Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 67: Vuốt vuốt đầu chó

Đả Cương Thi

03/12/2016

Hoa Ngọc nhảy từ trên ban công vào trong phòng, âm thanh giày cao gót thanh thúy chớp mắt đã chìm vào tấm thảm mềm mại, chẳng qua Mục Viêm Khiếu vì thế mà thân thể càng thêm căng thẳng lợi hại.

Lúc này rùa tiên Lâm U vốn rúc đầu vào mai lại chậm rãi thò đầu ra khỏi mai, thấy vẻ mặt người đối diện tự tiếu phi tiếu, trong phút chốc khẽ run rẩy, lại đem đầu thụt trở lại vào mai.

“Lâm Lâm? Không phải sợ, không có chuyện gì đâu.”

Hoa Ngọc nhìn vẻ mặt đề phòng của thằng nhóc đẹp trai phía đối diện. So với đứa con ngu xuẩn không chút tiền đồ nhà mình, thằng nhóc này lúc đối mặt với bà cũng có có mấy phần khí thế.

Bất quá, nếu như chỉ là như vậy, còn xa lắm mới đủ.

“Có lẽ cậu vừa rồi chưa nghe rõ lời của tôi phải không? Bác sĩ riêng của cậu hẳn đã nói với cậu, dựa vào tình huống bây giờ, mảnh thủy tinh nhỏ bé kia chỉ còn hơn một tháng nữa sẽ hoàn toàn biến cậu thành người thực vật hay kẻ đần độn. Mà với trình độ kỹ thuật y học bây giờ, cho dù cậu có lựa chọn làm phẫu thuật, cuối cùng tỷ lệ thành công cũng không đến 1%. Cho nên mới nói, cậu biết cậu đã cự tuyệt cái gì không? Có thể gặp tôi, đã là phúc khí tu luyện mấy đời của cậu rồi đó, người trẻ tuổi, so với một con thú cưng trong tay không rõ lai lịch, tính mạng của cậu, chẳng lẽ không quan trọng hơn nó gấp trăm ngàn lần hay sao?”

Mẹ Lâm vừa nói liền đặt mông ngồi trên ghế salon bằng nhung, híp mắt vừa chờ Mục Viêm Khiếu trả lời, vừa hung hăng trừng đứa con ngu xuẩn.

Lâm U tiểu gia cảm thấy áp lực như có một ngọn núi lớn đè nặng.

Bình thường, ở nhà bọn họ, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ, cuối cùng cũng tùy mẹ Lâm định đoạt. Mặc dù có lúc mẹ Lâm sẽ cảm thấy vạn vật thuận theo tự nhiên cũng khá tốt nên cũng không quản nhiều, nhưng một khi có chuyện mà mẹ Lâm ra sân, vậy thì đại biểu cho chuyện đó hầu như không có cơ hội xoay chuyển.

Lâm U bất an khẽ rục rịch.

Rồi sau đó cậu cảm thấy vuốt ve nhẹ nhàng an ủi trên mai.

“. . . Bà sai rồi, đối với tôi mà nói, tính mạng của tôi và nó đều có trọng lượng như nhau, thậm chí so với tôi còn quan trọng hơn. Tôi mặc kệ bà với nó có ân oán gì, cũng sẽ không nghe lời bà nói đâu.” Mục Viêm Khiếu ôn tồn giọng cũng lãnh đạm bất cần: “Bà tới đây rốt cuộc là muốn làm gì? Nói nhanh rồi đi ra ngoài đi, chỉ cần không làm nguy hại đến nó, tôi có thể cố hết sức giúp bà thực hiện.”

Hoa Ngọc nghe thế nhịn không nổi nghiến nghiến răng, tên nhóc đáng chết cứng mềm không ăn! Bây giờ coi như là lớn lên đẹp trai cũng không thể khiến bà thích nổi! Hừ nhẹ một tiếng nói: “Được thôi, tôi không phải mới vừa nói vói cậu rồi sao? Nó trộm bảo bối của tôi, thứ kia có giá trị liên thành, cậu đã muốn bảo vệ nó như thế, tôi muốn 30% cổ phần của công ty các cậu.”

Lâm U cũng hít một ngụm khí lạnh. Đúng là công phu sư tử ngoạm nha! Đoán chừng người mẹ này của mình cũng không biết 30% cổ phần này là bao nhiêu tiền đâu hả?!

Lâm U đang định dùng mắt ra hiệu cho mẹ mình có chừng có mực chút, lại nghe thấy chủ nhân mắt mù ngu xuẩn nhà mình ngay cả mày cũng không thèm nhăn gật đầu: “Tôi không thể cho bà 30% được, ông nội bây giờ có 50% cổ phần, mấy cổ đông lâu năm của công ty cũng khoảng 10%, Viêm Minh 15%, tôi chỉ có 25%, còn còn dư lại 5 % tôi phải điều động , cho bà 20% thì thế nào? Số cổ phần này đủ cho bà xài đến lúc chết.”

Lâm U tiểu gia thiếu chút nữa đã bị Mục Viêm Khiếu kích thích phun ra một ngụm máu tươi, có nên dễ dàng giao ra nhiều cổ phần như vậy hay không?! Anh cuồng phách khốc duệ quá đi! Vệ sĩ của anh đâu?! Anh quá nhu nhược đi!?

Mà tâm tình Hoa Ngọc lúc này quả thực y đúc như đứa con của mình, tức quá bà bật cười: “Tôi nói sao mà cậu dễ nói chuyện như vậy chứ? Tôi nói muốn cậu liền cho? Có người ngu xuẩn như cậu sao?! Ngay cả phản kháng cũng không thèm, là đàn ông sao?! Ném mặt mũi đi đâu rồi!?”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy không nhịn được liếc mắt khinh bỉ, mình phối hợp cho bà ấy nhiều tiền như vậy bà ấy cũng không vui.

“Bà từ lúc vào đến giờ cũng ít nhất năm phút rồi. Ngay lúc bà vào tôi đã nhấn chuông cảnh báo rồi. Nhưng đến bây giờ mấy vệ sĩ của tôi còn chưa vào đây. Phòng này ở lầu mười chín, dù có người nghi ngờ đây là tuyệt kĩ của người bình thường, cũng không thể dễ dàng không kinh động đến bất kì ai mà lên đây được. Cuối cùng bà nói Lâm Lâm trộm đồ của bà, nếu như tôi đoán không sai, bà là yêu tinh ở đâu? Hay là quỷ quái và vân vân? Nếu bằng thực lực của tôi bây giờ không có cách nào khống chế bắt bà lại, vì bảo vệ Lâm Lâm, tôi tự nhiên phải giao tiền rồi.”

“Bất quá tôi cũng phải nhắc nhở bà một chút. Mặc dù ở đây tôi nhượng bộ, nhưng nếu như bà nuốt lời làm ra chuyện gì đó với Lâm Lâm, cứ tin đi, mặc dù tôi chỉ là một người bình thường, người thường có cách giết quỷ của người thường, nếu Lâm Lâm có xảy ra chuyện gì, tôi với bà không chết thì không dừng lại.”

Mẹ Lâm, Hoa Ngọc: “. . . ” Chỗ muốn ói quá nhiều không biết nên ói từ đâu đây.

Nhưng từ mẹ Lâm để ý nhất vẫn là “quỷ quái”. Mày liễu lập tức nhướng lên, mang theo vài phần âm hiểm: “Tại sao tôi tới tìm thú cưng của cậu gây phiền toái, cậu lại cho tôi là yêu quái nơi nào đó? Tôi không thể là nữ thần nơi nào đó hay sao?!”

Mục Viêm Khiếu đáp lại khiến cho Lâm U đen mặt, làm mẹ Lâm mặt đen chê cười: “Nếu bà thật sự là nữ thần, sẽ vì một thứ gì đó mà chạy tới vơ vét tài sản của một người bình thường hay sao? Ha ha!”

“Nếu Lâm Lâm là vẹt tinh, bà chính là lão hồ ly tinh hoặc nhện tinh gì đó?”

Lâm U run rẩy toàn thân: “. . .”



Mẹ Lâm cũng run rẩy cả người không biết nên tức hay cười: “. . .A ha. . . A ha ha ha ha! ! ! Vẹt tinh! ! ! Dĩ nhiên là vẹt tinh! ! ! Lâm, Tiểu, U! ! ! Con thật khá! ! ! Con đã thành vẹt tinh rồi! ! ! Thành tinh rồi sao con còn hết lần này tới lần khác tìm đường chết vậy hả?!”

Lâm U giả vẹt tinh khóc không ra nước mắt: Đây cũng không phải là con nghĩ, chủ nhân mắt mù tự động bổ não thì liên quan gì đến con chứ! ! !

Mục Viêm Khiếu nghe thấy câu này thì cau mày. Sao hắn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm thì phải?

“Lâm. . . Tiểu. . . U?” Mục Viêm Khiếu cau mày nhắc lại: “Bà đang nói tới Lâm Lâm?”

Mẹ Lâm liếc mắt, xong rồi, bây giờ bà tuyệt đối không hề lo lắng đứa con nhà mình sẽ bị tên nhóc họ Mục này khi dễ nữa. Tính tình bướng bỉnh, thân hình toàn cơ bắp, ngay cả con bà là yêu tinh cũng có thể chấp nhận lại còn bảo vệ chặt chẽ như thế, ít nhất về phương diện thái độ cũng đạt tiêu chuẩn rồi.

Còn phần những phương diện khác. Ha ha. Bà là hồ ly tinh! ! ! Lão, hồ, ly, tinh! ! !

Bà cuối cùng cũng hiểu tại sao ở nhà chính Lâm gia khi mọi người nhắc đến tên nhóc họ Mục này, Huyền Địa nhà bà liền nghiến răng nghiến lợi mài dao —— bà bây giờ cũng đặc biệt mong muốn đem song kiếm của mình gác lên cổ tên nhóc chết tiệt này! ! !

“Tôi đang nói cái đứa ăn hại hay tìm đường chết.”Mẹ Lâm nhìn chằm chằm con rùa nhỏ cúi đầu bất an kia, hừ nói, “Thôi, bà già này cũng không nói mấy chuyện kiến thức này với bọn nhỏ các cậu nữa! Dù sao sau này chúng ta còn cả đống thời gian để tính toán. Đến khi đó xem bà đây hành hạ chết các cậu! ! ! Tên nhóc chết tiệt, đường sinh mệnh của cậu mỏng manh, không thể giằng co nữa. Còn một cơ hội cuối cùng, quý trọng đi!”

Mẹ Lâm nói xong lời này, tiêu sái xoay người về phía cửa sổ nhảy ra ngoài, Lâm U co rút khóe miệng nhìn mẹ mình đứng trên lưng một con chim to màu đen tuyền, cảm thấy sau khi biến thành rùa xong, vận khí của cậu không tốt chút nào! ! !

Mẹ Lâm vừa rời đi chừng một giây, cửa lớn bị tông vỡ, đám người Mục Nhất mang theo vẻ mặt lo lắng vọt vào phòng.

“BOSS?! Ngài không sao chứ?! Vừa rồi không biết tại sao chúng tôi làm thế nào cũng không mở cửa ra được! Bất kể là dùng súng bắn hay mở khóa cũng không được! Nếu không phải sợ nổ mất căn phòng này, tôi cũng định dùng bom phá luôn rồi! ! !” Mục Tam vừa nói vừa thở không ra hơi, dán mắt nhìn Mục Viêm Khiếu, phát hiện ông chủ hoàn hảo không hề bị thương gì, còn có thể gật đầu, mới chợt thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, mấy người Mục Nhất đã dò xét khắp phòng mấy lượt, Mục Nhất nghiêm mặt đi đến cạnh giường Mục Viêm Khiếu, trên vẻ mặt xưa nay không biểu lộ gì cũng mang theo chút ngạc nhiên nghi ngờ: “Ông chủ, người tới là một phụ nữ ước chừng ba bốn mươi tuổi. . . điều này? Rất không khoa học.”

Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng, trong lòng gật đầu thật mạnh, đâu chỉ không khoa học, bản thân người kia vốn là một con yêu quái, sao có thể khoa học được chứ? Nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh gật đầu nói: “Không có chuyện gì, các anh coi như không thấy là được.”

Mục Nhị, Mục Tam, Mục Tứ, Mục Ngũ nghẹn họng một đám. Tôi nói nha! Ông chủ ông không nhìn thấy cửa phòng bệnh đã tan thành từng mảnh nhỏ sao?! Vệ sĩ Mục gia cơ hồ nhét đầy cả tầng lầu! ! ! Chuyện này có thể làm như không thấy được hay sao hả?!

Bất quá Mục Nhất nhìn thoáng qua Lâm U, sau đó bất đắc dĩ nặng nề gật đầu: “Vâng.”

Lâm U tiểu gia cảm thấy ánh mắt kia như một ngọn núi lớn đè nặng lên cậu.

“Được rồi, các anh thu dọn cửa một chút rồi đi luôn?” So với mấy vệ sĩ Mục gia đang tự bổ não mấy chuyện vừa xảy ra, Mục đại thiếu cau mày lược bỏ chuyện nữ yêu quái vừa rồi, hắn cảm thấy yêu quái vừa rồi hình như đã nói cái gì đó khiến hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng, có liên quan tới Lâm Lâm.

Tuy rằng hắn cảm thấy lúc bản thân nói ra ‘lão hồ ly tinh’ rõ ràng là có sát khí phát ra, những lúc khác, lại không có chút cảm giác bị người nọ uy hiếp. Hơn nữa, dựa vào lời nữ yêu quái kia trước khi đi, hình như là nhắc nhở phải không?

Mục Viêm Khiếu cảm thấy không đúng lắm, quả thật có cái gì đó không đúng.

Cảm giác, cảm thấy đem lời nói của nữa yêu quái kia đặt lên người Lâm Lâm có chút không ổn, hơn nữa thời điểm khi hắn nói Lâm Lâm là vẹt tinh, yêu quái kia phản ứng như vậy . . .

Đột nhiên, Mục đại thiếu chấn động cả người, cũng không bận tâm đến mấy vệ sĩ Mục gia bên cạnh, trực tiếp cúi đầu nói với Lâm U: “Chẳng lẽ vừa rồi là thân thích của mày hay sao? Mày không phải vẹt tinh, mà là hồ ly tinh hả?”

“. . . ” Lâm U không phải là tinh gì sất vô cùng muốn đào hố chôn mình.

Đừng trách Mục đại thiếu không suy nghĩ như con người, nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới năm lần bảy lượt chết đi sống lại như thế lại là một con người. Càng không thể nghĩ, có thể không chút áp lực nhảy từ tầng 19, sẽ là người bình thường luôn. Nghĩ như thế nào vẫn là yêu quái đáng tin hơn một chút, hơn nữa hồ ly tinh muôn hình vạn trạng, so với vẹt tinh thì khả thi hơn?

Đang lúc không khí trong phòng bởi vì một câu nói của đại thiếu gia Mục gia mà ngưng trệ, tầng lầu này hình như có tiếng chó sủa truyền đến từ một nơi không xa?!



Đám người Mục Nhất nhanh chóng tiến vào trạng thái ra cửa tra xét, kết quả đụng phải một con Husky choai choai, vật nhỏ ước chừng dài nửa mét, lưng màu xám tro, bốn chân trắng trắng, cộng thêm đôi mắt xanh tròn xoe, thoạt nhìn đặc biệt có tinh thần.

Đám người Mục Nhất thấy vật nhỏ này không nhịn được cảm thấy có chút quỷ dị, bọn họ tử thủ cả tầng lầu này rồi, đừng nói tới một con chó lớn như vậy, dù là một con ruồi cũng không thể bay vào mới đúng. Con chó này. . . chẳng lẽ là một con yêu quái?!

“Sao vậy?” Thanh âm Mục Viêm Khiếu truyền tới.

Mục Nhất giật giật khóe miệng nói: “Có một con chó Husky. . .”

Mục Viêm Khiếu cùng Lâm U cũng đứng hình. Rồi sau đó rùa tiên Lâm U đợi gần một phút đồng hồ xong, mới đặc biệt không tình nguyện dùng móng vuốt vẽ vẽ vào lòng bàn tay Mục Viêm Khiếu.

Có lẽ là ngày hôm qua thời gian chiến đấu quá dài, hoặc là thân thể con rùa khá khỏe mạnh, cậu chống đỡ được đến bây giờ, đã cảm thấy có lòng nhưng sức không đủ nữa rồi. Hơn nữa lúc trước mẫu thân đại nhân giá lâm. . . Lâm U tiểu gia dù có không tình nguyện cỡ nào, không muốn tin tưởng ra sao, cậu cũng biết con Husky đột nhiên xuất hiện này, đoán chừng là thân thể mới của cậu rồi.

Bất quá, chú chó này bộ dạng thoạt nhìn có tinh thần như vậy, hình như không giống sắp chết tí nào nha? Bây giờ bảo cậu phải làm sao? Chẳng lẽ trực tiếp gây mê cho con chó này ra đi thanh thản hay sao?

Nhưng rất nhanh sau đó, thực tế đã cho Lâm U một đáp án gọn gàng linh hoạt —— con Husky ngu ngốc kia sau khi được Mục Viêm Khiếu cho phép vào phòng bệnh xong, vô cùng sung sướng mà cắn đuôi mình chơi đùa, kết quả quay qua quay lại. . . bỗng nhiên ngã xuống không đứng dậy nữa.

Người trong phòng: “?!”

Chờ mười phút sau viện trưởng Âu Dương bị nắm tới xem xét tình huống xong xuôi, mọi người mới vỡ lẽ, cái con ngu ngốc này bẩm sinh có bệnh tim, chơi đùa kích động quá trực tiếp phát bệnh chết luôn.

Lâm U: “. . .” Cậu một tí cũng không hề muốn làm một con chó ngu như vậy! ! ! Lúc đầu còn bàn sói trắng này nọ đâu?! Sói trắng uy phong lẫm liệt đâu!?

Mục Viêm Khiếu lúc này cũng biết con Husky đột nhiên chạy vào phòng bệnh này chính là thân thể mới của thú cưng nhà mình. Hắn vừa vì thú cưng của mình rốt cuộc cũng có một thân thể khỏe mạnh vừa dễ dàng nói chuyện mà vui vẻ, hoài nghi trong đầu mới rồi càng trở nên rõ ràng.

Lại thêm con chó Husky đột nhiên xuất hiện, Mục Viêm Khiếu cảm thấy, mới vừa đến đây đích thị là một con yêu quái, hình như là đặc biệt tới đưa chó, mà lúc trước uy hiếp và dụ dỗ hắn, giống như một bài kiểm tra. Trong giây lát nghĩ đến người thần bí đã đưa con rùa đến cho hắn, Mục Nhất có nói, sau khi anh ta đuổi theo thì không thấy bóng dáng ai cả.

Mục Viêm Khiếu chợt ngồi ngay ngắn lại, đột nhiên cảm giác được, hắn tốt hơn nên điều tra một chút tình huống chung quanh Lâm Lâm. Nhưng vấn đề lại là, Lâm Lâm là một con yêu quái đến từ Tần Lĩnh, hắn làm sao mới tra được tin tức đây? Ngay cả trước đó tên đạo sĩ tà ma dùng sét đen kia cũng dễ điều tra hơn yêu quái!

. . . Đạo sĩ tà ma? Đạo sĩ?!

Mục Viêm Khiếu đột nhiên cảm giác được hắn đã nắm được một tin tức quan trọng rất khả thi! ! !

“Ô. . . Gâu gâu gâu gâu gâu! ! !”

“Ngao ô ~ ngao ô ~ ngao ô ~~”

Đang lúc ánh sáng thần kì chiếu rọi Mục Viêm Khiếu, một tràn âm thanh chó sủa bất đồng, cách sủa cũng rất khác nhau kéo tinh thần của hắn về, sau một khắc con vật lông xù nặng mười mấy cân còn sống không chút căng thẳng nhảy phốc lên giường của hắn. Mà dưới bàn tay hắn, một cái đầu chó xù lông đang áp vào.

” Ngao ô ô ~”

Mục Viêm Khiếu bình tĩnh sờ sờ đầu chó, sau đó quay đầu: “Đi lấy máy phiên dịch lại đây.”

“Uông!”

“Còn cái túi nhỏ của Lâm Lâm nữa.”

Vừa trở thành chó Husky tâm tình vui vẻ, cái đuôi lắc tới lắc lui không ngừng, cứ như một cây chổi nhỏ vậy.

Ai nha, thật ra thì so với làm rùa, Husky cũng tốt lắm rồi! ! ! Chú chó Lâm U cọ cọ tay chủ nhân mắt mù nhà mình, híp mắt nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook