãi không còn một giọt máu, hai con ngươi co rút lại nhìn chằm chằm về phía cái cây cao phía trước, thanh âm này không còn quá xa lạ với ba người mà cực kỳ thân thuộc. Hồi nãy đã nghe giọng nói này rồi, không ai khác ngoài Đế Nguyên Quân.
Phía trên cành cây cao kia, một bóng dáng nhỏ đang ngồi dựa lưng vào thân cây, hai chân thả lỏng xuống đung đưa qua lại như đang vui chơi.
Cái hình ảnh này lại càng khiến cả ba người trở nên sợ hãi hơn hết.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!
Nhưng cả bốn người cũng không biết được, một cái cực kỳ nguy hiểm đang hướng đến rất gần. Tam cấp đỉnh phong hung thú đến!
---
Đế Nguyên Quân thản nhiên thoại ngữ rồi thân ảnh đột nhiên biến mất.
Ba người kia tốc độ cũng thật là nhanh, vừa mới quay người chạy đi thôi nhưng khoảng cách lúc này cũng phải vượt qua 2 dặm rồi. Tốc độ có thể so với cùng cảnh giới là nhanh hơn một chút, cùng thực lực không hề yếu hơn nên cả ba rất có thể đến từ một nơi nào đó có trình độ không hề thấp một chút nào.
Trông dáng vẻ cùng suy nghĩ một cách quyết đoán như vậy thì họ chắc chắn không hề yếu kém mà có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
“Khốn kiếp, từ đâu xuất hiện một tên quái vật như vậy?”. Nam tử chạy đi mà không ngoái đầu nhìn lại. Chạy được một lúc, không hề cảm nhận được Đế Nguyên Quân đuổi theo, nam tử mới thốt lên.
“Đúng là xúi quẩy, vừa đến nơi này cái gặp đúng quái vật. Không lẽ cấp thấp vương triều đều như vậy hay sao?”. Nữ tử chạy một bên đột nhiên rùng mình một cái rồi thốt lên, trên gương mặt cho đến lúc này cũng không tài nào kiềm chế được, cảm giác sợ hãi cùng lo lắng không hề giảm xuống mà đột nhiên tăng lên.
“Không thể nào”. Bên cạnh, một nữ tử khác lên tiếng bác bỏ.
“Các ngươi không nhìn môn phục của hắn sao?”. Nam tử nuốt xuống một ngụm khí rồi lên tiếng cắt ngang.
“Ý ngươi là gì?”. Nữ tử đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.
“Áo trắng viền xanh, trên ngực in hình chữ “Tinh” là đệ tử tinh anh của Tinh Kiếm Tông”. Nam tử nuốt xuống ngụm nước rồi trả lời.
“Tinh kiếm tông?”. Nữ tử khác ngơ ngác không biết.
“Đúng là ngu muội, đã từng là nhất phẩm tông môn? Các ngươi chỉ có dục sắc thì biết sao được”.
“Không ngờ nhiều năm như vậy mà có thể bồi dưởng được một tên đệ tử biến thái như vậy”.
Nam tử nhớ đến, lúc trước được nghe kể đến mà bổng nhiên thân thể rùng mình một cái.
“…”. Cả hai nữ tử trông hắn biểu hiện như vậy nên cũng hơi trầm mặc.
Sau đó, cả ba không còn nói gì thêm mà một mực chạy nhanh đi, hướng về phía tòa thành. Mấy lần, nam tử quay đầu nhìn lại không thấy hắn đuổi theo nên cũng thả lỏng đi một vài phần.
Cũng đúng mà thôi, khoảng cách một cái đại cảnh giới nhưng việc Đế Nguyên Quân có thực lực có thể vượt cấp mà chiến như vậy đã có thể xem là cực kỳ kinh ngạc nhưng nếu so về tốc độ đơn thuần thì không thể nào mà so sánh được, nếu như sử dụng thân pháp có phẩm cấp cao thì có thể bù trù đi một phần nào đó. Nhưng chắc chắn không thể theo kịp được.
“Gắng di chuyển thêm một chút nữa, không tới mười dặm nữa là có thể đến nơi”. Nam tử thở nhẹ một hơi rồi lên tiếng.
Nhưng cùng lúc đó, vả ba người vừa chạy đi đến chưa được một phút thì đột nhiên có chuyện xảy ra. Phí trước mặt họ là một đầu hung thú tam cấp đỉnh phong, là một trong những đầu được cho mạnh nhất ở khu vực giáp ranh này. Và với việc ở gần thành nhưng không một ai tìm đến nó để đuổi đánh nên cũng có thể suy đoán được thực lực của nó cực kỳ kinh khủng.
Tịch Lam Độc Xà!
Thân thể nam tử đột nhiên đứng chững lại, trên người từng sợi lông tóc bắt đầu dựng đứng cả lên, toàn thân lạnh toát. Gương mặt tái xanh nhăn nhó tràn đầy sợ hãi.
Sau đó, đến hai nữ tử chạy theo sau cũng vì thế mà có cùng một cái phản ứng.
‘Làm sao nó có thể ở nơi này, tam cấp đỉnh phong hung thú không thể nào ở cái vùng giáp ranh này được’. Trong đầu hắn lúc này tràn đầy sợ hãi nhưng cũng giữ được một phần trí để suy nghĩ.
“Nay số giẫm phải cứt chó”. Nam tử khóe miệng tràn đầy đắng chát lẩm nhẩm.
“Oanh Nhị đại ca, làm sao bây giờ?”. Một bên, nữ tử đưa tay vịn vào một bên hông áo hắn rồi nói, toàn thân nàng ta lúc này vẫn không thể kiềm chế được sợ hãi mà hai chân run lên liên tục.
“Đáng chết”. Nam tử này tên là Oanh Nhị lên tiếng nhưng đó không phải là câu trả lời.
“Bình tỉnh một chút đi”. Một bên khác, người nữ tử kia có một phần khí chất nhất, mặc dù gặp phải tình huống nguy hiểm như này nhưng vẫn giử được sự bình tỉnh. Nhưng nội tâm nàng đang không ngừng run rẩy.
“Ta không muốn chết, Oanh Nhị đại ca, ta không muốn chết”.
Mặc dù được nhắc nhở như vậy nhưng người này vẫn không thể kiềm chế lại được, đạo tâm quá mức mỏng yếu nên rất dễ bị ngoại vật tác động đến làm cho tâm trí bất ổn định.
“Muốn sống thì im miệng”. Oanh Nhị cố gắng kìm nén xuống sợ hải rồi quay qua nói, lời nói mặc dù tương đối nhỏ nhưng lại ẩn chưa một mệnh lệnh hay đúng hơn chính là đe dọa.
Mặc dù khoảng cách giữa ba người cùng đầu hung thú kia khoảng chừng một trăm trượng cùng với việc nói chuyện không quá lớn tiếng nhưng vẫn không thể thoát được cảm ứng của nó. Ngay lúc ba người muốn nhẹ nhàng quay người đi đến một phương hướng khác thì nó bắt đầu để ý đến.
Toan thân Tịch Lam Độc Xà có một bộ lân phiến màu xanh lam tương đối sậm màu bao bọc xung quanh cơ thể như một bộ áo giáp bảo vệ phía bên ngoài, toàn thân dài hơn hai mươi trượng với thân thể to tròn, cái đầu tương đối to lớn với hai con mắt màu vàng đậm cùng con ngươi màu đỏ máu hình elip nhọn hai đầu. Ánh mắt nó giống như một con hổ lớn nhìn chằm chằm con mồi.
Nó bắt đầu có một chút di chuyển, cơ thể to dài bắt đầu cuộn lại vào nhau tạo thành mấy cái vòng lớn bắt đầu nâng đở cơ thể nó lên cao. Cái cổ dài chắc khỏe đưa đầu lên cao cách mặt đất khoảng chừng hơn năm trượng rồi nhìn chằm chằm hơn về phía họ.
Ngay hai bên mang đầu, dần dần xuất hiện hai cái mang ẩn ẩn dưới lớp lân phiến bắt đầu bành trướng ra. Hai cái mang lúc này được mở lớn ra hết toàn bộ rộng đến gần hai mét mỗi bên.
Khóe miệng vểnh nhẹ lên như đang cười để lộ hai hàng răng sắc nhọn với những giọt chất dịch màu tím đen chảy ra nhỏ giọt xuống nền đất. Ngay sau đó, vùng dất phía bên dưới giống như bị ăn mòn đi tạo thành từng cái hố lớn bên dưới.
Cái đầu to lớn của nó bắt đầu mở rộng miệng cùng cái lưỡi màu đen chẻ đôi khiến người ta có cảm tượng được chỉ cần nó mở rộng miệng nó ra hết cở có thể nuốt nguyên được một cái xe tải cũng có thể.
Khí tức của nó cũng không có giấu diếm mà dần dẩn tản ra, nó lúc này không phải đe dọa mà chân chính nhìn cả ba người giống như bửa ăn dâng đến miệng vậy.
Hung thú cùng với con người đã từ lâu đối địch với nhau không biết trải qua bao lâu, cả hai đều xem nhau là kẻ thù không đội trời chung. Con người săn giết hung thú chỉ để thỏa mãn bản thân, tìm kiếm nội đan để tu luyện, bán những bộ phận có giá trị. Còn hung thú xem con người không gì hơn chính là đồ ăn.
Ngay khi nhìn thấy biểu hiện của nó, cả ba người cảm giác như mọi thứ xung quanh bị sụp đổ. Cảm giác không khí càng ngày càng trở nên nặng nề, mật độ không khí lúc này như đã biến mất hoàn toàn khiến cho việc hô hấp càng ngày càng trở nên khó khăn.
“Không tốt, nhanh lui”. Nam tử nhanh chóng có phản ứng. Biết được cục diện này hoàn toàn là cửa tử nhưng hắn một mực vẫn hi vọng nên lên tiếng quát lớn.
Cả hai người kia nhận uy áp của nó mang lại nên đứng bất động, toàn thân giống như một bức tượng không có bất cứ rung động nào, ngay cả hô hấp cũng hoàn toàn không có. Cả hai đều giống như là người mất hồn. Nhưng may mắn, giọng nói lớn của Oanh Nhị đánh thức cả hai người tỉnh dậy.
Nhanh chóng, không hề có một chút chần chừ, cà ba người nhanh chóng quay lui rồi hướng về một phía khác chạy đi.
Khè khè!
Tịch Lam Độc Xà nhìn thấy cả ba người chạy đi nên càng ngày càng tức giận, cái đầu lớn của nó một lần nữa được đưa lên cao, khóe miệng mở rộng rồi phát ra thanh âm cực kỳ rợn người.
Sau đó, thân thể nó dần dần hạ thấp xuống rồi trườn bò một cách nhanh chóng đuổi theo ba người. Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, nó nhanh tới mức gần như gấp mười lần của Oanh Nhị, thậm chí so sánh với Hàn Ngữ Băng cũng nhanh hơn một quảng.
Với thân thể to lớn của mình, nó trườn bò cũng tạo ra động tỉnh cực kỳ lớn, thanh âm ma sát của lớp lân phiến phía dưới bụng cùng mặt đất phát ra “Xào xạc”. Xung quanh từng cái cây lớn cùng những bụi rậm đều bị thân thể của nó oanh kích cho gãy đổ.
Không đến năm phút, khoảng cách của nó cùng ba người đã được thu hẹp gần như hết toàn bộ, chỉ cần trong nháy mắt là nó có thể vượt qua được.
“Khốn kiếp”.
“Nhanh ôm lấy cơ thể ta”.
Nam tử cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau lưng đã đến cực kỳ gần nên quát lớn kêu gọi hai người.
Sau đó, Oanh Nhị từ trong nhẫn trử vật lấy ra một tấm bùa chú với từng nét chữ trông cực kỳ cổ lão đưa lên ngay phía trước ngực của mình.
Oanh Nhị hắn không thể chết ở nơi này được nên không cần giấu diếm thêm nữa mà lấy ra một trong những át chủ bài của mình.
Tấm phù chữ này có tên là “Độn Thần Phù”, công dụng duy nhất của nó chính là bảo hộ tính mệnh, di chuyển người sử dụng đến một vị trí gần đó có khoảng cách xa gần tùy theo mức độ cung cấp chân nguyên.
“Độn Thần Phù, mở cho ta”. Oanh Nhị khóe miệng chảy ra một ít máu tươi rồi quát lớn.
Cánh tay nắm giữ tấm phù này run lên kịch liệt, gương mặt hắn cũng vì thế mà dần dần trở nên trắng bệch. Trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã truyền vào bên trong không biết là bao nhiêu chân nguyên. Gần như hắn đã truyền vào bên trong hết toàn bộ.
Ngay lập tức, tấm phù đột nhiên sáng lên, từ bên trên bề mặt từng nét chữ dần dần bay lên tách ra khỏi mặt giấy mà lơ lửng trước người hắn rồi nhanh chóng bao phủ hết toàn bộ thân thể.
Vù vù!
Rồi đột nhiên, thân ảnh của ba người bắt đầu biến mất giống như tan biến ở trong không khí.
Khè khè!
Tịch Lam Độc Xà mặc dù có thực lực cực kỳ bá đạo nhưng làm sao có thể so sánh được với tốc độ của tấm phù kia, ngay lúc cả ba người biến mất, nó ngẩn đầu lên cao rồi phát ra thanh âm cực kỳ tức giận.
Nhưng nó cũng không phải tầm thường như vậy, thân là tam cấp đỉnh phong hung thú nó có thể so sánh với Thiên Địa cảnh đỉnh phong thực lực nên cũng có thể sử dụng một phần sức mạnh của thiên địa để cảm ứng.
Rất nhanh, nó tản ra một mạch gợn sóng linh khí phát tán ra xung quanh, bán kính của nó cũng vì thế mà tăng lên một cách nhanh chóng đạt đến năm trăm trượng.
Phía xa!
“Hộc hộc”.
Vừa sử dụng Độn Thần Phù, cả ba người đã được thuấn di đi đến một nơi tương đối xa khoảng chừng bốn trăm trượng hơn rồi dừng lại. Cả ba người ngả lăn lốc trên nền đất trông cực kỳ mệt mỏi mà thở ra hồng hộc.
“Ta thoát được”. Nữ tử trên mặt tràn đầy không thể tin được, tưởng chừng như sẽ chết nhưng ngay lập tức thoát đi được nên thốt lên đầy vui sướng.
“Hừ, đúng là xui xẻo, làm ta mất đi món bảo bối”. Đáp lại, nam tử kia đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Đa tạ ngươi”. Một bên khác, nữ tử kia vẫn giử vửng được tâm trí của mình mà lên tiếng.
“…”. Nam tử gật đầu nhẹ một cái xem như là trả lời.
Nhưng không đợi cả ba người vui vẻ thêm một lúc nữa mà đột nhiên có một thanh âm từ phía trước cách đó không xa vang lên.
“Các ngươi làm sao chậm như vậy, để tiểu gia chờ đợi thật là lâu”.
Nghe thấy thanh âm này, đột nhiên thân thể cả ba bắt đầu rùng mình một cách mãnh liệt, cảm giác vui mừng chưa được bao lâu thì đột ngột tụt dốc xuống lâm vào hầm băng.
Gương mặt tái xanh sợ hãi không còn một giọt máu, hai con ngươi co rút lại nhìn chằm chằm về phía cái cây cao phía trước, thanh âm này không còn quá xa lạ với ba người mà cực kỳ thân thuộc. Hồi nãy đã nghe giọng nói này rồi, không ai khác ngoài Đế Nguyên Quân.
Phía trên cành cây cao kia, một bóng dáng nhỏ đang ngồi dựa lưng vào thân cây, hai chân thả lỏng xuống đung đưa qua lại như đang vui chơi.
Cái hình ảnh này lại càng khiến cả ba người trở nên sợ hãi hơn hết.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!
Nhưng cả bốn người cũng không biết được, một cái cực kỳ nguy hiểm đang hướng đến rất gần. Tam cấp đỉnh phong hung thú đến!
---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.