Chương 30: Chap 30
Heo Lườii Biếng ( Mỡ Mỡ)
26/06/2024
Mạc Chỉ Nhược ôm chặt lấy Bí Ngô rìm vào giấc ngủ.Lục Thiên Khải bước tới kéo chăn cho mẹ con cô. Anh vén tóc mai cô bên má vẫn in dấu vết anh hôm đó. Nhưng ngày sau đó cô không thể rời xa con trai mình. Cô chỉ còn có con cũng không muốn rời xa con không muốn con giống cô càng không thể để con mình gọi người phụ nữ khác là mẹ.
Đêm đó cô vẫn ôm con ngủ đợi đến khi Bí Ngô đã ngủ say, Lục Thiên Khải cũng đã ngồi trên lặng im trên sofa cô bỗng nhiên cô ngồi dậy. Anh từ ghế bật dậy dường như từng hành động nhỏ cô đều bị anh thu lại trong ánh mắt.
Lục Thiên Khải bước đến gần cô, anh lo lắng nhìn cô mặc dù cô đã chịu ăn nhưng cơ thể cô rất yếu anh sợ cô khó chịu.
"Em khó chịu ở đầu sao?" -Lục Thiên Khải nhẹ giọng nói chỉ hai người đủ nghe.
"Thực sự sẽ không bỏ rơi mẹ con em chứ!" - Mạc Chỉ Nhược lại lần nữa nói câu năm đó cô hỏi anh nhưng đôi mặt lại bình thản không giống năm đó đôi mắt động nước mắt thật tâm hỏi anh .
"Không bao giờ." -Lục Thiên Khải ôm lấy cô. Mạc Chỉ Nhược không khán cự anh. Cho dù vì con anh cũng không buồng tay cô.
Anh ôm chặt cô trong lòng còn chặt hơn đêm đó. Ngày hôm sau cô muốn ra viện, anh cũng chiều cô mang cô và con trai nhỏ còn đang miên man trong lòng cô.
Sau khi đưa hai mẹ con cô về cử thêm hai người trông cửa đề phòng cô ôm con chạy mất. Con thì thôi nhưng vợ thì sau này anh sống với ai. Lục Thiên Khải tới công ty mấy ngày không tới công ty bị thằng em quý hóá của anh làm loạn cả lên lúc anh tới hẳn ta nước mắt hai dòng ôm tay anh. Hẳn muốn về nhà muốn ôm vợ bầu sáu tháng muốn may váy cho con gái hẳn không muốn tăng ca không muốn qua đêm ở công ty. Lục Thiên Khải nhìn thằng em sau đó tàn độc chia nửa công việc cho hắn vì anh cũng muốn về nhà ôm vợ muốn ngủ với vợ. Ngồi chưa bao lâu tiếng chuông điện thoại reo lên nhìn số ở nhà Lục Thiên Khải không tự giác mỉm cười khiến thằng em vô thức ăn cơm chó . Hắn cũng muốn nghe giọng vợ hắn quá đi từ lúc có đứa thứ ba còn là con gái vợ hắn liền bơ hắn không cho hắn dụng vô sợ đứa bé có chút chau mày .
"Alo, Nhược Nhược."
"Anh đang ở công ty sao?"
"Ừ!"
"Vậy em không làm phiền nữa!"
"Không bận !"- Lục Thiên Khải liền nói khiến Lục Hạo Hiên tức giận làm gẫy chiếc bút trong tay mình.
Không bận hắn đã ba ngày không về nhà rồi anh chỉ nói câu đơn giản không bận. Hắn nhất định không phải em trai chung trứng với anh.
Mạc Chỉ Nhược cúi đầu nhìn Bí Ngô nhỏ trong lòng cô không biết nói gì cô chỉ cảm thấy lo lắng anh có chạy đi tìm cô gái đó không?
"Nhược Nhược."- tiếng gọi anh khiến cô giật mình.
"Dạ."
"Anh nhớ mẹ con em."- Lục Hạo Hiên nghe được liền sặc nước bột của mình gì vậy ?
Anh đến công ty chưa ba mươi phút còn hắn 36 tiếng chưa được về nhà. Lục Thiên Khải lườm em trai cách mình không xa cảnh cáo hắn đừng phát ra tiếng động.
"Em nhớ anh không?" -Lục Thiên Khải tim không đập mạnh mặt không đỏ hỏi. Nhưng cô lại nghe tiếng động bên kia chuyền lại .
"Anh đang họp sao?" - giọng cô rung lên .
"Không có . Là Lục Hạo Hiên ."-Lục Thiên Khải kiên nhẫn nói
"Chị dâu em cũng nhớ vợ rồi! Em muốn về nhà !"- Lục Hạo Hiên không sợ chết chạy đến bên cạnh anh áp tai vào điện nói liền bị Lục Thiên Khải đạp hắn một cái.
Đêm đó cô vẫn ôm con ngủ đợi đến khi Bí Ngô đã ngủ say, Lục Thiên Khải cũng đã ngồi trên lặng im trên sofa cô bỗng nhiên cô ngồi dậy. Anh từ ghế bật dậy dường như từng hành động nhỏ cô đều bị anh thu lại trong ánh mắt.
Lục Thiên Khải bước đến gần cô, anh lo lắng nhìn cô mặc dù cô đã chịu ăn nhưng cơ thể cô rất yếu anh sợ cô khó chịu.
"Em khó chịu ở đầu sao?" -Lục Thiên Khải nhẹ giọng nói chỉ hai người đủ nghe.
"Thực sự sẽ không bỏ rơi mẹ con em chứ!" - Mạc Chỉ Nhược lại lần nữa nói câu năm đó cô hỏi anh nhưng đôi mặt lại bình thản không giống năm đó đôi mắt động nước mắt thật tâm hỏi anh .
"Không bao giờ." -Lục Thiên Khải ôm lấy cô. Mạc Chỉ Nhược không khán cự anh. Cho dù vì con anh cũng không buồng tay cô.
Anh ôm chặt cô trong lòng còn chặt hơn đêm đó. Ngày hôm sau cô muốn ra viện, anh cũng chiều cô mang cô và con trai nhỏ còn đang miên man trong lòng cô.
Sau khi đưa hai mẹ con cô về cử thêm hai người trông cửa đề phòng cô ôm con chạy mất. Con thì thôi nhưng vợ thì sau này anh sống với ai. Lục Thiên Khải tới công ty mấy ngày không tới công ty bị thằng em quý hóá của anh làm loạn cả lên lúc anh tới hẳn ta nước mắt hai dòng ôm tay anh. Hẳn muốn về nhà muốn ôm vợ bầu sáu tháng muốn may váy cho con gái hẳn không muốn tăng ca không muốn qua đêm ở công ty. Lục Thiên Khải nhìn thằng em sau đó tàn độc chia nửa công việc cho hắn vì anh cũng muốn về nhà ôm vợ muốn ngủ với vợ. Ngồi chưa bao lâu tiếng chuông điện thoại reo lên nhìn số ở nhà Lục Thiên Khải không tự giác mỉm cười khiến thằng em vô thức ăn cơm chó . Hắn cũng muốn nghe giọng vợ hắn quá đi từ lúc có đứa thứ ba còn là con gái vợ hắn liền bơ hắn không cho hắn dụng vô sợ đứa bé có chút chau mày .
"Alo, Nhược Nhược."
"Anh đang ở công ty sao?"
"Ừ!"
"Vậy em không làm phiền nữa!"
"Không bận !"- Lục Thiên Khải liền nói khiến Lục Hạo Hiên tức giận làm gẫy chiếc bút trong tay mình.
Không bận hắn đã ba ngày không về nhà rồi anh chỉ nói câu đơn giản không bận. Hắn nhất định không phải em trai chung trứng với anh.
Mạc Chỉ Nhược cúi đầu nhìn Bí Ngô nhỏ trong lòng cô không biết nói gì cô chỉ cảm thấy lo lắng anh có chạy đi tìm cô gái đó không?
"Nhược Nhược."- tiếng gọi anh khiến cô giật mình.
"Dạ."
"Anh nhớ mẹ con em."- Lục Hạo Hiên nghe được liền sặc nước bột của mình gì vậy ?
Anh đến công ty chưa ba mươi phút còn hắn 36 tiếng chưa được về nhà. Lục Thiên Khải lườm em trai cách mình không xa cảnh cáo hắn đừng phát ra tiếng động.
"Em nhớ anh không?" -Lục Thiên Khải tim không đập mạnh mặt không đỏ hỏi. Nhưng cô lại nghe tiếng động bên kia chuyền lại .
"Anh đang họp sao?" - giọng cô rung lên .
"Không có . Là Lục Hạo Hiên ."-Lục Thiên Khải kiên nhẫn nói
"Chị dâu em cũng nhớ vợ rồi! Em muốn về nhà !"- Lục Hạo Hiên không sợ chết chạy đến bên cạnh anh áp tai vào điện nói liền bị Lục Thiên Khải đạp hắn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.