Chương 41
Ryu-sama
05/05/2023
Đã vài ngày trôi qua.
Bạch Ly bây giờ thực sự tức đến phát điên lên rồi! Vò đầu bứt óc mãi chẳng xong cho nổi!
Manh mối chẳng có, nhân chứng lại càng không. Quả là dồn ả ta đến bước đường cùng mà!
Đây là muốn bức điên bổn hồ ly đây đến chết đi chứ gì??
Cái người nhân tộc tên Tử Liên kia đúng là người xấu, rất rất xấu! Đang yên đang lành lại giao cho ả cái nhiệm vụ quái gở này làm gì không biết nga—
Mấy cái đó thì không nói làm gì, nhưng tại sao.......
- Không được!
- Hể??? Tại sao lại không kia chứ a? - Bạch Ly ỉu xìu.
Tử Liên nhắm mắt thở dài, rồi đáp lại:
- Nơi đấy đã niêm phong lại những mất năm, ngươi chui rúc nơi hoang phế đấy tính làm trò mèo gì?
- Nhưng ngoài này làm gì có manh mối, nhân chứng tìm được đâu chịu khai ra vấn đề??? Thế thì chỉ còn cách chui vào đấy mà kiểm tra thôi chứ biết làm sao???
Nghe Bạch Ly nói vậy, khóe mắt của Tử Liên nàng đột ngột có chút giật giật.
- Lệnh bài hôm nọ ta cho ngươi mượn, ngươi đã đưa ra trước mặt đám nhân chứng gì đấy chưa?
- Tất nhiên là rồi chứ! - Con cáo trắng đó khoanh tay lại, phồng má - Nhưng nó có hiệu nghiệm chút nào đâu!
- Cái gì, sao lại không hiệu nghiệm??? Bọn chúng còn không thèm phản ứng với lệnh bài đấy 1 chút nào sao???? - Tử Liên đập bàn đứng dậy.
Thấy thái độ nóng nảy của nàng ta hiện giờ, Bạch Ly ả không dám nói thêm câu nào nữa, chỉ biết cúi đầu im phăng phắc, không khác gì 1 pho tượng là bao.
Rất nhanh sau đó, nàng ta lại ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói:
- Hảo đi, vậy ta đây sẽ đi cùng ngươi, để xem rằng đám người đó còn dám làm càn nữa không!
Bạch Ly ả giật mình, vội vàng xua tay.
- K-Không cần ngươi phải làm như thế đâu nga—
- Vậy thì ngươi không được phép tiến lại gần nơi lãnh cung bỏ hoang đấy, thế nào?
- ................
Huhu, sao Tử Liên ngươi lại hỏi khó thế a? Bổn hồ ly đây biết nên trả lời thế nào bây giờ???
- Thế nào? Mau chọn đi, ta không có thời gian mà chờ ngươi đâu đấy. - Tử Liên nhướn mày.
- Ta sẽ không vì tò mò mà đến nơi lãnh cung kia nữa, ngược lại lần này ngươi không đi theo ta gặp bọn họ, thế nào?
Tức thì, đột nhiên Tử Liên lại cười phì.
- Ngươi sống đã lâu như thế, mà lại bị 1 kẻ nhỏ hơn lừa cho không ngóc đầu dậy nổi? Lần đầu tiên Tử Liên ta mới thấy 1 con hồ ly tinh ngốc như ngươi đó, Bạch Tử.
Con hồ ly đó nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, hỏi lại nàng ta:
- Ý của ngươi là sao, chủ nhân?
- Còn sao ở đâu nữa, tất nhiên là đi cùng ngươi gặp đám nhân chứng kia rồi.
- ??????????
Nè nè, không phải ngươi vừa mới nói là nếu ta đồng ý không đến lãnh cung, thì ngươi sẽ không theo ta đi gặp bọn họ nữa cơ mà????
Tự nhiên thế cục bây giờ lại kì vậy a, sao cái đồ xấu xa tên Tử Liên ngươi lại nói 1 đằng làm 1 nẻo thế kia???
Tử Liên nàng nhìn khuôn mặt gần như thập phần bất mãn của người đó, mà cười lạnh.
- Bạch Tử, ngươi có gì bất mãn sao?
- Không có.
- Tốt. - Nói đoạn, Tử Liên nàng đứng dậy, tiến ra cửa, không thèm ngoảnh lại nhìn ả mà nói tiếp - Đi thôi, con hồ ly nhà ngươi còn đứng đấy để làm gì nữa?
- ????
Quay về thực tại.
Cả 2 người đang đứng trước phòng của nhân chứng thứ nhất - người đầu tiên phát hiện ra cái xác khô đấy.
Nhưng bây giờ.......... có vẻ bọn họ đến không kịp lúc rồi thì phải nga?
- Thật xin lỗi thưa nương nương, nhưng mà....... không hiểu sao hắn ta lại trở lên điên loạn mất rồi! Xin hoàng hậu nương nương xá tội! - 1 tên lính quỳ xuống, liên tục dập đầu tạ lỗi.
- Rõ ràng mấy hôm trước ta gặp, hắn ta còn khỏe mạnh lắm kia mà, sao bây giờ lại....... - Bạch Ly cảm thấy khó hiểu, hỏi lại người đấy.
Có người hỏi, hắn ta dừng lại luôn việc dập đầu, tròn mắt trả lời:
- Cái này thì tiểu nhân cũng không rõ lắm cho cam! Tên đấy chỉ mới phát điên lên từ hôm qua thôi mà.
- Từ hôm qua?
Tử Liên đưa mắt nhìn tên lính quỳ gối từ khi nàng ta gặp đến giờ, rồi nói:
- Thôi được rồi, mau đứng lên đi.
Nghe nàng ta nói vậy, người đó vội đứng lên cúi đầu.
- Tạ ơn hoàng hậu!
Bạch Ly chăm chăm nhìn cánh cửa gỗ đằng sau lưng tên lính đó, lay lay người nàng ta mà hỏi:
- Chủ nhân, ta vào đấy được chứ?
- Muốn thì vào, ai cấm ngươi? - Tử Liên nhíu mày.
Bạch Ly tiến lên trước, đẩy cửa bước vào, tiện tay kéo luôn Tử Liên nàng vào trong.
- Này, ngươi kéo theo ta làm gì?
Nghe Tử Liên nàng hỏi vậy, Bạch Ly chỉ biết gãi má mà cười:
- Đi 1 mình có hơi ngại, muốn ngươi đi chung.
Sâu bên trong phòng, tít cột gỗ tận trong cùng kia, có 1 nam tử bị trói chặt tứ chi vào thân cột, miệng dùng hàng tá vải bịt kín cả lại.
Kẻ vừa quỳ ở trước cửa phòng cũng tiến theo sau 2 người kia, vội vàng giải thích:
- Từ hôm qua đến giờ, tên đó cứ làm loạn cả lên, cả nhóm tiểu nhân chỉ biết làm vậy thôi nga—
Con hồ ly đó chăm chú nhìn người đang bị trói đấy, sau đó lại quay sang nói với Tử Liên:
- Hóa điên đến nhường này rồi, khả năng moi thông tin từ tên này rất khó đấy a~
- Bạch Tử, ngươi đã có kế sách? - Tử Liên hỏi lại.
Đột nhiên Bạch Ly ả cười khúc khích.
- Đương nhiên là có rồi, việc này đâu làm khó bổn hồ ly ta đây?
Bạch Ly bây giờ thực sự tức đến phát điên lên rồi! Vò đầu bứt óc mãi chẳng xong cho nổi!
Manh mối chẳng có, nhân chứng lại càng không. Quả là dồn ả ta đến bước đường cùng mà!
Đây là muốn bức điên bổn hồ ly đây đến chết đi chứ gì??
Cái người nhân tộc tên Tử Liên kia đúng là người xấu, rất rất xấu! Đang yên đang lành lại giao cho ả cái nhiệm vụ quái gở này làm gì không biết nga—
Mấy cái đó thì không nói làm gì, nhưng tại sao.......
- Không được!
- Hể??? Tại sao lại không kia chứ a? - Bạch Ly ỉu xìu.
Tử Liên nhắm mắt thở dài, rồi đáp lại:
- Nơi đấy đã niêm phong lại những mất năm, ngươi chui rúc nơi hoang phế đấy tính làm trò mèo gì?
- Nhưng ngoài này làm gì có manh mối, nhân chứng tìm được đâu chịu khai ra vấn đề??? Thế thì chỉ còn cách chui vào đấy mà kiểm tra thôi chứ biết làm sao???
Nghe Bạch Ly nói vậy, khóe mắt của Tử Liên nàng đột ngột có chút giật giật.
- Lệnh bài hôm nọ ta cho ngươi mượn, ngươi đã đưa ra trước mặt đám nhân chứng gì đấy chưa?
- Tất nhiên là rồi chứ! - Con cáo trắng đó khoanh tay lại, phồng má - Nhưng nó có hiệu nghiệm chút nào đâu!
- Cái gì, sao lại không hiệu nghiệm??? Bọn chúng còn không thèm phản ứng với lệnh bài đấy 1 chút nào sao???? - Tử Liên đập bàn đứng dậy.
Thấy thái độ nóng nảy của nàng ta hiện giờ, Bạch Ly ả không dám nói thêm câu nào nữa, chỉ biết cúi đầu im phăng phắc, không khác gì 1 pho tượng là bao.
Rất nhanh sau đó, nàng ta lại ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói:
- Hảo đi, vậy ta đây sẽ đi cùng ngươi, để xem rằng đám người đó còn dám làm càn nữa không!
Bạch Ly ả giật mình, vội vàng xua tay.
- K-Không cần ngươi phải làm như thế đâu nga—
- Vậy thì ngươi không được phép tiến lại gần nơi lãnh cung bỏ hoang đấy, thế nào?
- ................
Huhu, sao Tử Liên ngươi lại hỏi khó thế a? Bổn hồ ly đây biết nên trả lời thế nào bây giờ???
- Thế nào? Mau chọn đi, ta không có thời gian mà chờ ngươi đâu đấy. - Tử Liên nhướn mày.
- Ta sẽ không vì tò mò mà đến nơi lãnh cung kia nữa, ngược lại lần này ngươi không đi theo ta gặp bọn họ, thế nào?
Tức thì, đột nhiên Tử Liên lại cười phì.
- Ngươi sống đã lâu như thế, mà lại bị 1 kẻ nhỏ hơn lừa cho không ngóc đầu dậy nổi? Lần đầu tiên Tử Liên ta mới thấy 1 con hồ ly tinh ngốc như ngươi đó, Bạch Tử.
Con hồ ly đó nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, hỏi lại nàng ta:
- Ý của ngươi là sao, chủ nhân?
- Còn sao ở đâu nữa, tất nhiên là đi cùng ngươi gặp đám nhân chứng kia rồi.
- ??????????
Nè nè, không phải ngươi vừa mới nói là nếu ta đồng ý không đến lãnh cung, thì ngươi sẽ không theo ta đi gặp bọn họ nữa cơ mà????
Tự nhiên thế cục bây giờ lại kì vậy a, sao cái đồ xấu xa tên Tử Liên ngươi lại nói 1 đằng làm 1 nẻo thế kia???
Tử Liên nàng nhìn khuôn mặt gần như thập phần bất mãn của người đó, mà cười lạnh.
- Bạch Tử, ngươi có gì bất mãn sao?
- Không có.
- Tốt. - Nói đoạn, Tử Liên nàng đứng dậy, tiến ra cửa, không thèm ngoảnh lại nhìn ả mà nói tiếp - Đi thôi, con hồ ly nhà ngươi còn đứng đấy để làm gì nữa?
- ????
Quay về thực tại.
Cả 2 người đang đứng trước phòng của nhân chứng thứ nhất - người đầu tiên phát hiện ra cái xác khô đấy.
Nhưng bây giờ.......... có vẻ bọn họ đến không kịp lúc rồi thì phải nga?
- Thật xin lỗi thưa nương nương, nhưng mà....... không hiểu sao hắn ta lại trở lên điên loạn mất rồi! Xin hoàng hậu nương nương xá tội! - 1 tên lính quỳ xuống, liên tục dập đầu tạ lỗi.
- Rõ ràng mấy hôm trước ta gặp, hắn ta còn khỏe mạnh lắm kia mà, sao bây giờ lại....... - Bạch Ly cảm thấy khó hiểu, hỏi lại người đấy.
Có người hỏi, hắn ta dừng lại luôn việc dập đầu, tròn mắt trả lời:
- Cái này thì tiểu nhân cũng không rõ lắm cho cam! Tên đấy chỉ mới phát điên lên từ hôm qua thôi mà.
- Từ hôm qua?
Tử Liên đưa mắt nhìn tên lính quỳ gối từ khi nàng ta gặp đến giờ, rồi nói:
- Thôi được rồi, mau đứng lên đi.
Nghe nàng ta nói vậy, người đó vội đứng lên cúi đầu.
- Tạ ơn hoàng hậu!
Bạch Ly chăm chăm nhìn cánh cửa gỗ đằng sau lưng tên lính đó, lay lay người nàng ta mà hỏi:
- Chủ nhân, ta vào đấy được chứ?
- Muốn thì vào, ai cấm ngươi? - Tử Liên nhíu mày.
Bạch Ly tiến lên trước, đẩy cửa bước vào, tiện tay kéo luôn Tử Liên nàng vào trong.
- Này, ngươi kéo theo ta làm gì?
Nghe Tử Liên nàng hỏi vậy, Bạch Ly chỉ biết gãi má mà cười:
- Đi 1 mình có hơi ngại, muốn ngươi đi chung.
Sâu bên trong phòng, tít cột gỗ tận trong cùng kia, có 1 nam tử bị trói chặt tứ chi vào thân cột, miệng dùng hàng tá vải bịt kín cả lại.
Kẻ vừa quỳ ở trước cửa phòng cũng tiến theo sau 2 người kia, vội vàng giải thích:
- Từ hôm qua đến giờ, tên đó cứ làm loạn cả lên, cả nhóm tiểu nhân chỉ biết làm vậy thôi nga—
Con hồ ly đó chăm chú nhìn người đang bị trói đấy, sau đó lại quay sang nói với Tử Liên:
- Hóa điên đến nhường này rồi, khả năng moi thông tin từ tên này rất khó đấy a~
- Bạch Tử, ngươi đã có kế sách? - Tử Liên hỏi lại.
Đột nhiên Bạch Ly ả cười khúc khích.
- Đương nhiên là có rồi, việc này đâu làm khó bổn hồ ly ta đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.