Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái
Chương 11:
Ngã Khiếu Hầu Ca
05/02/2024
“Còn nhỏ hơn cả Miên Miên ư?” Tiểu Miên Miên nghiêng đầu hỏi nhỏ.
“Đúng vậy, vẫn chưa biết đi lại nữa, còn nhỏ hơn cả cô út Miên Miên nữa.” Hoàng Hậu cười đáp.
“Oa, thế thì là đứa bé rồi, chắc chắn nó rất đáng yêu.” Tiểu Miên Miên vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ, cô bé rất thích chơi với trẻ con.
“Ha ha, đúng vậy, đứa bé kia thật sự rất đáng yêu, chẳng qua vẫn không đáng yêu bằng cô út Miên Miên đâu.” Hoàng Hậu che miệng cười, ra hiệu cho mấy Hoàng tử nhỏ gần đó tiến lên chào hỏi: “Còn không nhanh thỉnh an bà cô đi.”
“Chúng cháu thỉnh an bà cô ạ.” Mặc dù mấy Hoàng tử nhỏ vô cùng khó tin, thế nhưng chúng vẫn rất nghe lời, tiến lên hành lễ chào hỏi Tiểu Miên Miên.
Đại Hoàng tử đã mười lăm tuổi, Ngũ Hoàng tử nhỏ nhất cũng năm tuổi, cả năm Hoàng tử ngoan ngoãn xếp thành một hàng thỉnh an Miên Miên.
“Được, được, chào mọi người, bà là Miên Miên.” Tiểu Miên Miên nhìn nhóm anh trai trước mặt, trong lòng vô cùng vui vẻ. Thế nhưng nghĩ đến chuyện mấy người này đều là cháu trai của cô bé, có phải cô bé cũng nên tặng quà gặp mặt cho họ không?
Nhớ đến chuyện này, Tiểu Miên Miên cảm thấy hôm nay mình mất hơi nhiều “máu”. Cô bé túm chặt lấy cái tay nải nhỏ của mình, sau khi xoắn xuýt một hồi lâu, mới thò tay vào moi moi móc móc.
Mọi người thấy thế, đều mong chờ đợi xem bà cô sẽ tặng gì cho mình. Bọn chúng biết bà cô đang chuẩn bị tặng quà gặp mặt cho chúng.
“A,… tìm được rồi.” Tiểu Miên Miên rút tay nhỏ của mình ra, trong lòng bàn tay của cô bé có mấy quả gì đó, to cỡ quả anh đào, nhưng lại có màu đỏ rực, vừa nhìn đã có cảm giác thơm ngọt, ngon miệng.
“Này, đây là đặc sản ở chỗ bà, cho mấy cháu mỗi đứa một viên. Cháu dâu xinh đẹp cũng có phần đấy. Quả này ngọt lắm, mẹ bà còn chẳng nỡ ăn, bà cũng chỉ có mấy quả mà thôi, chia hết cho mọi người đấy.”
Tiểu Miên Miên cố kiếm chế cơn đau lòng, đưa nắm quả trong tay cho nhóm Hoàng tử, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mấy quả kia, thậm chí khóe miệng còn chảy cả dãi ấy chứ.
Ngũ Hoàng tử nhỏ nhất nghe nói quả này vừa ngon vừa ngọt, thì lập tức đưa tay ra nhận lấy, sau đó nhét thẳng vào miệng.
“Oa, ngon quá. Bà cô, bà còn không? Có thể cho cháu thêm một viên không?” Dù sao Ngũ Hoàng tử vẫn còn nhỏ, hơn nữa còn là một kẻ tham ăn, thấy có đồ ăn ngon, nó bèn muốn đòi thêm.
“Không được ăn nhiều, sẽ tiêu chảy đó.” Không phải Tiểu Miên Miên dọa nó đâu, nhưng mỗi người chỉ có thể ăn một quả trên lần thôi, dù sao đây là linh quả, chứ không phải hoa quả bình thường.
Nghe vậy, Ngũ Hoàng tử có chút thất vọng.
Các Hoàng tử khác thấy vậy, thì cũng nhao nhao ăn vào miệng.
Vừa nhét vào miệng, đã lập tức cảm nhận được hương thơm lan tỏa toàn khoang miệng, dường như cơ thể cũng trở nên ấm áp hơn; khiến bọn họ lập tức nhận ra đây không phải loại quả bình thường.
Đúng như bọn họ suy đoán, đây không phải loại quả bình thường, đây là linh quả vô cùng hiếm có khó tìm, cho dù có tiền cũng không mua được.
“Đúng vậy, vẫn chưa biết đi lại nữa, còn nhỏ hơn cả cô út Miên Miên nữa.” Hoàng Hậu cười đáp.
“Oa, thế thì là đứa bé rồi, chắc chắn nó rất đáng yêu.” Tiểu Miên Miên vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ, cô bé rất thích chơi với trẻ con.
“Ha ha, đúng vậy, đứa bé kia thật sự rất đáng yêu, chẳng qua vẫn không đáng yêu bằng cô út Miên Miên đâu.” Hoàng Hậu che miệng cười, ra hiệu cho mấy Hoàng tử nhỏ gần đó tiến lên chào hỏi: “Còn không nhanh thỉnh an bà cô đi.”
“Chúng cháu thỉnh an bà cô ạ.” Mặc dù mấy Hoàng tử nhỏ vô cùng khó tin, thế nhưng chúng vẫn rất nghe lời, tiến lên hành lễ chào hỏi Tiểu Miên Miên.
Đại Hoàng tử đã mười lăm tuổi, Ngũ Hoàng tử nhỏ nhất cũng năm tuổi, cả năm Hoàng tử ngoan ngoãn xếp thành một hàng thỉnh an Miên Miên.
“Được, được, chào mọi người, bà là Miên Miên.” Tiểu Miên Miên nhìn nhóm anh trai trước mặt, trong lòng vô cùng vui vẻ. Thế nhưng nghĩ đến chuyện mấy người này đều là cháu trai của cô bé, có phải cô bé cũng nên tặng quà gặp mặt cho họ không?
Nhớ đến chuyện này, Tiểu Miên Miên cảm thấy hôm nay mình mất hơi nhiều “máu”. Cô bé túm chặt lấy cái tay nải nhỏ của mình, sau khi xoắn xuýt một hồi lâu, mới thò tay vào moi moi móc móc.
Mọi người thấy thế, đều mong chờ đợi xem bà cô sẽ tặng gì cho mình. Bọn chúng biết bà cô đang chuẩn bị tặng quà gặp mặt cho chúng.
“A,… tìm được rồi.” Tiểu Miên Miên rút tay nhỏ của mình ra, trong lòng bàn tay của cô bé có mấy quả gì đó, to cỡ quả anh đào, nhưng lại có màu đỏ rực, vừa nhìn đã có cảm giác thơm ngọt, ngon miệng.
“Này, đây là đặc sản ở chỗ bà, cho mấy cháu mỗi đứa một viên. Cháu dâu xinh đẹp cũng có phần đấy. Quả này ngọt lắm, mẹ bà còn chẳng nỡ ăn, bà cũng chỉ có mấy quả mà thôi, chia hết cho mọi người đấy.”
Tiểu Miên Miên cố kiếm chế cơn đau lòng, đưa nắm quả trong tay cho nhóm Hoàng tử, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mấy quả kia, thậm chí khóe miệng còn chảy cả dãi ấy chứ.
Ngũ Hoàng tử nhỏ nhất nghe nói quả này vừa ngon vừa ngọt, thì lập tức đưa tay ra nhận lấy, sau đó nhét thẳng vào miệng.
“Oa, ngon quá. Bà cô, bà còn không? Có thể cho cháu thêm một viên không?” Dù sao Ngũ Hoàng tử vẫn còn nhỏ, hơn nữa còn là một kẻ tham ăn, thấy có đồ ăn ngon, nó bèn muốn đòi thêm.
“Không được ăn nhiều, sẽ tiêu chảy đó.” Không phải Tiểu Miên Miên dọa nó đâu, nhưng mỗi người chỉ có thể ăn một quả trên lần thôi, dù sao đây là linh quả, chứ không phải hoa quả bình thường.
Nghe vậy, Ngũ Hoàng tử có chút thất vọng.
Các Hoàng tử khác thấy vậy, thì cũng nhao nhao ăn vào miệng.
Vừa nhét vào miệng, đã lập tức cảm nhận được hương thơm lan tỏa toàn khoang miệng, dường như cơ thể cũng trở nên ấm áp hơn; khiến bọn họ lập tức nhận ra đây không phải loại quả bình thường.
Đúng như bọn họ suy đoán, đây không phải loại quả bình thường, đây là linh quả vô cùng hiếm có khó tìm, cho dù có tiền cũng không mua được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.