Chương 56
Nữ Vương Bất Tại Gia
01/11/2018
Editor: Tường An
Nàng thật sự không ngờ lại gặp Tiêu Kính Viễn ở đây.
Nhưng nghĩ lại, gặp được hắn ở đây cũng chẳng có gì lạ.
Hắn thích làm vườn, làm vườn thì cần bã đậu, mặc dù đã đưa Tiểu Thương Lan cho mình rồi, nhưng cũng có thể hắn đến mua những vật khác, cho nên vô tình gặp nhau.
Có thể giải thích như vậy đúng không?
Đang suy nghĩ thì nam nhân áo tím xoay người lại, chính là Tiêu Kính Viễn, ánh mắt hắn như có như không liếc qua nàng, thản nhiên nói: "Thật trùng hợp, Tam cô nương cũng đến đây sao?"
"Ân, ta đến mua một ít bã đậu..."
Tiêu Kính Viễn gật đầu: "Vậy Tam cô nương cứ tự nhiên, Tiêu mỗ không quấy rầy."
Dứt lời, hắn đi thẳng vào hậu viện.
Trong lòng A La khó tránh khỏi cảm thấy nghi hoặc, vì sao hắn không đi ra cửa trước mà đi vào hậu viện? Nhưng nhớ tới mục đích mình đến đây để mua bã đậu, A La cũng không hỏi thêm gì, đúng lúc chưởng quầy ra tiếp đón, nàng liền hỏi mua bã đậu.
Thì ra cửa hàng này buôn bán các loại phân bón, bã đậu chỉ là một trong số đó mà thôi, chưởng quỹ nghe A La nói nuôi Tiểu Thương Lan, lập tức hứng trí nói với nàng tập tính và cách chăm sóc loài hoa này, cực kỳ chi tiết, rõ ràng.
Trong lúc nói chuyện, chưởng quầy có nhắc đến hậu viện bọn họ cũng trồng Tiểu Thương Lan, muốn mời A La qua xem.
Trong lòng A La vừa động, chợt nhớ vừa rồi Tiêu Kính Viễn cũng đi vào hậu viện.
Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu cười đáp ứng.
Đợi đến khi vào hậu viện liền cảm thấy nơi này giống như một cái động trời, chẳng những có Tiểu Thương Lan mà còn rất nhiều loài hoa cỏ khác, đều là những giống bình thường hiếm thấy, mà phía cuối đường có một nam tử tùy ý ngồi giữa biển hoa, khí độ thong dong bình tĩnh.
Người nọ tất nhiên là Tiêu Kính Viễn.
Trong lòng A La vốn dĩ có suy đoán, lúc này càng thấy mình đã đoán đúng, nàng do dự một lát, quay đầu nói với Vũ Xuân và Thúy Hạ bên cạnh: "Ta thấy phía trước chính là Tiêu Thất gia, hắn là bằng hữu của cha ta, bây giờ gặp không thể làm bộ như không thấy, nhất định phải chào hỏi đàng hoàng. Hai người các ngươi chờ ở đây, miễn làm hắn mất hứng, một mình ta qua chào hỏi là được."
Vũ Xuân và Thúy Hạ nghe vậy, cảm thấy hơi cổ quái nhưng không dám nói gì, chỉ có thể gật đầu tuân lệnh.
A La lập tức nhấc váy, cất bước đi vào vườn hoa, đến bên cạnh nam tử.
Mái tóc đen nhánh rũ xuống, áo bào tím tôn lên thân hình cao lớn rắn chắc của nam tử, hắn ngồi đó, tay cầm một quyển sách, bắt chéo chân, tà áo tím hơi vén lên, lộ ra trung y màu trắng.
Ánh mặt trời ấm áp rơi trên người hắn, ba màu sắc đen trắng tím càng khiến hắn thêm nho nhã, cao quý.
A La cẩn thận đánh giá, thấy hắn vẫn cúi đầu đọc sách như cũ, thậm chí còn nâng ngón tay nhẹ nhàng lật qua một tờ.
Có vẻ căn bản không chú ý thấy nàng tới.
Đúng là không có chuyện gì xấu hổ hơn chuyện này.
A La nghĩ nghĩ, đành phải mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Thất thúc..."
"Ân?" hắn dường như vừa mới phát hiện sự tồn tại của nàng, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sâu xa khó dò nhìn nàng: "Tam cô nương?"
A La vội vàng cười nói: "Thất thúc, vừa rồi ta thấy ngươi trong cửa hàng, trước mặt người khác không tiện nói, bây giờ qua đây là muốn cảm ơn Thất thúc đã tặng đồ cho ta."
"Ta đã nói rồi, để Tiểu Thương Lan ở chỗ ta cũng vô dụng, ta sẽ không ngắm hoa. Hơn nữa..." hắn thản nhiên nhướng mày, liếc mắt nhìn nàng: "Đây cũng là nể tình phụ thân ngươi."
A La nghe hắn nói chuyện xa cách như vậy, thật sự là phân rõ quan hệ, trong lòng có chút chán nản, nhưng ngẫm lại vẫn nói: "Thất thúc, không phải ta cảm ơn ngươi vì Tiểu Thương Lan, mà là vì búp bê gỗ năm đó ngươi cho ta."
"Phải không?" Ngữ khí hắn hơi lạnh, "Ta quên rồi, búp bê gỗ gì?"
"A?" lúc này A La có muốn nói chuyện tiếp với hắn cũng có chút bất đắc dĩ.
Nàng cắn môi, ủy khuất nói: "Ngươi đã quên... thôi vậy, coi như ta chưa nói gì đi."
"Ân." hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
A La nhìn bộ dáng hờ hững của hắn, trong lòng bỗng nhiên có chút tức giận.
Quả thật là hắn giúp đỡ nàng, nhưng bây giờ nàng giống như tên ăn xin chạy đến nói chuyện với hắn, thái độ hắn lại lạnh lùng như vậy, nàng cần gì tự làm mình khó chịu chứ?
A La mím môi, ngẩng đầu lên, tư thái kiêu ngạo như một con gà trống: "Thất thúc, không còn chuyện gì nữa, A La cáo từ trước, nha hoàn còn chờ ta ở bên kia."Dứt lời liền muốn rời đi.
Nào ngờ nàng vừa xoay người thì nghe hắn hỏi: "Tam cô nương, lần trước ngươi hỏi một thần y họ Kha?"
A La vốn kiên quyết rời đi, nghe vậy liền dừng lại, thong thả xoay người nhìn Tiêu Kính Viễn: "Thất thúc biết hắn?"
Từ một con gà trống kiêu ngạo biến thành một con gà con thấp thỏm, mặt ngoài nhìn A La bình tĩnh, nhưng thật ra tim nàng đập như trống, thầm nghĩ chắc không phải hắn đột nhiên nhớ ra mình thật sự có một bằng hữu như vậy đi?
Tiêu Kính Viễn đương nhiên nhìn ra sự thấp thỏm và kỳ vọng trong mắt tiểu cô nương.
"Đúng là có một vị thần y, họ Kha, tên Xương Lê." Hắn nhìn nàng, thong thả nói.
"Chính là hắn! Kha Xương Lê! Là tên này!" A La suýt nữa nhảy cẫng lên: "Thất thúc quen biết người này, hiện tại hắn đang ở đâu, có thể tìm được không?"
"Ngươi nghe nói đến vị thần y này từ đâu?" Hắn chậm rãi đóng sách lại, ngồi trên ghế tre nhìn A La, không đáp mà hỏi lại.
"Ta, ta nghe mấy nông hộ trên núi nói, họ bảo có một vị du y, y thuật cao minh! Thất thúc, hắn rốt cuộc ở đâu, có thể mời hắn đến Yến Kinh được không? Có lẽ hắn có thể chữa trị mắt cho ca ca ta!"
Tiêu Kính Viễn im lặng nhìn tiểu cô nương, đôi mắt trong veo như nước lóe lên tia chờ mong.
Hắn khẽ nhíu mày, hồi lâu không nói gì.
Hắn quả thật có một vị bằng hữu, y thuật khá cao, chẳng qua, người kia cũng không phải tên Kha Xương Lê.
Người kia là một cô nhi, được một thần y thu dưỡng, sau đặt tên là Vô Mệnh.
Vô Mệnh, chính là cái tên người kia dùng nhiều năm qua.
Vài ngày trước, A La nhắc đến vị thần y họ Kha này, hắn liền lưu tâm tìm hiểu, phái người đến Bắc Cương tìm kiếm, không ngờ trùng hợp thăm dò được tin tức vị bằng hữu kia, biết hắn đã tìm được cha mẹ ruột, nhận tổ quy tông, sau đó mới đổi tên thành Kha Xương Lê.
Chuyện nhận tổ quy tông này chỉ mới cách đây hơn mười ngày, rất ít người biết.
Nói cách khác, trên đời này có thể có người biết có một thần y tên Vô Mệnh, cũng có thể biết một đệ tử Kha gia tên Kha Xương Lê, nhưng không thể tồn tại một nông phụ biết đến thần y Kha Xương Lê.
Tiêu Kính Viễn rũ mắt, thản nhiên nói: "Nếu ngươi cảm thấy có thể, vậy ta sẽ nghĩ biện pháp mời hắn đến, để hắn thử một lần."
"Thật sao?" A La không hề biết suy nghĩ trong đầu Tiêu Kính Viễn lúc này.
Kỳ thật, nàng biết rất ít về vị thần y kia, chỉ biết Tiêu Kính Viễn có một bằng hữu như vậy, tên như thế, y thuật cao minh, nghe nói am hiểu nhất là trị bệnh về mắt.
Nàng từng nghĩ tới nhờ hắn mời vị bằng hữu kia xem bệnh cho ca ca, ai ngờ cuối cùng không thành công, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của nàng đời trước.
"Đừng ôm hi vọng quá lớn, chỉ thử xem thôi." Tiêu Kính Viễn cầm sách trên tay, ngữ khí nhàn nhạt.
"Cảm ơn Thất thúc!" lần này nàng thành tâm thành ý thi lễ với hắn: "Mặc kệ có được hay không, A La đều vô cùng cảm kích."
Nàng biết, đây là hi vọng lớn nhất của ca ca.
Tiêu Kính Viễn ngẩng đầu, nhíu mày nhìn nữ hài tử còn thanh nhã hơn Tiểu Thương Lan trước mắt, chợt nhớ tới bảy năm trước, lời nàng nói với mình trong lần cuối cùng gặp nhau.
Nàng nói, Thất thúc, mặc kệ ngươi có tin ta hay không, nhưng ta biết, dù là cô nương Tả Hầu phủ hay nữ nhi Tôn Thượng thư, ngươi đều không thể định thân với các nàng. Các nàng... chỉ sợ không lâu sau sẽ gặp nạn, đến lúc đó lỡ xảy ra chuyện gì, ngược lại sẽ liên lụy thanh danh của ngươi.
Nàng còn nói, Thất thúc, nếu ta nói, ta có thể biết trước một vài chuyện tương lai, ngươi có tin hay không?
Lúc ấy hắn tất nhiên không tin.
Lần đầu tiên hắn nằm mơ thấy A La trưởng thành, đứng trong ôn tuyền, sương mù quấn quanh như thực như ảo.
Trong mơ, A La rõ ràng là bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi hiện tại, thanh nhã xinh đẹp, trong veo, mềm mại như đóa Tiểu Thương Lan run rẩy trong gió.
Giấc mộng kia kiều diễm biết bao, bảy năm qua hắn không dám mở miệng nhắc đến.
Lúc ấy, sau khi tỉnh dậy, hắn bị giấc mộng này làm kinh hãi, muốn tìm đường chạy trốn, từ bỏ mối hôn sự sắp thành, từ bỏ A La, từ bỏ Yến Kinh phồn hoa, lưu đày bản thân đến Bắc Cương xa xôi lạnh lẽo.
Khi đó, A La nói cái gì hắn đều không tin.
Hắn thậm chí dùng sự lạnh lùng để che dấu nội tâm bối rối của mình, không để người khác phát hiện.
Nhưng bây giờ, A La lại nói ra một cái tên nàng căn bản không có khả năng biết.
Nàng thật sự không ngờ lại gặp Tiêu Kính Viễn ở đây.
Nhưng nghĩ lại, gặp được hắn ở đây cũng chẳng có gì lạ.
Hắn thích làm vườn, làm vườn thì cần bã đậu, mặc dù đã đưa Tiểu Thương Lan cho mình rồi, nhưng cũng có thể hắn đến mua những vật khác, cho nên vô tình gặp nhau.
Có thể giải thích như vậy đúng không?
Đang suy nghĩ thì nam nhân áo tím xoay người lại, chính là Tiêu Kính Viễn, ánh mắt hắn như có như không liếc qua nàng, thản nhiên nói: "Thật trùng hợp, Tam cô nương cũng đến đây sao?"
"Ân, ta đến mua một ít bã đậu..."
Tiêu Kính Viễn gật đầu: "Vậy Tam cô nương cứ tự nhiên, Tiêu mỗ không quấy rầy."
Dứt lời, hắn đi thẳng vào hậu viện.
Trong lòng A La khó tránh khỏi cảm thấy nghi hoặc, vì sao hắn không đi ra cửa trước mà đi vào hậu viện? Nhưng nhớ tới mục đích mình đến đây để mua bã đậu, A La cũng không hỏi thêm gì, đúng lúc chưởng quầy ra tiếp đón, nàng liền hỏi mua bã đậu.
Thì ra cửa hàng này buôn bán các loại phân bón, bã đậu chỉ là một trong số đó mà thôi, chưởng quỹ nghe A La nói nuôi Tiểu Thương Lan, lập tức hứng trí nói với nàng tập tính và cách chăm sóc loài hoa này, cực kỳ chi tiết, rõ ràng.
Trong lúc nói chuyện, chưởng quầy có nhắc đến hậu viện bọn họ cũng trồng Tiểu Thương Lan, muốn mời A La qua xem.
Trong lòng A La vừa động, chợt nhớ vừa rồi Tiêu Kính Viễn cũng đi vào hậu viện.
Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu cười đáp ứng.
Đợi đến khi vào hậu viện liền cảm thấy nơi này giống như một cái động trời, chẳng những có Tiểu Thương Lan mà còn rất nhiều loài hoa cỏ khác, đều là những giống bình thường hiếm thấy, mà phía cuối đường có một nam tử tùy ý ngồi giữa biển hoa, khí độ thong dong bình tĩnh.
Người nọ tất nhiên là Tiêu Kính Viễn.
Trong lòng A La vốn dĩ có suy đoán, lúc này càng thấy mình đã đoán đúng, nàng do dự một lát, quay đầu nói với Vũ Xuân và Thúy Hạ bên cạnh: "Ta thấy phía trước chính là Tiêu Thất gia, hắn là bằng hữu của cha ta, bây giờ gặp không thể làm bộ như không thấy, nhất định phải chào hỏi đàng hoàng. Hai người các ngươi chờ ở đây, miễn làm hắn mất hứng, một mình ta qua chào hỏi là được."
Vũ Xuân và Thúy Hạ nghe vậy, cảm thấy hơi cổ quái nhưng không dám nói gì, chỉ có thể gật đầu tuân lệnh.
A La lập tức nhấc váy, cất bước đi vào vườn hoa, đến bên cạnh nam tử.
Mái tóc đen nhánh rũ xuống, áo bào tím tôn lên thân hình cao lớn rắn chắc của nam tử, hắn ngồi đó, tay cầm một quyển sách, bắt chéo chân, tà áo tím hơi vén lên, lộ ra trung y màu trắng.
Ánh mặt trời ấm áp rơi trên người hắn, ba màu sắc đen trắng tím càng khiến hắn thêm nho nhã, cao quý.
A La cẩn thận đánh giá, thấy hắn vẫn cúi đầu đọc sách như cũ, thậm chí còn nâng ngón tay nhẹ nhàng lật qua một tờ.
Có vẻ căn bản không chú ý thấy nàng tới.
Đúng là không có chuyện gì xấu hổ hơn chuyện này.
A La nghĩ nghĩ, đành phải mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Thất thúc..."
"Ân?" hắn dường như vừa mới phát hiện sự tồn tại của nàng, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sâu xa khó dò nhìn nàng: "Tam cô nương?"
A La vội vàng cười nói: "Thất thúc, vừa rồi ta thấy ngươi trong cửa hàng, trước mặt người khác không tiện nói, bây giờ qua đây là muốn cảm ơn Thất thúc đã tặng đồ cho ta."
"Ta đã nói rồi, để Tiểu Thương Lan ở chỗ ta cũng vô dụng, ta sẽ không ngắm hoa. Hơn nữa..." hắn thản nhiên nhướng mày, liếc mắt nhìn nàng: "Đây cũng là nể tình phụ thân ngươi."
A La nghe hắn nói chuyện xa cách như vậy, thật sự là phân rõ quan hệ, trong lòng có chút chán nản, nhưng ngẫm lại vẫn nói: "Thất thúc, không phải ta cảm ơn ngươi vì Tiểu Thương Lan, mà là vì búp bê gỗ năm đó ngươi cho ta."
"Phải không?" Ngữ khí hắn hơi lạnh, "Ta quên rồi, búp bê gỗ gì?"
"A?" lúc này A La có muốn nói chuyện tiếp với hắn cũng có chút bất đắc dĩ.
Nàng cắn môi, ủy khuất nói: "Ngươi đã quên... thôi vậy, coi như ta chưa nói gì đi."
"Ân." hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
A La nhìn bộ dáng hờ hững của hắn, trong lòng bỗng nhiên có chút tức giận.
Quả thật là hắn giúp đỡ nàng, nhưng bây giờ nàng giống như tên ăn xin chạy đến nói chuyện với hắn, thái độ hắn lại lạnh lùng như vậy, nàng cần gì tự làm mình khó chịu chứ?
A La mím môi, ngẩng đầu lên, tư thái kiêu ngạo như một con gà trống: "Thất thúc, không còn chuyện gì nữa, A La cáo từ trước, nha hoàn còn chờ ta ở bên kia."Dứt lời liền muốn rời đi.
Nào ngờ nàng vừa xoay người thì nghe hắn hỏi: "Tam cô nương, lần trước ngươi hỏi một thần y họ Kha?"
A La vốn kiên quyết rời đi, nghe vậy liền dừng lại, thong thả xoay người nhìn Tiêu Kính Viễn: "Thất thúc biết hắn?"
Từ một con gà trống kiêu ngạo biến thành một con gà con thấp thỏm, mặt ngoài nhìn A La bình tĩnh, nhưng thật ra tim nàng đập như trống, thầm nghĩ chắc không phải hắn đột nhiên nhớ ra mình thật sự có một bằng hữu như vậy đi?
Tiêu Kính Viễn đương nhiên nhìn ra sự thấp thỏm và kỳ vọng trong mắt tiểu cô nương.
"Đúng là có một vị thần y, họ Kha, tên Xương Lê." Hắn nhìn nàng, thong thả nói.
"Chính là hắn! Kha Xương Lê! Là tên này!" A La suýt nữa nhảy cẫng lên: "Thất thúc quen biết người này, hiện tại hắn đang ở đâu, có thể tìm được không?"
"Ngươi nghe nói đến vị thần y này từ đâu?" Hắn chậm rãi đóng sách lại, ngồi trên ghế tre nhìn A La, không đáp mà hỏi lại.
"Ta, ta nghe mấy nông hộ trên núi nói, họ bảo có một vị du y, y thuật cao minh! Thất thúc, hắn rốt cuộc ở đâu, có thể mời hắn đến Yến Kinh được không? Có lẽ hắn có thể chữa trị mắt cho ca ca ta!"
Tiêu Kính Viễn im lặng nhìn tiểu cô nương, đôi mắt trong veo như nước lóe lên tia chờ mong.
Hắn khẽ nhíu mày, hồi lâu không nói gì.
Hắn quả thật có một vị bằng hữu, y thuật khá cao, chẳng qua, người kia cũng không phải tên Kha Xương Lê.
Người kia là một cô nhi, được một thần y thu dưỡng, sau đặt tên là Vô Mệnh.
Vô Mệnh, chính là cái tên người kia dùng nhiều năm qua.
Vài ngày trước, A La nhắc đến vị thần y họ Kha này, hắn liền lưu tâm tìm hiểu, phái người đến Bắc Cương tìm kiếm, không ngờ trùng hợp thăm dò được tin tức vị bằng hữu kia, biết hắn đã tìm được cha mẹ ruột, nhận tổ quy tông, sau đó mới đổi tên thành Kha Xương Lê.
Chuyện nhận tổ quy tông này chỉ mới cách đây hơn mười ngày, rất ít người biết.
Nói cách khác, trên đời này có thể có người biết có một thần y tên Vô Mệnh, cũng có thể biết một đệ tử Kha gia tên Kha Xương Lê, nhưng không thể tồn tại một nông phụ biết đến thần y Kha Xương Lê.
Tiêu Kính Viễn rũ mắt, thản nhiên nói: "Nếu ngươi cảm thấy có thể, vậy ta sẽ nghĩ biện pháp mời hắn đến, để hắn thử một lần."
"Thật sao?" A La không hề biết suy nghĩ trong đầu Tiêu Kính Viễn lúc này.
Kỳ thật, nàng biết rất ít về vị thần y kia, chỉ biết Tiêu Kính Viễn có một bằng hữu như vậy, tên như thế, y thuật cao minh, nghe nói am hiểu nhất là trị bệnh về mắt.
Nàng từng nghĩ tới nhờ hắn mời vị bằng hữu kia xem bệnh cho ca ca, ai ngờ cuối cùng không thành công, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của nàng đời trước.
"Đừng ôm hi vọng quá lớn, chỉ thử xem thôi." Tiêu Kính Viễn cầm sách trên tay, ngữ khí nhàn nhạt.
"Cảm ơn Thất thúc!" lần này nàng thành tâm thành ý thi lễ với hắn: "Mặc kệ có được hay không, A La đều vô cùng cảm kích."
Nàng biết, đây là hi vọng lớn nhất của ca ca.
Tiêu Kính Viễn ngẩng đầu, nhíu mày nhìn nữ hài tử còn thanh nhã hơn Tiểu Thương Lan trước mắt, chợt nhớ tới bảy năm trước, lời nàng nói với mình trong lần cuối cùng gặp nhau.
Nàng nói, Thất thúc, mặc kệ ngươi có tin ta hay không, nhưng ta biết, dù là cô nương Tả Hầu phủ hay nữ nhi Tôn Thượng thư, ngươi đều không thể định thân với các nàng. Các nàng... chỉ sợ không lâu sau sẽ gặp nạn, đến lúc đó lỡ xảy ra chuyện gì, ngược lại sẽ liên lụy thanh danh của ngươi.
Nàng còn nói, Thất thúc, nếu ta nói, ta có thể biết trước một vài chuyện tương lai, ngươi có tin hay không?
Lúc ấy hắn tất nhiên không tin.
Lần đầu tiên hắn nằm mơ thấy A La trưởng thành, đứng trong ôn tuyền, sương mù quấn quanh như thực như ảo.
Trong mơ, A La rõ ràng là bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi hiện tại, thanh nhã xinh đẹp, trong veo, mềm mại như đóa Tiểu Thương Lan run rẩy trong gió.
Giấc mộng kia kiều diễm biết bao, bảy năm qua hắn không dám mở miệng nhắc đến.
Lúc ấy, sau khi tỉnh dậy, hắn bị giấc mộng này làm kinh hãi, muốn tìm đường chạy trốn, từ bỏ mối hôn sự sắp thành, từ bỏ A La, từ bỏ Yến Kinh phồn hoa, lưu đày bản thân đến Bắc Cương xa xôi lạnh lẽo.
Khi đó, A La nói cái gì hắn đều không tin.
Hắn thậm chí dùng sự lạnh lùng để che dấu nội tâm bối rối của mình, không để người khác phát hiện.
Nhưng bây giờ, A La lại nói ra một cái tên nàng căn bản không có khả năng biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.