Chương 20: Chap 20
Heo Lườii Biếng ( Mỡ Mỡ)
25/06/2024
"Cô Hạ Yến Tử ."- Lục Thiên Khải
gọi tiếng khiến Yến Tử giật mình nhìn anh. Đã lâu lắm rồi mới có người
gọi cả họ tên cô nhưng vậy à không ở đây đâu ai biết họ cô đâu.
"Tôi là Lục Thiên Khải anh trai của Lục Hạo Hiên, chúng tôi sinh đôi chung trứng giống nhau lắm đúng không?"-Lục Thiên Khải nhìn Yến Tử cười.
Có lẽ cô không biết anh nhưng anh đã từng thấy cô đó là khi em trai anh phát điên cằm theo một bức ảnh nam nhân chạy khắp nơi tìm khiến. Khi đó, anh tưởng em trai mình thích nam giới cho tới khi em trai nói đó là con gái nhưng anh không tin bao năm nay em trái anh vẫn điên cuồng với bức ảnh đó cho tới khi vừa rồi nhìn thấy cô anh mới thực sự tin em trai mình hoàn toàn bình thường.
"Hai người quen nhau sao?"- Mạc Chỉ Nhược tò mò hỏi.
"Không quen." - cả hai đồng thanh nói.
"Chắc cô ấy nhầm anh với em trai anh. Chúng anh là sinh đôi."-Lục Thiên Khải từ tốn bước đến ôm eo cô
"Sinh đôi sao?"
" Ừ! Rất giống nhau đôi khi bố mẹ còn không phân biệt nổi!"
Mạc Chỉ Nhược bất ngờ nhìn anh bởi vì đám cưới em trai anh không xuất hiện cô chỉ biết anh có em trai không ngờ lại là sinh đôi. Lúc Mạc Chỉ Nhược tới ngoài bộ quần áo trên người thì chỉ có điện thoại và giấy tờ tuỳ thân. Lúc cô rời đi cũng không có nhiều chỉ vài bộ đồ mang thai mà lúc trước Yến Tử từng mặc. Mạc Chỉ Nhược cận trọng gấp từng chiếc một thì Yến Tử từ ngoài bước vào.
"Nhược Nhược."-Yến Tử ngồi xuống bên cạnh cô.
"Chị Yến Tử , em không muốn xa chị."-Mạc Chỉ Nhược rưng rưng nước mắt ôm lấy Yến Tử
"Em mà không về tên ngoài kia sẽ báo cảnh sát nói chị bắt cóc vợ hắn."-Yến Tử nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô dáng vẻ vô cùng chiều chuộng cô.
Trong cuộc sống bất hạnh của cô rất hiếm khi gặp những người thật lòng đối xử tốt với cô như vậy. Lúc cô cùng chồng rời đi liên tục quay lại nhìn lại Yến Tử. Lúc lên xe cô không kìm được ôm lấy Lục Thiên Khải bật khóc như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi. Lục Thiên Khải liền ôm lấy cô vào lòng vuốt vuốt cơ thể nhỏ không ngừng rung lên. Chỉ mới ở với nhau một tháng cô thế này vậy mà lúc rời xa anh lại không quay đầu nhìn một cái.
Lục Thiên Khải cúi xuống nâng khuôn mặt lên hôn môi cô khiến cô chút nữa ngột thở mới chuyển sang hút giọng nước mặt cô.
"Em sẽ nhớ bánh quy nhiều lắm! "
"Bánh quy là ai."-Lục Thiên Khải chút ghen tị hỏi. Ai lại khiến cô vợ nhỏ của anh nhớ thương.
" là con trai của chị Yến Tử thằng bé rất dễ thương."-Mạc Chỉ Nhược liền rút điện thoại ra vào abum ảnh tìm bức ảnh bản thân chụp với thằng bé.
Mạc Chỉ Nhược nhận ra nhìn đứa bé rồi lại nhìn anh nhìn đi nhìn lại vài lần cô không khỏi hốt lên.
"Hai người người giống nhau thật đó."
"Vớ vẩn."- nhưng ngay sau đó anh liền ngẩn người vì đứa bé đó thực sự rất giống anh nói không phải cha con chắc chả ai tin.
Bàn tay vuốt ve người cô dừng lại . Mạc Chỉ Nhược thấy dáng vẻ anh chút sợ hãi.
"Không sao không sao nó không thể con anh, em biết mà anh không thể ."
" Vậy nó thì sao ?"- Mạc Chỉ Nhược chỉ bụng mình.
"Em là ngoại lệ ."- Mạc Chỉ Nhược đỏ mặt nhưng nghĩ lại nếu đứa bé trong bụng cô cũng giống anh thì tốt biết mấy.
Cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh thở nhẹ nhàng.
"Ngủ chút đi còn xa lắm mới về tới nhà!"-Mạc Chỉ Nhược nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Đợi lúc cô tỉnh dậy đã là ngày hôm sau ở trên giường cô không nhớ bản thân đã lên giường thế nào? Nhưng cũng không nghĩ nhiều dù sao cũng chỉ có một đáp án thôi anh bế cô về.
"Tôi là Lục Thiên Khải anh trai của Lục Hạo Hiên, chúng tôi sinh đôi chung trứng giống nhau lắm đúng không?"-Lục Thiên Khải nhìn Yến Tử cười.
Có lẽ cô không biết anh nhưng anh đã từng thấy cô đó là khi em trai anh phát điên cằm theo một bức ảnh nam nhân chạy khắp nơi tìm khiến. Khi đó, anh tưởng em trai mình thích nam giới cho tới khi em trai nói đó là con gái nhưng anh không tin bao năm nay em trái anh vẫn điên cuồng với bức ảnh đó cho tới khi vừa rồi nhìn thấy cô anh mới thực sự tin em trai mình hoàn toàn bình thường.
"Hai người quen nhau sao?"- Mạc Chỉ Nhược tò mò hỏi.
"Không quen." - cả hai đồng thanh nói.
"Chắc cô ấy nhầm anh với em trai anh. Chúng anh là sinh đôi."-Lục Thiên Khải từ tốn bước đến ôm eo cô
"Sinh đôi sao?"
" Ừ! Rất giống nhau đôi khi bố mẹ còn không phân biệt nổi!"
Mạc Chỉ Nhược bất ngờ nhìn anh bởi vì đám cưới em trai anh không xuất hiện cô chỉ biết anh có em trai không ngờ lại là sinh đôi. Lúc Mạc Chỉ Nhược tới ngoài bộ quần áo trên người thì chỉ có điện thoại và giấy tờ tuỳ thân. Lúc cô rời đi cũng không có nhiều chỉ vài bộ đồ mang thai mà lúc trước Yến Tử từng mặc. Mạc Chỉ Nhược cận trọng gấp từng chiếc một thì Yến Tử từ ngoài bước vào.
"Nhược Nhược."-Yến Tử ngồi xuống bên cạnh cô.
"Chị Yến Tử , em không muốn xa chị."-Mạc Chỉ Nhược rưng rưng nước mắt ôm lấy Yến Tử
"Em mà không về tên ngoài kia sẽ báo cảnh sát nói chị bắt cóc vợ hắn."-Yến Tử nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô dáng vẻ vô cùng chiều chuộng cô.
Trong cuộc sống bất hạnh của cô rất hiếm khi gặp những người thật lòng đối xử tốt với cô như vậy. Lúc cô cùng chồng rời đi liên tục quay lại nhìn lại Yến Tử. Lúc lên xe cô không kìm được ôm lấy Lục Thiên Khải bật khóc như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi. Lục Thiên Khải liền ôm lấy cô vào lòng vuốt vuốt cơ thể nhỏ không ngừng rung lên. Chỉ mới ở với nhau một tháng cô thế này vậy mà lúc rời xa anh lại không quay đầu nhìn một cái.
Lục Thiên Khải cúi xuống nâng khuôn mặt lên hôn môi cô khiến cô chút nữa ngột thở mới chuyển sang hút giọng nước mặt cô.
"Em sẽ nhớ bánh quy nhiều lắm! "
"Bánh quy là ai."-Lục Thiên Khải chút ghen tị hỏi. Ai lại khiến cô vợ nhỏ của anh nhớ thương.
" là con trai của chị Yến Tử thằng bé rất dễ thương."-Mạc Chỉ Nhược liền rút điện thoại ra vào abum ảnh tìm bức ảnh bản thân chụp với thằng bé.
Mạc Chỉ Nhược nhận ra nhìn đứa bé rồi lại nhìn anh nhìn đi nhìn lại vài lần cô không khỏi hốt lên.
"Hai người người giống nhau thật đó."
"Vớ vẩn."- nhưng ngay sau đó anh liền ngẩn người vì đứa bé đó thực sự rất giống anh nói không phải cha con chắc chả ai tin.
Bàn tay vuốt ve người cô dừng lại . Mạc Chỉ Nhược thấy dáng vẻ anh chút sợ hãi.
"Không sao không sao nó không thể con anh, em biết mà anh không thể ."
" Vậy nó thì sao ?"- Mạc Chỉ Nhược chỉ bụng mình.
"Em là ngoại lệ ."- Mạc Chỉ Nhược đỏ mặt nhưng nghĩ lại nếu đứa bé trong bụng cô cũng giống anh thì tốt biết mấy.
Cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh thở nhẹ nhàng.
"Ngủ chút đi còn xa lắm mới về tới nhà!"-Mạc Chỉ Nhược nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Đợi lúc cô tỉnh dậy đã là ngày hôm sau ở trên giường cô không nhớ bản thân đã lên giường thế nào? Nhưng cũng không nghĩ nhiều dù sao cũng chỉ có một đáp án thôi anh bế cô về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.