Chương 2: Làm quen
Dade
12/01/2024
Một lúc sau, tại vườn hoa hoàng cung
……………
Mặc Yêu ngồi một bên vui vẻ thưởng trà ăn bánh, còn Dạ Lang thì có vẻ không hào hứng mấy với việc phải ngồi đây thưởng trà với một đứa nhóc kém mình năm tuổi. Hắn nhìn cô bé ngồi đối diện với mình, mặt mày hớn hở đang ăn bánh kia mà cảm thấy chán ghét, không hiểu sao mà nó lại cứ cười một cách vô tư như vậy chứ! Bỗng Mặc Yêu cất tiếng hỏi:
- Huynh không thích ăn bánh này à?
Cô vừa nói vừa nhìn Dạ Lang bằng đôi mắt to tròn xanh biếc của mình, trên miệng vẫn còn ít vụn bánh. Dạ Lang thấy cô như vậy thì chỉ nheo mày một cái rồi nói:
- Không phải, nhưng …
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên một miếng bánh dâu tây xuất hiện ngay trước mắt hắn cùng với nụ cười của Mặc Yêu:
- Vậy thì huynh mau ăn đi, ngon lắm đó!
Thấy cô nhiệt tình như vậy làm hắn cũng chẳng nỡ từ chối, nhận lấy miếng bánh cô đưa mà ăn làm cô vui lắm, cái đuôi phía sau dựng đứng lên vì vui thích. Sau đó cô cứ nhìn chằm chằm hắn làm hắn cũng thấy ngại mà lên tiếng:
- Ngươi còn định nhìn ta tới bao giờ? – Hắn hẵng giọng một cái.
Nghe hắn hỏi vậy mà Mặc Yêu giật cả mình, vội thanh minh:
- Đâu … đâu có, ta đâu có nhìn! – Mặc Yêu vừa nói vừa đưa mắt qua chỗ khác
Dạ Lang lúc này vừa nhìn cô vừa uống một ngụm trà, ánh mắt của hắn ta rõ ràng là đang không tin lời cô vừa nói, nhưng rồi hắn cũng chẳng so đo làm gì. Khi đặt tách trà xuống, hắn bất giác hỏi:
- Tên của ngươi … là gì?
- Hả?! – Cô ngơ ngác trước câu hỏi vừa rồi của hắn.
Rồi cô cũng định thần lại được, đưa một tay lên đầy xoa xoa rồi nói:
- À, ta quên mất là chưa giới thiệu với huynh, ta là Mặc Yêu! Còn huynh tên là gì, ta cũng chưa biết tên huynh?
Nhưng hắn lại tổ ra như không nghe thấy câu nói vừa rồi của cô mà ung dung uống trà làm cô tức sôi máu, hỏi người ta cho đã rồi không thèm để ý là sao! Hắn cũng để ý thấy thái độ đó của cô nên mới nói:
- Ta tên Dạ Lang!
- Xì, hỏi người ta cho đã xong mãi mới chịu nói! – Mặc Yêu phồng hai má lên làu bàu với vẻ khó chịu.
Thấy cô phồng hai má lên trông như hai cái bánh bao làm Dạ Lang không nhịn được cười lầm Mặc Yêu với bộ dạng cáu giận quay ra nói:
- Huynh cười cái gì hả?! – Vừa nói cái đuôi nhỏ phía sau của cô xù lên.
- Ha ha, ngươi … nhìn hai cái má của ngươi trông như cái bánh bao ấy! – Dạ Lang vừa ôm bụng cười vừa nói
- Huynh đúng là cái đồ đáng ghétttt! – Mặc Yêu thấy Dạ Lang cười lại càng tức hơn.
Dạ Lang lúc này cũng phải nín cười để làm dịu cơn tức của cô tiểu hổ kia:
- Thôi được rồi ta không cười nữa, được chưa?
Mặc Yêu ban đầu muốn kết bạn với tên này để hắn không gây ra chiến tranh cơ mà hắn đúng là khó ưa mà! Thật muốn đấm cho hắn mấy cái cơ mà vì mục tiêu nên ta nhịn! Phải mất một lúc sau đó thì hắn mới hết buồn cười, cô cũng nguôi giận đi. Bỗng một con hổ trắng xuất hiện trước mặt họ, thấy nó Mặc Yêu vui mừng nhảy tót xuống ghế, chạy tới chỗ nó mà gọi:
- Tiểu Bạch!
Rồi cô chạy tới chỗ nó và vuốt ve đầu nó, còn Tiểu Bạch thì dịu dụi đầu vào người cô. Thấy cô thân thiết với con hổ này như thế Dạ Lang hỏi:
- Con hổ này là …?
Cô quay ra chỗ hắn mà nói:
- Đây là tiểu bạch, thú cưng của ta, ta nuôi nó từ khi nó còn bé xíu luôn á!
Rồi cô lại quay ra chỗ Tiểu Bạch, chỉ về phía Dạ Lang nói:
- Tiểu Bạch, đây là bạn mới của ta đó, tên huynh ấy là Dạ Lang!
Nghe cô nói vậy xong Tiều Bạch gầm gừ trong cổ họng và chậm rãi tiến lại chỗ Dạ Lang, nó ngửi ngửi hắn một lúc rồi đặt hai chân trước lên đùi hắn, đầu dụi vào bụng hắn, thấy thế hắn cũng xoa đầu nó làm nó vui ra mặt. Thấy Tiểu Hổ như thế Mặc Yêu vui vẻ nói:
- Có vẻ nó thích Huynh lắm đó!
Còn Dạ Lang thì trầm ngâm, đáp lại một câu:
- Có lẽ vậy!
Cô hầu gái đứng cạnh đó không khỏi sững sờ khi thấy Tiểu Bạch lại thân thiết với Dạ Lang như vậy, thường ngày thì trừ Hoàng đế và Công Chúa của họ thì không ai có thể chạm vào được nó, chỉ mới tới gần nó một chút mà nó đã gầm gừ khó chịu rồi chứ đừng nói là để nó chủ động tới gần làm nũng, đây là lần đầu họ thấy Tiểu Bạch chủ động như thế. Còn Mặc Yêu thì thấy khá vui, cô đề nghị với Dạ Lang:
- Huynh có muốn cho Tiểu Bạch ăn không? Giờ cũng tới giờ ăn của nó rồi!
- Được! – Dạ Lang vẫn vuốt ve Tiểu Bạch mà đáp lại
Nói rồi họ dẫn theo Tiểu Bạch tới nhà bếp, lấy đồ ăn vào khay thức ăn của nó rồi ngồi đó nhìn nó ăn một cách thẫn thờ, bỗng tiếng bụng của Mặc Yêu réo lên làm cô phải xấu hổ mà lấy hai cái tay nhỏ che bụng lại. Dạ Lang
Hỏi:
- Ngươi đói rồi à?
Mặc Yêu lúng túng nói:
- Ta … ta đâu có
- Vậy bụng ai mới đánh tróng đó? – Dạ Lang hỏi với nụ cười tinh quái!
- Cái đó … không phải mà! – Mặc Yêu mặt đỏ ửng ríu rít nói
Thấy cô như thế Dạ Lang phải che miệng lại cười hì một cái, may mà Mặc Yêu không để ý chứ không cô lại nổi giận như hồi nãy cho xem!
……………
Mặc Yêu ngồi một bên vui vẻ thưởng trà ăn bánh, còn Dạ Lang thì có vẻ không hào hứng mấy với việc phải ngồi đây thưởng trà với một đứa nhóc kém mình năm tuổi. Hắn nhìn cô bé ngồi đối diện với mình, mặt mày hớn hở đang ăn bánh kia mà cảm thấy chán ghét, không hiểu sao mà nó lại cứ cười một cách vô tư như vậy chứ! Bỗng Mặc Yêu cất tiếng hỏi:
- Huynh không thích ăn bánh này à?
Cô vừa nói vừa nhìn Dạ Lang bằng đôi mắt to tròn xanh biếc của mình, trên miệng vẫn còn ít vụn bánh. Dạ Lang thấy cô như vậy thì chỉ nheo mày một cái rồi nói:
- Không phải, nhưng …
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên một miếng bánh dâu tây xuất hiện ngay trước mắt hắn cùng với nụ cười của Mặc Yêu:
- Vậy thì huynh mau ăn đi, ngon lắm đó!
Thấy cô nhiệt tình như vậy làm hắn cũng chẳng nỡ từ chối, nhận lấy miếng bánh cô đưa mà ăn làm cô vui lắm, cái đuôi phía sau dựng đứng lên vì vui thích. Sau đó cô cứ nhìn chằm chằm hắn làm hắn cũng thấy ngại mà lên tiếng:
- Ngươi còn định nhìn ta tới bao giờ? – Hắn hẵng giọng một cái.
Nghe hắn hỏi vậy mà Mặc Yêu giật cả mình, vội thanh minh:
- Đâu … đâu có, ta đâu có nhìn! – Mặc Yêu vừa nói vừa đưa mắt qua chỗ khác
Dạ Lang lúc này vừa nhìn cô vừa uống một ngụm trà, ánh mắt của hắn ta rõ ràng là đang không tin lời cô vừa nói, nhưng rồi hắn cũng chẳng so đo làm gì. Khi đặt tách trà xuống, hắn bất giác hỏi:
- Tên của ngươi … là gì?
- Hả?! – Cô ngơ ngác trước câu hỏi vừa rồi của hắn.
Rồi cô cũng định thần lại được, đưa một tay lên đầy xoa xoa rồi nói:
- À, ta quên mất là chưa giới thiệu với huynh, ta là Mặc Yêu! Còn huynh tên là gì, ta cũng chưa biết tên huynh?
Nhưng hắn lại tổ ra như không nghe thấy câu nói vừa rồi của cô mà ung dung uống trà làm cô tức sôi máu, hỏi người ta cho đã rồi không thèm để ý là sao! Hắn cũng để ý thấy thái độ đó của cô nên mới nói:
- Ta tên Dạ Lang!
- Xì, hỏi người ta cho đã xong mãi mới chịu nói! – Mặc Yêu phồng hai má lên làu bàu với vẻ khó chịu.
Thấy cô phồng hai má lên trông như hai cái bánh bao làm Dạ Lang không nhịn được cười lầm Mặc Yêu với bộ dạng cáu giận quay ra nói:
- Huynh cười cái gì hả?! – Vừa nói cái đuôi nhỏ phía sau của cô xù lên.
- Ha ha, ngươi … nhìn hai cái má của ngươi trông như cái bánh bao ấy! – Dạ Lang vừa ôm bụng cười vừa nói
- Huynh đúng là cái đồ đáng ghétttt! – Mặc Yêu thấy Dạ Lang cười lại càng tức hơn.
Dạ Lang lúc này cũng phải nín cười để làm dịu cơn tức của cô tiểu hổ kia:
- Thôi được rồi ta không cười nữa, được chưa?
Mặc Yêu ban đầu muốn kết bạn với tên này để hắn không gây ra chiến tranh cơ mà hắn đúng là khó ưa mà! Thật muốn đấm cho hắn mấy cái cơ mà vì mục tiêu nên ta nhịn! Phải mất một lúc sau đó thì hắn mới hết buồn cười, cô cũng nguôi giận đi. Bỗng một con hổ trắng xuất hiện trước mặt họ, thấy nó Mặc Yêu vui mừng nhảy tót xuống ghế, chạy tới chỗ nó mà gọi:
- Tiểu Bạch!
Rồi cô chạy tới chỗ nó và vuốt ve đầu nó, còn Tiểu Bạch thì dịu dụi đầu vào người cô. Thấy cô thân thiết với con hổ này như thế Dạ Lang hỏi:
- Con hổ này là …?
Cô quay ra chỗ hắn mà nói:
- Đây là tiểu bạch, thú cưng của ta, ta nuôi nó từ khi nó còn bé xíu luôn á!
Rồi cô lại quay ra chỗ Tiểu Bạch, chỉ về phía Dạ Lang nói:
- Tiểu Bạch, đây là bạn mới của ta đó, tên huynh ấy là Dạ Lang!
Nghe cô nói vậy xong Tiều Bạch gầm gừ trong cổ họng và chậm rãi tiến lại chỗ Dạ Lang, nó ngửi ngửi hắn một lúc rồi đặt hai chân trước lên đùi hắn, đầu dụi vào bụng hắn, thấy thế hắn cũng xoa đầu nó làm nó vui ra mặt. Thấy Tiểu Hổ như thế Mặc Yêu vui vẻ nói:
- Có vẻ nó thích Huynh lắm đó!
Còn Dạ Lang thì trầm ngâm, đáp lại một câu:
- Có lẽ vậy!
Cô hầu gái đứng cạnh đó không khỏi sững sờ khi thấy Tiểu Bạch lại thân thiết với Dạ Lang như vậy, thường ngày thì trừ Hoàng đế và Công Chúa của họ thì không ai có thể chạm vào được nó, chỉ mới tới gần nó một chút mà nó đã gầm gừ khó chịu rồi chứ đừng nói là để nó chủ động tới gần làm nũng, đây là lần đầu họ thấy Tiểu Bạch chủ động như thế. Còn Mặc Yêu thì thấy khá vui, cô đề nghị với Dạ Lang:
- Huynh có muốn cho Tiểu Bạch ăn không? Giờ cũng tới giờ ăn của nó rồi!
- Được! – Dạ Lang vẫn vuốt ve Tiểu Bạch mà đáp lại
Nói rồi họ dẫn theo Tiểu Bạch tới nhà bếp, lấy đồ ăn vào khay thức ăn của nó rồi ngồi đó nhìn nó ăn một cách thẫn thờ, bỗng tiếng bụng của Mặc Yêu réo lên làm cô phải xấu hổ mà lấy hai cái tay nhỏ che bụng lại. Dạ Lang
Hỏi:
- Ngươi đói rồi à?
Mặc Yêu lúng túng nói:
- Ta … ta đâu có
- Vậy bụng ai mới đánh tróng đó? – Dạ Lang hỏi với nụ cười tinh quái!
- Cái đó … không phải mà! – Mặc Yêu mặt đỏ ửng ríu rít nói
Thấy cô như thế Dạ Lang phải che miệng lại cười hì một cái, may mà Mặc Yêu không để ý chứ không cô lại nổi giận như hồi nãy cho xem!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.