Tiểu Hà Sơn

Chương 13

Trường Vũ Trụ

16/08/2020

Hồ Duy lái xe trên đường, ngón tay gõ gõ lên tay lái. Rẽ bên phải là về đơn vị; rẽ bên trái là đi về phía ngoại thành.

Đỗ Kê Sơn tuổi cao, có bệnh xuất huyết não, phải thường xuyên uống thuốc phòng ngừa bảo vệ sức khỏe. Đã trễ mấy ngày rồi, ban ngày anh không có thời gian, lại đang nửa đường, Hồ Duy nghĩ nghĩ, đánh tay lái rẽ trái.

Xe tới trước cửa nhà thì căn nhà đã chìm trong yên tĩnh, chỉ có hai ngọn đèn chiếu sáng.

Đỗ Kê Sơn nghỉ ngơi rất sớm, thường buổi tối xem thời sự xong, tầm 7 giờ rưỡi là lên lầu ngủ.

Hồ Duy nhẹ tay nhẹ chân vào nhà, để thuốc lên bàn, thấy hơi khát nước nên vào phòng bếp lấy ly nước. Đẩy cửa bếp ra, trên kệ bếp còn mấy món ăn với một chén cơm, để giữ ấm còn đậy rất kỹ, trong lòng Hồ Duy không biết cảm giác thế nào.

Bình thường dì giúp việc làm cơm, ông tự ăn, người già lượng ăn cũng ít, ông chỉ cho mang lên 1 phần, phần còn lại thì để dành cho ai trong nhà về thì có đói bụng có cái mà ăn.

Tối nay từ lúc tan làm vẫn chờ Đỗ Hi, khi ông về thì vội vàng làm cơm, anh cũng không ăn, cho nên cũng hơi đói bụng. Tay sờ chén đĩa, đã hơi lạnh, mở bếp thì sẽ có tiếng vang, Hồ Duy xách phích nước nóng, cho chén cơm vào nước ấm.

Lấy nước nóng hâm cơm, trước kia mỗi lần huấn luyện về trễ, không kịp tới nhà ăn thì bọn anh thường làm vậy.

Lúc Đỗ Kê Sơn mặc áo dệt kim hở cổ xuống lầu thì thấy Hồ Duy dưới ánh đèn mờ mờ của phòng bếp, bưng chén ăn ngon lành. Ông vịn cầu thang, hỏi “Hồ Duy mới về hả con?”

Hồ Duy vội đứng lên buông chén “Là con, ông nội”

“Trời ơi, cái thằng này, sao không hâm lại mà ăn” Đỗ Kê Sơn vội vàng xuống lầu, cũng không ngạc nhiên khi thấy anh nửa đêm tới, nhìn thấy Hồ Duy hâm cơm bằng nước nóng, rất đau lòng. “Đã lạnh vậy rồi, ăn dễ đau bụng”

“Không sao mà, ăn vậy là tốt rồi ạ”

“Buổi tối tăng ca ở đơn vị hả?” Đỗ Kê Sơn sờ quần áo Hồ Duy, trách “Mặc cũng không đủ, con đó con đó…”

“Con đánh thức ông à?”

“Không không, ông xuống uống nước”

Hồ Duy lấy cái ly rót nước đưa Đỗ Kê Sơn “Con tới đưa thuốc cho ông, để trên bàn trà, ông nhớ uống đúng giờ”

“Ông biết rồi, con đừng lo”

Hồ Duy đỡ ông “Con đưa ông lên lầu, ông ngủ lại đi rồi con đi”

Đang được đỡ đi trước, Đỗ Kê Sơn dừng lại nhìn Hồ Duy “Còn đi, không đi nữa, bây giờ đã mấy giờ rồi, nói với ba con hôm nay con ở lại đây đi”

“Không trễ lắm, cũng không bao xa, con không về ba lại chờ”

“Con định lừa ông à, đợi con quay về nhà thì mấy giờ nữa? Còn ngủ được bao lâu? Cứ như vậy đi”

Đưa tới chân cầu thang, Đỗ Kê Sơn đẩy tay Hồ Duy “Con đi ăn cơm đi, ông tự mình lên được”

Đỗ Kê Sơn đã nói vậy, Hồ Duy không muốn làm ông không vui nên ăn xong thì đem chén rửa sạch, qua phòng khách lấy hai cái gối dựa làm gối đầu, nằm lên sofa.

Mới được vài phút, đèn trên lầu lại sáng, Đỗ Kê Sơn hứ “Ông đoán con ngủ ở đây mà”

Hồ Duy lại ngồi dậy “Sao vậy ạ?”

“Lên lầu, ngủ ở phòng Nhị Nha kìa, nằm ở chỗ này sao mà được”

Ông đoán thằng nhỏ này không chịu lên lầu ngủ trong lòng Nhị Nha. Một người đàn ông ngủ trong phòng con gái, không được dễ nghe lắm. Hồ Duy ở trong việc này luôn cực kỳ lễ độ, có chừng mực.

“Nhà chúng ta không có chú ý nhiều như vậy, mau lên”

Ông cháu nửa đêm không ngủ mà như mèo vờn chuột đoán ý nghĩ đối phương, Hồ Duy cười, bật dậy, bất đắc dĩ thỏa hiệp “Dạ, lên liền”

Lên lầu nắm tay nắm cửa đóng lại, Hồ Duy đứng ở cửa một hồi.

Phòng đã rất lâu không có người về, lạnh hơn so với phòng khách, bên trong bố trí vuông vức. Đối diện cửa là hai cửa sổ, màn không kéo, cũng không quá tối. Bên trái tường la tủ quần áo hai cửa, có gương kiểu cũ được gắn trên cửa tủ. Ngăn tủ bên giường bằng gỗ, drap trải màu xanh hình hoa mẫu đơn, chăn được xếp ngay ngắn để ở đầu giường.



Phòng này sạch sẽ mà đơn giản.

Hồ Duy gãi gãi lông mày, hơi ngoài dự đoán. Anh nghĩ Nhị Nha là cô gái cá tính như vậy thì phòng cô không phải thế này.

Đi tới mép giường, phát hiện đầu giường để một quyển sách, Hồ Duy tiện tay nhặt lên, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ đọc “Binh pháp Tôn tử”. Trang sách đang gấp đánh dấu là trang nói về trận tấn công bằng lửa.

Hồ Duy bật cười, không ngờ bà cô nhỏ này chí khí rộng lớn, còn bắt đầu nghiên cứu binh pháp.

Để sách lên lại đầu giường, Hồ Duy cũng không làm lộn xộn, mặc nguyên quần áo nằm xuống, chỉ chiếm một mép giường, ngay cả chăn cũng không đắp.

Giường này độ dài vừa với Nhị Nha, Hồ Duy nằm thì chân còn dư ra bên ngoài. Tiểu Hồ thở dài một tiếng, nhìn lên trần nhà, nằm lặng thinh, ngón tay gõ nhịp vào chân, rất nhàn nhã.

Trên giường có mùi hương nhẹ. Không phải mùi nước hoa gay mũi, giống như mùi bột giặt phơi dưới nắng to, giống mùi dầu gội đầu con gái.

Hồ Duy trong đầu nghĩ ngợi miên man: đúng là phòng con gái với con trai thật khác nhau. Thanh niên bọn anh không để ý cả người đầy mồ hôi, tỏa ra mùi chua còn kêu là mùi đàn ông.

Mấy cô gái thì sao, sạch sẽ, lại thích sạch sẽ, giống như mỗi cái cau mày mỉm cười đều tỏa ra sự thanh tao.

Mùi hương kia quanh quẩn trong mũi, theo nhịp hô hấp mà từ từ chui thẳng vào lòng, phảng phất có thể tưởng tượng được vẻ mặt chủ nhân lúc vui lúc giận.

Đôi hàng mi kia, cái miệng dẩu lên kia.

Môi mọng nước kia, đôi mắt ướt đẫm kia.

Những lọn tóc không ngắn không dài nhỏ nước thành dòng, bọt nước theo cổ áo chui vào trong ngực…

Khụ khụ, nghĩ tới đâu vậy.

Hồ Duy ý thức được suy nghĩ của mình lạc hơi xa, trong lòng tự mắng mình, dứt khoát nhắm mắt lại, giấc ngủ cũng kéo tới.

Thật ra không trách anh.

Tiểu Hồ mấy năm nay ở nhà này cũng không gần giống nhau, có thể dùng từ “giản dị” để hình dung, vật chất sinh hoạt cũng na ná mọi người, thậm chí có thể còn hơn chút. Nhưng tinh thần thì có sự khác biệt lớn.

19 tuổi trước khi tham gia quân ngũ, sinh hoạt ngoại khóa ngoài việc chơi bóng thì chỉ có màu sắc rực rỡ của diễn viên, người mẫu trên tạp chí, sự hiểu biết về con gái giới hạn trong bạn học năm đầu. Muốn nói mối tình đầu, lúc đó cái gì gọi là “tình” cũng không biết, thẩm mỹ chỉ chia thành 2 loại “đẹp” và “không đẹp”.

Sau khi tham gia quân ngũ, hormone nam tràn ngập xung quanh, tay con gái còn chưa nắm cái nào, nằm trong phòng chỉ nghe tiếng ngáy, trong tay nắm chỉ toàn xà đơn xà kép, nằm bò trên đất, ngày qua ngày hình thành thói quen chẳng thèm nghĩ ngợi xa xôi.

Từ nhỏ đã hình thành thói quen của lính, bình thường sinh hoạt làm việc, nghỉ ngơi như mọi người, Hồ Duy đã thờ ơ với việc muôn hình muôn vẻ chốn phồn hoa.

Sáng sớm hôm sau, vì tối qua suy nghĩ miên man nên Hồ Duy dậy sớm đi ra ngoài chạy hai vòng, lúc quay về cả người sảng khoái, tóc nhỏ nước.

Đỗ Kê Sơn đang ngồi ở bàn ăn sáng, thấy anh mặc áo ngắn tay, bị dọa nhảy dựng lên “Cứ mặc vậy ra cửa?”

Hồ Duy vặn vòi nước rửa mặt “Con ra ngoài chạy hai vòng, đợt này bận nên lười, xương cốt rệu rã hết”

Đỗ Kê Sơn múc chén cháo trắng, tặc lưỡi “Ỷ còn trẻ thân thể khỏe mạnh à…”

Câu đó nói chưa tới hai ngày, Hồ Duy đã bị cảm. Hơn hai mươi năm mới bị. Đầu tiên buổi sáng hắt xì mấy cái, buổi chiều bắt đầu sốt.

Anh tới trạm y tế đơn vị khám, định lấy ít thuốc, bác sĩ Triệu bắt đầu giảng giải cho anh nguyên nhân bị cảm, từ tố chất cơ thể giảng tới trung y, Hồ Duy nghe muốn ngủ gục rồi.

“Gió từ bên ngoài nhập vào, dễ làm cho cơ thể bị lạnh, từ da tiến vào phổi, tiến tới sốt cao, ho khan…”

Hồ Duy ôm đầu đau muốn nứt ra “Trời ơi anh nói anh có trị được hay không đi!”

“Trị được chứ sao không” bác sĩ Triệu viết đơn thuốc, dặn “Về uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều hơn, không sao đâu”

Hồ Duy cầm túi thuốc trị cảm từ trạm xá ra, nghĩ thầm trước đây mọi người nói trạm xá thật đúng. Cái trạm xá này, có thì vô dụng, mà không có thì không được.

Bệnh nặng thì không trị được, bệnh nhẹ thì lại thừa.



Đêm nay anh trực ban, uống thuốc cảm xong Hồ Duy càng cảm thấy khó chịu, đồng nghiệp phòng bên tới nói chuyện với anh, anh hít hơi lên, ho đỏ bừng mặt mũi.

Đồng nghiệp mặt nghiêm nghị “Đi bệnh viện khám thử đi, để cảm càng nghiêm trọng thì không tốt”

“Cảm mạo thôi có gì quan trọng đâu”

“Hừ, chính là vì cảm mới quan trọng, mấy hôm trước ba vợ của Tiểu Trương ở lầu dưới, cũng chính vì nghĩ vậy mà làm cho viêm phổi, nằm ICU ba ngày, suýt tí nữa thì xong rồi”. Nói rồi kéo ngăn kéo Hồ Duy lấy nhiệt kế ra “Đo đi, đo thử đi”

Hồ Duy mặt đầy vẻ chống đối, lui về phía sau “Con mẹ nó trong ngăn kéo tôi có gì cậu còn rõ hơn tôi”

Đồng nghiệp cười hắc hắc “Cậu tới đây đo thử đi, nhanh lên, thân thể quan trọng hơn”

Hồ Duy không tình nguyện nhét nhiệt kế vào trong áo, lấy ra để dưới đèn xem, trời, hơn 40 độ!

“Vậy mà bản thân cậu còn không biết?”

Hồ Duy nhíu mày “Thật ra thì còn có hơi lạnh”

Nhưng mà không nghĩ tới sốt cao như vậy, xem ra gần đây thiếu rèn luyện, nếu không thì người mồ hôi, gió thổi qua đã bị vậy?

“Vậy cậu trực giúp tôi, tôi đi khám một lát rồi về”

Hồ Duy không đến bệnh viện của ba anh, cố ý vòng qua bệnh viện khác. Ban đêm người khám không ít, đẩy người già, ôm trẻ nhỏ, đều là vẻ mặt nôn nóng.

Hồ Duy xếp hàng theo mọi người, lúc xuống xe anh sợ mọi người chú ý nên đã cố tình cởi áo khoác, bên ngoài khoác cái áo màu xám đậm. Đã khiêm nhường như vậy mà còn bị người khác thêm một gậy “Người anh em, con gái tôi sốt cao quá, có thể giúp đỡ không?”.

Người đó nhìn thấy quần của Hồ Duy là quân phục, trong mắt đầy vẻ khẩn cầu. Hồ Duy quay đầu nhìn lại, một cô bé tầm 2-3 tuổi được mẹ ôm trong lòng, trán dán miếng hạ nhiệt, đáng thương vô cùng.

Anh lui lại nhường hàng.

Hai vợ chồng trẻ tuổi liên tục cảm ơn.

Đăng ký khám bệnh, có kết quả thử máu, bác sĩ không ngẩng đầu lên “Truyền nước đi, cho hạ sốt đã”

Hồ Duy lại phải xếp hàng, cầm một đống phiếu với thuốc, quẹo vào phòng cấp cứu, anh đẩy cửa, bên trong có người kéo cửa ra, đầu óc không biết đang suy nghĩ gì mà cũng không nhìn đường, đâm sầm vào ngực anh.

“Ngại quá” người đâm anh giọng yếu ớt

Hồ Duy không để tâm, nghiêng người “Cô đi trước…”

Nhị Nha đang mệt mỏi ốm yếu cúi gằm đầu đi, vừa nghe giọng này thì nhanh chóng ngẩng lên “Anh Tiểu Hồ?”

Một tiếng “anh Tiểu Hồ” trong trẻo thấm tới tận tim người!

Cô quan tâm lôi anh, chân thành ân cần hỏi thăm “Anh làm sao vậy?”

Hồ Duy thật ra lại rất trấn tĩnh “Tôi không sao, còn em bị làm sao?”

“Em, em, em đau bụng”

Nhị Nha xạo xự nói vậy mà cũng nói được, cô không thể không biết xấu hổ mà nói với Hồ Duy là mình tham ăn nên bị viêm ruột cấp tính, ngồi trong toilet tới hơn nửa đêm. Cô cúi đầu, thấy tay Hồ Duy cầm một đống giấy tờ, nhìn thoáng qua là sốt cao.

Phát sốt? Sốt cao là bệnh nặng, nếu không chữa tốt có thể nóng tới cháy hư luôn đầu óc.

Nhị Nha mới vừa rút kim, do để tay yên một chỗ lâu quá nên tay vừa cứng vừa lạnh, cũng không biết sợi dây thần kinh nào của cô bị chập, tự nhiên nhón chân thò tay kéo cổ anh lại.

Hồ Duy không kịp đề phòng nên người nghiêng về trước, trái đất như ầm một tiếng…

Trán kề với trán.

Hơi thở kề hơi thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Hà Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook