Chương 54
Tây Đại Tần
10/05/2021
Bé quả bị cay héo một hồi lâu, Cẩn Sơ còn rất lo nó bị cay hỏng luôn, kết quả lát sau nó đã đầy máu sống lại.
Còn muốn ăn thịt nữa!
Lúc này không dám cho nó ăn cay nữa, ngay cả gia vị khác Diệp Duệ Thăng cũng rắc ít hơn, cẩn thận ịn lên cho nó một miếng thịt nướng chín nhỏ.
Miếng thịt này cũng bị hòa tan, sau đó bị hấp thu.
Bé quả quơ quơ: Còn muốn!
Diệp Duệ Thăng ịn cho nó một miếng, lại tiếp một miếng. Ịn được mười mấy miếng, bé quả liền tự nhảy vào lại thùng nước đầy, "ọc ọc" uống sạch nửa thùng, sau đó lại trở về chờ được đút tiếp, quả thật như vĩnh viễn ăn không bao giờ no.
Cẩn Sơ ôm chân thỏ mình nướng vừa ngồi gặm vừa nhìn: "Nó ăn nhiều như vậy được không nhỉ?"
Diệp Duệ Thăng liếc cậu một cái. Kỳ thật anh càng muốn hỏi, các cậu đều là hệ thực vật đúng không? Ăn nhiều thịt như vậy vẫn khỏe mạnh là chuyện gì chứ?
Còn có, Cẩn Sơ là ba nó nữa, không hiểu chuyện con mình có thể ăn thịt, chỉ kinh ngạc một cái rồi không hỏi gì không lo lắng gì nữa, ngược lại chú ý mỗi chỗ: "Không thể ăn cay, quá đáng tiếc! Thế này thì bỏ lỡ bao nhiêu mỹ thực chứ!"
Người gì mà cũng vô tâm ghê.
Bữa thịt nướng này mới ăn được một nửa, quang não của Duệ Thăng nhận được tin nhắn đầu tiên. Anh nhìn, sau đó mày hơi nhíu lại. Cẩn Sơ hỏi: "Anh có việc à? Có việc thì đi lẹ đi."
Diệp Duệ Thăng nói: "Có chuyện cần tôi đi xử lý chút, tí nữa tôi lại về đây."
"Ừm ừm, đi đi."
Diệp Duệ Thăng đi được hai bước, lại xoay người lại hỏi: "Cẩn Sơ, với cậu mà nói, những động vật từng tiến hóa có quan trọng lắm không?"
Cẩn Sơ kinh ngạc: "Anh nói bọn trên Tiểu Hoa Tinh à? Đương nhiên quan trọng rồi, đều là bạn tôi mà!"
"Vậy còn bọn ở nơi này thì sao, là cậu khiến chúng tiến hóa, nên chúng cũng thành bạn cậu ư?"
"Đó đương nhiên không phải!" Cậu là cái loại người nhận loạn bạn bè sao? Những con trên Tiểu Hoa Tinh con nào không phải có vài thập niên giao tình với cậu chứ? Nếu không cũng là tổ tông nó có mấy trăm năm tình nghĩa cùng cậu. Bọn nơi này tính gì?
"Nhưng là......" Cẩn Sơ lại có chút rối rắm nho nhỏ. Tuy nói không để ý chút nào, nhưng cũng không thể xem chúng nó như con thỏ trắng, con nhím nhỏ được, đâu có thể tùy tiện bắt về ăn thịt được?
Tiến hóa đúng là một chuyện không dễ dàng, muốn thế thì từng thế hệ phải cố gắng rất lâu. Dị thú dị thực thật sự có suy nghĩ của bản thân, có cảm xúc vui mừng, giận dữ, buồn bã, sung sướng của mình, có thể sử dụng tinh thần lực nói chuyện. Mỗi con có mỗi một tính cách, hoàn toàn không giống với động thực vật bình thường. Nếu thật ở chỗ này gặp được, có thể giúp Cẩn Sơ cũng sẽ giúp một bận.
Chỉ là Cẩn Sơ cũng từng gặp rất nhiều động thực vật ở đây, tuy so với những loài ở thế giới con người thường thấy thì bọn này lợi hại và thông minh hơn chút, nhưng trình độ cũng không bằng so với dị thú dị thực.
Diệp Duệ Thăng cười cười: "Tôi hiểu rồi."
Ớ? Anh hiểu cái gì? Tôi cũng đã nói gì đâu.
Diệp Duệ Thăng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Cẩn Sơ chớp chớp mắt, vậy rốt cuộc sao anh ta lại hỏi mình vấn đề này? Thôi kệ đi, cậu nhìn đống lửa và thịt tươi, tin tưởng gấp trăm lần mà vén tay áo: "Đến lúc mình trổ tài rồi!"
Sau đó, nướng cháy luôn.
Cẩn Sơ trừng mắt nhìn thịt cháy. Thật là kỳ lạ mà, rõ ràng cách làm đều giống nhau, vừa rồi lúc Diệp Duệ Thăng chỉ điểm, chính cậu cũng có nướng một cái chân thỏ, hương vị khá được mà!
Cậu nhìn Quả Quả, Quả Quả cũng đang ngửa người nhìn ông ba nhà mình.
"Ăn không?"
Quả Quả: "......"
"...... Không sao hết, ba luyện tập lại nữa ha."
Kết quả chính là Cẩn Sơ lại bắt thật nhiều thỏ con và gà nhỏ, luyện rất lâu. Đại khái là nướng cũng giống đấy, cơ mà hương vị kém rất nhiều. Hai cha con miễn cưỡng ba một miếng con một miếng chia nhau ăn, không được một lát liền cảm thấy hết thú vị.
Bọn họ muốn ăn thịt, nhưng thích ăn thịt ngon hơn cơ! Nhớ đầu bếp, đầu bếp mau trở lại đi!
Diệp Duệ Thăng không biết có hai đứa đang mỏi mắt trông mong, chờ anh trở về cho ăn. Anh phải xử lý chuyện đàn thú bạo động.
Khi anh và Cẩn Sơ thịt nướng, ở phía xa, có một đợt thú đàn bạo động, trong đó dẫn đầu đúng là những con dã thú được Cẩn Sơ ảnh hưởng rồi tiến hóa sau một đêm, sau đó lại bị Diệp Duệ Thăng đánh chạy.
Sau khi tiến hóa, chúng so với dã thú bình thường thì mạnh hơn, chỉ biết thực lực cao hơn nhiều, mà rất không khéo là, trong đó có một con thằn lằn đụng phải cảnh đoàn người đang săn thú.
Trên W1 tinh, hành vi săn thú bắt nguồn đã lâu. Lần tập huấn này, trường quân đội cố ý khoanh vùng một khu rừng, thương lượng với những thợ săn là đừng chạy vào quấy rầy tập huấn. Nhưng vẫn có một ít thợ săn cảm thấy bên này nhiều người, quân đội nhiều, mà lũ dã thú mạnh đều né mèo lớn hết rồi, bọn họ tới đây săn thú cũng dễ hơn, an toàn hơn.
Vì thế liền có một đám người vào được. Lúc thằn lằn đụng phải bọn họ, họ đang lột da lóc xương một con hổ to đã trưởng thành, cảnh đó rất máu me, tàn nhẫn. Thằn lằn kêu một tiếng liền vọt đến, tiếng kêu của nó gọi tới nhiều dã thú khác cùng tiến hóa trong đêm hôm đó.
Phải nói là lũ dã thú cực kỳ ghét cay ghét đắng bọn thú hai chân này. Không biết ở đâu chui ra, xâm chiếm nhà của chúng nó, còn đánh chúng, giết chúng. Dã thú W1 mang thù lắm. Dã thú tầm thường gặp được loài người cũng sẽ tự nhào lên rồi, càng đừng nói lũ đã từng được tiến hóa dù chỉ một chút kia.
Chúng nó lao nhanh đến gia nhập trận chiến, rít gào hết đợt này đến đợt khác, kêu gọi tới rất nhiều dã thú bình thường. Lũ thợ săn lập tức quỳ luôn.
Cũng đúng lúc có mấy tiểu đội tụ lại cạnh nhau qua đêm gần đó, một nhóm lớn gần trăm người, nghe được động tĩnh lập tức đi cứu người, sau đó người và thú liền đánh túi bụi.
Khi Diệp Duệ Thăng nhận được tin nhắn, bên chỗ loài người sắp bị đàn thú làm thịt luôn rồi.
Anh ngồi trong phi hành khí nhìn vệ tinh phát hình ảnh tới, chỉ huy máy bay chiến đấu đến cứu viện đúng chỗ, đang tự hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì, đột nhiên quang não trong túi vang lên tiếng "tinh tinh tinh".
Cái này là quang não của Cẩn Sơ, vừa rồi quên đưa cậu. Vì là hiện ra thông báo kết nối khẩn cấp, Diệp Duệ Thăng liền vội nhận điện. Một khuôn mặt đẹp trai nhưng nhuốm vẻ kinh hoảng nôn nóng xuất hiện trên màn hình, ánh sáng rất ít nên rất tối, người khác thì cực kỳ chật vật. Ngoài hình ảnh còn truyền đến tiếng dã thú rít gào và tiếng người kêu gọi.
"Cẩn Sơ mày ở đâu, bọn yêu thú này đều điên hết rồi, mày mau tới cứu tao với!...... Ủa? Ngài, ngài, ngài Tổng Đốc?!"
Diệp Duệ Thăng tìm tòi ở trong đầu một chút, nhớ lại người này là bạn học với Cẩn Sơ có quan hệ không tệ, hình như tên là Chil Karka. Anh lạnh nhạt nói: "Bạn Cẩn Sơ đang chấp hành nhiệm vụ khác. Cứu viện rất nhanh sẽ đến đúng chỗ, các bạn cứ chống đỡ chút nữa."
"Dạ, dạ vâng!" Chil Karka ngơ ngác nhìn màn hình kết nối đã tắt tối đen rồi, nói với bạn mình bên cạnh, "Là ngài Tổng Đốc nhận điện, có phải tao hoa mắt rồi không?"
"Nếu mày hoa mắt, tao nghe được tiếng ngài Tổng Đốc thì chính là ù tai rồi." Bạn học nói.
Vậy, vì sao quang não bạn học cùng hệ của họ lại ở trong tay ngài Tổng Đốc? Tuy ngài Tổng Đốc cũng kiêm nhiệm hiệu trưởng, lúc huấn luyện, lúc nói chuyện cũng không phải chưa từng thấy, nhưng cảm giác vẫn là quá xa xôi, rất cao rất cao!
Diệp Duệ Thăng ngắt kết nối, hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ: "Đối phó với những dã thú đó không cần dùng đạn thật, dùng bom gây tê liệt đi."
Lúc anh đến là đã khống chế được mọi thứ. Lũ dã thú không kể là loại bình thường hay là từng tiến hóa, chết không ít, chạy thoát cũng rất nhiều. Đối mặt với máy bay chiến đấu giữa không trung tiến hành áp chế, sức chiến đấu hữu hạn của lũ dã thú vẫn chịu không được.
Trong nhóm học sinh, binh lính có không ít người bị thương, may mà cũng không nguy hiểm tính mạng.
Máy bay chiến đấu chiếu rọi cột sáng thật lớn xuống, mọi người bận rộn chỉnh đốn lại, nếu thương thế nặng sẽ được đưa về quân doanh. Diệp Duệ Thăng biết đầu đuôi câu chuyện, bảo người đem lũ thợ săn kia lại đây.
"Ngài Tổng Đốc." Đi đầu chính là một ông trung niên khá khôn khéo. Thông tin thân phận cho biết là đã 112 tuổi, là quân nhân đã xuất ngũ, thể trạng cũng rất khỏe mạnh, nếu không cũng sẽ không làm công việc nguy hiểm cao này.
"Vì bảo vệ chúng tôi, rất nhiều quân nhân và học sinh bị thương, chúng tôi xin lỗi từ tận đáy lòng, nguyện nhận tất cả phí chữa trị." Ông ta nói cũng khá lọt tai, thái độ thành khẩn, nhưng ý mừng che giấu rất sâu trên mặt vẫn bị Diệp Duệ Thăng nhìn ra được.
Phía sau ông ta thấy mỗi người đều chật vật, nhưng trộm ngắm bọn dã thú té xỉu đầy đất, như nhìn tín dụng tệ khắp nơi, đau xót trên người cũng không cảm giác được nữa.
Diệp Duệ Thăng liếc mắt quét những người này một cái, bảo thuộc hạ: "Đều nhốt hết lại đi."
"Ngài Tổng Đốc......" Người trung niên vội vàng kêu lên.
"Khu vực tập huấn không được tự tiện xông vào, có phải đã nói với các ông rồi không? Bởi vì hành động của các ông, khiến cho đàn thú bạo động, dẫn tới nhiều người giáo viên và học sinh của chúng tôi bị thương, tập huấn bị gián đoạn. Tôi phạt các người sai rồi à?" Diệp Duệ Thăng lạnh nhạt ngắt lời ông ta.
Ánh mắt anh thật bình tĩnh đã khiến người trung niên căng thẳng trong lòng. Thực lực của ông ta cũng không tầm thường, nhưng ở trước mặt Diệp Duệ Thăng chút lòng phản kháng cũng không sinh nổi. Ông ta thầm nói thầm thực lực vị này thật sự tổn hao nhiều như lời đồn ư?
Ông ta không dám tranh cãi cùng Diệp Duệ Thăng, nhưng vẫn cố gắng tranh thủ: "Chúng tôi đúng là phạm sai lầm, phạt là hẳn. Chỉ là anh em trong chúng tôi cũng có mấy người bị thương rất nặng, cũng đừng gom vào họ được không?"
Thấy dáng vẻ ông ta rất chiếu cố anh em, nhưng Diệp Duệ Thăng lại cười: "Không liên quan họ, rồi để cho bọn họ đem thịt thú ở đây chở đi à?"
"Cái này......"
"Ở địa bàn của tôi kiếm tiền, lá gan ông không nhỏ đấy."
Người trung niên đã sắp chảy mồ hôi lạnh đầy người, xấu hổ nói: "Ngài Tổng Đốc hiểu lầm rồi."
Trong lòng ông ta chửi thầm. Nếu vị đây muốn kiếm tiền từ lũ này, trực tiếp tổ chức hành động vây giết quy mô lớn cũng được, bảo đảm kiếm được bao tiền bự bự mà. Đường đường là chủ soái tập đoàn quân, tội gì đoạt trăm con yêu thú của ông ta?
Diệp Duệ Thăng trực tiếp hạ lệnh: "Những tên này mang đi hết, giữ lại một đội người thủ tại đây, chờ lũ dã thú tỉnh rồi để chúng tự rời đi, không được lạm sát."
Đám người ông trung niên kinh ngạc. Thả đi? Bọn nó đều là tiền đấy, đã rơi đầy đất chỉ chờ người đi nhặt, vậy mà còn để chạy mất!
Nhưng dù da thịt họ có đau cỡ nào đi nữa thì cũng uổng công, chỉ có thể thành thật chịu bị áp giải đi.
Diệp Duệ Thăng nhìn lũ dã thú lớn nhỏ nằm đầy đất. Buông tha cho chúng, cũng không phải anh nhân từ, trên thực tế anh đối với lũ động vật cũng không có cái gì gọi là lòng đồng tình. Nhưng anh cũng hiểu rất rõ, nếu không hạ lệnh thả chúng một con đường, nguyên một đám này, chắc chắn chỉ một con muốn sống cũng không được.
Bọn người kia nhìn hung hãn, nhưng thực sự khi đứng dưới vũ khí sắc bén của quân đội, chẳng qua cũng là lũ động vật có thể nhảy nhót thêm mấy cái mà thôi.
Khi đó, kỳ thật chính là đơn phương tàn sát.
Mà Cẩn Sơ, chắc là sẽ không thích anh làm như vậy.
Diệp Duệ Thăng chậm rãi đi đến gần một con vảy đen toàn thân. Thoạt nhìn hình thù nó kỳ quái, các loại độc dược rơi trên đất trước mặt nó, nó cố gắng mở to đôi mắt, hồng hộc thở dốc, lại không cách nào mảy may nhúc nhích. Diệp Duệ Thăng giơ tay vỗ vỗ lớp vảy cứng rắn lạnh băng của nó: "Lại gặp mặt rồi này, không phải mày rất ghê gớm à, sao không chơi chiêu đào tẩu nữa?"
"Khò khè, khò khè......" Con thú này nhận ra Diệp Duệ Thăng, cố gắng trừng mắt với anh, tiếng rít gào nghẹn trong cổ họng. Loài người đáng giận, nếu không phải khi trước đánh nhau mệt mỏi với tên người này, thì vừa rồi nó có thể chạy không thoát được sao?
Diệp Duệ Thăng cười nhàn nhạt.
Buông ra thả cho chúng một con đường sống, với anh không có bất cứ tổn thất gì, lại có thể tránh việc giữa anh và Cẩn Sơ sinh ra hiềm khích. Vấn đề này Diệp Duệ Thăng giải quyết cũng dễ ợt à.
Nhưng thứ khó giải quyết thật sự, là một vấn đề rất lâu trước kia anh đã luôn tự hỏi.
Ở trong mắt Cẩn Sơ, loài người đến hành tinh này giết chóc động vật ở đây, tranh giành lợi nhuận kếch xù, rốt cuộc là cái loại hành vi gì?
So sánh chuyện này với hành vi của Đường Thụy Tư muốn chiếm đoạt Tiểu Hoa Tinh năm đó, trông lại anh thì có khác nhau đâu?
Nói cách khác, Cẩn Sơ có thể tiếp thu ở mức độ nào?
Đối với Diệp Duệ Thăng, thân là phía loài người là kẻ xâm lược, hơn nữa còn là người cố ý muốn nắm quyền khống chế W1 tinh mà nói, chắc chắn anh không thể không đối mặt với vấn đề đó. Lỡ xử lý không tốt một chút xíu thôi, hậu quả...... tuyệt đối không phải chuyện mà anh đồng ý chấp nhận.
。。。。。。。。
"Dạo này làm cái gì cũng chán hết á học hành cũng ít quan tâm nữa... Xin lỗi mọi người nha, mình ngâm lâu như vậy..."
Còn muốn ăn thịt nữa!
Lúc này không dám cho nó ăn cay nữa, ngay cả gia vị khác Diệp Duệ Thăng cũng rắc ít hơn, cẩn thận ịn lên cho nó một miếng thịt nướng chín nhỏ.
Miếng thịt này cũng bị hòa tan, sau đó bị hấp thu.
Bé quả quơ quơ: Còn muốn!
Diệp Duệ Thăng ịn cho nó một miếng, lại tiếp một miếng. Ịn được mười mấy miếng, bé quả liền tự nhảy vào lại thùng nước đầy, "ọc ọc" uống sạch nửa thùng, sau đó lại trở về chờ được đút tiếp, quả thật như vĩnh viễn ăn không bao giờ no.
Cẩn Sơ ôm chân thỏ mình nướng vừa ngồi gặm vừa nhìn: "Nó ăn nhiều như vậy được không nhỉ?"
Diệp Duệ Thăng liếc cậu một cái. Kỳ thật anh càng muốn hỏi, các cậu đều là hệ thực vật đúng không? Ăn nhiều thịt như vậy vẫn khỏe mạnh là chuyện gì chứ?
Còn có, Cẩn Sơ là ba nó nữa, không hiểu chuyện con mình có thể ăn thịt, chỉ kinh ngạc một cái rồi không hỏi gì không lo lắng gì nữa, ngược lại chú ý mỗi chỗ: "Không thể ăn cay, quá đáng tiếc! Thế này thì bỏ lỡ bao nhiêu mỹ thực chứ!"
Người gì mà cũng vô tâm ghê.
Bữa thịt nướng này mới ăn được một nửa, quang não của Duệ Thăng nhận được tin nhắn đầu tiên. Anh nhìn, sau đó mày hơi nhíu lại. Cẩn Sơ hỏi: "Anh có việc à? Có việc thì đi lẹ đi."
Diệp Duệ Thăng nói: "Có chuyện cần tôi đi xử lý chút, tí nữa tôi lại về đây."
"Ừm ừm, đi đi."
Diệp Duệ Thăng đi được hai bước, lại xoay người lại hỏi: "Cẩn Sơ, với cậu mà nói, những động vật từng tiến hóa có quan trọng lắm không?"
Cẩn Sơ kinh ngạc: "Anh nói bọn trên Tiểu Hoa Tinh à? Đương nhiên quan trọng rồi, đều là bạn tôi mà!"
"Vậy còn bọn ở nơi này thì sao, là cậu khiến chúng tiến hóa, nên chúng cũng thành bạn cậu ư?"
"Đó đương nhiên không phải!" Cậu là cái loại người nhận loạn bạn bè sao? Những con trên Tiểu Hoa Tinh con nào không phải có vài thập niên giao tình với cậu chứ? Nếu không cũng là tổ tông nó có mấy trăm năm tình nghĩa cùng cậu. Bọn nơi này tính gì?
"Nhưng là......" Cẩn Sơ lại có chút rối rắm nho nhỏ. Tuy nói không để ý chút nào, nhưng cũng không thể xem chúng nó như con thỏ trắng, con nhím nhỏ được, đâu có thể tùy tiện bắt về ăn thịt được?
Tiến hóa đúng là một chuyện không dễ dàng, muốn thế thì từng thế hệ phải cố gắng rất lâu. Dị thú dị thực thật sự có suy nghĩ của bản thân, có cảm xúc vui mừng, giận dữ, buồn bã, sung sướng của mình, có thể sử dụng tinh thần lực nói chuyện. Mỗi con có mỗi một tính cách, hoàn toàn không giống với động thực vật bình thường. Nếu thật ở chỗ này gặp được, có thể giúp Cẩn Sơ cũng sẽ giúp một bận.
Chỉ là Cẩn Sơ cũng từng gặp rất nhiều động thực vật ở đây, tuy so với những loài ở thế giới con người thường thấy thì bọn này lợi hại và thông minh hơn chút, nhưng trình độ cũng không bằng so với dị thú dị thực.
Diệp Duệ Thăng cười cười: "Tôi hiểu rồi."
Ớ? Anh hiểu cái gì? Tôi cũng đã nói gì đâu.
Diệp Duệ Thăng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Cẩn Sơ chớp chớp mắt, vậy rốt cuộc sao anh ta lại hỏi mình vấn đề này? Thôi kệ đi, cậu nhìn đống lửa và thịt tươi, tin tưởng gấp trăm lần mà vén tay áo: "Đến lúc mình trổ tài rồi!"
Sau đó, nướng cháy luôn.
Cẩn Sơ trừng mắt nhìn thịt cháy. Thật là kỳ lạ mà, rõ ràng cách làm đều giống nhau, vừa rồi lúc Diệp Duệ Thăng chỉ điểm, chính cậu cũng có nướng một cái chân thỏ, hương vị khá được mà!
Cậu nhìn Quả Quả, Quả Quả cũng đang ngửa người nhìn ông ba nhà mình.
"Ăn không?"
Quả Quả: "......"
"...... Không sao hết, ba luyện tập lại nữa ha."
Kết quả chính là Cẩn Sơ lại bắt thật nhiều thỏ con và gà nhỏ, luyện rất lâu. Đại khái là nướng cũng giống đấy, cơ mà hương vị kém rất nhiều. Hai cha con miễn cưỡng ba một miếng con một miếng chia nhau ăn, không được một lát liền cảm thấy hết thú vị.
Bọn họ muốn ăn thịt, nhưng thích ăn thịt ngon hơn cơ! Nhớ đầu bếp, đầu bếp mau trở lại đi!
Diệp Duệ Thăng không biết có hai đứa đang mỏi mắt trông mong, chờ anh trở về cho ăn. Anh phải xử lý chuyện đàn thú bạo động.
Khi anh và Cẩn Sơ thịt nướng, ở phía xa, có một đợt thú đàn bạo động, trong đó dẫn đầu đúng là những con dã thú được Cẩn Sơ ảnh hưởng rồi tiến hóa sau một đêm, sau đó lại bị Diệp Duệ Thăng đánh chạy.
Sau khi tiến hóa, chúng so với dã thú bình thường thì mạnh hơn, chỉ biết thực lực cao hơn nhiều, mà rất không khéo là, trong đó có một con thằn lằn đụng phải cảnh đoàn người đang săn thú.
Trên W1 tinh, hành vi săn thú bắt nguồn đã lâu. Lần tập huấn này, trường quân đội cố ý khoanh vùng một khu rừng, thương lượng với những thợ săn là đừng chạy vào quấy rầy tập huấn. Nhưng vẫn có một ít thợ săn cảm thấy bên này nhiều người, quân đội nhiều, mà lũ dã thú mạnh đều né mèo lớn hết rồi, bọn họ tới đây săn thú cũng dễ hơn, an toàn hơn.
Vì thế liền có một đám người vào được. Lúc thằn lằn đụng phải bọn họ, họ đang lột da lóc xương một con hổ to đã trưởng thành, cảnh đó rất máu me, tàn nhẫn. Thằn lằn kêu một tiếng liền vọt đến, tiếng kêu của nó gọi tới nhiều dã thú khác cùng tiến hóa trong đêm hôm đó.
Phải nói là lũ dã thú cực kỳ ghét cay ghét đắng bọn thú hai chân này. Không biết ở đâu chui ra, xâm chiếm nhà của chúng nó, còn đánh chúng, giết chúng. Dã thú W1 mang thù lắm. Dã thú tầm thường gặp được loài người cũng sẽ tự nhào lên rồi, càng đừng nói lũ đã từng được tiến hóa dù chỉ một chút kia.
Chúng nó lao nhanh đến gia nhập trận chiến, rít gào hết đợt này đến đợt khác, kêu gọi tới rất nhiều dã thú bình thường. Lũ thợ săn lập tức quỳ luôn.
Cũng đúng lúc có mấy tiểu đội tụ lại cạnh nhau qua đêm gần đó, một nhóm lớn gần trăm người, nghe được động tĩnh lập tức đi cứu người, sau đó người và thú liền đánh túi bụi.
Khi Diệp Duệ Thăng nhận được tin nhắn, bên chỗ loài người sắp bị đàn thú làm thịt luôn rồi.
Anh ngồi trong phi hành khí nhìn vệ tinh phát hình ảnh tới, chỉ huy máy bay chiến đấu đến cứu viện đúng chỗ, đang tự hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì, đột nhiên quang não trong túi vang lên tiếng "tinh tinh tinh".
Cái này là quang não của Cẩn Sơ, vừa rồi quên đưa cậu. Vì là hiện ra thông báo kết nối khẩn cấp, Diệp Duệ Thăng liền vội nhận điện. Một khuôn mặt đẹp trai nhưng nhuốm vẻ kinh hoảng nôn nóng xuất hiện trên màn hình, ánh sáng rất ít nên rất tối, người khác thì cực kỳ chật vật. Ngoài hình ảnh còn truyền đến tiếng dã thú rít gào và tiếng người kêu gọi.
"Cẩn Sơ mày ở đâu, bọn yêu thú này đều điên hết rồi, mày mau tới cứu tao với!...... Ủa? Ngài, ngài, ngài Tổng Đốc?!"
Diệp Duệ Thăng tìm tòi ở trong đầu một chút, nhớ lại người này là bạn học với Cẩn Sơ có quan hệ không tệ, hình như tên là Chil Karka. Anh lạnh nhạt nói: "Bạn Cẩn Sơ đang chấp hành nhiệm vụ khác. Cứu viện rất nhanh sẽ đến đúng chỗ, các bạn cứ chống đỡ chút nữa."
"Dạ, dạ vâng!" Chil Karka ngơ ngác nhìn màn hình kết nối đã tắt tối đen rồi, nói với bạn mình bên cạnh, "Là ngài Tổng Đốc nhận điện, có phải tao hoa mắt rồi không?"
"Nếu mày hoa mắt, tao nghe được tiếng ngài Tổng Đốc thì chính là ù tai rồi." Bạn học nói.
Vậy, vì sao quang não bạn học cùng hệ của họ lại ở trong tay ngài Tổng Đốc? Tuy ngài Tổng Đốc cũng kiêm nhiệm hiệu trưởng, lúc huấn luyện, lúc nói chuyện cũng không phải chưa từng thấy, nhưng cảm giác vẫn là quá xa xôi, rất cao rất cao!
Diệp Duệ Thăng ngắt kết nối, hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ: "Đối phó với những dã thú đó không cần dùng đạn thật, dùng bom gây tê liệt đi."
Lúc anh đến là đã khống chế được mọi thứ. Lũ dã thú không kể là loại bình thường hay là từng tiến hóa, chết không ít, chạy thoát cũng rất nhiều. Đối mặt với máy bay chiến đấu giữa không trung tiến hành áp chế, sức chiến đấu hữu hạn của lũ dã thú vẫn chịu không được.
Trong nhóm học sinh, binh lính có không ít người bị thương, may mà cũng không nguy hiểm tính mạng.
Máy bay chiến đấu chiếu rọi cột sáng thật lớn xuống, mọi người bận rộn chỉnh đốn lại, nếu thương thế nặng sẽ được đưa về quân doanh. Diệp Duệ Thăng biết đầu đuôi câu chuyện, bảo người đem lũ thợ săn kia lại đây.
"Ngài Tổng Đốc." Đi đầu chính là một ông trung niên khá khôn khéo. Thông tin thân phận cho biết là đã 112 tuổi, là quân nhân đã xuất ngũ, thể trạng cũng rất khỏe mạnh, nếu không cũng sẽ không làm công việc nguy hiểm cao này.
"Vì bảo vệ chúng tôi, rất nhiều quân nhân và học sinh bị thương, chúng tôi xin lỗi từ tận đáy lòng, nguyện nhận tất cả phí chữa trị." Ông ta nói cũng khá lọt tai, thái độ thành khẩn, nhưng ý mừng che giấu rất sâu trên mặt vẫn bị Diệp Duệ Thăng nhìn ra được.
Phía sau ông ta thấy mỗi người đều chật vật, nhưng trộm ngắm bọn dã thú té xỉu đầy đất, như nhìn tín dụng tệ khắp nơi, đau xót trên người cũng không cảm giác được nữa.
Diệp Duệ Thăng liếc mắt quét những người này một cái, bảo thuộc hạ: "Đều nhốt hết lại đi."
"Ngài Tổng Đốc......" Người trung niên vội vàng kêu lên.
"Khu vực tập huấn không được tự tiện xông vào, có phải đã nói với các ông rồi không? Bởi vì hành động của các ông, khiến cho đàn thú bạo động, dẫn tới nhiều người giáo viên và học sinh của chúng tôi bị thương, tập huấn bị gián đoạn. Tôi phạt các người sai rồi à?" Diệp Duệ Thăng lạnh nhạt ngắt lời ông ta.
Ánh mắt anh thật bình tĩnh đã khiến người trung niên căng thẳng trong lòng. Thực lực của ông ta cũng không tầm thường, nhưng ở trước mặt Diệp Duệ Thăng chút lòng phản kháng cũng không sinh nổi. Ông ta thầm nói thầm thực lực vị này thật sự tổn hao nhiều như lời đồn ư?
Ông ta không dám tranh cãi cùng Diệp Duệ Thăng, nhưng vẫn cố gắng tranh thủ: "Chúng tôi đúng là phạm sai lầm, phạt là hẳn. Chỉ là anh em trong chúng tôi cũng có mấy người bị thương rất nặng, cũng đừng gom vào họ được không?"
Thấy dáng vẻ ông ta rất chiếu cố anh em, nhưng Diệp Duệ Thăng lại cười: "Không liên quan họ, rồi để cho bọn họ đem thịt thú ở đây chở đi à?"
"Cái này......"
"Ở địa bàn của tôi kiếm tiền, lá gan ông không nhỏ đấy."
Người trung niên đã sắp chảy mồ hôi lạnh đầy người, xấu hổ nói: "Ngài Tổng Đốc hiểu lầm rồi."
Trong lòng ông ta chửi thầm. Nếu vị đây muốn kiếm tiền từ lũ này, trực tiếp tổ chức hành động vây giết quy mô lớn cũng được, bảo đảm kiếm được bao tiền bự bự mà. Đường đường là chủ soái tập đoàn quân, tội gì đoạt trăm con yêu thú của ông ta?
Diệp Duệ Thăng trực tiếp hạ lệnh: "Những tên này mang đi hết, giữ lại một đội người thủ tại đây, chờ lũ dã thú tỉnh rồi để chúng tự rời đi, không được lạm sát."
Đám người ông trung niên kinh ngạc. Thả đi? Bọn nó đều là tiền đấy, đã rơi đầy đất chỉ chờ người đi nhặt, vậy mà còn để chạy mất!
Nhưng dù da thịt họ có đau cỡ nào đi nữa thì cũng uổng công, chỉ có thể thành thật chịu bị áp giải đi.
Diệp Duệ Thăng nhìn lũ dã thú lớn nhỏ nằm đầy đất. Buông tha cho chúng, cũng không phải anh nhân từ, trên thực tế anh đối với lũ động vật cũng không có cái gì gọi là lòng đồng tình. Nhưng anh cũng hiểu rất rõ, nếu không hạ lệnh thả chúng một con đường, nguyên một đám này, chắc chắn chỉ một con muốn sống cũng không được.
Bọn người kia nhìn hung hãn, nhưng thực sự khi đứng dưới vũ khí sắc bén của quân đội, chẳng qua cũng là lũ động vật có thể nhảy nhót thêm mấy cái mà thôi.
Khi đó, kỳ thật chính là đơn phương tàn sát.
Mà Cẩn Sơ, chắc là sẽ không thích anh làm như vậy.
Diệp Duệ Thăng chậm rãi đi đến gần một con vảy đen toàn thân. Thoạt nhìn hình thù nó kỳ quái, các loại độc dược rơi trên đất trước mặt nó, nó cố gắng mở to đôi mắt, hồng hộc thở dốc, lại không cách nào mảy may nhúc nhích. Diệp Duệ Thăng giơ tay vỗ vỗ lớp vảy cứng rắn lạnh băng của nó: "Lại gặp mặt rồi này, không phải mày rất ghê gớm à, sao không chơi chiêu đào tẩu nữa?"
"Khò khè, khò khè......" Con thú này nhận ra Diệp Duệ Thăng, cố gắng trừng mắt với anh, tiếng rít gào nghẹn trong cổ họng. Loài người đáng giận, nếu không phải khi trước đánh nhau mệt mỏi với tên người này, thì vừa rồi nó có thể chạy không thoát được sao?
Diệp Duệ Thăng cười nhàn nhạt.
Buông ra thả cho chúng một con đường sống, với anh không có bất cứ tổn thất gì, lại có thể tránh việc giữa anh và Cẩn Sơ sinh ra hiềm khích. Vấn đề này Diệp Duệ Thăng giải quyết cũng dễ ợt à.
Nhưng thứ khó giải quyết thật sự, là một vấn đề rất lâu trước kia anh đã luôn tự hỏi.
Ở trong mắt Cẩn Sơ, loài người đến hành tinh này giết chóc động vật ở đây, tranh giành lợi nhuận kếch xù, rốt cuộc là cái loại hành vi gì?
So sánh chuyện này với hành vi của Đường Thụy Tư muốn chiếm đoạt Tiểu Hoa Tinh năm đó, trông lại anh thì có khác nhau đâu?
Nói cách khác, Cẩn Sơ có thể tiếp thu ở mức độ nào?
Đối với Diệp Duệ Thăng, thân là phía loài người là kẻ xâm lược, hơn nữa còn là người cố ý muốn nắm quyền khống chế W1 tinh mà nói, chắc chắn anh không thể không đối mặt với vấn đề đó. Lỡ xử lý không tốt một chút xíu thôi, hậu quả...... tuyệt đối không phải chuyện mà anh đồng ý chấp nhận.
。。。。。。。。
"Dạo này làm cái gì cũng chán hết á học hành cũng ít quan tâm nữa... Xin lỗi mọi người nha, mình ngâm lâu như vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.