Chương 1: Nắng gắt như lửa
Cố Khinh Chu
27/10/2021
Giữa hè, nắng gắt như lửa.
Toàn bộ khu vực lão thành nhân khí điêu tàn, thoạt nhìn không bằng khu tân thành phồn hoa như vậy.
Nhưng chỉ cần là người sinh trưởng ở Bắc thành sẽ rõ ràng khu lão thành sinh sống một ít đại quan, dân quý tộc, bọn họ thoạt nhìn vô tranh vô lợi, nhưng trên thực tế sinh hoạt cực kỳ xa hoa lãng phí.
Sở gia Bắc thành là đệ nhất gia tộc, mà Thẩm gia là một gia tộc tiêu biểu khác.
Nhà cũ đứng lặng ở trên sườn núi Bắc thành, bóng cây xanh um tươi tốt, từ xa có một thân ảnh nho nhỏ liều mạng chạy vội, cô chạy tới cả người đầy mồ hô, rốt cuộc tới gần Thẩm gia mới dần dần chậm bước chân lại.
Cánh cửa chính giống như một con mãnh thú háu ăn ở trước mắt, một làn gió lạnh từ bên trong thổi tới, cô gái thở dài, chậm bước vào cửa.
Thẩm Nghênh Hòa nhẹ nhàng để cặp sách xuống, cúi đầu cởi đôi giày vải bạt. Cúi đầu, ánh mắt quét qua phòng khách, "Hush... còn không sao."
"Bên ngoài nóng lắm à? Sau lưng em quần áo đều ướt đẫm."
Thẩm Nghênh Hòa rón ra rón rén đang muốn lên lầu, thực sự bị thanh âm đột nhiên này làm hoảng sợ, cô quay đầu lại, trên mặt có lẽ vì máy lạnh ở phòng khách mở quá lớn, trở nên hơi trắng, mồ hôi mịn chưa tan hết còn đọng trên trán.
"Nhị ca, nguyên lai anh ở nhà." Sắc mặt Thẩm Nghênh Hòa có chút hòa hoãn, cô xấu hổ duỗi tay sờ sờ ra sau lưng mình, "Vừa rồi mang cặp sách cho nên có chút nóng, em lên lầu thay đồ."
Thẩm Nghênh Hòa nói một câu xong liền định lần nữa rời khỏi, nhị ca Thẩm Lâm Tu cười cười từ phòng bếp đi tới, trong tay cầm một ly nước trái cây thật nhiều đá, "Sốt ruột cái gì, muốn uống nước trái cây không?"
Thẩm Nghênh Hòa liên tục lắc đầu, "Không được, không được. Cảm ơn nhị ca."
Cô hơi hơi khom lưng, sau đó cất bước chạy lên lầu hai. Tốc độ thật mau, khó nhất chính là cô còn chạy trên mũi chân, động tác nhẹ như chim, công phu này không phải là hai ba năm có thể luyện ra tới.
Thẩm Lâm Tu nhìn bóng dáng Thẩm Nghênh Hòa ha hả cười, quay đầu lại lần nữa đi phòng bếp.
"Hô hô, người Thẩm gia như thế nào đều là xuất quỷ nhập thần, sớm hay muộn đều phải bị dọa đến xuất thần." Thẩm Nghênh Hòa tới cửa phòng thổn thức một tiếng, vừa mở khóa cửa, khẩn trương cũng giảm xuống.
"A......"
Căng thẳng còn bên hông, thanh âm cô còn chưa kịp hô lên, miệng đã bị ngăn chặn kín mít. Cô hoảng sợ mở to mắt, thân thể không tự chủ được đã bị chậm rãi kéo đi hướng phòng khác...
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, thanh âm giống như ngày thường thật thong dong, không ai phát hiện ra vừa rồi có chuyện gì khác thường.
Thông! Rầu rĩ một tiếng, Thẩm Nghênh Hòa bị ném lên giường lớn mềm mại. Cô bắn người ngồi thẳng lên, hai mắt chằm chằm nhìn cái người hành hung ở cửa kia, nhưng một chút ý tứ kêu cứu mạng đều không có.
"Em không nhận được tin nhắn của anh? Vẫn quên mất sau khi tan học trực tiếp đi đến phòng anh?"
Lông mi dài chớp chớp, Thẩm Nghênh Hòa lập tức nhảy xuống giường lờn, cô ôm cặp sách ở trước ngực, nhỏ giọng mang theo tức giận, "Em về phòng cất cặp sách không được sao? Em có nói không tới?"
Người đàn ông "nga" một tiếng, chậm rãi tiến tới bên Thẩm Nghênh Hòa, cô rụt vai lại, cúi đầu chớp chớp lông mi, "Anh coi em đây một người toàn mồ hôi, dù sao cũng phải về phòng để tắm mà."
Lại là nga một tiếng, anh ta đã đến tới gần bên người Thẩm Nghênh Hòa. Đầu vai cô đã hoàn toàn gục xuống, hoàn toàn từ bỏ ý phản kháng, "Đại ca, em sai rồi, hôm nay tạm tha em được không! Em một hồi còn phải tham gia hoạt động ở trường, thời gian có chút gấp rút..."
"Anh gọi qua cho trường học, sau khi thi đại học đều được nghỉ, em mỗi sáng đeo cặp sách ra ngoài, ở ngoài cả ngày, đại ca thật sự lo lắng cho em..."
Khi nói chuyện, khóe miệng người đàn ông giơ cao, đôi mắt tà mị sáng rỡ lên, một ngón tay khơi khơi một lọn tóc mái còn dính mồ hôi trên trán cô, một tay khác nâng nâng cái cằm nhỏ.
Ánh mắt Thẩm Nghênh Hòa lướt qua mặt người đàn ông, sau đó né tránh và nhìn xuống đất. Cô không dám nhìn người đàn ông trước mắt, bởi vì đôi mắt nhiếp hồn người kia thật giống như vực sâu.
"Như thế nào không nói? Hôm nay lấy cớ không được trôi chảy. Nói đi, anh cho em thời gian." Động tác người đàn ông có chút lười biếng, anh giật giật hai cái, đoạt cặp sách Thẩm Nghênh Hòa ôm ở ngực ném ra xa, sau đó không nhanh không chậm giúp cô mở nút áo ngực.
"Ô ngao...... Đại ca!" Thẩm Nghênh Hòa cực không kiên nhẫn đô đô cái miệng nhỏ, tuy không tình nguyện nhưng cũng không dám phản kháng, "Đừng làm chuyện này, được không? Đây là ở nhà, nhị ca còn ở dưới lầu."
"Làm chuyện gì?"
Thẩm Nghênh Hòa sắc mặt đỏ lên, hận đến cắn răng, trong lòng sớm đã mắng người đàn ông từ đầu đến chân, nhưng mà có thể như thế nào khác đâu? Còn phải cụp mi rũ mắt, thậm chí thở mạnh cũng không dám, người này không để ý đến những người khác trong nhà, nhưng cô Thẩm Nghênh Hòa còn phải tiếp tục sống ở nhà ngây ngốc đi!
Thẩm Nghênh Hòa giơ tay, phủi tay người đàn ông xuống, "Đã biết, đã biết. Em trước đi tắm rửa một cái đã."
Người đàn ông cười hắc hắc, không chờ Thẩm Nghênh Hòa chạy thoát lại lần nữa vòng tay ôm cô ném lên giường, "Làm xong vẫn là một người đầy mồ hôi, một hồi lại tắm cũng không muộn, đừng lãng phí nước."
......
Thẩm Nghênh Hòa vừa mới bò lên từ giường, thân thể một lần lại bị chặt chẽ đè ép xuống, một tiếng hô nhỏ thật mau đã bị hôn đến choáng ngợp.
Một mảnh hỗn độn, mơ hồ người đàn ông thở hổn hển, "Tiểu nha đầu, hai tháng không gặp lại phát dục..."
Thẩm Nghênh Hòa chỉ cảm thấy trên ngực một trận tê dại kèm theo cơn đau do bị nắn bóp mạnh bạo, cơ thể cô căng ra. Một trận khô nóng từ rốn đi xuống dưới chân. Thật mau giữa hai chân có một bàn tay to hướng vào mà lộng, có thứ gì nhão nhão dính dính giữa thân thể mình và cái tay kia...
Thẩm Nghênh Hòa hô nhỏ một tiếng, tiếp theo tay chân cùng ra sức giãy giụa lên. Tuy rằng trước kia người này cũng trêu chọc cơ thể cô, nhưng lần này thật quá mạnh mẽ.
"Không được, không được." Thẩm Nghênh Hòa đến nước mắt đều muốn rơi xuống, "Trong nhà có nhiều người như vậy, nếu bị phát hiện......"
Bàn tay to lập tức che miệng Thẩm Nghênh Hòa, tiếp theo khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt cô, "Em không ra tiếng, tự nhiên không ai biết..." Hơi thở nóng hổi phả vào mặt làm Thẩm Nghênh Hòa có cảm giác hít thở không thông.
Hơn nữa, cảm giác này rất nguy hiểm.
"Em dám nói, em không thích anh?" Hai tay người đàn ông cùng sử dụng, trên dưới khảy thân mình mềm mại của Thẩm Nghênh Hòa, vừa đánh giá thân thể cô, dưới thân anh người con gái như ngoạn vật, tránh trái tránh phải, như một con rắn mềm nhuyễn.
"Không thích." Thẩm Nghênh Hòa quay mặt sang một bên, đô đô miệng rõ ràng bực tức, nhưng trên mặt lại một trận đỏ hồng.
"Bang!"
Trên mông Thẩm Nghênh Hòa tê rần, khóe miệng bị cắn một cái, nhưng thông minh như cô không dám phát ra thanh âm nào.
"Nói dối." Người đàn ông nâng người lên rời khỏi thân thể cô, xuống giường, còn không quên tham lam nhìn nhìn, "Đi tắm rửa đi, điên cả ngày mới trở về, dơ muốn chết."
......
Lúc Thẩm Nghênh Hòa từ phòng tắm đi ra, người đàn ông giống như đã ngủ ở trên giường.
"Đại ca?" Không có tiếng trả lời.
"Thẩm Lâm Bắc!" Vẫn như cũ, an tĩnh một mảnh, Thẩm Nghênh Hòa cắn cắn môi dưới, tức giận nhặt cặp sách dưới mặt đất lên, "Vừa rồi sinh long hoạt hổ, giả chết thật đúng là hay." Thẩm Nghênh Hòa hung hăng liếc mắt lại giường một cái, sau đó hướng đi ra cửa lầm bầm lầu bầu, "Em biết anh không ngủ, chỉ là cố ý thôi."
Cô rất rõ ràng địa vị của mình ở Thẩm gia, cũng rõ ràng ở một chuyện nào đó cô thật thẹn với đối phương, cho nên Thẩm Lâm Bắc làm gì cô đều chỉ có thể chịu đựng, nhưng mỗi ngày trôi qua như vậy thật không biết đến đâu là kết thúc.
Có lẽ, có lẽ cô thi đậu đại học xong sẽ giải quyết được vấn đề này!
Đóng đóng mở mở, qua lại giữa hai phòng.
Thẩm Nghênh Hòa oa oa trên giường, nhìn đồng phục để trên ghế, vẻ mặt bất đắc dĩ. Quan hệ của cô cùng Thẩm Lâm Bắc như vậy, cũng không biết đã bao nhiêu lần.
Người chưa tốt nghiệp, dù sao cũng phải ăn nhờ ở đậu. Năm đó mẹ đem mình vào cửa, cô rất rõ ràng mẹ mình kỳ thật chính là tiểu tam trong truyền thuyết, nếu không Thẩm Lâm Bắc căn bản sẽ không đối đãi với cô như vậy.
Cũng mặc kệ như thế nào, ba Thẩm đối với cô vẫn rất tốt, mà mẹ vẫn luôn nói bà rất yêu đối phương, nếu không bà không có khả năng kiên trì cho tới ngày hôm nay, mắt thấy đã tốt nghiệp cao trung, chuẩn bị vào đại học, Thẩm Nghênh Hòa đành cắn răng kiên trì đi xuống. Nếu không lão gia tử một khi biết cô con gái không huyết thống này, đại danh câu dẫn đại ca, về sau ai còn sẽ quản?
"Ai......" Thẩm Nghênh Hòa hít một hơi, khẽ lắc lắc cái đầu nhỏ.
Thẩm Nghênh Hòa còn may là người có tính lạc quan, cứ việc bị cái người Thẩm Lâm Bắc kia vừa về tới cửa đã chà đạp, nhưng cô vẫn đối với chính mình ôm hy vọng, dù sao sắp tốt nghiệp, chỉ cần giấy báo trúng tuyển đại học đến tay, hắc hắc!
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghênh Hòa lập tức tinh thần tỉnh táo, cô xoay người nhảy xuống giường, ở bên cửa sổ múa may như nghênh đón ngày mai tốt đẹp, "Vào đại học, đem cái tên đáng chết Thẩm Lâm Bắc ném đi thật xa, sau đó chính mình đi làm 2 việc làm thêm, nuôi sống mẹ hẳn là cũng không khó!"
Chợt Thẩm Nghênh Hòa ngẩn ra, trong lòng tràn qua một tia thê lương, "Rời đi..."
Tiếng lòng trong nháy mắt bị cắt đi, không biết vì cái gì cô lại nghĩ tới người phụ nữ tên Hà Tuyết Tình kia, ánh mắt trở nên u oán.
Toàn bộ khu vực lão thành nhân khí điêu tàn, thoạt nhìn không bằng khu tân thành phồn hoa như vậy.
Nhưng chỉ cần là người sinh trưởng ở Bắc thành sẽ rõ ràng khu lão thành sinh sống một ít đại quan, dân quý tộc, bọn họ thoạt nhìn vô tranh vô lợi, nhưng trên thực tế sinh hoạt cực kỳ xa hoa lãng phí.
Sở gia Bắc thành là đệ nhất gia tộc, mà Thẩm gia là một gia tộc tiêu biểu khác.
Nhà cũ đứng lặng ở trên sườn núi Bắc thành, bóng cây xanh um tươi tốt, từ xa có một thân ảnh nho nhỏ liều mạng chạy vội, cô chạy tới cả người đầy mồ hô, rốt cuộc tới gần Thẩm gia mới dần dần chậm bước chân lại.
Cánh cửa chính giống như một con mãnh thú háu ăn ở trước mắt, một làn gió lạnh từ bên trong thổi tới, cô gái thở dài, chậm bước vào cửa.
Thẩm Nghênh Hòa nhẹ nhàng để cặp sách xuống, cúi đầu cởi đôi giày vải bạt. Cúi đầu, ánh mắt quét qua phòng khách, "Hush... còn không sao."
"Bên ngoài nóng lắm à? Sau lưng em quần áo đều ướt đẫm."
Thẩm Nghênh Hòa rón ra rón rén đang muốn lên lầu, thực sự bị thanh âm đột nhiên này làm hoảng sợ, cô quay đầu lại, trên mặt có lẽ vì máy lạnh ở phòng khách mở quá lớn, trở nên hơi trắng, mồ hôi mịn chưa tan hết còn đọng trên trán.
"Nhị ca, nguyên lai anh ở nhà." Sắc mặt Thẩm Nghênh Hòa có chút hòa hoãn, cô xấu hổ duỗi tay sờ sờ ra sau lưng mình, "Vừa rồi mang cặp sách cho nên có chút nóng, em lên lầu thay đồ."
Thẩm Nghênh Hòa nói một câu xong liền định lần nữa rời khỏi, nhị ca Thẩm Lâm Tu cười cười từ phòng bếp đi tới, trong tay cầm một ly nước trái cây thật nhiều đá, "Sốt ruột cái gì, muốn uống nước trái cây không?"
Thẩm Nghênh Hòa liên tục lắc đầu, "Không được, không được. Cảm ơn nhị ca."
Cô hơi hơi khom lưng, sau đó cất bước chạy lên lầu hai. Tốc độ thật mau, khó nhất chính là cô còn chạy trên mũi chân, động tác nhẹ như chim, công phu này không phải là hai ba năm có thể luyện ra tới.
Thẩm Lâm Tu nhìn bóng dáng Thẩm Nghênh Hòa ha hả cười, quay đầu lại lần nữa đi phòng bếp.
"Hô hô, người Thẩm gia như thế nào đều là xuất quỷ nhập thần, sớm hay muộn đều phải bị dọa đến xuất thần." Thẩm Nghênh Hòa tới cửa phòng thổn thức một tiếng, vừa mở khóa cửa, khẩn trương cũng giảm xuống.
"A......"
Căng thẳng còn bên hông, thanh âm cô còn chưa kịp hô lên, miệng đã bị ngăn chặn kín mít. Cô hoảng sợ mở to mắt, thân thể không tự chủ được đã bị chậm rãi kéo đi hướng phòng khác...
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, thanh âm giống như ngày thường thật thong dong, không ai phát hiện ra vừa rồi có chuyện gì khác thường.
Thông! Rầu rĩ một tiếng, Thẩm Nghênh Hòa bị ném lên giường lớn mềm mại. Cô bắn người ngồi thẳng lên, hai mắt chằm chằm nhìn cái người hành hung ở cửa kia, nhưng một chút ý tứ kêu cứu mạng đều không có.
"Em không nhận được tin nhắn của anh? Vẫn quên mất sau khi tan học trực tiếp đi đến phòng anh?"
Lông mi dài chớp chớp, Thẩm Nghênh Hòa lập tức nhảy xuống giường lờn, cô ôm cặp sách ở trước ngực, nhỏ giọng mang theo tức giận, "Em về phòng cất cặp sách không được sao? Em có nói không tới?"
Người đàn ông "nga" một tiếng, chậm rãi tiến tới bên Thẩm Nghênh Hòa, cô rụt vai lại, cúi đầu chớp chớp lông mi, "Anh coi em đây một người toàn mồ hôi, dù sao cũng phải về phòng để tắm mà."
Lại là nga một tiếng, anh ta đã đến tới gần bên người Thẩm Nghênh Hòa. Đầu vai cô đã hoàn toàn gục xuống, hoàn toàn từ bỏ ý phản kháng, "Đại ca, em sai rồi, hôm nay tạm tha em được không! Em một hồi còn phải tham gia hoạt động ở trường, thời gian có chút gấp rút..."
"Anh gọi qua cho trường học, sau khi thi đại học đều được nghỉ, em mỗi sáng đeo cặp sách ra ngoài, ở ngoài cả ngày, đại ca thật sự lo lắng cho em..."
Khi nói chuyện, khóe miệng người đàn ông giơ cao, đôi mắt tà mị sáng rỡ lên, một ngón tay khơi khơi một lọn tóc mái còn dính mồ hôi trên trán cô, một tay khác nâng nâng cái cằm nhỏ.
Ánh mắt Thẩm Nghênh Hòa lướt qua mặt người đàn ông, sau đó né tránh và nhìn xuống đất. Cô không dám nhìn người đàn ông trước mắt, bởi vì đôi mắt nhiếp hồn người kia thật giống như vực sâu.
"Như thế nào không nói? Hôm nay lấy cớ không được trôi chảy. Nói đi, anh cho em thời gian." Động tác người đàn ông có chút lười biếng, anh giật giật hai cái, đoạt cặp sách Thẩm Nghênh Hòa ôm ở ngực ném ra xa, sau đó không nhanh không chậm giúp cô mở nút áo ngực.
"Ô ngao...... Đại ca!" Thẩm Nghênh Hòa cực không kiên nhẫn đô đô cái miệng nhỏ, tuy không tình nguyện nhưng cũng không dám phản kháng, "Đừng làm chuyện này, được không? Đây là ở nhà, nhị ca còn ở dưới lầu."
"Làm chuyện gì?"
Thẩm Nghênh Hòa sắc mặt đỏ lên, hận đến cắn răng, trong lòng sớm đã mắng người đàn ông từ đầu đến chân, nhưng mà có thể như thế nào khác đâu? Còn phải cụp mi rũ mắt, thậm chí thở mạnh cũng không dám, người này không để ý đến những người khác trong nhà, nhưng cô Thẩm Nghênh Hòa còn phải tiếp tục sống ở nhà ngây ngốc đi!
Thẩm Nghênh Hòa giơ tay, phủi tay người đàn ông xuống, "Đã biết, đã biết. Em trước đi tắm rửa một cái đã."
Người đàn ông cười hắc hắc, không chờ Thẩm Nghênh Hòa chạy thoát lại lần nữa vòng tay ôm cô ném lên giường, "Làm xong vẫn là một người đầy mồ hôi, một hồi lại tắm cũng không muộn, đừng lãng phí nước."
......
Thẩm Nghênh Hòa vừa mới bò lên từ giường, thân thể một lần lại bị chặt chẽ đè ép xuống, một tiếng hô nhỏ thật mau đã bị hôn đến choáng ngợp.
Một mảnh hỗn độn, mơ hồ người đàn ông thở hổn hển, "Tiểu nha đầu, hai tháng không gặp lại phát dục..."
Thẩm Nghênh Hòa chỉ cảm thấy trên ngực một trận tê dại kèm theo cơn đau do bị nắn bóp mạnh bạo, cơ thể cô căng ra. Một trận khô nóng từ rốn đi xuống dưới chân. Thật mau giữa hai chân có một bàn tay to hướng vào mà lộng, có thứ gì nhão nhão dính dính giữa thân thể mình và cái tay kia...
Thẩm Nghênh Hòa hô nhỏ một tiếng, tiếp theo tay chân cùng ra sức giãy giụa lên. Tuy rằng trước kia người này cũng trêu chọc cơ thể cô, nhưng lần này thật quá mạnh mẽ.
"Không được, không được." Thẩm Nghênh Hòa đến nước mắt đều muốn rơi xuống, "Trong nhà có nhiều người như vậy, nếu bị phát hiện......"
Bàn tay to lập tức che miệng Thẩm Nghênh Hòa, tiếp theo khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt cô, "Em không ra tiếng, tự nhiên không ai biết..." Hơi thở nóng hổi phả vào mặt làm Thẩm Nghênh Hòa có cảm giác hít thở không thông.
Hơn nữa, cảm giác này rất nguy hiểm.
"Em dám nói, em không thích anh?" Hai tay người đàn ông cùng sử dụng, trên dưới khảy thân mình mềm mại của Thẩm Nghênh Hòa, vừa đánh giá thân thể cô, dưới thân anh người con gái như ngoạn vật, tránh trái tránh phải, như một con rắn mềm nhuyễn.
"Không thích." Thẩm Nghênh Hòa quay mặt sang một bên, đô đô miệng rõ ràng bực tức, nhưng trên mặt lại một trận đỏ hồng.
"Bang!"
Trên mông Thẩm Nghênh Hòa tê rần, khóe miệng bị cắn một cái, nhưng thông minh như cô không dám phát ra thanh âm nào.
"Nói dối." Người đàn ông nâng người lên rời khỏi thân thể cô, xuống giường, còn không quên tham lam nhìn nhìn, "Đi tắm rửa đi, điên cả ngày mới trở về, dơ muốn chết."
......
Lúc Thẩm Nghênh Hòa từ phòng tắm đi ra, người đàn ông giống như đã ngủ ở trên giường.
"Đại ca?" Không có tiếng trả lời.
"Thẩm Lâm Bắc!" Vẫn như cũ, an tĩnh một mảnh, Thẩm Nghênh Hòa cắn cắn môi dưới, tức giận nhặt cặp sách dưới mặt đất lên, "Vừa rồi sinh long hoạt hổ, giả chết thật đúng là hay." Thẩm Nghênh Hòa hung hăng liếc mắt lại giường một cái, sau đó hướng đi ra cửa lầm bầm lầu bầu, "Em biết anh không ngủ, chỉ là cố ý thôi."
Cô rất rõ ràng địa vị của mình ở Thẩm gia, cũng rõ ràng ở một chuyện nào đó cô thật thẹn với đối phương, cho nên Thẩm Lâm Bắc làm gì cô đều chỉ có thể chịu đựng, nhưng mỗi ngày trôi qua như vậy thật không biết đến đâu là kết thúc.
Có lẽ, có lẽ cô thi đậu đại học xong sẽ giải quyết được vấn đề này!
Đóng đóng mở mở, qua lại giữa hai phòng.
Thẩm Nghênh Hòa oa oa trên giường, nhìn đồng phục để trên ghế, vẻ mặt bất đắc dĩ. Quan hệ của cô cùng Thẩm Lâm Bắc như vậy, cũng không biết đã bao nhiêu lần.
Người chưa tốt nghiệp, dù sao cũng phải ăn nhờ ở đậu. Năm đó mẹ đem mình vào cửa, cô rất rõ ràng mẹ mình kỳ thật chính là tiểu tam trong truyền thuyết, nếu không Thẩm Lâm Bắc căn bản sẽ không đối đãi với cô như vậy.
Cũng mặc kệ như thế nào, ba Thẩm đối với cô vẫn rất tốt, mà mẹ vẫn luôn nói bà rất yêu đối phương, nếu không bà không có khả năng kiên trì cho tới ngày hôm nay, mắt thấy đã tốt nghiệp cao trung, chuẩn bị vào đại học, Thẩm Nghênh Hòa đành cắn răng kiên trì đi xuống. Nếu không lão gia tử một khi biết cô con gái không huyết thống này, đại danh câu dẫn đại ca, về sau ai còn sẽ quản?
"Ai......" Thẩm Nghênh Hòa hít một hơi, khẽ lắc lắc cái đầu nhỏ.
Thẩm Nghênh Hòa còn may là người có tính lạc quan, cứ việc bị cái người Thẩm Lâm Bắc kia vừa về tới cửa đã chà đạp, nhưng cô vẫn đối với chính mình ôm hy vọng, dù sao sắp tốt nghiệp, chỉ cần giấy báo trúng tuyển đại học đến tay, hắc hắc!
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghênh Hòa lập tức tinh thần tỉnh táo, cô xoay người nhảy xuống giường, ở bên cửa sổ múa may như nghênh đón ngày mai tốt đẹp, "Vào đại học, đem cái tên đáng chết Thẩm Lâm Bắc ném đi thật xa, sau đó chính mình đi làm 2 việc làm thêm, nuôi sống mẹ hẳn là cũng không khó!"
Chợt Thẩm Nghênh Hòa ngẩn ra, trong lòng tràn qua một tia thê lương, "Rời đi..."
Tiếng lòng trong nháy mắt bị cắt đi, không biết vì cái gì cô lại nghĩ tới người phụ nữ tên Hà Tuyết Tình kia, ánh mắt trở nên u oán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.