Chương 56
Mạc Lý
16/06/2019
Vu Quy Dã cầm chiếc kẹp cà vạt tinh xảo trong tay nóng muốn đốt người.
Trước đây anh cảm thấy cô gái này về mặt tình cảm vừa chậm chạp vừa vụng về, nhưng lúc này thà rằng cô tiếp tục ngốc như thế, bây giờ "khiêu khích" thế này thì đợi đến sau này ở bên nhau thật, Vu Quy Dã lo lắng mình sẽ trở thành dã thú mất đi lý trí muốn giấu cô vào trong tổ, mỗi ngày nhìn cô vẽ tranh, nhìn nụ cười của cô đến si mê.
Yến Kỳ Vũ hoàn toàn không biết trong đầu người đàn ông ở trước mặt đang có ý nghĩ nguy hiểm cỡ nào, cô hơi tiếc nuối nói: “Đáng tiếc hôm nay anh không đeo cà vạt.”
“Không sao cả, lần sau gặp nhau tôi sẽ mặc âu phục.” Vu Quy Dã có toan tính nói, “Thuận tiện dạy cô, cà vạt có bao nhiêu cách thắt.”
...
Sau bữa tối vừa thịnh soạn vừa ngọt ngào, Vu Quy Dã lái xe chở Yến Kỳ Vũ về nhà.
Còn nhớ lần đầu tiên hai người gặp mặt là ở khu vườn trong thành phố gần nhà trẻ, Yến Kỳ Vũ dựa vào việc bán tranh kiếm tiền, mà Vu Quy Dã là người mua cuối cùng của cô. Khi đó làm sao bọn họ có thể nghĩ đến, chỉ trong chớp mắt họ đã thành bạn tốt qua lại với nhau hơn nửa năm.
Khu vườn trong thành phố gần đấy có khá nhiều tiểu khu, trường cấp 3, cái gì cũng có, ví dụ như hào đình Tử Uyển một nhà ba người của Vu Kinh Hồng thuộc loại của người có tiền chuyên được hưởng xanh hóa vô cùng tốt, đặc biệt an ninh bảo vệ rất nghiêm, mà nơi cách hai quảng trường là tòa tiểu khu tái định cư, phòng ở trước kia thi công chưa ổn thỏa, bây giờ hộ gia đình ở đó phần lớn đều là người làm thuê.
SUV của Vu Quy Dã vững vàng chạy vào “tiểu khu Gia Viên Thế Kỷ”, đợi sau khi xe dừng hẳn, Yến Kỳ Vũ bật ra khỏi ghế lái phụ, cố hết sức di chuyển máy tính vẽ tay xuống xe.
Vu Quy Dã đưa tay giúp cô: “Vẫn nên để tôi giúp cô đưa lên.”
“Không, không cần đâu.” Yến Kỳ Vũ nhờ vào bóng đêm che giấu nỗi hoang mang trên mặt, “Không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao, nhà tôi thuê chỉ hợp cho nữ sinh thuê, bây giờ đã trễ thế này, anh đi lên không tiện lắm.”
“Vậy tôi chuyển giúp cô lên cầu thang nhé.”
“Thật sự không cần đâu!” Yến Kỳ Vũ nói, “Vào chung cư chính là thang máy, lúc nãy tôi ăn nhiều như vậy, đi vài bước thế này để tôi tập thể dục đi nhé.”
Hai người tranh cãi một phen, cuối cùng Vu Quy Dã vẫn ráng hết sức khiêng máy tính lên, đưa đến trước cửa chung cư.
“Tiểu khu Gia Viên Thế Kỷ” là một xã khu chất lượng, hoàn cảnh thuộc tầm trung, các thiết bị công cộng trong xã khu rất đầy đủ, dưới lầu chính là cửa hàng tiện lợi, cuộc sống hằng ngày coi như thuận tiện.
Vu Quy Dã hỏi cô: “Hoàn cảnh tiểu khu này không tệ, tiền thuê nhà có mắc không?”
“Ba ngàn...” Yến Kỳ Vũ nói ra có hơi sượng, “Ách, 3500, ở căn phụ! Căn phụ có ban công nhỏ, thường ngày tôi ở trên sân thượng trồng hoa vẽ tranh. Không gian phòng rất lớn, đồ dùng trong nhà rất mới, chủ phòng vừa mới trang hoàng không bao lâu thì đã cho thuê rồi... Máy nước nóng vô cùng tốt, nước nóng đủ ấm... Bếp lò cũng tốt, vặn nhẹ một cái là đã bật được lửa rồi.”
Khi cô nói chuyện có hơi lộn xộn, đợi đến khi nói một lèo xong, mới phát giác mình nói một tràng những lời vô nghĩa. Cô ngại ngùng nhìn anh: “Xin lỗi nhé, nói với anh mấy lời nhàm chán như vậy.”
Nhưng sao Vu Quy Dã cảm thấy nhàm chán chứ, anh ước gì có thể ở bên cô lâu thêm một chút, có thể nghe nhiều lời cô nói.
Cô hỏi: “Đúng rồi, Vu tiên sinh ở tiểu khu nào thế?”
Vu Quy Dã trả lời: “Hiện tại tôi tạm thời ở trong nhà cũ của cha mẹ, là tiểu khu cũ ở bên cạnh. Nhà của tôi còn đang sửa chữa, năm sau mới chuyển qua được.”
Cuối hè này anh nhận được tiền nhuận bút, đúng lúc anh chuyển ra từ biệt thự, có thể mua một căn nhà nhỏ đối diện nhà chị gái. Mô hình gia đình không tệ, chỉ là thẩm mỹ của chủ hộ trước quá kém, bên trong khắp nơi đều lắp đặt kim quang lấp lánh, anh thật sự chịu không nổi, mấy tháng này vẫn luôn sửa mới lại, sau tết âm lịch mới có thể vào ở.
Lòng Yến Kỳ Vũ hoảng hốt, vội kéo cổ tay anh: “Anh muốn chuyển đi à?”
Vu Quy Dã nghiêng đầu nhìn cô, nếu không phải trên tay có một thùng thiết bị lớn, anh thật muốn sờ đầu của cô, trấn an con thỏ bị kinh hãi này: “Yên tâm, nhà mới ở hào đình Tử Uyển bên cạnh, đợi đến khi sửa chữa xong, nhất định sẽ mời cô đến chơi.”
Hào đình Tử Uyển...
Tuy Yến Kỳ Vũ đã sớm đoán được anh thuộc nhóm người có thu nhập cao từ vẻ ngoài và cách nói năng của anh, nhưng khi anh dùng giọng điệu thoải mái nói ra tên tiểu khu, Yến Kỳ Vũ vẫn bị đả kích nặng nề.
Giá phòng ở Đế Đô cao đến dọa người, ngay cả tòa nhà cũ ở bên cạnh vừa cũ vừa tệ, nhưng giá phòng bây giờ cũng tăng lên bảy vạn một căn. Hào đình Tử Uyển càng mắc hơn, đó là xã khu xa hoa xây theo kiểu hoa viên mật độ thấp, Yến Kỳ Vũ có xem qua trên mạng bất động sản, nơi đó một căn phòng trên 300 thước vuông, giá phòng một căn hộ đơn nhiều gấp đôi.
Quả nhiên...
Yến Kỳ Vũ nhìn bên mặt người đàn ông, trong lòng thở dài: Quả nhiên chênh lệch vẫn quá lớn.
Vu Quy Dã đưa Yến Kỳ Vũ đến cửa chung cư, nhưng đứng trước cửa chống trộm hồi lâu, Yến Kỳ Vũ lại không lấy thẻ ra quẹt.
“Sao không vào thế?” Anh hỏi.
Yến Kỳ Vũ ngẩng đầu nhìn anh: “Bởi vì tôi muốn nhìn anh rời khỏi.”
Vu Quy Dã bật cười: “Nhưng tôi muốn nhìn cô vào chung cư.”
Lần này Yến Kỳ Vũ vô cùng cố chấp, cô nói cô có thể dây dưa vì anh, cho dù có bị cảm cũng không tiếc.
Vu Quy Dã thật sự không còn cách nào, chỉ có thể thuận theo ý của cô.
Anh dựng máy tính vẽ tay ở cạnh tường, tỉ mỉ dặn dò cô tối nay tuyệt đối không được có “đồ chơi” mới mà thức khuya vẽ tranh đến sáng.
Yến Kỳ Vũ hung dữ phản bác trước: “Đây không phải là “đồ chơi” mà!” Sau đó lại dịu dàng, nhỏ nhẹ nói, “Được rồi... Vu tiên sinh, anh mau đi đi.”
Hai người ở trước chung cư dây dưa hồi lâu, một lát thì tôi giúp anh sửa cổ ảo, một lúc thì tôi giúp cô sửa khăn quàng lại, cho dù là ai nhìn vào cũng đều nghĩ rằng họ là một đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.
Mãi đến khi có một trận gió lạnh thổi đến, Yến Kỳ Vũ hắt hơi một cái mới phá vỡ bầu không khí ái muội này.
“Được rồi, tôi đi đây, cô cũng mau chóng vào nhà đi nhé.” Yến Kỳ Vũ kéo mũ Yến Kỳ Vũ xuống, “Tiểu họa sĩ, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon. Cám ơn anh, Vu tiên sinh, hôm nay tôi rất vui.”
...
Đợi đến lúc đèn đuôi xe hoàn toàn rời khỏi tầm nhìn, Yến Kỳ Vũ mới dừng quơ tay lại. Cô nhìn hướng Vu Quy Dã rời khỏi, cảm thấy cả trái tim vừa căng vừa ấm áp.
Trên người Vu tiên sinh như có lực từ, cô thì giống một viên bi sắt, trước kia chưa gặp được anh thì cứ hết lăn qua trái thì lăn qua phải, đợi đến khi gặp được anh, cô liền không khống chế nổi bị anh hút đi mất.
Cô xoay người khiêng máy tính vẽ tay khổng lồ lên, trọng lượng nặng trịch ép lòng bàn tay cô đến đau.
Đúng lúc này, cửa chống trộm khép chặt chợt đẩy ra từ bên trong, một con chó Bắc Kinh tết đuôi sam chui ra từ trong khe cửa, phía sau sợi dây xích chó thật dài là một bà cụ mặt mũi hiền lành.
Bà cụ thấy trong tay cô ôm món đồ lớn như thế, vội vàng nhường đường, giúp cô chuyển đến cửa chung cư: “Ôi chao cô gái, mau vào đi.”
Yến Kỳ Vũ xấu hổ khẽ cười: “Chuyện đó, không cần đâu ạ... Cảm ơn bá, cháu không ở nơi này ạ.”
Nói xong, cô chẳng quan tâm nhìn biểu cảm kinh ngạc của bà cụ, co rụt cổ nhanh chóng chuồn đi.
Cô biết tiếp tục đi lùi dọc theo tòa chung cư này, chính là một cửa nhỏ khó thấy, từ đó chui ra, đi qua một con đường mòn, chính là cánh cửa Tây Nam của “tiểu khu Quang Minh”.
Mà nơi đó mới chính là nơi ở của cô.
Hai phòng một sảnh chật chội u ám bị ngăn bởi vách tường thành từng gian nhỏ, hành lang bởi vì không thông gió tốt, nên cứ tản ra một mùi kỳ quái. Cô ở trong căn phòng được ngăn cách ở phòng khách, đông lạnh hạ nóng, cũng may tiền thuê nhà rẻ.
Xuất phát từ “lòng tự tôn” xấu hổ, bối rối, nên khi Vu Quy Dã nói muốn đưa cô về nhà, cô đã nói dối.
Cô ôm máy tính khổng lồ cúi đầu đi trong màn đêm, nhìn bóng trên đất bị đèn đường kéo dài thành hình thù kỳ quái.
Yến Kỳ Vũ cảm thấy rất khó chịu vì bản thân mình.
Bởi vì cô ở trước mặt Vu tiên sinh, lại trở thành một người vừa ham hư vinh vừa tự ti.
...
Máy tính rất nặng, Yến Kỳ Vũ vừa đi vừa ngừng một lát, đợi đến khi về nhà thì mặt và tay đều bị đông cứng hết.
Khi cô vào nhà, Tiểu Kiều đang nổi giận trong phòng bếp, thao sắt bị cô ấy đập banh, khắp nơi đều là mấy lỗ nhỏ: “Bếp gas hỏng này, sao bật hoài vẫn không lên lửa thế! Nói với chủ nhà bao nhiêu lần, bảo ông ấy đổi cái mới đi, thật là keo kiệt chết đi được!”
Ở phòng tắm duy nhất trong nhà đối diện hành lang, trong khe cửa truyền đến tiếng nước tí tách, chốc lát, tiếng nước ngừng lại, một giọng nữ nâng giọng kêu: “Ai đó, ai dùng nước ở phòng bếp thế? Tôi đang tắm mà, cô vừa bật thì trong này chỉ còn nước lạnh thôi!”
A Dũng không quan tâm đến “quy định cho thuê” dán trên tường, trong miệng ngậm điếu thuốc, dựa vào máy phát wifi ở bên cạnh chơi điện thoại, hắn thấy Yến Kỳ Vũ đã quay về, híp mắt chào hỏi cô.
“Ôi, chị Yến, cả ngày hôm nay không có ở nhà, đi hẹn hò à?” Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm thùng hàng lớn, “Ơ này, xem ra chị Yến của chúng ta kiếm được nhiều tiền thật, mua đồ chơi hả, cho em trai xem với.”
Yến Kỳ Vũ vẫn luôn không thích hắn lắm, cô cứng ngắc nói một câu “bạn tặng” bèn nhanh chóng chui về phòng mình.
Cô cẩn thận chuyển máy lên bàn máy tính, nói là “bàn máy tính”, thật ra là bàn trang điểm mà khách thuê để lại, máy tính mà bình thường Yến Kỳ Vũ dùng để vẽ tranh là máy tính bảng rất nặng, đặt ở giữa gương, bên cạnh đặt đồ dưỡng da có giá trung bình gọn gàng.
Không có cách nào, phòng ở quá nhỏ, chỉ có thể đặt một cái bàn, cho nên bàn trang điểm này rất hữu dụng, bình thường gọi đồ ăn ngoài, nó cũng sẽ trở thành bàn ăn.
Chỉ là máy tính 27 tấc vừa chuyển đến bàn, nháy mắt đã che khuất gương soi, đồ dưỡng da trên bàn cũng không có chỗ để...
Yến Kỳ Vũ thu dọn một lúc lâu, mãi đến một ngày sắp trôi qua gần xong, cô mới khó khăn dọn đồ gọn gàng xong, những mạch điện phức tạp kia cũng được cô dọn ngay ngắn, để gần cạnh bàn.
Cô lui về sau hai bước, thỏa mãn nhìn tác phẩm của mình, càng nhìn càng thấy thích.
Nếu như không phải đã hứa với Vu tiên sinh tối hôm nay phải đi ngủ sớm, thì cô thật muốn bây giờ dùng máy tính vẽ tay đến sáng sớm.
... Vu tiên sinh, Vu tiên sinh, Vu tiên sinh.
Trong lòng thầm nhớ kỹ tên Vu tiên sinh, Yến Kỳ Vũ ngã xuống giường, đây là phòng của cô, cô có thể ngây ngô cười thoải thích, không sợ bị người khác biết.
Phòng ở đã có từ rất lâu năm, thiết bị cực kỳ sơ sài, bóng đèn biến thành màu vàng, tường của căn nhà cũ bị ẩm, có mấy chỗ còn bị phồng lên. Yến Kỳ Vũ nhìn chằm chằm mảnh tường lung lay sắp rớt trên trần nhà, không biết qua bao lâu, mảnh tường này rớt trên mặt đất, nứt thành từng mảnh vỡ.
Cô như bị thức tỉnh càu nhàu đứng dậy, quơ lấy di động bên gối, dùng tốc độ nhanh nhất đăng nhập trang web cho thuê nào đấy.
Đợi sau khi tết âm lịch, gian phòng nhỏ tệ của cô sẽ đến kỳ hạn, cô vẫn chưa nghĩ ra thuê phòng mới ở đâu.
Nhưng bây giờ cô xác định rồi.
Cứ chọn “Gia Viên Thế Kỷ”, mắc cũng không sao.
Hy vọng lần sau Vu tiên sinh đưa cô về nhà, cô có thể thản nhiên, dũng cảm mời anh vào nhà uống trà nghỉ ngơi.
Trước đây anh cảm thấy cô gái này về mặt tình cảm vừa chậm chạp vừa vụng về, nhưng lúc này thà rằng cô tiếp tục ngốc như thế, bây giờ "khiêu khích" thế này thì đợi đến sau này ở bên nhau thật, Vu Quy Dã lo lắng mình sẽ trở thành dã thú mất đi lý trí muốn giấu cô vào trong tổ, mỗi ngày nhìn cô vẽ tranh, nhìn nụ cười của cô đến si mê.
Yến Kỳ Vũ hoàn toàn không biết trong đầu người đàn ông ở trước mặt đang có ý nghĩ nguy hiểm cỡ nào, cô hơi tiếc nuối nói: “Đáng tiếc hôm nay anh không đeo cà vạt.”
“Không sao cả, lần sau gặp nhau tôi sẽ mặc âu phục.” Vu Quy Dã có toan tính nói, “Thuận tiện dạy cô, cà vạt có bao nhiêu cách thắt.”
...
Sau bữa tối vừa thịnh soạn vừa ngọt ngào, Vu Quy Dã lái xe chở Yến Kỳ Vũ về nhà.
Còn nhớ lần đầu tiên hai người gặp mặt là ở khu vườn trong thành phố gần nhà trẻ, Yến Kỳ Vũ dựa vào việc bán tranh kiếm tiền, mà Vu Quy Dã là người mua cuối cùng của cô. Khi đó làm sao bọn họ có thể nghĩ đến, chỉ trong chớp mắt họ đã thành bạn tốt qua lại với nhau hơn nửa năm.
Khu vườn trong thành phố gần đấy có khá nhiều tiểu khu, trường cấp 3, cái gì cũng có, ví dụ như hào đình Tử Uyển một nhà ba người của Vu Kinh Hồng thuộc loại của người có tiền chuyên được hưởng xanh hóa vô cùng tốt, đặc biệt an ninh bảo vệ rất nghiêm, mà nơi cách hai quảng trường là tòa tiểu khu tái định cư, phòng ở trước kia thi công chưa ổn thỏa, bây giờ hộ gia đình ở đó phần lớn đều là người làm thuê.
SUV của Vu Quy Dã vững vàng chạy vào “tiểu khu Gia Viên Thế Kỷ”, đợi sau khi xe dừng hẳn, Yến Kỳ Vũ bật ra khỏi ghế lái phụ, cố hết sức di chuyển máy tính vẽ tay xuống xe.
Vu Quy Dã đưa tay giúp cô: “Vẫn nên để tôi giúp cô đưa lên.”
“Không, không cần đâu.” Yến Kỳ Vũ nhờ vào bóng đêm che giấu nỗi hoang mang trên mặt, “Không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao, nhà tôi thuê chỉ hợp cho nữ sinh thuê, bây giờ đã trễ thế này, anh đi lên không tiện lắm.”
“Vậy tôi chuyển giúp cô lên cầu thang nhé.”
“Thật sự không cần đâu!” Yến Kỳ Vũ nói, “Vào chung cư chính là thang máy, lúc nãy tôi ăn nhiều như vậy, đi vài bước thế này để tôi tập thể dục đi nhé.”
Hai người tranh cãi một phen, cuối cùng Vu Quy Dã vẫn ráng hết sức khiêng máy tính lên, đưa đến trước cửa chung cư.
“Tiểu khu Gia Viên Thế Kỷ” là một xã khu chất lượng, hoàn cảnh thuộc tầm trung, các thiết bị công cộng trong xã khu rất đầy đủ, dưới lầu chính là cửa hàng tiện lợi, cuộc sống hằng ngày coi như thuận tiện.
Vu Quy Dã hỏi cô: “Hoàn cảnh tiểu khu này không tệ, tiền thuê nhà có mắc không?”
“Ba ngàn...” Yến Kỳ Vũ nói ra có hơi sượng, “Ách, 3500, ở căn phụ! Căn phụ có ban công nhỏ, thường ngày tôi ở trên sân thượng trồng hoa vẽ tranh. Không gian phòng rất lớn, đồ dùng trong nhà rất mới, chủ phòng vừa mới trang hoàng không bao lâu thì đã cho thuê rồi... Máy nước nóng vô cùng tốt, nước nóng đủ ấm... Bếp lò cũng tốt, vặn nhẹ một cái là đã bật được lửa rồi.”
Khi cô nói chuyện có hơi lộn xộn, đợi đến khi nói một lèo xong, mới phát giác mình nói một tràng những lời vô nghĩa. Cô ngại ngùng nhìn anh: “Xin lỗi nhé, nói với anh mấy lời nhàm chán như vậy.”
Nhưng sao Vu Quy Dã cảm thấy nhàm chán chứ, anh ước gì có thể ở bên cô lâu thêm một chút, có thể nghe nhiều lời cô nói.
Cô hỏi: “Đúng rồi, Vu tiên sinh ở tiểu khu nào thế?”
Vu Quy Dã trả lời: “Hiện tại tôi tạm thời ở trong nhà cũ của cha mẹ, là tiểu khu cũ ở bên cạnh. Nhà của tôi còn đang sửa chữa, năm sau mới chuyển qua được.”
Cuối hè này anh nhận được tiền nhuận bút, đúng lúc anh chuyển ra từ biệt thự, có thể mua một căn nhà nhỏ đối diện nhà chị gái. Mô hình gia đình không tệ, chỉ là thẩm mỹ của chủ hộ trước quá kém, bên trong khắp nơi đều lắp đặt kim quang lấp lánh, anh thật sự chịu không nổi, mấy tháng này vẫn luôn sửa mới lại, sau tết âm lịch mới có thể vào ở.
Lòng Yến Kỳ Vũ hoảng hốt, vội kéo cổ tay anh: “Anh muốn chuyển đi à?”
Vu Quy Dã nghiêng đầu nhìn cô, nếu không phải trên tay có một thùng thiết bị lớn, anh thật muốn sờ đầu của cô, trấn an con thỏ bị kinh hãi này: “Yên tâm, nhà mới ở hào đình Tử Uyển bên cạnh, đợi đến khi sửa chữa xong, nhất định sẽ mời cô đến chơi.”
Hào đình Tử Uyển...
Tuy Yến Kỳ Vũ đã sớm đoán được anh thuộc nhóm người có thu nhập cao từ vẻ ngoài và cách nói năng của anh, nhưng khi anh dùng giọng điệu thoải mái nói ra tên tiểu khu, Yến Kỳ Vũ vẫn bị đả kích nặng nề.
Giá phòng ở Đế Đô cao đến dọa người, ngay cả tòa nhà cũ ở bên cạnh vừa cũ vừa tệ, nhưng giá phòng bây giờ cũng tăng lên bảy vạn một căn. Hào đình Tử Uyển càng mắc hơn, đó là xã khu xa hoa xây theo kiểu hoa viên mật độ thấp, Yến Kỳ Vũ có xem qua trên mạng bất động sản, nơi đó một căn phòng trên 300 thước vuông, giá phòng một căn hộ đơn nhiều gấp đôi.
Quả nhiên...
Yến Kỳ Vũ nhìn bên mặt người đàn ông, trong lòng thở dài: Quả nhiên chênh lệch vẫn quá lớn.
Vu Quy Dã đưa Yến Kỳ Vũ đến cửa chung cư, nhưng đứng trước cửa chống trộm hồi lâu, Yến Kỳ Vũ lại không lấy thẻ ra quẹt.
“Sao không vào thế?” Anh hỏi.
Yến Kỳ Vũ ngẩng đầu nhìn anh: “Bởi vì tôi muốn nhìn anh rời khỏi.”
Vu Quy Dã bật cười: “Nhưng tôi muốn nhìn cô vào chung cư.”
Lần này Yến Kỳ Vũ vô cùng cố chấp, cô nói cô có thể dây dưa vì anh, cho dù có bị cảm cũng không tiếc.
Vu Quy Dã thật sự không còn cách nào, chỉ có thể thuận theo ý của cô.
Anh dựng máy tính vẽ tay ở cạnh tường, tỉ mỉ dặn dò cô tối nay tuyệt đối không được có “đồ chơi” mới mà thức khuya vẽ tranh đến sáng.
Yến Kỳ Vũ hung dữ phản bác trước: “Đây không phải là “đồ chơi” mà!” Sau đó lại dịu dàng, nhỏ nhẹ nói, “Được rồi... Vu tiên sinh, anh mau đi đi.”
Hai người ở trước chung cư dây dưa hồi lâu, một lát thì tôi giúp anh sửa cổ ảo, một lúc thì tôi giúp cô sửa khăn quàng lại, cho dù là ai nhìn vào cũng đều nghĩ rằng họ là một đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.
Mãi đến khi có một trận gió lạnh thổi đến, Yến Kỳ Vũ hắt hơi một cái mới phá vỡ bầu không khí ái muội này.
“Được rồi, tôi đi đây, cô cũng mau chóng vào nhà đi nhé.” Yến Kỳ Vũ kéo mũ Yến Kỳ Vũ xuống, “Tiểu họa sĩ, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon. Cám ơn anh, Vu tiên sinh, hôm nay tôi rất vui.”
...
Đợi đến lúc đèn đuôi xe hoàn toàn rời khỏi tầm nhìn, Yến Kỳ Vũ mới dừng quơ tay lại. Cô nhìn hướng Vu Quy Dã rời khỏi, cảm thấy cả trái tim vừa căng vừa ấm áp.
Trên người Vu tiên sinh như có lực từ, cô thì giống một viên bi sắt, trước kia chưa gặp được anh thì cứ hết lăn qua trái thì lăn qua phải, đợi đến khi gặp được anh, cô liền không khống chế nổi bị anh hút đi mất.
Cô xoay người khiêng máy tính vẽ tay khổng lồ lên, trọng lượng nặng trịch ép lòng bàn tay cô đến đau.
Đúng lúc này, cửa chống trộm khép chặt chợt đẩy ra từ bên trong, một con chó Bắc Kinh tết đuôi sam chui ra từ trong khe cửa, phía sau sợi dây xích chó thật dài là một bà cụ mặt mũi hiền lành.
Bà cụ thấy trong tay cô ôm món đồ lớn như thế, vội vàng nhường đường, giúp cô chuyển đến cửa chung cư: “Ôi chao cô gái, mau vào đi.”
Yến Kỳ Vũ xấu hổ khẽ cười: “Chuyện đó, không cần đâu ạ... Cảm ơn bá, cháu không ở nơi này ạ.”
Nói xong, cô chẳng quan tâm nhìn biểu cảm kinh ngạc của bà cụ, co rụt cổ nhanh chóng chuồn đi.
Cô biết tiếp tục đi lùi dọc theo tòa chung cư này, chính là một cửa nhỏ khó thấy, từ đó chui ra, đi qua một con đường mòn, chính là cánh cửa Tây Nam của “tiểu khu Quang Minh”.
Mà nơi đó mới chính là nơi ở của cô.
Hai phòng một sảnh chật chội u ám bị ngăn bởi vách tường thành từng gian nhỏ, hành lang bởi vì không thông gió tốt, nên cứ tản ra một mùi kỳ quái. Cô ở trong căn phòng được ngăn cách ở phòng khách, đông lạnh hạ nóng, cũng may tiền thuê nhà rẻ.
Xuất phát từ “lòng tự tôn” xấu hổ, bối rối, nên khi Vu Quy Dã nói muốn đưa cô về nhà, cô đã nói dối.
Cô ôm máy tính khổng lồ cúi đầu đi trong màn đêm, nhìn bóng trên đất bị đèn đường kéo dài thành hình thù kỳ quái.
Yến Kỳ Vũ cảm thấy rất khó chịu vì bản thân mình.
Bởi vì cô ở trước mặt Vu tiên sinh, lại trở thành một người vừa ham hư vinh vừa tự ti.
...
Máy tính rất nặng, Yến Kỳ Vũ vừa đi vừa ngừng một lát, đợi đến khi về nhà thì mặt và tay đều bị đông cứng hết.
Khi cô vào nhà, Tiểu Kiều đang nổi giận trong phòng bếp, thao sắt bị cô ấy đập banh, khắp nơi đều là mấy lỗ nhỏ: “Bếp gas hỏng này, sao bật hoài vẫn không lên lửa thế! Nói với chủ nhà bao nhiêu lần, bảo ông ấy đổi cái mới đi, thật là keo kiệt chết đi được!”
Ở phòng tắm duy nhất trong nhà đối diện hành lang, trong khe cửa truyền đến tiếng nước tí tách, chốc lát, tiếng nước ngừng lại, một giọng nữ nâng giọng kêu: “Ai đó, ai dùng nước ở phòng bếp thế? Tôi đang tắm mà, cô vừa bật thì trong này chỉ còn nước lạnh thôi!”
A Dũng không quan tâm đến “quy định cho thuê” dán trên tường, trong miệng ngậm điếu thuốc, dựa vào máy phát wifi ở bên cạnh chơi điện thoại, hắn thấy Yến Kỳ Vũ đã quay về, híp mắt chào hỏi cô.
“Ôi, chị Yến, cả ngày hôm nay không có ở nhà, đi hẹn hò à?” Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm thùng hàng lớn, “Ơ này, xem ra chị Yến của chúng ta kiếm được nhiều tiền thật, mua đồ chơi hả, cho em trai xem với.”
Yến Kỳ Vũ vẫn luôn không thích hắn lắm, cô cứng ngắc nói một câu “bạn tặng” bèn nhanh chóng chui về phòng mình.
Cô cẩn thận chuyển máy lên bàn máy tính, nói là “bàn máy tính”, thật ra là bàn trang điểm mà khách thuê để lại, máy tính mà bình thường Yến Kỳ Vũ dùng để vẽ tranh là máy tính bảng rất nặng, đặt ở giữa gương, bên cạnh đặt đồ dưỡng da có giá trung bình gọn gàng.
Không có cách nào, phòng ở quá nhỏ, chỉ có thể đặt một cái bàn, cho nên bàn trang điểm này rất hữu dụng, bình thường gọi đồ ăn ngoài, nó cũng sẽ trở thành bàn ăn.
Chỉ là máy tính 27 tấc vừa chuyển đến bàn, nháy mắt đã che khuất gương soi, đồ dưỡng da trên bàn cũng không có chỗ để...
Yến Kỳ Vũ thu dọn một lúc lâu, mãi đến một ngày sắp trôi qua gần xong, cô mới khó khăn dọn đồ gọn gàng xong, những mạch điện phức tạp kia cũng được cô dọn ngay ngắn, để gần cạnh bàn.
Cô lui về sau hai bước, thỏa mãn nhìn tác phẩm của mình, càng nhìn càng thấy thích.
Nếu như không phải đã hứa với Vu tiên sinh tối hôm nay phải đi ngủ sớm, thì cô thật muốn bây giờ dùng máy tính vẽ tay đến sáng sớm.
... Vu tiên sinh, Vu tiên sinh, Vu tiên sinh.
Trong lòng thầm nhớ kỹ tên Vu tiên sinh, Yến Kỳ Vũ ngã xuống giường, đây là phòng của cô, cô có thể ngây ngô cười thoải thích, không sợ bị người khác biết.
Phòng ở đã có từ rất lâu năm, thiết bị cực kỳ sơ sài, bóng đèn biến thành màu vàng, tường của căn nhà cũ bị ẩm, có mấy chỗ còn bị phồng lên. Yến Kỳ Vũ nhìn chằm chằm mảnh tường lung lay sắp rớt trên trần nhà, không biết qua bao lâu, mảnh tường này rớt trên mặt đất, nứt thành từng mảnh vỡ.
Cô như bị thức tỉnh càu nhàu đứng dậy, quơ lấy di động bên gối, dùng tốc độ nhanh nhất đăng nhập trang web cho thuê nào đấy.
Đợi sau khi tết âm lịch, gian phòng nhỏ tệ của cô sẽ đến kỳ hạn, cô vẫn chưa nghĩ ra thuê phòng mới ở đâu.
Nhưng bây giờ cô xác định rồi.
Cứ chọn “Gia Viên Thế Kỷ”, mắc cũng không sao.
Hy vọng lần sau Vu tiên sinh đưa cô về nhà, cô có thể thản nhiên, dũng cảm mời anh vào nhà uống trà nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.