Chương 19
Ryu-sama
05/05/2023
Phải đắn đo hồi lâu sau, Tử Liên mới chịu đưa ra quyết định.
Nàng ta sẽ nhận lệnh của thân mẫu, nhưng nếu thật sự Vũ Diên muội muội thực sự là đoạn tụ thì.......... chắc chắn nàng sẽ tác thành cho vị muội muội đó nga!
Nghĩ thế Tử Liên khẽ gật đầu nhận lời:
- Ân. A Liên chắc chắn sẽ giúp mẫu thân a!
- Vậy thì tốt quá! - Giang phu nhân vui mừng thốt lên nhưng sau đấy lại ỉu xìu - A Diên đã cùng nữ nhân đó đi ra ngoài mấy ngày nay không rõ tung tích rồi, phiền con đi tìm nó rồi.
- Ân. Mẫu thân cứ giao việc này cho A Liên!
Dứt lời, Tử Liên hành lễ, rồi rời khỏi căn phòng đó.
Bạch Ly hiện tại đang chống má lên nhìn cái người xấu xa không tai không đuôi này mà cau mày:
- [Ây da, ăn nói hùng hồn ghê vậy, thế liệu có làm được thật không đấy, hay chỉ nói thế cho mẫu thân ngươi hài lòng?]
Tử Liên ẵm con cáo trắng đấy đến 1 căn phòng khác rồi đi vào trong, tiến đến 1 chiếc tủ chứa đồ.
Nàng ta lấy 1 bộ phục trang khác ra, đưa cho ả ta mà ra lệnh:
- Công việc đầu tiên của mi đây: đánh hơi mùi trên bộ quần áo này, rồi dẫn ta đến chỗ người đó.
- [...]
Ngươi triệt để coi ta là cẩu thật đấy à, Tử Liên?
Thấy con hồ ly đấy mãi vẫn chưa chịu làm, nàng ta gằn giọng đe dọa:
- Đúng là nuôi tốn cơm tốn gạo, chẳng được cái tích sự gì cả, còn kém hơn mấy con cẩu nữa! Có lẽ ta nên cắt phần ăn của mi đi thôi!
- [Bổn hồ ly ta đây cũng có lòng tự trọng nhé, đừng tưởng chỉ cần bày ra năm ba miếng thịt thì có thể dụ được ta!!!]
Nhìn thấy phản ứng tự kiêu kia của ả ta, Tử Liên lại ra thêm phần thưởng:
- 5 miếng thịt, thế nào?
- [Ta đã nói là chúng không thể dụ dỗ được ta kia mà????]
- Thêm 7 miếng, ổn chứ?
- [...... Ta không có mê thịt đâu, đừng có tùy ý mà........ ]
- 25 miếng, có luôn trong ngày hôm nay, đủ rồi chứ?
- [....... đặt thêm phần thưởng chứ! Ta chỉ giúp ngươi vì thấy ngươi xinh đẹp, tài giỏi và cần đến bổn hồ ly ta thôi, chứ không có ham muốn gì mấy miếng ăn kia đâu nga!]
Thấy con cáo trắng đấy không có phản kháng gì nữa, Tử Liên nàng liền chốt đơn:
- Hảo, vậy sẽ có 25 miếng luôn. Nhưng......... - Nàng ta đưa bộ quần áo kia ra cho Bạch Ly - Mi phải làm việc ta đã chỉ định, thì mới có đồ ăn ngon chứ nhỉ?
- [Đừng có hối, làm xong luôn đây.]
Nói đoạn, Bạch Ly ả liền đến chỗ bộ quần áo mà Tử Liên vừa mới đưa cho, bắt đầu đánh hơi truy mùi, rồi lại đi theo mùi hương trên đấy.
Tử Liên cũng đi theo sau ả, đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra.
Con cáo trắng đấy đi ra cổng lớn, rồi ngược lại hướng của phủ Giang gia mà đi.
Đi qua 3 khu rừng, thì bọn họ lại thấy 1 khách điếm. Bạch Ly giơ 1 chân lên, chỉ về hướng khách điếm đó.
- Bạch Tử, ngươi thật sự chắc là chỗ này chứ?
Ả ta khẽ gật đầu.
- [Nếu không phải sự thật, thì bổn hồ ly ta tự nguyện lăn vào nồi cho ngươi nấu!]
- Thế thì đi vào thôi. - Dứt lời, Tử Liên bế thốc con cáo trắng đó vào lòng mình - Ngươi đừng có đi chui rúc mấy chỗ bẩn nữa, lát lại lăn đầy bụi bặm lên người ta, khó chịu chết đi được!
- [Nè nè, ta đã lăn ra đất, rồi leo lên người ngươi được lần nào đâu, sao ngươi làm như kiểu là ta đã làm nhiều lần rồi vậy a—]
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã vào trong khách điếm đấy.
- Cho hỏi, tiểu thư đây đi 1 mình ạ? Người muốn đặt bao nhiêu phòng? - Tiểu nhị đi đến, niềm nở mở lời trước.
Tử Liên đặt 3 thỏi bạc lên bàn, rồi nói với tiểu nhị:
- Ta không đến đây để thuê phòng, ta đến để tìm người.
- Thật xin lỗi, nhưng chúng tôi........
- Chúng tôi xin hết lòng phục vụ tiểu thư a! - Chủ quán đi đến, vỗ mạnh vào lưng hắn ta, đẩy hắn vào trong rồi quay về phía Tử Liên, vui mừng nói - Không biết tiểu thư muốn tìm ai, tiểu nhân đây sẽ giúp tiểu thư tìm hộ a!
- Trong khách điếm này, có người nào tên Giang Du Viễn chứ?
Chủ quán liền lấy ra 1 sổ sách, rồi lật đi lật lại.
- Đã tìm thấy rồi. Người thuê trọ Giang Du Viễn, đã thuê được 3 ngày, hiện đang ở phòng 6 lầu 2.
- Cảm ơn, ông đã vất vả rồi. - Dứt lời, Tử Liên nàng lấy thêm 2 thỏi bạc khác để lên bàn - Đây là quà cảm tạ, chủ quán vất vả rồi.
Lão ta cười khì khì:
- Chỉ là việc nhỏ thôi, thật cảm tạ tiểu thư, haha.
Nàng ta đã đạt được mục đích, khẽ nói thầm:
- Tưởng thế nào, hóa ra còn dễ hơn cả ăn cháo nữa.
Bạch Ly đưa đôi mắt lấp lánh lên nhìn Tử Liên đang đắc ý.
Đây là........... sức mạnh của người có tiền sao nga?????
Không ngờ ả ta lại vô tình vớ trúng phải 1 cục vàng to ơi là to a! Chắc chắn Bạch Ly ả sẽ đối xử với cục vàng này thật là tốt!
Nàng ta sẽ nhận lệnh của thân mẫu, nhưng nếu thật sự Vũ Diên muội muội thực sự là đoạn tụ thì.......... chắc chắn nàng sẽ tác thành cho vị muội muội đó nga!
Nghĩ thế Tử Liên khẽ gật đầu nhận lời:
- Ân. A Liên chắc chắn sẽ giúp mẫu thân a!
- Vậy thì tốt quá! - Giang phu nhân vui mừng thốt lên nhưng sau đấy lại ỉu xìu - A Diên đã cùng nữ nhân đó đi ra ngoài mấy ngày nay không rõ tung tích rồi, phiền con đi tìm nó rồi.
- Ân. Mẫu thân cứ giao việc này cho A Liên!
Dứt lời, Tử Liên hành lễ, rồi rời khỏi căn phòng đó.
Bạch Ly hiện tại đang chống má lên nhìn cái người xấu xa không tai không đuôi này mà cau mày:
- [Ây da, ăn nói hùng hồn ghê vậy, thế liệu có làm được thật không đấy, hay chỉ nói thế cho mẫu thân ngươi hài lòng?]
Tử Liên ẵm con cáo trắng đấy đến 1 căn phòng khác rồi đi vào trong, tiến đến 1 chiếc tủ chứa đồ.
Nàng ta lấy 1 bộ phục trang khác ra, đưa cho ả ta mà ra lệnh:
- Công việc đầu tiên của mi đây: đánh hơi mùi trên bộ quần áo này, rồi dẫn ta đến chỗ người đó.
- [...]
Ngươi triệt để coi ta là cẩu thật đấy à, Tử Liên?
Thấy con hồ ly đấy mãi vẫn chưa chịu làm, nàng ta gằn giọng đe dọa:
- Đúng là nuôi tốn cơm tốn gạo, chẳng được cái tích sự gì cả, còn kém hơn mấy con cẩu nữa! Có lẽ ta nên cắt phần ăn của mi đi thôi!
- [Bổn hồ ly ta đây cũng có lòng tự trọng nhé, đừng tưởng chỉ cần bày ra năm ba miếng thịt thì có thể dụ được ta!!!]
Nhìn thấy phản ứng tự kiêu kia của ả ta, Tử Liên lại ra thêm phần thưởng:
- 5 miếng thịt, thế nào?
- [Ta đã nói là chúng không thể dụ dỗ được ta kia mà????]
- Thêm 7 miếng, ổn chứ?
- [...... Ta không có mê thịt đâu, đừng có tùy ý mà........ ]
- 25 miếng, có luôn trong ngày hôm nay, đủ rồi chứ?
- [....... đặt thêm phần thưởng chứ! Ta chỉ giúp ngươi vì thấy ngươi xinh đẹp, tài giỏi và cần đến bổn hồ ly ta thôi, chứ không có ham muốn gì mấy miếng ăn kia đâu nga!]
Thấy con cáo trắng đấy không có phản kháng gì nữa, Tử Liên nàng liền chốt đơn:
- Hảo, vậy sẽ có 25 miếng luôn. Nhưng......... - Nàng ta đưa bộ quần áo kia ra cho Bạch Ly - Mi phải làm việc ta đã chỉ định, thì mới có đồ ăn ngon chứ nhỉ?
- [Đừng có hối, làm xong luôn đây.]
Nói đoạn, Bạch Ly ả liền đến chỗ bộ quần áo mà Tử Liên vừa mới đưa cho, bắt đầu đánh hơi truy mùi, rồi lại đi theo mùi hương trên đấy.
Tử Liên cũng đi theo sau ả, đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra.
Con cáo trắng đấy đi ra cổng lớn, rồi ngược lại hướng của phủ Giang gia mà đi.
Đi qua 3 khu rừng, thì bọn họ lại thấy 1 khách điếm. Bạch Ly giơ 1 chân lên, chỉ về hướng khách điếm đó.
- Bạch Tử, ngươi thật sự chắc là chỗ này chứ?
Ả ta khẽ gật đầu.
- [Nếu không phải sự thật, thì bổn hồ ly ta tự nguyện lăn vào nồi cho ngươi nấu!]
- Thế thì đi vào thôi. - Dứt lời, Tử Liên bế thốc con cáo trắng đó vào lòng mình - Ngươi đừng có đi chui rúc mấy chỗ bẩn nữa, lát lại lăn đầy bụi bặm lên người ta, khó chịu chết đi được!
- [Nè nè, ta đã lăn ra đất, rồi leo lên người ngươi được lần nào đâu, sao ngươi làm như kiểu là ta đã làm nhiều lần rồi vậy a—]
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã vào trong khách điếm đấy.
- Cho hỏi, tiểu thư đây đi 1 mình ạ? Người muốn đặt bao nhiêu phòng? - Tiểu nhị đi đến, niềm nở mở lời trước.
Tử Liên đặt 3 thỏi bạc lên bàn, rồi nói với tiểu nhị:
- Ta không đến đây để thuê phòng, ta đến để tìm người.
- Thật xin lỗi, nhưng chúng tôi........
- Chúng tôi xin hết lòng phục vụ tiểu thư a! - Chủ quán đi đến, vỗ mạnh vào lưng hắn ta, đẩy hắn vào trong rồi quay về phía Tử Liên, vui mừng nói - Không biết tiểu thư muốn tìm ai, tiểu nhân đây sẽ giúp tiểu thư tìm hộ a!
- Trong khách điếm này, có người nào tên Giang Du Viễn chứ?
Chủ quán liền lấy ra 1 sổ sách, rồi lật đi lật lại.
- Đã tìm thấy rồi. Người thuê trọ Giang Du Viễn, đã thuê được 3 ngày, hiện đang ở phòng 6 lầu 2.
- Cảm ơn, ông đã vất vả rồi. - Dứt lời, Tử Liên nàng lấy thêm 2 thỏi bạc khác để lên bàn - Đây là quà cảm tạ, chủ quán vất vả rồi.
Lão ta cười khì khì:
- Chỉ là việc nhỏ thôi, thật cảm tạ tiểu thư, haha.
Nàng ta đã đạt được mục đích, khẽ nói thầm:
- Tưởng thế nào, hóa ra còn dễ hơn cả ăn cháo nữa.
Bạch Ly đưa đôi mắt lấp lánh lên nhìn Tử Liên đang đắc ý.
Đây là........... sức mạnh của người có tiền sao nga?????
Không ngờ ả ta lại vô tình vớ trúng phải 1 cục vàng to ơi là to a! Chắc chắn Bạch Ly ả sẽ đối xử với cục vàng này thật là tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.