Chương 5
Ryu-sama
05/05/2023
Nữ tử bị con hồ ly cắn đó về phòng, lau sạch và băng bó vết thương lại, rồi mới ngắm nhìn mình trong gương.
Nàng ta - mẫu nghi thiên hạ của Tư Phục, thực chất chỉ mới tuổi 20 xuân xanh. Nàng ta danh xưng Giang Tử Liên, là trưởng nữ của Giang gia.
Địa phận Giang gia nằm ở phía Bắc, địa hình vô cùng thuận lợi để phát triển, cũng như trong chiến trận. Quân dưới trướng của Giang gia khá đông, có khi còn ngang ngửa quân triều đình, cho nên có vô vàn thế lực đã lôi kéo Giang gia về phe mình, nhưng tông chủ Giang gia vẫn kiên quyết nằm ở phe trung lập, không hề theo bất cứ ai cả, kể cả quan hệ có tốt hay không.
Vì là trưởng nữ Giang gia, nên nàng ta lại khác biệt so với vô vàn nữ tử cùng tuổi. Cầm kì thi họa nàng bắt buộc phải vô cùng thuần thục từ bé, văn võ song toàn khiến thầy dạy phải hết từ ca ngợi. Thậm chí, năm 13 tuổi nàng đã bắt đầu tập tành học xử lý nội vụ.
Cả 1 tuổi thơ chỉ học và học, nên Tử Liên lại trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều.
Năm Tử Liên 18 tuổi, tiên hoàng đế đã băng hà, trước khi đi lão ta còn để lại di chiếu, nói rằng bằng mọi giá thái tử đương thời phải cưới và phong trưởng nữ Giang gia lên làm hoàng hậu, thì mới được phép nhận long bài xưng vương.
Mà thái tử Tử Phục quốc lúc bấy giờ là Tô Lập Hi, mới đầu nhận di chiếu còn tỏ thái độ ra mặt, luôn miệng cằn nhằn rằng vì sao phụ vương chọn ai không chọn, lại chọn đúng trưởng nữ nhà Giang gia mà tiến! Đúng là chọc cho hắn ta đến tức chết mà!
Nhưng cuối cùng, đám thái giám phải khuyên can hắn mãi, giải thích cho hắn sự quan trọng của việc này những mấy ngày, khiến cho Lập Hi hắn phải nuốt cơn giận vào trong, cho người khiêng lễ vật sang hỏi cưới.
Đương nhiên, nàng ta sẽ không đồng ý rồi. Mà không những là nàng, mà là cả Giang gia đều không đồng ý!
Đang yên đang lành có thằng ất ơ nào đấy xin cưới trưởng nữ trong nhà, cả dòng đều không điên lên mới lạ!
Nhưng tên Lập Hi này cũng không phải dạng vừa. Hễ có người từ trong Giang phủ đi ra, hắn lại nhét vào tay 1 thỏi vàng nhờ đi gọi trưởng nữ ra gặp hắn. Còn hơn thế, cứ khi nào Tử Liên xuất hiện, hắn ta lại bám váy không buông, thậm chí là bám lấy người ta đến tận phòng tắm mà không có ý định thả tay ra.
Liên tiếp hơn mấy tháng trời, Tử Liên nàng bắt đầu bực mình lên rồi. Đuổi đi thì bị kết tội khi quân, mà để yên đấy thì đau hết cả đầu, khiến nàng ta không thể tập trung được bất cứ việc gì!
Cuối cùng, nàng ta mới miễn cưỡng chấp nhận lời cầu thân của hắn, để tên "bám dai như đỉa" đấy không bám dính nàng ta nữa, trả lại dáng vẻ yên bình cho Giang gia.
Đêm động phòng đấy, tên thái tử Lập Hi đấy lại bỏ nàng lại mà đi dan díu với người khác, khiến nha hoàn bên cạnh nàng là Tiểu Yên lúc đó lại tức đến sôi máu, luôn miệng chửi rủa đám tra nam tiện nữ đó chết không siêu sinh.
Nhưng thay vì bực tức hay ấm ức như bao người khác, nàng ta chỉ lãnh đạm bỏ khăn voan trên đầu xuống mà đắp chăn đi ngủ, thế thôi.
Mục đích của nàng là có 1 cuộc sống yên bình, chứ không muốn ngày ngày tham gia trận đấu trí với mấy ả đàn bà kia!
Ấy thế mà tên cẩu điên Lập Hi đấy lại phong nàng ta làm hoàng hậu, có tức điên lên không chứ!
Cho dù đám ái phi trong hậu cung thường mỉa mai Tử Liên là "phế hậu", nhưng đâu ai dám làm gì nàng.
Cả dòng họ bọn ái phi đấy còn đang dốc hết sức lực chỉ để kết thân với Giang gia, lỡ động vào 1 sợi tóc của trưởng nữ, không khéo bị nhà Giang gia kéo quân đến đập cho tơi bời mất!
Nhà vua còn phải ái ngại Giang gia những mấy phần, bọn chúng đây lại có gan làm phật lòng Giang gia nữa cơ à???
Vậy là đã thấm thoắt 2 năm trôi qua, kể từ khi Tử Liên lên làm mẫu nghi thiên hạ.
Nàng ta vô cùng không thích cái không khí trong cung cấm ngột ngạt đến khó chịu này, nên cứ khi nào rảnh nàng lại lén bỏ ra ngoài chơi.
Lần này ra ngoài, Tử Liên lại vô tình nhìn trúng con cáo trắng đấy, trong thâm tâm muốn đưa nó về để bầu bạn, nên bảo Tiểu Yên đi chuộc nó về.
Nhưng có vẻ, lần này nàng ta đã hành động hấp tấp, khiến con cáo đấy sợ hãi, rồi lao lên cắn người mất rồi.
Đối với nàng thì không sao, nhưng đối với người khác thì sớm muộn gì con cáo trắng đó cũng sẽ bị đá ra khỏi cung mất!
Coi như hôm nay là bài học cho nó, để sau này bớt đi cắn linh tinh đi!
---
Ngày hôm sau, Tử Liên dậy sớm hơn mọi hôm, liền đến chỗ con cáo mà nàng ta vừa chuộc về để xem nó có bị làm sao không.
Nhưng khi nàng đẩy cửa bước vào phòng, thì chẳng thấy con cáo đấy ở đâu nữa!!!
- Tiểu Yên!
- Dạ, có tiểu nữ! - Thiếu nữ đó đứng đằng sau, trịnh trọng cúi đầu.
- Con cáo đâu rồi?
- Dạ????? - Tiểu Yên ngớ người - Không phải nó vẫn ở trong phòng sao, thưa hoàng hậu nương nương????
Tử Liên đưa đôi đồng tử của mình liếc nhìn nàng ta bên cạnh, tỏ vẻ khó hiểu:
- Làm gì có đâu? Đừng bảo ngươi vẫn còn mơ ngủ nhé?
Tiểu Yên bước vào, dụi mắt nhìn quanh, hồi sau mới thốt lên:
- Chết rồi! Con cáo đấy đi đâu mất rồi??? Rõ ràng hôm qua vẫn ở đây kia mà?????????
Nàng ta - mẫu nghi thiên hạ của Tư Phục, thực chất chỉ mới tuổi 20 xuân xanh. Nàng ta danh xưng Giang Tử Liên, là trưởng nữ của Giang gia.
Địa phận Giang gia nằm ở phía Bắc, địa hình vô cùng thuận lợi để phát triển, cũng như trong chiến trận. Quân dưới trướng của Giang gia khá đông, có khi còn ngang ngửa quân triều đình, cho nên có vô vàn thế lực đã lôi kéo Giang gia về phe mình, nhưng tông chủ Giang gia vẫn kiên quyết nằm ở phe trung lập, không hề theo bất cứ ai cả, kể cả quan hệ có tốt hay không.
Vì là trưởng nữ Giang gia, nên nàng ta lại khác biệt so với vô vàn nữ tử cùng tuổi. Cầm kì thi họa nàng bắt buộc phải vô cùng thuần thục từ bé, văn võ song toàn khiến thầy dạy phải hết từ ca ngợi. Thậm chí, năm 13 tuổi nàng đã bắt đầu tập tành học xử lý nội vụ.
Cả 1 tuổi thơ chỉ học và học, nên Tử Liên lại trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều.
Năm Tử Liên 18 tuổi, tiên hoàng đế đã băng hà, trước khi đi lão ta còn để lại di chiếu, nói rằng bằng mọi giá thái tử đương thời phải cưới và phong trưởng nữ Giang gia lên làm hoàng hậu, thì mới được phép nhận long bài xưng vương.
Mà thái tử Tử Phục quốc lúc bấy giờ là Tô Lập Hi, mới đầu nhận di chiếu còn tỏ thái độ ra mặt, luôn miệng cằn nhằn rằng vì sao phụ vương chọn ai không chọn, lại chọn đúng trưởng nữ nhà Giang gia mà tiến! Đúng là chọc cho hắn ta đến tức chết mà!
Nhưng cuối cùng, đám thái giám phải khuyên can hắn mãi, giải thích cho hắn sự quan trọng của việc này những mấy ngày, khiến cho Lập Hi hắn phải nuốt cơn giận vào trong, cho người khiêng lễ vật sang hỏi cưới.
Đương nhiên, nàng ta sẽ không đồng ý rồi. Mà không những là nàng, mà là cả Giang gia đều không đồng ý!
Đang yên đang lành có thằng ất ơ nào đấy xin cưới trưởng nữ trong nhà, cả dòng đều không điên lên mới lạ!
Nhưng tên Lập Hi này cũng không phải dạng vừa. Hễ có người từ trong Giang phủ đi ra, hắn lại nhét vào tay 1 thỏi vàng nhờ đi gọi trưởng nữ ra gặp hắn. Còn hơn thế, cứ khi nào Tử Liên xuất hiện, hắn ta lại bám váy không buông, thậm chí là bám lấy người ta đến tận phòng tắm mà không có ý định thả tay ra.
Liên tiếp hơn mấy tháng trời, Tử Liên nàng bắt đầu bực mình lên rồi. Đuổi đi thì bị kết tội khi quân, mà để yên đấy thì đau hết cả đầu, khiến nàng ta không thể tập trung được bất cứ việc gì!
Cuối cùng, nàng ta mới miễn cưỡng chấp nhận lời cầu thân của hắn, để tên "bám dai như đỉa" đấy không bám dính nàng ta nữa, trả lại dáng vẻ yên bình cho Giang gia.
Đêm động phòng đấy, tên thái tử Lập Hi đấy lại bỏ nàng lại mà đi dan díu với người khác, khiến nha hoàn bên cạnh nàng là Tiểu Yên lúc đó lại tức đến sôi máu, luôn miệng chửi rủa đám tra nam tiện nữ đó chết không siêu sinh.
Nhưng thay vì bực tức hay ấm ức như bao người khác, nàng ta chỉ lãnh đạm bỏ khăn voan trên đầu xuống mà đắp chăn đi ngủ, thế thôi.
Mục đích của nàng là có 1 cuộc sống yên bình, chứ không muốn ngày ngày tham gia trận đấu trí với mấy ả đàn bà kia!
Ấy thế mà tên cẩu điên Lập Hi đấy lại phong nàng ta làm hoàng hậu, có tức điên lên không chứ!
Cho dù đám ái phi trong hậu cung thường mỉa mai Tử Liên là "phế hậu", nhưng đâu ai dám làm gì nàng.
Cả dòng họ bọn ái phi đấy còn đang dốc hết sức lực chỉ để kết thân với Giang gia, lỡ động vào 1 sợi tóc của trưởng nữ, không khéo bị nhà Giang gia kéo quân đến đập cho tơi bời mất!
Nhà vua còn phải ái ngại Giang gia những mấy phần, bọn chúng đây lại có gan làm phật lòng Giang gia nữa cơ à???
Vậy là đã thấm thoắt 2 năm trôi qua, kể từ khi Tử Liên lên làm mẫu nghi thiên hạ.
Nàng ta vô cùng không thích cái không khí trong cung cấm ngột ngạt đến khó chịu này, nên cứ khi nào rảnh nàng lại lén bỏ ra ngoài chơi.
Lần này ra ngoài, Tử Liên lại vô tình nhìn trúng con cáo trắng đấy, trong thâm tâm muốn đưa nó về để bầu bạn, nên bảo Tiểu Yên đi chuộc nó về.
Nhưng có vẻ, lần này nàng ta đã hành động hấp tấp, khiến con cáo đấy sợ hãi, rồi lao lên cắn người mất rồi.
Đối với nàng thì không sao, nhưng đối với người khác thì sớm muộn gì con cáo trắng đó cũng sẽ bị đá ra khỏi cung mất!
Coi như hôm nay là bài học cho nó, để sau này bớt đi cắn linh tinh đi!
---
Ngày hôm sau, Tử Liên dậy sớm hơn mọi hôm, liền đến chỗ con cáo mà nàng ta vừa chuộc về để xem nó có bị làm sao không.
Nhưng khi nàng đẩy cửa bước vào phòng, thì chẳng thấy con cáo đấy ở đâu nữa!!!
- Tiểu Yên!
- Dạ, có tiểu nữ! - Thiếu nữ đó đứng đằng sau, trịnh trọng cúi đầu.
- Con cáo đâu rồi?
- Dạ????? - Tiểu Yên ngớ người - Không phải nó vẫn ở trong phòng sao, thưa hoàng hậu nương nương????
Tử Liên đưa đôi đồng tử của mình liếc nhìn nàng ta bên cạnh, tỏ vẻ khó hiểu:
- Làm gì có đâu? Đừng bảo ngươi vẫn còn mơ ngủ nhé?
Tiểu Yên bước vào, dụi mắt nhìn quanh, hồi sau mới thốt lên:
- Chết rồi! Con cáo đấy đi đâu mất rồi??? Rõ ràng hôm qua vẫn ở đây kia mà?????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.