Chương 60: Rùa con mai xanh.
Đả Cương Thi
03/12/2016
Tia chớp màu tím đen giữa trời quang ập xuống đầu,so với lúc giông tố nhìn thấy cũng phát hoảng.
Lúc này, có vài người vây xem tại bãi giữ xe ở cửa chính của Chỉ Túy Kim Mê, hoảng sợ nhìn tia sét màu đen kia đánh xuống chỗ người đàn ông mặc áo khoác đen, trong lòng mọi người hầu như đều có chung một suy nghĩ — người này bị đánh xong, đoán chừng không chết cũng bị thương nặng.
Chẳng qua đợi đến khi tia sét tím đen kia biến mất, người vây xem ở cửa cũng chỉ thấy người đàn ông thân hình cao lớn nọ lung lay một chút, nhưng không trực tiếp bổ nhào xuống đất hay kêu gào thảm thiết và vân vân như họ tưởng tượng.
Có người còn không tin những gì bản thân thấy được, trực tiếp quát to lên: “Cha mẹ nó! Vừa rồi lão tử nhìn lầm rồi sao? Tia sét lớn như vậy bổ xuống người, vậy mà người này lại không tổn thương xíu xiu nào sao?! Cái, cái tia chớp đen đó đánh xuống làm gì chứ? Bán manh sao?”
Lúc này không ít người bên cạnh cũng tỏ vẻ đồng ý gật đầu. Chẳng qua trong đám người bọn họ, có một thanh niên ăn mặc như người bình thường, sơ mi trắng quần đen, mặt mũi như ngọc nhưng không chút huyết sắc, nghe bọn họ nói hắn khẽ cười lạnh một tiếng.
Đây nguyên bản cũng không phải dùng để tấn công người kia, sao lại xảy ra hiệu quả gì được chứ? Nhưng, nghĩ đến con linh miêu thoạt nhìn rất đang yêu kia sống không nổi nữa, chủ của nó cũng không rục rịch gì, dù mình có bị thương cũng không chịu đặt con linh miêu kia xuống, khăng khăng muốn thú cưng của mình toàn thây, còn mong có thể ngăn cản chút ít cho nó.
Ha, cái đó cũng không liên quan gì tới hắn, hắn đến đây chỉ muốn mua cơm, nghe nói thức ăn ở nơi này mùi vị tương đối khá, mấy người hắn nuôi trong nhà gần đây càng ngày càng hay bắt bẻ, mặc dù trong lòng hắn không muốn làm chân chạy mua cơm, nhân tiện nuôi mấy miệng ăn trong nhà và vân vân, nhưng bất đắc dĩ trong tất cả mọi người hắn có lực chiến đấu yếu nhất, hơn nữa chỉ có mình hắn không sợ ánh mặt trời. Nghĩ đến đã nhiều năm như vậy cũng có chút cảm tình, ân, vẫn không nên để bọn họ chết đói thì hơn.
Người thanh niên suy nghĩ mấy thứ này xong liền đi vài bước về Chỉ Túy Kim Mê, chỉ là lúc này có một người qua đường sượt qua vai hắn, làm hắn phải dừng lại.
Khẽ quay đầu nhìn lại, đó là một người đàn ông trung niên ăn mặc giàu sang, thậm chí còn có bộ dáng nhà giàu mới nổi, thoạt nhìn người này có vẻ mặt thân thiện, nhưng hai hàng lông mày nhiễm chút tà khí và oán khí, người nọ trong mắt mọi người quả thực như đang viết lên trán bốn chữ ‘tôi là người xấu’.
Người này nắm trong tay một viên thạch anh nhỏ màu đen, trong mắt là sự điên cuồng nhìn người đàn ông bị sét đánh kia.
“. . . Ai nha. . . Đây là muốn thu phục linh hồn yêu quái sao? Hắc hắc, mình rốt cuộc có nên giúp hay không ta?”
Người thanh niên suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định việc không liên quan đến mình, thì cứ kệ cho nó xảy ra vậy. Chỉ là khi hắn vừa bước tới trước một bước, chợt nghe người đàn ông mặc áo khoác đen gọi một cái tên bằng chất giọng trầm thấp xen lẫn thống khổ. “Lâm Lâm.”
. . . Lâm Lâm? Cái tên này sao quen tai vậy ta? Thanh niên cúi đầu suy nghĩ một chút, sau vỗ mạnh tay một cái. “Chính là cháu của tên đạo sĩ thúi kia?” Sắc mặt thanh niên có hơi xoắn xuýt nói ra câu này, suy qua nghĩ lại rồi thở dài, hồi trước hắn và đạo sĩ thúi qua lại thiếu tên kia một cái nhân tình, lần này nếu như hắn kéo đứa cháu của người nọ về, nói không chừng cái tên đạo sĩ thúi kia sẽ không tìm mình gây phiền toái, không còn truy cứu nữa.
Vì thế thanh niên vung tay lên, con quạ đen vốn đang đậu trên cửa lớn Chỉ Túy Kim Mê bỗng dang rộng cánh, rồi sau đó như một thanh kiếm sắc bén lao về phía người đàn ông trung niên có ánh mắt điên cuồng kia.
Lúc này, mèo gia gia Lâm U bị tia sét tím đen đánh đến hấp hối đang nằm trong lòng chủ nhân mắt mù nhà cậu, meo meo meo an ủi hắn. Bởi vì máy phiên dịch đã bị tia sét kia bổ một phát hỏng luôn rồi, vì thế bây giờ mèo gia gia chỉ có thể đau khổ dùng tiếng mèo kêu, đồng thời đem móng vuốt đặt lên tay chủ nhân nhà mình, muốn truyền đạt ý tứ ‘không nên lo lắng’.
Cũng may thay, vì Mục Viêm Khiếu liều mạng bị thương cũng phải ôm chặt thú cưng nhà mình trong lòng, tia chớp màu tím đen kia cũng vì Mục Viêm Khiếu, nên mới không đánh cho Lâm U đen thành cục than. Nếu không, tâm tình của Mục đại thiếu lúc này không phải bất ổn và đau lòng như vậy thôi đâu, không chừng sẽ trực tiếp nổi điên lên, chạy đi tìm cái tên triệu hồi tia sét kia, không đập chết người thì không dừng lại.
Lúc này cảm xúc của Mục Viêm Khiếu cũng không tốt lắm, mặc dù hắn biết Lâm Lâm nhà mình sẽ không vì cái chết này mà rời xa hắn mãi mãi, nhưng cái loại cảm giác thứ quan trọng của mình trong lúc không kịp chuẩn bị tinh thần lại đột ngột rời đi như vậy, làm cho một khắc kia tim hắn như ngừng đập, rồi máu toàn thân dường như cũng không tuần hoàn được nữa.
Vô cùng đau lòng và không nỡ.
“Lâm Lâm, tao lập tức dẫn mày về nhà. Sau đó, tao sẽ luôn ở nhà chờ mày trở lại.”
Trả lời Mục Viêm Khiếu là tiếng mèo kêu ngày càng suy yếu, mềm nhũn, khàn khàn, trong lòng Mục Viêm Khiếu, giống như đang có ai dùng một cái chùy to hung hăng đánh vào tâm hắn vậy.
“Mày nhất định phải trở lại, nếu như nửa đường mày lại chạy theo người khác, tao dù có đào sâu ba thước, lật cả Tần Lĩnh lên, cũng phải bắt mày đem về.” Mục Viêm Khiếu gần như cắn răng thấp giọng rít ra mấy lời này. “Mày có nghe chưa?”
Mà lúc này, tiếng mèo kêu yếu ớt cũng chẳng còn nữa, có chăng chỉ là thân thể mềm mại, còn dư lại hơi ấm, nằm trong lòng Mục Viêm Khiếu.
【Thiết, vì thế mới nói anh chính là chủ nhân ngu ngốc, tiểu gia nếu đã nói muốn theo anh, óc có bệnh hay sao lại theo người khác chứ? Nhưng coi như anh cũng thông minh chút chút, không thấy tiểu gia thì biết phải đi Tần Lĩnh tìm, chỉ là lúc đó không biết anh có thể chịu đựng cha mẹ như thổ phỉ như bà hoàng, bác cả là ông tổ âm hiểm hay tính toán, còn có đủ loại thân thích bê bết khác hay không mà thôi. 】
Quỷ hồn Lâm U tiểu gia bay bay trên không nhìn bộ dạng chủ nhân mắt mù như đang chịu tang cha mẹ, mặc dù ngoài miệng không nể mặt oán trách, nhưng hai tay không thể chạm vào thực thể lại đặt trên vai chủ nhân nhà hắn. Động tác này thoạt nhìn giống như linh hồn sau lưng người khác, mà cũng chính vì điều này làm Lâm U không nhìn thấy người đàn ông trung niên đang bước nhanh về phía mình.
Bỗng, Mục Nhất ngẩng đầu lên, nói vói người đó: “Ông làm gì? Không được tới gần chỗ này. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Cũng lúc đó, Lâm U bỗng nhiên cảm thấy một lực hút khổng lồ từ phía sau, lực hút lớn so với lần gặp phải quạ đen còn lớn hơn, hơn nữa còn có cảm giác đau đớn như linh hồn đang bị xé rách.
【Chuyện gì xảy ra?! 】 Lâm U kinh hãi trong lòng, xoay người liền thấy một người đàn ông trung niên mang theo oán khí ngút trời đối mặt với mình, mà trong tay hắn là quỷ ngọc có thể giam cầm hồn phách.
【Cha mẹ nó! Có cần đuổi tận giết tuyệt như vậy hay không?! Đánh chết tiểu gia thì không nói, còn muốn giam cầm tiểu gia để làm ác quỷ cho riêng ông?! Mẹ nó biết thân phận của tiểu gia là gì không?! Nói ra hù chết ông luôn có tin không a! ! ! 】
Nhưng vấn đề bây giờ là quỷ hồn Lâm U tiểu gia, không có cách nào nói chuyện.
Sự thật bi kịch như thế đó.
Trong lúc Lâm U cho rằng mình sẽ bị hút vào quỷ ngọc, cậu thấy một thân ảnh quen thuộc, từ trên cửa lớn cao cao, mang theo luồng gió đen gào thét mà tới!
Lâm U: . . . Tại sao mỗi lần chịu đại hình chết đi đều gặp phải quạ đen vậy?
Nhưng khiến người ta phải kinh ngạc chính là con quạ đen kia lại trực tiếp nhào tới tay phải người đàn ông trung niên, móng vuốt sắc nhọn tách bàn tay phải của hắn ra, làm Côn Dư bị đau la lên một tiếng, quạ đen không chút do dự cúi người xuống, cái mỏ sắc mổ một ngụm nuốt quỷ ngọc kia vào bụng, sau quay đầu nhìn thoáng qua quỷ hồn Lâm U đang đổ mồ hôi lạnh bên cạnh, đặc biệt ngạo kiều quay đầu, vỗ cánh bay đi.
Đến đây, căn bản không cần Mục Nhất phải đoán, hắn cũng có thể biết được người đàn ông trước mặt chính là đầu sỏ gây nên cái chết lần này của Lâm U. Nhỏ giọng đem tình huống nói lại cho Mục Viêm Khiếu, Mục Viêm Khiếu mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳng như đang nhìn chằm chằm Côn Dư.
“Mang đi.”
Đè nén sự phẫn nộ và nghi ngờ mới nổi lên, Mục Viêm Khiếu hướng về phía đám người Mục Nhất ra lệnh.
Mục Nhất nghe vậy cũng không quản trước mặt đám đông bắt người sẽ gây ra hậu quả gì, cùng Mục Ngũ trao đổi ánh mắt, vài giây sau đó mạnh mẽ kiên quyết túm người lên xe.
Lại sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của quần chúng vây xem, đoàn xe Mục gia rời khỏi chỗ này.
“. . . Côn Dư quả nhiên là ngu xuẩn.” Lúc này, trong cái ngõ cạnh cửa lớn Chỉ Túy Kim Mê, Linh Hữu nhìn đoàn xe rời đi, sắc mặt không tốt. Mặc dù con mèo kia thoạt nhìn đã chết rồi, nhưng mà Côn Dư bị bắt, đại biểu cho không ít chuyện xấu xa cực kỳ bí ẩn mà ông chủ ngấm ngầm lâu nay sẽ bị Mục Viêm Khiếu phát hiện, bây giờ hắn chỉ có thể nhanh chóng trở về báo lại cho ông chủ. Về phần Mục Viêm Khiếu bên kia, hy vọng hắn sẽ trong lúc nóng giận mà giết chết Côn Dư.
Ước chừng sau năm phút, thanh niên áo trắng quần đen kia cầm một cái hộp thức ăn tinh xảo ra khỏi Chỉ Túy Kim Mê. Rồi sau đó quẹo trái quẹo phải trên con đường nhỏ, không biết từ lúc nào, thân ảnh nọ dần dần biến mất.
Lại thêm năm phút nữa, tiểu thúc Lâm gia mặt mũi mang theo vài phần tà khí lại vừa anh tuấn tột cùng cũng đến chỗ này, nhưng tâm tình hắn lúc này đương nhiên không tốt tí nào, hắn nhìn dấu chân lưu lại trên đường nhỏ, lại nhìn hướng đi của đoàn xe Mục gia, mày kiếm anh tuấn nhíu chặt, dường như đang đưa ra lựa chọn khó khăn.
“. . . Tiểu quỷ ngu cuẩn đáng chết thúi tha.” Cuối cùng, tiểu thúc Lâm gia vẫn ảo não than một tiếng, xoay người đi về phía đoàn xe Mục gia đã rời đi. Bất quá, hắc khí quanh thân tiểu thúc biểu hiện tâm tình của hắn lúc này đã xuống đến mức thấp nhất.
————————
Sau nửa tiếng, nhà họ Mục ở thành phố B.
Mục Viêm Minh đang vô cùng lo lắng đứng trong phòng, nhìn anh hai từ lúc về đến giờ vẫn ngồi trên ghế salon ôm thi thể mèo bự không nói một lời, thiếu chút nữa hắn đã kêu cứu với mấy vệ sĩ Mục gia ngoài cửa. Hắn càng ngày càng cảm thấy khổ sở hơn, tình huống bây giờ, hắn căn bản mở miệng cũng không dám, sợ anh hai trong lúc quá nóng giận mà lôi hắn ra ngoài chôn sống.
Mục Viêm Minh đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh hai phía đối diện như không còn hồn phách ôm con mèo không còn nhúc nhích trong lòng, cảm giác áy náy ào ào kéo đến, đè ép đến nỗi hít thở cũng không xong.
Chợt hít sâu một hơi, Mục Viêm Minh cắn răng mở miệng: “Anh hai! ! ! Chuyện lần này là lỗi của em, anh muốn đánh muốn phạt gì em cũng không phản kháng, chỉ cần anh đừng ngồi như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe đâu!”
Nhưng mà dù Mục Viêm Minh có lấy hết dũng khí mở miệng thì anh hai của hắn cũng chẳng mảy may thay đổi xíu nào. Hồi lâu, hắn nghe thấy giọng anh hai khàn khàn mở miệng nói: “Đi ra ngoài.”
Mục Viêm Minh nghe vậy há miệng còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn uể oải chán nản thở dài, biết điều xoay người ra khỏi cửa.
Nhưng Mục Viêm Minh mới ra khỏi phòng được một phút, Mục Viêm Khiếu cùng mấy vệ sĩ Mục gia trong phòng liền nghe thấy tiếng thét của Mục Viêm Minh.
Thanh âm kia nghe qua đặc biệt thê thảm đáng thương, giống như là hắn bị người nào đó hung hăng tẩn cho một trận.
. . . Nhưng mà, trong sân nhà Mục gia lúc này sao có thể có người khác được chứ?! Mục Nhất hai mắt mở to, thậm chí bản thân hắn cũng không hề phát hiện?!
Khi Mục Viêm Khiếu nghe thấy âm thanh này đầu tiên là cau mày, vài giây sau chợt đứng lên, vội vàng chạy ra cửa, dọc đường đụng ngã không ít đồ.
Mở cửa, thanh âm Mục Viêm Khiếu mang theo chút nghi ngờ và chờ mong: “Lâm Lâm? Là mày trở về sao?”
Mà lúc này, tiểu thúc Lâm gia đứng ở cửa lớn nhà họ Mục nhìn bộ dạng ngu xuẩn của người mở cửa, kéo kéo khóe miệng, lời nói mang chú ác khí: “Ban ngày ban mặt cậu nằm mơ cái gì vậy?”
Thân hình Mục Viêm Khiếu chợt cứng đờ. Rồi sau đó khí thế quanh thân trong nháy mắt trở nên sắc bén đến cực điểm, tốc độ biến đổi làm cho tiểu thúc phải nhíu mày.
“Anh là ai? Có quan hệ gì với Lâm Lâm?”
Mục Viêm Khiếu nhạy cảm phát hiện hơi thở người này lúc nghe hắn nhắc tới Lâm Lâm có hơi dao dộng, mà dựa theo câu trả lời ác ý của hắn, đại thiếu thậm chí còn cho rằng, đó là một tên bại hoại bắt được hồn phách của Lâm Lâm. Bây giờ tới đây để bàn điều kiện với hắn.
“Bất kể anh muốn như thế nào chúng ta cũng có thể thương lượng, nhưng nếu Lâm Lâm xảy ra chuyện bất trắc gì, tôi nhất định sẽ làm cho anh hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.”
Tiểu thúc Lâm gia nghe vậy lại giật giật khóe miệng. Ngu ngốc chính là ngu ngốc, quả nhiên cùng với đứa nhỏ ngu ngốc nhà hắn là một đôi tạo hóa gây dựng. Lười tranh luận với con người đầu óc không bình thường này, tiểu thúc trực tiếp đem trong tay con rùa đen nhỏ có cái mai màu xanh trong tay ném vào mặt Mục đại thiếu. Trong sự kinh ngạc của người kia mở miệng nói: “Sau nửa canh giờ nó sẽ chết, sau đó nên làm cái gì, có cần tôi dạy cho cậu không?”
Trong lòng Mục Viêm Khiếu khiếp sợ, nhất thời chưa kịp mở miệng. Rồi sau đó hắn nghe thấy tiếng cười lạnh tràn đầy ác ý của người kia truyền tới: “Dĩ nhiên, nếu như cậu đây muốn trực tiếp bắc nồi lên chưng, tôi cũng không có ý kiến gì.”
Mục Viêm Khiếu: “. . .”
“Ngoài ra, đứa em trai này của cậu làm phiền người khác quá, tôi thay cậu với cái đứa ngu ngốc kia đánh nó một trận, cậu hẳn là không có ý kiến gì chứ?” Lâm tiểu thúc vừa nói vừa đạp một cước lên cái người đang nằm trên đất, sau mới không chút do dự xoay người rồi đi, trước khi đi vẫn không quên uy hiếp.
“Nói cho cái đứa ngu ngốc kia, tôi không muốn có lần thứ ba thu dọn cục diện rối rắm giùm nó nữa. Vì nó đã thiếu tôi hai lần ân huệ, nếu như còn lần thứ ba nữa, vậy thì nó dứt khoát chết luôn đi cho xong chuyện.”
Mà lúc này đây, cái người bị gọi là ngu ngốc, vẻ mặt buồn bực, trong lòng xoắn xuýt nhìn bóng lưng rời đi của tiểu thúc nhà mình, yên lặng nghĩ đến khi mình vượt qua kiếp nạn, khôi phục hình người, cậu có thể bị vị tiểu thúc hay ghi thù và trả thù này nô dịch đến chết hay không. . .
Lúc này, có vài người vây xem tại bãi giữ xe ở cửa chính của Chỉ Túy Kim Mê, hoảng sợ nhìn tia sét màu đen kia đánh xuống chỗ người đàn ông mặc áo khoác đen, trong lòng mọi người hầu như đều có chung một suy nghĩ — người này bị đánh xong, đoán chừng không chết cũng bị thương nặng.
Chẳng qua đợi đến khi tia sét tím đen kia biến mất, người vây xem ở cửa cũng chỉ thấy người đàn ông thân hình cao lớn nọ lung lay một chút, nhưng không trực tiếp bổ nhào xuống đất hay kêu gào thảm thiết và vân vân như họ tưởng tượng.
Có người còn không tin những gì bản thân thấy được, trực tiếp quát to lên: “Cha mẹ nó! Vừa rồi lão tử nhìn lầm rồi sao? Tia sét lớn như vậy bổ xuống người, vậy mà người này lại không tổn thương xíu xiu nào sao?! Cái, cái tia chớp đen đó đánh xuống làm gì chứ? Bán manh sao?”
Lúc này không ít người bên cạnh cũng tỏ vẻ đồng ý gật đầu. Chẳng qua trong đám người bọn họ, có một thanh niên ăn mặc như người bình thường, sơ mi trắng quần đen, mặt mũi như ngọc nhưng không chút huyết sắc, nghe bọn họ nói hắn khẽ cười lạnh một tiếng.
Đây nguyên bản cũng không phải dùng để tấn công người kia, sao lại xảy ra hiệu quả gì được chứ? Nhưng, nghĩ đến con linh miêu thoạt nhìn rất đang yêu kia sống không nổi nữa, chủ của nó cũng không rục rịch gì, dù mình có bị thương cũng không chịu đặt con linh miêu kia xuống, khăng khăng muốn thú cưng của mình toàn thây, còn mong có thể ngăn cản chút ít cho nó.
Ha, cái đó cũng không liên quan gì tới hắn, hắn đến đây chỉ muốn mua cơm, nghe nói thức ăn ở nơi này mùi vị tương đối khá, mấy người hắn nuôi trong nhà gần đây càng ngày càng hay bắt bẻ, mặc dù trong lòng hắn không muốn làm chân chạy mua cơm, nhân tiện nuôi mấy miệng ăn trong nhà và vân vân, nhưng bất đắc dĩ trong tất cả mọi người hắn có lực chiến đấu yếu nhất, hơn nữa chỉ có mình hắn không sợ ánh mặt trời. Nghĩ đến đã nhiều năm như vậy cũng có chút cảm tình, ân, vẫn không nên để bọn họ chết đói thì hơn.
Người thanh niên suy nghĩ mấy thứ này xong liền đi vài bước về Chỉ Túy Kim Mê, chỉ là lúc này có một người qua đường sượt qua vai hắn, làm hắn phải dừng lại.
Khẽ quay đầu nhìn lại, đó là một người đàn ông trung niên ăn mặc giàu sang, thậm chí còn có bộ dáng nhà giàu mới nổi, thoạt nhìn người này có vẻ mặt thân thiện, nhưng hai hàng lông mày nhiễm chút tà khí và oán khí, người nọ trong mắt mọi người quả thực như đang viết lên trán bốn chữ ‘tôi là người xấu’.
Người này nắm trong tay một viên thạch anh nhỏ màu đen, trong mắt là sự điên cuồng nhìn người đàn ông bị sét đánh kia.
“. . . Ai nha. . . Đây là muốn thu phục linh hồn yêu quái sao? Hắc hắc, mình rốt cuộc có nên giúp hay không ta?”
Người thanh niên suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định việc không liên quan đến mình, thì cứ kệ cho nó xảy ra vậy. Chỉ là khi hắn vừa bước tới trước một bước, chợt nghe người đàn ông mặc áo khoác đen gọi một cái tên bằng chất giọng trầm thấp xen lẫn thống khổ. “Lâm Lâm.”
. . . Lâm Lâm? Cái tên này sao quen tai vậy ta? Thanh niên cúi đầu suy nghĩ một chút, sau vỗ mạnh tay một cái. “Chính là cháu của tên đạo sĩ thúi kia?” Sắc mặt thanh niên có hơi xoắn xuýt nói ra câu này, suy qua nghĩ lại rồi thở dài, hồi trước hắn và đạo sĩ thúi qua lại thiếu tên kia một cái nhân tình, lần này nếu như hắn kéo đứa cháu của người nọ về, nói không chừng cái tên đạo sĩ thúi kia sẽ không tìm mình gây phiền toái, không còn truy cứu nữa.
Vì thế thanh niên vung tay lên, con quạ đen vốn đang đậu trên cửa lớn Chỉ Túy Kim Mê bỗng dang rộng cánh, rồi sau đó như một thanh kiếm sắc bén lao về phía người đàn ông trung niên có ánh mắt điên cuồng kia.
Lúc này, mèo gia gia Lâm U bị tia sét tím đen đánh đến hấp hối đang nằm trong lòng chủ nhân mắt mù nhà cậu, meo meo meo an ủi hắn. Bởi vì máy phiên dịch đã bị tia sét kia bổ một phát hỏng luôn rồi, vì thế bây giờ mèo gia gia chỉ có thể đau khổ dùng tiếng mèo kêu, đồng thời đem móng vuốt đặt lên tay chủ nhân nhà mình, muốn truyền đạt ý tứ ‘không nên lo lắng’.
Cũng may thay, vì Mục Viêm Khiếu liều mạng bị thương cũng phải ôm chặt thú cưng nhà mình trong lòng, tia chớp màu tím đen kia cũng vì Mục Viêm Khiếu, nên mới không đánh cho Lâm U đen thành cục than. Nếu không, tâm tình của Mục đại thiếu lúc này không phải bất ổn và đau lòng như vậy thôi đâu, không chừng sẽ trực tiếp nổi điên lên, chạy đi tìm cái tên triệu hồi tia sét kia, không đập chết người thì không dừng lại.
Lúc này cảm xúc của Mục Viêm Khiếu cũng không tốt lắm, mặc dù hắn biết Lâm Lâm nhà mình sẽ không vì cái chết này mà rời xa hắn mãi mãi, nhưng cái loại cảm giác thứ quan trọng của mình trong lúc không kịp chuẩn bị tinh thần lại đột ngột rời đi như vậy, làm cho một khắc kia tim hắn như ngừng đập, rồi máu toàn thân dường như cũng không tuần hoàn được nữa.
Vô cùng đau lòng và không nỡ.
“Lâm Lâm, tao lập tức dẫn mày về nhà. Sau đó, tao sẽ luôn ở nhà chờ mày trở lại.”
Trả lời Mục Viêm Khiếu là tiếng mèo kêu ngày càng suy yếu, mềm nhũn, khàn khàn, trong lòng Mục Viêm Khiếu, giống như đang có ai dùng một cái chùy to hung hăng đánh vào tâm hắn vậy.
“Mày nhất định phải trở lại, nếu như nửa đường mày lại chạy theo người khác, tao dù có đào sâu ba thước, lật cả Tần Lĩnh lên, cũng phải bắt mày đem về.” Mục Viêm Khiếu gần như cắn răng thấp giọng rít ra mấy lời này. “Mày có nghe chưa?”
Mà lúc này, tiếng mèo kêu yếu ớt cũng chẳng còn nữa, có chăng chỉ là thân thể mềm mại, còn dư lại hơi ấm, nằm trong lòng Mục Viêm Khiếu.
【Thiết, vì thế mới nói anh chính là chủ nhân ngu ngốc, tiểu gia nếu đã nói muốn theo anh, óc có bệnh hay sao lại theo người khác chứ? Nhưng coi như anh cũng thông minh chút chút, không thấy tiểu gia thì biết phải đi Tần Lĩnh tìm, chỉ là lúc đó không biết anh có thể chịu đựng cha mẹ như thổ phỉ như bà hoàng, bác cả là ông tổ âm hiểm hay tính toán, còn có đủ loại thân thích bê bết khác hay không mà thôi. 】
Quỷ hồn Lâm U tiểu gia bay bay trên không nhìn bộ dạng chủ nhân mắt mù như đang chịu tang cha mẹ, mặc dù ngoài miệng không nể mặt oán trách, nhưng hai tay không thể chạm vào thực thể lại đặt trên vai chủ nhân nhà hắn. Động tác này thoạt nhìn giống như linh hồn sau lưng người khác, mà cũng chính vì điều này làm Lâm U không nhìn thấy người đàn ông trung niên đang bước nhanh về phía mình.
Bỗng, Mục Nhất ngẩng đầu lên, nói vói người đó: “Ông làm gì? Không được tới gần chỗ này. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Cũng lúc đó, Lâm U bỗng nhiên cảm thấy một lực hút khổng lồ từ phía sau, lực hút lớn so với lần gặp phải quạ đen còn lớn hơn, hơn nữa còn có cảm giác đau đớn như linh hồn đang bị xé rách.
【Chuyện gì xảy ra?! 】 Lâm U kinh hãi trong lòng, xoay người liền thấy một người đàn ông trung niên mang theo oán khí ngút trời đối mặt với mình, mà trong tay hắn là quỷ ngọc có thể giam cầm hồn phách.
【Cha mẹ nó! Có cần đuổi tận giết tuyệt như vậy hay không?! Đánh chết tiểu gia thì không nói, còn muốn giam cầm tiểu gia để làm ác quỷ cho riêng ông?! Mẹ nó biết thân phận của tiểu gia là gì không?! Nói ra hù chết ông luôn có tin không a! ! ! 】
Nhưng vấn đề bây giờ là quỷ hồn Lâm U tiểu gia, không có cách nào nói chuyện.
Sự thật bi kịch như thế đó.
Trong lúc Lâm U cho rằng mình sẽ bị hút vào quỷ ngọc, cậu thấy một thân ảnh quen thuộc, từ trên cửa lớn cao cao, mang theo luồng gió đen gào thét mà tới!
Lâm U: . . . Tại sao mỗi lần chịu đại hình chết đi đều gặp phải quạ đen vậy?
Nhưng khiến người ta phải kinh ngạc chính là con quạ đen kia lại trực tiếp nhào tới tay phải người đàn ông trung niên, móng vuốt sắc nhọn tách bàn tay phải của hắn ra, làm Côn Dư bị đau la lên một tiếng, quạ đen không chút do dự cúi người xuống, cái mỏ sắc mổ một ngụm nuốt quỷ ngọc kia vào bụng, sau quay đầu nhìn thoáng qua quỷ hồn Lâm U đang đổ mồ hôi lạnh bên cạnh, đặc biệt ngạo kiều quay đầu, vỗ cánh bay đi.
Đến đây, căn bản không cần Mục Nhất phải đoán, hắn cũng có thể biết được người đàn ông trước mặt chính là đầu sỏ gây nên cái chết lần này của Lâm U. Nhỏ giọng đem tình huống nói lại cho Mục Viêm Khiếu, Mục Viêm Khiếu mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳng như đang nhìn chằm chằm Côn Dư.
“Mang đi.”
Đè nén sự phẫn nộ và nghi ngờ mới nổi lên, Mục Viêm Khiếu hướng về phía đám người Mục Nhất ra lệnh.
Mục Nhất nghe vậy cũng không quản trước mặt đám đông bắt người sẽ gây ra hậu quả gì, cùng Mục Ngũ trao đổi ánh mắt, vài giây sau đó mạnh mẽ kiên quyết túm người lên xe.
Lại sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của quần chúng vây xem, đoàn xe Mục gia rời khỏi chỗ này.
“. . . Côn Dư quả nhiên là ngu xuẩn.” Lúc này, trong cái ngõ cạnh cửa lớn Chỉ Túy Kim Mê, Linh Hữu nhìn đoàn xe rời đi, sắc mặt không tốt. Mặc dù con mèo kia thoạt nhìn đã chết rồi, nhưng mà Côn Dư bị bắt, đại biểu cho không ít chuyện xấu xa cực kỳ bí ẩn mà ông chủ ngấm ngầm lâu nay sẽ bị Mục Viêm Khiếu phát hiện, bây giờ hắn chỉ có thể nhanh chóng trở về báo lại cho ông chủ. Về phần Mục Viêm Khiếu bên kia, hy vọng hắn sẽ trong lúc nóng giận mà giết chết Côn Dư.
Ước chừng sau năm phút, thanh niên áo trắng quần đen kia cầm một cái hộp thức ăn tinh xảo ra khỏi Chỉ Túy Kim Mê. Rồi sau đó quẹo trái quẹo phải trên con đường nhỏ, không biết từ lúc nào, thân ảnh nọ dần dần biến mất.
Lại thêm năm phút nữa, tiểu thúc Lâm gia mặt mũi mang theo vài phần tà khí lại vừa anh tuấn tột cùng cũng đến chỗ này, nhưng tâm tình hắn lúc này đương nhiên không tốt tí nào, hắn nhìn dấu chân lưu lại trên đường nhỏ, lại nhìn hướng đi của đoàn xe Mục gia, mày kiếm anh tuấn nhíu chặt, dường như đang đưa ra lựa chọn khó khăn.
“. . . Tiểu quỷ ngu cuẩn đáng chết thúi tha.” Cuối cùng, tiểu thúc Lâm gia vẫn ảo não than một tiếng, xoay người đi về phía đoàn xe Mục gia đã rời đi. Bất quá, hắc khí quanh thân tiểu thúc biểu hiện tâm tình của hắn lúc này đã xuống đến mức thấp nhất.
————————
Sau nửa tiếng, nhà họ Mục ở thành phố B.
Mục Viêm Minh đang vô cùng lo lắng đứng trong phòng, nhìn anh hai từ lúc về đến giờ vẫn ngồi trên ghế salon ôm thi thể mèo bự không nói một lời, thiếu chút nữa hắn đã kêu cứu với mấy vệ sĩ Mục gia ngoài cửa. Hắn càng ngày càng cảm thấy khổ sở hơn, tình huống bây giờ, hắn căn bản mở miệng cũng không dám, sợ anh hai trong lúc quá nóng giận mà lôi hắn ra ngoài chôn sống.
Mục Viêm Minh đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh hai phía đối diện như không còn hồn phách ôm con mèo không còn nhúc nhích trong lòng, cảm giác áy náy ào ào kéo đến, đè ép đến nỗi hít thở cũng không xong.
Chợt hít sâu một hơi, Mục Viêm Minh cắn răng mở miệng: “Anh hai! ! ! Chuyện lần này là lỗi của em, anh muốn đánh muốn phạt gì em cũng không phản kháng, chỉ cần anh đừng ngồi như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe đâu!”
Nhưng mà dù Mục Viêm Minh có lấy hết dũng khí mở miệng thì anh hai của hắn cũng chẳng mảy may thay đổi xíu nào. Hồi lâu, hắn nghe thấy giọng anh hai khàn khàn mở miệng nói: “Đi ra ngoài.”
Mục Viêm Minh nghe vậy há miệng còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn uể oải chán nản thở dài, biết điều xoay người ra khỏi cửa.
Nhưng Mục Viêm Minh mới ra khỏi phòng được một phút, Mục Viêm Khiếu cùng mấy vệ sĩ Mục gia trong phòng liền nghe thấy tiếng thét của Mục Viêm Minh.
Thanh âm kia nghe qua đặc biệt thê thảm đáng thương, giống như là hắn bị người nào đó hung hăng tẩn cho một trận.
. . . Nhưng mà, trong sân nhà Mục gia lúc này sao có thể có người khác được chứ?! Mục Nhất hai mắt mở to, thậm chí bản thân hắn cũng không hề phát hiện?!
Khi Mục Viêm Khiếu nghe thấy âm thanh này đầu tiên là cau mày, vài giây sau chợt đứng lên, vội vàng chạy ra cửa, dọc đường đụng ngã không ít đồ.
Mở cửa, thanh âm Mục Viêm Khiếu mang theo chút nghi ngờ và chờ mong: “Lâm Lâm? Là mày trở về sao?”
Mà lúc này, tiểu thúc Lâm gia đứng ở cửa lớn nhà họ Mục nhìn bộ dạng ngu xuẩn của người mở cửa, kéo kéo khóe miệng, lời nói mang chú ác khí: “Ban ngày ban mặt cậu nằm mơ cái gì vậy?”
Thân hình Mục Viêm Khiếu chợt cứng đờ. Rồi sau đó khí thế quanh thân trong nháy mắt trở nên sắc bén đến cực điểm, tốc độ biến đổi làm cho tiểu thúc phải nhíu mày.
“Anh là ai? Có quan hệ gì với Lâm Lâm?”
Mục Viêm Khiếu nhạy cảm phát hiện hơi thở người này lúc nghe hắn nhắc tới Lâm Lâm có hơi dao dộng, mà dựa theo câu trả lời ác ý của hắn, đại thiếu thậm chí còn cho rằng, đó là một tên bại hoại bắt được hồn phách của Lâm Lâm. Bây giờ tới đây để bàn điều kiện với hắn.
“Bất kể anh muốn như thế nào chúng ta cũng có thể thương lượng, nhưng nếu Lâm Lâm xảy ra chuyện bất trắc gì, tôi nhất định sẽ làm cho anh hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.”
Tiểu thúc Lâm gia nghe vậy lại giật giật khóe miệng. Ngu ngốc chính là ngu ngốc, quả nhiên cùng với đứa nhỏ ngu ngốc nhà hắn là một đôi tạo hóa gây dựng. Lười tranh luận với con người đầu óc không bình thường này, tiểu thúc trực tiếp đem trong tay con rùa đen nhỏ có cái mai màu xanh trong tay ném vào mặt Mục đại thiếu. Trong sự kinh ngạc của người kia mở miệng nói: “Sau nửa canh giờ nó sẽ chết, sau đó nên làm cái gì, có cần tôi dạy cho cậu không?”
Trong lòng Mục Viêm Khiếu khiếp sợ, nhất thời chưa kịp mở miệng. Rồi sau đó hắn nghe thấy tiếng cười lạnh tràn đầy ác ý của người kia truyền tới: “Dĩ nhiên, nếu như cậu đây muốn trực tiếp bắc nồi lên chưng, tôi cũng không có ý kiến gì.”
Mục Viêm Khiếu: “. . .”
“Ngoài ra, đứa em trai này của cậu làm phiền người khác quá, tôi thay cậu với cái đứa ngu ngốc kia đánh nó một trận, cậu hẳn là không có ý kiến gì chứ?” Lâm tiểu thúc vừa nói vừa đạp một cước lên cái người đang nằm trên đất, sau mới không chút do dự xoay người rồi đi, trước khi đi vẫn không quên uy hiếp.
“Nói cho cái đứa ngu ngốc kia, tôi không muốn có lần thứ ba thu dọn cục diện rối rắm giùm nó nữa. Vì nó đã thiếu tôi hai lần ân huệ, nếu như còn lần thứ ba nữa, vậy thì nó dứt khoát chết luôn đi cho xong chuyện.”
Mà lúc này đây, cái người bị gọi là ngu ngốc, vẻ mặt buồn bực, trong lòng xoắn xuýt nhìn bóng lưng rời đi của tiểu thúc nhà mình, yên lặng nghĩ đến khi mình vượt qua kiếp nạn, khôi phục hình người, cậu có thể bị vị tiểu thúc hay ghi thù và trả thù này nô dịch đến chết hay không. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.