Chương 36: Chap 36
Heo Lườii Biếng ( Mỡ Mỡ)
26/06/2024
Đau đơn, thấm khổ không cái gì nó hơn thế nhiều. Anh không biết nữa không thấy gì không nghe gì hết.
"Tít...
...tít...
..."tiếng máy phát ra yếu ớt đến đáng sợ.
"Đập lại rồi đập lại rồi!" - y tá kêu lên tiếng cuối cùng
Lục Thiên Khải lấy lại hồn bản thân mình. Lần này anh không mong cô tỉnh dậy nữa anh không muốn cô tổn thương nữa không ai có thể khiến cô đau lòng. Anh sẽ nhốt cô lại giữa cô lại cho bản thân mình mà thôi! Lục Thiên Khải ở bên cạnh cô một đêm ngày hôm sau anh vẫn đến công ty Lục Hạo Hiên thấy anh thì bất ngờ hôm qua khi anh rời đi rất vội vàng và hoảng loạn. Tối qua còn nhận tin chị dâu nhập viện hắn chứ ngỡ anh trai sẽ như mọi lần sống chết bên cạnh chị dâu ai ngờ sáng sớm hắn vừa cằm đồ ăn sáng vợ làm đến công ty vừa đưa lên miệng thấy anh đạp cửa bước vào khuôn mặt mệt mỏi. Hắn liền đóng hộp đồ ăn lại đi ra phòng trà để ăn .
Lục Thiên Khải hoàn toàn không để tâm tới thẳng em trai mình. Anh vùi đầu vào làm việc rồi đến giờ trưa ăn hết hộp cơm thư ký mang đền cuối cùng chiến chiếc ghế sofa với thằng em mình để. Ai nhìn vào thấy anh hoàn toàn bình thường thẩm chí còn thản nhiên chấp nhận vợ mình đang hôn mê là anh đã quen với việc đó hay là do cô đã không còn là mối quan tâm của anh nữa.
Lục Thiên Khải ngủ đến hai giờ chiều chỉnh lại quần ào của bản thân tiếp tục bận rộn đến lúc tan làm anh liền đứng dậy khiến Lục Hạo Hiên giật nhảy mình nhìn anh.
"Tan làm thôi!"-Lục Thiên Khải thản nhiên nói.
Nói xong anh cằm theo áo khoác rời khỏi phòng làm việc tới phòng bệnh y tá trực bên cạnh cô đừng dậy.
"Lục thiế gia."
" Hôm nay cám ơn cô, giờ cô về nghỉ ngơi đi ngày mai hay tới đúng giờ."
"Vâng, vậy tôi xin phép."- Y tá liền rời đi đóng cửa lại bên ngoài còn có hai bảo vệ đứng từ sáng đền giờ.
Trong phòng Lục Thiên Khải đi tới giường bệnh anh đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô dịu dàng nói
"Anh về rồi ! Bà xã, anh nhớ em nhiều lắm!" -Lục Thiên Khải nhẹ nhàng xoa mặt cô.
Sau đó anh dùng khắn ấm mềm mại giúp cô lau qua người. Đến khi anh làm xong chú Lâm đã mang đồ ăn và Bí Ngô tới. Thằng bé đã được cho ăn no nó chạy đến ôm chân anh lạch bạch nhưng chú vịt bầu. Anh bể nó lên đặt nó bên cạnh cô thằng bé liền ôm lấy cô nhắm mắt lại ngủ cùng cô.
Trong khi đó, trong giấc mơ của cô đang đứng trên bãi cát vàng từng cơn sóng đáng vào chân cô từng đợt từng lạnh buốt, cô nhìn dưới chân mình một chiếc rương kho báu trống không. Cô ngồi xuống lấy từ trong cơ thể mình ra thứ gì đó lấp lánh từng chút từng chút một chiếc rương đã đầy cô đóng nó lại. Cuối cùng cô dùng tay đào một chiếc hố nhỏ đặt nó vào bên trong dùng cát nấp đầy chiếc hồ và để biển đánh từng cơn sóng che đi dấu vết tồn tại của nó.
Bên ngoài Lưu Xuyến Chi biết chuyện con gái đã bất tỉnh ba ngày chưa tỉnh dậy bà muốn tới thăm cô nhưng bị vệ sĩ ngăn lại ở cửa không cho vào. Đợi đến khi Lục Thiên Khải xuất hiện bà nắm lấy áo anh.
"Tôi muốn gặp con bé xin cậu cho tôi gặp nó!" -Lưu Xuyến Chi nhìn anh đôi mắt đỏ lên vì khóc.
"Được thôi!" - Lục Thiên Khải nhìn bà có lẽ nhưng tôn thương anh gây ra cũng không ít hơn bà là bao .
"Cám ơn cậu ."-Lưu Xuyến Chi đứng dậy theo anh vào phòng bệnh cô.
Mạc Chỉ Nhược nằm trên giường khuôn mặt tái nhợt thản nhiên như đang ngủ. Lúc cô sinh bà cũng đã đợi cô ở bên ngoài phòng sinh nhìn thấy cô đẩy ra trong lòng bà mới an tâm rời đi. Sau này sinh nhật thằng bé bà đều nén bữa tiệc nhìn hai người thấy cô và anh rất hạnh phúc trong lòng bà cũng thấy hạnh phúc. Vì vậy mà bà cảm thấy bản thân không lên xuất hiện trong cuộc sống cô nữa không ngờ mọi chuyện lại như vậy nhìn con gái trên giường bệnh bà chỉ có thể đứng đó bật khóc .
"Tít...
...tít...
..."tiếng máy phát ra yếu ớt đến đáng sợ.
"Đập lại rồi đập lại rồi!" - y tá kêu lên tiếng cuối cùng
Lục Thiên Khải lấy lại hồn bản thân mình. Lần này anh không mong cô tỉnh dậy nữa anh không muốn cô tổn thương nữa không ai có thể khiến cô đau lòng. Anh sẽ nhốt cô lại giữa cô lại cho bản thân mình mà thôi! Lục Thiên Khải ở bên cạnh cô một đêm ngày hôm sau anh vẫn đến công ty Lục Hạo Hiên thấy anh thì bất ngờ hôm qua khi anh rời đi rất vội vàng và hoảng loạn. Tối qua còn nhận tin chị dâu nhập viện hắn chứ ngỡ anh trai sẽ như mọi lần sống chết bên cạnh chị dâu ai ngờ sáng sớm hắn vừa cằm đồ ăn sáng vợ làm đến công ty vừa đưa lên miệng thấy anh đạp cửa bước vào khuôn mặt mệt mỏi. Hắn liền đóng hộp đồ ăn lại đi ra phòng trà để ăn .
Lục Thiên Khải hoàn toàn không để tâm tới thẳng em trai mình. Anh vùi đầu vào làm việc rồi đến giờ trưa ăn hết hộp cơm thư ký mang đền cuối cùng chiến chiếc ghế sofa với thằng em mình để. Ai nhìn vào thấy anh hoàn toàn bình thường thẩm chí còn thản nhiên chấp nhận vợ mình đang hôn mê là anh đã quen với việc đó hay là do cô đã không còn là mối quan tâm của anh nữa.
Lục Thiên Khải ngủ đến hai giờ chiều chỉnh lại quần ào của bản thân tiếp tục bận rộn đến lúc tan làm anh liền đứng dậy khiến Lục Hạo Hiên giật nhảy mình nhìn anh.
"Tan làm thôi!"-Lục Thiên Khải thản nhiên nói.
Nói xong anh cằm theo áo khoác rời khỏi phòng làm việc tới phòng bệnh y tá trực bên cạnh cô đừng dậy.
"Lục thiế gia."
" Hôm nay cám ơn cô, giờ cô về nghỉ ngơi đi ngày mai hay tới đúng giờ."
"Vâng, vậy tôi xin phép."- Y tá liền rời đi đóng cửa lại bên ngoài còn có hai bảo vệ đứng từ sáng đền giờ.
Trong phòng Lục Thiên Khải đi tới giường bệnh anh đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô dịu dàng nói
"Anh về rồi ! Bà xã, anh nhớ em nhiều lắm!" -Lục Thiên Khải nhẹ nhàng xoa mặt cô.
Sau đó anh dùng khắn ấm mềm mại giúp cô lau qua người. Đến khi anh làm xong chú Lâm đã mang đồ ăn và Bí Ngô tới. Thằng bé đã được cho ăn no nó chạy đến ôm chân anh lạch bạch nhưng chú vịt bầu. Anh bể nó lên đặt nó bên cạnh cô thằng bé liền ôm lấy cô nhắm mắt lại ngủ cùng cô.
Trong khi đó, trong giấc mơ của cô đang đứng trên bãi cát vàng từng cơn sóng đáng vào chân cô từng đợt từng lạnh buốt, cô nhìn dưới chân mình một chiếc rương kho báu trống không. Cô ngồi xuống lấy từ trong cơ thể mình ra thứ gì đó lấp lánh từng chút từng chút một chiếc rương đã đầy cô đóng nó lại. Cuối cùng cô dùng tay đào một chiếc hố nhỏ đặt nó vào bên trong dùng cát nấp đầy chiếc hồ và để biển đánh từng cơn sóng che đi dấu vết tồn tại của nó.
Bên ngoài Lưu Xuyến Chi biết chuyện con gái đã bất tỉnh ba ngày chưa tỉnh dậy bà muốn tới thăm cô nhưng bị vệ sĩ ngăn lại ở cửa không cho vào. Đợi đến khi Lục Thiên Khải xuất hiện bà nắm lấy áo anh.
"Tôi muốn gặp con bé xin cậu cho tôi gặp nó!" -Lưu Xuyến Chi nhìn anh đôi mắt đỏ lên vì khóc.
"Được thôi!" - Lục Thiên Khải nhìn bà có lẽ nhưng tôn thương anh gây ra cũng không ít hơn bà là bao .
"Cám ơn cậu ."-Lưu Xuyến Chi đứng dậy theo anh vào phòng bệnh cô.
Mạc Chỉ Nhược nằm trên giường khuôn mặt tái nhợt thản nhiên như đang ngủ. Lúc cô sinh bà cũng đã đợi cô ở bên ngoài phòng sinh nhìn thấy cô đẩy ra trong lòng bà mới an tâm rời đi. Sau này sinh nhật thằng bé bà đều nén bữa tiệc nhìn hai người thấy cô và anh rất hạnh phúc trong lòng bà cũng thấy hạnh phúc. Vì vậy mà bà cảm thấy bản thân không lên xuất hiện trong cuộc sống cô nữa không ngờ mọi chuyện lại như vậy nhìn con gái trên giường bệnh bà chỉ có thể đứng đó bật khóc .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.