Chương 51
Trường Vũ Trụ
18/08/2020
Tây Nam, Khách thành, nơi đóng quân sư bộ 24.
9 giờ sáng, Hồ Duy từ trên lầu xuống, đứng trong viện, lắc lắc cổ. Năm sau có cuộc diễn tập quy mô lớn, Triệu lão khờ cực kỳ coi trọng vì nếu thắng có thể được nhận những thứ trong triển lãm huấn luyện chiến khu cao nguyên.
Trước khi diễn tập 3 tháng đã bắt đầu luyện binh, anh em trong đơn vị đã bắt đầu thực hiện đối kháng. Ở trong khu tác chiến suốt 60 giờ, đêm ngày lẫn lộn, lắc đầu một cái là xương cổ kêu răng rắc.
Có chiến hữu tới sư bộ làm việc thấy anh đứng trong sân, vẫy tay cười “Tham mưu Hồ! Làm gì đó”
Hồ Duy mặc đồ tác chiến, mang mũ, cười tủm tỉm “Mệt mỏi nên ra đứng nghỉ một lát”.
Hôm nay ánh mặt trời rất lớn, nung người đến uể oải, không muốn làm gì nữa mà chỉ muốn tìm chỗ vắng vẻ, úp mũ lên mặt mà ngủ một giấc. Bỏ mũ xuống hất hất tóc, Hồ Duy híp mắt nhìn mặt trời, hít sâu một hơi. Khâu Dương không biết xuống từ khi nào cũng đứng cạnh Hồ Duy, nhìn về phía xa xa như anh.
Hai người mỉm cười, vẻ mặt bình thản trong mọi hoàn cảnh.
“Nhanh quá, mới đó đã 4 năm…”
Nhớ lúc mới đến, Khâu Dương không quen khí hậu, vừa xuống máy bay là lên xe cứu thương đưa vào bệnh viện. Kết quả là bị phản ứng cao nguyên nghiêm trọng, nằm bệnh viện nửa tháng. Tiệc ăn mừng của sư bộ chuẩn bị cũng chẳng ăn, Sư trưởng tới Cù thành đào được hai người chỉ còn mình Hồ Duy ở trên đỉnh núi.
Xử lý thủ tục điều động, sửa sang ký túc xá, gặp mặt chiến hữu đồng đội, giao tiếp công tác, công việc rối loạn lung tung bận rộn đến chân không chạm đất, có thời gian rảnh thì anh còn phải đem cơm đến bệnh viện cho Khâu Dương.
Để hộp giữ ấm lên đầu giường, lấy mũi chân móc cái ghế ra ngồi, Hồ Duy hỏi “Sao, đợi tôi đút anh?”
Khâu Dương khó khăn ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt “Cảm ơn, tôi tự mình làm được…”
Tiểu Hồ trợn trắng mắt, nghĩ thầm, xem cái bộ dạng anh kìa.
Khâu Dương ăn cơm cho bệnh nhân, anh đứng ngoài cửa sổ nhìn núi. Ở đây rất khó để nhìn xa, cứ qua một ngọn núi lại tới một ngọn núi.
Thật vất vả tới khi Khâu Dương ra viện, Hồ Duy lại không hề có dấu hiệu gì mà ngã xuống.
Buổi tối sư bộ liên hoan, ăn một hồi phát hiện thiếu Hồ Duy, có người nói “Không thể nào, vừa rồi tôi đi tìm anh ấy bảo tắm xong ra ngay, nếu không tôi lại vào xem”
Gõ cửa phòng anh không ai lên tiếng, đẩy cửa vào thì Hồ Duy nằm trên giường, người nóng như lửa.
Triệu lão khờ phiền muộn “Trong thành phố đúng là người quý giá, vốn dĩ cho là cậu có tố chất thân thể tốt, ai chà… tới cả thời gian dài không sao, có phải là nhớ nhà không?”
Trên tay Hồ Duy gắn cây kim tiêm, nghe xong thì không nói gì mà quay người, đưa lưng về phía Triệu lão khờ.
Triệu lão khờ cười ha ha, đập một phát vào lưng Hồ Duy “Tôi biết các cậu hai người đều cáu kỉnh với tôi, trách lão khờ tôi đem các cậu từ nơi thành phố tốt kia mà tới nơi hoang dã này, tuổi còn trẻ, lúc này không rèn luyện thì cậu còn chờ đến lúc nào? Cái này gọi là không để cho các cậu nuối tiếc!”
“Thời gian của cậu còn ngắn, chờ cậu thực sự cảm thụ sẽ biết, nơi này, chỉ sợ tương lai cậu không muốn đi…”
Những lời này thật lâu sau, Hồ Duy mới cảm nhận được ý tứ trong lời của Triệu lão khờ. Nơi này con người giản dị, đơn thuần, ở liên đội làm hệ thống thí nghiệm, giữa trưa một đám như bầy ong vỡ tổ đi nhà ăn ăn cơm, Hồ Duy đi chậm, có chiến sĩ trẻ nhiệt tình vẫy tay với anh, lại đây! Lại đây đi!
Hồ Duy đi qua, bọn họ từ dưới bàn mỗi người lấy ra hai cái bánh bao bỏ vào chén anh. Hồ Duy kinh ngạc, mấy chiến sĩ nhỏ cười ngây ngô “Mỗi lần buổi trưa nhà ăn bao bánh bao đều được lấy, anh tới chậm nên không có! Đây là tụi em giữ lại cho anh, anh ăn thử đi”
Bánh bao đó Hồ Duy ăn một hơi 7 cái, cộng thêm 3 chén cháo ngô, buổi tối về ký túc xá, động một cái là thức ăn có thể từ dạ dày trào lên. Khâu Dương nằm trên giường cười anh, đến mức đó sao, không ăn không được à?
Hồ Duy ghé vào bồn rửa mặt, vẻ mặt khó coi súc miệng, xoa miệng ra ngoài “Để vào chén tôi, đều nhìn tôi ăn, tôi làm sao bây giờ?” Anh có thể nhẫn tâm ăn hai miếng rồi buông, nói mình no rồi?
Không bao lâu thì tổ chức chạy việt dã vùng núi, Triệu lão khờ có mệnh lệnh, phải tăng cường huấn luyện sức khỏe, mang hai thằng nhãi con ở Cù thành kia huấn luyện nâng cao thể chất.
Hồ Duy với Khâu Dương mang túi đi theo đội, Hồ Duy mấy năm làm lính thì không sao, Khâu Dương từ trường ra là ngồi văn phòng, chạy không được bao lâu thì đã phải để người ta khiêng lên. Đi đến chỗ ngồi chân núi nghỉ ngơi chỉnh đốn, Hồ Duy ngửa đầu uống mấy ngụm nước, ngơ ngẩn nhìn dưới chân núi. Mặt trời giữa trưa đổ nắng xuống ngàn dặm. Trong lòng nhớ đến Tây Lĩnh quanh năm tuyết phủ, nhìn chính là trời đất mênh mông vô bờ.
Gọi to một tiếng là thanh âm mang theo bao nhiêu tiếng vọng.
Núi tuyết nguy nga, tầng mây bao la hùng vĩ.
Hồ nước xanh thẳm cùng núi trắng trùng điệp, vạn vật yên tĩnh.
Có chiến sĩ nói, đó là ngọn núi tuyết thần hộ mệnh theo tôn giáo địa phương.
Xung quanh hồ nước cùng vờn quanh ngọn núi nàng đều là người hầu của nàng.
Các chiến sĩ nói bình thường có việc gì trong lòng không nghĩ ra, thì chờ tới khi tổ chức việt dã, chỉ cần bò lên chỗ cao đó nhìn một cái, thì cái gì cũng ngẫm ra.
Ở nơi như thế này, tất cả mọi chuyện đều không đáng nhắc tới.
Ngoài ý muốn, vốn là hai người xem như là đối thủ ở Cù thành, vì vận mệnh an bài mà thành tri kỷ. Khâu Dương và Hồ Duy công tác bên nhau ngoài dự kiến mà thuận buồm xuôi gió, ăn ý mười phần.
Đúng câu tục ngữ nói: Hai tham mưu, một người đối nội một người đối ngoại.
Đối nội Khâu Dương làm nghiên cứu chiến thuật, đối ngoại Hồ Duy làm tham dự giao lưu. Một khi có việc gì triển khai, đi công tác ở đâu, Triệu lão khờ giống như mang con rể mà đem Hồ Duy ra cửa.
Gặp người quen lâu năm, trò chuyện đôi câu, Triệu lão khờ! Gần đây tốt không? Sao rồi, tự mình đóng cửa huấn luyện mấy thằng nhóc đó có được không lôi ra tôi nhìn xem, cũng coi như không lấy không của anh những thứ tốt đó.
Lão Triệu cười đắc ý. Nhìn xem thì nhìn đi, cũng đâu phải con gái chưa lấy chồng mà không gặp được người! Lôi kéo Hồ Duy ra giới thiệu, trước đó dặn dò anh, lưu ý một chút, nhớ kỹ những gì trong cuộc họp họ bàn bạc, trở về nghiên cứu với Khâu Dương cho tốt.
“Anh kết hôn báo cáo đã được phê duyệt chưa?”
“Rồi chứ, con gái sư trưởng muốn kết hôn, ai dám không phê?” Khâu Dương huơ túi hồ sơ trước mặt Hồ Duy, đập vào vai anh “Việc này phải cảm ơn cậu, nếu không phải Triệu lão khờ giật dây tôi cũng không có cơ hội này”
Năm thứ hai Hồ Duy tới, quân khu có hội diễn văn nghệ, tiết mục cuối cùng là một màn múa ba lê ca ngợi anh hùng biên phòng, tiếng vỗ tay như sấm dậy, tất cả đứng lên chào diễn viên bế mạc.
Khi xếp hàng xuống sân khấu, Triệu lão khờ chọc Chính ủy của mình, liên tục giục “Cậu mau đi, mau đi…”
Chính ủy liếc mắt nhìn ông, không tình nguyện lắm, đi vào hậu trường.
“Hồ Duy!”
“Có!”
“Tới đây!” đang cùng Khâu Dương ra cửa, Chính ủy sư bộ dẫn theo một diễn viên múa chưa thay đồ đứng ngay cửa hông sân khấu, vẫy tay với anh ý gọi “Cậu tới đây!”
Hồ Duy với Khâu Dương liếc nhau, Khâu Dương cười cực kỳ mờ ám “Đi đi, chúng tôi chờ cậu ở cửa”
Chỉnh mũ lại đi ngược xuyên qua đám người, Chính ủy giới thiệu hai người với nhau
“Tuyết Phỉ, đây là Hồ Duy của bộ tác chiến sư bộ, được điều từ Cù thành tới, Hồ Duy, đây là Tuyết Phỉ, diễn viên múa đoàn văn công quân khu chúng ta, hai người làm quen”
Trắng trợn táo bạo mà giới thiệu đối tượng, cũng không thể làm Chính ủy mất mặt, Hồ Duy vươn tay “Xin chào”
Triệu Tuyết Phỉ là người mới tốt nghiệp, gặp Hồ Duy mặt đỏ ửng, giơ tay chào anh rồi mới vươn tay nhẹ nhàng bắt lại tay anh “Xin chào”
Hồ Duy không biết cô họ Triệu! Càng không biết là con gái của Triệu lão khờ. Anh đối với việc này thản nhiên, không để bụng.
Nhưng Tuyết Phỉ lại có cảm tình tốt với anh. Thường ở trong đoàn chạy tới đây gặp Hồ Duy. Gặp vài lần, Hồ Duy cảm thấy vậy không được nên nói thẳng với cô.
Triệu Tuyết Phỉ về nhà ấm ức, mẹ cô trách ba cô, giới thiệu đối tượng cho con gái cũng không hỏi cho rõ, bắt được ai thì thích nấy, sau này không được làm việc này nữa!
Triệu lão khờ cũng oan ức, tôi đi Cù thành dẫn người tham mưu trưởng đã nói rõ với tôi đứa nhỏ này chưa có vợ!
Chưa có vợ không có nghĩa là người ta không có bạn gái, Tiểu Hồ nói rõ ràng với Tuyết Phỉ, vốn là muốn kết hôn, bị ông đưa tới đây nên mới bị hoãn lại.
Triệu lão khờ đứng cửa phòng con gái “Thật sự vậy à?”
Tuyết Phỉ ôm gối, giận dỗi quay đầu đi “Là thật là thật! Con ở trong ký túc xá anh ấy nhìn thấy cả nhẫn, một viên kim cương to!”
Lão khờ hít một hơi “Sao con tùy tiện lục đồ của người khác, không có giáo dục gì hết!”
“Không phải con lục…” Tuyết Phỉ rụt cổ, ngập ngừng “Do con không cẩn thậm làm đổ đồ, nó bị rơi ra, con xin lỗi anh ấy”
Một hộp nhung xanh biếc, bên trong có cái nhẫn rất đẹp làm cô gái nhỏ mới ra trường Tuyết Phỉ chấn động. Cô rụt rè xin lỗi, Hồ Duy nhẹ nhàng cười “Cái này à, không sao”
Anh hiểu được cảm giác của người khác, không làm như đề phòng trộm cướp mà vội đem đồ đi giấu, anh vẫn để đồ trên bàn như trước.
Haizz… thì ra mình làm gậy đánh uyên ương. Triệu lão khờ phiền muộn, trong lòng cảm thấy xin lỗi con gái.
Tuy Tuyết Phỉ và Hồ Duy không ở bên nhau, ngoài ý muốn lại thành toàn cho Khâu Dương. Trước kia Khâu Dương ngày đêm mong ngóng có cơ hội rời đi khỏi đây, sau này có Tuyết Phỉ lại dần dần ổn định lòng mình, đánh báo cáo kết hôn, xin nhà ở, tính toán ổn định nhà ở đây.
Khâu Dương đứng vặn eo “Năm nay tính xem cậu cũng hơn 30 rồi, thế nào? Còn chưa tìm được ai à? Trước kia nói ở đây con gái không nói tiếng phổ thông, trong tưởng tượng trên mặt là vẻ hồng hồng cao nguyên, cánh tay còn thô hơn đàn ông, tới rồi mới biết làm gì có chuyện đó, đều rất đẹp mà”
Từng gương mặt tươi cười, nhiệt tình ca hát, giọng lảnh lót du dương.
Hồ Duy ngồi xổm nghiêng đầu “Không phải anh cũng 35 mới kết hôn sao, quản nhiều như vậy”
“Đúng rồi, là tôi xen vào chuyện người khác” Khâu Dương chống nạnh nhìn nơi xa “Cô ấy bây giờ làm gì? Chắc tốt nghiệp rồi”
Nhớ tới gương mặt kia.
Tiểu Hồ toét miệng cười hạnh phúc “Tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp vào làm ở đài truyền hình, cũng có văn phòng làm việc mỗi ngày”
“Ừ, cô ấy xinh vậy đi làm ở đài truyền hình là phù hợp”
Tiểu Hồ ngước lên nâng vành nón, lộ đôi mắt ra “Anh gặp rồi?”
“Gặp rồi, làm sao mà không gặp chứ, khi đó cô ấy tới trường thăm cậu, hai người lén gặp nhau ở khu nhà phía sau trường, chúng tôi lén nhìn vài lần rồi”
Tiểu Hồ vừa định mắng người thì Khâu Dương đã bày ra tư thế ngưng chiến “Không phải chúng tôi tò mò à, mỗi lần cô ấy tới thăm cậu đều tung tăng, ăn mặc rực rỡ, muốn không phát hiện cũng khó. Nhiều năm như thế này rồi, hai người cũng không liên hệ, không chừng… cô ấy không đợi cậu. Suy nghĩ cho chính mình đi”
Không suy nghĩ.
Hồ Duy ừ cho có lệ, âm thầm phân tâm.
Khâu Dương biết, ngoài miệng anh ừ, trong lòng là phản đối.
Có lính công vụ ra tìm, gọi Hồ Duy với Khâu Dương về mở họp, diễn tập gần tới rồi, không khí rất khẩn trương.
Hồ Duy với Khâu Dương cùng đứng lên, chỉnh lại quần áo, đi nhanh về văn phòng.
Thật ra mấy năm nay, lúc đi công tác hoặc về thăm nhà, Hồ Duy trở về hai lần nhưng chưa từng gặp Nhị Nha.
Lần đầu tiên đi thăm Nhạc Tiểu Bằng, Nhị Nha nghỉ hè ở Nhạn thành.
Nhạc Tiểu Bằng nói: sau khi con đi rồi, con bé tới thăm ba, trên cơ bản là một học kỳ tới 2, 3 lần, thấy ba con bé cũng không oán giận gì, chỉ giúp ba làm ít việc nhà rồi đi. Con đi rồi, ba cũng vắng vẻ, cũng nghĩ kỹ rồi, mặc kệ hai đứa con có thành hay không, ba coi con bé là con gái ruột của mình, có khi ba cũng tới trường thăm con bé. Con bé thấy ba thì rất vui, còn dẫn ba tới nhà ăn của trường, ai hỏi ba là ai, ba nói ba là ba con bé, nó sung sướng lắm. Con yên tâm, cho dù là học tập hay công việc, ba sẽ không để cho con bé bị thiệt thòi.
Rốt cuộc là người của con trai mình, Nhạc Tiểu Bằng tiếc nuối. Anh đi rồi, trong lòng anh có vướng bận, dù sao ông đến thì anh sẽ yên tâm hơn.
Lần thứ hai thì anh về Nhạn thành, làm một ít thủ tục, Hồ Duy đi thăm Đỗ Hi với Đỗ Kê Sơn.
Lúc đó Nhị Nha khai giảng, ở Cù thành.
Cũng không có bất kỳ trách cứ gì, chỉ tiếc nuối mà thở dài.
“Ông nội không trách con, chỉ có thể nói là con và Nhị Nha không có duyên phận. Đi Khách thành làm việc cho tốt, trong lòng không cần vướng bận chuyện tình cảm. Bên đó khí hậu khắc nghiệt, thời trẻ ông nội ở Cam Túc mấy năm, tên bác hai con là vì vậy mà ra, khi có điều kiện không tốt như bây giờ, cực khổ lắm, ông nội đặt tên bác hai là Đỗ Cam là hy vọng “khổ tận cam lai”. Con cứ tự chăm sóc tốt bản thân, rèn luyện thân thể, có trách nhiệm với bản thân và quốc gia”
Lúc Hồ Duy gần đi, anh lên phòng Nhị Nha ở.
Vẫn là bày biện sạch sẽ, chủ yếu là màu xanh, khăn trải giường hoa mẫu đơn, một quyển sách cô đọc lúc nghỉ hè.
Lật qua xem tựa đề “Tin tức thời đại phương hướng tham mưu…”
Nhìn, Tiểu Hồ trầm mặc. Nghĩ, anh lại cưng chiều mà cười.
Dùng ngón tay gõ gõ bìa sách như đang gõ trán cô, Tiểu Hồ nhấc hành lý, im hơi lặng tiếng rời đi.
……. Trong tiếng quảng cáo trên radio tầng 15, Nhị Nha đang chống cằm ngủ trưa. Bỗng nhiên có người đi vòng qua dựa lên ghế cô “Đỗ Oản! Dậy đi!”
Nhị Nha sợ tới mức tim muốn vọt ra ngoài “Làm cái gì vậy, phiền muốn chết, ngủ mười phút cũng không được”
Tới tìm cô là người phụ trách biên tập, tùy ý cầm một viên kẹo trên bàn cô lột ra cho vào miệng “Haizz, mới vừa họp xong, bọn họ muốn đi sưu tầm phong tục, cô đi theo chơi không kìa”
Nhị Nha không hứng thú lắm “Không phải nói tháng năm mới đi sao?”
“Trước tiên, ba tháng phân xong thì xuất phát. Chụp toàn cảnh, kỳ một Vân Nam sông Hồng, kỳ hai ở phía dưới Tây Nam. Còn lại hai kỳ kia là sáu tháng cuối năm”
“Phía dưới là ở đâu?”
“Tỉnh Lâm, gần Khách thành, mỗi năm hoa đào ở đó nở rất đẹp”
Nhìn Nhị Nha như phát ngốc, người nọ búng tay “Có đi hay không? Đi thì nhanh chạy tới nói với chủ nhiệm, ông ấy mới họp xong tâm tình khá tốt”
“Đi đi đi. Tôi đi!”. Nhị Nha lập tức mang thẻ nhân viên lên, như viên đạn pháo vọt vào văn phòng chủ nhiệm.
Kê Thanh tưởng cô đùa với mình, tay cầm con chuột mắt không rời màn hình “Cô còn đi? Một phối âm hậu kỳ cô đi làm gì chứ, ngoan ngoãn ở nhà đi, ba tháng sau không ít chuyện làm đâu”
“Ông cho tôi đi đi mà…” Nhị Nha gục mắt, buồn bã ỉu xìu “Tôi không nghỉ đông không được sao?”
“Không được, lần trước cho cô đi Quảng Châu thiếu chút nữa là làm tiệm cơm người ta phá sản, còn muốn đi nữa? Cửa sổ cũng không có. Nghỉ đông cũng không cho cô nghỉ, cơ quan chúng ta nói nghỉ đông là nói vậy thôi, trước nay làm gì có nghỉ thật”
Thấy không thể thương lượng được, Nhị Nha mếu máo, cô đơn quay người đi ra ngoài. Còn chưa ra tới cửa, Phùng Lượng từ trong buồng tư liệu cười ha ha đi ra, giúp cô nói với Kê Thanh một tiếng “Muốn đi thì đi thôi…”
“Nửa năm nay biểu hiện không tồi, đi theo đi ra ngoài cảm thụ cụ thể quá trình quay chụp phim phóng sự, hậu kỳ cũng có thể làm tốt hơn, phối âm cũng không cần có bản thảo đọc”
Chủ nhiệm lớn đã phê chuẩn, Kê Thanh còn có thể nói gì, cầm điện thoại chỉ Nhị Nha “Hôm nay nếu không phải chủ nhiệm Phùng nói giúp cô thì thật không cho cô đi!”
Nhị Nha nhanh nhẹn khom lưng cảm ơn Phùng Lượng “Cảm ơn chủ nhiệm Phùng!”
“Ha ha…” bàn tay to ngăn lại “Đi ra ngoài làm việc đi, buổi chiều có phải là có sức làm việc rồi phải không?”
“Dạ có, có!”
Đợi Nhị Nha đi rồi, Phùng Lượng nói nhỏ với Kê Thanh “Đứa bé này đáng thương lắm, không cha không mẹ, quê ở Nhạn thành, bạn trai có mà chưa đến đâu đã bị đưa đi làm lính biên phòng, nhiều năm rồi chưa gặp mặt”
“Không cha mẹ?” Kê Thanh không thể tin được “Không phải nói ba cô ấy là quan gì à, có người còn gặp rồi mà”. Kê Thanh luôn cho là gia cảnh Nhị Nha không tồi, cô bé này không giống người trong hoàn cảnh từ nhỏ đã thiếu hụt tình cảm cha mẹ mà lớn lên, trước giờ vẫn vui tươi hớn hở, y như hạt dẻ cười.
“Đâu có, đó là ba bạn trai, con trai đi rồi thì con bé thay người ta mà báo hiếu với ba bạn trai thôi, người ta nhờ người nhắn với tôi là quan tâm con bé, nó muốn đi, cũng không thiếu kinh phí thêm cho con bé…”
9 giờ sáng, Hồ Duy từ trên lầu xuống, đứng trong viện, lắc lắc cổ. Năm sau có cuộc diễn tập quy mô lớn, Triệu lão khờ cực kỳ coi trọng vì nếu thắng có thể được nhận những thứ trong triển lãm huấn luyện chiến khu cao nguyên.
Trước khi diễn tập 3 tháng đã bắt đầu luyện binh, anh em trong đơn vị đã bắt đầu thực hiện đối kháng. Ở trong khu tác chiến suốt 60 giờ, đêm ngày lẫn lộn, lắc đầu một cái là xương cổ kêu răng rắc.
Có chiến hữu tới sư bộ làm việc thấy anh đứng trong sân, vẫy tay cười “Tham mưu Hồ! Làm gì đó”
Hồ Duy mặc đồ tác chiến, mang mũ, cười tủm tỉm “Mệt mỏi nên ra đứng nghỉ một lát”.
Hôm nay ánh mặt trời rất lớn, nung người đến uể oải, không muốn làm gì nữa mà chỉ muốn tìm chỗ vắng vẻ, úp mũ lên mặt mà ngủ một giấc. Bỏ mũ xuống hất hất tóc, Hồ Duy híp mắt nhìn mặt trời, hít sâu một hơi. Khâu Dương không biết xuống từ khi nào cũng đứng cạnh Hồ Duy, nhìn về phía xa xa như anh.
Hai người mỉm cười, vẻ mặt bình thản trong mọi hoàn cảnh.
“Nhanh quá, mới đó đã 4 năm…”
Nhớ lúc mới đến, Khâu Dương không quen khí hậu, vừa xuống máy bay là lên xe cứu thương đưa vào bệnh viện. Kết quả là bị phản ứng cao nguyên nghiêm trọng, nằm bệnh viện nửa tháng. Tiệc ăn mừng của sư bộ chuẩn bị cũng chẳng ăn, Sư trưởng tới Cù thành đào được hai người chỉ còn mình Hồ Duy ở trên đỉnh núi.
Xử lý thủ tục điều động, sửa sang ký túc xá, gặp mặt chiến hữu đồng đội, giao tiếp công tác, công việc rối loạn lung tung bận rộn đến chân không chạm đất, có thời gian rảnh thì anh còn phải đem cơm đến bệnh viện cho Khâu Dương.
Để hộp giữ ấm lên đầu giường, lấy mũi chân móc cái ghế ra ngồi, Hồ Duy hỏi “Sao, đợi tôi đút anh?”
Khâu Dương khó khăn ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt “Cảm ơn, tôi tự mình làm được…”
Tiểu Hồ trợn trắng mắt, nghĩ thầm, xem cái bộ dạng anh kìa.
Khâu Dương ăn cơm cho bệnh nhân, anh đứng ngoài cửa sổ nhìn núi. Ở đây rất khó để nhìn xa, cứ qua một ngọn núi lại tới một ngọn núi.
Thật vất vả tới khi Khâu Dương ra viện, Hồ Duy lại không hề có dấu hiệu gì mà ngã xuống.
Buổi tối sư bộ liên hoan, ăn một hồi phát hiện thiếu Hồ Duy, có người nói “Không thể nào, vừa rồi tôi đi tìm anh ấy bảo tắm xong ra ngay, nếu không tôi lại vào xem”
Gõ cửa phòng anh không ai lên tiếng, đẩy cửa vào thì Hồ Duy nằm trên giường, người nóng như lửa.
Triệu lão khờ phiền muộn “Trong thành phố đúng là người quý giá, vốn dĩ cho là cậu có tố chất thân thể tốt, ai chà… tới cả thời gian dài không sao, có phải là nhớ nhà không?”
Trên tay Hồ Duy gắn cây kim tiêm, nghe xong thì không nói gì mà quay người, đưa lưng về phía Triệu lão khờ.
Triệu lão khờ cười ha ha, đập một phát vào lưng Hồ Duy “Tôi biết các cậu hai người đều cáu kỉnh với tôi, trách lão khờ tôi đem các cậu từ nơi thành phố tốt kia mà tới nơi hoang dã này, tuổi còn trẻ, lúc này không rèn luyện thì cậu còn chờ đến lúc nào? Cái này gọi là không để cho các cậu nuối tiếc!”
“Thời gian của cậu còn ngắn, chờ cậu thực sự cảm thụ sẽ biết, nơi này, chỉ sợ tương lai cậu không muốn đi…”
Những lời này thật lâu sau, Hồ Duy mới cảm nhận được ý tứ trong lời của Triệu lão khờ. Nơi này con người giản dị, đơn thuần, ở liên đội làm hệ thống thí nghiệm, giữa trưa một đám như bầy ong vỡ tổ đi nhà ăn ăn cơm, Hồ Duy đi chậm, có chiến sĩ trẻ nhiệt tình vẫy tay với anh, lại đây! Lại đây đi!
Hồ Duy đi qua, bọn họ từ dưới bàn mỗi người lấy ra hai cái bánh bao bỏ vào chén anh. Hồ Duy kinh ngạc, mấy chiến sĩ nhỏ cười ngây ngô “Mỗi lần buổi trưa nhà ăn bao bánh bao đều được lấy, anh tới chậm nên không có! Đây là tụi em giữ lại cho anh, anh ăn thử đi”
Bánh bao đó Hồ Duy ăn một hơi 7 cái, cộng thêm 3 chén cháo ngô, buổi tối về ký túc xá, động một cái là thức ăn có thể từ dạ dày trào lên. Khâu Dương nằm trên giường cười anh, đến mức đó sao, không ăn không được à?
Hồ Duy ghé vào bồn rửa mặt, vẻ mặt khó coi súc miệng, xoa miệng ra ngoài “Để vào chén tôi, đều nhìn tôi ăn, tôi làm sao bây giờ?” Anh có thể nhẫn tâm ăn hai miếng rồi buông, nói mình no rồi?
Không bao lâu thì tổ chức chạy việt dã vùng núi, Triệu lão khờ có mệnh lệnh, phải tăng cường huấn luyện sức khỏe, mang hai thằng nhãi con ở Cù thành kia huấn luyện nâng cao thể chất.
Hồ Duy với Khâu Dương mang túi đi theo đội, Hồ Duy mấy năm làm lính thì không sao, Khâu Dương từ trường ra là ngồi văn phòng, chạy không được bao lâu thì đã phải để người ta khiêng lên. Đi đến chỗ ngồi chân núi nghỉ ngơi chỉnh đốn, Hồ Duy ngửa đầu uống mấy ngụm nước, ngơ ngẩn nhìn dưới chân núi. Mặt trời giữa trưa đổ nắng xuống ngàn dặm. Trong lòng nhớ đến Tây Lĩnh quanh năm tuyết phủ, nhìn chính là trời đất mênh mông vô bờ.
Gọi to một tiếng là thanh âm mang theo bao nhiêu tiếng vọng.
Núi tuyết nguy nga, tầng mây bao la hùng vĩ.
Hồ nước xanh thẳm cùng núi trắng trùng điệp, vạn vật yên tĩnh.
Có chiến sĩ nói, đó là ngọn núi tuyết thần hộ mệnh theo tôn giáo địa phương.
Xung quanh hồ nước cùng vờn quanh ngọn núi nàng đều là người hầu của nàng.
Các chiến sĩ nói bình thường có việc gì trong lòng không nghĩ ra, thì chờ tới khi tổ chức việt dã, chỉ cần bò lên chỗ cao đó nhìn một cái, thì cái gì cũng ngẫm ra.
Ở nơi như thế này, tất cả mọi chuyện đều không đáng nhắc tới.
Ngoài ý muốn, vốn là hai người xem như là đối thủ ở Cù thành, vì vận mệnh an bài mà thành tri kỷ. Khâu Dương và Hồ Duy công tác bên nhau ngoài dự kiến mà thuận buồm xuôi gió, ăn ý mười phần.
Đúng câu tục ngữ nói: Hai tham mưu, một người đối nội một người đối ngoại.
Đối nội Khâu Dương làm nghiên cứu chiến thuật, đối ngoại Hồ Duy làm tham dự giao lưu. Một khi có việc gì triển khai, đi công tác ở đâu, Triệu lão khờ giống như mang con rể mà đem Hồ Duy ra cửa.
Gặp người quen lâu năm, trò chuyện đôi câu, Triệu lão khờ! Gần đây tốt không? Sao rồi, tự mình đóng cửa huấn luyện mấy thằng nhóc đó có được không lôi ra tôi nhìn xem, cũng coi như không lấy không của anh những thứ tốt đó.
Lão Triệu cười đắc ý. Nhìn xem thì nhìn đi, cũng đâu phải con gái chưa lấy chồng mà không gặp được người! Lôi kéo Hồ Duy ra giới thiệu, trước đó dặn dò anh, lưu ý một chút, nhớ kỹ những gì trong cuộc họp họ bàn bạc, trở về nghiên cứu với Khâu Dương cho tốt.
“Anh kết hôn báo cáo đã được phê duyệt chưa?”
“Rồi chứ, con gái sư trưởng muốn kết hôn, ai dám không phê?” Khâu Dương huơ túi hồ sơ trước mặt Hồ Duy, đập vào vai anh “Việc này phải cảm ơn cậu, nếu không phải Triệu lão khờ giật dây tôi cũng không có cơ hội này”
Năm thứ hai Hồ Duy tới, quân khu có hội diễn văn nghệ, tiết mục cuối cùng là một màn múa ba lê ca ngợi anh hùng biên phòng, tiếng vỗ tay như sấm dậy, tất cả đứng lên chào diễn viên bế mạc.
Khi xếp hàng xuống sân khấu, Triệu lão khờ chọc Chính ủy của mình, liên tục giục “Cậu mau đi, mau đi…”
Chính ủy liếc mắt nhìn ông, không tình nguyện lắm, đi vào hậu trường.
“Hồ Duy!”
“Có!”
“Tới đây!” đang cùng Khâu Dương ra cửa, Chính ủy sư bộ dẫn theo một diễn viên múa chưa thay đồ đứng ngay cửa hông sân khấu, vẫy tay với anh ý gọi “Cậu tới đây!”
Hồ Duy với Khâu Dương liếc nhau, Khâu Dương cười cực kỳ mờ ám “Đi đi, chúng tôi chờ cậu ở cửa”
Chỉnh mũ lại đi ngược xuyên qua đám người, Chính ủy giới thiệu hai người với nhau
“Tuyết Phỉ, đây là Hồ Duy của bộ tác chiến sư bộ, được điều từ Cù thành tới, Hồ Duy, đây là Tuyết Phỉ, diễn viên múa đoàn văn công quân khu chúng ta, hai người làm quen”
Trắng trợn táo bạo mà giới thiệu đối tượng, cũng không thể làm Chính ủy mất mặt, Hồ Duy vươn tay “Xin chào”
Triệu Tuyết Phỉ là người mới tốt nghiệp, gặp Hồ Duy mặt đỏ ửng, giơ tay chào anh rồi mới vươn tay nhẹ nhàng bắt lại tay anh “Xin chào”
Hồ Duy không biết cô họ Triệu! Càng không biết là con gái của Triệu lão khờ. Anh đối với việc này thản nhiên, không để bụng.
Nhưng Tuyết Phỉ lại có cảm tình tốt với anh. Thường ở trong đoàn chạy tới đây gặp Hồ Duy. Gặp vài lần, Hồ Duy cảm thấy vậy không được nên nói thẳng với cô.
Triệu Tuyết Phỉ về nhà ấm ức, mẹ cô trách ba cô, giới thiệu đối tượng cho con gái cũng không hỏi cho rõ, bắt được ai thì thích nấy, sau này không được làm việc này nữa!
Triệu lão khờ cũng oan ức, tôi đi Cù thành dẫn người tham mưu trưởng đã nói rõ với tôi đứa nhỏ này chưa có vợ!
Chưa có vợ không có nghĩa là người ta không có bạn gái, Tiểu Hồ nói rõ ràng với Tuyết Phỉ, vốn là muốn kết hôn, bị ông đưa tới đây nên mới bị hoãn lại.
Triệu lão khờ đứng cửa phòng con gái “Thật sự vậy à?”
Tuyết Phỉ ôm gối, giận dỗi quay đầu đi “Là thật là thật! Con ở trong ký túc xá anh ấy nhìn thấy cả nhẫn, một viên kim cương to!”
Lão khờ hít một hơi “Sao con tùy tiện lục đồ của người khác, không có giáo dục gì hết!”
“Không phải con lục…” Tuyết Phỉ rụt cổ, ngập ngừng “Do con không cẩn thậm làm đổ đồ, nó bị rơi ra, con xin lỗi anh ấy”
Một hộp nhung xanh biếc, bên trong có cái nhẫn rất đẹp làm cô gái nhỏ mới ra trường Tuyết Phỉ chấn động. Cô rụt rè xin lỗi, Hồ Duy nhẹ nhàng cười “Cái này à, không sao”
Anh hiểu được cảm giác của người khác, không làm như đề phòng trộm cướp mà vội đem đồ đi giấu, anh vẫn để đồ trên bàn như trước.
Haizz… thì ra mình làm gậy đánh uyên ương. Triệu lão khờ phiền muộn, trong lòng cảm thấy xin lỗi con gái.
Tuy Tuyết Phỉ và Hồ Duy không ở bên nhau, ngoài ý muốn lại thành toàn cho Khâu Dương. Trước kia Khâu Dương ngày đêm mong ngóng có cơ hội rời đi khỏi đây, sau này có Tuyết Phỉ lại dần dần ổn định lòng mình, đánh báo cáo kết hôn, xin nhà ở, tính toán ổn định nhà ở đây.
Khâu Dương đứng vặn eo “Năm nay tính xem cậu cũng hơn 30 rồi, thế nào? Còn chưa tìm được ai à? Trước kia nói ở đây con gái không nói tiếng phổ thông, trong tưởng tượng trên mặt là vẻ hồng hồng cao nguyên, cánh tay còn thô hơn đàn ông, tới rồi mới biết làm gì có chuyện đó, đều rất đẹp mà”
Từng gương mặt tươi cười, nhiệt tình ca hát, giọng lảnh lót du dương.
Hồ Duy ngồi xổm nghiêng đầu “Không phải anh cũng 35 mới kết hôn sao, quản nhiều như vậy”
“Đúng rồi, là tôi xen vào chuyện người khác” Khâu Dương chống nạnh nhìn nơi xa “Cô ấy bây giờ làm gì? Chắc tốt nghiệp rồi”
Nhớ tới gương mặt kia.
Tiểu Hồ toét miệng cười hạnh phúc “Tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp vào làm ở đài truyền hình, cũng có văn phòng làm việc mỗi ngày”
“Ừ, cô ấy xinh vậy đi làm ở đài truyền hình là phù hợp”
Tiểu Hồ ngước lên nâng vành nón, lộ đôi mắt ra “Anh gặp rồi?”
“Gặp rồi, làm sao mà không gặp chứ, khi đó cô ấy tới trường thăm cậu, hai người lén gặp nhau ở khu nhà phía sau trường, chúng tôi lén nhìn vài lần rồi”
Tiểu Hồ vừa định mắng người thì Khâu Dương đã bày ra tư thế ngưng chiến “Không phải chúng tôi tò mò à, mỗi lần cô ấy tới thăm cậu đều tung tăng, ăn mặc rực rỡ, muốn không phát hiện cũng khó. Nhiều năm như thế này rồi, hai người cũng không liên hệ, không chừng… cô ấy không đợi cậu. Suy nghĩ cho chính mình đi”
Không suy nghĩ.
Hồ Duy ừ cho có lệ, âm thầm phân tâm.
Khâu Dương biết, ngoài miệng anh ừ, trong lòng là phản đối.
Có lính công vụ ra tìm, gọi Hồ Duy với Khâu Dương về mở họp, diễn tập gần tới rồi, không khí rất khẩn trương.
Hồ Duy với Khâu Dương cùng đứng lên, chỉnh lại quần áo, đi nhanh về văn phòng.
Thật ra mấy năm nay, lúc đi công tác hoặc về thăm nhà, Hồ Duy trở về hai lần nhưng chưa từng gặp Nhị Nha.
Lần đầu tiên đi thăm Nhạc Tiểu Bằng, Nhị Nha nghỉ hè ở Nhạn thành.
Nhạc Tiểu Bằng nói: sau khi con đi rồi, con bé tới thăm ba, trên cơ bản là một học kỳ tới 2, 3 lần, thấy ba con bé cũng không oán giận gì, chỉ giúp ba làm ít việc nhà rồi đi. Con đi rồi, ba cũng vắng vẻ, cũng nghĩ kỹ rồi, mặc kệ hai đứa con có thành hay không, ba coi con bé là con gái ruột của mình, có khi ba cũng tới trường thăm con bé. Con bé thấy ba thì rất vui, còn dẫn ba tới nhà ăn của trường, ai hỏi ba là ai, ba nói ba là ba con bé, nó sung sướng lắm. Con yên tâm, cho dù là học tập hay công việc, ba sẽ không để cho con bé bị thiệt thòi.
Rốt cuộc là người của con trai mình, Nhạc Tiểu Bằng tiếc nuối. Anh đi rồi, trong lòng anh có vướng bận, dù sao ông đến thì anh sẽ yên tâm hơn.
Lần thứ hai thì anh về Nhạn thành, làm một ít thủ tục, Hồ Duy đi thăm Đỗ Hi với Đỗ Kê Sơn.
Lúc đó Nhị Nha khai giảng, ở Cù thành.
Cũng không có bất kỳ trách cứ gì, chỉ tiếc nuối mà thở dài.
“Ông nội không trách con, chỉ có thể nói là con và Nhị Nha không có duyên phận. Đi Khách thành làm việc cho tốt, trong lòng không cần vướng bận chuyện tình cảm. Bên đó khí hậu khắc nghiệt, thời trẻ ông nội ở Cam Túc mấy năm, tên bác hai con là vì vậy mà ra, khi có điều kiện không tốt như bây giờ, cực khổ lắm, ông nội đặt tên bác hai là Đỗ Cam là hy vọng “khổ tận cam lai”. Con cứ tự chăm sóc tốt bản thân, rèn luyện thân thể, có trách nhiệm với bản thân và quốc gia”
Lúc Hồ Duy gần đi, anh lên phòng Nhị Nha ở.
Vẫn là bày biện sạch sẽ, chủ yếu là màu xanh, khăn trải giường hoa mẫu đơn, một quyển sách cô đọc lúc nghỉ hè.
Lật qua xem tựa đề “Tin tức thời đại phương hướng tham mưu…”
Nhìn, Tiểu Hồ trầm mặc. Nghĩ, anh lại cưng chiều mà cười.
Dùng ngón tay gõ gõ bìa sách như đang gõ trán cô, Tiểu Hồ nhấc hành lý, im hơi lặng tiếng rời đi.
……. Trong tiếng quảng cáo trên radio tầng 15, Nhị Nha đang chống cằm ngủ trưa. Bỗng nhiên có người đi vòng qua dựa lên ghế cô “Đỗ Oản! Dậy đi!”
Nhị Nha sợ tới mức tim muốn vọt ra ngoài “Làm cái gì vậy, phiền muốn chết, ngủ mười phút cũng không được”
Tới tìm cô là người phụ trách biên tập, tùy ý cầm một viên kẹo trên bàn cô lột ra cho vào miệng “Haizz, mới vừa họp xong, bọn họ muốn đi sưu tầm phong tục, cô đi theo chơi không kìa”
Nhị Nha không hứng thú lắm “Không phải nói tháng năm mới đi sao?”
“Trước tiên, ba tháng phân xong thì xuất phát. Chụp toàn cảnh, kỳ một Vân Nam sông Hồng, kỳ hai ở phía dưới Tây Nam. Còn lại hai kỳ kia là sáu tháng cuối năm”
“Phía dưới là ở đâu?”
“Tỉnh Lâm, gần Khách thành, mỗi năm hoa đào ở đó nở rất đẹp”
Nhìn Nhị Nha như phát ngốc, người nọ búng tay “Có đi hay không? Đi thì nhanh chạy tới nói với chủ nhiệm, ông ấy mới họp xong tâm tình khá tốt”
“Đi đi đi. Tôi đi!”. Nhị Nha lập tức mang thẻ nhân viên lên, như viên đạn pháo vọt vào văn phòng chủ nhiệm.
Kê Thanh tưởng cô đùa với mình, tay cầm con chuột mắt không rời màn hình “Cô còn đi? Một phối âm hậu kỳ cô đi làm gì chứ, ngoan ngoãn ở nhà đi, ba tháng sau không ít chuyện làm đâu”
“Ông cho tôi đi đi mà…” Nhị Nha gục mắt, buồn bã ỉu xìu “Tôi không nghỉ đông không được sao?”
“Không được, lần trước cho cô đi Quảng Châu thiếu chút nữa là làm tiệm cơm người ta phá sản, còn muốn đi nữa? Cửa sổ cũng không có. Nghỉ đông cũng không cho cô nghỉ, cơ quan chúng ta nói nghỉ đông là nói vậy thôi, trước nay làm gì có nghỉ thật”
Thấy không thể thương lượng được, Nhị Nha mếu máo, cô đơn quay người đi ra ngoài. Còn chưa ra tới cửa, Phùng Lượng từ trong buồng tư liệu cười ha ha đi ra, giúp cô nói với Kê Thanh một tiếng “Muốn đi thì đi thôi…”
“Nửa năm nay biểu hiện không tồi, đi theo đi ra ngoài cảm thụ cụ thể quá trình quay chụp phim phóng sự, hậu kỳ cũng có thể làm tốt hơn, phối âm cũng không cần có bản thảo đọc”
Chủ nhiệm lớn đã phê chuẩn, Kê Thanh còn có thể nói gì, cầm điện thoại chỉ Nhị Nha “Hôm nay nếu không phải chủ nhiệm Phùng nói giúp cô thì thật không cho cô đi!”
Nhị Nha nhanh nhẹn khom lưng cảm ơn Phùng Lượng “Cảm ơn chủ nhiệm Phùng!”
“Ha ha…” bàn tay to ngăn lại “Đi ra ngoài làm việc đi, buổi chiều có phải là có sức làm việc rồi phải không?”
“Dạ có, có!”
Đợi Nhị Nha đi rồi, Phùng Lượng nói nhỏ với Kê Thanh “Đứa bé này đáng thương lắm, không cha không mẹ, quê ở Nhạn thành, bạn trai có mà chưa đến đâu đã bị đưa đi làm lính biên phòng, nhiều năm rồi chưa gặp mặt”
“Không cha mẹ?” Kê Thanh không thể tin được “Không phải nói ba cô ấy là quan gì à, có người còn gặp rồi mà”. Kê Thanh luôn cho là gia cảnh Nhị Nha không tồi, cô bé này không giống người trong hoàn cảnh từ nhỏ đã thiếu hụt tình cảm cha mẹ mà lớn lên, trước giờ vẫn vui tươi hớn hở, y như hạt dẻ cười.
“Đâu có, đó là ba bạn trai, con trai đi rồi thì con bé thay người ta mà báo hiếu với ba bạn trai thôi, người ta nhờ người nhắn với tôi là quan tâm con bé, nó muốn đi, cũng không thiếu kinh phí thêm cho con bé…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.