Chương 120: Đêm động phòng, Hầu La Hương
Nữ Vương Bất Tại Gia
01/06/2020
Editor: Tường An
A La gả vào Tiêu gia đã được hơn mười ngày, cuộc sống thoải mái tự tại. So với đời trước gả đến Tiêu gia ngày ngày cử chỉ ngôn hành cẩn thận, bây giờ nàng nhàn nhã, thong dong hơn nhiều.
Là vì sống lại một đời nên trưởng thành sớm, cũng là vì thân phận nàng hôm nay đã khác trước. Lúc này, nàng là thê tử của Tiêu Kính Viễn, được không biết bao nhiêu vãn bối Tiêu gia gọi "Thất thẩm thẩm".
Trong số những chị em dâu đời trước, có người hợp tính, cũng có người không hợp, đời này trước mặt nàng, tất cả đều phải gọi một tiếng Thất thẩm thẩm. Về phần những người cùng bối phận, đối với nàng không có quan hệ lợi ích gì, lại thương tiếc nàng tuổi nhỏ gả cho Tiêu Kính Viễn, đều đối với nàng khoan dung nhiều hơn.
Dĩ nhiên, người khoan dung, chăm sóc nàng nhất, chính là Tiêu lão thái thái.
Tiêu lão thái thái vốn dĩ có chút thiên vị A La, muốn nàng làm cháu dâu mình, nhưng hiện tại cháu dâu không thành lại thành con dâu, còn gả cho tiểu nhi tử bà đắc ý nhất, Tiêu lão thái thái tất nhiên nghĩ tới liền vui vẻ, mỗi khi Tiêu Kính Viễn ra ngoài, bà liền gọi A La tới cùng chơi bài, chọc cười, miễn cho một mình nàng ở nhà sẽ buồn chán.
Hôm nay, A La tới chỗ lão thái thái chơi bài một lúc liền có chút mệt mỏi, nghiêng người dựa vào trên tháp nghỉ ngơi, phòng bên cạnh, vài vị tẩu tử cùng lão thái thái vẫn đang chơi, sau đó không biết sao lại nói đến chuyện nhà, nhắc tới hôn sự của Tiêu Vĩnh Hãn.
Thì ra Tiêu Vĩnh Hãn đã định thân với Kha Dung, quyết định thành hôn vào năm sau.
"Tuy có hơi vội một chút, nhưng cũng là cưới người trong nhà, trong nhà không bớt cũng không thêm người, đi từ phòng này sang phòng khác mà thôi." Trong lòng lão thái thái, so với hôn sự của Tiêu Kính Viễn coi trọng, hiển nhiên hôn sự của Tiêu Vĩnh Hãn đơn giản hơn.
Chung quy, nhi tử của bà chỉ còn mỗi Tiêu Kính Viễn chưa thành thân, tôn tử lại rất nhiều.
A La nghe lời này, nhất thời dựng lỗ tai. Nàng có biết Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung thành thân nhưng lại không biết cụ thể, bây giờ nghe mấy vị tẩu tử trò chuyện với lão thái thái đúng là chi tiết hơn nhiều.
"Đứa nhỏ Kha Dung này, dung mạo tốt, nhưng là đứa nhỏ đáng thương, số khổ, sau này Vĩnh Hãn cưới nàng, nàng cũng danh chính ngôn thuận ở lại nhà chúng ta."
"Đúng vậy, nói ra, đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá đè nén, ngày thường cũng không nói được vài câu." Đây là giọng Tiêu lão thái thái, hiển nhiên bà không quá thích Kha Dung.
"Kỳ thật, ít nói cũng có chỗ tốt, theo ta thấy, Kha cô nương là người cố chấp, toàn tâm toàn ý với Vĩnh Hãn. Từ cái lần rơi xuống nước hồi nhỏ, mấy năm nay Vĩnh Hãn tính tình đại biến, có Kha cô nương theo bên cạnh chăm sóc, lão thái thái cũng yên tâm không phải sao?"
Tiêu lão thái thái nghe vậy, gật đầu: "Phải, đứa nhỏ Vĩnh Hãn này, có lẽ sau khi thành thân bệnh tình sẽ tốt lên!"
A La không khỏi thầm nghĩ trong lòng, tật xấu này của Tiêu Vĩnh Hãn sợ là không tốt lên được.
Hắn cũng nhớ chuyện đời trước giống mình, nhưng ký ức của hắn không hoàn toàn rõ ràng, cho nên mới mơ hồ, mờ mịt như thế. Có lẽ trong lòng hắn dư tình chưa dứt cho nên mới muốn tìm kiếm "Diệp Thanh La" kiếp trước cùng hắn ước hẹn cả đời.
Chỉ là, Diệp Thanh La của hắn kỳ thật đã sớm không thuộc về hắn, cũng giống như, Tiêu Vĩnh Hãn của nàng đã sớm không còn là của nàng.
Hắn có thể cưới Kha Dung cũng rất tốt, nếu Kha Dung có thể làm hắn quên đi dư tình kiếp trước thì càng tốt.
Từ nay về sau, bọn họ một người là thẩm thẩm, một người là cháu trai, không có bất kì liên quan gì nữa.
A La đang ngẩn người suy nghĩ thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, đến gần song cửa sổ nhìn ra liền thấy mấy vị cháu dâu trong tộc đã tới, phía sau là nha hoàn tay cầm sợi tơ màu sắc sặc sỡ.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền hiểu ra.
Đây là phong tục truyền thống của nước Đại Minh, tết đến thì hà bao và khăn tay của cả nhà đều phải làm cái mới, mà tốt nhất là do chủ mẫu trong nhà tự tay làm, cho nam nhân đeo. Phong tục này không biết bắt đầu từ khi nào, quan viên đương triều, năm hết tết đến đều sẽ đeo hà bao thê tử làm, cầu mong năm mới thăng quan phát tài, còn người đọc sách hoặc nam tử chưa thành thân thì sẽ đeo hà bao do mẫu thân hoặc nữ quyến trong nhà làm, cầu thi đỗ Trạng Nguyên. Trước kia chưa gả, A La không biết làm chuyện thêu thùa này, tất cả hà bao lớn nhỏ trong nhà đều do mẫu thân làm hết, thế nên mới đầu A La nhất thời không nhớ ra phong tục này.
Bây giờ nhớ ra, trong lòng nàng hơi căng thẳng.
Ngay cả tấm đệm ưa thích trong đống đồ cưới của nàng đều do tú nương làm xong rồi nàng mới làm bộ thêu vài mũi mà thôi. Chỉ vậy mà đã mệt đến mấy ngày không có thời gian rảnh.
Bây giờ gả chồng rồi, không thể tùy tiện như lúc trước, nàng cũng nên thêu hà bao cho Tiêu Kính Viễn đi?
Nàng liền đứng dậy đi qua phòng bên. Mọi người trong phòng đang nói rôm rả náo nhiệt, thấy A La đi vào thì lần lượt trêu ghẹo: "Thất thẩm thẩm vừa nhìn chính là người khéo tay, không biết sẽ thêu dạng hà bao gì cho Thất thúc đây, nhất định là có thể khiến các ngươi mở rộng tầm mắt! Đến lúc đó, các ngươi không cần nhìn chằm chằm ta nữa!"
Thì ra mọi người đang nói đùa với nhau, đề tài vừa vặn dời sang A La.
Tiêu lão thái thái vừa nghe liền gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, năm ngoái Kính Viễn cũng không chú trọng chuyện này, chỉ tùy tiện đổi cái mới do tú nương làm, sau này là do Đại bá mẫu ngươi nói, trưởng tẩu như mẹ, hẳn là nên để nàng thêu hà bao. Bây giờ Kính Viễn có vợ rồi, từ nay về sau liền do A La làm cho hắn."
A La nghe vậy trong lòng nặng nề, có điều trước mặt nhiều người nàng chỉ đành kiên trì gật đầu cười cười.
- ---------
A La trở về phòng mình, lấy sợi tơ bảy màu nhận từ chỗ lão thái thái, lại kêu ma ma mang dụng cụ thêu đến, quyết định luyện tay thử trước một chút. Lỗ ma ma nhìn, tất nhiên đau lòng không thôi: "Phu nhân, ngài làm gì phải phí công như thế, cứ để nha hoàn bên dưới giúp là được. Nếu không, ta có thể giúp ngài thêu a, cần gì tự mình động thủ, nếu làm tay bị thương thì không nói cô gia, ngay cả lão bà ta cũng đau lòng."
A La lại kiên trì nói: "Ta đã thành thân, làm vợ người ta rồi, đương nhiên phải làm tròn bổn phận."
Nàng cố chấp kiên trì như vậy thật ra còn có một nguyên do, đời trước gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, nàng không để ý mấy chuyện này nên để nha hoàn làm giúp, nhưng cuối cùng nàng và Tiêu Vĩnh Hãn chung quy không thể làm phu thê cả đời.
Đời này gả cho Tiêu Kính Viễn, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nàng rất quý trọng mối duyên phận này, chỉ mong có thể cùng hắn bạc đầu giao lão. Bởi vì trong lòng quá quý trọng, khó tránh khỏi cầu toàn, e sợ lại giống đời trước.
Giờ đây, dù chỉ là một cái hà bao nhỏ, nàng cũng muốn tự tay làm, cầu may mắn, an tâm.
Lỗ ma ma thấy nàng quyết tâm cũng không khuyên nữa, ở bên cạnh giúp nàng tách sợi tơ, thở dài cảm khái: "Phu nhân thật sự trưởng thành rồi, trước kia ở nhà lão phu nhân nói mãi ngài cũng không thèm để bụng, hiện tại không có ai thúc giục nhưng vẫn nhất định muốn tự tay thêu thùa."
A La nghe xong, cười cười: "Việc gì cũng có lần đầu mà!"
Đang nói thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, A La nhĩ lực tốt, biết là Tiêu Kính Viễn trở về, vội vàng đi ra nghênh đón.
Tiêu Kính Viễn mới từ trong triều về, mặc quan phục đỏ tía, dáng người cao lớn ngọc thụ lâm phong, A La mím môi cười đi qua, đắc ý nói: "Thất thúc nhìn xem, ta đang chuẩn bị làm hà bao cho chàng."
"Nàng làm?" Tiêu Kính Viễn để hạ nhân hầu hạ thay thường phục, hơi bất ngờ hỏi: "Nàng biết làm cái này?"
A La nhất thời có chút mất hứng, thầm nghĩ mình xưa nay không giỏi nữ công nhưng hắn cũng không thể nghi ngờ nàng vậy chứ? Huống chi, trước kia không biết, có lẽ hiện tại biết thì sao?
Nàng liền cố ý nói: "Ở trong mắt chàng ta là người không học vấn không nghề nghiệp, nhưng chàng nào biết, ta thêu hà bao ngay cả nương đều muốn khen đấy!"
"Thật sự?"
"Đúng vậy!" A La nói dối ngay cả mắt cũng không chớp cái nào.
Tiêu Kính Viễn cầm lấy tay nàng, chăm chú nhìn. Bàn tay nàng trắng nõn như bạch ngọc, mềm mại không xương, ngón tay thon dài, xinh xắn đáng yêu, móng tay tinh tế trong suốt, không cần bôi vẽ cái gì đã có màu hồng phấn tự nhiên.
"Không tin nàng cũng không phải không muốn nàng thêu, chỉ là nàng tính tình hoạt bát, không ổn trọng, lỡ như lúc thêu bị thương tay thì sao được?"
"Thất thúc, chàng yên tâm đi, ta không để tay bị thương đâu, chàng chỉ cần chờ mấy ngày nữa đeo hà bao A La đích thân thêu là được!" A La xuất khẩu cuồng ngôn, mạnh miệng tuyên bố.
Tiêu Kính Viễn thấy nàng nói chắc chắn như thế, cũng không kiên trì khuyên nữa, cười nhéo mũi nàng: "Ta xưa nay không để ý mấy chuyện này, nàng thêu cũng được, không thêu cũng thế, đều không trọng yếu, chỉ cần nhớ đừng để tay bị thương là được."
A La dĩ nhiên gật đầu đáp ứng, đúng lúc bữa tối đã chuẩn bị xong, hai vợ chồng cùng nhau dùng bữa, vừa ăn vừa tán gẫu chuyện nhà, A La nhìn như vô tình nhắc tới hôn sự của Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung.
"Xem ra, phủ chúng ta sắp có náo nhiệt rồi!" nàng giả vờ không thèm để ý hôn sự của bọn họ, chỉ nói ngóng trông xem náo nhiệt để che giấu tâm tư.
"Lần này Vĩnh Hãn muốn cưới Kha Dung, ta thấy hơi bất ngờ." có điều đây là chuyện của vãn bối, nếu bọn họ đã có chủ ý, hắn làm thúc thúc tất nhiên không tiện nói cái gì, cứ theo ý bọn họ thôi.
"Không biết nữa, ta cũng không quen thân với hai người họ lắm..." A La cẩn thận phủi sạch quan hệ.
- ---------
Năm nay, hai mươi mốt tháng chạp, Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung thành hôn.
Bởi vì Kha Dung ở nhờ Tiêu phủ cho nên đành phải đưa nàng đến biệt viện ở thôn trang, đến ngày thành hôn lại đến đón dâu. Mấy vị phu nhân Tiêu gia bận rộn chuẩn bị hôn sự. A La ỷ vào tuổi còn nhỏ, lại là nàng dâu mới gả đến nên không cần bận tâm lo liệu việc gì, chỉ cùng nhóm cháu dâu bồi lão thái thái trò chuyện, nhàn rỗi xem náo nhiệt.
Tiêu Kính Viễn là nhân vật có tiếng trong triều, tất nhiên phải tiếp đón khách khứa, bận rộn cực kỳ. Lúc A La về phòng, hắn còn chưa trở lại, nàng mang khung thêu ra tiếp tục làm hà bao.
Nói ra cũng hổ thẹn, nàng đã làm hỏng bốn cái khung thêu, hủy hết mấy sợi tơ rồi mà ngay cả một cái hà bao cũng không thêu xong.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" A La khó xử nhìn mấy mũi thêu loạn thất bát tao trên bàn, thở dài: "Ta đã nói chắc chắn sẽ thêu cho Thất thúc một cái hà bao a!"
Bên cạnh, Lỗ ma ma bất đắc dĩ lắc đầu: "Phu nhân, ngài đã đâm vào tay hai lần rồi, cũng may là nhanh chóng bôi thuốc mới giấu được Thất gia đó. Nếu lại ép buộc nữa, Thất gia biết ngài bị thương tay, sợ là sẽ tức giận, đến lúc đó, hạ nhân chúng ta cũng sẽ bị phạt."
Lỗ ma ma đã sớm nhìn ra, vị Tiêu Thất gia kia đối với phu nhân thì ôn hòa, nói chuyện dịu dàng êm tai, nhưng đối với người khác thì chính là phán quan trên công đường a, chỉ cần hắn nghiêm mặt một cái, thật sự là hù chết người đó.
Mà Tiêu Thất gia đã cố ý dặn dò các nàng chăm sóc phu nhân cho tốt, nếu như biết các nàng để mặc phu nhân thêu thùa bị thương tay, còn không biết sẽ trách phạt các nàng thế nào đâu!
A La ngẫm lại cũng đúng, suy sụp nhìn mấy sợi tơ: "Thôi thôi, nhân sinh khổ đoản, ta cầm làm là tận hưởng lạc thú trước mắt, cần gì làm khó bản thân chứ!"
Cứ quyết định như vậy, để Lỗ ma ma tìm nha hoàn thêu thùa tốt làm giúp nàng là được.
Như thế cũng tiện báo cáo kết quả với Tiêu Kính Viễn, không đến mức quá khoác lác.
Lỗ ma ma thấy A La cuối cùng không ép buộc nữa, liền cười ha hả kêu nha hoàn mang một cái hà bao tới: "Phu nhân, ta đã sớm chuẩn bị xong."
A La không ngờ Lỗ ma ma đã sớm nhìn thấu mình, biết mình cuối cùng sẽ bỏ cuộc, nhất thời không nói ra lời, qua nửa ngày mới cầm cái hà bao kia lên, tỉ mỉ xem xét.
"Cái này thêu thật sống động, rất đẹp mắt, đường may cũng tốt, tặng cho Thất thúc cũng có thể diện."
Nhưng mà chung quy không phải mình thêu a!
Lỗ ma ma nhìn ra tâm tư A La, liền bày cách: "Phu nhân ngài xem, con cá này còn chưa thêu mắt, để ngài thêu không phải được rồi sao?"
Thật sự là không ai hiểu A La hơn Lỗ ma ma, A La mừng rỡ, vội vàng cầm kim chỉ ra thêu mắt cá, vậy là đại công cáo thành.
Kế tiếp nàng chỉ cần chờ Tiêu Kính Viễn trở về, đích thân tặng hà bao cho hắn, đáng tiếc chờ mãi vẫn không thấy bóng người, không biết qua bao lâu, nàng liền tựa người vào trên giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Đêm nay Tiêu gia giăng đèn kết hoa, náo nhiệt cả một vùng, đương nhiên cũng truyền đến phòng A La.
A La khẽ lật người, lại nghe được có người hô lên: "Sai lầm, sai lầm, không đúng, ngươi là giả! Ngươi căn bản không phải A La, ngươi gạt ta, ngươi cũng dám gạt ta, ngươi lừa ta thật khổ, các ngươi cút cho ta, cút!"
A La giật mình tỉnh lại, lúc này toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Trong tiếng cười nói ầm ĩ, náo nhiệt bên ngoài, vẫn như cũ có giọng nói kia.
Đó là giọng của Tiêu Vĩnh Hãn.
"Ngươi cút cho ta, cút! Nếu không cút ta liền bóp chết ngươi!" Tiêu Vĩnh Hãn nói.
"Ta không cút, tại sao ta phải cút, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ta và ngươi, ta sao ta phải rời đi! Chẳng lẽ hôn sự này không phải ngươi tự đến cầu lão thái thái sao, nếu ngươi đã cưới ta thì tại sao bây giờ lại đối xử với ta như vậy? Ngươi là phu quân ta, ta là thê tử của ngươi, ngươi dựa vào cái gì bảo ta cút? Đây là phòng của ta!"
Thanh âm nữ tử thê lương, run rẩy, ẩn chứa bao nhiêu bi thương cùng tuyệt vọng.
"Kha Dung ta trong nhà đã sớm suy tàn, thân như lục bình không nơi nương tựa, hiện tại ta chỉ cầu mong có một chỗ dựa mà thôi, ta đã gả cho ngươi, từ nay về sau ngươi chính là trời của ta, ngươi bảo ta cút, ta có thể cút đi đâu đây, chẳng lẽ muốn ta đi chết hay sao?"
"Chuyện này không liên quan gì đến ta, ngươi là giả, là giả, ngươi cút cho ta!"
"Tốt, ngươi bảo ta cút, ta chết cho ngươi xem!"
Dứt lời, nữ nhân giống như vùng vẫy làm gì đó, kế tiếp là một mảnh hỗn loạn, ma ma nha hoàn đều bị kinh động, tiếng khuyên can, tiếng cầu cứu rối ren.
A La tất nhiên biết, đây là Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung.
Đêm động phòng hoa chúc của bọn họ lại ầm ĩ thành như vậy?
A La vô lực nằm đó, hai mắt nhìn đỉnh màn.
Ngày ấy Tiêu Vĩnh Hãn đàn khúc Hầu La Hương trong rừng trúc, ánh mắt hắn rõ ràng có vẻ bồi hồi, mê mang, không biết mình rốt cuộc tìm ai. A La đã gả cho Tiêu Kính Viễn, không có khả năng quay đầu, cho nên nàng liền thúc đẩy hắn một phen, nói ra tên Kha Dung.
Nàng vốn dĩ có ý tốt, nghĩ hắn và Kha Dung là thanh mai trúc mã, quan hệ cũng tốt, nếu hắn cưới Kha Dung, hai người họ sẽ thành một đôi, chậm rãi quên đi quá khứ thị phi, bệnh của hắn có lẽ sẽ tốt lên.
Không ngờ, đêm động phòng hoa chúc, hắn lại phát tác, đối đãi với Kha Dung như thế.
Nếu vậy, là nàng hảo tâm làm chuyện sai rồi.
Trong một mảnh lung tung rối loạn, A La lại nghe được khúc Hầu La Hương kia.
Lần này, khúc đàn cực kỳ thong thả, trầm thấp, trong đó phảng phất ẩn chứa biết bao đau thương.
Bi thương vì tâm chết, người đàn khúc này, tâm đã chết.
Nhắm mắt lại, A La nghe thấy người gẩy đàn lẩm bẩm: "A La, ngươi ở đây, ta biết ngươi đang ở gần đây, vì sao ngươi không đến gặp ta, vì sao!"
Thanh âm khàn khàn tuyệt vọng, nghe vào tai như dao nhọn đâm vào ngực.
Tiêu Vĩnh Hãn vẫn nhớ nàng, chưa bao giờ quên.
Hắn chỉ nhận nhầm mà thôi.
Hắn thật sự chỉ nhận nhầm...
Toàn thân A La vốn dĩ đều là mồ hôi lạnh, giờ đây chợt nghe thấy lời nói này, càng thêm họa vô đơn chí, chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, muốn cử động thân thể nhưng căn bản không thể động đậy, trong đầu chỉ liên tiếp vang lên một câu nói: Ta nhận nhầm, sai lầm, A La, ngươi rốt cuộc ở đâu...
- --------
Đợi đến khi Tiêu Kính Viễn trở về phòng, thấy A La đã ngủ rồi, hắn rón rén thay trung y, cởi giày rồi lên giường. Ai ngờ vừa lên giường liền sờ thấy hai má A La lạnh băng, hắn giật mình, nhanh chóng thắp đèn lên, sờ mạch đập trên cổ tay A La.
Mạch đập vững vàng, có điều toàn thân lạnh băng, khớp hàm cắn chặt.
Tiêu Kính Viễn không yên lòng, lập tức sai người đi mời đại phu, lại gọi nha hoàn đưa bát súp tới, cẩn thận ôm nàng dậy, đút cho nàng uống.
Về phần A La sau khi mê man, thân thể nhẹ bẫng, hai chân như đạp trên mây, cứ như vậy lảo đảo phiêu đãng đi về phía trước, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên thấy phía trước có một người mặc bạch y, nhẹ nhàng bay lại đây.
Hai người đối diện nhau, lúc này A La mới phát hiện người nọ chính là Tiêu Vĩnh Hãn.
Ánh mắt Tiêu Vĩnh Hãn hư vô mờ mịt, không biết nhìn về nơi nào.
A La mở miệng hỏi: "Vĩnh Hãn, tại sao ngươi ở chỗ này, không phải ngươi đã cưới Kha Dung sao? Hôm nay là đêm động phòng của ngươi, ngươi nên trở về hảo hảo chung sống với Kha Dung mới phải."
Tiêu Vĩnh Hãn nhẹ nhàng khẩy một cái, tiếng đàn vang lên.
A La cúi đầu nhìn mới phát hiện trên tay hắn cầm một cây đàn cổ.
"A La, ta muốn tìm A La... Ta đánh mất nàng, ta phải tìm được nàng..."
A La nghe vậy, nỗi đau ngày xưa lại xuất hiện, cắn răng nói: "Mười bảy năm, ngươi chưa từng đi tìm, bây giờ muốn tìm, đã quá muộn rồi!"
Tiêu Vĩnh Hãn ngước mắt nhìn nàng, miệng mơ hồ thì thào: "Ngươi rất giống A La của ta, nhưng thật thật giả giả ta làm sao phân biệt, ta nào biết, ngươi là thật hay giả..."
A La rốt cuộc nghe không nổi nữa.
Mặc dù kiếp này nàng và Tiêu Vĩnh Hãn đã sớm không còn tình yêu nam nữ, nhưng chung quy đời trước quen biết nhiều năm, nàng không đành lòng nhìn hắn kiếp này thống khổ như vậy!
"Vĩnh Hãn, ta van ngươi hãy quên đi, đó đều là chuyện đời trước, ta đã thoát ra khỏi giấc mộng đó, ngươi cũng mau chóng giải thoát, sống đời này thật tốt mới là thật!"
"Diệp Thanh La ta không biết nửa đường rút lui, giữa ngươi và ta tuyệt đối không có khả năng!"
Nàng dùng hết khí lực toàn thân nói với Tiêu Vĩnh Hãn, đó là những lời nàng chưa có cơ hội nói với hắn.
"A La, nàng mau tỉnh lại!" Ngay tại thời điểm nàng tê tâm liệt phế hô to với Tiêu Vĩnh Hãn, một giọng nói lo lắng truyền đến.
"Thất thúc?" nàng nhìn xung quanh, mong chờ: "Thất thúc, Thất thúc chàng ở đâu? Chàng tới cứu ta..."
"A La, không sao, đừng sợ!"
Tiêu Kính Viễn ôm chặt A La vẫn lạnh run như cũ, dùng môi mình dán lên gò má nàng.
Theo tiếng gọi trầm thấp của Tiêu Kính Viễn, A La mờ mịt tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy chính là hai mắt đầy tơ máu của hắn.
Rõ ràng ở trong mộng một khoảng thời gian, lại giống như ngăn cách cả đời.
Tiêu Kính Viễn hiện tại, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt tiều tụy, dưới cằm mọc râu lún phún như đã mấy ngày chưa cạo.
A La gả vào Tiêu gia đã được hơn mười ngày, cuộc sống thoải mái tự tại. So với đời trước gả đến Tiêu gia ngày ngày cử chỉ ngôn hành cẩn thận, bây giờ nàng nhàn nhã, thong dong hơn nhiều.
Là vì sống lại một đời nên trưởng thành sớm, cũng là vì thân phận nàng hôm nay đã khác trước. Lúc này, nàng là thê tử của Tiêu Kính Viễn, được không biết bao nhiêu vãn bối Tiêu gia gọi "Thất thẩm thẩm".
Trong số những chị em dâu đời trước, có người hợp tính, cũng có người không hợp, đời này trước mặt nàng, tất cả đều phải gọi một tiếng Thất thẩm thẩm. Về phần những người cùng bối phận, đối với nàng không có quan hệ lợi ích gì, lại thương tiếc nàng tuổi nhỏ gả cho Tiêu Kính Viễn, đều đối với nàng khoan dung nhiều hơn.
Dĩ nhiên, người khoan dung, chăm sóc nàng nhất, chính là Tiêu lão thái thái.
Tiêu lão thái thái vốn dĩ có chút thiên vị A La, muốn nàng làm cháu dâu mình, nhưng hiện tại cháu dâu không thành lại thành con dâu, còn gả cho tiểu nhi tử bà đắc ý nhất, Tiêu lão thái thái tất nhiên nghĩ tới liền vui vẻ, mỗi khi Tiêu Kính Viễn ra ngoài, bà liền gọi A La tới cùng chơi bài, chọc cười, miễn cho một mình nàng ở nhà sẽ buồn chán.
Hôm nay, A La tới chỗ lão thái thái chơi bài một lúc liền có chút mệt mỏi, nghiêng người dựa vào trên tháp nghỉ ngơi, phòng bên cạnh, vài vị tẩu tử cùng lão thái thái vẫn đang chơi, sau đó không biết sao lại nói đến chuyện nhà, nhắc tới hôn sự của Tiêu Vĩnh Hãn.
Thì ra Tiêu Vĩnh Hãn đã định thân với Kha Dung, quyết định thành hôn vào năm sau.
"Tuy có hơi vội một chút, nhưng cũng là cưới người trong nhà, trong nhà không bớt cũng không thêm người, đi từ phòng này sang phòng khác mà thôi." Trong lòng lão thái thái, so với hôn sự của Tiêu Kính Viễn coi trọng, hiển nhiên hôn sự của Tiêu Vĩnh Hãn đơn giản hơn.
Chung quy, nhi tử của bà chỉ còn mỗi Tiêu Kính Viễn chưa thành thân, tôn tử lại rất nhiều.
A La nghe lời này, nhất thời dựng lỗ tai. Nàng có biết Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung thành thân nhưng lại không biết cụ thể, bây giờ nghe mấy vị tẩu tử trò chuyện với lão thái thái đúng là chi tiết hơn nhiều.
"Đứa nhỏ Kha Dung này, dung mạo tốt, nhưng là đứa nhỏ đáng thương, số khổ, sau này Vĩnh Hãn cưới nàng, nàng cũng danh chính ngôn thuận ở lại nhà chúng ta."
"Đúng vậy, nói ra, đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá đè nén, ngày thường cũng không nói được vài câu." Đây là giọng Tiêu lão thái thái, hiển nhiên bà không quá thích Kha Dung.
"Kỳ thật, ít nói cũng có chỗ tốt, theo ta thấy, Kha cô nương là người cố chấp, toàn tâm toàn ý với Vĩnh Hãn. Từ cái lần rơi xuống nước hồi nhỏ, mấy năm nay Vĩnh Hãn tính tình đại biến, có Kha cô nương theo bên cạnh chăm sóc, lão thái thái cũng yên tâm không phải sao?"
Tiêu lão thái thái nghe vậy, gật đầu: "Phải, đứa nhỏ Vĩnh Hãn này, có lẽ sau khi thành thân bệnh tình sẽ tốt lên!"
A La không khỏi thầm nghĩ trong lòng, tật xấu này của Tiêu Vĩnh Hãn sợ là không tốt lên được.
Hắn cũng nhớ chuyện đời trước giống mình, nhưng ký ức của hắn không hoàn toàn rõ ràng, cho nên mới mơ hồ, mờ mịt như thế. Có lẽ trong lòng hắn dư tình chưa dứt cho nên mới muốn tìm kiếm "Diệp Thanh La" kiếp trước cùng hắn ước hẹn cả đời.
Chỉ là, Diệp Thanh La của hắn kỳ thật đã sớm không thuộc về hắn, cũng giống như, Tiêu Vĩnh Hãn của nàng đã sớm không còn là của nàng.
Hắn có thể cưới Kha Dung cũng rất tốt, nếu Kha Dung có thể làm hắn quên đi dư tình kiếp trước thì càng tốt.
Từ nay về sau, bọn họ một người là thẩm thẩm, một người là cháu trai, không có bất kì liên quan gì nữa.
A La đang ngẩn người suy nghĩ thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, đến gần song cửa sổ nhìn ra liền thấy mấy vị cháu dâu trong tộc đã tới, phía sau là nha hoàn tay cầm sợi tơ màu sắc sặc sỡ.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền hiểu ra.
Đây là phong tục truyền thống của nước Đại Minh, tết đến thì hà bao và khăn tay của cả nhà đều phải làm cái mới, mà tốt nhất là do chủ mẫu trong nhà tự tay làm, cho nam nhân đeo. Phong tục này không biết bắt đầu từ khi nào, quan viên đương triều, năm hết tết đến đều sẽ đeo hà bao thê tử làm, cầu mong năm mới thăng quan phát tài, còn người đọc sách hoặc nam tử chưa thành thân thì sẽ đeo hà bao do mẫu thân hoặc nữ quyến trong nhà làm, cầu thi đỗ Trạng Nguyên. Trước kia chưa gả, A La không biết làm chuyện thêu thùa này, tất cả hà bao lớn nhỏ trong nhà đều do mẫu thân làm hết, thế nên mới đầu A La nhất thời không nhớ ra phong tục này.
Bây giờ nhớ ra, trong lòng nàng hơi căng thẳng.
Ngay cả tấm đệm ưa thích trong đống đồ cưới của nàng đều do tú nương làm xong rồi nàng mới làm bộ thêu vài mũi mà thôi. Chỉ vậy mà đã mệt đến mấy ngày không có thời gian rảnh.
Bây giờ gả chồng rồi, không thể tùy tiện như lúc trước, nàng cũng nên thêu hà bao cho Tiêu Kính Viễn đi?
Nàng liền đứng dậy đi qua phòng bên. Mọi người trong phòng đang nói rôm rả náo nhiệt, thấy A La đi vào thì lần lượt trêu ghẹo: "Thất thẩm thẩm vừa nhìn chính là người khéo tay, không biết sẽ thêu dạng hà bao gì cho Thất thúc đây, nhất định là có thể khiến các ngươi mở rộng tầm mắt! Đến lúc đó, các ngươi không cần nhìn chằm chằm ta nữa!"
Thì ra mọi người đang nói đùa với nhau, đề tài vừa vặn dời sang A La.
Tiêu lão thái thái vừa nghe liền gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, năm ngoái Kính Viễn cũng không chú trọng chuyện này, chỉ tùy tiện đổi cái mới do tú nương làm, sau này là do Đại bá mẫu ngươi nói, trưởng tẩu như mẹ, hẳn là nên để nàng thêu hà bao. Bây giờ Kính Viễn có vợ rồi, từ nay về sau liền do A La làm cho hắn."
A La nghe vậy trong lòng nặng nề, có điều trước mặt nhiều người nàng chỉ đành kiên trì gật đầu cười cười.
- ---------
A La trở về phòng mình, lấy sợi tơ bảy màu nhận từ chỗ lão thái thái, lại kêu ma ma mang dụng cụ thêu đến, quyết định luyện tay thử trước một chút. Lỗ ma ma nhìn, tất nhiên đau lòng không thôi: "Phu nhân, ngài làm gì phải phí công như thế, cứ để nha hoàn bên dưới giúp là được. Nếu không, ta có thể giúp ngài thêu a, cần gì tự mình động thủ, nếu làm tay bị thương thì không nói cô gia, ngay cả lão bà ta cũng đau lòng."
A La lại kiên trì nói: "Ta đã thành thân, làm vợ người ta rồi, đương nhiên phải làm tròn bổn phận."
Nàng cố chấp kiên trì như vậy thật ra còn có một nguyên do, đời trước gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, nàng không để ý mấy chuyện này nên để nha hoàn làm giúp, nhưng cuối cùng nàng và Tiêu Vĩnh Hãn chung quy không thể làm phu thê cả đời.
Đời này gả cho Tiêu Kính Viễn, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nàng rất quý trọng mối duyên phận này, chỉ mong có thể cùng hắn bạc đầu giao lão. Bởi vì trong lòng quá quý trọng, khó tránh khỏi cầu toàn, e sợ lại giống đời trước.
Giờ đây, dù chỉ là một cái hà bao nhỏ, nàng cũng muốn tự tay làm, cầu may mắn, an tâm.
Lỗ ma ma thấy nàng quyết tâm cũng không khuyên nữa, ở bên cạnh giúp nàng tách sợi tơ, thở dài cảm khái: "Phu nhân thật sự trưởng thành rồi, trước kia ở nhà lão phu nhân nói mãi ngài cũng không thèm để bụng, hiện tại không có ai thúc giục nhưng vẫn nhất định muốn tự tay thêu thùa."
A La nghe xong, cười cười: "Việc gì cũng có lần đầu mà!"
Đang nói thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, A La nhĩ lực tốt, biết là Tiêu Kính Viễn trở về, vội vàng đi ra nghênh đón.
Tiêu Kính Viễn mới từ trong triều về, mặc quan phục đỏ tía, dáng người cao lớn ngọc thụ lâm phong, A La mím môi cười đi qua, đắc ý nói: "Thất thúc nhìn xem, ta đang chuẩn bị làm hà bao cho chàng."
"Nàng làm?" Tiêu Kính Viễn để hạ nhân hầu hạ thay thường phục, hơi bất ngờ hỏi: "Nàng biết làm cái này?"
A La nhất thời có chút mất hứng, thầm nghĩ mình xưa nay không giỏi nữ công nhưng hắn cũng không thể nghi ngờ nàng vậy chứ? Huống chi, trước kia không biết, có lẽ hiện tại biết thì sao?
Nàng liền cố ý nói: "Ở trong mắt chàng ta là người không học vấn không nghề nghiệp, nhưng chàng nào biết, ta thêu hà bao ngay cả nương đều muốn khen đấy!"
"Thật sự?"
"Đúng vậy!" A La nói dối ngay cả mắt cũng không chớp cái nào.
Tiêu Kính Viễn cầm lấy tay nàng, chăm chú nhìn. Bàn tay nàng trắng nõn như bạch ngọc, mềm mại không xương, ngón tay thon dài, xinh xắn đáng yêu, móng tay tinh tế trong suốt, không cần bôi vẽ cái gì đã có màu hồng phấn tự nhiên.
"Không tin nàng cũng không phải không muốn nàng thêu, chỉ là nàng tính tình hoạt bát, không ổn trọng, lỡ như lúc thêu bị thương tay thì sao được?"
"Thất thúc, chàng yên tâm đi, ta không để tay bị thương đâu, chàng chỉ cần chờ mấy ngày nữa đeo hà bao A La đích thân thêu là được!" A La xuất khẩu cuồng ngôn, mạnh miệng tuyên bố.
Tiêu Kính Viễn thấy nàng nói chắc chắn như thế, cũng không kiên trì khuyên nữa, cười nhéo mũi nàng: "Ta xưa nay không để ý mấy chuyện này, nàng thêu cũng được, không thêu cũng thế, đều không trọng yếu, chỉ cần nhớ đừng để tay bị thương là được."
A La dĩ nhiên gật đầu đáp ứng, đúng lúc bữa tối đã chuẩn bị xong, hai vợ chồng cùng nhau dùng bữa, vừa ăn vừa tán gẫu chuyện nhà, A La nhìn như vô tình nhắc tới hôn sự của Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung.
"Xem ra, phủ chúng ta sắp có náo nhiệt rồi!" nàng giả vờ không thèm để ý hôn sự của bọn họ, chỉ nói ngóng trông xem náo nhiệt để che giấu tâm tư.
"Lần này Vĩnh Hãn muốn cưới Kha Dung, ta thấy hơi bất ngờ." có điều đây là chuyện của vãn bối, nếu bọn họ đã có chủ ý, hắn làm thúc thúc tất nhiên không tiện nói cái gì, cứ theo ý bọn họ thôi.
"Không biết nữa, ta cũng không quen thân với hai người họ lắm..." A La cẩn thận phủi sạch quan hệ.
- ---------
Năm nay, hai mươi mốt tháng chạp, Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung thành hôn.
Bởi vì Kha Dung ở nhờ Tiêu phủ cho nên đành phải đưa nàng đến biệt viện ở thôn trang, đến ngày thành hôn lại đến đón dâu. Mấy vị phu nhân Tiêu gia bận rộn chuẩn bị hôn sự. A La ỷ vào tuổi còn nhỏ, lại là nàng dâu mới gả đến nên không cần bận tâm lo liệu việc gì, chỉ cùng nhóm cháu dâu bồi lão thái thái trò chuyện, nhàn rỗi xem náo nhiệt.
Tiêu Kính Viễn là nhân vật có tiếng trong triều, tất nhiên phải tiếp đón khách khứa, bận rộn cực kỳ. Lúc A La về phòng, hắn còn chưa trở lại, nàng mang khung thêu ra tiếp tục làm hà bao.
Nói ra cũng hổ thẹn, nàng đã làm hỏng bốn cái khung thêu, hủy hết mấy sợi tơ rồi mà ngay cả một cái hà bao cũng không thêu xong.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" A La khó xử nhìn mấy mũi thêu loạn thất bát tao trên bàn, thở dài: "Ta đã nói chắc chắn sẽ thêu cho Thất thúc một cái hà bao a!"
Bên cạnh, Lỗ ma ma bất đắc dĩ lắc đầu: "Phu nhân, ngài đã đâm vào tay hai lần rồi, cũng may là nhanh chóng bôi thuốc mới giấu được Thất gia đó. Nếu lại ép buộc nữa, Thất gia biết ngài bị thương tay, sợ là sẽ tức giận, đến lúc đó, hạ nhân chúng ta cũng sẽ bị phạt."
Lỗ ma ma đã sớm nhìn ra, vị Tiêu Thất gia kia đối với phu nhân thì ôn hòa, nói chuyện dịu dàng êm tai, nhưng đối với người khác thì chính là phán quan trên công đường a, chỉ cần hắn nghiêm mặt một cái, thật sự là hù chết người đó.
Mà Tiêu Thất gia đã cố ý dặn dò các nàng chăm sóc phu nhân cho tốt, nếu như biết các nàng để mặc phu nhân thêu thùa bị thương tay, còn không biết sẽ trách phạt các nàng thế nào đâu!
A La ngẫm lại cũng đúng, suy sụp nhìn mấy sợi tơ: "Thôi thôi, nhân sinh khổ đoản, ta cầm làm là tận hưởng lạc thú trước mắt, cần gì làm khó bản thân chứ!"
Cứ quyết định như vậy, để Lỗ ma ma tìm nha hoàn thêu thùa tốt làm giúp nàng là được.
Như thế cũng tiện báo cáo kết quả với Tiêu Kính Viễn, không đến mức quá khoác lác.
Lỗ ma ma thấy A La cuối cùng không ép buộc nữa, liền cười ha hả kêu nha hoàn mang một cái hà bao tới: "Phu nhân, ta đã sớm chuẩn bị xong."
A La không ngờ Lỗ ma ma đã sớm nhìn thấu mình, biết mình cuối cùng sẽ bỏ cuộc, nhất thời không nói ra lời, qua nửa ngày mới cầm cái hà bao kia lên, tỉ mỉ xem xét.
"Cái này thêu thật sống động, rất đẹp mắt, đường may cũng tốt, tặng cho Thất thúc cũng có thể diện."
Nhưng mà chung quy không phải mình thêu a!
Lỗ ma ma nhìn ra tâm tư A La, liền bày cách: "Phu nhân ngài xem, con cá này còn chưa thêu mắt, để ngài thêu không phải được rồi sao?"
Thật sự là không ai hiểu A La hơn Lỗ ma ma, A La mừng rỡ, vội vàng cầm kim chỉ ra thêu mắt cá, vậy là đại công cáo thành.
Kế tiếp nàng chỉ cần chờ Tiêu Kính Viễn trở về, đích thân tặng hà bao cho hắn, đáng tiếc chờ mãi vẫn không thấy bóng người, không biết qua bao lâu, nàng liền tựa người vào trên giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Đêm nay Tiêu gia giăng đèn kết hoa, náo nhiệt cả một vùng, đương nhiên cũng truyền đến phòng A La.
A La khẽ lật người, lại nghe được có người hô lên: "Sai lầm, sai lầm, không đúng, ngươi là giả! Ngươi căn bản không phải A La, ngươi gạt ta, ngươi cũng dám gạt ta, ngươi lừa ta thật khổ, các ngươi cút cho ta, cút!"
A La giật mình tỉnh lại, lúc này toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Trong tiếng cười nói ầm ĩ, náo nhiệt bên ngoài, vẫn như cũ có giọng nói kia.
Đó là giọng của Tiêu Vĩnh Hãn.
"Ngươi cút cho ta, cút! Nếu không cút ta liền bóp chết ngươi!" Tiêu Vĩnh Hãn nói.
"Ta không cút, tại sao ta phải cút, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ta và ngươi, ta sao ta phải rời đi! Chẳng lẽ hôn sự này không phải ngươi tự đến cầu lão thái thái sao, nếu ngươi đã cưới ta thì tại sao bây giờ lại đối xử với ta như vậy? Ngươi là phu quân ta, ta là thê tử của ngươi, ngươi dựa vào cái gì bảo ta cút? Đây là phòng của ta!"
Thanh âm nữ tử thê lương, run rẩy, ẩn chứa bao nhiêu bi thương cùng tuyệt vọng.
"Kha Dung ta trong nhà đã sớm suy tàn, thân như lục bình không nơi nương tựa, hiện tại ta chỉ cầu mong có một chỗ dựa mà thôi, ta đã gả cho ngươi, từ nay về sau ngươi chính là trời của ta, ngươi bảo ta cút, ta có thể cút đi đâu đây, chẳng lẽ muốn ta đi chết hay sao?"
"Chuyện này không liên quan gì đến ta, ngươi là giả, là giả, ngươi cút cho ta!"
"Tốt, ngươi bảo ta cút, ta chết cho ngươi xem!"
Dứt lời, nữ nhân giống như vùng vẫy làm gì đó, kế tiếp là một mảnh hỗn loạn, ma ma nha hoàn đều bị kinh động, tiếng khuyên can, tiếng cầu cứu rối ren.
A La tất nhiên biết, đây là Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung.
Đêm động phòng hoa chúc của bọn họ lại ầm ĩ thành như vậy?
A La vô lực nằm đó, hai mắt nhìn đỉnh màn.
Ngày ấy Tiêu Vĩnh Hãn đàn khúc Hầu La Hương trong rừng trúc, ánh mắt hắn rõ ràng có vẻ bồi hồi, mê mang, không biết mình rốt cuộc tìm ai. A La đã gả cho Tiêu Kính Viễn, không có khả năng quay đầu, cho nên nàng liền thúc đẩy hắn một phen, nói ra tên Kha Dung.
Nàng vốn dĩ có ý tốt, nghĩ hắn và Kha Dung là thanh mai trúc mã, quan hệ cũng tốt, nếu hắn cưới Kha Dung, hai người họ sẽ thành một đôi, chậm rãi quên đi quá khứ thị phi, bệnh của hắn có lẽ sẽ tốt lên.
Không ngờ, đêm động phòng hoa chúc, hắn lại phát tác, đối đãi với Kha Dung như thế.
Nếu vậy, là nàng hảo tâm làm chuyện sai rồi.
Trong một mảnh lung tung rối loạn, A La lại nghe được khúc Hầu La Hương kia.
Lần này, khúc đàn cực kỳ thong thả, trầm thấp, trong đó phảng phất ẩn chứa biết bao đau thương.
Bi thương vì tâm chết, người đàn khúc này, tâm đã chết.
Nhắm mắt lại, A La nghe thấy người gẩy đàn lẩm bẩm: "A La, ngươi ở đây, ta biết ngươi đang ở gần đây, vì sao ngươi không đến gặp ta, vì sao!"
Thanh âm khàn khàn tuyệt vọng, nghe vào tai như dao nhọn đâm vào ngực.
Tiêu Vĩnh Hãn vẫn nhớ nàng, chưa bao giờ quên.
Hắn chỉ nhận nhầm mà thôi.
Hắn thật sự chỉ nhận nhầm...
Toàn thân A La vốn dĩ đều là mồ hôi lạnh, giờ đây chợt nghe thấy lời nói này, càng thêm họa vô đơn chí, chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, muốn cử động thân thể nhưng căn bản không thể động đậy, trong đầu chỉ liên tiếp vang lên một câu nói: Ta nhận nhầm, sai lầm, A La, ngươi rốt cuộc ở đâu...
- --------
Đợi đến khi Tiêu Kính Viễn trở về phòng, thấy A La đã ngủ rồi, hắn rón rén thay trung y, cởi giày rồi lên giường. Ai ngờ vừa lên giường liền sờ thấy hai má A La lạnh băng, hắn giật mình, nhanh chóng thắp đèn lên, sờ mạch đập trên cổ tay A La.
Mạch đập vững vàng, có điều toàn thân lạnh băng, khớp hàm cắn chặt.
Tiêu Kính Viễn không yên lòng, lập tức sai người đi mời đại phu, lại gọi nha hoàn đưa bát súp tới, cẩn thận ôm nàng dậy, đút cho nàng uống.
Về phần A La sau khi mê man, thân thể nhẹ bẫng, hai chân như đạp trên mây, cứ như vậy lảo đảo phiêu đãng đi về phía trước, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên thấy phía trước có một người mặc bạch y, nhẹ nhàng bay lại đây.
Hai người đối diện nhau, lúc này A La mới phát hiện người nọ chính là Tiêu Vĩnh Hãn.
Ánh mắt Tiêu Vĩnh Hãn hư vô mờ mịt, không biết nhìn về nơi nào.
A La mở miệng hỏi: "Vĩnh Hãn, tại sao ngươi ở chỗ này, không phải ngươi đã cưới Kha Dung sao? Hôm nay là đêm động phòng của ngươi, ngươi nên trở về hảo hảo chung sống với Kha Dung mới phải."
Tiêu Vĩnh Hãn nhẹ nhàng khẩy một cái, tiếng đàn vang lên.
A La cúi đầu nhìn mới phát hiện trên tay hắn cầm một cây đàn cổ.
"A La, ta muốn tìm A La... Ta đánh mất nàng, ta phải tìm được nàng..."
A La nghe vậy, nỗi đau ngày xưa lại xuất hiện, cắn răng nói: "Mười bảy năm, ngươi chưa từng đi tìm, bây giờ muốn tìm, đã quá muộn rồi!"
Tiêu Vĩnh Hãn ngước mắt nhìn nàng, miệng mơ hồ thì thào: "Ngươi rất giống A La của ta, nhưng thật thật giả giả ta làm sao phân biệt, ta nào biết, ngươi là thật hay giả..."
A La rốt cuộc nghe không nổi nữa.
Mặc dù kiếp này nàng và Tiêu Vĩnh Hãn đã sớm không còn tình yêu nam nữ, nhưng chung quy đời trước quen biết nhiều năm, nàng không đành lòng nhìn hắn kiếp này thống khổ như vậy!
"Vĩnh Hãn, ta van ngươi hãy quên đi, đó đều là chuyện đời trước, ta đã thoát ra khỏi giấc mộng đó, ngươi cũng mau chóng giải thoát, sống đời này thật tốt mới là thật!"
"Diệp Thanh La ta không biết nửa đường rút lui, giữa ngươi và ta tuyệt đối không có khả năng!"
Nàng dùng hết khí lực toàn thân nói với Tiêu Vĩnh Hãn, đó là những lời nàng chưa có cơ hội nói với hắn.
"A La, nàng mau tỉnh lại!" Ngay tại thời điểm nàng tê tâm liệt phế hô to với Tiêu Vĩnh Hãn, một giọng nói lo lắng truyền đến.
"Thất thúc?" nàng nhìn xung quanh, mong chờ: "Thất thúc, Thất thúc chàng ở đâu? Chàng tới cứu ta..."
"A La, không sao, đừng sợ!"
Tiêu Kính Viễn ôm chặt A La vẫn lạnh run như cũ, dùng môi mình dán lên gò má nàng.
Theo tiếng gọi trầm thấp của Tiêu Kính Viễn, A La mờ mịt tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy chính là hai mắt đầy tơ máu của hắn.
Rõ ràng ở trong mộng một khoảng thời gian, lại giống như ngăn cách cả đời.
Tiêu Kính Viễn hiện tại, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt tiều tụy, dưới cằm mọc râu lún phún như đã mấy ngày chưa cạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.