Chương 35
Trường Vũ Trụ
18/08/2020
Nhà Nhạc Tiểu Bằng sạch sẽ, trang trí bình thường, sofa phòng khách
là gỗ đỏ kiểu cũ, có mấy miếng lót mỏng. Ông xách ấm nước đi vô phòng
bếp nấu “Khát nước không, ba nấu miếng nước pha trà cho con”
Hồ Duy ngồi yên nhìn trong phòng “Không khát, ông không cần gấp”
Nhạc Tiểu Bằng lấy nước, vặn lửa “Cứ nấu miếng nước đi, để trong ly, khi nào khát thì lại uống”
Đặt ấm nước, Nhạc Tiểu Bằng từ bếp ra ngồi với Hồ Duy, thấy ông mang chân giả, trong lòng Hồ Duy không thoải mái. Anh cố tình dời mắt đi.
Nhạc Tiểu Bằng cũng thấy xấu hổ, cố gắng tìm đề tài nói “Hôm nay trường được nghỉ?”
“Vâng, không có việc”
Lại một khoảng không im lặng, chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
Hồ Duy không nhịn được hỏi “Chân ông… là chuyện khi nào?”
Nhạc Tiểu Bằng mặc quần ngắn, phần chân giả chói mắt lộ ra ngoài, có thể thấy được, chân trái bị tháo đến đầu gối, từ đầu gối đi xuống là một đoạn băng vải màu xanh che miệng vết thương khi phải mang chân giả liên tục, giúp Nhạc Tiểu Bằng đi lại được là một đoạn khớp xương có gắn kim loại.
Nếu đã thấy, Nhạc Tiểu Bằng cũng không định giấu diếm. Tay vỗ vỗ đùi trái, mỉm cười thản nhiên “Nó à, thời gian lâu rồi, từ hè năm 99”
Hồ Duy hỏi: “Là tai nạn xe cộ?”
“Có lần thiên tai bị núi đá đè, lúc cứu ra thì chân đã hoại tử, không cứu lại được” Nhắc tới chuyện đó, Nhạc Tiểu Bằng bình thản như người cha kể chuyện xưa cho con nghe “Lúc đó ba ở đơn vị phòng dịch bệnh viện, cũng là bệnh viện truyền nhiễm hiện tại, lúc đó con còn nhỏ chắc không nhớ…”
“Tôi nhớ” Hồ Duy nhàn nhạt cắt ngang “Khi đó bệnh viện ở Phong Châu, cách xa thành phố, vì vậy mới dọn tới ở trong viện của đại đội”
Hồ Duy có ấn tượng sâu sắc với bệnh viện kia, bởi vì ở đó không giống như những bệnh viện khác, Tiểu Hồ Duy mỗi lần đi tìm ba đều bị ngăn ở hành lang, sau đó có hộ lý nói, cháu ở đây chờ, trăm vạn lần đừng chạy loạn, cô đi vào tìm ba cho cháu.
Sau đó Nhạc Tiểu Bằng từ trong hành lang luôn bảo hộ kín mít đi ra, mang theo mũ trắng, áo blouse trắng, khẩu trang, có khi còn mang mặt nạ phòng hộ. Thấy con trai tới tìm, ông cũng không dám lại ôm anh, hỏi tìm ba làm gì?
Tiểu Hồ Duy xòe tay, cho con một đồng, con muốn mua kem với Vệ Nhuy.
Mẹ con đi đâu rồi? Lại đi tập luyện à?
Nhạc Tiểu Bằng giơ cao tay, nghiêng người, tự con lấy đi.
Tiểu Hồ Duy móc tiền trong túi quần ba, nhặt 2 đồng, biết Nhạc Tiểu Bằng không thể đuổi theo nên cười ha ha trốn mất.
Nhạc Tiểu Bằng cười cưng chiều, nhìn con trai đang chạy xa “Thằng nhóc con! Đợi ba về nhà xử lý con!”
Tiểu Hồ Duy chạy ra cửa bệnh viện, làm mặt xấu với ba “Lêu lêu…”
Nhạc Tiểu Bằng không ngờ Hồ Duy còn nhớ đơn vị cũ của mình, vui mừng nói “Đúng rồi, khi đó con thường đi tìm ba”
“Năm đó ly hôn với mẹ con, các đơn vị tổ chức triển khai các phân đội nhỏ xuống hoạt động ở nông thôn, lúc đó ba được phân công đi phía Tây Nam, ở một huyện thành, trong huyện thành đó có rất nhiều thôn, hàng năm do hoàn cảnh và địa thế nên phát sinh bệnh dịch. Ba ở đó một lần, chính là 3 năm”
Vừa ly hôn, Nhạc Tiểu Bằng tâm trạng xuống thấp, hơn nữa mẹ ông bệnh mà mất, ông dứt khoát báo danh đi. Ly hôn là khi xúc động mà nói ra, hai người đều có trách nhiệm, nguyên nhân rất đơn giản, mân thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Mẹ Nhạc Tiểu Bằng coi thường Hồ Tiểu Phong mỗi ngày trang điểm, còn thích nhạc nhẽo khiêu vũ, Hồ Tiểu Phong nói không được. Sâu xa hơn là việc Hồ Tiểu Phong cương quyết cho con mang họ mình. Mẹ chồng nàng dâu ở chung, hòa hoãn không được mấy ngày thì lại vỗ bàn chống nạnh cãi nhau.
Mẹ Nhạc Tiểu Bằng có câu nói kinh điển “Cô thì có cái gì mà tốt chứ! Nếu không phải do con trai ta nhìn trúng cô thì cái dạng con dâu nào mà ta không có! Đừng nói sinh con trai, sinh cả một tiểu đội chiến đấu còn được!”
Hồ Tiểu Phong lúc còn trẻ không phải hiền lành, lắc eo nhỏ như nắm tay, buông câu tức chết người không đền mạng “Sinh một tiểu đội chiến đấu? Ngài nghĩ hay quá, bây giờ là thời đại nào, chính sách kế hoạch hóa gia đình đã có mà ngài còn mơ mộn g cô gái nào cứ sinh đều đều hết đứa này tới đứa khác cho ngài?”
Rồi tiếp theo đó là ném mâm quăng chén rối tinh rối mù. Từ khi Hồ Duy mới biết lật cho tới khi Hồ Duy đi nhà trẻ, từ khi anh học nhà trẻ tới tiểu học. Cuối cùng Nhạc Tiểu Bằng được điều động đến bệnh viện phòng dịch, phân chỗ ở mới. Một nhà ba người mới thật sự có cái nhà thuộc về mình.
Nhạc Tiểu Bằng thực sự yêu Hồ Tiểu Phong, luôn chiều chuộng bà, tuy không nói nhưng luôn âm thầm đứng về phía bà.
Hai người là thuộc loại vừa gặp đã yêu. Năm 80, đoàn văn nghệ của Hồ Tiểu Phong đến biểu diễn, lúc khiêu vũ bà bị trật chân, được đưa xuống dưới, có người kêu “Có đồng chí nào giúp diễn viên chúng tôi xem thử cái chân có nghiêm trọng không”
Học đại học y năm nhất đã có thể xem cái việc đơn giản này, vì vậy mười mấy thanh niên ồn ào đi tới, Nhạc Tiểu Bằng xông vào trước tiên “Tôi tới tôi tới! Tôi ở khoa chỉnh hình! Tôi chuyên nghiệp!”
“Nhạc Tiểu Bằng cậu nói chuyện vậy mà nghe được, cậu là khoa chỉnh hình à, sao cậu không nói luôn cậu là khoa tâm thần đi!”
Nhạc Tiểu Bằng cười đẩy đối thủ cạnh tranh ra, da mặt dày hơn tường thành “Bệnh tâm thần cũng là một loại y học lâm sàng…” vừa nói vừa ân cần đỡ Hồ Tiểu Phong “Đến đây, hai chúng ta đến phòng y tế bên kia, ở đây đông người quá”
Hồ Tiểu Phong lúc đó mới 19 tuổi, tính cách nhanh nhẹn, cười rất đẹp.
Nhạc Tiểu Bằng vừa dùng rượu sát trùng mắt cá chân cô vừa hỏi chuyện làm quen “Cô tên là gì?”
“Hồ Tiểu Phong”
“Thật trùng hợp, tôi tên Nhạc Tiểu Bằng”
Hồ Tiểu Phong cắt ngang “Ai hỏi anh”
“Tôi chủ động nói không cần hỏi mà, năm nay tôi 21, học lâm sàng y, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Có bệnh thì xem bệnh, đừng có lôi kéo làm quen, nếu không lát nữa tôi nói với đội trưởng mấy anh”
“Đừng đừng đừng!” Nhạc Tiểu Bằng không dám nói nhiều, cúi đầu kiểm tra chân, xoa bóp. Ông ngồi xổm xuống, nghiêm túc giúp Hồ Tiểu Phong mang giày vớ “Không sao, hơi bong gân, hạn chế hoạt động, về chỗ nghỉ lấy đá lạnh đắp lên, không có đá lạnh thì lấy khăn lông nhúng nước đắp, thay đổi thường xuyên là được”
Từ xưa đến nay chưa từng được người nam nào mang giày vớ, Hồ Tiểu Phong mặt đỏ ửng “Tôi tự làm được, không cần anh”
Nhạc Tiểu Bằng nhanh chóng thắt cái nơ trên giày bà, ngẩng lên cười tươi tắn “Tôi đi kêu người trong đoàn đỡ cô về nghỉ ngơi”
Ông đi ra tới cửa phòng y tế, Hồ Tiểu Phong đỡ khung cửa gọi “Anh, anh tên gì?”
Nhạc Tiểu Bằng lùi lại, mặt mày sáng rỡ nhìn cô gái xinh đẹp “Tôi học Nhạc, Nhạc Tiểu Bằng”
Sau đó là một khoảng thời gian yêu đương tuổi trẻ. Tới khi một sinh viên y khoa nòng cốt kết hôn với cô gái nhỏ đội văn nghệ ngọt ngào.
Mỗi khi mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, mẹ quở trách Hồ Tiểu Phong không phải thế này thế kia, Nhạc Tiểu Bằng dựa vào phòng bếp, mũi chân đá đá tường, nghĩ ngợi lung tung. Mẹ ông dậm chân “Mẹ nói chuyện với con đó!”
Nhạc Tiểu Bằng à à cho có lệ, nói đỡ cho vợ, rồi quay về phòng thăm con. Ông ở giữa mẹ bất mãn vợ, vợ bị ấm ức làm người trung gian, dỗ người này, dụ người kia, đối với Hồ Tiểu Phong ông vẫn trước sau là tình cảm như thời còn trẻ, dịu dàng sáng lạn như ngọn gió mùa hè.
Cứ nghĩ là dọn ra khỏi nhà mẹ, có thể có cuộc sống an nhàn qua ngày. Không ngờ chưa tới hai năm, trong nhà có một trận sóng to gió lớn. Mẹ ông nói vợ ông có quan hệ không trong sáng với chủ nhiệm đoàn văn nghệ, cái này Hồ Tiểu Phong coi như lật trời.
Bà nội dẫn cháu đi mua bánh sinh nhật, sắc mặt trắng bệch “Cô trong sạch? Cô trong sạch mà ở trong phòng nhỏ kia vừa kéo vừa ôm? Cô làm nhà họ Nhạc chúng ta mặt mũi nào nhìn đời… Ngay cả sinh nhật con trai mình cũng quên mất!!”
“Con nói chúng con là đang tập luyện! Con là có lý do!”
“Tập luyện tiết mục gì mà không có người khác! Chỉ có hai người các ngươi, trong đoàn nói các người thế nào chứ!”
Bà nội cũng có lòng tốt, từ khi con trai con dâu dọn ra ngoài, tính tình bà từ từ dịu lại, thỉnh thoảng thứ bảy chủ nhật tới nhà thăm cháu nội, hỏi thăm hai vợ chồng.
Hôm đó là sinh nhật Hồ Duy, bà nội muốn đưa cho Hồ Duy, nghĩ Hồ Duy tan học trong nhà không có ai, nếu đưa tới bệnh viện Nhạc Tiểu Bằng thì chỗ đó có vi khuẩn, con nít ăn vào không tốt. Vừa lúc cũng gần chỗ của Hồ Tiểu Phong, bà mang bánh kem tới đoàn văn nghệ.
Đi vào tới nơi, mọi người đều chào hỏi, bà đến chơi, lâu lắm mới thấy bà đến ạ. Bà cũng là cán bộ một thời gian, cười chào hỏi mọi người, rồi mới hỏi Tiểu Phong nhà mình đâu?
Mấy phụ nữ trong đoàn văn nghệ liếc nhau không hẹn mà cùng liếc về phía sau, một câu nói ba khúc quanh “Tiểu Phong ạ… ở bên trong nói chuyện với chủ nhiệm”
Bà đã 72 tuổi, ý tứ trong lời nói trong ánh mắt họ nếu nhìn không ra thì sống đã uổng phí, lập tức xông vào hậu trường, vừa nhìn thấy thì nhịn không được mà tát cho Hồ Tiểu Phong một bạt tai, ngất xỉu.
Chủ nhiệm đội múa là người có ánh mắt nghệ thuật độc đáo nhưng lại là người phong lưu, cơ bản là những cô gái chưa kết hôn trong đoàn đều bị ông ta trêu chọc.
Hồ Tiểu Phong trong đoàn văn nghe trước khi mang thai là thuộc diễn viên nòng cốt, người múa dẫn đầu, luôn có những vai nổi bật, nhưng sau khi sinh con xong thì tất cả vai diễn của bà đều là vai phụ, Hồ Tiểu Phong trong lòng hiểu chuyện nên cũng không oán giận.
Bà càng chịu đựng, chủ nhiệm đội múa càng được đằng chân lân đằng đầu, mấy vai phụ cũng không cho, bắt đầu cho bà đi dọn đạo cụ, kéo màn. Hồ Tiểu Phong nổi giận đi phản ánh, người ta còn làm ra vẻ nói đạo lý “Cô là một người làm mẹ, còn mơ mộng lên sân khấu cái gì chứ? Cơ hội là để cho người trẻ tuổi, không phải để cho các cô nghiên cứu nghiệp vụ, còn muốn phàn nàn gì” nói xong thì lại chuyển hướng, sờ lên vai Hồ Tiểu Phong vuốt ve “Thật ra Tiểu Phong à, cũng không phải không có cơ hội, cô xem, 18 tuổi cô đã tới đoàn chúng ta, tôi cũng là lãnh đạo tốt, anh trai tốt…”
Không đợi nói hết câu, Hồ Tiểu Phong mạnh mẽ lấy gạt tàn thuốc đập lên đầu ông ta “Tôi nói cho ông biết tôi đã kết hôn! Tôi là mẹ là vợ, con mẹ nó ông biết không! Ông lại muốn dùng ánh mắt đó mà nhìn tôi, động tay động chân với tôi. Ông có tin chồng con tôi đập chết ông không!”
Trên đầu bị ăn đập, chủ nhiệm đội múa thành thật một thời gian rất lâu.
Những việc này Hồ Tiểu Phong không nói với Nhạc Tiểu Bằng, bà là người hiếu thắng, hơn nữa có đàn ông nào mà biết vợ bị người ta quấy rối ở cơ quan mà lại có thể thờ ơ? Bà không muốn mang thêm phiền phức cho Nhạc Tiểu Bằng.
Sau đó thay đổi đoàn trưởng, nghe nói là từ nơi khác chuyển tới, Hồ Tiểu Phong không cam lòng lại đi phản ánh lần nữa, đối phương là người nghiêm nghị, cản thận nghe Hồ Tiểu Phong phản ánh xong, lại ghi tên họ, chức vụ, gia đình của bà. Biết bà là người nhà lính, đoàn trưởng gật đầu “Chuyện này tôi biết rồi, nếu ông ta thật sự lấy quyền mà uy hiếp cấp dưới, tôi sẽ xử lý nghiêm!”
Không bao lâu, đoàn trưởng mới tìm người quản lý phân công nhân sự tìm hiểu, nói chuyện, điều chỉnh lại. Hồ Tiểu Phong lại về với đội múa, nhưng mà không lên sân khấu biểu diễn mà là biên đạo, tập cho những học viên nhỏ. Khi đó trong đoàn đã dự tính thu thập chứng cứ khai trừ chủ nhiệm đội múa. Hồ Tiểu Phong là biên đạo, không thể không có giao tiếp qua lại với ông ta. Ông ta uất ức trong lòng, tìm cơ hội trong hậu trường uy hiếp Hồ Tiểu Phong “Cô được lắm, dám thông đồng với đoàn trưởng mới à?”
Hồ Tiểu Phong chải tóc cho học viên nhỏ, không thèm phản ứng lại, chờ mọi người lên sân khấu biểu diễn, hậu trường chỉ còn hai người, Hồ Tiểu Phong dứt khoát đập nồi dìm thuyền, bấm nút ghi âm tương kế tựu kế “Tôi thông đồng với đoàn trưởng để làm gì chứ, bây giờ tôi cũng biết mình thuộc quyền quản lý của anh, có những việc mà anh không đồng ý gật đầu thì tôi cũng đâu có tốt được…”
Hồ Tiểu Phong dụ ngọt vài câu cho đối phương thừa nhận hành vi của mình, ông ta đang hớn hở tưởng đã hạ gục được Hồ Tiểu Phong thì lúc đó mẹ chồng bà tới.
Cái này nói sao cho rõ ràng, bà nội chỉ Hồ Tiểu Phong, giận run người: “Tiểu Bằng, không cần nói gì nữa ly hôn với nó! Ly hôn với nó!”
Mẹ chồng thành kiến mình bao nhiêu năm, Hồ Tiểu Phong gửi hy vọng lên Nhạc Tiểu Bằng. Bà mong chờ nhìn ông, muốn giải thích, Nhạc Tiểu Bằng đứng đó đột nhiên hỏi bà “Rốt cuộc em cùng ông ta là chuyện gì?”
Câu này, tổn thương lòng tự trọng Hồ Tiểu Phong, bà gả tới nhà họ Nhạc mười năm, mẹ chồng chưa một ngày cho sắc mặt tốt, bây giờ người bên mình cũng muốn nghi ngờ trong sạch của mình, Hồ Tiểu Phong không còn gì nữa.
Ly hôn! Ly hôn!!
Bà hận Nhạc Tiểu Bằng do dự không quyết đoán, hận ông không tin tưởng bà, nổi nóng mà không suy xét hai người còn đứa con ở giữa mà qua loa làm thủ tục ly hôn. Sau khi ly hôn, Nhạc Tiểu Bằng ở nhà mẹ; Hồ Tiểu Phong ở nhà bên này với con trai. Mẹ Nhạc Tiểu Bằng ban đêm bệnh tim đột ngột tái phát thì sau đó rất lâu bà mới biết. Nghe nói khi bà ấy mất, bà kéo tay Nhạc Tiểu Bằng nói “Đừng tìm nó, đừng tìm nó, sắp tới đưa cháu nội về, đổi thành họ của con”. Biết mẹ chồng không còn, Hồ Tiểu Phong hối hận, cảm thấy ít nhiều gì cũng là có phần lỗi của mình, muốn đi tìm Nhạc Tiểu Bằng xin lỗi, ai ngờ người lại không có tin tức.
Nhạc Tiểu Bằng được phân công tới tỉnh đó ở 5 năm, nơi đó hoàn cảnh gian khổ, công tác triển khai rất chậm, phải đi từng nhà tìm hiểu tình trạng sức khỏe từng người dân, ghi chép bệnh trạng. Thu thập nguồn đất, nguồn nước, tiến hành phân tích dịch bệnh của dân trong thôn, nghiên cứu phương pháp điều trị, ở đó đến năm thứ 3, Nhạc Tiểu Bằng quay về thì Cù thành một lần. Cù thành đã hoàn toàn thay đổi.
Những hàng xóm cũ, đồng nghiệp cũ không còn, ngay cả bệnh viện phòng dịch đã sáp nhập với Nam Viện quân y. Nhìn thấy Nhạc Tiểu Bằng, trưởng khoa như nhìn thấy quỷ, Nhạc Tiểu Bằng túm chặt ông, lão Khương, anh chạy cái gì chứ? Không biết tôi sao?
LãoKhương miệng run run, cậu cậu cậu, không phải cậu đã chết rồi sao!
Nhạc Tiểu Bằng bật cười, ai nói tôi đã chết? Lão Khương hít hơi thuốc lấy lại tinh thần, ba năm trước, nghe nói các cậu đi xuống nông thôn bị bùng nổ dịch bệnh, tất cả bác sĩ với dân trong thôn đều không có ai may mắn thoát chết!
Nhạc Tiểu Bằng giật mình, không phải Huyện thành chỗ chúng tôi, đó là huyện kế bên, bên đó không có người của Cù thành!
Lão Khương thở dài, mặc kệ đi, nói gì thì nói, trở về là tốt rồi!
Nhạc Tiểu Bằng muốn hỏi vợ con mình thế nào, lại nhận được tin là Hồ Tiểu Phong mang theo Hồ Duy đi tái giá, đến Nhạn thành. Nhạc Tiểu Bằng hoảng hốt muốn đi Nhạn thành tìm bà, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì quyết định từ bỏ. Nếu bà ấy đã nghĩ rằng mình đã chết, đi tới thành phố khác sinh sống, cần gì lại quấy rầy.
Công tác ở viện còn chưa kết thúc, năm đó Nhạc Tiểu Bằng trở lại nông thôn. Khi Nhạc Tiểu Bằng biết Hồ Tiểu Phong cưới một người cũng là bác sĩ thì tin tức vòng tới vòng lui cũng cho Hồ Tiểu Phong biết Nhạc Tiểu Bằng chưa chết. Nhưng mà khi đó, bà đã gả vào nhà họ Đỗ, là con dâu họ Đỗ.
Cả gia đình người kêu bà là em dâu, người kêu bà là mẹ ba, kêu bà là Tiểu Phong, là gia đình ấm áp quan tâm mà bà chưa từng có. Cũng chính từ đó, Hồ Tiểu Phong rơi vào trạng thái tinh thần bất ổn, trầm cảm.
Bà gánh trên lưng sự nhớ nhung chồng trước, gánh sự áy náy với nhà họ Đỗ, mỗi ngày đều là sự vật lộn vùng vẫy đấu tranh. Nhất là khi Đỗ Hi nói với bà ý muốn sinh một đứa con.
Hồ Tiểu Phong không muốn. Bà biết yêu cầu Đỗ Hi không quá đáng, cũng không hề bức ép bà, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt quan tâm của người nhà, Hồ Tiểu Phong lại càng thêm đau khổ. Cứ tự mình tra tấn hành hạ bản thân, Hồ Tiểu Phong lựa chọn tự sát.
Lúc đi, yên tĩnh nằm trên giường.
Đỗ Hi phát hiện ôm bà chạy đến bệnh viện nhưng cấp cứu nói đã quá muộn, không thể cứu được. Cũng chính vì vậy mà Đỗ Hi quyết định đổi khoa, đến khoa cấp cứu.
Ông nghĩ có thể cứu một người là tốt một người, ông không bao giờ nghĩ Hồ Tiểu Phong lại có bi kịch như vậy ở gia đình mình. Không hề nghĩ tới, Hồ Tiểu Phong buông tay mà đi.
Bà mất đi, để lại bóng ma tâm lý cho bao nhiêu người, ảnh hưởng cuộc đời của bao nhiêu người.
Năm Hồ Tiểu Phong qua đời, cũng là lúc Nhạc Tiểu Bằng hết hạn đi nông thôn sẽ quay về. Một đợt thiên tai, núi đá sạt lở lăn xuống vây lấy mấy người bác sĩ đến thăm bệnh trong thôn, bảy người đi, hai chết ba bị thương, Nhạc Tiểu Bằng là người bị thương nặng, bị đá đè vào chân, khi cứu ra được, bác sĩ nói “Cần cắt bỏ chân nếu không thì không thể giữ lại được cả phần đùi…”
Một người đàn ông lành lặn bỗng mất nửa chân, đối với ai cũng có tâm lý không thể chấp nhận được. Huống hồ sự cố lại phát sinh ở khu bệnh dịch, miệng vết thương Nhạc Tiểu Bằng bị nhiễm trùng, kết quả kiểm tra cho thấy có tồn tại virus, loại virus này sau khi chữa khỏi có thể vẫn còn trong người từ 3 tới 5 năm, nếu tái phát thì khả năng tử vong cực kỳ cao.
Trải qua sống chết.
Nhạc Tiểu Bằng trở về Cù thành, các bác sĩ quân y sử dụng hết các loại biện pháp trị liệu cho ông, khôi phục, làm chân giả, nói với ông cần có người nhà chăm sóc. Nhưng Nhạc Tiểu Bằng bây giờ trong nhà còn có ai, cha mẹ không, chỉ còn vợ trước và con trai.
Đồng nghiệp hỏi “Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Phong để cô ấy dẫn con trai tới? Hồ Duy cũng đã 16, 17 tuổi, cũng lớn rồi…”
Nhạc Tiểu Bằng nhất định không đồng ý, không muốn phá vỡ cuộc sống của vợ cũ, càng không muốn để con trai thấy mình như bây giờ, một mình cố gắng vượt qua khó khăn.
Mới ban đầu mang chân giả không phù hợp, bị nhiễm trùng sưng đỏ, đi cũng không vững, cố gắng với cái chân giả kia một năm, Nhạc Tiểu Bằng mới có thể đi lại được như người bình thường.
Bệnh viện vì khen ngợi những bác sĩ đi xuống nông thôn này nên xem Nhạc Tiểu Bằng như điển hình, đi rất nhiều đại hội báo cáo, được rất nhiều lãnh đạo gặp mặt động viên.
Ông dùng 5 năm kinh nghiệm phòng dịch mà thực hiện một đề tài nghiên cứu, chính thức trở lại công việc. Sau khi thân thể khỏe hơn, Nhạc Tiểu Bằng luôn nhớ con nên đi Nhạn thành một chuyến. Ai ngờ đi rồi mới biết, Hồ Tiểu Phong không còn, để con trai lại cho nhà chồng sau.
Đến nỗi con trai… Đã lên xe lửa đi tham gia quân ngũ.
Nhạc Tiểu Bằng chỉ có thể cầm trong tay kết quả sức khỏe trước khi vào bộ đội của con mình. Nghĩ tới Tiểu Hồ không cha mẹ, mỗi ngày mặt ủ mày ê đứng trên đỉnh núi nhìn mặt trời nhớ cha, nhớ mẹ. “Lúc đó ba đi tìm con!” nhắc tới đây, Nhạc Tiểu Bằng hơi kích động “Nhưng con đã đi, ba còn đi qua Thẩm Dương nơi con huấn luyện. Thật ra con cũng thấy ba, ba ở ngoài sân thể dục, các con xếp hàng đi ăn cơm, con hô khẩu hiệu, còn nhìn ba một cái… Ba muốn nhận con, nhưng, nhận con thì còn người cha dượng kia của con thế nào, virus trong người ba còn đang tồn tại, lỡ không may lây bệnh cho con thì làm sao? Huống chi còn có nửa chân, có thể con không muốn ở bên ba?
Câu chuyện của cha mẹ quá dài, quá phức tạp, Tiểu Hồ phiền muộn xoa xoa mày, nhìn chân giả của ông, hỏi “Hiện tại đã thích ứng chưa?”
Nhạc Tiểu Bằng giật giật chân trái cho anh xem “10 năm, cũng như lớn lên trên người rồi, nếu không thì lần trước gặp con cũng không nhìn ra đó thôi?”
Hồ Duy gật đầu. Anh không biết nên nói gì với Nhạc Tiểu Bằng, đứng ở góc độ của anh để đưa ra nhận định, nhưng anh muốn từ từ suy ngẫm lại. Nghĩ tới chuyện hẹn gặp Nhị Nha buổi chiều, Hồ Duy không thể lỡ hẹn, vì vậy định đi trước.
Nhạc Tiểu Bằng đứng lên tiễn, rất nhiều thứ nghẹn trong lòng, ông gọi “Hồ Duy…”
Hồ Duy quay đầu lại. Nhạc Tiểu Bằng dáng vẻ thương lượng “Chiếc xe kia con đem đi đi, coi như một phần tấm lòng của ba ở Cù thành cho con, con đưa ba, ba không sử dụng được…” Ông muốn nói mình không thể lái xe được.
Hồ Duy muốn nói lái xe thật ra không cần chân trái, nghĩ ngợi rồi lại gật đầu, lấy chìa khóa cho vào túi quần. Thấy anh nhận chìa khóa, Nhạc Tiểu Bằng rất vui, đuổi theo vài bước “Kỳ nghỉ 11, con có thể ở lại đây vài ngày, hay là ở trường…”
Hồ Duy mở cửa, nghiêng người đỡ then cửa, thẳng thắn thành thật “Tôi muốn về Nhạn thành một chuyến”
Nhạc Tiểu Bằng dừng lại, không phải không có mất mát trong ánh mắt nhưng vẫn đồng tình “Ừ phải, nên về xem sao…”
Hồ Duy đứng ở cửa, im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn nói với Nhạc Tiểu Bằng “Tạm biệt, có thời gian tôi lại đến thăm ông”
Hồ Duy ngồi yên nhìn trong phòng “Không khát, ông không cần gấp”
Nhạc Tiểu Bằng lấy nước, vặn lửa “Cứ nấu miếng nước đi, để trong ly, khi nào khát thì lại uống”
Đặt ấm nước, Nhạc Tiểu Bằng từ bếp ra ngồi với Hồ Duy, thấy ông mang chân giả, trong lòng Hồ Duy không thoải mái. Anh cố tình dời mắt đi.
Nhạc Tiểu Bằng cũng thấy xấu hổ, cố gắng tìm đề tài nói “Hôm nay trường được nghỉ?”
“Vâng, không có việc”
Lại một khoảng không im lặng, chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
Hồ Duy không nhịn được hỏi “Chân ông… là chuyện khi nào?”
Nhạc Tiểu Bằng mặc quần ngắn, phần chân giả chói mắt lộ ra ngoài, có thể thấy được, chân trái bị tháo đến đầu gối, từ đầu gối đi xuống là một đoạn băng vải màu xanh che miệng vết thương khi phải mang chân giả liên tục, giúp Nhạc Tiểu Bằng đi lại được là một đoạn khớp xương có gắn kim loại.
Nếu đã thấy, Nhạc Tiểu Bằng cũng không định giấu diếm. Tay vỗ vỗ đùi trái, mỉm cười thản nhiên “Nó à, thời gian lâu rồi, từ hè năm 99”
Hồ Duy hỏi: “Là tai nạn xe cộ?”
“Có lần thiên tai bị núi đá đè, lúc cứu ra thì chân đã hoại tử, không cứu lại được” Nhắc tới chuyện đó, Nhạc Tiểu Bằng bình thản như người cha kể chuyện xưa cho con nghe “Lúc đó ba ở đơn vị phòng dịch bệnh viện, cũng là bệnh viện truyền nhiễm hiện tại, lúc đó con còn nhỏ chắc không nhớ…”
“Tôi nhớ” Hồ Duy nhàn nhạt cắt ngang “Khi đó bệnh viện ở Phong Châu, cách xa thành phố, vì vậy mới dọn tới ở trong viện của đại đội”
Hồ Duy có ấn tượng sâu sắc với bệnh viện kia, bởi vì ở đó không giống như những bệnh viện khác, Tiểu Hồ Duy mỗi lần đi tìm ba đều bị ngăn ở hành lang, sau đó có hộ lý nói, cháu ở đây chờ, trăm vạn lần đừng chạy loạn, cô đi vào tìm ba cho cháu.
Sau đó Nhạc Tiểu Bằng từ trong hành lang luôn bảo hộ kín mít đi ra, mang theo mũ trắng, áo blouse trắng, khẩu trang, có khi còn mang mặt nạ phòng hộ. Thấy con trai tới tìm, ông cũng không dám lại ôm anh, hỏi tìm ba làm gì?
Tiểu Hồ Duy xòe tay, cho con một đồng, con muốn mua kem với Vệ Nhuy.
Mẹ con đi đâu rồi? Lại đi tập luyện à?
Nhạc Tiểu Bằng giơ cao tay, nghiêng người, tự con lấy đi.
Tiểu Hồ Duy móc tiền trong túi quần ba, nhặt 2 đồng, biết Nhạc Tiểu Bằng không thể đuổi theo nên cười ha ha trốn mất.
Nhạc Tiểu Bằng cười cưng chiều, nhìn con trai đang chạy xa “Thằng nhóc con! Đợi ba về nhà xử lý con!”
Tiểu Hồ Duy chạy ra cửa bệnh viện, làm mặt xấu với ba “Lêu lêu…”
Nhạc Tiểu Bằng không ngờ Hồ Duy còn nhớ đơn vị cũ của mình, vui mừng nói “Đúng rồi, khi đó con thường đi tìm ba”
“Năm đó ly hôn với mẹ con, các đơn vị tổ chức triển khai các phân đội nhỏ xuống hoạt động ở nông thôn, lúc đó ba được phân công đi phía Tây Nam, ở một huyện thành, trong huyện thành đó có rất nhiều thôn, hàng năm do hoàn cảnh và địa thế nên phát sinh bệnh dịch. Ba ở đó một lần, chính là 3 năm”
Vừa ly hôn, Nhạc Tiểu Bằng tâm trạng xuống thấp, hơn nữa mẹ ông bệnh mà mất, ông dứt khoát báo danh đi. Ly hôn là khi xúc động mà nói ra, hai người đều có trách nhiệm, nguyên nhân rất đơn giản, mân thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Mẹ Nhạc Tiểu Bằng coi thường Hồ Tiểu Phong mỗi ngày trang điểm, còn thích nhạc nhẽo khiêu vũ, Hồ Tiểu Phong nói không được. Sâu xa hơn là việc Hồ Tiểu Phong cương quyết cho con mang họ mình. Mẹ chồng nàng dâu ở chung, hòa hoãn không được mấy ngày thì lại vỗ bàn chống nạnh cãi nhau.
Mẹ Nhạc Tiểu Bằng có câu nói kinh điển “Cô thì có cái gì mà tốt chứ! Nếu không phải do con trai ta nhìn trúng cô thì cái dạng con dâu nào mà ta không có! Đừng nói sinh con trai, sinh cả một tiểu đội chiến đấu còn được!”
Hồ Tiểu Phong lúc còn trẻ không phải hiền lành, lắc eo nhỏ như nắm tay, buông câu tức chết người không đền mạng “Sinh một tiểu đội chiến đấu? Ngài nghĩ hay quá, bây giờ là thời đại nào, chính sách kế hoạch hóa gia đình đã có mà ngài còn mơ mộn g cô gái nào cứ sinh đều đều hết đứa này tới đứa khác cho ngài?”
Rồi tiếp theo đó là ném mâm quăng chén rối tinh rối mù. Từ khi Hồ Duy mới biết lật cho tới khi Hồ Duy đi nhà trẻ, từ khi anh học nhà trẻ tới tiểu học. Cuối cùng Nhạc Tiểu Bằng được điều động đến bệnh viện phòng dịch, phân chỗ ở mới. Một nhà ba người mới thật sự có cái nhà thuộc về mình.
Nhạc Tiểu Bằng thực sự yêu Hồ Tiểu Phong, luôn chiều chuộng bà, tuy không nói nhưng luôn âm thầm đứng về phía bà.
Hai người là thuộc loại vừa gặp đã yêu. Năm 80, đoàn văn nghệ của Hồ Tiểu Phong đến biểu diễn, lúc khiêu vũ bà bị trật chân, được đưa xuống dưới, có người kêu “Có đồng chí nào giúp diễn viên chúng tôi xem thử cái chân có nghiêm trọng không”
Học đại học y năm nhất đã có thể xem cái việc đơn giản này, vì vậy mười mấy thanh niên ồn ào đi tới, Nhạc Tiểu Bằng xông vào trước tiên “Tôi tới tôi tới! Tôi ở khoa chỉnh hình! Tôi chuyên nghiệp!”
“Nhạc Tiểu Bằng cậu nói chuyện vậy mà nghe được, cậu là khoa chỉnh hình à, sao cậu không nói luôn cậu là khoa tâm thần đi!”
Nhạc Tiểu Bằng cười đẩy đối thủ cạnh tranh ra, da mặt dày hơn tường thành “Bệnh tâm thần cũng là một loại y học lâm sàng…” vừa nói vừa ân cần đỡ Hồ Tiểu Phong “Đến đây, hai chúng ta đến phòng y tế bên kia, ở đây đông người quá”
Hồ Tiểu Phong lúc đó mới 19 tuổi, tính cách nhanh nhẹn, cười rất đẹp.
Nhạc Tiểu Bằng vừa dùng rượu sát trùng mắt cá chân cô vừa hỏi chuyện làm quen “Cô tên là gì?”
“Hồ Tiểu Phong”
“Thật trùng hợp, tôi tên Nhạc Tiểu Bằng”
Hồ Tiểu Phong cắt ngang “Ai hỏi anh”
“Tôi chủ động nói không cần hỏi mà, năm nay tôi 21, học lâm sàng y, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Có bệnh thì xem bệnh, đừng có lôi kéo làm quen, nếu không lát nữa tôi nói với đội trưởng mấy anh”
“Đừng đừng đừng!” Nhạc Tiểu Bằng không dám nói nhiều, cúi đầu kiểm tra chân, xoa bóp. Ông ngồi xổm xuống, nghiêm túc giúp Hồ Tiểu Phong mang giày vớ “Không sao, hơi bong gân, hạn chế hoạt động, về chỗ nghỉ lấy đá lạnh đắp lên, không có đá lạnh thì lấy khăn lông nhúng nước đắp, thay đổi thường xuyên là được”
Từ xưa đến nay chưa từng được người nam nào mang giày vớ, Hồ Tiểu Phong mặt đỏ ửng “Tôi tự làm được, không cần anh”
Nhạc Tiểu Bằng nhanh chóng thắt cái nơ trên giày bà, ngẩng lên cười tươi tắn “Tôi đi kêu người trong đoàn đỡ cô về nghỉ ngơi”
Ông đi ra tới cửa phòng y tế, Hồ Tiểu Phong đỡ khung cửa gọi “Anh, anh tên gì?”
Nhạc Tiểu Bằng lùi lại, mặt mày sáng rỡ nhìn cô gái xinh đẹp “Tôi học Nhạc, Nhạc Tiểu Bằng”
Sau đó là một khoảng thời gian yêu đương tuổi trẻ. Tới khi một sinh viên y khoa nòng cốt kết hôn với cô gái nhỏ đội văn nghệ ngọt ngào.
Mỗi khi mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, mẹ quở trách Hồ Tiểu Phong không phải thế này thế kia, Nhạc Tiểu Bằng dựa vào phòng bếp, mũi chân đá đá tường, nghĩ ngợi lung tung. Mẹ ông dậm chân “Mẹ nói chuyện với con đó!”
Nhạc Tiểu Bằng à à cho có lệ, nói đỡ cho vợ, rồi quay về phòng thăm con. Ông ở giữa mẹ bất mãn vợ, vợ bị ấm ức làm người trung gian, dỗ người này, dụ người kia, đối với Hồ Tiểu Phong ông vẫn trước sau là tình cảm như thời còn trẻ, dịu dàng sáng lạn như ngọn gió mùa hè.
Cứ nghĩ là dọn ra khỏi nhà mẹ, có thể có cuộc sống an nhàn qua ngày. Không ngờ chưa tới hai năm, trong nhà có một trận sóng to gió lớn. Mẹ ông nói vợ ông có quan hệ không trong sáng với chủ nhiệm đoàn văn nghệ, cái này Hồ Tiểu Phong coi như lật trời.
Bà nội dẫn cháu đi mua bánh sinh nhật, sắc mặt trắng bệch “Cô trong sạch? Cô trong sạch mà ở trong phòng nhỏ kia vừa kéo vừa ôm? Cô làm nhà họ Nhạc chúng ta mặt mũi nào nhìn đời… Ngay cả sinh nhật con trai mình cũng quên mất!!”
“Con nói chúng con là đang tập luyện! Con là có lý do!”
“Tập luyện tiết mục gì mà không có người khác! Chỉ có hai người các ngươi, trong đoàn nói các người thế nào chứ!”
Bà nội cũng có lòng tốt, từ khi con trai con dâu dọn ra ngoài, tính tình bà từ từ dịu lại, thỉnh thoảng thứ bảy chủ nhật tới nhà thăm cháu nội, hỏi thăm hai vợ chồng.
Hôm đó là sinh nhật Hồ Duy, bà nội muốn đưa cho Hồ Duy, nghĩ Hồ Duy tan học trong nhà không có ai, nếu đưa tới bệnh viện Nhạc Tiểu Bằng thì chỗ đó có vi khuẩn, con nít ăn vào không tốt. Vừa lúc cũng gần chỗ của Hồ Tiểu Phong, bà mang bánh kem tới đoàn văn nghệ.
Đi vào tới nơi, mọi người đều chào hỏi, bà đến chơi, lâu lắm mới thấy bà đến ạ. Bà cũng là cán bộ một thời gian, cười chào hỏi mọi người, rồi mới hỏi Tiểu Phong nhà mình đâu?
Mấy phụ nữ trong đoàn văn nghệ liếc nhau không hẹn mà cùng liếc về phía sau, một câu nói ba khúc quanh “Tiểu Phong ạ… ở bên trong nói chuyện với chủ nhiệm”
Bà đã 72 tuổi, ý tứ trong lời nói trong ánh mắt họ nếu nhìn không ra thì sống đã uổng phí, lập tức xông vào hậu trường, vừa nhìn thấy thì nhịn không được mà tát cho Hồ Tiểu Phong một bạt tai, ngất xỉu.
Chủ nhiệm đội múa là người có ánh mắt nghệ thuật độc đáo nhưng lại là người phong lưu, cơ bản là những cô gái chưa kết hôn trong đoàn đều bị ông ta trêu chọc.
Hồ Tiểu Phong trong đoàn văn nghe trước khi mang thai là thuộc diễn viên nòng cốt, người múa dẫn đầu, luôn có những vai nổi bật, nhưng sau khi sinh con xong thì tất cả vai diễn của bà đều là vai phụ, Hồ Tiểu Phong trong lòng hiểu chuyện nên cũng không oán giận.
Bà càng chịu đựng, chủ nhiệm đội múa càng được đằng chân lân đằng đầu, mấy vai phụ cũng không cho, bắt đầu cho bà đi dọn đạo cụ, kéo màn. Hồ Tiểu Phong nổi giận đi phản ánh, người ta còn làm ra vẻ nói đạo lý “Cô là một người làm mẹ, còn mơ mộng lên sân khấu cái gì chứ? Cơ hội là để cho người trẻ tuổi, không phải để cho các cô nghiên cứu nghiệp vụ, còn muốn phàn nàn gì” nói xong thì lại chuyển hướng, sờ lên vai Hồ Tiểu Phong vuốt ve “Thật ra Tiểu Phong à, cũng không phải không có cơ hội, cô xem, 18 tuổi cô đã tới đoàn chúng ta, tôi cũng là lãnh đạo tốt, anh trai tốt…”
Không đợi nói hết câu, Hồ Tiểu Phong mạnh mẽ lấy gạt tàn thuốc đập lên đầu ông ta “Tôi nói cho ông biết tôi đã kết hôn! Tôi là mẹ là vợ, con mẹ nó ông biết không! Ông lại muốn dùng ánh mắt đó mà nhìn tôi, động tay động chân với tôi. Ông có tin chồng con tôi đập chết ông không!”
Trên đầu bị ăn đập, chủ nhiệm đội múa thành thật một thời gian rất lâu.
Những việc này Hồ Tiểu Phong không nói với Nhạc Tiểu Bằng, bà là người hiếu thắng, hơn nữa có đàn ông nào mà biết vợ bị người ta quấy rối ở cơ quan mà lại có thể thờ ơ? Bà không muốn mang thêm phiền phức cho Nhạc Tiểu Bằng.
Sau đó thay đổi đoàn trưởng, nghe nói là từ nơi khác chuyển tới, Hồ Tiểu Phong không cam lòng lại đi phản ánh lần nữa, đối phương là người nghiêm nghị, cản thận nghe Hồ Tiểu Phong phản ánh xong, lại ghi tên họ, chức vụ, gia đình của bà. Biết bà là người nhà lính, đoàn trưởng gật đầu “Chuyện này tôi biết rồi, nếu ông ta thật sự lấy quyền mà uy hiếp cấp dưới, tôi sẽ xử lý nghiêm!”
Không bao lâu, đoàn trưởng mới tìm người quản lý phân công nhân sự tìm hiểu, nói chuyện, điều chỉnh lại. Hồ Tiểu Phong lại về với đội múa, nhưng mà không lên sân khấu biểu diễn mà là biên đạo, tập cho những học viên nhỏ. Khi đó trong đoàn đã dự tính thu thập chứng cứ khai trừ chủ nhiệm đội múa. Hồ Tiểu Phong là biên đạo, không thể không có giao tiếp qua lại với ông ta. Ông ta uất ức trong lòng, tìm cơ hội trong hậu trường uy hiếp Hồ Tiểu Phong “Cô được lắm, dám thông đồng với đoàn trưởng mới à?”
Hồ Tiểu Phong chải tóc cho học viên nhỏ, không thèm phản ứng lại, chờ mọi người lên sân khấu biểu diễn, hậu trường chỉ còn hai người, Hồ Tiểu Phong dứt khoát đập nồi dìm thuyền, bấm nút ghi âm tương kế tựu kế “Tôi thông đồng với đoàn trưởng để làm gì chứ, bây giờ tôi cũng biết mình thuộc quyền quản lý của anh, có những việc mà anh không đồng ý gật đầu thì tôi cũng đâu có tốt được…”
Hồ Tiểu Phong dụ ngọt vài câu cho đối phương thừa nhận hành vi của mình, ông ta đang hớn hở tưởng đã hạ gục được Hồ Tiểu Phong thì lúc đó mẹ chồng bà tới.
Cái này nói sao cho rõ ràng, bà nội chỉ Hồ Tiểu Phong, giận run người: “Tiểu Bằng, không cần nói gì nữa ly hôn với nó! Ly hôn với nó!”
Mẹ chồng thành kiến mình bao nhiêu năm, Hồ Tiểu Phong gửi hy vọng lên Nhạc Tiểu Bằng. Bà mong chờ nhìn ông, muốn giải thích, Nhạc Tiểu Bằng đứng đó đột nhiên hỏi bà “Rốt cuộc em cùng ông ta là chuyện gì?”
Câu này, tổn thương lòng tự trọng Hồ Tiểu Phong, bà gả tới nhà họ Nhạc mười năm, mẹ chồng chưa một ngày cho sắc mặt tốt, bây giờ người bên mình cũng muốn nghi ngờ trong sạch của mình, Hồ Tiểu Phong không còn gì nữa.
Ly hôn! Ly hôn!!
Bà hận Nhạc Tiểu Bằng do dự không quyết đoán, hận ông không tin tưởng bà, nổi nóng mà không suy xét hai người còn đứa con ở giữa mà qua loa làm thủ tục ly hôn. Sau khi ly hôn, Nhạc Tiểu Bằng ở nhà mẹ; Hồ Tiểu Phong ở nhà bên này với con trai. Mẹ Nhạc Tiểu Bằng ban đêm bệnh tim đột ngột tái phát thì sau đó rất lâu bà mới biết. Nghe nói khi bà ấy mất, bà kéo tay Nhạc Tiểu Bằng nói “Đừng tìm nó, đừng tìm nó, sắp tới đưa cháu nội về, đổi thành họ của con”. Biết mẹ chồng không còn, Hồ Tiểu Phong hối hận, cảm thấy ít nhiều gì cũng là có phần lỗi của mình, muốn đi tìm Nhạc Tiểu Bằng xin lỗi, ai ngờ người lại không có tin tức.
Nhạc Tiểu Bằng được phân công tới tỉnh đó ở 5 năm, nơi đó hoàn cảnh gian khổ, công tác triển khai rất chậm, phải đi từng nhà tìm hiểu tình trạng sức khỏe từng người dân, ghi chép bệnh trạng. Thu thập nguồn đất, nguồn nước, tiến hành phân tích dịch bệnh của dân trong thôn, nghiên cứu phương pháp điều trị, ở đó đến năm thứ 3, Nhạc Tiểu Bằng quay về thì Cù thành một lần. Cù thành đã hoàn toàn thay đổi.
Những hàng xóm cũ, đồng nghiệp cũ không còn, ngay cả bệnh viện phòng dịch đã sáp nhập với Nam Viện quân y. Nhìn thấy Nhạc Tiểu Bằng, trưởng khoa như nhìn thấy quỷ, Nhạc Tiểu Bằng túm chặt ông, lão Khương, anh chạy cái gì chứ? Không biết tôi sao?
LãoKhương miệng run run, cậu cậu cậu, không phải cậu đã chết rồi sao!
Nhạc Tiểu Bằng bật cười, ai nói tôi đã chết? Lão Khương hít hơi thuốc lấy lại tinh thần, ba năm trước, nghe nói các cậu đi xuống nông thôn bị bùng nổ dịch bệnh, tất cả bác sĩ với dân trong thôn đều không có ai may mắn thoát chết!
Nhạc Tiểu Bằng giật mình, không phải Huyện thành chỗ chúng tôi, đó là huyện kế bên, bên đó không có người của Cù thành!
Lão Khương thở dài, mặc kệ đi, nói gì thì nói, trở về là tốt rồi!
Nhạc Tiểu Bằng muốn hỏi vợ con mình thế nào, lại nhận được tin là Hồ Tiểu Phong mang theo Hồ Duy đi tái giá, đến Nhạn thành. Nhạc Tiểu Bằng hoảng hốt muốn đi Nhạn thành tìm bà, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì quyết định từ bỏ. Nếu bà ấy đã nghĩ rằng mình đã chết, đi tới thành phố khác sinh sống, cần gì lại quấy rầy.
Công tác ở viện còn chưa kết thúc, năm đó Nhạc Tiểu Bằng trở lại nông thôn. Khi Nhạc Tiểu Bằng biết Hồ Tiểu Phong cưới một người cũng là bác sĩ thì tin tức vòng tới vòng lui cũng cho Hồ Tiểu Phong biết Nhạc Tiểu Bằng chưa chết. Nhưng mà khi đó, bà đã gả vào nhà họ Đỗ, là con dâu họ Đỗ.
Cả gia đình người kêu bà là em dâu, người kêu bà là mẹ ba, kêu bà là Tiểu Phong, là gia đình ấm áp quan tâm mà bà chưa từng có. Cũng chính từ đó, Hồ Tiểu Phong rơi vào trạng thái tinh thần bất ổn, trầm cảm.
Bà gánh trên lưng sự nhớ nhung chồng trước, gánh sự áy náy với nhà họ Đỗ, mỗi ngày đều là sự vật lộn vùng vẫy đấu tranh. Nhất là khi Đỗ Hi nói với bà ý muốn sinh một đứa con.
Hồ Tiểu Phong không muốn. Bà biết yêu cầu Đỗ Hi không quá đáng, cũng không hề bức ép bà, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt quan tâm của người nhà, Hồ Tiểu Phong lại càng thêm đau khổ. Cứ tự mình tra tấn hành hạ bản thân, Hồ Tiểu Phong lựa chọn tự sát.
Lúc đi, yên tĩnh nằm trên giường.
Đỗ Hi phát hiện ôm bà chạy đến bệnh viện nhưng cấp cứu nói đã quá muộn, không thể cứu được. Cũng chính vì vậy mà Đỗ Hi quyết định đổi khoa, đến khoa cấp cứu.
Ông nghĩ có thể cứu một người là tốt một người, ông không bao giờ nghĩ Hồ Tiểu Phong lại có bi kịch như vậy ở gia đình mình. Không hề nghĩ tới, Hồ Tiểu Phong buông tay mà đi.
Bà mất đi, để lại bóng ma tâm lý cho bao nhiêu người, ảnh hưởng cuộc đời của bao nhiêu người.
Năm Hồ Tiểu Phong qua đời, cũng là lúc Nhạc Tiểu Bằng hết hạn đi nông thôn sẽ quay về. Một đợt thiên tai, núi đá sạt lở lăn xuống vây lấy mấy người bác sĩ đến thăm bệnh trong thôn, bảy người đi, hai chết ba bị thương, Nhạc Tiểu Bằng là người bị thương nặng, bị đá đè vào chân, khi cứu ra được, bác sĩ nói “Cần cắt bỏ chân nếu không thì không thể giữ lại được cả phần đùi…”
Một người đàn ông lành lặn bỗng mất nửa chân, đối với ai cũng có tâm lý không thể chấp nhận được. Huống hồ sự cố lại phát sinh ở khu bệnh dịch, miệng vết thương Nhạc Tiểu Bằng bị nhiễm trùng, kết quả kiểm tra cho thấy có tồn tại virus, loại virus này sau khi chữa khỏi có thể vẫn còn trong người từ 3 tới 5 năm, nếu tái phát thì khả năng tử vong cực kỳ cao.
Trải qua sống chết.
Nhạc Tiểu Bằng trở về Cù thành, các bác sĩ quân y sử dụng hết các loại biện pháp trị liệu cho ông, khôi phục, làm chân giả, nói với ông cần có người nhà chăm sóc. Nhưng Nhạc Tiểu Bằng bây giờ trong nhà còn có ai, cha mẹ không, chỉ còn vợ trước và con trai.
Đồng nghiệp hỏi “Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Phong để cô ấy dẫn con trai tới? Hồ Duy cũng đã 16, 17 tuổi, cũng lớn rồi…”
Nhạc Tiểu Bằng nhất định không đồng ý, không muốn phá vỡ cuộc sống của vợ cũ, càng không muốn để con trai thấy mình như bây giờ, một mình cố gắng vượt qua khó khăn.
Mới ban đầu mang chân giả không phù hợp, bị nhiễm trùng sưng đỏ, đi cũng không vững, cố gắng với cái chân giả kia một năm, Nhạc Tiểu Bằng mới có thể đi lại được như người bình thường.
Bệnh viện vì khen ngợi những bác sĩ đi xuống nông thôn này nên xem Nhạc Tiểu Bằng như điển hình, đi rất nhiều đại hội báo cáo, được rất nhiều lãnh đạo gặp mặt động viên.
Ông dùng 5 năm kinh nghiệm phòng dịch mà thực hiện một đề tài nghiên cứu, chính thức trở lại công việc. Sau khi thân thể khỏe hơn, Nhạc Tiểu Bằng luôn nhớ con nên đi Nhạn thành một chuyến. Ai ngờ đi rồi mới biết, Hồ Tiểu Phong không còn, để con trai lại cho nhà chồng sau.
Đến nỗi con trai… Đã lên xe lửa đi tham gia quân ngũ.
Nhạc Tiểu Bằng chỉ có thể cầm trong tay kết quả sức khỏe trước khi vào bộ đội của con mình. Nghĩ tới Tiểu Hồ không cha mẹ, mỗi ngày mặt ủ mày ê đứng trên đỉnh núi nhìn mặt trời nhớ cha, nhớ mẹ. “Lúc đó ba đi tìm con!” nhắc tới đây, Nhạc Tiểu Bằng hơi kích động “Nhưng con đã đi, ba còn đi qua Thẩm Dương nơi con huấn luyện. Thật ra con cũng thấy ba, ba ở ngoài sân thể dục, các con xếp hàng đi ăn cơm, con hô khẩu hiệu, còn nhìn ba một cái… Ba muốn nhận con, nhưng, nhận con thì còn người cha dượng kia của con thế nào, virus trong người ba còn đang tồn tại, lỡ không may lây bệnh cho con thì làm sao? Huống chi còn có nửa chân, có thể con không muốn ở bên ba?
Câu chuyện của cha mẹ quá dài, quá phức tạp, Tiểu Hồ phiền muộn xoa xoa mày, nhìn chân giả của ông, hỏi “Hiện tại đã thích ứng chưa?”
Nhạc Tiểu Bằng giật giật chân trái cho anh xem “10 năm, cũng như lớn lên trên người rồi, nếu không thì lần trước gặp con cũng không nhìn ra đó thôi?”
Hồ Duy gật đầu. Anh không biết nên nói gì với Nhạc Tiểu Bằng, đứng ở góc độ của anh để đưa ra nhận định, nhưng anh muốn từ từ suy ngẫm lại. Nghĩ tới chuyện hẹn gặp Nhị Nha buổi chiều, Hồ Duy không thể lỡ hẹn, vì vậy định đi trước.
Nhạc Tiểu Bằng đứng lên tiễn, rất nhiều thứ nghẹn trong lòng, ông gọi “Hồ Duy…”
Hồ Duy quay đầu lại. Nhạc Tiểu Bằng dáng vẻ thương lượng “Chiếc xe kia con đem đi đi, coi như một phần tấm lòng của ba ở Cù thành cho con, con đưa ba, ba không sử dụng được…” Ông muốn nói mình không thể lái xe được.
Hồ Duy muốn nói lái xe thật ra không cần chân trái, nghĩ ngợi rồi lại gật đầu, lấy chìa khóa cho vào túi quần. Thấy anh nhận chìa khóa, Nhạc Tiểu Bằng rất vui, đuổi theo vài bước “Kỳ nghỉ 11, con có thể ở lại đây vài ngày, hay là ở trường…”
Hồ Duy mở cửa, nghiêng người đỡ then cửa, thẳng thắn thành thật “Tôi muốn về Nhạn thành một chuyến”
Nhạc Tiểu Bằng dừng lại, không phải không có mất mát trong ánh mắt nhưng vẫn đồng tình “Ừ phải, nên về xem sao…”
Hồ Duy đứng ở cửa, im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn nói với Nhạc Tiểu Bằng “Tạm biệt, có thời gian tôi lại đến thăm ông”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.