Chương 7
Nữ Vương Bất Tại Gia
09/07/2018
Editor: Tường An
Mà lúc này, mọi người có chút không dám tin nhìn bụi lau sậy giữa hồ, thật sự thấy Lâm quản gia ôm Vượng Tài lên thuyền trở lại, nhất thời thần sắc khác nhau.
Đại thái thái nhíu mày, im lặng không nói gì.
Nhị thái thái khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tam thái thái hoài nghi nhìn về phía A La.
Sắc mặt đại lão gia rốt cuộc cũng giãn ra, nói: "Mẫu thân, đã tìm được Vượng Tài rồi, ta đưa lão nhân gia ngài về phòng trước thôi, miễn ở chỗ này bị lạnh."
So với đám con dâu, đại lão gia chỉ hi vọng gia đình an bình, mẫu thân mình không đến mức vì một súc sinh mà thương tâm. Tuy hắn không thích A La tự chủ trương, nhưng tìm được Vượng Tài dù sao cũng là chuyện tốt.
Lão tổ tông lại không đồng ý: "Chờ mang Vượng Tài về đây, ta tận mắt nhìn thấy mới yên tâm."
Đại lão gia gật đầu, đảo mắt nhìn cháu gái nhỏ được mẫu thân ôm trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen trong veo nhìn về hướng nhỏ.
"Làm sao A La biết Vượng Tài ở trên đảo nhỏ kia?"
Việc này nhắc tới cũng kỳ quái, mèo không có khả năng biết bơi, huống chi giờ là cuối thu, nước hồ rất lạnh.
Hắn vừa hỏi, những người khác đều nghi ngờ nhìn A La.
Lúc này A La lo lắng Vượng Tài, vừa nghe thấy tiếng Vượng Tài kêu liền nói ra. Bây giờ bị đại bá hỏi, nàng cũng hơi giật mình.
Đúng vậy, vì sao nàng có thể nghe thấy?
Tuy nói lúc bị giam dưới hồ Song Nguyệt, nàng không phân biệt được ngày đêm, xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng nước, tiếng gió cực kỳ nhỏ, tai nàng đã quen với việc nhận biết các loại tiếng động dù là nhỏ nhất. Nhưng bây giờ không phải ở dưới hồ Song Nguyệt, xung quanh cũng không hề yên tĩnh mà có rất nhiều tiếng động, tiếng nói chuyện, vậy mà trong nháy mắt nàng vẫn cảm thấy mọi tiếng động đều biến mất, phảng phất như trở lại thủy lao kia.
"Ta..." môi A La nhẹ nhấp, muốn nói gì đó lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể nhìn lão tổ tông, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy giống như nghe được Vượng Tài cầu cứu ta."
Một tiểu cô nương xinh xắn động lòng người chỉ mới bảy tuổi mà thôi, bị đại bá hỏi, lại bị nhiều người nhìn chằm chằm, nói ra lời này cũng hợp tình hợp lý.
Lão tổ tông bảo hộ nàng, trừng mắt đại nhi tử nói: "Từ nhỏ A La đã nuôi bên cạnh ta, cũng nhìn Vượng Tài lớn lên, ngày thường lại hay chơi đùa với nó, sợ là lòng có linh tê."
Đại lão gia nghe cũng thấy có đạo lý, trầm ngâm một chút, đang định nói gì thì đúng lúc Lâm quản gia ôm mèo cập bờ, lão tổ tông dĩ nhiên vội vàng nghênh đón, nhận lấy Vượng Tài.
Bộ lông Vượng Tài bù xù, hai mắt sợ sệt nhìn xung quanh, toàn thân phát run, chân trước còn có vết máu.
Lão tổ tông kinh hãi: "Đây là thế nào?"
Lâm quản gia vội nói: "Lúc tìm thấy Vượng Tài thì thấy nó nằm trong khe đá, chân trước hình như bị thương, dính máu loang lổ, nô tài đã giúp nó lau sơ qua rồi."
Lão tổ tông ôm Vượng Tài, đau lòng nói: "Vượng Tài ngoan, nhanh, nhanh đi mời đại phu!"
Đại phu vội vàng xem xét thương thế cho Vượng Tài, thì ra là bị một cây đinh đâm vào chân, lại mắc kẹt trong khe đá không ra được. Đại phu rút cây đinh kia ra, bôi thuốc băng bó cho nó, Vượng Tài kêu thảm thiết không ngừng, làm lão tổ tông cũng sốt ruột theo.
A La ngồi bên cạnh vuốt ve đầu Vượng Tài, ý muốn an ủi nó một chút.
Thật vất vả mới băng bó kỹ cái móng vuốt nhỏ, hai mắt Vượng Tài đều rươm rướm nước mắt, lão tổ tông nhìn lại đau lòng.
Xong xuôi, A La ôm Vượng Tài qua Noãn các nghỉ ngơi, còn lão tổ tông thì gọi Lâm quản gia đến, giao trách nhiệm điều tra rõ chuyện này.
Nàng không tin Vượng Tài tự bơi qua đó, càng không tin trên đảo nhỏ lại vô duyên vô cớ có đinh.
Trong Noãn các, A La chỉ làm như mình là tiểu hài tử bảy tuổi không hiểu chuyện, dựa nửa người vào đệm giường, lấy chăn gấm đắp lên chân, để Vượng Tài nằm ghé vào chân mình nghỉ ngơi.
Vượng Tài bị tra tấn một hồi, bây giờ cuộn mình nhắm mắt ngủ.
Trong lúc ngủ, cái đuôi nhỏ lắc lư vài cái, hai lỗ tai cũng thường run run.
"Chúng ta đều chịu khổ một hồi, cũng may còn bảo vệ được tính mạng bản thân."
A La vươn bàn tay nhỏ vuốt ve bộ lông mềm mại của Vượng Tài, nghĩ đến khoảng thời gian ở hồ Song Nguyệt, thì thào nói.
"Đừng sợ, sau này A La sẽ che chở ngươi, không để ngươi bị người khác khi dễ, được không."
Nàng khép hờ mắt, lầm bầm một câu như vậy, nhưng đáp lại nàng cũng chỉ có tiếng cô lỗ phát ra từ bụng Vượng Tài.
Lỗ ma ma nhẹ nhàng vén rèm lên, thấy A La nhắm mắt như đã ngủ, liền không dám kinh động, khoát tay bảo hạ nhân mang canh ngân nhĩ đi hâm nóng, chờ nàng tỉnh lại lấy cho nàng ăn thêm.
Ai ngờ Lỗ ma ma vừa quay đầu liền gặp Nhi thái thái đi vào.
"Vừa mới ngủ." Lỗ ma ma hành lễ, nhỏ giọng trả lời.
Trước kia nàng hầu hạ trong phòng Nhị thái thái, sau này chuyện phụ trách chăm sóc A La nên chuyển sang phòng lão tổ tông, bên ngoài nhìn vào nghĩ nàng là người của lão tổ tông, nhưng tiền lương hằng tháng đều lĩnh từ phòng Nhị thái thái.
Nhị thái thái gật đầu, cũng không có ý rời đi mà đi thẳng vào Noãn các.
Lỗ ma ma thấy vậy, bận rộn đỡ Nhị thái thái ngồi xuống, lại rót trà cho nàng.
Nhị thái thái không có tâm trạng uống trà, chỉ xuyên qua rèm gấm nhìn nữ nhi tựa nửa người vào giường ngủ.
Màn gấm hồng phấn mơ hồ, trong phòng hương thơm thoang thoảng, nữ nhi bảy tuổi ôm mèo ngủ say, đáng thương co rúc trong chăn gấm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng.
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Trong Noãn các lúc nào cũng đốt địa long sao?"
Lỗ ma ma gật đầu, nói: "Vâng, từ sau khi cô nương bị bệnh, thường cảm thấy lạnh, nếu không ấm áp, nàng sẽ gặp ác mộng."
Nhị thái thái nghe vậy, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó, cầm chén trà nhỏ nhìn nữ nhi nằm trên giường.
Trong phòng cực kỳ yên lặng, chỉ có tiếng đồng hồ nước thỉnh thoảng vang lên, A La nhắm mắt giả bộ ngủ, có thể nghe thấy tiếng hít thở của mẫu thân ngoài màn gấm.
Nàng có chút bất đắc dĩ, vốn cho rằng mẫu thân chỉ ghé sang xem một chút rồi đi, không ngờ sẽ ngồi lại lâu như vậy.
Nhớ tới lời ca ca nói, nàng nhất thời không biết nên đối mặt với mẫu thân thế nào.
Nàng đã bảy tuổi, cũng không thân cận mẫu thân, ngày thường chỉ gọi một tiếng mẫu thân lúc thỉnh an mà thôi.
Khổ sở giả bộ nửa ngày, sống mũi cũng toát mồ hôi, cuối cùng không nhịn được nữa, giả vờ trở mình, sau đó xoa xoa mắt, mông lung mở mắt ra.
Lỗ ma ma tiến lên hầu hạ: "Tam cô nương tỉnh?"
A La gật đầu, mờ mịt nhìn về phía mẫu thân: "Mẫu thân, sao ngài lại ở đây?"
Nói xong liền muốn xuống giường chào hỏi.
Nhị thái thái đặt chén trà lên bàn, nhàn nhạt nói: "Không cần, ngươi cứ nằm đi."
Tuy vậy, A La vẫn đi ra chào hỏi.
Nhị thái thái nhìn nữ nhi mình, hỏi: "Cảm thấy thân thể thế nào?"
"Hồi mẫu thân, đã khỏe."
Nhị thái thái gật đầu: "Vừa bị rơi xuống nước, phải cẩn thận nghỉ ngơi, nữ hài tử đừng để lại bệnh căn mới tốt."
"A La biết, cảm ơn mẫu thân."
A La quy củ đáp lời, thanh âm non nớt mà nghiêm trang.
Nói xong, hai mẹ con trầm mặc một lúc lâu, không nói thêm lời nào nữa.
Lỗ ma ma thấy vậy, cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ, liền cười nói: "Hạ nhân đã hầm xong canh ngân nhĩ, đang hâm nóng lại, Nhị thái thái có muốn dùng với Tam cô nương một chút không?"
"Không được." Nhị thái thái nói chuyện luôn không nhiều lời.
Lỗ ma ma bất đắc dĩ nhìn cô nương nhà mình, trong lòng thầm than, vị Nhị thái thái này đúng là mỹ nhân băng lãnh, ngày thường rất ít cười, hiện giờ nói chuyện với nữ nhi mình, thần sắc cũng không chút thay đổi.
Nếu nói trong lòng nàng căn bản không thương nữ nhi này thì sao lại ngồi đây chờ lâu như vậy, nếu là yêu thương nữ nhi, hiện tại đối mặt, ngay cả ngữ khí cũng chẳng có chút ấm áp nào.
Kỳ thật A La cũng cảm thấy bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười. Nàng cẩn thận hồi tưởng lại một phen, nhớ rõ mỗi lần mình và mẫu thân gặp nhau, quả thật thường xuyên không có lời nào để nói.
A La mím môi nhịn cười, vươn tay vuốt lông Vượng Tài.
Nhị thái thái rũ mắt, nhìn bàn tay nhỏ của nữ nhi vuốt một đường từ lưng đến đuôi mèo, con mèo kia giống như lấy lòng, cái đuôi nhẹ nhàng đung đưa.
Nữ nhi này cực kỳ giống mình, ngay cả bàn tay cũng hệt như mình hồi bé.
"A La, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Nàng nhìn con mèo, nhớ lại chuyện ban nãy, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
A La cúi thấp đầu, nàng biết mẫu thân đang hỏi chuyện nàng tìm được Vượng Tài.
"Ta cũng không biết, tư nhiên lại giống như nằm mơ..."
Về việc này, nàng còn có thể nói gì chứ?
Kỳ thật, bản thân nàng cũng không hiểu.
Đang yên đang lành, tại sao mình có thể nghe tiếng Vượng Tài kêu trên đảo nhỏ?
"Nằm mơ?" Nhị thái thái nhìn nữ nhi, nghĩ đến chuyện khác thường sau khi rơi xuống nước: "Ta nghe Lỗ ma ma nói, ngươi bây giờ rất sợ lạnh?"
A La nghe lời này liền ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đen láy nhìn mẫu thân, từ trong đôi mắt cơ hồ giống hệt mình kia thấy được một tia lo lắng.
Lỗ mũi bỗng chua xót, trong lòng lại ngọt ngào, cũng không biết là tư vị gì.
Thì ra mẫu thân vẫn quan tâm mình chứ không phải như mình nghĩ.
Nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, dưới ánh nhìn soi mói của mẫu thân, không khỏi đưa tay lên gãi gãi mái tóc xù của mình: "Mẫu thân... hình như là vậy..."
Nhị thái thái thấy nàng ngượng ngùng, ánh mắt có chút ấm áp, nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở nên trong veo, lãnh đạm.
"Vẫn nên cẩn thận tĩnh dưỡng, không thể chủ quan." Sau đó phân phó Lỗ ma ma: "Trong phòng ta có một ít quỳnh trân, là cậu A La năm ngoái hái được trong núi, lát nữa ngươi qua phòng ta lấy về cho A La dùng."
Lỗ ma ma vội vàng đáp: "Vâng."
Nhị thái thái quay đầu nhìn A La, muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết nói gì, liền im lặng.
A La nghe mẫu thân nói vậy, cổ họng có chút nghẹn ngào.
Ngày xưa nàng chỉ trách mẫu thân lãnh đạm, bây giờ nghĩ đến, có lẽ cũng không phải cố ý, chỉ vì tính tình nàng không thích nói chuyện, cho nên mới khiến mình ngờ vực vô căn cứ đi?
Nàng càng cúi đầu thấp hơn, không muốn để mẫu thân thấy hai mắt mình ngấn lệ, lại làm bộ đặt Vượng Tài lên giường, đứng dậy quay lưng lau nước mắt.
Mẫu thân mất năm nàng mười tuổi, từ đó về sau, nàng trở thành hài tử không có nương.
Mặc dù lúc mẫu thân còn sống cũng không cảm thấy mẫu thân yêu thương nàng, nhưng dù sao cũng có chút nhớ nhung, sau này mẫu thân đi rồi, trong lòng nàng cũng cảm thấy cô đơn.
Nàng cắn môi, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, vắt óc suy nghĩ nên nói cái gì, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang kỳ lạ.
A La không khỏi hoài nghi.
Tiếng vang này mãnh liệt, nhanh chóng mà hữu lực, trước giờ nàng chưa từng nghe tiếng động nào kỳ lạ như vậy.
Lúc đầu tưởng là ảo giác, vì thế nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, rốt cuộc kết luận quả thật có tiếng vang này.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng vang, cuối cùng dừng trên bụng mẫu thân.
Nàng mơ hồ nghe được âm thanh kia phát ra từ trong bụng mẫu thân.
Bụng những người khác không có tiếng vang kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ mẫu thân bị bệnh?
Nhị thái thái đang lặng lẽ quan sát nữ nhi, đột nhiên thấy nữ nhi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bụng mình.
Dù nàng là một người bình tĩnh, lúc này cũng không khỏi kinh ngạc: "A La, làm sao vậy?"
Nói thật, A La cũng không hiểu chuyện này là thế nào, nàng nhìn chòng chọc bụng mẫu thân nửa ngày, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Mẫu thân... ngài, gần đây ngài có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"
Nàng nghĩ, chắc là bị bệnh nên mới như thế đi?
Mà lúc này, mọi người có chút không dám tin nhìn bụi lau sậy giữa hồ, thật sự thấy Lâm quản gia ôm Vượng Tài lên thuyền trở lại, nhất thời thần sắc khác nhau.
Đại thái thái nhíu mày, im lặng không nói gì.
Nhị thái thái khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tam thái thái hoài nghi nhìn về phía A La.
Sắc mặt đại lão gia rốt cuộc cũng giãn ra, nói: "Mẫu thân, đã tìm được Vượng Tài rồi, ta đưa lão nhân gia ngài về phòng trước thôi, miễn ở chỗ này bị lạnh."
So với đám con dâu, đại lão gia chỉ hi vọng gia đình an bình, mẫu thân mình không đến mức vì một súc sinh mà thương tâm. Tuy hắn không thích A La tự chủ trương, nhưng tìm được Vượng Tài dù sao cũng là chuyện tốt.
Lão tổ tông lại không đồng ý: "Chờ mang Vượng Tài về đây, ta tận mắt nhìn thấy mới yên tâm."
Đại lão gia gật đầu, đảo mắt nhìn cháu gái nhỏ được mẫu thân ôm trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen trong veo nhìn về hướng nhỏ.
"Làm sao A La biết Vượng Tài ở trên đảo nhỏ kia?"
Việc này nhắc tới cũng kỳ quái, mèo không có khả năng biết bơi, huống chi giờ là cuối thu, nước hồ rất lạnh.
Hắn vừa hỏi, những người khác đều nghi ngờ nhìn A La.
Lúc này A La lo lắng Vượng Tài, vừa nghe thấy tiếng Vượng Tài kêu liền nói ra. Bây giờ bị đại bá hỏi, nàng cũng hơi giật mình.
Đúng vậy, vì sao nàng có thể nghe thấy?
Tuy nói lúc bị giam dưới hồ Song Nguyệt, nàng không phân biệt được ngày đêm, xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng nước, tiếng gió cực kỳ nhỏ, tai nàng đã quen với việc nhận biết các loại tiếng động dù là nhỏ nhất. Nhưng bây giờ không phải ở dưới hồ Song Nguyệt, xung quanh cũng không hề yên tĩnh mà có rất nhiều tiếng động, tiếng nói chuyện, vậy mà trong nháy mắt nàng vẫn cảm thấy mọi tiếng động đều biến mất, phảng phất như trở lại thủy lao kia.
"Ta..." môi A La nhẹ nhấp, muốn nói gì đó lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể nhìn lão tổ tông, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy giống như nghe được Vượng Tài cầu cứu ta."
Một tiểu cô nương xinh xắn động lòng người chỉ mới bảy tuổi mà thôi, bị đại bá hỏi, lại bị nhiều người nhìn chằm chằm, nói ra lời này cũng hợp tình hợp lý.
Lão tổ tông bảo hộ nàng, trừng mắt đại nhi tử nói: "Từ nhỏ A La đã nuôi bên cạnh ta, cũng nhìn Vượng Tài lớn lên, ngày thường lại hay chơi đùa với nó, sợ là lòng có linh tê."
Đại lão gia nghe cũng thấy có đạo lý, trầm ngâm một chút, đang định nói gì thì đúng lúc Lâm quản gia ôm mèo cập bờ, lão tổ tông dĩ nhiên vội vàng nghênh đón, nhận lấy Vượng Tài.
Bộ lông Vượng Tài bù xù, hai mắt sợ sệt nhìn xung quanh, toàn thân phát run, chân trước còn có vết máu.
Lão tổ tông kinh hãi: "Đây là thế nào?"
Lâm quản gia vội nói: "Lúc tìm thấy Vượng Tài thì thấy nó nằm trong khe đá, chân trước hình như bị thương, dính máu loang lổ, nô tài đã giúp nó lau sơ qua rồi."
Lão tổ tông ôm Vượng Tài, đau lòng nói: "Vượng Tài ngoan, nhanh, nhanh đi mời đại phu!"
Đại phu vội vàng xem xét thương thế cho Vượng Tài, thì ra là bị một cây đinh đâm vào chân, lại mắc kẹt trong khe đá không ra được. Đại phu rút cây đinh kia ra, bôi thuốc băng bó cho nó, Vượng Tài kêu thảm thiết không ngừng, làm lão tổ tông cũng sốt ruột theo.
A La ngồi bên cạnh vuốt ve đầu Vượng Tài, ý muốn an ủi nó một chút.
Thật vất vả mới băng bó kỹ cái móng vuốt nhỏ, hai mắt Vượng Tài đều rươm rướm nước mắt, lão tổ tông nhìn lại đau lòng.
Xong xuôi, A La ôm Vượng Tài qua Noãn các nghỉ ngơi, còn lão tổ tông thì gọi Lâm quản gia đến, giao trách nhiệm điều tra rõ chuyện này.
Nàng không tin Vượng Tài tự bơi qua đó, càng không tin trên đảo nhỏ lại vô duyên vô cớ có đinh.
Trong Noãn các, A La chỉ làm như mình là tiểu hài tử bảy tuổi không hiểu chuyện, dựa nửa người vào đệm giường, lấy chăn gấm đắp lên chân, để Vượng Tài nằm ghé vào chân mình nghỉ ngơi.
Vượng Tài bị tra tấn một hồi, bây giờ cuộn mình nhắm mắt ngủ.
Trong lúc ngủ, cái đuôi nhỏ lắc lư vài cái, hai lỗ tai cũng thường run run.
"Chúng ta đều chịu khổ một hồi, cũng may còn bảo vệ được tính mạng bản thân."
A La vươn bàn tay nhỏ vuốt ve bộ lông mềm mại của Vượng Tài, nghĩ đến khoảng thời gian ở hồ Song Nguyệt, thì thào nói.
"Đừng sợ, sau này A La sẽ che chở ngươi, không để ngươi bị người khác khi dễ, được không."
Nàng khép hờ mắt, lầm bầm một câu như vậy, nhưng đáp lại nàng cũng chỉ có tiếng cô lỗ phát ra từ bụng Vượng Tài.
Lỗ ma ma nhẹ nhàng vén rèm lên, thấy A La nhắm mắt như đã ngủ, liền không dám kinh động, khoát tay bảo hạ nhân mang canh ngân nhĩ đi hâm nóng, chờ nàng tỉnh lại lấy cho nàng ăn thêm.
Ai ngờ Lỗ ma ma vừa quay đầu liền gặp Nhi thái thái đi vào.
"Vừa mới ngủ." Lỗ ma ma hành lễ, nhỏ giọng trả lời.
Trước kia nàng hầu hạ trong phòng Nhị thái thái, sau này chuyện phụ trách chăm sóc A La nên chuyển sang phòng lão tổ tông, bên ngoài nhìn vào nghĩ nàng là người của lão tổ tông, nhưng tiền lương hằng tháng đều lĩnh từ phòng Nhị thái thái.
Nhị thái thái gật đầu, cũng không có ý rời đi mà đi thẳng vào Noãn các.
Lỗ ma ma thấy vậy, bận rộn đỡ Nhị thái thái ngồi xuống, lại rót trà cho nàng.
Nhị thái thái không có tâm trạng uống trà, chỉ xuyên qua rèm gấm nhìn nữ nhi tựa nửa người vào giường ngủ.
Màn gấm hồng phấn mơ hồ, trong phòng hương thơm thoang thoảng, nữ nhi bảy tuổi ôm mèo ngủ say, đáng thương co rúc trong chăn gấm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng.
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Trong Noãn các lúc nào cũng đốt địa long sao?"
Lỗ ma ma gật đầu, nói: "Vâng, từ sau khi cô nương bị bệnh, thường cảm thấy lạnh, nếu không ấm áp, nàng sẽ gặp ác mộng."
Nhị thái thái nghe vậy, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó, cầm chén trà nhỏ nhìn nữ nhi nằm trên giường.
Trong phòng cực kỳ yên lặng, chỉ có tiếng đồng hồ nước thỉnh thoảng vang lên, A La nhắm mắt giả bộ ngủ, có thể nghe thấy tiếng hít thở của mẫu thân ngoài màn gấm.
Nàng có chút bất đắc dĩ, vốn cho rằng mẫu thân chỉ ghé sang xem một chút rồi đi, không ngờ sẽ ngồi lại lâu như vậy.
Nhớ tới lời ca ca nói, nàng nhất thời không biết nên đối mặt với mẫu thân thế nào.
Nàng đã bảy tuổi, cũng không thân cận mẫu thân, ngày thường chỉ gọi một tiếng mẫu thân lúc thỉnh an mà thôi.
Khổ sở giả bộ nửa ngày, sống mũi cũng toát mồ hôi, cuối cùng không nhịn được nữa, giả vờ trở mình, sau đó xoa xoa mắt, mông lung mở mắt ra.
Lỗ ma ma tiến lên hầu hạ: "Tam cô nương tỉnh?"
A La gật đầu, mờ mịt nhìn về phía mẫu thân: "Mẫu thân, sao ngài lại ở đây?"
Nói xong liền muốn xuống giường chào hỏi.
Nhị thái thái đặt chén trà lên bàn, nhàn nhạt nói: "Không cần, ngươi cứ nằm đi."
Tuy vậy, A La vẫn đi ra chào hỏi.
Nhị thái thái nhìn nữ nhi mình, hỏi: "Cảm thấy thân thể thế nào?"
"Hồi mẫu thân, đã khỏe."
Nhị thái thái gật đầu: "Vừa bị rơi xuống nước, phải cẩn thận nghỉ ngơi, nữ hài tử đừng để lại bệnh căn mới tốt."
"A La biết, cảm ơn mẫu thân."
A La quy củ đáp lời, thanh âm non nớt mà nghiêm trang.
Nói xong, hai mẹ con trầm mặc một lúc lâu, không nói thêm lời nào nữa.
Lỗ ma ma thấy vậy, cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ, liền cười nói: "Hạ nhân đã hầm xong canh ngân nhĩ, đang hâm nóng lại, Nhị thái thái có muốn dùng với Tam cô nương một chút không?"
"Không được." Nhị thái thái nói chuyện luôn không nhiều lời.
Lỗ ma ma bất đắc dĩ nhìn cô nương nhà mình, trong lòng thầm than, vị Nhị thái thái này đúng là mỹ nhân băng lãnh, ngày thường rất ít cười, hiện giờ nói chuyện với nữ nhi mình, thần sắc cũng không chút thay đổi.
Nếu nói trong lòng nàng căn bản không thương nữ nhi này thì sao lại ngồi đây chờ lâu như vậy, nếu là yêu thương nữ nhi, hiện tại đối mặt, ngay cả ngữ khí cũng chẳng có chút ấm áp nào.
Kỳ thật A La cũng cảm thấy bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười. Nàng cẩn thận hồi tưởng lại một phen, nhớ rõ mỗi lần mình và mẫu thân gặp nhau, quả thật thường xuyên không có lời nào để nói.
A La mím môi nhịn cười, vươn tay vuốt lông Vượng Tài.
Nhị thái thái rũ mắt, nhìn bàn tay nhỏ của nữ nhi vuốt một đường từ lưng đến đuôi mèo, con mèo kia giống như lấy lòng, cái đuôi nhẹ nhàng đung đưa.
Nữ nhi này cực kỳ giống mình, ngay cả bàn tay cũng hệt như mình hồi bé.
"A La, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Nàng nhìn con mèo, nhớ lại chuyện ban nãy, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
A La cúi thấp đầu, nàng biết mẫu thân đang hỏi chuyện nàng tìm được Vượng Tài.
"Ta cũng không biết, tư nhiên lại giống như nằm mơ..."
Về việc này, nàng còn có thể nói gì chứ?
Kỳ thật, bản thân nàng cũng không hiểu.
Đang yên đang lành, tại sao mình có thể nghe tiếng Vượng Tài kêu trên đảo nhỏ?
"Nằm mơ?" Nhị thái thái nhìn nữ nhi, nghĩ đến chuyện khác thường sau khi rơi xuống nước: "Ta nghe Lỗ ma ma nói, ngươi bây giờ rất sợ lạnh?"
A La nghe lời này liền ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đen láy nhìn mẫu thân, từ trong đôi mắt cơ hồ giống hệt mình kia thấy được một tia lo lắng.
Lỗ mũi bỗng chua xót, trong lòng lại ngọt ngào, cũng không biết là tư vị gì.
Thì ra mẫu thân vẫn quan tâm mình chứ không phải như mình nghĩ.
Nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, dưới ánh nhìn soi mói của mẫu thân, không khỏi đưa tay lên gãi gãi mái tóc xù của mình: "Mẫu thân... hình như là vậy..."
Nhị thái thái thấy nàng ngượng ngùng, ánh mắt có chút ấm áp, nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở nên trong veo, lãnh đạm.
"Vẫn nên cẩn thận tĩnh dưỡng, không thể chủ quan." Sau đó phân phó Lỗ ma ma: "Trong phòng ta có một ít quỳnh trân, là cậu A La năm ngoái hái được trong núi, lát nữa ngươi qua phòng ta lấy về cho A La dùng."
Lỗ ma ma vội vàng đáp: "Vâng."
Nhị thái thái quay đầu nhìn A La, muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết nói gì, liền im lặng.
A La nghe mẫu thân nói vậy, cổ họng có chút nghẹn ngào.
Ngày xưa nàng chỉ trách mẫu thân lãnh đạm, bây giờ nghĩ đến, có lẽ cũng không phải cố ý, chỉ vì tính tình nàng không thích nói chuyện, cho nên mới khiến mình ngờ vực vô căn cứ đi?
Nàng càng cúi đầu thấp hơn, không muốn để mẫu thân thấy hai mắt mình ngấn lệ, lại làm bộ đặt Vượng Tài lên giường, đứng dậy quay lưng lau nước mắt.
Mẫu thân mất năm nàng mười tuổi, từ đó về sau, nàng trở thành hài tử không có nương.
Mặc dù lúc mẫu thân còn sống cũng không cảm thấy mẫu thân yêu thương nàng, nhưng dù sao cũng có chút nhớ nhung, sau này mẫu thân đi rồi, trong lòng nàng cũng cảm thấy cô đơn.
Nàng cắn môi, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, vắt óc suy nghĩ nên nói cái gì, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang kỳ lạ.
A La không khỏi hoài nghi.
Tiếng vang này mãnh liệt, nhanh chóng mà hữu lực, trước giờ nàng chưa từng nghe tiếng động nào kỳ lạ như vậy.
Lúc đầu tưởng là ảo giác, vì thế nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, rốt cuộc kết luận quả thật có tiếng vang này.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng vang, cuối cùng dừng trên bụng mẫu thân.
Nàng mơ hồ nghe được âm thanh kia phát ra từ trong bụng mẫu thân.
Bụng những người khác không có tiếng vang kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ mẫu thân bị bệnh?
Nhị thái thái đang lặng lẽ quan sát nữ nhi, đột nhiên thấy nữ nhi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bụng mình.
Dù nàng là một người bình tĩnh, lúc này cũng không khỏi kinh ngạc: "A La, làm sao vậy?"
Nói thật, A La cũng không hiểu chuyện này là thế nào, nàng nhìn chòng chọc bụng mẫu thân nửa ngày, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Mẫu thân... ngài, gần đây ngài có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"
Nàng nghĩ, chắc là bị bệnh nên mới như thế đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.