Chương 18
Tây Đại Tần
02/07/2020
Có câu nói nói như thế nào nhỉ?
Cẩn Sơ đột nhiên nhớ tới một câu nói truyền thừa trong trí nhớ, cũng không biết vị tổ tiên nào lưu lại danh ngôn của nhân loại -- kẻ sĩ ba ngày không gặp, đương lau mắt mà nhìn.
Hình như là nói như vậy đi?
Rõ ràng bộ dáng ba năm trước còn thật nhỏ yếu, kết quả chỉ chớp mắt người ta thành Tổng đốc.
Tuy rằng không quá hiểu Tổng đốc rốt cuộc là cái gì, nhưng nhìn bộ dáng kích động của nhân loại xung quanh, người trên màn hình lớn nói chuyện với ngữ khí rất hưng phấn và sùng bái, có vẻ giống như rất lợi hại.
Trên màn ảnh lớn, các từ ngữ giới thiệu dài dòng, cùng các loại video nhận huân chương, video chiến đấu cắt nối dài dòng cũng đã chiếu xong, mà nhân vật chính đều là tên nam nhân nào đó. Hình ảnh rốt cuộc chuyển đi cái khác. Nam nhân kia mang theo một nhóm người từ chủ hạm lớn nhất đi ra.
Một thân quân trang màu đen thẳng tắp bắt mắt. Một đám người chậm rãi đi theo phía sau. Vạn chúng chú mục, toàn trường yên tĩnh.
Ngụy trang thành cỏ cây bình thường, Cẩn Sơ cảm khái đầy cõi lòng mà thở dài, lắc lắc phiến lá. Loại cảm giác này nên nói như thế nào? Thật giống như bên cạnh mình có một cọng cỏ non héo úa bỗng "lách cách" lắc mình biến thành đại thụ trưởng thành.
Cẩn Sơ nghĩ thầm, nhân loại này vẫn là rất không tồi!
Hắn cảm thấy rất vui mừng. Dù sao cũng là một cái gì đó của Quả Quả, lợi hại so với thực vô dụng tất nhiên là tốt hơn rồi.
Sau đó một hồi lâu Cẩn Sơ rốt cuộc hậu tri hậu giác* phản ứng lại: "Không đúng! Không phải trước đó không lâu chúng ta mới thấy qua hắn sao?"
*Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
"Meo." Thì sao? Mèo trả lời.
"Vì sao bộ dáng hắn giống như vừa mới đến?" Một mèo một cỏ đều là vẻ mặt đần độn. Chẳng lẽ trước rời tinh cầu sau lại trở về? Là đi ngang qua cho vui thôi? Nghĩ không ra!
Cẩn Sơ nghiêm túc mà nhìn hình ảnh nam nhân. Quân trang màu đen, dung nhan tuấn mỹ, uy nghiêm lãnh đạm...... Tuy rằng như vậy vẫn rất đẹp trai, không tệ nha!
Trên màn hình, Diệp Duệ Thăng đã từ hạm đội hoàng gia nghênh đón vị công chúa điện hạ kia. Vị công chúa điện hạ trang phục hoa lệ liền bắt đầu "blah blah" nói chuyện, thanh âm thực ngọt ngào tao nhã, nhưng Cẩn Sơ không nghe được một chút nào hết. Hắn muốn nghe xem nam nhân kia sẽ nói cái gì. Kết quả công chúa kia nói xong bọn họ liền đi. Đi luôn!!!
Đã nói đến bộ dáng Tổng đốc rất lợi hại đâu? Sao ngay cả cái cơ hội nói chuyện đều không có?
Cẩn Sơ nghĩ nghĩ, duỗi phiến lá dài ra gãi gãi tai bạn mèo. Thương lượng huyên thuyên một hồi, mèo cam choai choai liền chạy lên.
Bọn họ muốn đi tìm nam nhân kia. Đã qua hai ngày sau vụ tên cướp vũ trụ, chuyện hợp kim trong lòng Cẩn Sơ cũng nắm chắc rồi. Hiện tại rốt cuộc có thể dành chút thời gian nỗ lực vì Quả Quả của hắn. Hắn cảm thấy mình quả thực là Tiểu hoa yêu bận rộn nhất trên đời này.
Tìm người cũng không khó. Cẩn Sơ nhận ra nơi trên màn hình là cảng vũ trụ. Cảng vũ trụ đấy hẳn là khi hắn vừa tới tinh cầu này đi ra thì đến chỗ nó.
Chẳng qua lúc này Cẩn Sơ đã đoán sai. Lúc trước hắn ngồi phi hành khí từ cảng vũ trụ đáp xuống cảng mặt đất. Nhưng lần này hiển nhiên mấy người Diệp Duệ Thăng là tầng lớp đặc quyền, bọn họ ngồi phi hành khí trực tiếp bay trở về dinh thự của mình.
Vì thế Cẩn Sơ ở bên ngoài cảng chờ chờ đợi đợi, chờ mãi không thấy người, ngược lại nhìn thấy trên cao có hai chiếc phi hành khí vô cùng sang trọng khí phái xẹt qua, “xoẹt xoẹt” mà bay đến một nơi nào đó rất xa.
"A, đó là xe chở Tổng Đốc đại nhân đúng không?" Chung quanh có nhân loại chỉ vào kêu.
"Phủ tổng đốc ở Đệ Cửu Khu của chúng ta đó."
"Tôi đi qua xem. Thật là khí phái......"
Mèo nhảy lên nóc nhà, Cẩn Sơ ở trên cổ mèo nhìn ra xa, ở trong tầm nhìn những phi hành khí càng bay càng nhỏ, càng bay càng thấp, rồi nhìn thấy địa điểm đáp xuống quả thật không phải rất xa.
Hắn nói với mèo: "Tiểu Miêu Miêu, đuổi theo!"
Nguyên bản kế hoạch của Cẩn Sơ là nửa đường tìm cơ hội lại đi đánh lén người ta một chút, nhưng hiện tại xem ra có khả năng không đuổi kịp. Nhưng biết người ta ở chỗ nào thì tốt, hắn có thể hôm nay đi sờ sờ, ngày mai đi cọ cọ. Hắn đối với bản lĩnh của mình rất có tin tưởng, liền nghĩ không cần Tiểu Miêu Miêu hỗ trợ, chính hắn thần không biết quỷ không hay vào trong phòng sờ người ta cũng không phải chuyện khó gì!
Nhưng mà vừa đến nơi, hắn có chút trợn tròn mắt.
Cái phủ Tổng đốc kia thật sự là một căn phòng lớn sang trọng, nhưng đề phòng đặc biệt nghiêm ngặt. Tiểu Miêu Miêu tìm không thấy cơ hội đi vào, Cẩn Sơ liền nghĩ đào một đường hầm mà chui vào, nhưng mà hắn phát hiện đất nơi này lại bày ra tầng đá rất dày và cứng. Cái này cũng chưa tính, trên tầng đá còn có một tầng ván hợp kim rất dày!
Hoàn toàn ngăn cách phòng ở trên mặt đất cùng bùn đất dưới nền!
Nếu là trước đây, hắn có thể chọc phá tầng đá hòa với ván kim loại. Nhưng vừa mới vận chuyển một chuyến hợp kim trở về Tiểu Hoa Tinh, lúc này hắn có chút mệt. Lại thấy ván hợp kim kia còn trải đồ vật linh tinh của nhân loại như hàng rào điện, hắn cũng chỉ biết lại giương mắt mà nhìn.
Ngoài phủ Tổng đốc, cách đó không xa có một con mèo cam choai choai đi tới đi lui, trong chốc lát ý đồ dùng móng vuốt đào đất, sau một lúc lại cúi đầu đặt cổ sát xuống, để cỏ non trên cổ dò xét xem chỗ này có thể đào đường hầm đi xuống hay không.
Binh lính thủ vệ phủ Tổng đốc nhìn con mèo không biết từ nơi nào tới, rốt cuộc quyết định đem con mèo mập này đuổi đi. Tuy rằng thoạt nhìn cũng không dơ, nhưng mèo đi lạc cũng ảnh hưởng hình tượng phủ Tổng đốc.
Cẩn Sơ thấy, vội vàng kéo lông bạn mình: "Tiểu Miêu Miêu, đi thôi."
"Meo ô." Mèo ngẩng đầu nhìn thoáng qua, động bốn cái móng vuốt nhanh chóng chạy đi.
Nó chạy đến trên một cây đại thụ đằng xa. Cẩn Sơ treo mình trên cây, nhìn hướng phủ Tổng đốc mà thở dài, phiến lá theo gió lắc lư: "Mèo nè, ta lại nghĩ tới một câu."
"Meo?"
"Hôm nay ngươi đối với ta lạnh lẽo, ngày mai ta làm ngươi trèo cao không nổi." Cẩn Sơ đau đớn kịch liệt mà nói.
"Meo meo?" Mèo cam vẻ mặt hoang mang.
Những lời này cũng là truyền thừa trong trí nhớ, lúc này Cẩn Sơ rốt cuộc lĩnh ngộ được chân lý trong đó. Đương nhiên, đặt trên người hắn là trái lại.
Nghĩ lại ba năm trước đây, bắt người ta rời đi tựa như đuổi sâu bọ có hại, sợ hắn làm vướng chân mình. Kết quả ba năm sau "ba ba ba" muốn chạy đi tìm hắn.
Này còn chưa tính, hai ngày trước vận khí tốt đụng phải, lại chỉ khẽ meo meo sờ liền chuồn mất, còn nghĩ về sau có rất nhiều cơ hội lại đi đánh lén người ta, còn tưởng sờ như thế nào liền sờ như thế đó. Đặc biệt tự tin luôn.
Kết quả hiện tại thế nào? Hoàn toàn không phải bộ dáng như thế!
Ngay cả sợi lông đều nhìn không thấy, còn muốn đánh lén!
Cẩn Sơ hối hận không ngừng: "Sớm biết rằng như vậy, buổi tối ngày đó tóm được người nên sờ đủ mới đúng." Hiện tại ngẫm lại thật mệt à!
Cẩn Sơ không có cách nào đành phải đợi thật lâu, cuối cùng thì rời đi. Hắn cùng hai nhân loại kia giao hẹn buổi tối gặp mặt. Nhưng hắn không biết, sau khi hắn rời đi không lâu, một loạt những chiếc xe huyền phù liền từ phủ Tổng đốc đi ra.
Đêm nay Diệp Duệ Thăng có một buổi yến hội phải tham gia, là yến hội hoan nghênh của giai cấp thượng lưu Burfield tinh vì hắn và giám đốc điều hành mà chuẩn bị.
Trong yến hội Diệp Duệ Thăng biểu hiện thật sự điệu thấp, cũng không giao tiếp với người khác, không giống Doya Anlilan và đoàn đội của nàng rất là nhiệt tình mà cùng mấy kẻ thượng lưu hàn huyên.
Nhưng cũng không có người dám coi khinh hắn. Vị này chính là người nắm quân quyền, hắn không giống giám đốc điều hành phát biểu nói chuyện, không xây dựng hình tượng thân hòa, không tạo thanh danh với người ta. Hoàn toàn là bởi vì hắn không cần làm như vậy!
Diệp Duệ Thăng tham dự không lâu, ước tính đủ cho những người này mặt mũi, liền tính rời đi.
"Tổng Đốc đại nhân!" Một ông lão mặc tây trang giày da cung kính đi tới chào hỏi. Vị này chính là khu trưởng Đệ Cửu Khu. Đệ Cửu Khu tương đối lạc hậu, về các phương diện kinh tế, văn hóa, cùng một cái cảng vũ trụ sắp bỏ hoang. Nhưng Diệp Duệ Thăng lại xem trọng nó vì có giá trị quân sự, bằng không cũng sẽ không đem phủ Tổng đốc lập tại Đệ Cửu Khu, hắn đối ông lão này cũng rất là khách khí, "Khu trưởng đại nhân."
"Tổng Đốc đại nhân gọi ta là lão An Cát được rồi. Nghe nói Tổng Đốc đại nhân cố ý làm một trường quân đội ở Đệ Cửu Khu?" Lão khu trưởng họ An Cát tóc nâu có chút xoăn nói.
"Đúng vậy, chuyện này khi tôi có thiên văn kiện được phê chuẩn từ chỗ công chúa điện hạ sẽ đưa đến tay An Cát tiên sinh." Diệp Duệ Thăng miệng lưỡi công thức hoá nói.
Lão khu trưởng vội vàng nói: "Tôi nhất định toàn lực phối hợp công tác."
Diệp Duệ Thăng đang muốn đi, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa phía sau Lão khu trưởng có một cô bé sợ hãi nhìn bên này. Lão khu trưởng nhìn theo ánh mắt hắn, cười nói, "Đây là cháu gái nhỏ của tôi, Bội Nam. Nam Nam, lại đây chào hỏi Tổng đốc đại nhân đi."
Cô bé với mái tóc xoăn dài màu nâu hồng, làn da trắng như sữa bò nhẹ nhàng đi tới, hành lễ kiểu quý tộc với Diệp Duệ Thăng.
Ánh mắt Diệp Duệ Thăng dừng lại ở lông chim bảy màu làm thành mũ cài tóc trên đầu nàng. Lông chim thật đẹp, toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn, phi thường bắt mắt, theo đầu cô bé đong đưa mà lay động.
Nhưng hấp dẫn Diệp Duệ Thăng không phải nhan sắc kia, mà là hương cỏ cây thanh khiết phía trên đó ẩn ẩn bay tới.
Lại là cái loại hương vị này.
Đôi mắt Diệp Duệ Thăng hơi sáng lên, bất động thanh sắc mà nói: "Mũ cài tóc này của cô thực đặc biệt."
An Cát Bội Nam trong lòng thập phần kích động. Những kẻ không có mắt còn nói nàng thẩm mỹ quá kém, cài một đầu lông chim này liền giống như đuôi gà. Vẫn là Tổng Đốc đại nhân ánh mắt tốt.
Mười phút sau, dưới ánh mắt kỳ lạ của người khác, Diệp Duệ Thăng tay cầm mũ cài tóc lông chim rời khỏi yến hội. Lúc sau trên xe huyền phù, hắn đem mũ cài tóc này cẩn thận kiểm tra. Phía trên nó bị rắc phấn ánh huỳnh quang lên, lại lây dính hương nước hoa ngọt ngào. Nhưng dưới hương nước hoa nồng, hương vị cỏ cây thanh mát tự nhiên vẫn như cũ mơ hồ có thể ngửi thấy được.
Diệp Duệ Thăng tâm tình rất tốt, phân phó thủ hạ: "Đi chi nhánh HM ở Mỹ Lâm hỏi một chút, lông chim này là ai đem tới bán."
Vì không để mục tiêu của mình quá rõ ràng, vừa rồi hắn chỉ nói lông chim này thập phần nhìn quen mắt, muốn hỏi một chút lông chim ở chỗ nào có. Nhưng lão An Cát quá nhiệt tình, trực tiếp bảo cháu gái đem mũ cài tóc lấy xuống. Một khi đã như vậy, hắn liền thu lấy. Nhưng hành động này của hắn chắc sẽ làm không ít người muốn tìm tòi nghiên cứu một chút, hắn bổ sung nói: "Động tác nhanh chút, đừng cho người biết."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Chuẩn bị một phần lễ vật thích hợp cho con gái, giúp tôi đưa quà đáp lễ cho An Cát tiểu thư."
Cùng ở Đệ Cửu Khu, cách trạm thu mua phế liệu không xa, hai tên đen gầy đôi mắt tỏa sáng, vẻ mặt kích động mà đối với Lão Đại mới (tự nhận) tranh công: "Bán rồi, chúng tôi đem hai tấm da rắn mới vừa bày ra liền bán xong!"
。。。。。。。。
Cẩn Sơ đột nhiên nhớ tới một câu nói truyền thừa trong trí nhớ, cũng không biết vị tổ tiên nào lưu lại danh ngôn của nhân loại -- kẻ sĩ ba ngày không gặp, đương lau mắt mà nhìn.
Hình như là nói như vậy đi?
Rõ ràng bộ dáng ba năm trước còn thật nhỏ yếu, kết quả chỉ chớp mắt người ta thành Tổng đốc.
Tuy rằng không quá hiểu Tổng đốc rốt cuộc là cái gì, nhưng nhìn bộ dáng kích động của nhân loại xung quanh, người trên màn hình lớn nói chuyện với ngữ khí rất hưng phấn và sùng bái, có vẻ giống như rất lợi hại.
Trên màn ảnh lớn, các từ ngữ giới thiệu dài dòng, cùng các loại video nhận huân chương, video chiến đấu cắt nối dài dòng cũng đã chiếu xong, mà nhân vật chính đều là tên nam nhân nào đó. Hình ảnh rốt cuộc chuyển đi cái khác. Nam nhân kia mang theo một nhóm người từ chủ hạm lớn nhất đi ra.
Một thân quân trang màu đen thẳng tắp bắt mắt. Một đám người chậm rãi đi theo phía sau. Vạn chúng chú mục, toàn trường yên tĩnh.
Ngụy trang thành cỏ cây bình thường, Cẩn Sơ cảm khái đầy cõi lòng mà thở dài, lắc lắc phiến lá. Loại cảm giác này nên nói như thế nào? Thật giống như bên cạnh mình có một cọng cỏ non héo úa bỗng "lách cách" lắc mình biến thành đại thụ trưởng thành.
Cẩn Sơ nghĩ thầm, nhân loại này vẫn là rất không tồi!
Hắn cảm thấy rất vui mừng. Dù sao cũng là một cái gì đó của Quả Quả, lợi hại so với thực vô dụng tất nhiên là tốt hơn rồi.
Sau đó một hồi lâu Cẩn Sơ rốt cuộc hậu tri hậu giác* phản ứng lại: "Không đúng! Không phải trước đó không lâu chúng ta mới thấy qua hắn sao?"
*Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
"Meo." Thì sao? Mèo trả lời.
"Vì sao bộ dáng hắn giống như vừa mới đến?" Một mèo một cỏ đều là vẻ mặt đần độn. Chẳng lẽ trước rời tinh cầu sau lại trở về? Là đi ngang qua cho vui thôi? Nghĩ không ra!
Cẩn Sơ nghiêm túc mà nhìn hình ảnh nam nhân. Quân trang màu đen, dung nhan tuấn mỹ, uy nghiêm lãnh đạm...... Tuy rằng như vậy vẫn rất đẹp trai, không tệ nha!
Trên màn hình, Diệp Duệ Thăng đã từ hạm đội hoàng gia nghênh đón vị công chúa điện hạ kia. Vị công chúa điện hạ trang phục hoa lệ liền bắt đầu "blah blah" nói chuyện, thanh âm thực ngọt ngào tao nhã, nhưng Cẩn Sơ không nghe được một chút nào hết. Hắn muốn nghe xem nam nhân kia sẽ nói cái gì. Kết quả công chúa kia nói xong bọn họ liền đi. Đi luôn!!!
Đã nói đến bộ dáng Tổng đốc rất lợi hại đâu? Sao ngay cả cái cơ hội nói chuyện đều không có?
Cẩn Sơ nghĩ nghĩ, duỗi phiến lá dài ra gãi gãi tai bạn mèo. Thương lượng huyên thuyên một hồi, mèo cam choai choai liền chạy lên.
Bọn họ muốn đi tìm nam nhân kia. Đã qua hai ngày sau vụ tên cướp vũ trụ, chuyện hợp kim trong lòng Cẩn Sơ cũng nắm chắc rồi. Hiện tại rốt cuộc có thể dành chút thời gian nỗ lực vì Quả Quả của hắn. Hắn cảm thấy mình quả thực là Tiểu hoa yêu bận rộn nhất trên đời này.
Tìm người cũng không khó. Cẩn Sơ nhận ra nơi trên màn hình là cảng vũ trụ. Cảng vũ trụ đấy hẳn là khi hắn vừa tới tinh cầu này đi ra thì đến chỗ nó.
Chẳng qua lúc này Cẩn Sơ đã đoán sai. Lúc trước hắn ngồi phi hành khí từ cảng vũ trụ đáp xuống cảng mặt đất. Nhưng lần này hiển nhiên mấy người Diệp Duệ Thăng là tầng lớp đặc quyền, bọn họ ngồi phi hành khí trực tiếp bay trở về dinh thự của mình.
Vì thế Cẩn Sơ ở bên ngoài cảng chờ chờ đợi đợi, chờ mãi không thấy người, ngược lại nhìn thấy trên cao có hai chiếc phi hành khí vô cùng sang trọng khí phái xẹt qua, “xoẹt xoẹt” mà bay đến một nơi nào đó rất xa.
"A, đó là xe chở Tổng Đốc đại nhân đúng không?" Chung quanh có nhân loại chỉ vào kêu.
"Phủ tổng đốc ở Đệ Cửu Khu của chúng ta đó."
"Tôi đi qua xem. Thật là khí phái......"
Mèo nhảy lên nóc nhà, Cẩn Sơ ở trên cổ mèo nhìn ra xa, ở trong tầm nhìn những phi hành khí càng bay càng nhỏ, càng bay càng thấp, rồi nhìn thấy địa điểm đáp xuống quả thật không phải rất xa.
Hắn nói với mèo: "Tiểu Miêu Miêu, đuổi theo!"
Nguyên bản kế hoạch của Cẩn Sơ là nửa đường tìm cơ hội lại đi đánh lén người ta một chút, nhưng hiện tại xem ra có khả năng không đuổi kịp. Nhưng biết người ta ở chỗ nào thì tốt, hắn có thể hôm nay đi sờ sờ, ngày mai đi cọ cọ. Hắn đối với bản lĩnh của mình rất có tin tưởng, liền nghĩ không cần Tiểu Miêu Miêu hỗ trợ, chính hắn thần không biết quỷ không hay vào trong phòng sờ người ta cũng không phải chuyện khó gì!
Nhưng mà vừa đến nơi, hắn có chút trợn tròn mắt.
Cái phủ Tổng đốc kia thật sự là một căn phòng lớn sang trọng, nhưng đề phòng đặc biệt nghiêm ngặt. Tiểu Miêu Miêu tìm không thấy cơ hội đi vào, Cẩn Sơ liền nghĩ đào một đường hầm mà chui vào, nhưng mà hắn phát hiện đất nơi này lại bày ra tầng đá rất dày và cứng. Cái này cũng chưa tính, trên tầng đá còn có một tầng ván hợp kim rất dày!
Hoàn toàn ngăn cách phòng ở trên mặt đất cùng bùn đất dưới nền!
Nếu là trước đây, hắn có thể chọc phá tầng đá hòa với ván kim loại. Nhưng vừa mới vận chuyển một chuyến hợp kim trở về Tiểu Hoa Tinh, lúc này hắn có chút mệt. Lại thấy ván hợp kim kia còn trải đồ vật linh tinh của nhân loại như hàng rào điện, hắn cũng chỉ biết lại giương mắt mà nhìn.
Ngoài phủ Tổng đốc, cách đó không xa có một con mèo cam choai choai đi tới đi lui, trong chốc lát ý đồ dùng móng vuốt đào đất, sau một lúc lại cúi đầu đặt cổ sát xuống, để cỏ non trên cổ dò xét xem chỗ này có thể đào đường hầm đi xuống hay không.
Binh lính thủ vệ phủ Tổng đốc nhìn con mèo không biết từ nơi nào tới, rốt cuộc quyết định đem con mèo mập này đuổi đi. Tuy rằng thoạt nhìn cũng không dơ, nhưng mèo đi lạc cũng ảnh hưởng hình tượng phủ Tổng đốc.
Cẩn Sơ thấy, vội vàng kéo lông bạn mình: "Tiểu Miêu Miêu, đi thôi."
"Meo ô." Mèo ngẩng đầu nhìn thoáng qua, động bốn cái móng vuốt nhanh chóng chạy đi.
Nó chạy đến trên một cây đại thụ đằng xa. Cẩn Sơ treo mình trên cây, nhìn hướng phủ Tổng đốc mà thở dài, phiến lá theo gió lắc lư: "Mèo nè, ta lại nghĩ tới một câu."
"Meo?"
"Hôm nay ngươi đối với ta lạnh lẽo, ngày mai ta làm ngươi trèo cao không nổi." Cẩn Sơ đau đớn kịch liệt mà nói.
"Meo meo?" Mèo cam vẻ mặt hoang mang.
Những lời này cũng là truyền thừa trong trí nhớ, lúc này Cẩn Sơ rốt cuộc lĩnh ngộ được chân lý trong đó. Đương nhiên, đặt trên người hắn là trái lại.
Nghĩ lại ba năm trước đây, bắt người ta rời đi tựa như đuổi sâu bọ có hại, sợ hắn làm vướng chân mình. Kết quả ba năm sau "ba ba ba" muốn chạy đi tìm hắn.
Này còn chưa tính, hai ngày trước vận khí tốt đụng phải, lại chỉ khẽ meo meo sờ liền chuồn mất, còn nghĩ về sau có rất nhiều cơ hội lại đi đánh lén người ta, còn tưởng sờ như thế nào liền sờ như thế đó. Đặc biệt tự tin luôn.
Kết quả hiện tại thế nào? Hoàn toàn không phải bộ dáng như thế!
Ngay cả sợi lông đều nhìn không thấy, còn muốn đánh lén!
Cẩn Sơ hối hận không ngừng: "Sớm biết rằng như vậy, buổi tối ngày đó tóm được người nên sờ đủ mới đúng." Hiện tại ngẫm lại thật mệt à!
Cẩn Sơ không có cách nào đành phải đợi thật lâu, cuối cùng thì rời đi. Hắn cùng hai nhân loại kia giao hẹn buổi tối gặp mặt. Nhưng hắn không biết, sau khi hắn rời đi không lâu, một loạt những chiếc xe huyền phù liền từ phủ Tổng đốc đi ra.
Đêm nay Diệp Duệ Thăng có một buổi yến hội phải tham gia, là yến hội hoan nghênh của giai cấp thượng lưu Burfield tinh vì hắn và giám đốc điều hành mà chuẩn bị.
Trong yến hội Diệp Duệ Thăng biểu hiện thật sự điệu thấp, cũng không giao tiếp với người khác, không giống Doya Anlilan và đoàn đội của nàng rất là nhiệt tình mà cùng mấy kẻ thượng lưu hàn huyên.
Nhưng cũng không có người dám coi khinh hắn. Vị này chính là người nắm quân quyền, hắn không giống giám đốc điều hành phát biểu nói chuyện, không xây dựng hình tượng thân hòa, không tạo thanh danh với người ta. Hoàn toàn là bởi vì hắn không cần làm như vậy!
Diệp Duệ Thăng tham dự không lâu, ước tính đủ cho những người này mặt mũi, liền tính rời đi.
"Tổng Đốc đại nhân!" Một ông lão mặc tây trang giày da cung kính đi tới chào hỏi. Vị này chính là khu trưởng Đệ Cửu Khu. Đệ Cửu Khu tương đối lạc hậu, về các phương diện kinh tế, văn hóa, cùng một cái cảng vũ trụ sắp bỏ hoang. Nhưng Diệp Duệ Thăng lại xem trọng nó vì có giá trị quân sự, bằng không cũng sẽ không đem phủ Tổng đốc lập tại Đệ Cửu Khu, hắn đối ông lão này cũng rất là khách khí, "Khu trưởng đại nhân."
"Tổng Đốc đại nhân gọi ta là lão An Cát được rồi. Nghe nói Tổng Đốc đại nhân cố ý làm một trường quân đội ở Đệ Cửu Khu?" Lão khu trưởng họ An Cát tóc nâu có chút xoăn nói.
"Đúng vậy, chuyện này khi tôi có thiên văn kiện được phê chuẩn từ chỗ công chúa điện hạ sẽ đưa đến tay An Cát tiên sinh." Diệp Duệ Thăng miệng lưỡi công thức hoá nói.
Lão khu trưởng vội vàng nói: "Tôi nhất định toàn lực phối hợp công tác."
Diệp Duệ Thăng đang muốn đi, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa phía sau Lão khu trưởng có một cô bé sợ hãi nhìn bên này. Lão khu trưởng nhìn theo ánh mắt hắn, cười nói, "Đây là cháu gái nhỏ của tôi, Bội Nam. Nam Nam, lại đây chào hỏi Tổng đốc đại nhân đi."
Cô bé với mái tóc xoăn dài màu nâu hồng, làn da trắng như sữa bò nhẹ nhàng đi tới, hành lễ kiểu quý tộc với Diệp Duệ Thăng.
Ánh mắt Diệp Duệ Thăng dừng lại ở lông chim bảy màu làm thành mũ cài tóc trên đầu nàng. Lông chim thật đẹp, toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn, phi thường bắt mắt, theo đầu cô bé đong đưa mà lay động.
Nhưng hấp dẫn Diệp Duệ Thăng không phải nhan sắc kia, mà là hương cỏ cây thanh khiết phía trên đó ẩn ẩn bay tới.
Lại là cái loại hương vị này.
Đôi mắt Diệp Duệ Thăng hơi sáng lên, bất động thanh sắc mà nói: "Mũ cài tóc này của cô thực đặc biệt."
An Cát Bội Nam trong lòng thập phần kích động. Những kẻ không có mắt còn nói nàng thẩm mỹ quá kém, cài một đầu lông chim này liền giống như đuôi gà. Vẫn là Tổng Đốc đại nhân ánh mắt tốt.
Mười phút sau, dưới ánh mắt kỳ lạ của người khác, Diệp Duệ Thăng tay cầm mũ cài tóc lông chim rời khỏi yến hội. Lúc sau trên xe huyền phù, hắn đem mũ cài tóc này cẩn thận kiểm tra. Phía trên nó bị rắc phấn ánh huỳnh quang lên, lại lây dính hương nước hoa ngọt ngào. Nhưng dưới hương nước hoa nồng, hương vị cỏ cây thanh mát tự nhiên vẫn như cũ mơ hồ có thể ngửi thấy được.
Diệp Duệ Thăng tâm tình rất tốt, phân phó thủ hạ: "Đi chi nhánh HM ở Mỹ Lâm hỏi một chút, lông chim này là ai đem tới bán."
Vì không để mục tiêu của mình quá rõ ràng, vừa rồi hắn chỉ nói lông chim này thập phần nhìn quen mắt, muốn hỏi một chút lông chim ở chỗ nào có. Nhưng lão An Cát quá nhiệt tình, trực tiếp bảo cháu gái đem mũ cài tóc lấy xuống. Một khi đã như vậy, hắn liền thu lấy. Nhưng hành động này của hắn chắc sẽ làm không ít người muốn tìm tòi nghiên cứu một chút, hắn bổ sung nói: "Động tác nhanh chút, đừng cho người biết."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Chuẩn bị một phần lễ vật thích hợp cho con gái, giúp tôi đưa quà đáp lễ cho An Cát tiểu thư."
Cùng ở Đệ Cửu Khu, cách trạm thu mua phế liệu không xa, hai tên đen gầy đôi mắt tỏa sáng, vẻ mặt kích động mà đối với Lão Đại mới (tự nhận) tranh công: "Bán rồi, chúng tôi đem hai tấm da rắn mới vừa bày ra liền bán xong!"
。。。。。。。。
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.