Chương 11
Trường Vũ Trụ
16/08/2020
Một tiếng đồ phản bội khí thế ngất trời, nước miếng văng ra thiếu điều bắn vào mắt Hồ Duy!
Đường đường là một người giải – phóng – quân, tư tưởng được rèn luyện hàng ngày vượt qua thử thách, nguyên tắc lập trường kiên định, cũng đã qua những trải nghiệm, sát hạch về những cám dỗ con người! Tại sao lại gán cho anh cái tội danh phản bội!!
Tiểu Hồ anh cũng bực nha, cũng chẳng hiểu đầu đuôi, nhưng nén giận rất có phong độ đàn ông mà đứng lại: “Hay là con đi xem thử.”
Đỗ Kê Sơn thở dài, phẩy tay với đám cháu: “Thôi thôi, không đuổi theo, kệ nó đi.”
Buổi tối nấu sủi cảo, mọi người quây quần chỗ bàn ăn, Đỗ Dược không kiềm được hỏi: “Anh à, lần này lại là sao vậy, sao mà lại ầm ĩ lên nữa.”
Đỗ Duệ cũng hối hận: “Lần trước đồng nghiệp anh ăn cơm gặp nó, trở về cơ quan nói với anh, nói con bé ở ngoài rất thân mật với bạn trai, anh về mới hỏi nó hai câu thì nó nổi nóng với anh.”
“Đồng nghiệp anh quen Đỗ Oản hả?”
Đỗ Duệ không hé răng.
Làm sao mà không quen, trong văn phòng anh để hình của cô mặc đồ tốt nghiệp, ai nhìn thấy cũng hỏi: “Anh Đỗ, đây là bạn gái anh à, đẹp quá!”
Anh cũng giải thích: “Không phải, là em gái tôi, đang ở Nhạn thành, không cách nào bớt lo được.”
Mấy năm nay, cả cơ quan đều biết chuyên gia Đỗ có cô em gái mà anh rất thương yêu.
“Nhưng mà cũng không nên nói vậy, con quan tâm con bé, dù sao cũng phải để ý mặt mũi nó, sao có thể nói thẳng ra vậy” Đỗ Kê Sơn cảm xúc không như ngày thường, phiền muộn cầm lấy đôi đũa, lại buông xuống: “Lần này con về nhà có thể ở được mấy ngày?”
“Sáng mai con phải lên máy bay, hôm nay chỉ ghé ngang”.
Đỗ Duệ là người nghiên cứu khoa học, có chế độ viên chức, xuất thân nhân tài, hàng năm đều ở bên ngoài làm thực nghiệm. Hơn 30 mà so với bạn bè cùng lứa thì khắc khổ hơn rất nhiều. Tuy chế độ công việc không tệ nhưng anh không chú trọng ăn mặc, hết sức đơn giản, áo sơ mi mặc cũ rách mới được bỏ. Trong lúc người nhà tụ tập thì anh dầm mưa dãi nắng công tác, hết giờ làm thì ở một mình trong ký túc xá, thức đêm viết luận văn, làm nghiên cứu.
Cơ quan ai cũng chê cười anh, đại sư huynh, người giữ cửa ký túc xá chúng ta đã đổi hai người rồi, chừng nào thì anh mới dọn ra ngoài vậy. Đỗ Duệ nghe thì chỉ cười, mặc cái áo cũ bưng mì ăn liền cười hồn hậu.
Anh rất ít nói, mỗi ngày đa số là nói chuyện với người cùng tổ, nói những danh từ với số liệu chuyên ngành; anh không có bạn bè, làm việc tiếp xúc xung quanh ngoài lãnh đạo chỉ có đồng nghiệp. Quanh năm suốt tháng đều như vậy, liền tạo thành tính cách Đỗ Duệ như vậy. Già nua, buồn tẻ, nói chuyện không vòng vo, nói chung là EQ thấp.
Ai cũng biết anh do một tay Đỗ Kê Sơn đào tạo thành. Đào tạo như thế nào? Gần như là dạy dỗ con trai.
Ông lấy anh làm nơi ký gửi nửa đời còn lại của mình, giống như nhìn anh là có thể thấy được con trai mất sớm của mình.
Nhìn anh theo đúng nguyện vọng của ông đậu đại học, theo nguyện vọng của ông mà lựa chọn ngành học; nhìn anh tốt nghiệp thạc sĩ, học tiến sĩ, bị đơn vị điều đi tham gia công tác nghiên cứu; nhìn anh đi theo con đường chuyên môn, ở thư phòng chậm rãi từ tốn bàn chuyện nghiên cứu với mình mà Đỗ Kê Sơn đặc biệt vui mừng.
Hồi tết Đỗ Duệ định nghỉ 5 ngày về phép với gia đình, tổ công tác của anh khai phá được một vật nên không về, cả ngày ông rầu rĩ không vui.
Buổi tối mọi người nói chuyện nhà, anh trốn ra bên ngoài hút thuốc.
Phát hiện anh là con trai bác cả, Đỗ Vĩ. Đỗ Vĩ thấy anh hút thuốc thì giật mình, đi bỏ rác xong thì lại ngồi bên cạnh anh: “Anh, có gì buồn phiền vậy?”
Đỗ Duệ xấu hổ ho khan hai tiếng, không biết trả lời thế nào: “À, trong phòng ồn quá anh ra ngoài nghĩ chút chuyện.”
“Chuyện công việc à?”
Đỗ Vĩ tuổi gần bằng Đỗ Duệ, lúc vợ anh mang thai anh đã cai thuốc được một thời gian dài. Anh biết trong lòng Đỗ Duệ nhiều áp lực, nên hút với anh một điếu thuốc: “Trước kia không thấy anh có thói quen hút thuốc.”
Đỗ Duệ giơ điếu thuốc lên: “Không phải sợ ảnh hưởng sức khỏe, có điều một khi hút một điếu, chính là thêm một phần chi phí.”
Đỗ Vĩ nghe xong trong lòng hết sức hoảng sợ, không thể nào!
Đây là anh lớn trong nhà bọn họ, cẩn thận tới mức độ nào, lại kiềm chế bản thân tới mức độ nào!
Đỗ Vĩ là người tinh tế, nghe những lời này, nhìn khuôn mặt buồn bã của Đỗ Duệ, mũi cay xót, thiếu chút nữa rớt nước mắt. Vì vậy hạ giọng gọi: “Đỗ Dược!!!”
“Ơi! Ra liền đây!” Đỗ Dược nằm bò ra cửa sổ: “Làm gì vậy?”
Đỗ Vĩ hướng về phía cậu ta vẫy tay: “Xuống đây, kêu Hồ Duy nữa, bốn anh em mình chơi cái này.”
Đỗ Dược vui vẻ đồng ý, Đỗ Vĩ cười nói với Đỗ Duệ: “Thằng nhóc này có tiền, trong túi lại toàn thuốc lá ngon, hôm nay phải lột của nó.”
Hơn nửa đêm, bốn người ngồi dưới bóng cây hít mây nhả khói, mỗi người đều có suy nghĩ.
Bỗng nhiên Đỗ Dược nói: “Anh à, cuộc sống của anh như vậy không vui vẻ gì, về nhà đi.”
Đỗ Duệ lắc đầu, giọng bất đắc dĩ: “Tuổi tác ông nội lớn rồi…”
Ba người kia cùng sửng sốt. Hóa ra, người này đều là vì người khác mà sống sao?
“Cha mẹ anh qua đời đã là cú sốc lớn với ông, ngoài miệng ông không nói nhưng trong lòng suy sụp. Ông không lúc nào không nghĩ, không có lúc nào không hối hận, nếu anh không đi con đường của ba anh, ông sẽ cảm thấy nhà này vẫn thiếu gì đó, tương lai sau này ông tới trăm năm, cũng không thể nhắm mắt. Hơn nữa…” Đỗ Duệ cười cười, bao dung vô tận: “Anh vất vả một chút thì Nhị Nha được tự do hơn một chút. Con gái, vẫn nên tự do tự tại không ràng buộc, thì mới thấy hạnh phúc”.
Chính vì những lời này mà trước đây không muốn cùng anh thân thiết anh em, mỗi người đều có hiểu biết thêm về Đỗ Duệ, cũng thật lòng kính nể anh.
Cho dù Đỗ Duệ khổ sở, oán giận trong lòng, không hề nói tới em gái mình một chữ.
Hai anh em gặp mặt là gây gổ, không thể yên lành nói mấy câu. Nhớ nhất là lần Nhị Nha quá đáng, nắm bứt một túm tóc Đỗ Duệ.
Lúc đó Đỗ Duệ miệng run rẩy, chỉ vào cô: “Em em em em em…”
Tóc của anh! Đỗ Duệ tuy không chú ý ăn mặc, nhưng rất chú ý hình tượng của mình! Làm nghiên cứu khoa học vốn hao tâm khổ trí hơn người, tóc chính là vật quý!
Nhị Nha cũng sợ hãi, hoảng sợ nhìn túm tóc kia: “Em em em em em”, cô run run thả nắm tóc kia ra, giơ tay lên cao: “Em thả ra rồi, em không nhúc nhích, em thật sự không nhúc nhích…”
Nhớ tới chuyện này đúng là dở khóc dở cười.
“Không đúng” Đỗ Dược bỗng nhiên ngẩng lên hỏi Hồ Duy: “Con bé giận dỗi với anh hai, mắng anh là đồ phản bội là cái gì?”
Hồ Duy đương nhiên biết là chuyện gì. Tám mươi phần trăm là tưởng anh mật báo.
Anh dựa vào ghế, tay nghịch ly nước, trả lời bình thản: “Ai biết được.”
Hình như nghĩ tới chuyện gì, Hồ Duy bật cười: “Con bé điên lên túm được ai thì mắng nấy thôi”.
Đỗ Dược cũng bị cô hành mấy trận, cực kỳ đồng tình: “Nói rất đúng, trong lòng nó không thoải mái thì trên đường thấy chó cũng muốn kiếm chuyện gây.”
Nói rồi hình như ai cũng hình dung ra, mấy người đàn ông khẽ bật cười.
Bên này, Nhị Nha bực suốt đêm.
Cả đêm nằm mơ đều là những việc ở Ứng Viên Xuân, cô nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cái chỗ này kỵ với mình! Sau này không tới! Lấy kiệu tám người khiêng mình cũng không tới!
Buổi sáng khi ra cửa, Đỗ Duệ mặc cái áo cũ, mang theo hành lý đứng chờ cô dưới tàng cây.
Chỗ này Nhị Nha thuê, cô nói có rất nhiều chỗ thuận tiện.
Hỏi tiện cái gì, thứ nhất là tiện uống rượu. Đóng cửa lại thì ai mà quản cô ăn gà hay ăn cá, chỉ cần sung sướng, không ai ngăn cản, càng không có chuyện trên bàn ăn nói chuyện bực bội.
Thứ hai là ở nhà một mình không cần mặc đồ lót. Trước kia ở nhà ông nội, vô hè là cô phải chú ý ăn mặc của mình. Trời mới biết Nhạn thành tháng 7, 8 nóng tới bao nhiêu, 37-38 độ, nếu mặc đồ còn phải mang theo áo lót, bó người ta muốn chết cho rồi. Ở một mình không cần lo có khách tới, không cần lo có người vào nhà, đứng tắm dưới vòi sen từ trên xuống dưới, nằm trên giường xịt dầu thơm, mặc váy hoa thoải mái hưởng gió đêm sung sướng.
Vì hai điều tiện lợi này mà ai khuyên gì thì khuyên, Nhị Nha không chịu về nhà ở.
Nhìn thấy Đỗ Duệ, Nhị Nha không bất ngờ. Hôm qua Đỗ Kê Sơn gọi điện thoại giải thích với cô: “Anh con không phải cố ý, bạn đồng nghiệp nó thấy con thì nói lại như vậy; nó cũng chỉ không muốn người ngoài coi thường con… Con ở bên ngoài có người thích thì bình thường, không cần sợ ông nội biết, cũng không phải ngại, chúng ta đều muốn tốt cho con.”
Nhị Nha cầm điện thoại muốn rớt nước mắt.
Thấy Đỗ Duệ, từ từ đi tới trước mặt anh, có vẻ không tình nguyện.
Đỗ Duệ cũng không nói gì, ngồi xuống mở hành lý ra, lấy một túi đồ, muối tiêu quả hạch đào, mùi hương gà nướng, gói trong bao giấy, bên ngoài có hình chai ớt. “Sắp tới giờ bay, phải đi ngay. Mấy hôm trước đi Tây An công tác mua cho em ít đồ, hồi nhỏ không phải em thích ăn gà xông khói nhất sao, cũng không biết có đúng chỗ đó không, thời gian gấp gáp nên mua vội, hôm qua chưa kịp lấy ra, em lên lầu mở ra coi thử, nếu hư thì ném đi.”
Đỗ Duệ đem mấy thứ kia nhét vào ngực Nhị Nha, xách túi hành lý lên vai “Anh phải đi đây.”
Nhị Nha ôm đống đồ lúng ta lúng túng đi theo hai bước như cái đuôi: “Anh phải đi ngay à?”
“Đi ngay, đã tới giờ tập hợp ở sân bay, sợ không kịp nữa.”
Nhị Nha buồn như cái hồ lô, đá cũng không phát ra tiếng.
Muốn cô xin lỗi còn khó như lên trời, có thể rũ mi cúi mặt đứng trước mặt thì coi như là xin lỗi rồi. Đều là cùng một bụng mẹ mà ra, sao có thể không hiểu. Đỗ Duệ xoa đầu cô: “Được rồi, nên làm gì thì làm đi.”
Đỗ Duệ một mình đi ra cửa tiểu khu, đứng ở đầu phố vẫy một chiếc xe. Taxi dừng lại chở anh về phía sân bay.
Bóng anh trai càng ngày càng xa trong tầm mắt, Nhị Nha nhìn theo tận phía xa xa, nhìn tới khi không thấy được taxi nữa mới luyến tiếc quay về nhà.
Mấy ngày hôm sau, một buổi chiều Nhị Nha “Ai chà” một tiếng, đập mạnh lên đầu, nhớ ra phải xin lỗi Hồ Duy. Cô trách lầm anh.
Hôm đó cảm xúc kích động, trong ấn tượng hình như cô đánh anh, còn mắng anh. Nếu không nói rõ ràng chuyện này thì sau này làm sao gặp mặt, rất xấu hổ.
Cô tìm danh bạ mới biết mình không có số điện thoại của Hồ Duy. Nghĩ ra cách gọi điện thoại cho bác ba.
Đỗ Hi đang ở bệnh viện. Nhị Nha đi thẳng vào vấn đề, giọng lanh lảnh: “Bác ba, con muốn xin số điện thoại anh Tiểu Hồ, tìm anh ấy có việc gấp.”
Đỗ Hi đang dẫn mấy bác sĩ làm việc, phẩy tay cho mọi người đi trước: “Con tìm nó thì có thể có chuyện gì?”
“Aiiii, dù sao cũng là có chuyện muốn nói, gấp lắm mà.”
Đỗ Hi cười ha ha: “Còn không chịu nói với bác, con lấy bút ra ghi đi.”
Nhị Nha đã chuẩn bị sẵn giấy bút: “Bác đọc đi ạ.”
Đỗ Hi đọc một dãy số, Nhị Nha dạ dạ rồi không chờ Đỗ Hi hỏi thêm, cô cúp máy trước.
Có điều Hồ Duy đang họp.
Gần đây đang làm một khóa huấn luyện về tin tức, kế hoạch đào tạo về toàn bộ thông tin điện tử trong lúc tác chiến chuyên nghiệp, nghe nói còn định tổ chức một nhóm đưa đi tập huấn ở Cù thành.
Vở để trên đùi, bút đang ghi rất nhanh, di động trong túi quần rung rì rì liên tục, Hồ Duy dừng động tác, hơi duỗi thẳng chân lấy điện thoại ra nhìn. Là một dãy số lạ.
Vừa lúc đó bên trên nói tới chỗ quan trọng, công tác phân công xuống phòng, lãnh đạo bỗng nhiên điểm danh anh: “Hồ Duy, anh thu xếp lại tài liệu, chỉnh sửa lại rồi gửi cho tôi.”
“Rõ!” Hồ Duy mặc quân trang đứng lên, tay đưa ra nhận văn kiện.
***** P.S Chú thích của Mỏng: Theo VN mình thì con của chú thì phải theo vai vế phải gọi con của bác mình là anh/chị cho dù họ có nhỏ tuổi hơn mình. Tuy nhiên ở đây mình thấy ghi Đỗ Vĩ (con bác cả). Đỗ Dược (con bác hai) lại gọi Đỗ Duệ (con người thứ 4) là “anh”. Minh tự lý giải có thể là do Đỗ Duệ lớn tuổi nhất nên anh em họ gọi nhau theo sự tôn trọng, ai lớn tuổi là làm anh chứ không căn cứ theo thứ bậc vai vế cha mình.
Bên fb mình có mấy bạn đã giải thích rằng người Hoa/bên TQ thì gọi theo tuổi, ai ra đời trước là làm anh/chị.
Đường đường là một người giải – phóng – quân, tư tưởng được rèn luyện hàng ngày vượt qua thử thách, nguyên tắc lập trường kiên định, cũng đã qua những trải nghiệm, sát hạch về những cám dỗ con người! Tại sao lại gán cho anh cái tội danh phản bội!!
Tiểu Hồ anh cũng bực nha, cũng chẳng hiểu đầu đuôi, nhưng nén giận rất có phong độ đàn ông mà đứng lại: “Hay là con đi xem thử.”
Đỗ Kê Sơn thở dài, phẩy tay với đám cháu: “Thôi thôi, không đuổi theo, kệ nó đi.”
Buổi tối nấu sủi cảo, mọi người quây quần chỗ bàn ăn, Đỗ Dược không kiềm được hỏi: “Anh à, lần này lại là sao vậy, sao mà lại ầm ĩ lên nữa.”
Đỗ Duệ cũng hối hận: “Lần trước đồng nghiệp anh ăn cơm gặp nó, trở về cơ quan nói với anh, nói con bé ở ngoài rất thân mật với bạn trai, anh về mới hỏi nó hai câu thì nó nổi nóng với anh.”
“Đồng nghiệp anh quen Đỗ Oản hả?”
Đỗ Duệ không hé răng.
Làm sao mà không quen, trong văn phòng anh để hình của cô mặc đồ tốt nghiệp, ai nhìn thấy cũng hỏi: “Anh Đỗ, đây là bạn gái anh à, đẹp quá!”
Anh cũng giải thích: “Không phải, là em gái tôi, đang ở Nhạn thành, không cách nào bớt lo được.”
Mấy năm nay, cả cơ quan đều biết chuyên gia Đỗ có cô em gái mà anh rất thương yêu.
“Nhưng mà cũng không nên nói vậy, con quan tâm con bé, dù sao cũng phải để ý mặt mũi nó, sao có thể nói thẳng ra vậy” Đỗ Kê Sơn cảm xúc không như ngày thường, phiền muộn cầm lấy đôi đũa, lại buông xuống: “Lần này con về nhà có thể ở được mấy ngày?”
“Sáng mai con phải lên máy bay, hôm nay chỉ ghé ngang”.
Đỗ Duệ là người nghiên cứu khoa học, có chế độ viên chức, xuất thân nhân tài, hàng năm đều ở bên ngoài làm thực nghiệm. Hơn 30 mà so với bạn bè cùng lứa thì khắc khổ hơn rất nhiều. Tuy chế độ công việc không tệ nhưng anh không chú trọng ăn mặc, hết sức đơn giản, áo sơ mi mặc cũ rách mới được bỏ. Trong lúc người nhà tụ tập thì anh dầm mưa dãi nắng công tác, hết giờ làm thì ở một mình trong ký túc xá, thức đêm viết luận văn, làm nghiên cứu.
Cơ quan ai cũng chê cười anh, đại sư huynh, người giữ cửa ký túc xá chúng ta đã đổi hai người rồi, chừng nào thì anh mới dọn ra ngoài vậy. Đỗ Duệ nghe thì chỉ cười, mặc cái áo cũ bưng mì ăn liền cười hồn hậu.
Anh rất ít nói, mỗi ngày đa số là nói chuyện với người cùng tổ, nói những danh từ với số liệu chuyên ngành; anh không có bạn bè, làm việc tiếp xúc xung quanh ngoài lãnh đạo chỉ có đồng nghiệp. Quanh năm suốt tháng đều như vậy, liền tạo thành tính cách Đỗ Duệ như vậy. Già nua, buồn tẻ, nói chuyện không vòng vo, nói chung là EQ thấp.
Ai cũng biết anh do một tay Đỗ Kê Sơn đào tạo thành. Đào tạo như thế nào? Gần như là dạy dỗ con trai.
Ông lấy anh làm nơi ký gửi nửa đời còn lại của mình, giống như nhìn anh là có thể thấy được con trai mất sớm của mình.
Nhìn anh theo đúng nguyện vọng của ông đậu đại học, theo nguyện vọng của ông mà lựa chọn ngành học; nhìn anh tốt nghiệp thạc sĩ, học tiến sĩ, bị đơn vị điều đi tham gia công tác nghiên cứu; nhìn anh đi theo con đường chuyên môn, ở thư phòng chậm rãi từ tốn bàn chuyện nghiên cứu với mình mà Đỗ Kê Sơn đặc biệt vui mừng.
Hồi tết Đỗ Duệ định nghỉ 5 ngày về phép với gia đình, tổ công tác của anh khai phá được một vật nên không về, cả ngày ông rầu rĩ không vui.
Buổi tối mọi người nói chuyện nhà, anh trốn ra bên ngoài hút thuốc.
Phát hiện anh là con trai bác cả, Đỗ Vĩ. Đỗ Vĩ thấy anh hút thuốc thì giật mình, đi bỏ rác xong thì lại ngồi bên cạnh anh: “Anh, có gì buồn phiền vậy?”
Đỗ Duệ xấu hổ ho khan hai tiếng, không biết trả lời thế nào: “À, trong phòng ồn quá anh ra ngoài nghĩ chút chuyện.”
“Chuyện công việc à?”
Đỗ Vĩ tuổi gần bằng Đỗ Duệ, lúc vợ anh mang thai anh đã cai thuốc được một thời gian dài. Anh biết trong lòng Đỗ Duệ nhiều áp lực, nên hút với anh một điếu thuốc: “Trước kia không thấy anh có thói quen hút thuốc.”
Đỗ Duệ giơ điếu thuốc lên: “Không phải sợ ảnh hưởng sức khỏe, có điều một khi hút một điếu, chính là thêm một phần chi phí.”
Đỗ Vĩ nghe xong trong lòng hết sức hoảng sợ, không thể nào!
Đây là anh lớn trong nhà bọn họ, cẩn thận tới mức độ nào, lại kiềm chế bản thân tới mức độ nào!
Đỗ Vĩ là người tinh tế, nghe những lời này, nhìn khuôn mặt buồn bã của Đỗ Duệ, mũi cay xót, thiếu chút nữa rớt nước mắt. Vì vậy hạ giọng gọi: “Đỗ Dược!!!”
“Ơi! Ra liền đây!” Đỗ Dược nằm bò ra cửa sổ: “Làm gì vậy?”
Đỗ Vĩ hướng về phía cậu ta vẫy tay: “Xuống đây, kêu Hồ Duy nữa, bốn anh em mình chơi cái này.”
Đỗ Dược vui vẻ đồng ý, Đỗ Vĩ cười nói với Đỗ Duệ: “Thằng nhóc này có tiền, trong túi lại toàn thuốc lá ngon, hôm nay phải lột của nó.”
Hơn nửa đêm, bốn người ngồi dưới bóng cây hít mây nhả khói, mỗi người đều có suy nghĩ.
Bỗng nhiên Đỗ Dược nói: “Anh à, cuộc sống của anh như vậy không vui vẻ gì, về nhà đi.”
Đỗ Duệ lắc đầu, giọng bất đắc dĩ: “Tuổi tác ông nội lớn rồi…”
Ba người kia cùng sửng sốt. Hóa ra, người này đều là vì người khác mà sống sao?
“Cha mẹ anh qua đời đã là cú sốc lớn với ông, ngoài miệng ông không nói nhưng trong lòng suy sụp. Ông không lúc nào không nghĩ, không có lúc nào không hối hận, nếu anh không đi con đường của ba anh, ông sẽ cảm thấy nhà này vẫn thiếu gì đó, tương lai sau này ông tới trăm năm, cũng không thể nhắm mắt. Hơn nữa…” Đỗ Duệ cười cười, bao dung vô tận: “Anh vất vả một chút thì Nhị Nha được tự do hơn một chút. Con gái, vẫn nên tự do tự tại không ràng buộc, thì mới thấy hạnh phúc”.
Chính vì những lời này mà trước đây không muốn cùng anh thân thiết anh em, mỗi người đều có hiểu biết thêm về Đỗ Duệ, cũng thật lòng kính nể anh.
Cho dù Đỗ Duệ khổ sở, oán giận trong lòng, không hề nói tới em gái mình một chữ.
Hai anh em gặp mặt là gây gổ, không thể yên lành nói mấy câu. Nhớ nhất là lần Nhị Nha quá đáng, nắm bứt một túm tóc Đỗ Duệ.
Lúc đó Đỗ Duệ miệng run rẩy, chỉ vào cô: “Em em em em em…”
Tóc của anh! Đỗ Duệ tuy không chú ý ăn mặc, nhưng rất chú ý hình tượng của mình! Làm nghiên cứu khoa học vốn hao tâm khổ trí hơn người, tóc chính là vật quý!
Nhị Nha cũng sợ hãi, hoảng sợ nhìn túm tóc kia: “Em em em em em”, cô run run thả nắm tóc kia ra, giơ tay lên cao: “Em thả ra rồi, em không nhúc nhích, em thật sự không nhúc nhích…”
Nhớ tới chuyện này đúng là dở khóc dở cười.
“Không đúng” Đỗ Dược bỗng nhiên ngẩng lên hỏi Hồ Duy: “Con bé giận dỗi với anh hai, mắng anh là đồ phản bội là cái gì?”
Hồ Duy đương nhiên biết là chuyện gì. Tám mươi phần trăm là tưởng anh mật báo.
Anh dựa vào ghế, tay nghịch ly nước, trả lời bình thản: “Ai biết được.”
Hình như nghĩ tới chuyện gì, Hồ Duy bật cười: “Con bé điên lên túm được ai thì mắng nấy thôi”.
Đỗ Dược cũng bị cô hành mấy trận, cực kỳ đồng tình: “Nói rất đúng, trong lòng nó không thoải mái thì trên đường thấy chó cũng muốn kiếm chuyện gây.”
Nói rồi hình như ai cũng hình dung ra, mấy người đàn ông khẽ bật cười.
Bên này, Nhị Nha bực suốt đêm.
Cả đêm nằm mơ đều là những việc ở Ứng Viên Xuân, cô nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cái chỗ này kỵ với mình! Sau này không tới! Lấy kiệu tám người khiêng mình cũng không tới!
Buổi sáng khi ra cửa, Đỗ Duệ mặc cái áo cũ, mang theo hành lý đứng chờ cô dưới tàng cây.
Chỗ này Nhị Nha thuê, cô nói có rất nhiều chỗ thuận tiện.
Hỏi tiện cái gì, thứ nhất là tiện uống rượu. Đóng cửa lại thì ai mà quản cô ăn gà hay ăn cá, chỉ cần sung sướng, không ai ngăn cản, càng không có chuyện trên bàn ăn nói chuyện bực bội.
Thứ hai là ở nhà một mình không cần mặc đồ lót. Trước kia ở nhà ông nội, vô hè là cô phải chú ý ăn mặc của mình. Trời mới biết Nhạn thành tháng 7, 8 nóng tới bao nhiêu, 37-38 độ, nếu mặc đồ còn phải mang theo áo lót, bó người ta muốn chết cho rồi. Ở một mình không cần lo có khách tới, không cần lo có người vào nhà, đứng tắm dưới vòi sen từ trên xuống dưới, nằm trên giường xịt dầu thơm, mặc váy hoa thoải mái hưởng gió đêm sung sướng.
Vì hai điều tiện lợi này mà ai khuyên gì thì khuyên, Nhị Nha không chịu về nhà ở.
Nhìn thấy Đỗ Duệ, Nhị Nha không bất ngờ. Hôm qua Đỗ Kê Sơn gọi điện thoại giải thích với cô: “Anh con không phải cố ý, bạn đồng nghiệp nó thấy con thì nói lại như vậy; nó cũng chỉ không muốn người ngoài coi thường con… Con ở bên ngoài có người thích thì bình thường, không cần sợ ông nội biết, cũng không phải ngại, chúng ta đều muốn tốt cho con.”
Nhị Nha cầm điện thoại muốn rớt nước mắt.
Thấy Đỗ Duệ, từ từ đi tới trước mặt anh, có vẻ không tình nguyện.
Đỗ Duệ cũng không nói gì, ngồi xuống mở hành lý ra, lấy một túi đồ, muối tiêu quả hạch đào, mùi hương gà nướng, gói trong bao giấy, bên ngoài có hình chai ớt. “Sắp tới giờ bay, phải đi ngay. Mấy hôm trước đi Tây An công tác mua cho em ít đồ, hồi nhỏ không phải em thích ăn gà xông khói nhất sao, cũng không biết có đúng chỗ đó không, thời gian gấp gáp nên mua vội, hôm qua chưa kịp lấy ra, em lên lầu mở ra coi thử, nếu hư thì ném đi.”
Đỗ Duệ đem mấy thứ kia nhét vào ngực Nhị Nha, xách túi hành lý lên vai “Anh phải đi đây.”
Nhị Nha ôm đống đồ lúng ta lúng túng đi theo hai bước như cái đuôi: “Anh phải đi ngay à?”
“Đi ngay, đã tới giờ tập hợp ở sân bay, sợ không kịp nữa.”
Nhị Nha buồn như cái hồ lô, đá cũng không phát ra tiếng.
Muốn cô xin lỗi còn khó như lên trời, có thể rũ mi cúi mặt đứng trước mặt thì coi như là xin lỗi rồi. Đều là cùng một bụng mẹ mà ra, sao có thể không hiểu. Đỗ Duệ xoa đầu cô: “Được rồi, nên làm gì thì làm đi.”
Đỗ Duệ một mình đi ra cửa tiểu khu, đứng ở đầu phố vẫy một chiếc xe. Taxi dừng lại chở anh về phía sân bay.
Bóng anh trai càng ngày càng xa trong tầm mắt, Nhị Nha nhìn theo tận phía xa xa, nhìn tới khi không thấy được taxi nữa mới luyến tiếc quay về nhà.
Mấy ngày hôm sau, một buổi chiều Nhị Nha “Ai chà” một tiếng, đập mạnh lên đầu, nhớ ra phải xin lỗi Hồ Duy. Cô trách lầm anh.
Hôm đó cảm xúc kích động, trong ấn tượng hình như cô đánh anh, còn mắng anh. Nếu không nói rõ ràng chuyện này thì sau này làm sao gặp mặt, rất xấu hổ.
Cô tìm danh bạ mới biết mình không có số điện thoại của Hồ Duy. Nghĩ ra cách gọi điện thoại cho bác ba.
Đỗ Hi đang ở bệnh viện. Nhị Nha đi thẳng vào vấn đề, giọng lanh lảnh: “Bác ba, con muốn xin số điện thoại anh Tiểu Hồ, tìm anh ấy có việc gấp.”
Đỗ Hi đang dẫn mấy bác sĩ làm việc, phẩy tay cho mọi người đi trước: “Con tìm nó thì có thể có chuyện gì?”
“Aiiii, dù sao cũng là có chuyện muốn nói, gấp lắm mà.”
Đỗ Hi cười ha ha: “Còn không chịu nói với bác, con lấy bút ra ghi đi.”
Nhị Nha đã chuẩn bị sẵn giấy bút: “Bác đọc đi ạ.”
Đỗ Hi đọc một dãy số, Nhị Nha dạ dạ rồi không chờ Đỗ Hi hỏi thêm, cô cúp máy trước.
Có điều Hồ Duy đang họp.
Gần đây đang làm một khóa huấn luyện về tin tức, kế hoạch đào tạo về toàn bộ thông tin điện tử trong lúc tác chiến chuyên nghiệp, nghe nói còn định tổ chức một nhóm đưa đi tập huấn ở Cù thành.
Vở để trên đùi, bút đang ghi rất nhanh, di động trong túi quần rung rì rì liên tục, Hồ Duy dừng động tác, hơi duỗi thẳng chân lấy điện thoại ra nhìn. Là một dãy số lạ.
Vừa lúc đó bên trên nói tới chỗ quan trọng, công tác phân công xuống phòng, lãnh đạo bỗng nhiên điểm danh anh: “Hồ Duy, anh thu xếp lại tài liệu, chỉnh sửa lại rồi gửi cho tôi.”
“Rõ!” Hồ Duy mặc quân trang đứng lên, tay đưa ra nhận văn kiện.
***** P.S Chú thích của Mỏng: Theo VN mình thì con của chú thì phải theo vai vế phải gọi con của bác mình là anh/chị cho dù họ có nhỏ tuổi hơn mình. Tuy nhiên ở đây mình thấy ghi Đỗ Vĩ (con bác cả). Đỗ Dược (con bác hai) lại gọi Đỗ Duệ (con người thứ 4) là “anh”. Minh tự lý giải có thể là do Đỗ Duệ lớn tuổi nhất nên anh em họ gọi nhau theo sự tôn trọng, ai lớn tuổi là làm anh chứ không căn cứ theo thứ bậc vai vế cha mình.
Bên fb mình có mấy bạn đã giải thích rằng người Hoa/bên TQ thì gọi theo tuổi, ai ra đời trước là làm anh/chị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.