Chương 41
Trường Vũ Trụ
18/08/2020
Vệ Nhuy làm chuyện xấu tự gánh hậu quả, ngay đêm đó vào bệnh viện cấp cứu, nguyên nhân phát bệnh: hít phải vật gây mẫn cảm.
Một gương mặt trắng trẻo bị sưng thành cái đầu heo, đeo khẩu trang đi từ trong bệnh viện ra. Hòa Tiểu Xuân không nhận ra. Đi ngang qua, Tiểu Xuân ôm hồ sơ bệnh án nghi ngờ quay đầu lại “Người đi đằng trước…” Vệ tổng giám cúi đầu bước nhanh làm như không nghe thấy. Hòa Tiểu Xuân sải chân đuổi theo, tháo khẩu trang Vệ Nhuy xuống, mắt trợn tròn “Cậu lại hái hoa ngắt cỏ?”
Vệ Nhuy giật lại khẩu trang trong tay Tiểu Xuân đeo lại lên mặt “Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đẹp mà nhìn!”
“Sao mới có mấy ngày lại thế này…” Tiểu Xuân kinh ngạc, “Hai hôm trước vẫn tốt mà?”
“Dưới lầu nhà tôi có ai đó nuôi mèo, mấy hôm trước nó nhảy lên vai tôi” Vệ Nhuy mắt sưng lên chỉ còn như hai đường kẻ, buồn bã ỉu xìu “Đừng làm phiền tôi, vừa tiêm xong mệt lắm, về đi ngủ”
Hòa Tiểu Xuân lấy gói thuốc to trong tay anh ta nhìn, lấy bút trong túi áo blouse ra viết lại cẩn thận thuốc nào uống khi nào, viết xong thì trả lại, chào tạm biệt “Trên lầu tôi còn có việc, cậu về đi”
Tiểu Xuân nhìn qua cũng tiều tụy, Vệ Nhuy nắm cánh tay cô “Haizz, hôm đó… cậu với Thuận Thuận sao lại thế này chứ?”
Tiểu Xuân không muốn nói chuyện nhiều, né Vệ Nhuy ra “Không thế nào cả, dù sao tôi cũng nói rõ ràng với Thuận Thuận rồi, về sau vẫn là bạn tốt”. Hòa Tiểu Xuân gần đây vì chuyện của Bùi Thuận Thuận mà phiền lòng, Vệ Nhuy nhắc tới cô càng thấy sa sút tinh thần. Ấn thang máy lên lầu.
Hôm đó Tiểu Xuân mơ màng tỉnh lại ở khách sạn, chỉ thấy mình mặc áo choàng tắm trắng của khách sạn, quần áo được xếp gọn gàng để bên gối. Đầu óc Hòa Tiểu Xuân trống rỗng, không nghĩ được gì, Bùi Thuận Thuận mở cửa mang theo bữa sáng còn cười tủm tỉm chào buổi sáng. Hòa Tiểu Xuân tưởng Bùi Thuận Thuận thay quần áo cho mình, vết sẹo sua lưng đã bị Bùi Thuận Thuận thấy, thẹn quá thành giận, nổi điên đánh Thuận Thuận, Bùi Thuận Thuận oan ức, Tiểu Xuân ngồi trên ghế sofa khách sạn hút thuốc “Thuận Thuận, nếu anh không đưa tôi đến đây hai chúng ta có cõ sẽ vẫn luôn như vậy, anh không nói, tôi cũng giả ngu. Anh đã nhìn thấy, hai chúng ta hôm nay nói cho rõ…” Điếu thuốc được Hòa Tiểu Xuân dùng sức dụi vào gạt tàn “Chúng ta không diễn nữa. Trong lòng tôi có Hồ Duy anh cũng biết, cho dù Hồ Duy không có tâm tư gì đối với tôi, Hòa Tiểu Xuân tôi đời này không muốn tìm đàn ông yêu đương kết hôn sinh con, năm nay tôi bao nhiêu tuổi? 29, qua năm đã là 30, anh bao tuổi? Tôi nhớ không lầm anh nhỏ hơn tôi 2,3 tuổi? Hai chúng ta ở bên nhau, ba mẹ anh có thể đồng ý cho anh tìm người lớn tuổi hơn mình?”
Bùi Thuận Thuận im lặng ngồi nghe, đối diện Tiểu Xuân, thản nhiên mỉm cười. Hòa Tiểu Xuân nói xong, ngừng một lát, tựa như đang chờ phản ứng của Bùi Thuận Thuận, Thuận Thuận rất phong độ giơ tay “Cô nói tiếp đi, tôi đang nghe”
Tiểu Xuân mất tự nhiên nới nới cổ áo “Tôi nói xong rồi”
Thuận Thuận “Nói xong thì thay quần áo đi thôi”
“…đi?”
“Không muốn đi ở lại đây cũng được” Thuận Thuận bỏ chân xuống, cầm lấy điện thoại trên bàn “Tôi còn phải đi làm, không thể ở lại với cô”
“Tạm biệt”
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng khách sạn lại, Bùi Thuận Thuận dựa lưng vào cửa, trong mắt tràn đầy sự thương cảm. Tiểu Xuân Nhi ơi Tiểu Xuân Nhi, cô sợ tôi nhìn thấy những vết sẹo kia, là tự ti sao… Thuận Thuận là người đứng đắn, quần áo Tiểu Xuân không phải do anh cởi, là nữ nhân viên phục vụ giúp thay ra, lúc Tiểu Xuân ngủ không thích vướng víu. Lúc người nữ phục vụ kia thay quần áo giúp cô, thấy lưng Tiểu Xuân thì nổi da gà, Tiểu Xuân ngủ vùi, nghiêng người. Người phục vụ ra ngoài, Thuận Thuận đưa tiền cảm ơn thì cô ấy còn hỏi anh “Anh, chị gái bên trong trên người bị thế nào vậy?” Bùi Thuận Thuận ngơ ngác “Trên người cô ấy thế nào?” Người nữ phục vụ không nghĩ hai người lại không biết gì, vội vàng nói không sao, cúi đầu ôm gối đi.
Thuận Thuận càng nghĩ càng tò mò, đi vào nhìn Tiểu Xuân, anh nghĩ nhìn xem trên người cô có bị thương hay sao, lỡ trên người cô có vết thương gì thì sao. Ai ngờ vừa lật người qua, Tiểu Xuân nằm sấp để Thuận Thuận nhìn không sót thứ gì. Thuận Thuận khiếp sợ, nhẹ nhàng chạm đến lưng Tiểu Xuân, ngón tay run run. Thì ra cô từ chối đi biển là có nguyên nhân. Thì ra, Vệ Nhuy cứ muốn nói lại thôi cũng là có nguyên nhân. Bùi Thuận Thuận một đêm không ngủ, tâm tình kích động, suy nghĩ kỹ những lời muốn nói với Tiểu Xuân vào sáng hôm sau. Ai ngờ Tiểu Xuân nói ra mấy câu, chặt đứt mọi ý định của Thuận Thuận, làm anh không thể nào mở miệng. Đàn ông có tự tôn, phụ nữ không thể không có?
Một kỳ nghỉ Quốc khánh tốt đẹp đã bị tên khốn kiếp Vệ Nhuy phá hỏng. Nhị Nha khóc đau đầu sưng mắt, nằm trong phòng hai ngày. Ai gọi điện thoại cô cũng không nghe, cả anh Tiểu Hồ cô thương nhất yêu nhất cũng ghét.
Hồ Duy ở Nhạn thành cũng không thoải mái. Đem bẫy cho Đỗ Kê Sơn, anh tự nghĩ là mình đùa thông minh, nào ngờ ông hơn tám mươi tuổi cũng không phải là dễ chơi, tên trộm nhỏ, ngươi nghĩ ngươi thông minh hả? Làm bộ làm tịch với ông, lúc cha mẹ ngươi còn là con nít thì ông đây đã lê la Cam Túc thiết kế đường sắt. Người gì chưa gặp qua, chuyện gì chưa trải qua. Đỗ Kê Sơn chỉ làm như mình không biết gì, không nghe nói gì, giả vờ câm điếc cho Hồ Duy lo lắng. Ông cháu ở cùng một mái nhà, chưa từng có không khí nghiêm túc vậy. Gần giống như năm Nhị Nha thi đại học, trong nhà tiếng động lớn cũng không có. Mỗi ngày ông đi lòng vòng trong phòng, gọi điện thoại cho dì Triệu “Hồ Duy có nhà không?”. Dì Triệu nhìn qua bên ngoài báo cáo “Đi rồi, nó nói hôm nay đến thăm mộ mẹ”. Đỗ Kê Sơn buông điện thoại, chống gậy xuống nhà ăn cơm.
Công viên mai táng ở Nhạn thành chỉ có một cái, năm đó hạ táng Hồ Tiểu Phong chỗ vị thế không tệ, hiện tại mấy năm nay vị trí đó giá lên rất cao, xây dựng thêm 2 tầng, chi chít. Tiểu Hồ đứng trên cao nhìn xuống, hai tay đút túi, phát sầu. Chỗ mẹ anh bây giờ hai bên lấp đầy, không cái nào giống cái này, tìm một lát mới ra. Anh nhớ rõ là hàng thứ 18, nhưng tìm hai lần mới ra. Trên mộ bia hình Hồ Tiểu Phong còn sống xinh đẹp, khắc ngày sinh ngày mất, bên dưới cùng viết: Chồng – con kính lập mộ.
Hồ Duy nhẹ nhàng lấy tay gom lá rụng trên mộ, gọi “Mẹ ơi…”. Ảnh chụp Hồ Tiểu Phong im lặng mỉm cười, hiền hòa nhìn con.”Mẹ đi rồi, để lại cho con nhiều phiền phức lớn”. Lấy thùng nước nhỏ, Tiểu Hồ tỉ mỉ lau chùi mộ mẹ. Bên trên mộ phủ một lớp bụi mỏng, nhớ hồi đó mẹ thích sạch sẽ, Tiểu Hồ dọn dẹp gọn gàng, lau đến khi ót phủ một lớp mồ hôi, rửa sạch tay trong thùng nước, anh lấy điếu thuốc, tìm chỗ ngồi xuống “Thời gian trước con gặp ba, chồng trước của mẹ”.
Dường như bên tai có tiếng Hồ Tiểu Phong, bà nghe vậy thì chống nạnh “Xì, con quan tâm ông ta làm gì!”
“Ông ấy… qua rồi coi như qua đi” Tiểu Hồ phả khói, nói chuyện với mẹ “Mất một chân, không có vợ mới”.
Hồ Tiểu Phong trợn trừng mắt, “Ông ta chỉ thiếu một chân, có gì lạ đâu”.
“Mẹ còn nói, không có một nửa chân cũng là không như bình thường. Con nghe người ta nói, lúc trước có cô em vợ người lãnh đạo nào đó được ông phẫu thuật có, người ta còn độc thân, biết Nhạc Tiểu Bằng vợ chết, người ta không chê ông đi đứng không thuận tiện, một lòng một dạ muốn gả, ông ấy có sức quyến rũ quá hả?”
Hồ Tiểu Phong nóng nảy “Người đó đẹp không?”
Tiểu Hồ bĩu môi lắc đầu, “Không biết, nghe nói là một phụ nữ giàu có, kinh doanh xuất nhập khẩu thiết bị vệ sinh”
“Yêu ai thì yêu đi, phụ nữ giàu rất tốt, mai mốt con cưới vợ nhớ đòi ông ấy một khoản, bắt ông ta mua cho con căn nhà to ở Cù thành, từ lúc trước khi kết hôn mẹ đã mơ được ở nhà to”
“Mẹ, con muốn cưới vợ”
“Cưới ai?”
“Mẹ biết đó, nhà ông nội có cô cháu gái không còn cha mẹ, trước kia buổi trưa mẹ hay nấu cơm cho cô ấy ăn, Nhị Nha”
Hồ Tiểu Phong nhớ lại, là Nha Nha à.
“Mẹ đồng ý không?”
“Đồng ý, cái này có gì mà không đồng ý, trước kia Nha Nha đã gọi mẹ là mẹ ba, bây giờ bỏ chữ “ba” đi thì trực tiếp gọi mẹ luôn không tốt hơn sao? Mẹ thích con bé. Có điều trong nhà chú Đỗ đồng ý chưa? Chú Đỗ hiện nay thế nào rồi? Haizz, gây họa cho người ta rồi”
“Cũng tốt, còn nói gì nữa, mẹ nằm trong phòng đó tự sát, chú Đỗ sợ là bị ảnh hưởng tâm lý cả đời, nhưng mà mẹ đừng lo, chú ấy với đồng nghiệp cùng bệnh viện sắp kết hôn, mẹ không thể vì người ta có người khác mà trách móc?”
Hồ Tiểu Phong hừ, “Con không nói mẹ cũng biết là ai, họ Tô đúng không? Lúc mẹ với chú Đỗ kết hôn mẹ đã nhìn ra, khi đó cô ấy vẫn còn là sinh viên”
Hai mẹ con nhìn nhau cười gian, Tiểu Hồ nhẹ nhàng lau đi lau lại ảnh chụp mẹ mình, anh vừa muốn lập tức về Cù thành vừa không biết nên thế nào.
Tiểu Hồ để một bó hoa hồng đỏ rực rỡ ở trước bình hoa, đến nơi này thì mang hoa cúc hoặc hoa màu nhạt, Hồ Tiểu Phong không thích hoa màu trắng. Anh vì có tình yêu lại nhớ tình yêu của mẹ, sống hơn bốn mươi năm không nhận được bó hoa hồng nào của chồng. Con thay cha, hôm nay anh tặng bà.
Đỗ Kê Sơn tính toán thời gian, Hồ Duy vừa về nhà, dì Triệu đã dọn hành lý cho anh xong, Hồ Duy cúi đầu cười, đứng thẳng dậy. Đây là đuổi anh đi sao. Dì Triệu cười bưng hai dĩa sủi cảo trong bếp ra “Hồ Duy, mau tới ăn cơm, ông nói sủi cảo để lâu bị se mặt khô nên cố ý đợi con về mới làm. Ba con gọi điện thoại nói chờ lát nữa ông ấy qua đưa con đi sân bay”
Rửa tay, Hồ Duy không nói gì ngồi một mình ăn sủi cảo. Tuổi trẻ sức ăn lớn, ăn hai dĩa là no. Đỗ Hi lái xe tới cửa bấm kèn, Hồ Duy cách cửa kính vẫy tay với ông ý nói ông chờ anh một lát, quay người đi lên lầu gõ cửa phòng Đỗ Kê Sơn “Ông nội, con đi nhé? Mừng năm mới con lại về thăm ông”.
Đỗ Kê Sơn đứng ở cửa, định mở cửa nhưng mà lại không mở cửa, cuối cùng hừ mũi, Hồ Duy chưa từ bỏ ý định “Con nói với ông chuyện đó…”
“Biến biến biến! Tai điếc rồi, không nghe gì hết!”
Hồ Duy cười “Con đi đây!”
Nhìn qua cửa sổ thấy xe Đỗ Hi đi xa, Đỗ Kê Sơn lén lút chạy xuống bảo dì Triệu gọi điện thoại cho Nhị Nha “Mau, mau gọi con bé về, nói là ta bị bệnh nặng”
“Ông, ông tự gọi đi, tôi không dám gọi nói vậy đâu, nếu Nhị Nha phát hiện lừa con bé, nó lại ầm ĩ lên”
“Con bé dám!” Đỗ Kê Sơn chắp tay sau lưng, đứng ở cầu thang “Không sao, cứ nói tim ta bị mệt, kêu con bé về đây”. Nói xong, Đỗ Kê Sơn nhìn đồng hồ trên tường, nhớ ra “Chờ lát nữa đã, đợi Hồ Duy lên máy bay, đừng để bọn nó có thời gian thông đồng với nhau, khiến ta bị lộ”
1 giờ 40, máy bay Nhạn thành đi Cù thành cất cánh, dì giúp việc đúng giờ gọi điện thoại cho Nhị Nha đang ngồi phơi nắng. Dì không dám nói ông bệnh nặng, chỉ nói ông không thoải mái, phát bệnh, bây giờ đang nằm trong phòng mà nhắc con mấy lần rồi, dì thấy thương nên gọi cho con, hay là… con về nhà một chuyến?
Nhị Nha đang dỗi Hồ Duy, nghe thấy trong nhà gọi vậy thì lập tức đồng ý về nhà. Đồng ý rồi, cô còn hỏi lại “Anh Tiểu Hồ có nhà không?”
Cái này ông không dặn dì… suy nghĩ một lát, dì Triệu nói thật “Mới đi rồi, nó nói trường học báo tin điểm danh”
Hồ Duy đi rồi, hợp ý Nhị Nha, cô quyết tâm không thèm để ý anh, lập tức soạn đồ về nhà. Cô cũng nhớ ông nội. Cù thành đến Nhạn thành ngồi máy bay chỉ hai tiếng, Nhị Nha vừa ra sân bay, say xe nên đầu óc đặc quánh như hồ dán. Cô đâu biết về nhà còn có hội đồng xét xử chờ mình!
Đỗ Kê Sơn ngồi với mấy người con trai trên bàn ăn cơm uống trà, ông gõ gậy chống “Các con nói gì đi chứ!!”
“Nói gì bây giờ, chuyện này có gì mà nói” Đỗ Cam cắn hạt dưa như không có chuyện gì xảy ra “Nó nói với Nhị Nha tốt hơn, cũng phải biết tốt thành cái dạng gì, tốt như thế nào? Từ khi nào bắt đầu? Ba ngăn cấm, con gái lớn vậy rồi ngăn cấm được không, hai chân dài muốn đi thế nào thì đi”
Đỗ Kê Sơn trừng mắt nhìn con thứ hai mình, quay đầu nhìn con cả “Con cả, con nói xem”
Đỗ Kính trong nhà là người nói chuyện có chừng mực, ông cân nhắc giọng điệu “Ba, ba đừng sốt ruột, con thấy Nhị Nha với Hồ Duy không phải ngày một ngày hai, ba kêu con bé về, đừng để nó nổi tính khí ương bướng lên chọc ba nổi giận, từ từ nói, có gì từ từ nói”
Đỗ Kê Sơn buồn bực, mấy đứa này sao nghe chuyện này lại không giật mình chứ? Ông lại nhìn Đỗ Hi “Thằng ba, con nói, Ba nghe con nói xem thế nào”
Đỗ Cam cười ha ha, phun vỏ hạt dưa “Ba, ba hỏi chú ba nó? Trong lòng nó vui chứ sao, vốn sợ Hồ Duy chạy theo ba ruột nó ở Cù thành, có chuyện này thì Nhị Nha giữ nó lại, chú ba nó không chịu thiệt thòi gì! Việc này thành, Hồ Duy thay cách gọi thành bác ba, quan hệ với chúng ta cả đời này không thoát nổi; không thành, con của chú ba nó cũng không có gì tổn thất”
Lời này nói đúng ý Đỗ Hi, hiếm khi ông quay đầu ra cửa sổ lén cười. Đỗ Cam xòe tay “Ba coi, con nói đúng chưa, chú nó cười trộm đó thôi”
Đỗ Kê Sơn thở hổn hển, trong nhà này sao không ai theo ông đứng cùng chiến tuyến chứ? Ông nhìn anh ruột Nhị Nha, Đỗ Duệ kiên định lập trường, tuyệt đối không được!
“Vẫn là Đỗ Duệ nhìn rõ ràng, chưa nói tới Nhị Nha chúng ta tuổi còn nhỏ, hai người còn ở cùng một nhà, người ngoài nhìn vô nói thế nào? Ba nghĩ kêu con bé về, nhốt lại trước, để ở bên cạnh ba một thời gian, không cho hai đứa nó có cơ hội gặp nhau, từ từ rồi sẽ quên”
“Haizzz… không có khả năng” Đỗ Cam vỗ vỗ bụi trên tay “Ba, con nói thật cho ba biết, hai đứa nó từ khi chú ba nằm viện con đã nhìn ra manh mối”
Đỗ Kê Sơn tặc lưỡi “Con nhìn ra?”
“Chứ ba cho là thế nào? Khi Hồ Duy đi đó, cả ngày Nhị Nha không nói năng gì, lúc ba mẹ nó mất con bé cũng không như vậy, ủ rũ như cà tím phơi sương, con bé đi Cù thành vui vẻ vậy, nếu không sao lễ cũng không về, chỉ là hai đứa sợ ở trước mặt chúng ta chột dạ, con bé đâu có khả năng giả vờ giả vịt giỏi như tên nhóc Hồ Duy kia”
Đỗ Kính nhìn mọi người, cân nhắc tâm tư rồi chủ động nói “Ba, muốn con nói thì đó là chuyện tốt mà cũng là chuyện xấu. Chuyện tốt là vì Hồ Duy là chúng ta nhìn thấy nó lớn lên, nó là đứa trẻ thế nào chúng ta đều hiểu, Nhị Nha thích nó, không cần lo lắng, so với mấy thanh niên bên ngoài kia thì vững vàng hơn; thêm một chuyện nữa là Hồ Duy ở quân đội, làm chuyện gì cũng đều có chừng mực, có bảo đảm. Con ở đội phòng cháy nhiều năm như vậy, hiểu biết mấy đứa thanh niên, có đợt con với Thư Bình còn định giới thiệu đội trưởng cho Nhị Nha”
Đỗ Kê Sơn là người làm khoa học, chuyện gì cũng phải nhìn theo nhiều cách “Vậy, con nói không tốt là thế nào?”
“Không tốt thì chính là như ba nói, hai đứa cùng là ở người nhà họ Đỗ chúng ta, cho dù Hồ Duy là do Tiểu Phong mang từ bên ngoài đến, người ngoài nhìn vào cũng khó coi”
Đỗ Kê Sơn trầm tư, liên tục gật đầu.
“Nhưng mà…” bác cả chuyển giọng “Ba cũng không thể quá coi trọng thể diện, lời nói này con không nên nói, ba đã bao nhiêu tuổi, cần gì phô trương cho người ngoài nhìn, hai đứa nhỏ ở chung vui vẻ, thật tình thật ý, vậy là mạnh hơn tất cả. Nhị Nha may mắn là thích Hồ Duy, chứ nếu là Đỗ Vĩ hay Đỗ Dược thì mới thật sự là nổ tung xác”
Mọi người suy nghĩ, nhất thời yên tĩnh
“Không được! Con không đồng ý!” Đỗ Duệ kích động đứng lên “Ông nội, Nhị Nha là em gái con, ông không thể chỉ xem xét qua loa vậy…”
Nói chưa xong thì Nhị Nha xách túi đứng ở cửa, giọng thanh thanh hỏi “Từ xa đã nghe giọng anh la, anh không đồng ý chuyện gì?”
Trở về, tiểu tổ tông trở về rồi. Không ai hé răng, chỉ có Đỗ Duệ với Nhị Nha mặt đối mặt. Nhị Nha đổi giày, thấy Đỗ Kê Sơn ngồi yên ổn, trong lòng hô to không tốt, sập bẫy rồi. Nhìn tư thế này là biết hình thành hội đồng xét xử rồi!!
Đỗ Kê Sơn hiền từ vẫy tay “Con tới ngồi đây, ông nội có chuyện hỏi con”
Nhị Nha bỏ túi xuống, y như cô dâu nhỏ ngồi khép nép đầu bàn, miệng thì thầm “Sao ông lại gạt người”
“Ha ha, ông không lừa con, con ở Cù thành làm gì cũng không nói cho ông nội”
“Con không làm gì mà, con ở Cù thành rất ngoan, mỗi ngày đọc sách học hành…”
Đỗ Duệ đập bàn “Nói dối!”
Nhị Nha trợn mắt “Anh ầm ĩ cái gì!”
Đỗ Kê Sơn khoát tay ngăn lại, ý nói Đỗ Duệ an tâm chờ đừng quá nóng vội “Đúng rồi, sao mà con nói dối ông nội chứ, con nói đi Cù thành thăm anh hai, anh con đã về mà con cũng không về, có phải có việc ở Cù thành không?”
Nhị Nha đảo mắt suy nghĩ biết ngay là có chuyện. Miệng cô kín như bưng, không nói gì.
“Ông nội hỏi con, có phải con thích Hồ Duy không?
Im lặng cả buổi, Nhị Nha như rơi vào cảnh bị ép buộc “Dạ…”
Đỗ Duệ lại nổi bão “Em còn có mặt mũi trả lời?”
“Sao em lại không có mặt mũi nói? Cũng đâu phải chuyện gì mờ ám, anh Tiểu Hồ độc thân, không trộm không cướp, tụi em tự do yêu đương!” Lúc này là phải lo đối ngoại, cô giận Hồ Duy là một chuyện, nhưng cần phải bảo vệ phòng tuyến này
“Không mờ ám? Nếu em quang minh chính đại thì hôm đó anh đến nhà em, cần gì em phải sợ như vậy? Em đã biết rõ ràng mà còn ở đây giả ngu với chúng ta…”
Đỗ Duệ bước nhanh tới muốn nói đạo lý với Nhị Nha, Nhị Nha lại cho là anh muốn đánh mình nên nhanh chóng nhảy vọt lên bàn “Anh làm gì? Muốn đánh em? Em nói cho anh biết ông nội còn ở đây đó”
Đỗ Duệ giận đến mặt mũi trắng bệch, bình tĩnh đứng một bên “Em leo xuống, anh không đánh em. Anh hỏi em là em có thích Hồ Duy không?”
Nhị Nha bôn ba quay về, trở về đang đói còn gặp cảnh này, nổi máu cương lên, kiểu anh dũng hy sinh. Cô đứng trên bàn hét “Thích! Em thích! Mọi người phản đối em vẫn thích!”
“Em thích người ta mà biết người ta có thích em không” không biết ai nói một câu vậy. Nhị Nha càng ương bướng “Anh ấy thích em! Nếu anh ấy muốn cưới em cũng muốn gả cho anh ấy! Anh ấy không thích em thì em đơn phương thích anh ấy! Không ai cản được em hết!”
Nhị Nha rất giận Đỗ Duệ, là anh ruột của mình, mới vừa đưa tiền riêng của mình để cho anh cưới vợ, xoay người đi là cùng người khác tới ăn hiếp cô, vong ân phụ nghĩa. Khóc lóc om sòm, Đỗ Kê Sơn chống gậy đứng lên, thở dài. Không ai dám nói chuyện, mọi người đều xem ông thế nào. Ông khoát tay chặn lại, ý bảo mọi người lui ra đừng thèm để ý tới Nhị Nha, để cô tự mình ầm ĩ. Nhị Nha đứng trên bàn nhìn người này người kia “Bác cả, đừng đi”. “Anh?” Không ai thèm để ý Nhị Nha. Nhị Nha bẹt miệng nhảy xuống bàn, đi ra ban công ngồi. Dì Triệu nấu cho cô bát mì, để trứng ốp lết thơm ngào ngạt lên trên, cô không ăn mà để bên chân.
Ngồi từ 5 giờ tới 8 giờ, Nhị Nha không chịu nổi, lấy trứng ốp lết ăn vụng. Đang ăn, Đỗ Duệ đứng ở cửa đưa cô một ly nước ấm mà mặt vẫn lạnh lùng “Đã nguội rồi, đừng ăn”
Nhị Nha ngước lên thấy anh, mũi cay cay, nước mắt lưng tròng “Anh…”
Đỗ Duệ thở dài, kéo ghế qua ngồi “Em không nên vì người khác mà nổi giận với người trong nhà”
Nhị Nha khụt khịt mũi, giọng ồm ồm “Không phải em muốn nổi giận với mọi người, là mọi người không nghĩ cho em, không muốn em được tốt”
“Nói vậy không đúng” Đỗ Duệ sờ mái tóc em gái mình, ôn hòa hiền hậu nghiêm túc nhìn cô “Chúng ta là người thân nhất, thương em nhất, sao anh lại không hy vọng em tốt đẹp, sao anh lại không hy vọng người trong lòng em thích em. Anh ước gì người đó đối xử với em thật tốt” Sở dĩ mọi người phản đối là vì Nhị Nha nhà họ tốt như vậy, em gái anh tốt như vậy, gả cho ai cũng thấy ấm ức. Nhị Nha cúi đầu, rất chắc chắn “Anh Tiểu Hồ sẽ như vậy”
“Em nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi, anh Tiểu Hồ thích em, chúng em sẽ ở bên nhau, nếu sau này thấy phiền, có mâu thuẫn, cảm thấy không thích hợp thì tách ra. Em vẫn coi anh ấy là anh Tiểu Hồ”
“Em không thấy mình thiệt thòi?”
“Có gì mà thiệt, người khác yêu đương không phải đều vậy sao”
“Ừ…: Đỗ Duệ gật đầu “Vậy lát nữa em ra xin lỗi ông nội, xin lỗi mấy bác, vừa rồi em không nên la hét như vậy”
Nhị Nha ánh lên hy vọng “Anh đồng ý?”
Bất đắc dĩ thở dài, không đồng ý thì có thể làm gì bây giờ?!! Anh là anh ruột của con bé, làm sao anh lại có thể nhìn thấy em mình không vui.
Nhị Nha hô to vạn tuế, ôm chầm Đỗ Duệ, kích động đi vào phòng khách xin lỗi ông nội, Đỗ Kê Sơn đang ngồi trên sofa xem tivi với mấy bác.
“Ông nội, con sai rồi. Con không nên la hét như vậy trước mặt ông, con không lễ phép”
Đỗ Kê Sơn mặt không biểu hiện gì “Tránh ra, né chỗ ông xem tivi”
Nhị Nha đi dịch qua một bên, đứng vô góc tường. Bác cả cười nhường cho cô cái ghế, để cô ngồi bên mình “Lại đây, đừng đứng tội nghiệp đằng kia nữa”
Mãi tới khi xem hết tập phim, Đỗ Kê Sơn vẫn không nói chuyện, mấy bác phải về nhà, Nhị Nha đứng ở cửa tiễn, bác cả thương yêu vỗ vỗ đầu cô cho cô sự động viên. Bác hai giơ ngón tay cái lên với cô “Thật trâu bò”. Bác ba mặc xong áo khoác, Nhị Nha nhìn ông lén lút cười giơ một tay lên, Đỗ Hi cũng lén lút giơ tay vỗ lên tay cô
“Chuyện con với Tiểu Hồ, lần khác chúng ta nói” Đỗ Kê Sơn ho khan, mọi người đều đi rồi. Nhị Nha lại cọ cọ bên cạnh Đỗ Kê Sơn “Ông nội”
Đỗ Kê Sơn môi run run, ngực bị đè tưng tức, mắt rưng rưng lệ “Nhị Nha nhà ta trưởng thành rồi…”
Nhị Nha cũng đỏ mắt, ôm chặt lấy ông “Ông nội, cho dù con thích ai thì con vẫn là Nhị Nha của ông, con vẫn là Tiểu Đỗ Oản, ông đừng không vui, cũng đừng ghét con, anh hai sẽ cưới vợ, con còn có mình ông là người thân…”
Đỗ Kê Sơn rốt cuộc khóc thành tiếng, ông cực kỳ đau lòng “Ông nội luyến tiếc con… đi đi… thôi đi đi…” Con trưởng thành, hạt đậu nhỏ trưởng thành thành cây, tìm ánh mặt trời cho riêng mình, chỉ cần con bé hạnh phúc, chỉ cần con bé vui vẻ.
Đêm dài tĩnh lặng, Nhị Nha buồn bã ỉu xìu tựa vào giường, nghĩ tới lời của ông với mấy bác nói, lòng cực kỳ đau khổ. Những lời Vệ Nhuy cũng canh cánh bên lòng. Chính cô cũng không nghĩ được sau này nên làm cái gì, nếu lỡ Hồ Duy thật sự như lời Vệ Nhuy nói, không muốn trở lại nhà họ Đỗ, ba ruột anh sắp xếp cho anh kết hôn thì làm sao? Có phải mình thật sự không xứng với anh? Cô nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới dáng vẻ Tiểu Xuân, nghĩ dáng vẻ anh ở trường học Cù thành, càng nghĩ thì càng sa sút tinh thần.
Đột nhiên có viên đá đập vào cửa sổ cô. Nhị Nha chớp mắt mấy cái nghĩ là mình nghe lầm. Lát sau, lại một viên sỏi. Nhị Nha mang giày xuống đất, đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra. Tiểu Hồ đứng trong bóng đêm, áo quần đơn giản, anh đứng dưới lầu nhìn cô cười rạng rỡ.
Một gương mặt trắng trẻo bị sưng thành cái đầu heo, đeo khẩu trang đi từ trong bệnh viện ra. Hòa Tiểu Xuân không nhận ra. Đi ngang qua, Tiểu Xuân ôm hồ sơ bệnh án nghi ngờ quay đầu lại “Người đi đằng trước…” Vệ tổng giám cúi đầu bước nhanh làm như không nghe thấy. Hòa Tiểu Xuân sải chân đuổi theo, tháo khẩu trang Vệ Nhuy xuống, mắt trợn tròn “Cậu lại hái hoa ngắt cỏ?”
Vệ Nhuy giật lại khẩu trang trong tay Tiểu Xuân đeo lại lên mặt “Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đẹp mà nhìn!”
“Sao mới có mấy ngày lại thế này…” Tiểu Xuân kinh ngạc, “Hai hôm trước vẫn tốt mà?”
“Dưới lầu nhà tôi có ai đó nuôi mèo, mấy hôm trước nó nhảy lên vai tôi” Vệ Nhuy mắt sưng lên chỉ còn như hai đường kẻ, buồn bã ỉu xìu “Đừng làm phiền tôi, vừa tiêm xong mệt lắm, về đi ngủ”
Hòa Tiểu Xuân lấy gói thuốc to trong tay anh ta nhìn, lấy bút trong túi áo blouse ra viết lại cẩn thận thuốc nào uống khi nào, viết xong thì trả lại, chào tạm biệt “Trên lầu tôi còn có việc, cậu về đi”
Tiểu Xuân nhìn qua cũng tiều tụy, Vệ Nhuy nắm cánh tay cô “Haizz, hôm đó… cậu với Thuận Thuận sao lại thế này chứ?”
Tiểu Xuân không muốn nói chuyện nhiều, né Vệ Nhuy ra “Không thế nào cả, dù sao tôi cũng nói rõ ràng với Thuận Thuận rồi, về sau vẫn là bạn tốt”. Hòa Tiểu Xuân gần đây vì chuyện của Bùi Thuận Thuận mà phiền lòng, Vệ Nhuy nhắc tới cô càng thấy sa sút tinh thần. Ấn thang máy lên lầu.
Hôm đó Tiểu Xuân mơ màng tỉnh lại ở khách sạn, chỉ thấy mình mặc áo choàng tắm trắng của khách sạn, quần áo được xếp gọn gàng để bên gối. Đầu óc Hòa Tiểu Xuân trống rỗng, không nghĩ được gì, Bùi Thuận Thuận mở cửa mang theo bữa sáng còn cười tủm tỉm chào buổi sáng. Hòa Tiểu Xuân tưởng Bùi Thuận Thuận thay quần áo cho mình, vết sẹo sua lưng đã bị Bùi Thuận Thuận thấy, thẹn quá thành giận, nổi điên đánh Thuận Thuận, Bùi Thuận Thuận oan ức, Tiểu Xuân ngồi trên ghế sofa khách sạn hút thuốc “Thuận Thuận, nếu anh không đưa tôi đến đây hai chúng ta có cõ sẽ vẫn luôn như vậy, anh không nói, tôi cũng giả ngu. Anh đã nhìn thấy, hai chúng ta hôm nay nói cho rõ…” Điếu thuốc được Hòa Tiểu Xuân dùng sức dụi vào gạt tàn “Chúng ta không diễn nữa. Trong lòng tôi có Hồ Duy anh cũng biết, cho dù Hồ Duy không có tâm tư gì đối với tôi, Hòa Tiểu Xuân tôi đời này không muốn tìm đàn ông yêu đương kết hôn sinh con, năm nay tôi bao nhiêu tuổi? 29, qua năm đã là 30, anh bao tuổi? Tôi nhớ không lầm anh nhỏ hơn tôi 2,3 tuổi? Hai chúng ta ở bên nhau, ba mẹ anh có thể đồng ý cho anh tìm người lớn tuổi hơn mình?”
Bùi Thuận Thuận im lặng ngồi nghe, đối diện Tiểu Xuân, thản nhiên mỉm cười. Hòa Tiểu Xuân nói xong, ngừng một lát, tựa như đang chờ phản ứng của Bùi Thuận Thuận, Thuận Thuận rất phong độ giơ tay “Cô nói tiếp đi, tôi đang nghe”
Tiểu Xuân mất tự nhiên nới nới cổ áo “Tôi nói xong rồi”
Thuận Thuận “Nói xong thì thay quần áo đi thôi”
“…đi?”
“Không muốn đi ở lại đây cũng được” Thuận Thuận bỏ chân xuống, cầm lấy điện thoại trên bàn “Tôi còn phải đi làm, không thể ở lại với cô”
“Tạm biệt”
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng khách sạn lại, Bùi Thuận Thuận dựa lưng vào cửa, trong mắt tràn đầy sự thương cảm. Tiểu Xuân Nhi ơi Tiểu Xuân Nhi, cô sợ tôi nhìn thấy những vết sẹo kia, là tự ti sao… Thuận Thuận là người đứng đắn, quần áo Tiểu Xuân không phải do anh cởi, là nữ nhân viên phục vụ giúp thay ra, lúc Tiểu Xuân ngủ không thích vướng víu. Lúc người nữ phục vụ kia thay quần áo giúp cô, thấy lưng Tiểu Xuân thì nổi da gà, Tiểu Xuân ngủ vùi, nghiêng người. Người phục vụ ra ngoài, Thuận Thuận đưa tiền cảm ơn thì cô ấy còn hỏi anh “Anh, chị gái bên trong trên người bị thế nào vậy?” Bùi Thuận Thuận ngơ ngác “Trên người cô ấy thế nào?” Người nữ phục vụ không nghĩ hai người lại không biết gì, vội vàng nói không sao, cúi đầu ôm gối đi.
Thuận Thuận càng nghĩ càng tò mò, đi vào nhìn Tiểu Xuân, anh nghĩ nhìn xem trên người cô có bị thương hay sao, lỡ trên người cô có vết thương gì thì sao. Ai ngờ vừa lật người qua, Tiểu Xuân nằm sấp để Thuận Thuận nhìn không sót thứ gì. Thuận Thuận khiếp sợ, nhẹ nhàng chạm đến lưng Tiểu Xuân, ngón tay run run. Thì ra cô từ chối đi biển là có nguyên nhân. Thì ra, Vệ Nhuy cứ muốn nói lại thôi cũng là có nguyên nhân. Bùi Thuận Thuận một đêm không ngủ, tâm tình kích động, suy nghĩ kỹ những lời muốn nói với Tiểu Xuân vào sáng hôm sau. Ai ngờ Tiểu Xuân nói ra mấy câu, chặt đứt mọi ý định của Thuận Thuận, làm anh không thể nào mở miệng. Đàn ông có tự tôn, phụ nữ không thể không có?
Một kỳ nghỉ Quốc khánh tốt đẹp đã bị tên khốn kiếp Vệ Nhuy phá hỏng. Nhị Nha khóc đau đầu sưng mắt, nằm trong phòng hai ngày. Ai gọi điện thoại cô cũng không nghe, cả anh Tiểu Hồ cô thương nhất yêu nhất cũng ghét.
Hồ Duy ở Nhạn thành cũng không thoải mái. Đem bẫy cho Đỗ Kê Sơn, anh tự nghĩ là mình đùa thông minh, nào ngờ ông hơn tám mươi tuổi cũng không phải là dễ chơi, tên trộm nhỏ, ngươi nghĩ ngươi thông minh hả? Làm bộ làm tịch với ông, lúc cha mẹ ngươi còn là con nít thì ông đây đã lê la Cam Túc thiết kế đường sắt. Người gì chưa gặp qua, chuyện gì chưa trải qua. Đỗ Kê Sơn chỉ làm như mình không biết gì, không nghe nói gì, giả vờ câm điếc cho Hồ Duy lo lắng. Ông cháu ở cùng một mái nhà, chưa từng có không khí nghiêm túc vậy. Gần giống như năm Nhị Nha thi đại học, trong nhà tiếng động lớn cũng không có. Mỗi ngày ông đi lòng vòng trong phòng, gọi điện thoại cho dì Triệu “Hồ Duy có nhà không?”. Dì Triệu nhìn qua bên ngoài báo cáo “Đi rồi, nó nói hôm nay đến thăm mộ mẹ”. Đỗ Kê Sơn buông điện thoại, chống gậy xuống nhà ăn cơm.
Công viên mai táng ở Nhạn thành chỉ có một cái, năm đó hạ táng Hồ Tiểu Phong chỗ vị thế không tệ, hiện tại mấy năm nay vị trí đó giá lên rất cao, xây dựng thêm 2 tầng, chi chít. Tiểu Hồ đứng trên cao nhìn xuống, hai tay đút túi, phát sầu. Chỗ mẹ anh bây giờ hai bên lấp đầy, không cái nào giống cái này, tìm một lát mới ra. Anh nhớ rõ là hàng thứ 18, nhưng tìm hai lần mới ra. Trên mộ bia hình Hồ Tiểu Phong còn sống xinh đẹp, khắc ngày sinh ngày mất, bên dưới cùng viết: Chồng – con kính lập mộ.
Hồ Duy nhẹ nhàng lấy tay gom lá rụng trên mộ, gọi “Mẹ ơi…”. Ảnh chụp Hồ Tiểu Phong im lặng mỉm cười, hiền hòa nhìn con.”Mẹ đi rồi, để lại cho con nhiều phiền phức lớn”. Lấy thùng nước nhỏ, Tiểu Hồ tỉ mỉ lau chùi mộ mẹ. Bên trên mộ phủ một lớp bụi mỏng, nhớ hồi đó mẹ thích sạch sẽ, Tiểu Hồ dọn dẹp gọn gàng, lau đến khi ót phủ một lớp mồ hôi, rửa sạch tay trong thùng nước, anh lấy điếu thuốc, tìm chỗ ngồi xuống “Thời gian trước con gặp ba, chồng trước của mẹ”.
Dường như bên tai có tiếng Hồ Tiểu Phong, bà nghe vậy thì chống nạnh “Xì, con quan tâm ông ta làm gì!”
“Ông ấy… qua rồi coi như qua đi” Tiểu Hồ phả khói, nói chuyện với mẹ “Mất một chân, không có vợ mới”.
Hồ Tiểu Phong trợn trừng mắt, “Ông ta chỉ thiếu một chân, có gì lạ đâu”.
“Mẹ còn nói, không có một nửa chân cũng là không như bình thường. Con nghe người ta nói, lúc trước có cô em vợ người lãnh đạo nào đó được ông phẫu thuật có, người ta còn độc thân, biết Nhạc Tiểu Bằng vợ chết, người ta không chê ông đi đứng không thuận tiện, một lòng một dạ muốn gả, ông ấy có sức quyến rũ quá hả?”
Hồ Tiểu Phong nóng nảy “Người đó đẹp không?”
Tiểu Hồ bĩu môi lắc đầu, “Không biết, nghe nói là một phụ nữ giàu có, kinh doanh xuất nhập khẩu thiết bị vệ sinh”
“Yêu ai thì yêu đi, phụ nữ giàu rất tốt, mai mốt con cưới vợ nhớ đòi ông ấy một khoản, bắt ông ta mua cho con căn nhà to ở Cù thành, từ lúc trước khi kết hôn mẹ đã mơ được ở nhà to”
“Mẹ, con muốn cưới vợ”
“Cưới ai?”
“Mẹ biết đó, nhà ông nội có cô cháu gái không còn cha mẹ, trước kia buổi trưa mẹ hay nấu cơm cho cô ấy ăn, Nhị Nha”
Hồ Tiểu Phong nhớ lại, là Nha Nha à.
“Mẹ đồng ý không?”
“Đồng ý, cái này có gì mà không đồng ý, trước kia Nha Nha đã gọi mẹ là mẹ ba, bây giờ bỏ chữ “ba” đi thì trực tiếp gọi mẹ luôn không tốt hơn sao? Mẹ thích con bé. Có điều trong nhà chú Đỗ đồng ý chưa? Chú Đỗ hiện nay thế nào rồi? Haizz, gây họa cho người ta rồi”
“Cũng tốt, còn nói gì nữa, mẹ nằm trong phòng đó tự sát, chú Đỗ sợ là bị ảnh hưởng tâm lý cả đời, nhưng mà mẹ đừng lo, chú ấy với đồng nghiệp cùng bệnh viện sắp kết hôn, mẹ không thể vì người ta có người khác mà trách móc?”
Hồ Tiểu Phong hừ, “Con không nói mẹ cũng biết là ai, họ Tô đúng không? Lúc mẹ với chú Đỗ kết hôn mẹ đã nhìn ra, khi đó cô ấy vẫn còn là sinh viên”
Hai mẹ con nhìn nhau cười gian, Tiểu Hồ nhẹ nhàng lau đi lau lại ảnh chụp mẹ mình, anh vừa muốn lập tức về Cù thành vừa không biết nên thế nào.
Tiểu Hồ để một bó hoa hồng đỏ rực rỡ ở trước bình hoa, đến nơi này thì mang hoa cúc hoặc hoa màu nhạt, Hồ Tiểu Phong không thích hoa màu trắng. Anh vì có tình yêu lại nhớ tình yêu của mẹ, sống hơn bốn mươi năm không nhận được bó hoa hồng nào của chồng. Con thay cha, hôm nay anh tặng bà.
Đỗ Kê Sơn tính toán thời gian, Hồ Duy vừa về nhà, dì Triệu đã dọn hành lý cho anh xong, Hồ Duy cúi đầu cười, đứng thẳng dậy. Đây là đuổi anh đi sao. Dì Triệu cười bưng hai dĩa sủi cảo trong bếp ra “Hồ Duy, mau tới ăn cơm, ông nói sủi cảo để lâu bị se mặt khô nên cố ý đợi con về mới làm. Ba con gọi điện thoại nói chờ lát nữa ông ấy qua đưa con đi sân bay”
Rửa tay, Hồ Duy không nói gì ngồi một mình ăn sủi cảo. Tuổi trẻ sức ăn lớn, ăn hai dĩa là no. Đỗ Hi lái xe tới cửa bấm kèn, Hồ Duy cách cửa kính vẫy tay với ông ý nói ông chờ anh một lát, quay người đi lên lầu gõ cửa phòng Đỗ Kê Sơn “Ông nội, con đi nhé? Mừng năm mới con lại về thăm ông”.
Đỗ Kê Sơn đứng ở cửa, định mở cửa nhưng mà lại không mở cửa, cuối cùng hừ mũi, Hồ Duy chưa từ bỏ ý định “Con nói với ông chuyện đó…”
“Biến biến biến! Tai điếc rồi, không nghe gì hết!”
Hồ Duy cười “Con đi đây!”
Nhìn qua cửa sổ thấy xe Đỗ Hi đi xa, Đỗ Kê Sơn lén lút chạy xuống bảo dì Triệu gọi điện thoại cho Nhị Nha “Mau, mau gọi con bé về, nói là ta bị bệnh nặng”
“Ông, ông tự gọi đi, tôi không dám gọi nói vậy đâu, nếu Nhị Nha phát hiện lừa con bé, nó lại ầm ĩ lên”
“Con bé dám!” Đỗ Kê Sơn chắp tay sau lưng, đứng ở cầu thang “Không sao, cứ nói tim ta bị mệt, kêu con bé về đây”. Nói xong, Đỗ Kê Sơn nhìn đồng hồ trên tường, nhớ ra “Chờ lát nữa đã, đợi Hồ Duy lên máy bay, đừng để bọn nó có thời gian thông đồng với nhau, khiến ta bị lộ”
1 giờ 40, máy bay Nhạn thành đi Cù thành cất cánh, dì giúp việc đúng giờ gọi điện thoại cho Nhị Nha đang ngồi phơi nắng. Dì không dám nói ông bệnh nặng, chỉ nói ông không thoải mái, phát bệnh, bây giờ đang nằm trong phòng mà nhắc con mấy lần rồi, dì thấy thương nên gọi cho con, hay là… con về nhà một chuyến?
Nhị Nha đang dỗi Hồ Duy, nghe thấy trong nhà gọi vậy thì lập tức đồng ý về nhà. Đồng ý rồi, cô còn hỏi lại “Anh Tiểu Hồ có nhà không?”
Cái này ông không dặn dì… suy nghĩ một lát, dì Triệu nói thật “Mới đi rồi, nó nói trường học báo tin điểm danh”
Hồ Duy đi rồi, hợp ý Nhị Nha, cô quyết tâm không thèm để ý anh, lập tức soạn đồ về nhà. Cô cũng nhớ ông nội. Cù thành đến Nhạn thành ngồi máy bay chỉ hai tiếng, Nhị Nha vừa ra sân bay, say xe nên đầu óc đặc quánh như hồ dán. Cô đâu biết về nhà còn có hội đồng xét xử chờ mình!
Đỗ Kê Sơn ngồi với mấy người con trai trên bàn ăn cơm uống trà, ông gõ gậy chống “Các con nói gì đi chứ!!”
“Nói gì bây giờ, chuyện này có gì mà nói” Đỗ Cam cắn hạt dưa như không có chuyện gì xảy ra “Nó nói với Nhị Nha tốt hơn, cũng phải biết tốt thành cái dạng gì, tốt như thế nào? Từ khi nào bắt đầu? Ba ngăn cấm, con gái lớn vậy rồi ngăn cấm được không, hai chân dài muốn đi thế nào thì đi”
Đỗ Kê Sơn trừng mắt nhìn con thứ hai mình, quay đầu nhìn con cả “Con cả, con nói xem”
Đỗ Kính trong nhà là người nói chuyện có chừng mực, ông cân nhắc giọng điệu “Ba, ba đừng sốt ruột, con thấy Nhị Nha với Hồ Duy không phải ngày một ngày hai, ba kêu con bé về, đừng để nó nổi tính khí ương bướng lên chọc ba nổi giận, từ từ nói, có gì từ từ nói”
Đỗ Kê Sơn buồn bực, mấy đứa này sao nghe chuyện này lại không giật mình chứ? Ông lại nhìn Đỗ Hi “Thằng ba, con nói, Ba nghe con nói xem thế nào”
Đỗ Cam cười ha ha, phun vỏ hạt dưa “Ba, ba hỏi chú ba nó? Trong lòng nó vui chứ sao, vốn sợ Hồ Duy chạy theo ba ruột nó ở Cù thành, có chuyện này thì Nhị Nha giữ nó lại, chú ba nó không chịu thiệt thòi gì! Việc này thành, Hồ Duy thay cách gọi thành bác ba, quan hệ với chúng ta cả đời này không thoát nổi; không thành, con của chú ba nó cũng không có gì tổn thất”
Lời này nói đúng ý Đỗ Hi, hiếm khi ông quay đầu ra cửa sổ lén cười. Đỗ Cam xòe tay “Ba coi, con nói đúng chưa, chú nó cười trộm đó thôi”
Đỗ Kê Sơn thở hổn hển, trong nhà này sao không ai theo ông đứng cùng chiến tuyến chứ? Ông nhìn anh ruột Nhị Nha, Đỗ Duệ kiên định lập trường, tuyệt đối không được!
“Vẫn là Đỗ Duệ nhìn rõ ràng, chưa nói tới Nhị Nha chúng ta tuổi còn nhỏ, hai người còn ở cùng một nhà, người ngoài nhìn vô nói thế nào? Ba nghĩ kêu con bé về, nhốt lại trước, để ở bên cạnh ba một thời gian, không cho hai đứa nó có cơ hội gặp nhau, từ từ rồi sẽ quên”
“Haizzz… không có khả năng” Đỗ Cam vỗ vỗ bụi trên tay “Ba, con nói thật cho ba biết, hai đứa nó từ khi chú ba nằm viện con đã nhìn ra manh mối”
Đỗ Kê Sơn tặc lưỡi “Con nhìn ra?”
“Chứ ba cho là thế nào? Khi Hồ Duy đi đó, cả ngày Nhị Nha không nói năng gì, lúc ba mẹ nó mất con bé cũng không như vậy, ủ rũ như cà tím phơi sương, con bé đi Cù thành vui vẻ vậy, nếu không sao lễ cũng không về, chỉ là hai đứa sợ ở trước mặt chúng ta chột dạ, con bé đâu có khả năng giả vờ giả vịt giỏi như tên nhóc Hồ Duy kia”
Đỗ Kính nhìn mọi người, cân nhắc tâm tư rồi chủ động nói “Ba, muốn con nói thì đó là chuyện tốt mà cũng là chuyện xấu. Chuyện tốt là vì Hồ Duy là chúng ta nhìn thấy nó lớn lên, nó là đứa trẻ thế nào chúng ta đều hiểu, Nhị Nha thích nó, không cần lo lắng, so với mấy thanh niên bên ngoài kia thì vững vàng hơn; thêm một chuyện nữa là Hồ Duy ở quân đội, làm chuyện gì cũng đều có chừng mực, có bảo đảm. Con ở đội phòng cháy nhiều năm như vậy, hiểu biết mấy đứa thanh niên, có đợt con với Thư Bình còn định giới thiệu đội trưởng cho Nhị Nha”
Đỗ Kê Sơn là người làm khoa học, chuyện gì cũng phải nhìn theo nhiều cách “Vậy, con nói không tốt là thế nào?”
“Không tốt thì chính là như ba nói, hai đứa cùng là ở người nhà họ Đỗ chúng ta, cho dù Hồ Duy là do Tiểu Phong mang từ bên ngoài đến, người ngoài nhìn vào cũng khó coi”
Đỗ Kê Sơn trầm tư, liên tục gật đầu.
“Nhưng mà…” bác cả chuyển giọng “Ba cũng không thể quá coi trọng thể diện, lời nói này con không nên nói, ba đã bao nhiêu tuổi, cần gì phô trương cho người ngoài nhìn, hai đứa nhỏ ở chung vui vẻ, thật tình thật ý, vậy là mạnh hơn tất cả. Nhị Nha may mắn là thích Hồ Duy, chứ nếu là Đỗ Vĩ hay Đỗ Dược thì mới thật sự là nổ tung xác”
Mọi người suy nghĩ, nhất thời yên tĩnh
“Không được! Con không đồng ý!” Đỗ Duệ kích động đứng lên “Ông nội, Nhị Nha là em gái con, ông không thể chỉ xem xét qua loa vậy…”
Nói chưa xong thì Nhị Nha xách túi đứng ở cửa, giọng thanh thanh hỏi “Từ xa đã nghe giọng anh la, anh không đồng ý chuyện gì?”
Trở về, tiểu tổ tông trở về rồi. Không ai hé răng, chỉ có Đỗ Duệ với Nhị Nha mặt đối mặt. Nhị Nha đổi giày, thấy Đỗ Kê Sơn ngồi yên ổn, trong lòng hô to không tốt, sập bẫy rồi. Nhìn tư thế này là biết hình thành hội đồng xét xử rồi!!
Đỗ Kê Sơn hiền từ vẫy tay “Con tới ngồi đây, ông nội có chuyện hỏi con”
Nhị Nha bỏ túi xuống, y như cô dâu nhỏ ngồi khép nép đầu bàn, miệng thì thầm “Sao ông lại gạt người”
“Ha ha, ông không lừa con, con ở Cù thành làm gì cũng không nói cho ông nội”
“Con không làm gì mà, con ở Cù thành rất ngoan, mỗi ngày đọc sách học hành…”
Đỗ Duệ đập bàn “Nói dối!”
Nhị Nha trợn mắt “Anh ầm ĩ cái gì!”
Đỗ Kê Sơn khoát tay ngăn lại, ý nói Đỗ Duệ an tâm chờ đừng quá nóng vội “Đúng rồi, sao mà con nói dối ông nội chứ, con nói đi Cù thành thăm anh hai, anh con đã về mà con cũng không về, có phải có việc ở Cù thành không?”
Nhị Nha đảo mắt suy nghĩ biết ngay là có chuyện. Miệng cô kín như bưng, không nói gì.
“Ông nội hỏi con, có phải con thích Hồ Duy không?
Im lặng cả buổi, Nhị Nha như rơi vào cảnh bị ép buộc “Dạ…”
Đỗ Duệ lại nổi bão “Em còn có mặt mũi trả lời?”
“Sao em lại không có mặt mũi nói? Cũng đâu phải chuyện gì mờ ám, anh Tiểu Hồ độc thân, không trộm không cướp, tụi em tự do yêu đương!” Lúc này là phải lo đối ngoại, cô giận Hồ Duy là một chuyện, nhưng cần phải bảo vệ phòng tuyến này
“Không mờ ám? Nếu em quang minh chính đại thì hôm đó anh đến nhà em, cần gì em phải sợ như vậy? Em đã biết rõ ràng mà còn ở đây giả ngu với chúng ta…”
Đỗ Duệ bước nhanh tới muốn nói đạo lý với Nhị Nha, Nhị Nha lại cho là anh muốn đánh mình nên nhanh chóng nhảy vọt lên bàn “Anh làm gì? Muốn đánh em? Em nói cho anh biết ông nội còn ở đây đó”
Đỗ Duệ giận đến mặt mũi trắng bệch, bình tĩnh đứng một bên “Em leo xuống, anh không đánh em. Anh hỏi em là em có thích Hồ Duy không?”
Nhị Nha bôn ba quay về, trở về đang đói còn gặp cảnh này, nổi máu cương lên, kiểu anh dũng hy sinh. Cô đứng trên bàn hét “Thích! Em thích! Mọi người phản đối em vẫn thích!”
“Em thích người ta mà biết người ta có thích em không” không biết ai nói một câu vậy. Nhị Nha càng ương bướng “Anh ấy thích em! Nếu anh ấy muốn cưới em cũng muốn gả cho anh ấy! Anh ấy không thích em thì em đơn phương thích anh ấy! Không ai cản được em hết!”
Nhị Nha rất giận Đỗ Duệ, là anh ruột của mình, mới vừa đưa tiền riêng của mình để cho anh cưới vợ, xoay người đi là cùng người khác tới ăn hiếp cô, vong ân phụ nghĩa. Khóc lóc om sòm, Đỗ Kê Sơn chống gậy đứng lên, thở dài. Không ai dám nói chuyện, mọi người đều xem ông thế nào. Ông khoát tay chặn lại, ý bảo mọi người lui ra đừng thèm để ý tới Nhị Nha, để cô tự mình ầm ĩ. Nhị Nha đứng trên bàn nhìn người này người kia “Bác cả, đừng đi”. “Anh?” Không ai thèm để ý Nhị Nha. Nhị Nha bẹt miệng nhảy xuống bàn, đi ra ban công ngồi. Dì Triệu nấu cho cô bát mì, để trứng ốp lết thơm ngào ngạt lên trên, cô không ăn mà để bên chân.
Ngồi từ 5 giờ tới 8 giờ, Nhị Nha không chịu nổi, lấy trứng ốp lết ăn vụng. Đang ăn, Đỗ Duệ đứng ở cửa đưa cô một ly nước ấm mà mặt vẫn lạnh lùng “Đã nguội rồi, đừng ăn”
Nhị Nha ngước lên thấy anh, mũi cay cay, nước mắt lưng tròng “Anh…”
Đỗ Duệ thở dài, kéo ghế qua ngồi “Em không nên vì người khác mà nổi giận với người trong nhà”
Nhị Nha khụt khịt mũi, giọng ồm ồm “Không phải em muốn nổi giận với mọi người, là mọi người không nghĩ cho em, không muốn em được tốt”
“Nói vậy không đúng” Đỗ Duệ sờ mái tóc em gái mình, ôn hòa hiền hậu nghiêm túc nhìn cô “Chúng ta là người thân nhất, thương em nhất, sao anh lại không hy vọng em tốt đẹp, sao anh lại không hy vọng người trong lòng em thích em. Anh ước gì người đó đối xử với em thật tốt” Sở dĩ mọi người phản đối là vì Nhị Nha nhà họ tốt như vậy, em gái anh tốt như vậy, gả cho ai cũng thấy ấm ức. Nhị Nha cúi đầu, rất chắc chắn “Anh Tiểu Hồ sẽ như vậy”
“Em nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi, anh Tiểu Hồ thích em, chúng em sẽ ở bên nhau, nếu sau này thấy phiền, có mâu thuẫn, cảm thấy không thích hợp thì tách ra. Em vẫn coi anh ấy là anh Tiểu Hồ”
“Em không thấy mình thiệt thòi?”
“Có gì mà thiệt, người khác yêu đương không phải đều vậy sao”
“Ừ…: Đỗ Duệ gật đầu “Vậy lát nữa em ra xin lỗi ông nội, xin lỗi mấy bác, vừa rồi em không nên la hét như vậy”
Nhị Nha ánh lên hy vọng “Anh đồng ý?”
Bất đắc dĩ thở dài, không đồng ý thì có thể làm gì bây giờ?!! Anh là anh ruột của con bé, làm sao anh lại có thể nhìn thấy em mình không vui.
Nhị Nha hô to vạn tuế, ôm chầm Đỗ Duệ, kích động đi vào phòng khách xin lỗi ông nội, Đỗ Kê Sơn đang ngồi trên sofa xem tivi với mấy bác.
“Ông nội, con sai rồi. Con không nên la hét như vậy trước mặt ông, con không lễ phép”
Đỗ Kê Sơn mặt không biểu hiện gì “Tránh ra, né chỗ ông xem tivi”
Nhị Nha đi dịch qua một bên, đứng vô góc tường. Bác cả cười nhường cho cô cái ghế, để cô ngồi bên mình “Lại đây, đừng đứng tội nghiệp đằng kia nữa”
Mãi tới khi xem hết tập phim, Đỗ Kê Sơn vẫn không nói chuyện, mấy bác phải về nhà, Nhị Nha đứng ở cửa tiễn, bác cả thương yêu vỗ vỗ đầu cô cho cô sự động viên. Bác hai giơ ngón tay cái lên với cô “Thật trâu bò”. Bác ba mặc xong áo khoác, Nhị Nha nhìn ông lén lút cười giơ một tay lên, Đỗ Hi cũng lén lút giơ tay vỗ lên tay cô
“Chuyện con với Tiểu Hồ, lần khác chúng ta nói” Đỗ Kê Sơn ho khan, mọi người đều đi rồi. Nhị Nha lại cọ cọ bên cạnh Đỗ Kê Sơn “Ông nội”
Đỗ Kê Sơn môi run run, ngực bị đè tưng tức, mắt rưng rưng lệ “Nhị Nha nhà ta trưởng thành rồi…”
Nhị Nha cũng đỏ mắt, ôm chặt lấy ông “Ông nội, cho dù con thích ai thì con vẫn là Nhị Nha của ông, con vẫn là Tiểu Đỗ Oản, ông đừng không vui, cũng đừng ghét con, anh hai sẽ cưới vợ, con còn có mình ông là người thân…”
Đỗ Kê Sơn rốt cuộc khóc thành tiếng, ông cực kỳ đau lòng “Ông nội luyến tiếc con… đi đi… thôi đi đi…” Con trưởng thành, hạt đậu nhỏ trưởng thành thành cây, tìm ánh mặt trời cho riêng mình, chỉ cần con bé hạnh phúc, chỉ cần con bé vui vẻ.
Đêm dài tĩnh lặng, Nhị Nha buồn bã ỉu xìu tựa vào giường, nghĩ tới lời của ông với mấy bác nói, lòng cực kỳ đau khổ. Những lời Vệ Nhuy cũng canh cánh bên lòng. Chính cô cũng không nghĩ được sau này nên làm cái gì, nếu lỡ Hồ Duy thật sự như lời Vệ Nhuy nói, không muốn trở lại nhà họ Đỗ, ba ruột anh sắp xếp cho anh kết hôn thì làm sao? Có phải mình thật sự không xứng với anh? Cô nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới dáng vẻ Tiểu Xuân, nghĩ dáng vẻ anh ở trường học Cù thành, càng nghĩ thì càng sa sút tinh thần.
Đột nhiên có viên đá đập vào cửa sổ cô. Nhị Nha chớp mắt mấy cái nghĩ là mình nghe lầm. Lát sau, lại một viên sỏi. Nhị Nha mang giày xuống đất, đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra. Tiểu Hồ đứng trong bóng đêm, áo quần đơn giản, anh đứng dưới lầu nhìn cô cười rạng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.