Tiểu Hà Sơn

Chương 22

Trường Vũ Trụ

17/08/2020

Hòa Tiểu Xuân khóc nên nước mắt chảy ra làm mascara đen nhem nhuốc dưới vành mắt, Vệ Nhuy lấy trong cốp xe ra hai bình nước đưa qua cho cô, ôm vai đứng ven đường cười. Hòa Tiểu Xuân uống ừng ực hết nửa bình vẫn buồn bực không vui “Cậu ta nhớ rõ cậu, tại

sao không nhớ tôi chứ?”

“Có thể cậu ấy một ngày chỉ có thể nhớ được bao nhiêu đó việc, hôm nay nhớ ra tôi, không chừng ngủ một giấc thì có thể nhớ ra cậu”

Hòa Tiểu Xuân buồn bã ỉu xìu liếc Vệ Nhuy, trong lòng không thể nào bình thản nổi. Nhưng mà giận nhất là khi anh mờ mịt hỏi cô là ai, Bùi Thuận Thuận cái tên đáng chém ngàn đao kia còn nói “Tiểu Xuân hả, là bạn gái tôi”

Xì!

Hòa Tiểu Xuân dẫm gót giày cao gót, buồn phiền chui ra khỏi xe Vệ Nhuy “Thôi, không nhớ thì không nhớ, cùng lắm thì lại quen biết lại lần nữa”

Một lần nữa quen biết cũng có chỗ tốt, diện mạo mới hoàn toàn, ký ức mới hoàn toàn.

Vệ Nhuy đứng phía sau cô lười biếng hỏi “Cậu đi đâu? Tôi đưa cậu về nhà nhé”

Tiểu Xuân không kiên nhẫn vẫy tay “Đừng động tới tôi, trong lòng không vui, tìm một chỗ uống một chút đi”

Vệ Nhuy bĩu môi ngồi lại ghế điều khiển khởi động xe. Lúc mở chìa khóa xe, Vệ Nhuy dừng lại, chợt nhớ tới một chuyện.

Năm đó… trong nhà Hòa Tiểu Xuân cháy lớn.

Năm 1994, hồi đó học một tuần 4 buổi chỉ học nửa ngày. Tan học, Tiểu Xuân về nhà nấu cơm.

Ba mẹ cô bận rộn, không có ai chăm cô nên dần dần Tiểu Xuân trở nên tự chủ động trong mọi việc. Thời đó trong nhà không có đường khí dẫn ga, muốn nấu bếp thì phải có bình gas, Tiểu Xuân làm lâu quen tay, mở bếp, vặn lửa. Bếp nhà cô hư nên mỗi lần mở chỉ cháy một vòng lửa nhỏ bên trong, còn vòng lớn bên ngoài thì phải có lửa mồi lại một lần mới cháy.

Tiểu Xuân 12 tuổi thắt bím tóc, quay đi lấy tờ báo xé một miếng, đốt được vòng lửa bên ngoài của bếp. Bật lửa xong thì bắc nồi hấp bánh bao, phẩy tờ báo dùng để nhóm lửa đó rồi tiện tay ném vào bồn rửa chén, vào phòng thay quần áo.

Một cơn gió thổi qua, thổi vào phòng bếp, mảnh giấy nhóm lửa khi nãy chưa tắt hết bay lên, đốt cháy tờ báo khi nãy Tiểu Xuân dùng nhóm lửa còn dư, ngọn lửa theo gió bay khắp nơi trong phòng, bay bám vào bím tóc Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân vốn đang ngồi trong toilet, tự nhiên bị lửa bay vào dính lên cháy tóc. Cô hét lên, nhảy dựng từ bồn cầu xuống, lấy vòi nước xịt lung tung trên tóc trên người, lửa bị tắt, Tiểu Xuân chưa hoàn hồn lại nhìn mình đầu tóc rối loạn, đẩy cửa WC ra thì thấy lửa bị thổi bay xuống sàn, bắt cháy tấm thảm dưới sàn, bên ngoài lửa cũng đã ngập trời!

Tiểu Xuân quên cả khóc, cũng quên cả sợ, quay người vọt vào căn phòng nhỏ của mình, định nhảy xuống từ cửa sổ.

Vệ Nhuy tan học về nhìn xa xa thấy Tiểu Xuân đang đu trên cửa sổ, tóc tai rối nùi, khóc sắp ngất xỉu. Vệ Nhuy đứng lầu kêu “này! Tiểu Xuân, cậu làm gì vậy!”

Tiểu Xuân như thấy cứu tinh, gào to “Vệ Nhuy, cứu tôi với! Nhà tôi cháy rồi!”

“Cháy ở đâu? Tại sao?”

Tiểu Xuân đấm ngực, làm gì có thời gian mà nói rõ với cậu “Phòng khách, phòng khách… không phải, phòng bếp! phòng bếp!”

“Cậu cứu tôi nhanh lên!”

Cô cầu xin như vậy, Vệ Nhuy cũng choáng váng, hoảng hốt nhìn bốn phía, cậu nhìn mấy bạn học kế bên gào lên “Nhìn cái gì mà nhìn! Tìm người dập lửa đi!!!”

Một đám choai choai như bầy ong vỡ tổ chạy tán loạn tìm người tới giúp.

Tiểu Xuân vẫn khóc lóc không ngừng gọi “Vệ Nhuy… Vệ Nhuy…”

Khi đó Vệ Nhuy cũng đã có những biểu hiện đặc biệt như khi đã trưởng thành, lạnh nhạt, lý trí, có logic mà có hơi không có tình. Lúc này anh cứu Tiểu Xuân, có thể làm gì, xông lên? Ai biết nhà cô đã cháy tới mức nào, nếu lửa nhỏ thì cô ở trong phòng cũng sẽ có có vấn đề gì lớn, nếu lửa lớn, bản thân mình vọt vào cũng chỉ là thêm một mạng người.

Vệ Nhuy đứng dưới lầu, cố gắng trấn an cô “Cậu đừng sợ, bọn nó đã đi gọi người, lập tức có người tới cứu cậu!”

Tiểu Xuân giận anh thờ ơ, rõ ràng bình thường cô với cậu ta tốt như vậy, tốt đến mức bình thường ở sân chơi gần như cô không chơi với con gái, chỉ chơi với cậu ta. Bây giờ mình gặp nạn, cậu ta sao có thể bình tĩnh như vậy!

Dưới lầu người vây xem càng đông, nhiều nhất là những cậu bé trạc tuổi họ mới tan học về, Vệ Nhuy chợt nghĩ ra một chuyện, xua tay bảo bọn họ chạy ra sân thể dục đem cái nệm to đến. Nếu có cái nệm to mấy tầng lót bên dưới, Tiểu Xuân nhảy xuống sẽ không sợ.

Tiểu Xuân khóc tới hai mắt mờ mịt, đau lòng muốn chết, đang nghĩ không biết mình đang sống sờ sờ thế này có khi nào bị thiêu chết không thì lúc đó Hồ Duy tới.

Khi đó ai có kinh nghiệm ở tập thể đều biết, một tòa nhà, tầng trên tầng dưới đều là người quen, gần như mọi người đều không khóa cửa. Hồ Duy mới tan học đang uống ừng ực ly nước lạnh, nghe đối diện có tiếng la hét lạ lạ. Anh nghe xong thì thấy hình như Tiểu Xuân đang khóc. Sau đó nghe tiếng người tụ tập ngày càng nhiều, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, Hồ Duy nhoài người ra cửa sổ nhìn “Vệ Nhuy, các cậu làm gì vậy?”

Vệ Nhuy thấy anh, vội vã chỉ lên lầu “Nhà Tiểu Xuân cháy, cậu nhanh xuống đây đi! Đừng làm nhà cậu cũng cháy luôn đấy!”

Hồ Duy thò nửa người ra nhìn, thấy Tiểu Xuân đang khóc lóc điên cuồng. Anh lập tức lùi về, không thấy người đâu. Vệ Nhuy dưới lầu nóng ruột chờ, chờ tới lúc thấy Hồ Duy chui ra ngoài, ai ngờ Hồ Duy lại khoác một cái chăn bông to đã được nhúng đẫm nước, trực tiếp vọt vào nhà Tiểu Xuân ở đối diện!

Phòng khách tràn ngập khói, lửa cháy ngập trời.

Nghé con không sợ cọp. Hồ Duy chui vào bếp, khóa bình gas lại trước, đóng chặt cửa lại. au đó vọt vào phòng Tiểu Xuân, dùng chăn bông trên người phá cửa vào.

Bóng dáng khoác cái chăn bông hoa to tướng đó chính là cứu tinh của Tiểu Xuân, cho nên rất nhiều năm sau cô nằm mơ, đều có thể mơ thấy cảnh tượng này. Hồ Duy dùng khăn trải giường buộc trên người cô, luống cuống tay chân không biết buộc nhiều hay ít, vừa buộc vừa an ủi cô “Tiểu Xuân, đừng sợ”

Tiểu Xuân hơn Hồ Duy 2 tuổi ngưng khóc, ngập ngừng gật đầu “Tôi không sợ, cậu đã đến rồi, tôi sẽ không sợ”

Kỳ lạ, bình thường ba người chơi cùng với nhau, rõ ràng là Tiểu Xuân lớn hơn Hồ Duy, nhưng nếu cô không vừa ý chuyện gì, hay bị Vệ Nhuy ăn hiếp thì cô luôn tức giận đi tìm Hồ Duy. Anh ngồi trên bồn hoa nhìn cô nổi giận, nhìn cô tức muốn hộc máu mắng Vệ Nhuy, nhìn cô dẩu miệng làm nũng, giống như anh mới là người lớn tuổi hơn.

Bên ngoài phòng Tiểu Xuân lửa cháy phần phật, cô được cột cái drap giường trên người, một đầu cột chặt trên người cô, một đầu được Hồ Duy nắm trong tay. Dưới lầu, mấy chú lính trông coi kho hàng tay cầm bình chữa cháy, vòi nước chạy tới

“Tiểu Xuân, nhảy xuống, bọn Vệ Nhuy lấy cái đệm đón được cậu”

Tiểu Xuân không phải là cô gái có tính tình kiểu gây thêm phiền phức cho người khác, không khóc lóc sướt mướt kêu gào không dám hay sợ hãi, thời gian bây giờ là sinh mạng, cô càng kéo dài thì càng hại người.



Cô vịn cửa sổ quay lại hỏi “Vậy còn cậu? Tôi nhảy xuống còn cậu thì sao?”

“Tôi nhảy theo cậu”

Vì vậy Hòa Tiểu Xuân không do dự, nhắm mắt lại nhảy xuống. Bốn tầng lầu, nói cao thì không cao nhưng cũng không thấp, trên ban công có một vị trí phù hợp, mấy người lớn tiến lên đưa Tiểu Xuân đi bệnh viện.

Vệ Nhuy vô cùng lo lắng đuổi theo “Xuân Nhi! Có sao không?”

Tiểu Xuân tóc bị cháy xém ngắn dài nham nhở, phẫn nộ trừng mắt nhìn Vệ Nhuy “Cậu nhu nhược…”

Một câu “nhu nhược” này, thật sự làm tổn thương Vệ Nhuy. Như một lời tiên tri, mười mấy năm sau đó, Vệ Nhuy vẫn luôn tự hỏi mình, mình là người nhu nhược sao? Mình không nên làm vậy sao? Mình không xông lên lầu vì thể hiện sự dũng cảm của người đàn ông là sai sao?

Chính vì câu này mà Vệ Nhuy luôn cảm thấy xấu hổ với Tiểu Xuân, luôn nhường nhịn cô.

Xe cứu hỏa quẹo vào cổng lớn, mấy người lớn hét với Hồ Duy “Hồ Duy, mau xuống đi, nhanh lên!”

Hồ Duy vịn cửa sổ, thả người nhảy xuống từ tầng 4.

Khi đó, trong viện có rất nhiều dây điện. Nhà nào cũng xài điện thoại, TV; còn có nhà kho vật tư quan trọng nhu thiết bị nghe lén, máy phát điện dự phòng. Những dây điện mắc chằng chịt mọi nơi, đủ độ cao. Không ai ngờ Hồ Duy tránh khỏi lửa lại vì những sợi dây điện đó đập vào đầu. Lúc đó hiện trường hỗn loạn lộn xộn, không ai nhớ rõ tại sao lại như thế. Ba Tiểu Xuân vì trận này mà bị xử phạt nghiêm trọng, trên người Tiểu Xuân cũng để lại vết sẹo cả đời không hết.

Mẹ Hồ Duy lúc đó cũng đã ly hôn với ba Hồ Duy, cũng không có lý do gì tiếp tục ở lại nhà được đơn vị cấp cho ông, biết con trai vì cứu người mà vào bệnh viện, không lâu sau bà cũng thu dọn hành lý đưa anh đi mất.

Lúc đó, sau khi Hồ Duy bị dây điện đập trúng. Anh nằm bệnh viện vài ngày. Nghe nói lúc tỉnh lại quên mình học trường gì, thầy cô giáo là ai, tại sao nằm viện cũng quên mất. Hèn gì khi cậu ấy nghe tên mình rất xa lạ, không phải kiểu xa lạ của người xa lâu không nhớ nhau mà là kiểu như chưa bao giờ quen biết. Bây giờ nghĩ lại. Có thể bởi vì sự cố sau trận hỏa hoạn năm đó mà cậu ta đã quên mất Tiểu Xuân.

Điếu thuốc cháy một đoạn dài, bị gió thổi rơi xuống tay, Vệ Nhuy giật mình sặc khói, ho khan mà hoàn hồn lại. Vệ Nhuy nhíu mày suy nghĩ, ngày khác sẽ đưa cậu ấy đến những chỗ cũ nhìn lại, hỏi thăm chuyện mấy năm qua cho rõ ràng. Lúc trước tại sao cậu ấy và mẹ lại vội vã bỏ đi như vậy. Cậu ấy ở Nhạn thành có được không…

8 giờ rưỡi, mọi người về phòng ngủ là lúc ký túc xá nam náo nhiệt nhất: Rửa mặt, trải chiếu, đọc sách… Do đợt huấn luyện này học viên tới từ nhiều đơn vị khác nhau nên đều vội vã tìm người quen của mình, đồng hương tìm đồng hương, đồng đội tìm đồng đội cũ, gặp nhau ở hành lang thì chào kiểu bộ đội để lưu ấn tượng tốt cho đối phương.

“Các cậu có biết lão Tần bây giờ ở đâu không?”

“Lão Tần? Không còn ở trong quân đội nữa, sau khi chuyển đơn vị thì đã chuyển nghề rồi!”

“Vậy còn Tống Bác Văn, có nghe nói Tống Bác Văn thế nào không? Chúng ta là cùng năm vào bộ đội”

“Không nghe nói có người này”

“Chậc, vậy có thể cũng đi rồi…”

Hồ Duy một mình đi trong hành lang nghe tiếng hàn huyên của mọi người quay về ký túc xa, đẩy cửa đã thấy người ở giường đối diện Đỗ Tinh hình như đang chờ anh, thấy anh về vội đứng lên “Đội trưởng”

Đỗ Tinh là người từ Quảng Châu đến, là lính kỹ thuật, buổi sáng hai người đã gặp mặt, bởi vì anh là sĩ quan nên nhìn thấy Hồ Duy vẫn gọi là đội trưởng.

“Ngồi xuống đi, trong phòng không có người ngoài, cậu như vậy chúng ta sao ở chung được” Hồ Duy kéo cổ áo, vừa nói vừa định đóng cửa, ngước mắt lên mới thấy có người ngồi trước bàn của anh.

Bàn tay đóng cửa cứng đờ.

Nhạc Tiểu Bằng gương mặt ôn hòa đứng lên, trong tầm tay ông có ly nước lọc. Hồ Duy biết vì sao Đỗ Tinh lại như vậy.

Đỗ Tinh vò đầu “Thủ trưởng chờ anh lâu lắm rồi”

“Ta biết con đến đây đi học, lúc trước mấy bệnh viện đang tiến hành giao lưu học tập, hôm nay mượn hội trường của bệnh viện quân y làm nơi tổng kết, ta đến đây thăm con”

Nhạc Tiểu Bằng nói thật, hôm nay có buổi báo cáo tổng kết đợt giao lưu kinh nghiệm y học kia, nhưng mà tan họp thì ông không về mà ghé lại đây.

Đúng lúc người phụ trách khóa huấn luyện này lại biết Nhạc Tiểu Bằng, trước kia ông là bác sĩ của người nọ, vì vậy người đó rất tôn trọng ông, hai người bắt tay trò chuyện vài câu. Ban đầu, Nhạc Tiểu Bằng không biết người đó là phụ trách khóa huấn luyện, hai người đi dạo bên dọc cái hồ nhân tạo trong viện, Nhạc Tiểu Bằng lịch sự hỏi “Tham mưu trưởng Tống, hiện giờ ông được điều đến trường huấn luyện à?”

“Haha không phải, thời gian trước tổng bộ đi đến các quân khu nghiên cứu, muốn điều chỉnh phương pháp huấn luyện, trong đó bao gồm bồi dưỡng về tác chiến điện tử, điều động một nhóm binh sĩ tham gia huấn luyện, tôi bây giờ đang phụ trách việc này”

“À?”

“Có gì sao?”

“Con trai tôi ở đây”

Đối phương rất kinh ngạc “Ở trong ban này? Họ gì, tên gì, sao trước giờ không nghe anh nói qua”

“Con trai lớn, chúng tôi cũng ít liên hệ, chuyện gì nó cũng không nói tôi biết, chuyện này tôi cũng mới nghe nói đây thôi, không biết có phải là trong lớp do ông phụ trách không, nó tên Hồ Duy, thuộc quân khu Nhạn thành”

Đối phương lập tức móc di động ra hỏi thăm, xong rồi thì nắm tay Nhạc Tiểu Bằng “Anh không nói sớm với tôi, tôi biết bên Nhạn thành có người đến mà không biết là con trai anh, anh yên tâm, nó ở đây là tốt rồi, sau này có chuyện gì cứ trực tiếp nói với tôi”

Nhạc Tiểu Bằng mỉm cười khiêm tốn “Đừng nói vậy, nó ở đây cũng là làm phiền thêm cho ông, tôi cũng không quản lý nó nhiều như vậy, nếu tiện thì tôi muốn tới ký túc xá thăm nó, cũng lâu rồi không gặp”

“Tiện mà, ở tòa nhà ngay sau hồ này thôi”

Theo chỉ dẫn, Nhạc Tiểu Bằng tìm tới ký túc xá của Hồ Duy, nghe người trong phòng nói anh ra ngoài nên ngồi đây chờ.

Thấy hai cha con đứng đối diện nhau không nói gì, Đỗ Tinh tưởng mình ở đây không tiện cho hai người trò chuyện nên gãi gãi đầu “Vậy… đội trưởng, hai người nói chuyện, tôi đi ra ngoài lấy nước”

“Không cần” Hồ Duy nghiêng người kéo cửa “Cũng không còn sớm, tôi đưa ông về, chúng ta vừa đi vừa nói?”



“Cũng được”

Nhạc Tiểu Bằng lịch sự gật đầu với Đỗ Tinh “Tạm biệt cậu”

Đỗ Tinh đứng nghiêm “Tạm biệt thủ trưởng”

Hai cha con một trước một sau đi ra hành lang, Đỗ Tinh dựa khung cửa nhìn theo tặc lưỡi. Không nhìn ra nha, đội trưởng ở Nhạn thành này lại có ba là quan lớn.

Buổi tối vườn trường yên tĩnh, hai người đi song song về phía cổng trường.

“Con… sức khỏe cha dượng con có tốt không?”

“Đang trong thời kỳ khôi phục, đã có thể đi lại nhưng còn chậm”

Nhạc Tiểu Bằng thở dài “Bệnh này không gấp gáp được, nhưng không thể nằm mãi, nếu rèn luyện thích hợp vẫn nên rèn luyện. Ta biết con ở đây nên đến thăm chứ không có ý gì khác, dù sao cũng tới Cù thành rồi, thứ bảy chủ nhật được nghỉ có thể ghé qua nhà một chút”

Sườn mặt Hồ Duy trong bóng tối rất nghiêm nghị, im lặng nghe không nói gì

“Buổi tối con đi ra ngoài với bạn à?”

“Đi với Vệ Nhuy”

“À, con có liên lạc với Vệ Nhuy à, cũng tốt, ta còn nhớ hai đứa chơi với nhau từ bé lúc 2, 3 tuổi. Mấy năm con ở Nhạn thành, nó vẫn luôn hỏi ba con thế nào, ra sao”

“Không phải ông kêu cậu ấy đến tìm tôi?”

Nhạc Tiểu Bằng sửng sốt “… có thể nó nghe ai đó nói con về”

Tiểu Hồ rũ mắt nhìn xuống, cảm thấy mất mát.

Đi tới cửa vườn trường, một người đi ra, một người đi về, hai cha con không còn lời gì để nói với nhau. Nhạc Tiểu Bằng đi hai bước rồi quay lại dặn dò, nói là dặn dò chứ thật ra giống như năn nỉ “Nếu con có rảnh, lúc nghỉ có thời gian thì về nhà nhé”

Về nhà nhé.

Câu này làm Tiểu Hồ nhớ tới mỗi năm Xuân vãn có câu hát “Quay về thăm nhà”: Tìm thời gian rảnh, tìm thời gian, đưa con trẻ, về thăm nhà. Buồn bực chuyện nhà nói với mẹ, công việc thì nói với ba.

Lời ca thật châm chọc.

Anh sải bước quay về, đi đi lại từ Xuân vãn nhớ tới Nhị Nha. Cô cũng thích xem Xuân vãn. TV mở, ngồi trên ghế sofa ôm hộp dâu tây vừa ăn vừa cười ngây ngô.

Nhạn thành.

Cù thành.

Quan hệ rắc rối phức tạo, liên quan đủ thứ người như thế này. Trong đầu suy nghĩ loạn cả lên, làm lòng người cũng thấy buồn bực.

Tiểu Hồ ngửa đầu, chợt nhớ đến giọng nói Nhị Nha.

…….

Ở Nhạn thành xa xăm kia, Nhị Nha bỗng nhiên hắt xì.

Cô ngồi xếp bằng trên giường, đang cùng chậu hoa lan hai mặt nhìn nhau. Chiều nay cô đi tới khu bán hoa cây cảnh mua túi phân bón, ôm chậu hoa theo. Tới một tiệm, ông chủ nhìn hoa xong thì dùng ánh mắt khác thường mà đánh giá cô.

Nhị Nha cảm thấy rất lạ, cuối cùng có một ông chủ ở đó nói cho cô biết nguyên nhân.

Ông chủ đó ngồi trên băng ghế hút thuốc, híp mắt hỏi cô “Chậu hoa này ở đâu mà cô có?”

Nhị Nha “Ông cần gì quan tâm tôi có nó từ đâu, ông có gì để bón cho nó không?”

“Không có, chậu hoa này của cô đi tìm chỗ khác đi”

“Tìm ở đâu?”

Mấy hôm nay trời mưa, hoa bị gục đầu một chút, Nhị Nha sợ nó chết nên mới sốt ruột đi tìm cách gì chăm nó lại.

“Thế này đi” ông chủ ngậm thuốc lá, cũng không chỉ đi tìm ở đâu “Hoa này cô chăm sóc không tốt, gửi lại chỗ tôi đi, tôi chăm sóc thay cho cô, hoặc là cô bán cho tôi cũng được”

Vừa nghe bán, cái “xâu treo tiền” Nhị Nha đảo mắt, ôm chậu hoa vào lòng “Bao nhiêu tiền?”

Ông chủ biết cô là người không biết nhìn hàng, cười ha ha “Bao nhiêu tiền cô nói đi”

Nhị Nha nghĩ thầm tôi ngu sao nói, ông không ra giá mà lại nhìn nó chằm chằm, chắc chắn là có vấn đề. Cô nghĩ nghĩ, giở công phu “sư tử ngoạm” “Hoa này là do bà nội tôi để lại, tôi chăm nó để nhớ người, nếu người nhà mà biết tôi đem nó đi bán chắc chắn đánh tôi gãy chân, ông nói con số hợp lý, nếu được thì tôi bán”

Ông chủ thấy cô cũng không phải dạng vừa, hơi do dự rồi vỗ đùi “Tới đây, tôi thật sự muốn mua, tôi cho cô số này”. Ông ta giơ 2 ngón tay.

Nhị Nha chau mày “Hai ngàn?”

Cô vừa nói ra miệng, ông chủ mới biết cô đúng thật là không biết nhìn hàng, hối hận không thôi, cũng chẳng muốn nói đùa với cô nữa “Cô gái, hai mươi vạn! Tôi đưa cô hai mươi vạn! Chậu hoa này của cô là hoa sen lan, năm ngoái ở Hàng Châu đấu giá một chậu lên tới 7 con số đó!”

Nhị Nha há miệng nhìn chằm chằm bồn hoa từ nhà cũ Hồ Duy, trong lòng nổ cái bùm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Hà Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook