Chương 22: Chap 22
Heo Lườii Biếng ( Mỡ Mỡ)
26/06/2024
"Bà xã em mà như vậy tôi sẽ thịt em thật đó!" -Lục Thiên Khải liền vòng tay ôm eo cô chặt hơn.
" Ăn một ít cũng được mà !" - Mạc Chỉ Nhược đỏ ửng mặt nói. Thật ra cô không ghét làm chuyện vợ chồng với anh bởi anh rất dịu dàng với mẹ con cô.
Lục Thiên Khải thực sự muốn đem cô ra giường quẫn lấy cô không rời nhưng nghĩ lại hình như cô đã bỏ bữa trưa giờ mà bỏ bữa tối có vẻ không ổn.
"Đi ăn tối trước đã."-Lục Thiên Khải nói rồi muốn rời khỏi bể tắm không quên xách theo hai mẹ con cô lên.
Trong bữa ăn cô để ý anh không hề động đũa mà chỉ ăn bát cháo trắng nguội.
"Sao anh không ăn cơm. Anh thấy khó chịu sao?"
"Không có chỉ là muốn ăn chút cháo trắng thôi!"- Lục Thiên Khải lắc đầu nhưng mà cơn đau khiến anh chau mày.
Nó đã đau cả ngày hôm nay rồi! Không biết bao giờ dừng lại. Dương nhiên anh không muốn cô biết bệnh dạ dày của anh đã nặng hơn trước rất nhiều. Trước đây do tiếp khách dạ dày đã không tốt sau này vì tìm mẹ con cô anh đã không ăn không ngủ chỉ khi ngất đi thì lại nhập viện không biết trải qua bao nhiêu lần bác sĩ đều không muốn tiếp nhận anh. Nhưng anh quên mất cô cũng là một bác sĩ.
Đến nửa đêm cô bị tỉnh giấc bởi tiếng động lạ trong nhà tắm. Cô lại không thấy anh đâu lên rời giường đi tới phát hiện nhà tắm bị khóa trái . Cô lo lắng gõ cửa mấy lần
"Thiên Khải, anh sao vậy?" - Thấy anh không trả lời cô liền tìm quản gia lấy chìa khoa dự phòng.
Khi cánh cửa mở ra cô chết lặng anh quỳ trên sàn lạnh tay ôm bụng một tay bám và buồn rửa tay thở dốc. Quản gia liền chạy đi gọi mấy người làm nam tới đưa anh đi bệnh viện.Mạc Chỉ Nhược ngồi bên ngoài cùng quản gia đợi hơn tiếng sau anh mới được đưa ra ngoài. Bác sĩ tức giận hét lớn với hai người anh bị chảy máu dạ dày nếu đưa muộn chút nữa không cần phải cứu nữa.
Mạc Chỉ Nhược ngồi bên cạnh đồi mắt đỏ ửng bên cạnh giường anh cho gần sáng anh mới tỉnh dậy . Thấy cô
ngồi bên cạnh giường anh chút giận mình. Lục Thiên Khải đưa tay muốn nắm tay cô liền bị hất ra ngoài. Thấy anh đã tỉnh cơn tức giận trong lòng trào lên . Không muốn để ý đến anh nữa đứng dậy rời đi, Lục Thiên Khải giật mình muốn đuổi theo cô thì quản gia ngăn lại.
"Thiếu gia cậu không cử động được đâu!"
"Chú bỏ cháu ra cô ấy muốn đi đâu?"
"Thiếu gia , tiểu thư giận rồi câu tốt nhất ngoan ngoãn ở đây thì hơn."
Lục Thiên Khải bất lực nhìn ông . Sau đó tài xế gọi điện cho quản gia thông báo cô đã về biệt thự. Nhưng ngày
hôm sau cô không tới, hôm sau nữa cũng vậy. Lục Thiên Khải nằm trên giường chán nhản nhìn chú Lâm ngồi như khúc gỗ bên cạnh. Hôm qua khi anh nói muốn xuất viện chú Lâm liền đẩy mắt kính nói.
"Tiểu thư nói nếu cậu tự ý xuất viện thì cứ đi đâu thì đi đừng về biệt thự cô ấy không muốn trong nhà có người chết!"- Nghĩ lại sao cô ấy có thể nói lời cay độc như vậy nhưng mà anh không dám làm trái ý cô. Không biết mai cô có tới không anh muốn ôm cô cơ thể mềm mại khuôn mặt tinh sảo đó. Từ lúc được nếm lại trái cấm anh thực sự muốn nhốt cô lại cơ thể có chút vướn vúi đó thực sự rất nhảy cảm anh chỉ chạm nhẹ đã rung lên.
"Chú có thể gọi điện cho cô ấy và nói tôi muốn gặp cô ấy không?" -Lục Thiên Khải nhìn quản gia không biết khi nào ông đã nghe lời cô hơn anh rồi.
Chú Lâm rời ghế đi ra ngoài lúc sau quay lại khuôn mặt không biểu cảm gì nói
"Thiếu gia , tiểu thư nói vẫn đang rất giận cậu không muốn gặp cậu" -Mặt Lục Thiên Khải liền như bánh mỳ nhúng nước thực sự không muốn gặp sao?
" Ăn một ít cũng được mà !" - Mạc Chỉ Nhược đỏ ửng mặt nói. Thật ra cô không ghét làm chuyện vợ chồng với anh bởi anh rất dịu dàng với mẹ con cô.
Lục Thiên Khải thực sự muốn đem cô ra giường quẫn lấy cô không rời nhưng nghĩ lại hình như cô đã bỏ bữa trưa giờ mà bỏ bữa tối có vẻ không ổn.
"Đi ăn tối trước đã."-Lục Thiên Khải nói rồi muốn rời khỏi bể tắm không quên xách theo hai mẹ con cô lên.
Trong bữa ăn cô để ý anh không hề động đũa mà chỉ ăn bát cháo trắng nguội.
"Sao anh không ăn cơm. Anh thấy khó chịu sao?"
"Không có chỉ là muốn ăn chút cháo trắng thôi!"- Lục Thiên Khải lắc đầu nhưng mà cơn đau khiến anh chau mày.
Nó đã đau cả ngày hôm nay rồi! Không biết bao giờ dừng lại. Dương nhiên anh không muốn cô biết bệnh dạ dày của anh đã nặng hơn trước rất nhiều. Trước đây do tiếp khách dạ dày đã không tốt sau này vì tìm mẹ con cô anh đã không ăn không ngủ chỉ khi ngất đi thì lại nhập viện không biết trải qua bao nhiêu lần bác sĩ đều không muốn tiếp nhận anh. Nhưng anh quên mất cô cũng là một bác sĩ.
Đến nửa đêm cô bị tỉnh giấc bởi tiếng động lạ trong nhà tắm. Cô lại không thấy anh đâu lên rời giường đi tới phát hiện nhà tắm bị khóa trái . Cô lo lắng gõ cửa mấy lần
"Thiên Khải, anh sao vậy?" - Thấy anh không trả lời cô liền tìm quản gia lấy chìa khoa dự phòng.
Khi cánh cửa mở ra cô chết lặng anh quỳ trên sàn lạnh tay ôm bụng một tay bám và buồn rửa tay thở dốc. Quản gia liền chạy đi gọi mấy người làm nam tới đưa anh đi bệnh viện.Mạc Chỉ Nhược ngồi bên ngoài cùng quản gia đợi hơn tiếng sau anh mới được đưa ra ngoài. Bác sĩ tức giận hét lớn với hai người anh bị chảy máu dạ dày nếu đưa muộn chút nữa không cần phải cứu nữa.
Mạc Chỉ Nhược ngồi bên cạnh đồi mắt đỏ ửng bên cạnh giường anh cho gần sáng anh mới tỉnh dậy . Thấy cô
ngồi bên cạnh giường anh chút giận mình. Lục Thiên Khải đưa tay muốn nắm tay cô liền bị hất ra ngoài. Thấy anh đã tỉnh cơn tức giận trong lòng trào lên . Không muốn để ý đến anh nữa đứng dậy rời đi, Lục Thiên Khải giật mình muốn đuổi theo cô thì quản gia ngăn lại.
"Thiếu gia cậu không cử động được đâu!"
"Chú bỏ cháu ra cô ấy muốn đi đâu?"
"Thiếu gia , tiểu thư giận rồi câu tốt nhất ngoan ngoãn ở đây thì hơn."
Lục Thiên Khải bất lực nhìn ông . Sau đó tài xế gọi điện cho quản gia thông báo cô đã về biệt thự. Nhưng ngày
hôm sau cô không tới, hôm sau nữa cũng vậy. Lục Thiên Khải nằm trên giường chán nhản nhìn chú Lâm ngồi như khúc gỗ bên cạnh. Hôm qua khi anh nói muốn xuất viện chú Lâm liền đẩy mắt kính nói.
"Tiểu thư nói nếu cậu tự ý xuất viện thì cứ đi đâu thì đi đừng về biệt thự cô ấy không muốn trong nhà có người chết!"- Nghĩ lại sao cô ấy có thể nói lời cay độc như vậy nhưng mà anh không dám làm trái ý cô. Không biết mai cô có tới không anh muốn ôm cô cơ thể mềm mại khuôn mặt tinh sảo đó. Từ lúc được nếm lại trái cấm anh thực sự muốn nhốt cô lại cơ thể có chút vướn vúi đó thực sự rất nhảy cảm anh chỉ chạm nhẹ đã rung lên.
"Chú có thể gọi điện cho cô ấy và nói tôi muốn gặp cô ấy không?" -Lục Thiên Khải nhìn quản gia không biết khi nào ông đã nghe lời cô hơn anh rồi.
Chú Lâm rời ghế đi ra ngoài lúc sau quay lại khuôn mặt không biểu cảm gì nói
"Thiếu gia , tiểu thư nói vẫn đang rất giận cậu không muốn gặp cậu" -Mặt Lục Thiên Khải liền như bánh mỳ nhúng nước thực sự không muốn gặp sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.